Việt ma tân lục
Quyển 2 - Chương 18: Mộ người con gái tên lại
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lang Trượng phăng phăng tiến về phía trước. Vừa đi, ông vừa dùng dao rựa phạt những bụi rậm um tùm đã chắn hết lối đi, hệt như mê cung. Chốn rừng thiêng nước độc, dễ khiến con người ta lạc lối. Lũ ma quỷ thường hay lợi dụng địa hình để tấn công, hòng bức hại những con người đáng thương, vô tội.
Đám trai làng cũng làm tương tự như Lang Trượng ở những phạm vi xung quanh. Đi phía sau là Gia Huy, hai ngón tay chĩa thẳng đưa dọc miệng, lẩm nhẩm bùa chú, tay còn lại lắc chuông liên hồi. Càng tiến gần tới một cái hang nhỏ, bọc quanh bởi những lùm cây dương xỉ rậm rịt, tiếng chuông càng dữ dội hơn. Như thể một sức mạnh kỳ lạ đã tác động vào đó. Chiếc chuông lắc mạnh tới nỗi như muốn vuột ra khỏi bàn tay phải đang nắm chặt của Gia Huy, khiến anh khó khăn lắm mới giữ chắc được.
– Cứ tiếp tục đi!
Lang Trượng quay lại quát lớn, mặt nghiêm nghị. Đồng thời ra hiệu cho mấy thanh niên trai tráng trong làng phát quang bụi rậm quanh nơi Gia Huy đang đứng.
Bỗng nhiên, một thanh niên la toáng lên khi đụng trúng thứ gì đó, lưỡi dao rựa chạm vào một mảnh đá, theo đó một tia lửa lóe lên. Trong tích tắc, lưỡi dao bị bẻ gãy làm đôi trước sự kinh ngạc của những người chứng kiến. Thấy lạ, Lang Trượng bèn tiến lại quan sát, nhưng không tìm thấy một hòn đá nào cả.
Theo tục lệ của người dân nơi đây, khi tiến hành mai táng người chết, phần bia mộ sẽ có năm hòn đá mang hình dạng và kích cỡ tương đương nhau, được sắp xếp theo thứ tự – một hòn đá phía trên tượng trưng cho phần đầu, hai hòn đá hai bên tượng trưng cho phần cánh tay, bả vai, còn hai hòn đá bên dưới tượng trưng cho hai chân. Tục xưa truyền lại, nếu một hòn đá bị mất thì hồn ma người chết sẽ quay về báo mộng đêm đêm, đòi lại phần mộ tương ứng với phần chân tay đã mất.
Vua dưới địa ngục không chấp nhận người nào bị khuyết thiếu dù chỉ là một phần trên cơ thể. Chuyện xưa kể lại, một người đàn ông đi rừng, vô tình vấp phải một hòn đá dựng mộ làm hòn đá bị bật lên, không còn nằm ở vị trí cũ nữa. Đêm ngủ, anh ta cứ mơ màng thấy hình ảnh hòn đá đang cúi xuống lạy lục mình xin tha mạng. Thế nên, sáng hôm sau, ông ta phải đến đúng vị trí ngôi mộ đó, xếp hòn đá về đúng chỗ thì đêm đó mới ngủ yên được.
Lang Trượng tiếp tục cho người phát quang bụi dương xỉ, nhưng vẫn không thể tìm đúng vị trí của năm hòn đá kia. Có lẽ, hồn ma đã không muốn họ tìm thấy, bởi vẫn muốn tác oai tác quái ở xứ này. Chiếc chuông trên tay Gia Huy vẫn rung lên dữ dội, cùng lúc đó, gió nổi lên, từng lằn chớp xanh lè rạch ngang bầu trời như dự báo tai ương sắp xảy đến nếu họ không mau tìm được phần mộ của cô gái oan nghiệt kia. Không nao núng, Lang Trượng ra hiệu cho Thứ, Thất lấy từ trong chiếc túi khót quen thuộc của ông ra hai cái hũ nhỏ, bên trong đựng một chất bột màu xám trăng trắng. Hai anh em Thứ, Thất bắt đầu rải bột xung quanh vị trí mà Gia Huy đang đứng, quây thành một đường tròn. Một lát sau, Lang Trượng cầm đuốc, châm xuống. Lạ thay, dù những búi cỏ xanh tươi chưa kịp héo mà vẫn bắt lửa, cháy bùng bùng.
– Mau lùi lại! – Lang Trượng lớn giọng quát khi những lưỡi lửa cháy theo dạng cung tròn, dữ dội. Lưỡi lửa liếm ra phần bụi cây xung quanh, khói bốc ngùn ngụt, rực sáng cả một vùng trời.
Lan Phương hơi khựng lại, thoáng sững sờ hiện trên gương mặt. Bởi lửa cháy tới đâu, những tiếng kêu than, gào khóc lại vang lên tới đó. Những người xung quanh vẫn không cảm thấy gì, duy chỉ có mình cô là nghe hết những thanh âm man rợ đó. Người chết rồi, chỉ còn phần linh hồn nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, Lan Phương hy vọng Lang Trượng có thể tìm cách loại trừ hết âm khí của vùng này, để cho những linh hồn tội nghiệp kia mãi mãi siêu thoát.
Về phần Lang Trượng, ông vừa nhìn theo ánh lửa, vừa lẩm bẩm, múa may quay cuồng theo vũ điệu kỳ dị. Chân bước chéo, rồi lại rẽ ngang, được ba bước thì lại lùi phía sau. Có đôi lần, ông hét lên những tiếng man rợ, như đồng điệu với linh hồn người chết dưới kia. Lửa tắt, một phần đất hơi nhô lên, xung quanh mỗi vị trí khác nhau là năm hòn đá có kích thước, hình dạng gần tương đương hiện ra. Lang Trượng không chậm trễ, ra hiệu cho năm thanh niên trai tráng Nà Hạ bắt đầu đào mộ. Năm thanh niên trai tráng Nà Hạ, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế, người cầm cuốc, người cầm xẻng, ra sức cày xới lớp đất khô cằn kia.
Cả Gia Huy và Lan Phương, có lẽ, vẫn không thôi kinh hãi bởi những cảnh tượng vừa rồi. Lan Phương vừa nhìn vừa cảm thấy như có một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến thân thể cô như muốn khụy hẳn xuống. Phía bên kia vách núi, bỗng nhiên, những đốm sáng đỏ lập lòe như những con mắt đang ẩn hiện, trông hết sức đáng sợ. Cô nhắm mắt, cố gắng xua đi những ý nghĩ đáng sợ đó trong đầu.
CỘP!
Một lưỡi xẻng chạm ngay vào vật gì đó cưng cứng dưới đất. Một thanh niên bỏ xẻng xuống, dùng tay bới, chẳng mấy chốc nắp quan tài hiện ra dưới ánh đuốc lập lòe. Lang Trượng cầm đuốc rọi, rồi nheo mắt nhìn xuống, lúc này, năm thanh niên Nà Hạ sau một hồi đã đào tới phần quan tài. Lang Trượng quét ánh mắt một lượt phía dưới đáy, rồi sai Thứ đưa cho họ một cây xà beng để cậy nắp quan tài lên. Lan Phương tò mò, dù đang rất sợ nhưng cô vẫn lại gần. Thấy thế, Gia Huy khuyên cô nên cẩn thận, bởi những luồng âm khí phát ra quanh đây có thể khiến cô đổ bệnh bất cứ khi nào, nhất là những người dễ nhạy cảm với âm khí như Lan Phương.
Một thanh niên dùng hết sức lực, cậy nắp quan tài lên. Nắp quan tài bật mở, luồng khí xú uế bốc lên, đủ để khiến người yếu ớt nôn ọe ngay lập tức. Lang Trượng cầm đuốc rọi xuống, phần thân thể đã bị phân hủy từ lâu, thậm chí một số mảnh xương đã tiêu biến, giờ chỉ còn lại một vài mảnh xương nhỏ, cái sọ bị biến dạng ghê gớm, có một vết hõm khá lớn ngay nơi thái dương và phần sau gáy.
Sau đó, họ bắt đầu nhặt nhạnh từng mảnh xương để đưa lên, đặt vào một tấm vải thổ cẩm đã trải sẵn phía trên. Lang Trượng cầm cái sọ, bất giác một hình ảnh kinh hoàng chợt tái hiện trong tâm trí ông. Một người đàn ông với gương mặt gian ác, cầm cây búa lớn đập thẳng vào đầu cô thiếu nữ tội nghiệp khiến cô ngã ụp xuống đất, nhưng một vài giây sau lại bắt đầu ngóc lên. Nhưng ngay sau đó, kẻ hiểm ác lại tiếp tục giáng một búa xuống gáy, khiến cô lộn nhào, bất tỉnh. Những mảnh quần áo rách bươm nhưng vẫn chất chứa bao hận thù, tà khí. E rằng, cô gái đó đã chịu quá nhiều thương tổn, theo thời gian chúng tích tụ thành hận thù để rồi giờ đây căm ghét dương gian như thế.
Thất cẩn thận gói ghém lại tấm vải sau khi đã thu thập hết những mảnh xương cùng một số vật dụng, bao gồm cả hung khí là cây búa đã gây nên cái chết của cô gái. Sau đó, Lang Trượng niệm một bài cầu an, đồng thời cho đóng ba cây cọc sắt cỡ dao rựa, hòng trấn yểm nơi đây, hi vọng quỷ ma sẽ không có chốn tụ tập mà chờ đợi cơ hội có người yếu bóng vía nào tới để ám hại.
Không thể chậm trễ được nữa, cả đoàn người lại đốt đuốc, xuôi xuống con dốc lổn nhổn những hòn đá lớn nhỏ, ngược lại cánh đồng của người Thái – nơi họ đang chuẩn bị cho lễ cầu hồn, trục xuất linh hồn tà ác ra khỏi người cô gái. Đồng thời tiến hành mai táng tử tế cho cô gái xấu số kia siêu thoát, để không nhũng nhiễu chốn nhân gian nữa.
Lan Phương vừa bước đi, vừa cảm thấy những bước chân của mình ngày càng nặng nề hơn. Mắt cô mờ đi; trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy một cô gái đang ra sức giãy giụa; bên cạnh, một cô gái khác trong trang phục tang tóc, miệng cười méo xệch, còn ánh mắt thì hung ác vô cùng. Những tia giận dữ nhắm thẳng xuống một vùng đất bạc nhạc, nhầy nhụa, rồi cứ thế, mọi thứ bốc cháy dữ dội. Lan Phương khựng người lại, thở dốc, dường như không khí ngày càng loãng hơn. Thấy thế, Gia Huy lại hỏi.
– Cô sao thế, Lan Phương?
Lan Phương ngước mắt lên, cố hít một hơi thật sâu rồi nói.
– Có chuyện rồi? Tôi thấy vài hình ảnh.
– Hình ảnh gì? – Gia Huy tò mò hỏi lại ngay.
Nhưng Lan Phương lắc đầu, không còn nhiều thời gian để kể mọi chuyện một cách chi tiết nữa, cô giục.
– Mọi người mau lên, mau đến chỗ tế lễ đi!
Họ không nói không rằng mà cứ thế xuôi nhanh xuống con dốc, đi như chạy. Gió rít mạnh khiến hai hàng cây ven đường nghiêng ngả, một vài cây đổ rạp chắn hết cả lối đi. Bỗng nhiên, từ trên bầu trời Nà Thượng thâm u, một tia sét lại giáng xuống, không rõ nhằm vào chỗ nào, nhưng e là có chuyện không hay. Lang Trượng trầm ngâm vài giây rồi lớn tiếng quát.
– Đi mau lên!
Vừa mới tới nơi, họ nhìn xuống bên dưới thung lũng, cả cánh đồng người Thái đang bốc cháy ngùn ngụt, ngọn lửa lớn cao chừng hơn một mét, lửa bén, chẳng mấy chốc lan ra cả cánh đồng Nà Thượng. Từ phía xa, Thạnh hớt ha hớt hải chạy lại, mặt lấm lem. Nó quỳ mọp xuống chân thầy, nói gấp.
– Không hay rồi thầy ơi! Cả… cả cánh đồng đang bốc cháy.
Lang Trượng phăng phăng tiến về phía trước. Vừa đi, ông vừa dùng dao rựa phạt những bụi rậm um tùm đã chắn hết lối đi, hệt như mê cung. Chốn rừng thiêng nước độc, dễ khiến con người ta lạc lối. Lũ ma quỷ thường hay lợi dụng địa hình để tấn công, hòng bức hại những con người đáng thương, vô tội.
Đám trai làng cũng làm tương tự như Lang Trượng ở những phạm vi xung quanh. Đi phía sau là Gia Huy, hai ngón tay chĩa thẳng đưa dọc miệng, lẩm nhẩm bùa chú, tay còn lại lắc chuông liên hồi. Càng tiến gần tới một cái hang nhỏ, bọc quanh bởi những lùm cây dương xỉ rậm rịt, tiếng chuông càng dữ dội hơn. Như thể một sức mạnh kỳ lạ đã tác động vào đó. Chiếc chuông lắc mạnh tới nỗi như muốn vuột ra khỏi bàn tay phải đang nắm chặt của Gia Huy, khiến anh khó khăn lắm mới giữ chắc được.
– Cứ tiếp tục đi!
Lang Trượng quay lại quát lớn, mặt nghiêm nghị. Đồng thời ra hiệu cho mấy thanh niên trai tráng trong làng phát quang bụi rậm quanh nơi Gia Huy đang đứng.
Bỗng nhiên, một thanh niên la toáng lên khi đụng trúng thứ gì đó, lưỡi dao rựa chạm vào một mảnh đá, theo đó một tia lửa lóe lên. Trong tích tắc, lưỡi dao bị bẻ gãy làm đôi trước sự kinh ngạc của những người chứng kiến. Thấy lạ, Lang Trượng bèn tiến lại quan sát, nhưng không tìm thấy một hòn đá nào cả.
Theo tục lệ của người dân nơi đây, khi tiến hành mai táng người chết, phần bia mộ sẽ có năm hòn đá mang hình dạng và kích cỡ tương đương nhau, được sắp xếp theo thứ tự – một hòn đá phía trên tượng trưng cho phần đầu, hai hòn đá hai bên tượng trưng cho phần cánh tay, bả vai, còn hai hòn đá bên dưới tượng trưng cho hai chân. Tục xưa truyền lại, nếu một hòn đá bị mất thì hồn ma người chết sẽ quay về báo mộng đêm đêm, đòi lại phần mộ tương ứng với phần chân tay đã mất.
Vua dưới địa ngục không chấp nhận người nào bị khuyết thiếu dù chỉ là một phần trên cơ thể. Chuyện xưa kể lại, một người đàn ông đi rừng, vô tình vấp phải một hòn đá dựng mộ làm hòn đá bị bật lên, không còn nằm ở vị trí cũ nữa. Đêm ngủ, anh ta cứ mơ màng thấy hình ảnh hòn đá đang cúi xuống lạy lục mình xin tha mạng. Thế nên, sáng hôm sau, ông ta phải đến đúng vị trí ngôi mộ đó, xếp hòn đá về đúng chỗ thì đêm đó mới ngủ yên được.
Lang Trượng tiếp tục cho người phát quang bụi dương xỉ, nhưng vẫn không thể tìm đúng vị trí của năm hòn đá kia. Có lẽ, hồn ma đã không muốn họ tìm thấy, bởi vẫn muốn tác oai tác quái ở xứ này. Chiếc chuông trên tay Gia Huy vẫn rung lên dữ dội, cùng lúc đó, gió nổi lên, từng lằn chớp xanh lè rạch ngang bầu trời như dự báo tai ương sắp xảy đến nếu họ không mau tìm được phần mộ của cô gái oan nghiệt kia. Không nao núng, Lang Trượng ra hiệu cho Thứ, Thất lấy từ trong chiếc túi khót quen thuộc của ông ra hai cái hũ nhỏ, bên trong đựng một chất bột màu xám trăng trắng. Hai anh em Thứ, Thất bắt đầu rải bột xung quanh vị trí mà Gia Huy đang đứng, quây thành một đường tròn. Một lát sau, Lang Trượng cầm đuốc, châm xuống. Lạ thay, dù những búi cỏ xanh tươi chưa kịp héo mà vẫn bắt lửa, cháy bùng bùng.
– Mau lùi lại! – Lang Trượng lớn giọng quát khi những lưỡi lửa cháy theo dạng cung tròn, dữ dội. Lưỡi lửa liếm ra phần bụi cây xung quanh, khói bốc ngùn ngụt, rực sáng cả một vùng trời.
Lan Phương hơi khựng lại, thoáng sững sờ hiện trên gương mặt. Bởi lửa cháy tới đâu, những tiếng kêu than, gào khóc lại vang lên tới đó. Những người xung quanh vẫn không cảm thấy gì, duy chỉ có mình cô là nghe hết những thanh âm man rợ đó. Người chết rồi, chỉ còn phần linh hồn nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, Lan Phương hy vọng Lang Trượng có thể tìm cách loại trừ hết âm khí của vùng này, để cho những linh hồn tội nghiệp kia mãi mãi siêu thoát.
Về phần Lang Trượng, ông vừa nhìn theo ánh lửa, vừa lẩm bẩm, múa may quay cuồng theo vũ điệu kỳ dị. Chân bước chéo, rồi lại rẽ ngang, được ba bước thì lại lùi phía sau. Có đôi lần, ông hét lên những tiếng man rợ, như đồng điệu với linh hồn người chết dưới kia. Lửa tắt, một phần đất hơi nhô lên, xung quanh mỗi vị trí khác nhau là năm hòn đá có kích thước, hình dạng gần tương đương hiện ra. Lang Trượng không chậm trễ, ra hiệu cho năm thanh niên trai tráng Nà Hạ bắt đầu đào mộ. Năm thanh niên trai tráng Nà Hạ, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế, người cầm cuốc, người cầm xẻng, ra sức cày xới lớp đất khô cằn kia.
Cả Gia Huy và Lan Phương, có lẽ, vẫn không thôi kinh hãi bởi những cảnh tượng vừa rồi. Lan Phương vừa nhìn vừa cảm thấy như có một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến thân thể cô như muốn khụy hẳn xuống. Phía bên kia vách núi, bỗng nhiên, những đốm sáng đỏ lập lòe như những con mắt đang ẩn hiện, trông hết sức đáng sợ. Cô nhắm mắt, cố gắng xua đi những ý nghĩ đáng sợ đó trong đầu.
CỘP!
Một lưỡi xẻng chạm ngay vào vật gì đó cưng cứng dưới đất. Một thanh niên bỏ xẻng xuống, dùng tay bới, chẳng mấy chốc nắp quan tài hiện ra dưới ánh đuốc lập lòe. Lang Trượng cầm đuốc rọi, rồi nheo mắt nhìn xuống, lúc này, năm thanh niên Nà Hạ sau một hồi đã đào tới phần quan tài. Lang Trượng quét ánh mắt một lượt phía dưới đáy, rồi sai Thứ đưa cho họ một cây xà beng để cậy nắp quan tài lên. Lan Phương tò mò, dù đang rất sợ nhưng cô vẫn lại gần. Thấy thế, Gia Huy khuyên cô nên cẩn thận, bởi những luồng âm khí phát ra quanh đây có thể khiến cô đổ bệnh bất cứ khi nào, nhất là những người dễ nhạy cảm với âm khí như Lan Phương.
Một thanh niên dùng hết sức lực, cậy nắp quan tài lên. Nắp quan tài bật mở, luồng khí xú uế bốc lên, đủ để khiến người yếu ớt nôn ọe ngay lập tức. Lang Trượng cầm đuốc rọi xuống, phần thân thể đã bị phân hủy từ lâu, thậm chí một số mảnh xương đã tiêu biến, giờ chỉ còn lại một vài mảnh xương nhỏ, cái sọ bị biến dạng ghê gớm, có một vết hõm khá lớn ngay nơi thái dương và phần sau gáy.
Sau đó, họ bắt đầu nhặt nhạnh từng mảnh xương để đưa lên, đặt vào một tấm vải thổ cẩm đã trải sẵn phía trên. Lang Trượng cầm cái sọ, bất giác một hình ảnh kinh hoàng chợt tái hiện trong tâm trí ông. Một người đàn ông với gương mặt gian ác, cầm cây búa lớn đập thẳng vào đầu cô thiếu nữ tội nghiệp khiến cô ngã ụp xuống đất, nhưng một vài giây sau lại bắt đầu ngóc lên. Nhưng ngay sau đó, kẻ hiểm ác lại tiếp tục giáng một búa xuống gáy, khiến cô lộn nhào, bất tỉnh. Những mảnh quần áo rách bươm nhưng vẫn chất chứa bao hận thù, tà khí. E rằng, cô gái đó đã chịu quá nhiều thương tổn, theo thời gian chúng tích tụ thành hận thù để rồi giờ đây căm ghét dương gian như thế.
Thất cẩn thận gói ghém lại tấm vải sau khi đã thu thập hết những mảnh xương cùng một số vật dụng, bao gồm cả hung khí là cây búa đã gây nên cái chết của cô gái. Sau đó, Lang Trượng niệm một bài cầu an, đồng thời cho đóng ba cây cọc sắt cỡ dao rựa, hòng trấn yểm nơi đây, hi vọng quỷ ma sẽ không có chốn tụ tập mà chờ đợi cơ hội có người yếu bóng vía nào tới để ám hại.
Không thể chậm trễ được nữa, cả đoàn người lại đốt đuốc, xuôi xuống con dốc lổn nhổn những hòn đá lớn nhỏ, ngược lại cánh đồng của người Thái – nơi họ đang chuẩn bị cho lễ cầu hồn, trục xuất linh hồn tà ác ra khỏi người cô gái. Đồng thời tiến hành mai táng tử tế cho cô gái xấu số kia siêu thoát, để không nhũng nhiễu chốn nhân gian nữa.
Lan Phương vừa bước đi, vừa cảm thấy những bước chân của mình ngày càng nặng nề hơn. Mắt cô mờ đi; trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy một cô gái đang ra sức giãy giụa; bên cạnh, một cô gái khác trong trang phục tang tóc, miệng cười méo xệch, còn ánh mắt thì hung ác vô cùng. Những tia giận dữ nhắm thẳng xuống một vùng đất bạc nhạc, nhầy nhụa, rồi cứ thế, mọi thứ bốc cháy dữ dội. Lan Phương khựng người lại, thở dốc, dường như không khí ngày càng loãng hơn. Thấy thế, Gia Huy lại hỏi.
– Cô sao thế, Lan Phương?
Lan Phương ngước mắt lên, cố hít một hơi thật sâu rồi nói.
– Có chuyện rồi? Tôi thấy vài hình ảnh.
– Hình ảnh gì? – Gia Huy tò mò hỏi lại ngay.
Nhưng Lan Phương lắc đầu, không còn nhiều thời gian để kể mọi chuyện một cách chi tiết nữa, cô giục.
– Mọi người mau lên, mau đến chỗ tế lễ đi!
Họ không nói không rằng mà cứ thế xuôi nhanh xuống con dốc, đi như chạy. Gió rít mạnh khiến hai hàng cây ven đường nghiêng ngả, một vài cây đổ rạp chắn hết cả lối đi. Bỗng nhiên, từ trên bầu trời Nà Thượng thâm u, một tia sét lại giáng xuống, không rõ nhằm vào chỗ nào, nhưng e là có chuyện không hay. Lang Trượng trầm ngâm vài giây rồi lớn tiếng quát.
– Đi mau lên!
Vừa mới tới nơi, họ nhìn xuống bên dưới thung lũng, cả cánh đồng người Thái đang bốc cháy ngùn ngụt, ngọn lửa lớn cao chừng hơn một mét, lửa bén, chẳng mấy chốc lan ra cả cánh đồng Nà Thượng. Từ phía xa, Thạnh hớt ha hớt hải chạy lại, mặt lấm lem. Nó quỳ mọp xuống chân thầy, nói gấp.
– Không hay rồi thầy ơi! Cả… cả cánh đồng đang bốc cháy.
Tác giả :
Nhóm 4.0