Việt ma tân lục
Quyển 4 - Chương 3: Lạy cậu lạy mợ, cho cháu về quê
Tiếng trẻ con non nớt nhưng u ám, rờn rợn khiến chị Tất ngồi bật dậy, mồ hôi toát lạnh đầy lưng. Chị ta nhìn ra ngoài, chỉ thấy ánh trăng nhờn nhợt chiếu qua liếp cửa, tạo thành những đốm sáng yếu ớt trên nền nhà. Mọi vật mờ mờ, không nhìn rõ hình thù. Tiếng gọi kia cũng không thấy đâu nữa. Chị Tất lắng tai nghe, chỉ thấy tiếng chó nhà hàng xóm vẫn văng vẳng, dai dẳng không chịu dứt. Anh Tất nằm bên cạnh vẫn ngủ say không biết gì.
Nhìn quanh một hồi, không thấy gì nữa chị ta mới yên tâm nằm xuống, nhưng không tài nào ngủ nổi. Người ta nói chó nhìn thấy ma, chị Tất rùng mình. Liệu có phải… Chị ta không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể cố nhắm mắt, ru mình ngủ.
Từ đêm hôm ấy, cứ quá nửa đêm là chị Tất lại giật mình tỉnh dậy bởi tiếng trẻ con lảnh lót giữa đêm thanh vắng. Chị ta sợ lắm, nhưng khi nói ra thì bị chồng gạt đi, bảo là mơ mộng vớ vẩn. Chị ta muốn đi xem bói, ngặt nỗi anh Tất vừa lên kinh thành về, nhà bây giờ chẳng còn gì, nên chị ta đành phải bấm bụng chịu. Đúng là mất cả rô lẫn diếc. Cứ tưởng phen này được khoản lớn đổi đời, vậy mà còn uổng bao nhiêu tiền bạc, công sức. Càng nghĩ chị ta càng căm hận hai đứa trẻ khiến chị ta phải nuôi báo cô bao nhiêu ngày.
Đêm hôm đó là ngày rằm, trăng sáng vằng vặc, không cần thắp đèn dầu cũng nhìn thấy mọi thứ. Chị Tất đòi đi ngủ từ rõ sớm, chị ta muốn ngủ sớm để khi ngủ say sẽ không bị tỉnh giấc như những lần trước nữa.
Chị ta ngủ rất ngon, thời gian cứ thế trôi đi, đến khi bóng trăng ngả dần về tây, không gian lạnh lẽo, gió rít thê lương, một cơn gió thổi đến, làm xịch mở cánh liếp. Ánh trăng lạnh lẽo, nhợt nhạt tràn vào căn nhà tranh vách đất. Hai bóng đen kéo dài chầm chậm lê bước vào nhà.
Hai cái bóng đứng ngay đầu giường, bên cạnh chỗ chị Tất nằm. Chúng đứng đó, ỉ ôi gọi.
– Cậu ơi! Mợ ơi!
– Cậu ơi! Mợ ơi!
Tiếng gọi nỉ non, ai oán, não nề, thê lương trong đêm tối. Âm thanh không lớn nhưng cứ kéo dài mãi, giống như hai cái bóng trẻ con kéo dài, trùm lên bụng chị Tất.
Hôm sau ngủ dậy, chị Tất vươn vai sảng khoái, cả đêm qua ngủ ngon không bị tỉnh giấc, chị ta cảm thấy vô cùng vui vẻ. Sau khi chồng đi cuốc đất thuê, chị ta gói củ khoai luộc, lùa mấy con dê lên núi.
Chị ta ngồi bên một mỏm đá, thong thả đợi đàn dê gặm cỏ. Ăn xong củ khoai, chị ta đi đến hõm đá có nước do nhũ đá nhỏ xuống để uống. Nước ở đây rất trong và mát. Uống một hơi mấy ngụm lớn, chị Tất cảm thấy rất thoải mái. Bất giác, chị ta nhìn thấy một đám rong rêu khuất ở góc vũng nước. Đám rong rêu màu sẫm, quấn quýt vào nhau ở góc tối nhất của vũng nước. Chị Tất đưa tay khua khua đám rong rêu. Chúng mềm, mát lạnh, trượt qua kẽ tay có cảm giác nhột nhột. Ngồi không trông đàn dê cũng chán, giờ mới phát hiện ra đám rêu này sờ rất mềm, vì vậy chị Tất bèn ngồi xuống cạnh vũng nước, khua khoắng.
Khua chán, lúc rút tay về thì có một cọng rong rêu bám vào tay. Nhìn cọng rong rêu nhỏ xíu, đen nhánh – kỳ thực chưa từng nhìn thấy rong rêu nào như vậy, chị ta tò mò, muốn túm một ít xem thế nào. Nhưng chúng bám rất chắc vào tảng đá. Chị ta phải khua một nắm lớn, dứt ra. Quái lạ, không hiểu sao đám rong rêu này mọc chắc như cây to vậy?
Chị ta một tay bám vào mỏm đá, một tay dứt mạnh. “Phựt" một cái, cảm giác tay nằng nặng, đã bứt được nắm rong rêu lớn ra khỏi vũng nước.
Chị Tất thở hổn hển, cúi nhìn xuống tay mình.
– Á!
Trong tay chị ta là đầu lâu đứa cháu gái. Cái đầu nham nhở, khuôn mặt bị cá rỉa lỗ chỗ từng mảng nhưng vẫn nhận ra đó chính là đứa cháu gái. Trên cổ còn vết máu đông đen sì thành từng cục. Đám rong rêu trên tay chị ta chính là mái tóc đen mềm mại của đứa bé. Hai mắt trắng dã trợn trừng nhìn chị ta.
Chị Tất nhìn chằm chằm cái đầu lâu, ra sức thảy tay để hất nó ra. Nhưng tóc quấn khắp tay chị ta, dính chặt đến mức thảy thế nào cũng không rơi ra. Chị Tất hét toáng lên, ra sức thảy cái đầu để nó rơi xuống. Nhưng hai con mắt trắng dã trợn trừng nhìn chằm chằm chị ta, đôi môi nhỏ xíu tái nhợt đột nhiên mấp máy như muốn nói gì đó.
– Á, á, á!!!
Chị ta hét lên, hang đá vọng tiếng chị ta, kéo dài ra, khiến âm thanh dội đi dội lại, vang vọng khắp nơi. Cái môi mấp máy, đôi mắt nhìn trừng trừng khiến chị Tất phát điên. Cuống quá không biết làm sao, chị ta ra sức đập cái đầu lâu vào tảng đá. Từng mảng da thịt ngâm nước lâu ngày bị đập vào đá bắt đầu nát bươm ra, rơi từng mảng, từng mảng. Cái đầu nát bét không rõ hình thù, chỉ còn là một khối bầy nhầy nhưng lại càng bám chặt trên tay chị Tất. Tiếng trẻ con yếu ớt không biết xuất phát từ đâu đột nhiên vang lên.
– Lạy mợ, cho cháu về. Lạy mợ…
– Không!!!
Chị Tất càng đập dữ dội. Chị ta dùng hết sức đập cái đầu lâu đã be bét vào tảng đá bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền.
– Lạy mợ, cho cháu về quê…
– Lạy mợ, cho cháu về quê…
***
– Mình ơi, mình!
Chị Tất mơ hồ tỉnh lại, đầu óc quay cuồng. Vừa mở mắt chị ta đã hét toáng lên.
– Tôi đây mà.
Nghe tiếng chồng, chị ta mới bình tĩnh trở lại, nhưng lại thấy toàn thân đau đớn. Chị ta chống tay muốn ngồi dậy, chỉ thấy bụng dưới trống rỗng. Cúi đầu nhìn cái bụng, mặt chị ta xám ngoét, ngẩng đầu nhìn chồng.
– Con… con…
Anh Tất buồn so lắc đầu. Trưa nay, nghe tiếng hét ầm ĩ trên núi, có mấy người gần đó vội chạy lên xem thì thấy chị Tất vừa gào thét vừa đập mạnh bụng vào tảng đá. Tất cả người chứng kiến đều vô cùng sợ hãi. Phải ba, bốn người đàn ông mới giữ được chị ta lại. Lúc giữ được thì chị ta ngất đi, máu chảy ròng ròng từ giữa hai chân. Người ta đưa chị về. Chị Tất sẩy thai, phải nằm nhà uống mấy thang thuốc của thầy lang. Nhà không còn tiền nên anh Tất đành hẹn mùa tới sẽ đi cày trả nợ thầy lang.
Nghe chị Tất sợ hãi kể lại chuyện cái đầu đứa cháu gái trên suối, ban đầu anh Tất không tin, nhưng đúng là chỉ có bị ma làm thì vợ anh ta mới đập bụng mình vào đá như thế. Hai vợ chồng thở dài, bàn tính phải đi xem bói, nhờ thầy trấn yểm hai con ma đó lại, để chúng không quấy phá nhà bọn họ nữa.
Anh Tất chạy vạy, van nài từ chiều tối đến tận đêm mới vay được chút tiền, nhưng sợ cũng không đủ làm lễ, họ đành bảo nhau hôm sau đi vay tiếp. Đêm đó chị Tất sợ không dám ngủ, bắt chồng thức canh.
Hai vợ chồng khuôn mặt võ vàng ngồi bên nhau, mở tung hết cửa để ánh trăng ngày mười sáu sáng vằng vặc chiếu vào nhà. Nhìn rõ mọi thứ cũng khiến bọn họ đỡ sợ hãi hơn.
Nhưng chị Tất vừa sẩy thai xong, người mệt nhọc, chỉ cố mở to mắt được một lúc đã mệt không chịu nổi, muốn nằm ngủ một giấc. Anh Tất bèn bảo vợ.
– Hay là mình cứ ngủ trước đi, tôi thức canh cho?
– Ừ.
Chị Tất yên tâm nhắm mắt, chỉ một lát sau đã chìm vào giấc ngủ say. Bên ngoài, ánh trăng sáng vằng vặc, nhìn rõ mọi thứ. Bóng mấy bụi tre đổ dài bên đường. Những cơn gió đêm lạnh thổi qua, khiến bụi tre va vào nhau tạo thành những tiếng kẽo cà kẽo kẹt như ma hời. Bỗng vang lên tiếng “Cru… cru…" lảnh lót. Là tiếng chim cú mèo kêu.
Tiếng cú mèo kêu trong đêm khuya vắng, cộng thêm tiếng bụi tre cứ kẽo kẹt đu đưa khiến sống lưng anh Tất lạnh toát. Anh ta chắp tay, miệng niệm Phật nhưng trong lòng run lên từng hồi. Chính tay anh ta đã đẩy hai đứa trẻ xuống suối. Liệu có khi nào đêm nay chúng tìm về trả thù không?
“Cru… cru…", tiếng cú mèo cứ kêu vang vọng ngay đầu hồi. Âm thanh sắc lạnh như tiếng oan hồn đòi mạng. Anh Tất quơ tay tìm con dao quắm cùn. Tay lăm lăm con dao, miệng anh ta vẫn rì rầm niệm Phật.
Tiếng cú dứt, bụi tre cũng không còn kêu kẽo kẹt nữa. Đến một ngọn gió cũng không thấy thổi, không gian xung quanh im lặng đến mức anh Tất chỉ nghe tiếng bản thân thở hổn hển sợ hãi, tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch.
Anh ta căng tai lắng nghe, căng mắt nhìn ra ngoài cửa, nhưng không thấy có chuyện gì xảy ra. Cứ như vậy một lúc lâu khiến anh ta mệt nhoài. Vẫn không thấy có chuyện gì, anh Tất thở phào. Đúng là thần hồn nát thần tính! Làm gì có chuyện ma quỷ kia chứ!
Anh ta vừa buông con dao quắm xuống đất, định nằm xuống giường nghỉ ngơi một chút thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng trẻ con yếu ớt.
– Lạy cậu, cho cháu về…
Anh Tất giật bắn mình, ngồi bật dậy, tay lại nắm chặt lấy con dao quắm cùn. Anh ta nhìn chằm chằm ra ngoài cửa. Trăng mười sáu sáng hơn cả trăng ngày mười lăm. Bên ngoài vắng vẻ, không một bóng người. Anh ta nhìn quanh, dỏng tai nghe ngóng, nhưng cũng không thấy gì.
Phải một tuần trà sau, khi anh Tất chắc mẩm mình nghe nhầm, vừa muốn nằm xuống giường thì âm thanh yếu ớt, âm u đó lại vọng đến.
– Lạy cậu, lạy mợ, cho cháu về quê…
Anh Tất run lẩy bẩy, rón rén bước ra cửa. Anh ta giơ con dao lên, bổ thẳng xuống. Anh ta không biết mình bổ cái gì nhưng cứ muốn bổ như thế cho đỡ sợ.
– Lạy cậu lạy mợ, cho cháu về quê…
Lần này, cả giọng nam lẫn giọng nữ đều vang lên ma mị và quỷ dị. Anh Tất run bần bật, liền khua khoắng cái dao quắm lung tung.
Tác giả :
Nhóm 4.0