Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui
Chương 59: Teletubbies cục cưng
Teletubbies cục cưng
Viên Thụy mua quần áo cho Phương Sĩ Thanh, chọn xong rồi nhưng lại sợ hắn không thích, liền chụp ảnh gửi cho hắn xem, hỏi thấy được không, Phương Sĩ Thanh rất nhanh trả lời lại, hỏi: “Mày đi mua với Trịnh Thu Dương?"
Viên Thụy nói: “Không có, ảnh đi làm rồi, tao đi một mình."
Phương Sĩ Thanh nói: “Tao tới nhà in kiểm tra, giờ xong việc rồi không muốn về trụ sở, tới kiếm mày chơi a, mày khoan mua, chờ tao chút."
Hắn ở ở Trung Quan Thôn, Viên Thụy ở Tuyên Vũ Môn, cho dù nhanh cũng phải đợi ít nhất hơn nửa tiếng, Viên Thụy liền vào quán Starbucks lầu dưới, cách cửa kính nhìn, thấy bên trong không đông lắm nên đeo kính lên, định vào mua ly cà phê rồi ngồi chơi điện thoại chờ.
Cậu không cận nhưng đi ra ngoài thường xuyên mang kính theo, đến chỗ đông người sẽ đeo lên ngụy trang.
Lúc xếp hàng gọi nước, cậu mới vừa lấy thẻ thành viên ra đã bị cô gái đứng trước mặt nhận ra, vui mừng kinh ngạc chào cậu, sau đó lại muốn mời cậu uống cà phê, cậu vội quẹt thẻ nhưng cô gái gọi Caramel Macchiato đã nhanh tay quẹt trước, cô cứ cầm cái ly đứng đó nhìn Viên Thụy không chịu đi, Viên Thụy bị cô nhìn đến ngượng ngùng, đành chủ động hỏi: “Muốn chụp chung không?"
Cô gái mãnh liệt gật đầu: “Muốn muốn muốn."
Viên Thụy liền chụp một tấm với cô, cô mới lưu luyến tạm biệt rời đi.
Đến khi Phương Sĩ Thanh tới, cậu đã chụp ảnh cùng fan và phục vụ ở đó 7 lần, ký 16 chữ ký.
Phương Sĩ Thanh cười nhạo cậu: “Đã bị nhận ra rồi còn không chịu đổi chỗ khác chờ tao a?"
Viên Thụy nói: “Tao đã mua cà phê rồi, phải dùng wifi chùa cái a."
Phương Sĩ Thanh nói: “Vậy mày dùng được chưa?"
Viên Thụy mặt đưa đám nói: “Chưa, còn chưa kịp lấy điện thoại ra nữa, cà phê cũng nguội."
Phương Sĩ Thanh: “Ha ha ha."
Lúc đi lên lầu mua quần áo cũng không có gặp fan nữa, dù sao cũng đang trong thời gian làm việc, khách tương đối ít, nhân viên cửa hàng khi làm việc cũng không thể đuổi theo thần tượng.
Phương Sĩ Thanh chọn xong một bộ, Viên Thụy đi quẹt thẻ, bị Phương Sĩ Thanh cản không cho quẹt, hai người ở quầy thu ngân đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Viên Thụy nói: “Còn như vậy nữa tao liền tiễn hết đống đồ mày cho tao."
Phương Sĩ Thanh: “…"
Rốt cuộc vẫn là Viên Thụy thanh toán.
Phương Sĩ Thanh hậm hực nói: “Mày rõ ràng với tao như vậy làm gì?"
Viên Thụy rất so đo nói: “Mày cho tao nhiều đồ như vậy, tao không thể chiếm tiện nghi mày a."
Phương Sĩ Thanh nói: “Mấy cái đó vô dụng với tao nên tao mới cho mày, bây giờ là tao chiếm tiện nghi mày đó."
Viên Thụy tích cực nói: “Vậy sao mày không đem thứ vô dụng đó cho người khác? Mà lại cho tao? Lại đối tốt với tao?"
Phương Sĩ Thanh ghét bỏ nói: “Tưởng bở, ai thèm tốt với mày?"
Viên Thụy biết hắn đó giờ khẩu xà tâm phật, cũng không tức giận, còn giúp hắn xách hai cái túi, nói: “Tụi tao chủ nhật dọn nhà, đợi dọn dẹp xong sẽ làm tiệc tân gia."
Phương Sĩ Thanh nói: “Được a, muốn quà gì?"
Viên Thụy nói: “Không cần không cần, đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, lần này tao không ở nhà ảnh một mình chuẩn bị mọi thứ, vô cùng lợi hại, khi nào tới mày sẽ biết." Trên mặt cậu không dấu được vẻ cao hứng cùng khoe khoang.
Bị lên mặt Phương Sĩ Thanh cố ý nói: “Vương Tề bận quá, mới không có thời gian làm mấy chuyện nhỏ nhặt này, bất quá ảnh đem chứng từ bất động sản của hai căn nhà đổi thành tên tao hết."
“Ảnh đối với mày thật tốt." Viên Thụy thành thật quan tâm, còn nói, “Căn nhà là Trịnh Thu Dương mua trước khi biết tao, ảnh nói để tên tao vào sổ đỏ luôn."
Phương Sĩ Thanh ngẫm nghĩ, chứng từ bất động sản của bọn họ có tên hai người, còn hắn chỉ có một, nhất thời cảm giác thua thiệt, khó chịu nói: “Đợi khi nào rãnh tao cũng thêm tên Vương Tề vào."
Viên Thụy nhìn hắn, có lòng tốt khuyên nhủ: “Tổng biên tập Phương, so đo tức chết người, mày đừng quá ganh đua a."
Phương Sĩ Thanh bị cậu chọc tức chết.
Tối, Viên Thụy quay lại Đá Quý Vân Xương đón Trịnh Thu Dương về nhà.
Trịnh Thu Dương đổi vị trí để cậu ngồi ghế phụ, còn mình thì lái xe, trên đường hỏi cậu: “Chưa mua quần áo cho tên kia sao?"
Viên Thụy kể lại chuyện đi dạo phố cùng chính chủ cho anh nghe, còn nói: “Em nói cho nó biết chúng ta chuyển nhà rồi, nói nó tân gia tới chơi."
Trịnh Thu Dương gật đầu, nói: “Hồi chiều lúc em đi, ông anh của anh gọi tới nói người đại diện phát ngôn của công ty sắp hết hạn hợp đồng, đối phương không có ý định tiếp tục gia hạn, phải đổi người khác, anh ta kêu anh hỏi em có đồng ý hợp tác với Vân Xương không."
Viên Thụy có chút kinh ngạc, suy nghĩ một lúc mới nói: “Phải hỏi ý đại diện của em, em không làm chủ được. Bất quá mặt hàng trang sức này không phải đều thích mời nữ ngôi sao sao? Sao lại tìm em a?"
Trịnh Thu Dương cũng không rõ lắm, đoán: “Có thể là muốn trả ơn em."
Viên Thụy nói: “Vì chuyện vợ anh ta?"
Trịnh Thu Dương nói: “Có thể, anh còn chưa nói cho em biết, cái tập mà em vô tình gặp vợ anh ta, lại đưa vợ anh ta đi bệnh viện, đêm hôm đó anh ở chỗ mẹ xem, ba anh cũng ở đó, anh thấy ông già hình như rất thích em, nên anh come out luôn, nói em là người yêu anh."
Viên Thụy thất kinh, lập tức nhớ tới đêm hôm đó Trịnh Thu Dương không chịu gọi video với cậu, hỏi vội: “Có phải anh bị đánh không? Mặt bị thương?"
Trịnh Thu Dương cười nói: “Nghĩ cái gì? Anh lúc nhỏ cả ngày trốn học đánh nhau ổng còn không thèm đánh, hiện tại anh đã hơn 30, ổng càng không có khả năng."
Viên Thụy nghe anh cười mà cảm thấy chua sót, nói: “Cãi nhau sao?"
Trịnh Thu Dương nói: “Không có mắng anh, mà nói mẹ anh mấy câu, chê mẹ anh không biết dạy con, suốt ngày nuông chiều anh, trỏ thành cái đồ biến thái."
Viên Thụy tức giận, trong lòng thầm nghĩ, thật quá cặn bả!
Trịnh Thu Dương nói tiếp: “Lúc ông ấy về, đem chuyện anh là gay kể cho bà lớn và ông anh của anh nghe. Mấy năm nay anh ta không ưa anh chỉ đơn giản vì cảm thấy anh là con hoang, lại cố tình mang cùng một họ với mình, nghĩ nếu ông già mà chết có thể anh sẽ tranh giành công ty với anh ta, hiện tại biết anh là gay, tương lai không có con, đoán chắc ông già 8, 9 phần sẽ không cho anh cái gì, anh ta ngược lại không so đo nữa, dù sao sau này cũng chỉ là nhà thiết kế, không chiếm được tiện nghi gì."
Viên Thụy nghe thấy từ “con hoang", cau mày nói: “Sao anh lại nói mình như vậy? Em nghe còn muốn khóc."
Đúng lúc chờ đèn đỏ, Trịnh Thu Dương dừng xe, xoay đầu lại nhìn Viên Thụy, dáng vẻ đau lòng.
Trịnh Thu Dương cười nói: “Ai nha thật không sao mà, lúc còn nhỏ anh toàn bị bà lớn của ổng gọi như vậy, chú ruột cũng gọi anh như vậy, đã sớm quen."
Viên Thụy: “… Híc."
Trịnh Thu Dương: “…"
Hắn vội rút khăn giấy đưa tới, nói: “Sao khóc thật rồi? Đã là chuyện bao nhiêu năm trước, khi đó anh còn nhỏ, bây giờ bọn họ đâu dám gọi anh như vậy."
Viên Thụy dùng khăn giấy lau mắt, hít hít mũi nói: “Chính vì còn nhỏ mới đáng thương a, em mà là siêu nhân là sẽ xuyên không về quá khứ bảo vệ anh, ai khi dễ anh em liền đánh người đó."
Trịnh Thu Dương: “…"
Về đến nhà, Viên Thụy đi rửa mặt trước, để đôi mắt đỏ đi ra ngoài, hỏi: “Trong tủ lạnh còn có một miếng thịt bò, ăn mì thịt bò được không?"
Trịnh Thu Dương nói: “Hôm khác làm, gọi đồ Hải Để Lao [1] đi, anh muốn ăn lẩu."
[1] HaiDiLao Hotpot
Thật ra Viên Thụy cũng không muốn làm cơm, hai người liền đặt lẩu bên ngoài, Viên Thụy chọn kiểu lẩu uyên ương trước, sau đó đặt thêm thịt vịt và tôm viên Trịnh Thu Dương thích ăn, hỏi: “Còn gì không a?"
Trịnh Thu Dương nói: “Vịt khô với nấm thập cẩm, còn lại tùy em."
Viên Thụy có chút vui vẻ, cậu rất thích ăn lẩu nấm, mỗi lần tới Hải Để Lao nhất định sẽ gọi món đó, Trịnh Thu Dương vẫn nhớ.
Hai người xoay quanh bàn lẩu uyên ương, tóc mái của Trịnh Thu Dương dài, lúc cúi đầu xuống liền chắn tầm mắt cậu, cậu phải nghiêng người qua một bên.
Viên Thụy nhìn một lát, lấy một cây kẹp tăm lại, chân tay vụng về muốn cột tóc mái Trịnh Thu Dương lên, kết quả trên đỉnh đầu anh mọc lên cái bím tóc.
Trịnh Thu Dương lấy điện thoại làm gương soi, cười mắng nói: “Người anh em nào đây, xấu như vậy."
Viên Thụy nổi giận nói: “Em thấy Phương Sĩ Thanh kẹp rất dễ nhìn, hình như không giống."
Trịnh Thu Dương lắc lắc đầu, bím tóc trên đỉnh đầu cũng lắc qua lắc lại theo, hắn hỏi Viên Thụy: “Thấy anh giống Teletubbies cục cưng không?"
Viên Thụy: “…"
Trịnh Thu Dương: “Ha ha ha."
Hắn cứ để cái bím tóc đó trên đầu, ăn lẩu xong cũng không nỡ bỏ xuống, hình như rất thích, lúc Viên Thụy dọn dẹp cứ ở bên cạnh học cách nói chuyện của Teletubbies: “Teletubbies thời gian, Teletubbies thời gian! Bánh mì nướng cục cưng, bánh mì nướng cục cưng!"
Viên Thụy bị anh chọc cho dở khóc dở cười, dần dần cũng quên luôn chuyện đau lòng lúc trên đường về kia.
Cho đến khi tắt đèn ngủ, Trịnh Thu Dương ôm cậu từ sau lưng, có thể bận rộn một ngày mệt mỏi rồi, không đầy một lát liền ngủ say, hơi thở phả đều sau tai cậu.
Cậu không buồn ngủ chút nào, não bổ khi Trịnh Thu Dương còn nhỏ chịu đủ khổ cực, khó chịu không ngủ được. Mặc dù hôn nhân gia đình cậu thất bại, một người mất sớm, một người không rõ tung tích, nhưng bọn họ đều thương đều yêu cậu, cực kỳ tốt với cậu, nếu thật sự có thể trở về quá khứ, cậu muốn cho Trịnh Thu Dương một người ba hoặc một người mẹ, ít nhất để Trịnh Thu Dương có một tuổi thơ vui vẻ a.
Viên Thụy thầm nghĩ, sau này nhất định phải tốt với Trịnh Thu Dương gấp bội, để cho anh quên hết những chuyện không vui khi xưa, nửa cuộc đời về sau sẽ trải qua siêu cấp hạnh phúc.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ngày thứ hai, lúc Lý Linh Linh gọi điện thoại báo cho cậu biết chuẩn bị quay quảng cáo cho hãng mỹ phẩm Nhật Bản kia, cậu liền thuận tiện đem chuyện hợp tác với công ty Đá Quý Vân Xương nói với cô.
Lý Linh Linh nói: “Đá Quý Vân Xương sao? Đúng lúc là công ty gia đình bạn trai cậu, song doanh, rất tốt, có thể hẹn gặp mặt bàn bạc."
Viên Thụy nghe vậy vội nói: “Không không, bạn trai tôi ảnh mặc kệ chuyện này a, ảnh chỉ làm thiết kế, quản lý là anh ảnh."
Trịnh gia đặc biệt kín tiếng, trong nhà cũng không nghe thấy ai dính scandal, Lý Linh Linh không rõ tình trạng gia đình bọn họ, nghi ngờ chốc lát mới nói: “Nếu như không cần nhìn mặt mũi bạn trai cậu…, vậy thì giải quyết việc chung."
Viên Thụy nói: “Đúng đúng, tôi chính là có ý này."
Lý Linh Linh đoán được đại khái, nói: “Được, tôi biết rồi, vậy xem như hợp đồng hợp tác bình thường."
Viên Thụy suy nghĩ một chút, lại nói: “Cái kia, nhưng cũng đừng đắt quá, vẫn là giá hữu nghị đi."
Lý Linh Linh im lặng nói: “Rốt cuộc cậu muốn tôi làm thế nào hả?"
Viên Thụy mưu tính sâu xa, nói: “Lỡ như anh của ảnh cảm thấy tôi làm giá, không thèm tôi nữa mà quay sang khi dễ ảnh thì làm sao a."
Lý Linh Linh: “…"
. : .
Viên Thụy mua quần áo cho Phương Sĩ Thanh, chọn xong rồi nhưng lại sợ hắn không thích, liền chụp ảnh gửi cho hắn xem, hỏi thấy được không, Phương Sĩ Thanh rất nhanh trả lời lại, hỏi: “Mày đi mua với Trịnh Thu Dương?"
Viên Thụy nói: “Không có, ảnh đi làm rồi, tao đi một mình."
Phương Sĩ Thanh nói: “Tao tới nhà in kiểm tra, giờ xong việc rồi không muốn về trụ sở, tới kiếm mày chơi a, mày khoan mua, chờ tao chút."
Hắn ở ở Trung Quan Thôn, Viên Thụy ở Tuyên Vũ Môn, cho dù nhanh cũng phải đợi ít nhất hơn nửa tiếng, Viên Thụy liền vào quán Starbucks lầu dưới, cách cửa kính nhìn, thấy bên trong không đông lắm nên đeo kính lên, định vào mua ly cà phê rồi ngồi chơi điện thoại chờ.
Cậu không cận nhưng đi ra ngoài thường xuyên mang kính theo, đến chỗ đông người sẽ đeo lên ngụy trang.
Lúc xếp hàng gọi nước, cậu mới vừa lấy thẻ thành viên ra đã bị cô gái đứng trước mặt nhận ra, vui mừng kinh ngạc chào cậu, sau đó lại muốn mời cậu uống cà phê, cậu vội quẹt thẻ nhưng cô gái gọi Caramel Macchiato đã nhanh tay quẹt trước, cô cứ cầm cái ly đứng đó nhìn Viên Thụy không chịu đi, Viên Thụy bị cô nhìn đến ngượng ngùng, đành chủ động hỏi: “Muốn chụp chung không?"
Cô gái mãnh liệt gật đầu: “Muốn muốn muốn."
Viên Thụy liền chụp một tấm với cô, cô mới lưu luyến tạm biệt rời đi.
Đến khi Phương Sĩ Thanh tới, cậu đã chụp ảnh cùng fan và phục vụ ở đó 7 lần, ký 16 chữ ký.
Phương Sĩ Thanh cười nhạo cậu: “Đã bị nhận ra rồi còn không chịu đổi chỗ khác chờ tao a?"
Viên Thụy nói: “Tao đã mua cà phê rồi, phải dùng wifi chùa cái a."
Phương Sĩ Thanh nói: “Vậy mày dùng được chưa?"
Viên Thụy mặt đưa đám nói: “Chưa, còn chưa kịp lấy điện thoại ra nữa, cà phê cũng nguội."
Phương Sĩ Thanh: “Ha ha ha."
Lúc đi lên lầu mua quần áo cũng không có gặp fan nữa, dù sao cũng đang trong thời gian làm việc, khách tương đối ít, nhân viên cửa hàng khi làm việc cũng không thể đuổi theo thần tượng.
Phương Sĩ Thanh chọn xong một bộ, Viên Thụy đi quẹt thẻ, bị Phương Sĩ Thanh cản không cho quẹt, hai người ở quầy thu ngân đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Viên Thụy nói: “Còn như vậy nữa tao liền tiễn hết đống đồ mày cho tao."
Phương Sĩ Thanh: “…"
Rốt cuộc vẫn là Viên Thụy thanh toán.
Phương Sĩ Thanh hậm hực nói: “Mày rõ ràng với tao như vậy làm gì?"
Viên Thụy rất so đo nói: “Mày cho tao nhiều đồ như vậy, tao không thể chiếm tiện nghi mày a."
Phương Sĩ Thanh nói: “Mấy cái đó vô dụng với tao nên tao mới cho mày, bây giờ là tao chiếm tiện nghi mày đó."
Viên Thụy tích cực nói: “Vậy sao mày không đem thứ vô dụng đó cho người khác? Mà lại cho tao? Lại đối tốt với tao?"
Phương Sĩ Thanh ghét bỏ nói: “Tưởng bở, ai thèm tốt với mày?"
Viên Thụy biết hắn đó giờ khẩu xà tâm phật, cũng không tức giận, còn giúp hắn xách hai cái túi, nói: “Tụi tao chủ nhật dọn nhà, đợi dọn dẹp xong sẽ làm tiệc tân gia."
Phương Sĩ Thanh nói: “Được a, muốn quà gì?"
Viên Thụy nói: “Không cần không cần, đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, lần này tao không ở nhà ảnh một mình chuẩn bị mọi thứ, vô cùng lợi hại, khi nào tới mày sẽ biết." Trên mặt cậu không dấu được vẻ cao hứng cùng khoe khoang.
Bị lên mặt Phương Sĩ Thanh cố ý nói: “Vương Tề bận quá, mới không có thời gian làm mấy chuyện nhỏ nhặt này, bất quá ảnh đem chứng từ bất động sản của hai căn nhà đổi thành tên tao hết."
“Ảnh đối với mày thật tốt." Viên Thụy thành thật quan tâm, còn nói, “Căn nhà là Trịnh Thu Dương mua trước khi biết tao, ảnh nói để tên tao vào sổ đỏ luôn."
Phương Sĩ Thanh ngẫm nghĩ, chứng từ bất động sản của bọn họ có tên hai người, còn hắn chỉ có một, nhất thời cảm giác thua thiệt, khó chịu nói: “Đợi khi nào rãnh tao cũng thêm tên Vương Tề vào."
Viên Thụy nhìn hắn, có lòng tốt khuyên nhủ: “Tổng biên tập Phương, so đo tức chết người, mày đừng quá ganh đua a."
Phương Sĩ Thanh bị cậu chọc tức chết.
Tối, Viên Thụy quay lại Đá Quý Vân Xương đón Trịnh Thu Dương về nhà.
Trịnh Thu Dương đổi vị trí để cậu ngồi ghế phụ, còn mình thì lái xe, trên đường hỏi cậu: “Chưa mua quần áo cho tên kia sao?"
Viên Thụy kể lại chuyện đi dạo phố cùng chính chủ cho anh nghe, còn nói: “Em nói cho nó biết chúng ta chuyển nhà rồi, nói nó tân gia tới chơi."
Trịnh Thu Dương gật đầu, nói: “Hồi chiều lúc em đi, ông anh của anh gọi tới nói người đại diện phát ngôn của công ty sắp hết hạn hợp đồng, đối phương không có ý định tiếp tục gia hạn, phải đổi người khác, anh ta kêu anh hỏi em có đồng ý hợp tác với Vân Xương không."
Viên Thụy có chút kinh ngạc, suy nghĩ một lúc mới nói: “Phải hỏi ý đại diện của em, em không làm chủ được. Bất quá mặt hàng trang sức này không phải đều thích mời nữ ngôi sao sao? Sao lại tìm em a?"
Trịnh Thu Dương cũng không rõ lắm, đoán: “Có thể là muốn trả ơn em."
Viên Thụy nói: “Vì chuyện vợ anh ta?"
Trịnh Thu Dương nói: “Có thể, anh còn chưa nói cho em biết, cái tập mà em vô tình gặp vợ anh ta, lại đưa vợ anh ta đi bệnh viện, đêm hôm đó anh ở chỗ mẹ xem, ba anh cũng ở đó, anh thấy ông già hình như rất thích em, nên anh come out luôn, nói em là người yêu anh."
Viên Thụy thất kinh, lập tức nhớ tới đêm hôm đó Trịnh Thu Dương không chịu gọi video với cậu, hỏi vội: “Có phải anh bị đánh không? Mặt bị thương?"
Trịnh Thu Dương cười nói: “Nghĩ cái gì? Anh lúc nhỏ cả ngày trốn học đánh nhau ổng còn không thèm đánh, hiện tại anh đã hơn 30, ổng càng không có khả năng."
Viên Thụy nghe anh cười mà cảm thấy chua sót, nói: “Cãi nhau sao?"
Trịnh Thu Dương nói: “Không có mắng anh, mà nói mẹ anh mấy câu, chê mẹ anh không biết dạy con, suốt ngày nuông chiều anh, trỏ thành cái đồ biến thái."
Viên Thụy tức giận, trong lòng thầm nghĩ, thật quá cặn bả!
Trịnh Thu Dương nói tiếp: “Lúc ông ấy về, đem chuyện anh là gay kể cho bà lớn và ông anh của anh nghe. Mấy năm nay anh ta không ưa anh chỉ đơn giản vì cảm thấy anh là con hoang, lại cố tình mang cùng một họ với mình, nghĩ nếu ông già mà chết có thể anh sẽ tranh giành công ty với anh ta, hiện tại biết anh là gay, tương lai không có con, đoán chắc ông già 8, 9 phần sẽ không cho anh cái gì, anh ta ngược lại không so đo nữa, dù sao sau này cũng chỉ là nhà thiết kế, không chiếm được tiện nghi gì."
Viên Thụy nghe thấy từ “con hoang", cau mày nói: “Sao anh lại nói mình như vậy? Em nghe còn muốn khóc."
Đúng lúc chờ đèn đỏ, Trịnh Thu Dương dừng xe, xoay đầu lại nhìn Viên Thụy, dáng vẻ đau lòng.
Trịnh Thu Dương cười nói: “Ai nha thật không sao mà, lúc còn nhỏ anh toàn bị bà lớn của ổng gọi như vậy, chú ruột cũng gọi anh như vậy, đã sớm quen."
Viên Thụy: “… Híc."
Trịnh Thu Dương: “…"
Hắn vội rút khăn giấy đưa tới, nói: “Sao khóc thật rồi? Đã là chuyện bao nhiêu năm trước, khi đó anh còn nhỏ, bây giờ bọn họ đâu dám gọi anh như vậy."
Viên Thụy dùng khăn giấy lau mắt, hít hít mũi nói: “Chính vì còn nhỏ mới đáng thương a, em mà là siêu nhân là sẽ xuyên không về quá khứ bảo vệ anh, ai khi dễ anh em liền đánh người đó."
Trịnh Thu Dương: “…"
Về đến nhà, Viên Thụy đi rửa mặt trước, để đôi mắt đỏ đi ra ngoài, hỏi: “Trong tủ lạnh còn có một miếng thịt bò, ăn mì thịt bò được không?"
Trịnh Thu Dương nói: “Hôm khác làm, gọi đồ Hải Để Lao [1] đi, anh muốn ăn lẩu."
[1] HaiDiLao Hotpot
Thật ra Viên Thụy cũng không muốn làm cơm, hai người liền đặt lẩu bên ngoài, Viên Thụy chọn kiểu lẩu uyên ương trước, sau đó đặt thêm thịt vịt và tôm viên Trịnh Thu Dương thích ăn, hỏi: “Còn gì không a?"
Trịnh Thu Dương nói: “Vịt khô với nấm thập cẩm, còn lại tùy em."
Viên Thụy có chút vui vẻ, cậu rất thích ăn lẩu nấm, mỗi lần tới Hải Để Lao nhất định sẽ gọi món đó, Trịnh Thu Dương vẫn nhớ.
Hai người xoay quanh bàn lẩu uyên ương, tóc mái của Trịnh Thu Dương dài, lúc cúi đầu xuống liền chắn tầm mắt cậu, cậu phải nghiêng người qua một bên.
Viên Thụy nhìn một lát, lấy một cây kẹp tăm lại, chân tay vụng về muốn cột tóc mái Trịnh Thu Dương lên, kết quả trên đỉnh đầu anh mọc lên cái bím tóc.
Trịnh Thu Dương lấy điện thoại làm gương soi, cười mắng nói: “Người anh em nào đây, xấu như vậy."
Viên Thụy nổi giận nói: “Em thấy Phương Sĩ Thanh kẹp rất dễ nhìn, hình như không giống."
Trịnh Thu Dương lắc lắc đầu, bím tóc trên đỉnh đầu cũng lắc qua lắc lại theo, hắn hỏi Viên Thụy: “Thấy anh giống Teletubbies cục cưng không?"
Viên Thụy: “…"
Trịnh Thu Dương: “Ha ha ha."
Hắn cứ để cái bím tóc đó trên đầu, ăn lẩu xong cũng không nỡ bỏ xuống, hình như rất thích, lúc Viên Thụy dọn dẹp cứ ở bên cạnh học cách nói chuyện của Teletubbies: “Teletubbies thời gian, Teletubbies thời gian! Bánh mì nướng cục cưng, bánh mì nướng cục cưng!"
Viên Thụy bị anh chọc cho dở khóc dở cười, dần dần cũng quên luôn chuyện đau lòng lúc trên đường về kia.
Cho đến khi tắt đèn ngủ, Trịnh Thu Dương ôm cậu từ sau lưng, có thể bận rộn một ngày mệt mỏi rồi, không đầy một lát liền ngủ say, hơi thở phả đều sau tai cậu.
Cậu không buồn ngủ chút nào, não bổ khi Trịnh Thu Dương còn nhỏ chịu đủ khổ cực, khó chịu không ngủ được. Mặc dù hôn nhân gia đình cậu thất bại, một người mất sớm, một người không rõ tung tích, nhưng bọn họ đều thương đều yêu cậu, cực kỳ tốt với cậu, nếu thật sự có thể trở về quá khứ, cậu muốn cho Trịnh Thu Dương một người ba hoặc một người mẹ, ít nhất để Trịnh Thu Dương có một tuổi thơ vui vẻ a.
Viên Thụy thầm nghĩ, sau này nhất định phải tốt với Trịnh Thu Dương gấp bội, để cho anh quên hết những chuyện không vui khi xưa, nửa cuộc đời về sau sẽ trải qua siêu cấp hạnh phúc.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ngày thứ hai, lúc Lý Linh Linh gọi điện thoại báo cho cậu biết chuẩn bị quay quảng cáo cho hãng mỹ phẩm Nhật Bản kia, cậu liền thuận tiện đem chuyện hợp tác với công ty Đá Quý Vân Xương nói với cô.
Lý Linh Linh nói: “Đá Quý Vân Xương sao? Đúng lúc là công ty gia đình bạn trai cậu, song doanh, rất tốt, có thể hẹn gặp mặt bàn bạc."
Viên Thụy nghe vậy vội nói: “Không không, bạn trai tôi ảnh mặc kệ chuyện này a, ảnh chỉ làm thiết kế, quản lý là anh ảnh."
Trịnh gia đặc biệt kín tiếng, trong nhà cũng không nghe thấy ai dính scandal, Lý Linh Linh không rõ tình trạng gia đình bọn họ, nghi ngờ chốc lát mới nói: “Nếu như không cần nhìn mặt mũi bạn trai cậu…, vậy thì giải quyết việc chung."
Viên Thụy nói: “Đúng đúng, tôi chính là có ý này."
Lý Linh Linh đoán được đại khái, nói: “Được, tôi biết rồi, vậy xem như hợp đồng hợp tác bình thường."
Viên Thụy suy nghĩ một chút, lại nói: “Cái kia, nhưng cũng đừng đắt quá, vẫn là giá hữu nghị đi."
Lý Linh Linh im lặng nói: “Rốt cuộc cậu muốn tôi làm thế nào hả?"
Viên Thụy mưu tính sâu xa, nói: “Lỡ như anh của ảnh cảm thấy tôi làm giá, không thèm tôi nữa mà quay sang khi dễ ảnh thì làm sao a."
Lý Linh Linh: “…"
. : .
Tác giả :
Từ Từ Đồ Chi