Việt ma tân lục
Quyển 5 - Chương 18: Thung lũng đen
Vân Vân đứng ngắm những tia nắng luồn qua kẽ tay, tự nhiên cảm thấy bầu trời đẹp đến lạ. Kể từ khi đặt chân đến đây, lúc nào trời cũng không âm u thì mưa rả rích, không khí lạnh lẽo đến mức khiến cô thấy ngột ngạt và khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi. Vào đúng thời khắc cô cảm nhận được chút dễ chịu từ nơi này thì cũng là lúc chuyến xe đi Hòa Bình lăn bánh. Vân Vân khẽ thở dài, rõ ràng là có chút tiếc nuối ở trong đó.
Vân Vân nhìn sang giường bên cạnh, Lan Phương đang nhắm mắt ngủ. Gương mặt nhợt nhạt của cô em khiến Vân Vân có chút xót xa bởi trong ba người, Lan Phương chính là người vất vả nhất sau tất cả những chuyện đã xảy ra. Nhìn thấy, trở thành nguồn dẫn và cuối cùng là giúp những linh hồn vất vưởng siêu thoát, quả thực Lan Phương đã phải làm quá nhiều đến nỗi sức khỏe của cô luôn suy kiệt sau mỗi lần bị các vong hồn nhập vào. Nghĩ đến điều này, Vân Vân lại tự trách bản thân, giá như khả năng của cô lớn hơn thì Lan Phương đã không phải vất vả đến thế.
- Ánh mắt đắm đuối này của chị là sao vậy, chị Vân Vân? -Gia Huy ngồi ở giường bên cạnh thấy Vân Vân đang nhìn Lan Phương liền hỏi. -Không phải là…
- Phải phải cái đầu! -Vân Vân hơi giật mình, sau nhìn ra ánh mắt ranh mãnh của cậu em liền thẳng tay cho một đấm. -Yên tâm, sở thích của chị không mặn mòi như thế đâu. Với lại, chị cũng không nỡ làm một đứa em khác của mình đau lòng. Ai đời để ý con gái nhà người ta mà không dám nói, cứ thích chơi trò âm thầm ở bên em, lặng lẽ bảo vệ em cơ… hí hí…
Gia Huy bị Vân Vân nói thế thì vội nhìn ra ngoài cửa sổ để lảng tránh. Tuy nhiên, Vân Vân đâu có dễ dàng tha cho anh như thế. Cô cứ một câu Lan Phương, hai câu Lan Phương bên cạnh khiến Gia Huy mặt mày khổ sở quay lại, ánh mắt dừng trên gương mặt Lan Phương đang ngủ.
- Em định xong vụ này sẽ tỏ tình… -Mặt Gia Huy đột nhiên đỏ bừng.
- Really? -Vân Vân tròn mắt, song sau đó lại hỏi. -Nhưng mà hiện tại chúng ta có còn vụ nào nữa đâu mà xong với chả không xong?
- Chị quên mục đích chúng ta lên Hòa Bình làm gì rồi à? -Gương mặt Gia Huy giả vờ thất vọng. -Bí ẩn của những hoa văn trên mảnh lư hương, tấm mề đay và đoạn xương người, tất nhiên là cả câu chuyện đằng sau đó nữa.
Vân Vân gật gù. Xém chút nữa là cô quên luôn những hoa văn kỳ dị ấy. Cô có cảm giác những linh hồn vất vưởng mà nhóm gặp trên đường đi suốt mấy ngày qua thật sự chẳng là gì so với thế lực vô hình đang nắm giữ những bí ẩn đằng sau cả. Nhưng còn thế lực đó là gì và có liên quan thế nào đến bọn cô thì cô hoàn toàn không biết được!
Câu chuyện giữa hai chị em cuối cùng cũng kết thúc khi mưa bất ngờ đổ lúc xe đã di chuyển được ba mươi phút. Lan Phương vẫn ngủ li bì, trong khi Gia Huy lại chúi đầu vào đọc sách. Vân Vân chẳng có việc gì làm nên quyết định cụp mũ lưỡi trai đánh một giấc. Cô ghét mấy cơn mưa nên hy vọng khi mở mắt ra thì trời đã tạnh và cả ba cũng đã đứng trên đất Hòa Bình.
“Rừng… núi… dang… tay… nối… lại… biển… xa… Ta… đi… vòng… tay… lớn… mãi… để… nối… sơn… hà. Mặt… đất… bao… la… la… la… la…."
Vân Vân choàng tỉnh khi nghe thấy tiếng hát của một ai đó, trán vã mồ hôi. Cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng lại chẳng có ai, tất cả chỉ là một màu đen âm u và tăm tối. Bỗng, cô nhìn thấy phía trước phát ra ánh sáng nên chạy tới, vui mừng khi nhận ra Gia Huy và Lan Phương đang nắm tay nhau thì đột nhiên cả hai cùng biến mất. Cô cất tiếng gọi nhưng tiếng cô lọt thỏm giữa không gian đặc quánh một màu đen, vùng sáng trước mắt cũng đang từ từ thu nhỏ lại rồi biến mất. Vân Vân lại chìm trong bóng tối. Hoàng Anh, đúng rồi, chẳng phải Hoàng Anh vẫn luôn ở bên cô không rời hay sao? Nghĩ thế nên Vân Vân gọi Hoàng Anh nhưng luồng khói trắng mỏng manh quen thuộc vừa vụt xuất hiện đã lại vụt biến mất. Vân Vân chìm vào hoảng loạn khi giờ đây vùng không gian cô đang đứng như đang bị thu hẹp lại, sẵn sàng rút cạn từng hơi thở của cô.
“… anh… em… ta… về... Gặp… nhau… mừng… như… bão… cát… quay… cuồng… trời… rộng…"
Trời đất bỗng quay cuồng, và khi cơ thể Vân Vân vừa bị dựng ngược thì hình ảnh hãi hùng nhất đập vào mắt cô. Một cái đầu nham nhở máu, tóc xõa lòa xòa đang bay lơ lửng trước mặt cô. Rồi đột nhiên, những ngón tay người không biết từ đâu xuất hiện khẽ vuốt những lọn tóc rối bời sang hai bên để lộ một khuôn mặt nam giới còn rất trẻ. Nhưng… nhưng…
Vân Vân trợn trừng khi một con mắt phải của anh ta đã biến mất, chỉ còn lại hốc mắt sâu hoắm và đen ngòm, trong khi con ngươi đen sì của mắt còn lại vẫn đang chuyển động theo từng chuyển động của cô. Vân Vân tiếp tục nhìn xuống dưới, lập tức há hốc mồm khi ngang mũi của cái đầu là một vết cắt dài, chia đầu thành hai nửa. Dưới nữa là cái mồm cứ mấp máy, máu bắn ra theo từng câu ca, bắn cả lên mặt Vân Vân đang ở trong tư thế chúc đầu xuống đất. Đất? Cô đang ở trên ô tô kia mà? Nhưng rõ ràng cách đầu cô chừng một gang tay chính là mặt đất lạnh lẽo, cô còn ngửi thấy cả mùi hôi thối của xác chết xung quanh. Một ý nghĩ xộc thẳng vào tâm trí khiến sống lưng Vân Vân lạnh toát. Có lẽ nào cô đang bị chôn dưới một huyệt mộ? Không thể! Nhưng chiếc đầu kia vẫn nhơn nhơn trước mặt cô là thật, mặt đất ngay dưới đầu cô cũng là thật và mùi hôi thối của xác người chết đang khiến cô muốn nôn khan càng là thật.
Vân Vân sợ hãi nhìn cái đầu đang hát trước mặt mình một lần nữa. Bất ngờ, từ trong hốc mắt sâu hoắm lòi ra một con mắt trắng dã, không có con ngươi màu đen như con mắt bên cạnh. Con mắt trắng dã ấy càng ngày càng lồi ra, rồi “roẹt" một tiếng, con mắt ấy rời khỏi tròng mắt, rơi vào không gian đen kịt. Con mắt trắng dã ấy vừa rời khỏi hốc mắt thì con mắt sáng bên cạnh bật khóc, máu bắn ra tung tóe. Toàn thân Vân Vân run cầm cập, cô muốn đưa tay ra để lau máu trên mặt nhưng không thể được. Không những thế, cô bây giờ như đang bị ai đó điều khiển, cảm giác lạnh toát khi có ai vừa dùng tay cạy miệng cô ra để cho máu từ trên đỉnh đầu chảy xuống. Mùi tanh tưởi xộc thẳng lên mũi lấn át cả mùi hôi thối nãy giờ khiến Vân Vân lợm giọng, muốn ngậm miệng lại cũng không có sức, cứ thế để máu chảy ào ào vào miệng.
Vân Vân sợ đến thất kinh hồn vía, cố hết sức để thoát ra nhưng không được. Đúng lúc này, làn khói trắng kịp trở lại khiến gương mặt Vân Vân hơi giãn ra. Cô nhìn Hoàng Anh thở dốc, rồi vùng mình bật dậy khỏi cơn ác mộng kinh hoàng.
Gia Huy, Lan Phương và tất cả hành khách trên xe nhìn Vân Vân bằng ánh mắt lo lắng, trong khi khuôn mặt của cô gái trẻ vẫn đang vã mồ hôi, trái tim vẫn đập thình thịch vì nỗi sợ bao trùm. Đợi một lúc, Vân Vân bình tĩnh lại rồi mới hỏi Gia Huy.
- Chị đã ngủ được bao lâu rồi?
- Mới khoảng mười phút thôi chị. -Gia Huy lo lắng. -Chị có chuyện gì sao?
Vân Vân không trả lời Gia Huy, khi mà cơn ác mộng ban nãy vẫn còn ám ảnh. Đây không phải lần đầu tiên cô trải qua những chuyện thế này nhưng chưa lần nào cô cảm thấy kinh khủng như vậy. Vân Vân không biết phải bắt đầu từ đâu nên chỉ nói mình không sao để tránh việc miêu tả lại những hình ảnh kinh dị mà mình vừa nhìn thấy. Cô cũng không muốn ngủ tiếp vì lo sợ cơn ác mộng đó lại tìm đến nên mở mắt thao láo nhìn ra bên ngoài lúc này vẫn đang mưa to.
Lan Phương nhìn Vân Vân lo lắng, định bắt chuyện song thấy Vân Vân có vẻ mệt mỏi nên lại thôi. Đoạn, cô đang định ngả người xuống chiếc giường nằm thì đột nhiên giật thót mình khi nhìn thấy trên cửa kính xe ô tô lúc này là một cái đầu đang treo lơ lửng. Máu từ con mắt sáng đang tuôn ra, trong khi con mắt trắng dã bên cạnh đã biến mất, chỉ còn hốc mắt đen ngòm. Vết cắt ở giữa chia đôi cái đầu càng ngày càng rộng ra, đến nỗi nước mưa và máu từ con mắt sáng chảy hết cả vào đó. Nhìn cảnh tượng ấy, Lan Phương tự nhiên ớn lạnh, da gà đã nổi hết lên từ bao giờ. Cô bỗng nhắm mắt, lắc đầu thật mạnh rồi mở he hé ra nhìn. Ơn trời! Chiếc đầu đã biến mất, nhưng những vệt máu đỏ tươi vẫn đọng lại trên kính, nước mưa cứ rửa trôi hết lượt này thì lượt khác lại xuất hiện, tưởng như không bao giờ kết thúc.
Lan Phương nhắm tịt mắt lại để không phải nhìn nữa nhưng cô ép mình không được ngủ. Cô vô thức thọc tay vào túi áo thì đột nhiên mắt mở trừng ra, trong khi bàn tay trong túi áo cô đang run rẩy. Cô từ từ lôi tay ra và cũng không quên lôi luôn cả vật tròn tròn, lành lạnh trong đó.
Con mắt trắng dã khi nãy đang ở trên tay cô, ngay trước mắt cô khiến Lan Phương kinh hồn bạt vía, ném bịch xuống sàn ô tô rồi hét lên kinh hãi. Những ánh mắt trên xe lập tức đổ dồn về phía cô.
- Em làm sao vậy, Lan Phương? -Gia Huy lo lắng hỏi.
- Ở… ở… kia…
Lan Phương ú ớ, ngón tay run rẩy chỉ xuống sàn ô tô. Gia Huy nhìn theo hướng tay Lan Phương nhưng lại chẳng thấy gì nên càng lo lắng hơn. Tuy nhiên, con mắt vẫn nằm lì ở đó như trêu ngươi cô. Trong lúc Lan Phương không biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu thì Vân Vân bên cạnh đã lên tiếng.
- Chẳng lẽ… ở… ở… đó lại có một con mắt?
Lan Phương nhìn Vân Vân bằng ánh mắt kinh hãi, không hiểu sao chị lại thấy được những thứ mà bấy lâu nay chỉ mỗi mình cô thấy được. Gia Huy cũng thấy kỳ lạ, bởi nhìn biểu hiện của Lan Phương, anh biết chắc là Vân Vân đã thật sự nói đúng về thứ mà lẽ ra chỉ có mỗi Lan Phương nhìn được.
- Có thật không chị Vân Vân? -Gia Huy hỏi. -Thật sự là chị đã nhìn thấy sao?
- Không! -Vân Vân trả lời cụt lủn. -Sao chị có thể nhìn thấy được cơ chứ. Nhưng mà lúc nãy trong cơn ác mộng, chị đã nhìn thấy một cái đầu với một con mắt đã bị móc, không ngờ lại trùng hợp với thứ mà Lan Phương nhìn thấy thôi.
Cả ba nhìn nhau không nói gì, sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt từng người. Vân Vân ban đầu nghĩ đó chỉ là một cơn ác mộng đơn thuần, nhưng lúc này thì mọi chuyện đã không còn đơn giản như vậy. Chỉ nghĩ đến những hình ảnh hãi hùng trong giấc mơ thôi cũng đủ khiến cô lạnh gáy rồi.
Xe bất ngờ phanh kít khiến tất cả mọi người trên xe đều giật mình. Chiếc xe khựng lại, trong khi người lái gục đầu trên vô lăng thở gấp khiến cả đoàn người trong phút chốc hoang mang.
- Chuyện gì vậy? -Người phụ xe hỏi tài xế.
- Phía… trước… phía… trước… -Người tài xế ú ớ, nét mặt đầy kinh hãi.
- Phía trước làm sao?
- Phía trước chính là thung lũng đen!
Thung lũng đen! Vân Vân lạnh người khi nhớ lại nơi mình bị dẫn đến trong giấc mơ. Chẳng lẽ, nơi đó chính là thung lũng đen mà người lái xe đang đề cập tới?
Người tài xế sau khi bình tĩnh lại thì điều khiển xe lùi lại một chút. Lúc này, chẳng hiểu sao bên ngoài chợt ngừng mưa, bầu trời quang đãng trở lại và thung lũng đen hiện ra trước mắt mọi người khiến tất cả đều kinh hãi.
Gọi là thung lũng đen chứ thật ra đó chỉ là một con vực sâu hun hút và lúc nãy thiếu chút nữa chiếc xe đã lao xuống vực rồi. Sau sự việc xảy ra năm ngoái thì con đường này không được các lái xe lựa chọn cho lộ trình của mình. Tuy nhiên, không hiểu tại sao lái xe hôm nay lại đi vào đây thay vì đường quốc lộ, nhiều người đoán rằng nếu đi con đường này thì sẽ rút ngắn được một chút thời gian; tuy nhiên, nếu nhìn vào ánh mắt vô hồn của người lái xe thì không chắc đó là lý do.
“Rừng… núi… dang… tay… nối… lại… biển… xa….
Vượt… thác… cheo… leo… tay… ta… vượt… đèo…
Mặt… đất… bao… la...
Gặp… nhau… mừng… như… bão… cát… quay… cuồng… trời… rộng…"
Những câu hát lại vang lên nhưng đứt quãng và xen lẫn giữa những tiếng nức nở. Lan Phương bất ngờ nhìn chỗ con mắt trên sàn ô tô nhưng nó đã biến mất, chiếc đầu cũng không còn trên cửa kính nhưng tiếng hát vẫn văng vẳng trong không khí khiến cô dựng tóc gáy. Rồi đột nhiên, cô đứng bật dậy, chạy về chỗ người lái xe, tay bóp cổ ông ta, răng nghiến kèn kẹt trong khi miệng lại phát ra một giọng đàn ông khàn khàn.
“Trả… lại… mắt… cho… tao…!"
“Trả… lại… mắt… cho… tao…!"
Ánh mắt Lan Phương nhìn người tài xế đầy hằn học trong khi tay cô vẫn siết mạnh và trong phút chốc đã nhấc bổng ông ta lên khiến mọi người đều kinh hãi. Gia Huy và Vân Vân liền chạy tới, vừa may lôi được Lan Phương tách ra khỏi người tài xế trước khi người này tắt thở mà chết. Trong lúc Vân Vân chăm sóc cho Lan Phương thì Gia Huy hỏi người tài xế lúc này đã bình tĩnh lại được một chút.
- Tại sao nơi này lại được gọi là thung lũng đen vậy bác?
- Tôi cũng chỉ nghe anh em lái xe kể lại thôi… -Người tài xế kể. -Mọi người đều bảo… ở… con… vực… này… có… ma…
Vừa nói xong người tài xế đã tự nhiên rùng mình, mắt lấm lét nhìn xung quanh, gương mặt vô cùng căng thẳng. Con ngươi của ông vô tình lia qua Lan Phương, một cảm giác lạnh toát khiến ông giật nảy mình. Nuốt nước bọt, ông mới tiếp tục kể.
- Một năm trước chính tại nơi này đã xảy ra một tai nạn kinh hoàng làm cho rất nhiều người chết. Chính vì vậy, chính quyền đã dựng biển báo nguy hiểm và nghiêm cấm cánh lái xe đi con đường này, tuy nhiên vẫn có một số người vì muốn tiết kiệm chút thời gian mà đánh liều đi vào đây. Tôi nghe họ kể lại thì khi đi đến gần con vực, họ đều nghe thấy tiếng hát nam giới vọng lên từ dưới vực, vì quá sợ hãi nên tất cả đều không dám tiếp tục đi nữa. Từ đó trở đi, mọi người bắt đầu đồn thổi về con vực bị ma ám và đặt tên cho nó là “thung lũng đen".
Tác giả :
Nhóm 4.0