Vĩnh An
Chương 39: Tân oán
Trong đình tức thì yên tĩnh, không có ai dám lên tiếng.
Hắn đi đến hai người đang quỳ trước mặt, lạnh lùng nói: "Vĩnh Huệ quận chúa tuổi còn nhỏ, nếu gặp mưa nhiễm hàn, bổn vương phải ăn nói với Hằng An vương thế nào? Võ gia quận chúa, Lâm Tri vương trắc phi tương lai, há có thể như trẻ con ngoài phố mặc cho các ngươi bài bố, nếu việc này truyền vào tai hoàng tổ mẫu, ngay cả bổn vương cũng không giữ được các ngươi, nói gì đến Thanh Hà Thôi thị!". Sắc mặt Thôi thị tỷ muội trắng bệch, không cãi lại một câu.
Hắn còn trách mắng thêm nữa, mới nhìn về chỗ Lý Long Cơ: "Ôm Vĩnh Huệ trở về đi." Lý Long Cơ gật đầu, đưa Vĩnh Huệ cho Hạ Chí, bảo nội thị đem ô cho hắn, gọi ta một tiếng.
Ta đi đến hướng Lý Thành Khí, hành lễ nói: "Quận vương, thiếp thân cáo lui ." Hắn khẽ gật đầu: "Thật có lỗi." Ta chợt khựng lại, khi ngẩng đầu nhìn hắn, tầm mắt đã lướt qua nhau.
Hắn chau mày nhìn chằm chằm vào Thôi thị tỷ muội, ta cũng không dám ở lâu, vội ra khỏi đình, đi từng bước trong mưa. Tức thì, trên đầu xuất hiện một cái ô, Lý Long Cơ cùng ta đi phía trước, nội thị và Hạ Chí theo phía sau, không xa không gần, cách khoảng năm sáu bước.
Nước mưa rơi lộp bộp trên mặt ô, vừa nặng vừa mạnh, ta và hắn lại cực kì im lặng.
Đợi đi rất xa, Lý Long Cơ mới thấp giọng: "Thật có lỗi." Ta khẽ mỉm cười, không nhìn hắn. Qua một lát, hắn chua chát nói tiếp: "Ta mới nói muốn che chở nàng, liền hại nàng như thế, chẳng lẽ ngay cả câu thật có lỗi cũng không nguyện ý nghe sao?" Ta dừng bước, ngắm nhìn hắn, mới cười hỏi: "Hoàng tổ mẫu ban tượng gỗ Nhĩ Hải cho Vương thị, vì sao ngươi đưa đến chỗ ta?"
Nội thị theo sau cũng đều dừng lại, yên lặng chờ chúng ta.
Lý Long Cơ trầm mặc một lát, nói: "Việc này là ta lo lắng không chu toàn." Ta lắc đầu: "Thiên sủng ta không chỉ làm cho Vương Hoàn kiêng kị, còn để cơ thiếp ngày sau nhập môn phải biết khiêm nhường, quan trọng nhất là khiến Hoàng tổ mẫu hài lòng, đúng không?"
Hoàng tổ mẫu thích nhất là tứ hôn cho Lý gia với Võ gia, bởi vì sau này huyết mạch tương liên, tránh xảy ra hoạ diệt cả họ. Mặc dù ta bị tước phong hào, nhưng vẫn là con cháu Võ gia, Lý Long Cơ thiên sủng ta như thế, tất nhiên hợp với tâm tư Hoàng tổ mẫu.
Huống chi, việc truyền thừa ngôi vị Hoàng đế đang ở thời điểm mấu chốt nhất, mỗi một mưu kế nho nhỏ lấy lòng bệ hạ thành công, đều có khả năng quyết định đại cục cuối cùng.
Hắn không trả lời, ta nói tiếp: "Thiên sủng của ngươi, Hoàng tổ mẫu đã thấy hết, mấy ngày này nên thường xuyên tới chỗ Vương thị một chút đi, ngủ giường so với ngủ tháp vẫn tốt hơn." Hắn bỗng nhiên giữ chặt ống tay áo ta, thấp giọng nói: "Vĩnh An, điều nàng nói đều đúng, nhưng ta không hề ngờ tới việc phát sinh ngày hôm nay, nếu là Vương thị, hoặc là nữ quyến khác trong cung ta, tuyệt đối không ai dám khi dễ nàng."
Ta đẩy ra tay hắn: "Ta không có giận ngươi." Hắn bình tĩnh lại, vẻ ấm áp dần tan đi, một lát sau mới buông tay ra: "Ta biết". Nói xong liền yên lặng.
-
Lai Tuấn Thần bị chặt đầu giữa phố xá sầm uất, nghe nói cực kì máu me, dân chúng vây xem xé rách thi thể, móc mắt lột da, xẻo xác ăn thịt.
Đông Dương vừa hầu hạ ta ngồi xuống, vừa miêu tả sinh động như thật, ta nghe được mà rùng mình, thấy mắt Hạ Chí lấp lánh nước, trong lòng khẽ động, đánh mắt với Đông Dương, nói: "Đi đổi bình trà đinh hương đến đây." Đông Dương đáp vâng, bưng trà rời phòng.
Mặc dù ta không biết thân thế Hạ Chí trước khi vào cung, nhưng thấy nàng như thế, cũng đoán được chín mười là có liên quan tới Lai Tuấn Thần, không khỏi thầm cảm thán, nhẹ giọng bảo Hạ Chí: "Trong cung trong triều, người bị Lai Tuấn Thần vu họa không biết có bao nhiêu, hôm nay lão ta gặp báo ứng, nếu ngươi muốn khóc thì thoải mái mà khóc đi."
Quả thực không ngoài dự liệu, còn chưa nói xong, nàng đã đổ gục thân mình mềm yếu dựa vào bàn, lệ tuôn trào không ngớt. Ta thấy nàng khóc như thế, nhớ tới một chuyến vào Thiên Lao nhiều năm trước kia, đang lúc xuất thần, thì Đông Dương vội vàng chạy vào, nhìn thấy Hạ Chí hoảng sợ, chậm chạp báo với ta: "Quận vương đến đây." Nàng nói xong, bước lên phía trước nâng Hạ Chí dậy, giúp nàng lau khô lệ.
Ta đứng lên, một bên suy nghĩ Lý Long Cơ vì chuyện gì mà đến, một bên đứng đón hắn chỗ bình phong. Bỗng nhiên, một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, một bóng người lắc lư bước tới, đánh bình bịch vào bình phong, ta vội vàng đưa tay đỡ hắn, hai nội thị phía sau đã vững vàng vịn tấm bình phong, cả kinh liếc nhìn nhau.
"Vĩnh An", Lý Long Cơ nheo nheo mắt, tươi cười nhìn ta: "Ta rất vui vẻ."
Ta biết hắn là chỉ Lai Tuấn Thần đã chết, vừa bịt mũi mũi, vừa gật đầu cười: "Ta biết, mau đi vào trước đi." Hắn nắm chặt cánh tay ta, tựa vào người, để mặc ta đỡ vào phòng, ta trực tiếp đẩy hắn lên giường, giúp hắn cởi giày, xong đâu đó mới phân phó Hạ Chí đi chuẩn bị canh nóng, Đông Dương đã sớm bưng nước ấm tới.
Ta tiếp nhận khănướt, lau mặt mũi, lau tay cho hắn. Lý Long Cơ từ đầu đến cuối dựa vào giường, tựa tiếu phi tiếu, cũng không nói gì, cũng không nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn ta có chút không hiểu.
Ta đưa khăn cho Đông Dương, nhận canh nóng trong tay Hạ Chí, múc một muỗng, đưa đến miệng hắn: "Uống nhanh đi, uống xong thì ngủ ngon một giấc." Hắn uống phân nửa, thở dài nặng nề, trêu ghẹo: "Cưới vào cửa hơn nửa năm, thế mà đến hôm nay mới được uống một ngụm canh của nàng."
Ta lại múc một muỗng, cười doạ: "Nếu ngươi không ngậm miệng, ta liền đem ngươi đưa đến cung chính phi." Hắn lắc đầu cười, không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn uống canh, sau đó mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Ta thay hắn thả màn, ngồi ở ngoài trướng, đoán không chừng hắn sẽ ngủ tới sáng, nên phân phó nội thị đi chuẩn bị xiêm y ngày mai cho hắn, đang muốn cầm sách lên đọc, Hạ Chí đã bước nhanh đến, sắc mặt xanh trắng hốt hoảng nhìn ta.
Tim ta đập mạnh, thả sách, thấp giọng hỏi: "Lại là chuyện gì?" Nàng quét mắt về chỗ màn, khẽ trả lời: "Chỗ Vương phi xảy ra chuyện."
Nếu chỗ Vương Hoàn có gì sai sót, tám chín phần mười là về đứa bé trong bụng. Ta vội hỏi: "Nói tiếp đi". Nàng mới dám to giọng hơn: "Ban ngày Vương phi cùng quận vương ầm ỹ lớn một trận, quận vương phất tay áo bỏ đi, Vương phi nhất thời nổi lửa giận, quăng ném đồ đạc này nọ, nên bị động thai khí. Lúc nãy Thẩm Thái y đã đến đây, nói thai nhi không bảo đảm, bảo quận vương mau chóng qua xem."
Ta nhíu mày nhìn về chỗ giường, thầm mắng hắn thiếu kiên nhẫn, đi qua gọi hắn mấy tiếng, hắn đã say đến bất tỉnh nhân sự, nếu muốn hắn đi sợ là không có khả năng.
Nếu việc này đã phát sinh, Thái Nguyên Vương thị tuyệt đối không bỏ qua, chắc chắn sẽ tính toán nợ nần trên đầu Lý Long Cơ, nếu truyền vào tai Hoàng tổ mẫu, cũng không biết sẽ bị trừng trị như thế nào... Ta đang nghĩ tới đối sách, bên ngoài đã truyền đến âm thanh tranh cãi ầm ĩ, là Đông Dương đang to tiếng với người bên ngoài.
Ta biết không thể tiếp tục trì hoãn, bèn bảo Hạ Chí: "Gọi Đông Dương đi vào, đóng chặt cửa cung, nói quận vương đã ngủ", ta suy nghĩ một chút, đơn giản thả sách xuống, đứng dậy nói: "Theo ta ra xem đi."
Ta đứng lên, để ý quần áo, mang theo Hạ Chí đi ra cung, đứng trên thềm đá, nhìn mấy cung tỳ phía dưới, vẻ mặt các nàng đều sợ hãi hỗn loạn cùng với ẩn ẩn hận ý.
Ta thầm thở dài, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Quận vương đã ngủ, nếu có việc gì ngày mai rồi nói sau". Cung tỳ Tây Phượng cung kính hành lễ, trầm giọng thưa: "Vương phi đã có dấu hiệu sinh non, nếu quận vương không đi qua, sợ không còn kịp rồi."
Ta bình tĩnh nhìn nàng, không nói được lời nào, nhìn đến khi nàng tự cúi đầu, mới không trả lời xoay người quay về, sai người đóng chặt cửa cung.
Trở về điện, ta ngồi trở lại trên giường, cầm lấy quyển sách mới đọc một nửa, tiếp tục đọc, chung quy đáy lòng vẫn còn rối loạn lo nghĩ, qua một hồi lâu cũng không đọc được mười chữ.
Nét mặt Hạ Chí đầy nghi hoặc nhìn ta, Đông Dương thì lại thiếu kiên nhẫn, không nhịn được nói: "Việc này căn bản không quan hệ với phu nhân, nhưng khi nãy lộ diện, lại đóng chặt cửa cung, truyền ra ngoài lại thành phu nhân có lỗi." Ta chăm chú nhìn quyển sách, thuận miệng trả lời: "Các ngươi có thể lén tung tin ra ngoài, nói ta ghen tị thành tánh, là quận vương nhất thời mê muội, mới xảy ra sai lầm tối nay."
Hai nàng cả kinh liếc nhau, khó hiểu nhìn ta, ta nhẹ giọng giải thích: "Các ngươi thuở nhỏ đều đi theo quận vương, ta cũng không ngại nói rõ, nếu là do ta ghen tị mà gây ra việc này, nhiều nhất là bị trách phạt tội ghen ghét, còn nếu là lỗi từ quận vương thì sẽ đắc tội với Thái Nguyên Vương thị, không phải một hai câu có thể giải quyết."
Đông Dương còn muốn nói, đã bị Hạ Chí kéo tay áo. Hạ Chí nhìn ta thật sâu, hành lễ nói: "Nô tỳ lui xuống, phu nhân mau sớm nghỉ ngơi." Ta gật gật đầu, nhìn hai nàng lui ra ngoài, mới nắm chặt quyển sách, đầu đau nhức từng đợt.
Nữ nhân ghen ghét, vốn là do nam nhân chân trong chân ngoài dựng lên mà thành, nhưng cuối cùng nữ nhân ghen ghét cũng hại chính mình bị thất sủng. Ta làm sao mà không muốn tránh đi mầm tai vạ này? Nhưng cho dù tránh, cũng sẽ liên lụy tới Lý Long Cơ, chẳng thà nhân thể đem lỗi sai đổ lên người ta, nếu hắn tỉnh lại có thể ngon ngọt dỗ dành, chung quy cũng là vợ chồng danh phận, năm rộng tháng dài luôn luôn có thể hóa giải.
Trong ngoài phòng đều im ắng, vài lần ta đứng dậy muốn lay tỉnh Lý Long Cơ đều phí công, thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, hắn mới rên rỉ một tiếng, thấp giọng kêu nước.
Ta rót trà chén lạnh, giúp đỡ hắn ngồi dậy, cho hắn uống xong, lại yên tĩnh ngồi bên giường nửa canh giờ, hắn mới miễn cưỡng lặng lẽ mở mắt, nhìn ta chăm chú một lúc lâu, mới cử động thân mình tựa vào giường, nói giọng khàn khàn: "Chiếm giường nàng một đêm, nàng liền trừng mắt nhìn ta một đêm ?"
Ta cắn môi nhìn hắn, qua một lát mới mở miệng: "Đứa bé của Vương thị không còn." Hắn kinh ngạc nhìn ta: "Khi nào ?" Ta thấp giọng nói: "Đêm qua." Hắn có vẻ buồn bã, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, hỏi: "Sao không gọi ta tỉnh lại?" Ta nặng nề đáp: "Ta gọi mấy lần, ngươi căn bản đều không nghe được", dừng một chút, lại bổ sung: "Khi ngươi tới chỗ ta thì đã muốn sinh non."
Hắn lâm vào trầm tư, rồi đứng dậy bước đi, cước bộ có chút không vững, càng chạy càng nhanh, chốc lát đã ra khỏi cửa cung.
Ta thầm thở dài, trong lòng cũng có nỗi khổ riêng, tay chân mỏi nhừ từ lâu, chậm chạp ngồi nghỉ một lát mới đứng dậy, đi đến cửa cung, nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong đầu trống rỗng, đến khi có người ho nhẹ, mới nghiêng đầu.
Thẩm Thu cõng hòm thuốc, quần áo bị gió sớm thổi phần phật, lạnh run bước đi, hắn đứng cách vài bước nhìn ta, trong đôi mắt dài nhỏ có nét thâm thuý khó dò.
Ta vô lực liếc hắn một cái, không nói gì, xoay người trở về cung, hắn chậm rãi bước theo sau ta, vào phòng mới khẽ thở dài, nói: "Vương thị sợ là không thể có con được nữa." Bàn tay ta châm trà dừng một chút, không trả lời, nghĩ đến nữ tử có đôi mắt linh động kia, cũng thấy đau lòng.
Hắn nghiên người nửa dựa vào bàn, tiếp nhận trà của ta: "Ngươi cũng biết, đêm qua đuổi thị nữ Vương Hoàn đi, là có ý nghĩa gì?"
Hắn đi đến hai người đang quỳ trước mặt, lạnh lùng nói: "Vĩnh Huệ quận chúa tuổi còn nhỏ, nếu gặp mưa nhiễm hàn, bổn vương phải ăn nói với Hằng An vương thế nào? Võ gia quận chúa, Lâm Tri vương trắc phi tương lai, há có thể như trẻ con ngoài phố mặc cho các ngươi bài bố, nếu việc này truyền vào tai hoàng tổ mẫu, ngay cả bổn vương cũng không giữ được các ngươi, nói gì đến Thanh Hà Thôi thị!". Sắc mặt Thôi thị tỷ muội trắng bệch, không cãi lại một câu.
Hắn còn trách mắng thêm nữa, mới nhìn về chỗ Lý Long Cơ: "Ôm Vĩnh Huệ trở về đi." Lý Long Cơ gật đầu, đưa Vĩnh Huệ cho Hạ Chí, bảo nội thị đem ô cho hắn, gọi ta một tiếng.
Ta đi đến hướng Lý Thành Khí, hành lễ nói: "Quận vương, thiếp thân cáo lui ." Hắn khẽ gật đầu: "Thật có lỗi." Ta chợt khựng lại, khi ngẩng đầu nhìn hắn, tầm mắt đã lướt qua nhau.
Hắn chau mày nhìn chằm chằm vào Thôi thị tỷ muội, ta cũng không dám ở lâu, vội ra khỏi đình, đi từng bước trong mưa. Tức thì, trên đầu xuất hiện một cái ô, Lý Long Cơ cùng ta đi phía trước, nội thị và Hạ Chí theo phía sau, không xa không gần, cách khoảng năm sáu bước.
Nước mưa rơi lộp bộp trên mặt ô, vừa nặng vừa mạnh, ta và hắn lại cực kì im lặng.
Đợi đi rất xa, Lý Long Cơ mới thấp giọng: "Thật có lỗi." Ta khẽ mỉm cười, không nhìn hắn. Qua một lát, hắn chua chát nói tiếp: "Ta mới nói muốn che chở nàng, liền hại nàng như thế, chẳng lẽ ngay cả câu thật có lỗi cũng không nguyện ý nghe sao?" Ta dừng bước, ngắm nhìn hắn, mới cười hỏi: "Hoàng tổ mẫu ban tượng gỗ Nhĩ Hải cho Vương thị, vì sao ngươi đưa đến chỗ ta?"
Nội thị theo sau cũng đều dừng lại, yên lặng chờ chúng ta.
Lý Long Cơ trầm mặc một lát, nói: "Việc này là ta lo lắng không chu toàn." Ta lắc đầu: "Thiên sủng ta không chỉ làm cho Vương Hoàn kiêng kị, còn để cơ thiếp ngày sau nhập môn phải biết khiêm nhường, quan trọng nhất là khiến Hoàng tổ mẫu hài lòng, đúng không?"
Hoàng tổ mẫu thích nhất là tứ hôn cho Lý gia với Võ gia, bởi vì sau này huyết mạch tương liên, tránh xảy ra hoạ diệt cả họ. Mặc dù ta bị tước phong hào, nhưng vẫn là con cháu Võ gia, Lý Long Cơ thiên sủng ta như thế, tất nhiên hợp với tâm tư Hoàng tổ mẫu.
Huống chi, việc truyền thừa ngôi vị Hoàng đế đang ở thời điểm mấu chốt nhất, mỗi một mưu kế nho nhỏ lấy lòng bệ hạ thành công, đều có khả năng quyết định đại cục cuối cùng.
Hắn không trả lời, ta nói tiếp: "Thiên sủng của ngươi, Hoàng tổ mẫu đã thấy hết, mấy ngày này nên thường xuyên tới chỗ Vương thị một chút đi, ngủ giường so với ngủ tháp vẫn tốt hơn." Hắn bỗng nhiên giữ chặt ống tay áo ta, thấp giọng nói: "Vĩnh An, điều nàng nói đều đúng, nhưng ta không hề ngờ tới việc phát sinh ngày hôm nay, nếu là Vương thị, hoặc là nữ quyến khác trong cung ta, tuyệt đối không ai dám khi dễ nàng."
Ta đẩy ra tay hắn: "Ta không có giận ngươi." Hắn bình tĩnh lại, vẻ ấm áp dần tan đi, một lát sau mới buông tay ra: "Ta biết". Nói xong liền yên lặng.
-
Lai Tuấn Thần bị chặt đầu giữa phố xá sầm uất, nghe nói cực kì máu me, dân chúng vây xem xé rách thi thể, móc mắt lột da, xẻo xác ăn thịt.
Đông Dương vừa hầu hạ ta ngồi xuống, vừa miêu tả sinh động như thật, ta nghe được mà rùng mình, thấy mắt Hạ Chí lấp lánh nước, trong lòng khẽ động, đánh mắt với Đông Dương, nói: "Đi đổi bình trà đinh hương đến đây." Đông Dương đáp vâng, bưng trà rời phòng.
Mặc dù ta không biết thân thế Hạ Chí trước khi vào cung, nhưng thấy nàng như thế, cũng đoán được chín mười là có liên quan tới Lai Tuấn Thần, không khỏi thầm cảm thán, nhẹ giọng bảo Hạ Chí: "Trong cung trong triều, người bị Lai Tuấn Thần vu họa không biết có bao nhiêu, hôm nay lão ta gặp báo ứng, nếu ngươi muốn khóc thì thoải mái mà khóc đi."
Quả thực không ngoài dự liệu, còn chưa nói xong, nàng đã đổ gục thân mình mềm yếu dựa vào bàn, lệ tuôn trào không ngớt. Ta thấy nàng khóc như thế, nhớ tới một chuyến vào Thiên Lao nhiều năm trước kia, đang lúc xuất thần, thì Đông Dương vội vàng chạy vào, nhìn thấy Hạ Chí hoảng sợ, chậm chạp báo với ta: "Quận vương đến đây." Nàng nói xong, bước lên phía trước nâng Hạ Chí dậy, giúp nàng lau khô lệ.
Ta đứng lên, một bên suy nghĩ Lý Long Cơ vì chuyện gì mà đến, một bên đứng đón hắn chỗ bình phong. Bỗng nhiên, một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, một bóng người lắc lư bước tới, đánh bình bịch vào bình phong, ta vội vàng đưa tay đỡ hắn, hai nội thị phía sau đã vững vàng vịn tấm bình phong, cả kinh liếc nhìn nhau.
"Vĩnh An", Lý Long Cơ nheo nheo mắt, tươi cười nhìn ta: "Ta rất vui vẻ."
Ta biết hắn là chỉ Lai Tuấn Thần đã chết, vừa bịt mũi mũi, vừa gật đầu cười: "Ta biết, mau đi vào trước đi." Hắn nắm chặt cánh tay ta, tựa vào người, để mặc ta đỡ vào phòng, ta trực tiếp đẩy hắn lên giường, giúp hắn cởi giày, xong đâu đó mới phân phó Hạ Chí đi chuẩn bị canh nóng, Đông Dương đã sớm bưng nước ấm tới.
Ta tiếp nhận khănướt, lau mặt mũi, lau tay cho hắn. Lý Long Cơ từ đầu đến cuối dựa vào giường, tựa tiếu phi tiếu, cũng không nói gì, cũng không nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn ta có chút không hiểu.
Ta đưa khăn cho Đông Dương, nhận canh nóng trong tay Hạ Chí, múc một muỗng, đưa đến miệng hắn: "Uống nhanh đi, uống xong thì ngủ ngon một giấc." Hắn uống phân nửa, thở dài nặng nề, trêu ghẹo: "Cưới vào cửa hơn nửa năm, thế mà đến hôm nay mới được uống một ngụm canh của nàng."
Ta lại múc một muỗng, cười doạ: "Nếu ngươi không ngậm miệng, ta liền đem ngươi đưa đến cung chính phi." Hắn lắc đầu cười, không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn uống canh, sau đó mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Ta thay hắn thả màn, ngồi ở ngoài trướng, đoán không chừng hắn sẽ ngủ tới sáng, nên phân phó nội thị đi chuẩn bị xiêm y ngày mai cho hắn, đang muốn cầm sách lên đọc, Hạ Chí đã bước nhanh đến, sắc mặt xanh trắng hốt hoảng nhìn ta.
Tim ta đập mạnh, thả sách, thấp giọng hỏi: "Lại là chuyện gì?" Nàng quét mắt về chỗ màn, khẽ trả lời: "Chỗ Vương phi xảy ra chuyện."
Nếu chỗ Vương Hoàn có gì sai sót, tám chín phần mười là về đứa bé trong bụng. Ta vội hỏi: "Nói tiếp đi". Nàng mới dám to giọng hơn: "Ban ngày Vương phi cùng quận vương ầm ỹ lớn một trận, quận vương phất tay áo bỏ đi, Vương phi nhất thời nổi lửa giận, quăng ném đồ đạc này nọ, nên bị động thai khí. Lúc nãy Thẩm Thái y đã đến đây, nói thai nhi không bảo đảm, bảo quận vương mau chóng qua xem."
Ta nhíu mày nhìn về chỗ giường, thầm mắng hắn thiếu kiên nhẫn, đi qua gọi hắn mấy tiếng, hắn đã say đến bất tỉnh nhân sự, nếu muốn hắn đi sợ là không có khả năng.
Nếu việc này đã phát sinh, Thái Nguyên Vương thị tuyệt đối không bỏ qua, chắc chắn sẽ tính toán nợ nần trên đầu Lý Long Cơ, nếu truyền vào tai Hoàng tổ mẫu, cũng không biết sẽ bị trừng trị như thế nào... Ta đang nghĩ tới đối sách, bên ngoài đã truyền đến âm thanh tranh cãi ầm ĩ, là Đông Dương đang to tiếng với người bên ngoài.
Ta biết không thể tiếp tục trì hoãn, bèn bảo Hạ Chí: "Gọi Đông Dương đi vào, đóng chặt cửa cung, nói quận vương đã ngủ", ta suy nghĩ một chút, đơn giản thả sách xuống, đứng dậy nói: "Theo ta ra xem đi."
Ta đứng lên, để ý quần áo, mang theo Hạ Chí đi ra cung, đứng trên thềm đá, nhìn mấy cung tỳ phía dưới, vẻ mặt các nàng đều sợ hãi hỗn loạn cùng với ẩn ẩn hận ý.
Ta thầm thở dài, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Quận vương đã ngủ, nếu có việc gì ngày mai rồi nói sau". Cung tỳ Tây Phượng cung kính hành lễ, trầm giọng thưa: "Vương phi đã có dấu hiệu sinh non, nếu quận vương không đi qua, sợ không còn kịp rồi."
Ta bình tĩnh nhìn nàng, không nói được lời nào, nhìn đến khi nàng tự cúi đầu, mới không trả lời xoay người quay về, sai người đóng chặt cửa cung.
Trở về điện, ta ngồi trở lại trên giường, cầm lấy quyển sách mới đọc một nửa, tiếp tục đọc, chung quy đáy lòng vẫn còn rối loạn lo nghĩ, qua một hồi lâu cũng không đọc được mười chữ.
Nét mặt Hạ Chí đầy nghi hoặc nhìn ta, Đông Dương thì lại thiếu kiên nhẫn, không nhịn được nói: "Việc này căn bản không quan hệ với phu nhân, nhưng khi nãy lộ diện, lại đóng chặt cửa cung, truyền ra ngoài lại thành phu nhân có lỗi." Ta chăm chú nhìn quyển sách, thuận miệng trả lời: "Các ngươi có thể lén tung tin ra ngoài, nói ta ghen tị thành tánh, là quận vương nhất thời mê muội, mới xảy ra sai lầm tối nay."
Hai nàng cả kinh liếc nhau, khó hiểu nhìn ta, ta nhẹ giọng giải thích: "Các ngươi thuở nhỏ đều đi theo quận vương, ta cũng không ngại nói rõ, nếu là do ta ghen tị mà gây ra việc này, nhiều nhất là bị trách phạt tội ghen ghét, còn nếu là lỗi từ quận vương thì sẽ đắc tội với Thái Nguyên Vương thị, không phải một hai câu có thể giải quyết."
Đông Dương còn muốn nói, đã bị Hạ Chí kéo tay áo. Hạ Chí nhìn ta thật sâu, hành lễ nói: "Nô tỳ lui xuống, phu nhân mau sớm nghỉ ngơi." Ta gật gật đầu, nhìn hai nàng lui ra ngoài, mới nắm chặt quyển sách, đầu đau nhức từng đợt.
Nữ nhân ghen ghét, vốn là do nam nhân chân trong chân ngoài dựng lên mà thành, nhưng cuối cùng nữ nhân ghen ghét cũng hại chính mình bị thất sủng. Ta làm sao mà không muốn tránh đi mầm tai vạ này? Nhưng cho dù tránh, cũng sẽ liên lụy tới Lý Long Cơ, chẳng thà nhân thể đem lỗi sai đổ lên người ta, nếu hắn tỉnh lại có thể ngon ngọt dỗ dành, chung quy cũng là vợ chồng danh phận, năm rộng tháng dài luôn luôn có thể hóa giải.
Trong ngoài phòng đều im ắng, vài lần ta đứng dậy muốn lay tỉnh Lý Long Cơ đều phí công, thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, hắn mới rên rỉ một tiếng, thấp giọng kêu nước.
Ta rót trà chén lạnh, giúp đỡ hắn ngồi dậy, cho hắn uống xong, lại yên tĩnh ngồi bên giường nửa canh giờ, hắn mới miễn cưỡng lặng lẽ mở mắt, nhìn ta chăm chú một lúc lâu, mới cử động thân mình tựa vào giường, nói giọng khàn khàn: "Chiếm giường nàng một đêm, nàng liền trừng mắt nhìn ta một đêm ?"
Ta cắn môi nhìn hắn, qua một lát mới mở miệng: "Đứa bé của Vương thị không còn." Hắn kinh ngạc nhìn ta: "Khi nào ?" Ta thấp giọng nói: "Đêm qua." Hắn có vẻ buồn bã, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, hỏi: "Sao không gọi ta tỉnh lại?" Ta nặng nề đáp: "Ta gọi mấy lần, ngươi căn bản đều không nghe được", dừng một chút, lại bổ sung: "Khi ngươi tới chỗ ta thì đã muốn sinh non."
Hắn lâm vào trầm tư, rồi đứng dậy bước đi, cước bộ có chút không vững, càng chạy càng nhanh, chốc lát đã ra khỏi cửa cung.
Ta thầm thở dài, trong lòng cũng có nỗi khổ riêng, tay chân mỏi nhừ từ lâu, chậm chạp ngồi nghỉ một lát mới đứng dậy, đi đến cửa cung, nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong đầu trống rỗng, đến khi có người ho nhẹ, mới nghiêng đầu.
Thẩm Thu cõng hòm thuốc, quần áo bị gió sớm thổi phần phật, lạnh run bước đi, hắn đứng cách vài bước nhìn ta, trong đôi mắt dài nhỏ có nét thâm thuý khó dò.
Ta vô lực liếc hắn một cái, không nói gì, xoay người trở về cung, hắn chậm rãi bước theo sau ta, vào phòng mới khẽ thở dài, nói: "Vương thị sợ là không thể có con được nữa." Bàn tay ta châm trà dừng một chút, không trả lời, nghĩ đến nữ tử có đôi mắt linh động kia, cũng thấy đau lòng.
Hắn nghiên người nửa dựa vào bàn, tiếp nhận trà của ta: "Ngươi cũng biết, đêm qua đuổi thị nữ Vương Hoàn đi, là có ý nghĩa gì?"
Tác giả :
Mặc Bảo Phi Bảo