Viên Tam Công Tử Trọng Sinh
Chương 49: Bỏ nhà đi
Quận Vương cùng Quận Vương phu cãi nhau, trên dưới Định Hi Vương phủ từ lão Vương gia cho tới đứa bé hai tuổi cũng đều biết chuyện này.
Nhưng đương sự thứ nhất là Viên Tam công tử lại cố tình làm như không có việc gì, tiếp tục ở trong phòng đọc sách viết chữ. Mà đương sự thứ hai là Duệ Quận Vương lại đi lôi kéo người khác uống rượu. Uống rượu thì thôi, mấu chốt là hắn buộc người khác uống chính mình lại không uống. Toàn thân hắn toát ra khí thế lạnh thấu xương, đôi mắt phượng lóe sáng nhìn người ta không rét mà run.
Thái độ này rõ ràng chính là tín hiệu Quận Vương phu muốn vứt bỏ Quận Vương nhà mình.
Vì thế, trên dưới già trẻ Định Hi Vương phủ đều lâm vào cảm xúc thấp thỏm lo âu. Tuy rằng không rõ ràng rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng tuyệt đối cảm thấy Quận Vương nhà mình tiền đồ không xong.
Ngày hôm sau, có chút tin tức truyền ra, nguyên do cãi nhau được quy kết cho Viên Hiểu Phong. Nhất thời, một truyền mười mười truyền trăm. Không những Viên Hiểu Phong còn ở Định Hi Vương phủ sống không được tốt, mà cả quan viên Lễ Bộ Đại Ung lần này đến hỗ trợ Dung Tầm đi Đông Việt đón dâu cũng trở nên gian nan. Họ không thể hiểu được vì sao phải chịu khổ.
Tới ngày thứ ba, lão Vương gia tự mình mang theo người đi bắt một đống ma men hỏi trước hỏi sau cũng không nhớ ra tên tuổi. Người duy nhất tỉnh táo là Duệ Quận Vương. Lão vương gia tức giận ra lệnh trói gô Duệ Quận Vương ném vào từ đường.
Chờ khi Viên Tri Mạch nhận được tin chạy tới, đã nhìn thấy Dung Tầm bị trói gô quỳ gối ở từ đường. Toàn thân hắn đầy mùi rượu, cả người cũng tiều tụy, biểu tình lại bình tĩnh, đôi mắt sáng kinh người. Hắn giống như là con sói bị buộc bất động đợi con mồi, khi bắt được liền có thể đem con mồi xé nát.
Giọng Dung Tầm hơi nghẹn ngào.
“Ngươi nghĩ kỹ rồi à?"
“Ta……"
Trên mặt lộ vẻ do dự.
Dung Tầm nhìn thấy bộ dáng này cũng biết Viên Tri Mạch còn chưa có nghĩ thông suốt.
“Ngươi đừng ở đây, ngươi trở về tiếp tục nghĩ đi."
Lời vừa dứt, đã có người quỳ xuống bên cạnh hắn, giọng nhu hòa.
“Ta ở chỗ này cùng ngươi."
Ngẩng đầu nhìn bài vị Vương phi, nhìn khói hương lượn lờ, Viên Tri Mạch vẫn luôn trái lo phải nghĩ, đột nhiên an tâm, mở miệng.
“Kỳ thật đời trước, khi ngươi cưới Tô Nhã Nhi, ta muốn ngăn cản."
Viên Tri Mạch lẳng lặng thở dài.
“Nhưng mỗi lần lời nói đến miệng, lại nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của ngươi cùng Tô Nhã Nhi... ta cảm thấy ngươi thật sự chán ghét ta lạnh nhạt, thật sự hạnh phúc bên Tô Nhã Nhi. Khi đó…… kỳ thật ta rất khó chịu, thật sự đó."
“Ta không có, ta đối với nàng chỉ là……"
Dung Tầm muốn giải thích mới phát hiện mình căn không có lời nào để nói. Lúc ấy xác thật ý tưởng của hắn là lấy Tô Nhã Nhi chọc tức Viên Tri Mạch, mặt khác xác thật cũng có chút ý nguội lạnh. Hắn có chút giận dỗi. Ngươi không chịu vui cười với ta, tự nhiên có khác người khác cười với ta.
Dung Tầm câm nín bắt đầu muốn bực bội, nhưng từ đầu đến chân đều bị trói chặt. Đừng nói là gãi đầu, muốn duỗi tay cũng không biện pháp, vì thế hắn càng thêm bực bội.
“Kỳ thật tính tình của ta hơi xấu một chút."
Viên Tri Mạch nghiêng đầu nhìn qua.
“Ngươi không phải quá gian trá sao. Lúc ấy rõ ràng biết ta thích Dung Tuyển, ngươi thừa dịp phụ thân ta cùng Dung Tuyển không ở kinh thànht đi xin bệ hạ ban hôn, khiến ta không gả cho ngươi cũng không được. Gả cho ngươi xong, không một ngày nào ngươi không lăn lộn ta? Tại ngươi không biết, ngay từ đầu nhìn thấy ngươi, ta liền sợ. Nếu ta không cố gắng tỏ ra lạnh lùng để chống đỡ, có khả năng ta đã chết sớm."
Dung Tầm nhớ tới những ngày đó khó tránh thẹn thẹn, hận không thể đào hố chôn đầu mình.
Khi đó tuy rằng có được Viên Tri Mạch, nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên tâm, hận không thể đem người nuốt vào trong bụng mới cam tâm.
Viên Tri Mạch tiếp tục nói.
“Sau đó thật vất vả làm ngươi phai nhạt chuyện giường chiếu một chút. Khi ta mới có chút tình ý, ngươi lại bắt đầu tìm nữ nhân kích thích ta. Trong một năm ta phải cưới cho ngươi sáu người thiếp. Cả ngày bị những người đó làm lung tung rối loạn, ta muốn thở cũng thở không nổi, muốn đánh lại đánh không được. Ta là nam nhân, lại không phải nữ nhân, ngươi nói ngươi đã làm chuyện gì?"
Duệ Quận Vương bắt đầu tìm khe hở trên sàn nhà. Hắn muốn đem chính mình toàn bộ nhét vào. Hắn ngập ngừng nói một câu.
“Ta.... Ta cũng không có chạm vào họ...."
“Ta biết. Ngươi cưới những người đó thuần túy là muốn lợi dụng họ làm mất thời gian của ta, để ta không có một chút cơ hội nghĩ về Dung Tuyển. Ta sau đó đã hiểu được. Nhưng ngươi làm mà không biết nghĩ. Lúc ấy ở Định Hi Vương phủ thu không đủ chi, ta còn phải ứng phó lo liệu cho mấy vị rảnh rỗi. Ngươi thấy ta là ba đầu sáu tay sao?"
“…… Ta thấy.... ngươi lúc ấy rất thảnh thơi. Mỗi ngày ngươi còn luyện chữ, đọc sách. Cách viết chữ, sách đọc giống Dung Tuyển bảy tám phần....."
Nói tóm lại, Duệ Quận Vương không yên tâm.
Viên Tri Mạch quả thực dở khóc dở cười. Tuy rằng cực lực khắc chế, vẫn nhịn không được bực bội.
“Sách trong phủ không phải đều là ngươi mua về sao? Những sách đó đều là ngươi mua! Ta cùng Dung Tuyển từ nhỏ ở bên nhau, cách viết chữ hay loại sách đọc tương tự là bình thường."
Duệ Quận Vương một câu cũng không nói, ngó ngó Viên Tri Mạch đang tức giận bên cạnh, lén lén lút lút dịch chuyển. Viên Tri Mạch không nhìn thấy, tiếp tục nói.
“Chúng ta sống cùng nhau cũng không đến mười năm, ngươi rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện xấu. Cũng có chuyện tốt là cưới được quý thiếp Tô Nhã Nhi. Khi lão Vương gia xảy ra chuyện, ngươi điên lên đi thông đồng Tô Khắc Cáp làm loạn thần tặc tử, mà không hề chuẩn bị gì. Là ngại chính mình chết không đủ sao?"
“Ta... lúc ấy ta bị trúng gió độc, còn bị tẩu hỏa nhập ma."
Dung Tầm tỏ ra thành thật thẳng thắn, bàn tay ló ra, cố sức bắt lấy tay Viên Tri Mạch. Viên Tri Mạch cúi đầu nhìn tay bị hắn nắm giật giật cũng không rớt, do dự một chút rồi cũng nhậm hắn nắm tay.
Đôi mắt Dung Tầm sáng ngời, mặt dày mày dạn túm lấy người không chịu buông, cả người biến thành không xương cốt áp lên người Viên Tri Mạch. Viên Tri Mạch dùng tay chống mới miễn cưỡng ổn định thân hình, cắn răng nói.
“Ngươi bị trúng gió độc hay tự tìm chết thì mặc kệ ngươi, còn muốn kéo ta làm đệm lưng! Ngươi chết đi thật ra được an nhàn. Ngươi có biết năm đó ta vì thu thập cục diện rối rắm phí nhiều tâm lực hay không?"
Ngực Dung Tầm nhói đau. Tiểu Mạch Nhi nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng dù hắn không rõ, cũng có thể tưởng tượng ra là như thế nào.
Quân Định Hi Vương ước chừng hai mươi vạn, mất đi chủ soái nhất định xao động quân tâm, lại phải làm cho triều đình từ bỏ truy cứu tội binh sĩ. Hơn nữa thế lực bên ngoài luôn dòm ngó biên giới cũng cần dè chừng. Là người cứng cỏi như sắt đá cũng khó chịu đựng nổi.
Hắn cũng không mặt mũi nào tiếp tục làm thuốc cao da chó dựa ở trên người Viên Tri Mạch, thành thật quỳ thẳng người lên, nhưng vẫn nắm tay không buông.
“Vậy cuối cùng……"
Viên Tri Mạch liếc xéo mắt.
“Muốn biết?"
Dung Tầm ngoan ngoãn gật gật đầu. Viên Tri Mạch ngước mặt lên nhìn trần nhà, rồi nở nụ cười có chút cổ quái nói.
“Vì thu thập cục diện rối rắm ngươi bỏ lại... ta ngủ cùng Dung Tuyển một đêm. Sau đó cùng hắn thành thân, sống hạnh phúc an khang năm mươi năm đến khi chết già. Cũng nhờ ngươi đi trả thù mà thúc đẩy nhân duyên của ta cùng Dung Tuyển. Dung Tuyển cũng nói ngươi chết rất tốt."
Dung Tầm hoảng sợ ngẩng đầu.
Nhìn mắt sắc mặt biến đổi của Dung Tầm, tức giận đè nặng trong lòng Viên Tri Mạch đột nhiên tiêu đi không ít. Không nhanh không chậm bò dậy, Viên Tri Mạch xoay người muốn đi. Đi hai bước vạt áo bị người túm chặt, Viên Tri Mạch cúi đầu nhìn về phía Duệ Quận Vương túm vạt áo không chịu buông tay, trên mặt lộ ra một chút ác ý.《HunhHn786》
“Cảm tạ ngài đã ban tặng. Ta đã là hoa tàn liễu úa, ngài còn không biết xấu hổ lôi kéo ta không chịu buông sao?"
Dung Tầm mặt đen thui, còn chưa kịp nói chuyện, đã cảm thấy ngực đau đớn. Viên Tri Mạch hung tợn dùng một chân đá vào ngực hắn!
Cửa từ đường bị đóng lại, giọng Viên Tri Mạch thanh lãnh bình thản vang lên ở bên ngoài.
“Quận Vương muốn sám hối ba ngày, trong vòng ba ngày không cho bất cứ ai quấy rầy."
Duệ Quận Vương thở thoi thóp bị ngã ở góc tường.
Quả thực không thể tưởng tượng Tiểu Mạch Nhi nhà hắn khi nào có sức lực lớn như vậy? Muốn mưu sát phu quân?
Viên Tri Mạch đi về phòng ngủ một giấc. Hai ngày trước buồn bực, tâm tình không tốt. Có lẽ chuyện nghẹn trong lòng đều đã nói ra, cũng có lẽ là đá Dung Tầm một cái, hiện tại cảm thấy thật thanh nhàn tự tại, Viên Tri Mạch ngủ rất ngon.
Khi tỉnh dậy tinh thần Viên Tri Mạch rất tốt. Chỉ đơn thuần nhìn ánh sáng thấu qua giấy dán cửa sổ cũng cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, rất có hứng thú đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra, đột nhiên có một người lăn vào. Một người té ngã trên mặt đất. Hắn có chút cố sức từ dưới đất đứng lên.
“Chào buổi sáng."
Viên Tri Mạch nhíu mày nhìn Trưởng Tôn Yến trước mắt một thân chật vật tiều tụy, còn ngửi thấy mùi rượu.
“Ngươi làm sao vậy? Đến đây lúc nào?"
“À, đêm hôm qua đã tới rồi."
Sắc mặt Trưởng Tôn Yến có chút cổ quái, mày nhăn lại, bởi vì ở bên ngoài một đêm, sắc mặt lộ ra xanh xao.
“Vốn dĩ muốn tìm ngươi uống rượu. Nhưng ngươi đã ngủ, ta uống một mình."
Viên Tri Mạch nhìn ra ngoài, quả nhiên ở cửa có mấy cái bầu rượu, lại nhìn người trước mặt.
“Ngươi còn muốn tiếp tục uống sao?"
Trưởng Tôn Yến gãi gãi đầu.
“Muốn uống, nhưng không còn rượu."
“Ta đây uống cùng ngươi. Ta biết có một chỗ, nơi đó rượu đủ cho ngươi uống chết luôn."
Viên Tri Mạch kéo tay Trưởng Tôn Yến đi ra ngoài. Trưởng Tôn Yến cũng đã uống không ít, đi đường thất tha thất thểu, đi hai bước lui một bước. Viên Tri Mạch chỉ có thể nửa kéo nửa lôi hắn.
Người hầu Định Hi Vương phủ lén lút nhìn hai vị công tử nắm tay thân mật từ trong phòng đi ra, nhất thời đều kinh hãi đổ mồ hôi.
Người này là ai?
Quận Vương phu là muốn bỏ nhà đi?
Đặc biệt mọi người nhìn thấy Trưởng Tôn Yến theo bản năng khoác tay lên vai Viên Tri Mạch. Viên Tri Mạch vì để thuận tiện ôm eo Trưởng Tôn Yến. Tư thế kề vai sát cánh thật ái muội.
Viên Tri Mạch nhận thấy được bốn phía có ánh mắt quỷ dị, đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, nhàn nhạt nói.
“Quận Vương còn ở từ đường sám hối, đừng quấy rầy hắn."
Ngụ ý sáng rõ ràng, không cho đi mật báo.
Tuy rằng Viên Tri Mạch ở Vương phủ không mấy ngày, nhưng địa vị tuyệt đối không thấp. Mọi người lập tức cùng gật đầu.
Viên Tri Mạch vừa lòng gật đầu, cất cao giọng, cũng không biết đang nói chuyện với ai.
“Nếu ai đi theo ta, ta sẽ khiến cho Dung Tầm bế quan mười ngày mười đêm, các ngươi biết thủ của ta rồi đó."
Bốn phía một lúc lâu không động tĩnh, một hồi mới có một tiếng giẫm đạp lên mái ngói.
Viên Tri Mạch dùng sức ôm Trưởng Tôn Yến sắp trượt xuống, công khai đi ra cửa.
Đi ra đến đường lớn, đột nhiên có người đi qua cau mày nhìn bọn họ.
“Sáng sớm các ngươi muốn đi chỗ nào?"
Trưởng Tôn Yến miễn cưỡng mở mắt ra, vẻ mặt mơ hồ.
“Viên Hiểu Phong? Ngươi sao ở chỗ này?"
“Ta là quan viên Lễ Bộ. Ta không ở nơi này có thể ở chỗ nào?"
Viên Hiểu Phong tức giận hừ một tiếng, không vui quét mắt nhìn Viên Tri Mạch. Mấy ngày trước nhờ Viên Tri Mạch ban tặng, hắn ở Định Hi Vương phủ có thể nói là sống trong nước sôi lửa bỏng. Người hầu Định Hi Vương phủ đều bị động kinh, hùa nhau đối phó với khách như hắn. Nào là thiết lập bẫy rập ngáng chân, cháo bỏ nhiều muối, đồ ăn thêm nguyên liệu loạn xạ, trong nhà xí không dội rửa, nửa đêm giả quỷ gào thét không ngủ được. Hắn bị buộc bất đắc dĩ dọn ra bên ngoài tìm khách điếm ở. Tuy rằng mỗi ngày đi qua đi lại phí công sức nhưng an tâm.
Viên Tri Mạch bị hắn trừng mắt cũng không thể hiểu được, ôn tồn nói.
“Chúng ta muốn đi uống rượu."
“Sáng sớm mà muốn đi uống rượu! Ngươi đã quên gia quy rồi sao?! Phụ thân mà biết sẽ đánh chết ngươi."
Viên Tri Mạch vốn đang sung sướng đột nhiên trầm xuống, nhất thời trầm mặc.
Viên Hiểu Phong lúc này mới nhớ tới Viên Tri Mạch đã cự tuyệt về kinh, cũng đã không còn là người Viên gia.
Viên Tri Mạch trầm mặc một chút, miễn cưỡng cười cười.
“Chúng ta đi trước đây."
Viên Hiểu Phong nhìn bóng dáng hai người, sải bước đi hướng tương ngược lại. Đi vài bước nhịn không được quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy một bóng người lén lút đi theo phía sau Viên Tri Mạch, động tác quỷ dị khó dò.
Hắn nhíu nhíu mày.
Nhưng đương sự thứ nhất là Viên Tam công tử lại cố tình làm như không có việc gì, tiếp tục ở trong phòng đọc sách viết chữ. Mà đương sự thứ hai là Duệ Quận Vương lại đi lôi kéo người khác uống rượu. Uống rượu thì thôi, mấu chốt là hắn buộc người khác uống chính mình lại không uống. Toàn thân hắn toát ra khí thế lạnh thấu xương, đôi mắt phượng lóe sáng nhìn người ta không rét mà run.
Thái độ này rõ ràng chính là tín hiệu Quận Vương phu muốn vứt bỏ Quận Vương nhà mình.
Vì thế, trên dưới già trẻ Định Hi Vương phủ đều lâm vào cảm xúc thấp thỏm lo âu. Tuy rằng không rõ ràng rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng tuyệt đối cảm thấy Quận Vương nhà mình tiền đồ không xong.
Ngày hôm sau, có chút tin tức truyền ra, nguyên do cãi nhau được quy kết cho Viên Hiểu Phong. Nhất thời, một truyền mười mười truyền trăm. Không những Viên Hiểu Phong còn ở Định Hi Vương phủ sống không được tốt, mà cả quan viên Lễ Bộ Đại Ung lần này đến hỗ trợ Dung Tầm đi Đông Việt đón dâu cũng trở nên gian nan. Họ không thể hiểu được vì sao phải chịu khổ.
Tới ngày thứ ba, lão Vương gia tự mình mang theo người đi bắt một đống ma men hỏi trước hỏi sau cũng không nhớ ra tên tuổi. Người duy nhất tỉnh táo là Duệ Quận Vương. Lão vương gia tức giận ra lệnh trói gô Duệ Quận Vương ném vào từ đường.
Chờ khi Viên Tri Mạch nhận được tin chạy tới, đã nhìn thấy Dung Tầm bị trói gô quỳ gối ở từ đường. Toàn thân hắn đầy mùi rượu, cả người cũng tiều tụy, biểu tình lại bình tĩnh, đôi mắt sáng kinh người. Hắn giống như là con sói bị buộc bất động đợi con mồi, khi bắt được liền có thể đem con mồi xé nát.
Giọng Dung Tầm hơi nghẹn ngào.
“Ngươi nghĩ kỹ rồi à?"
“Ta……"
Trên mặt lộ vẻ do dự.
Dung Tầm nhìn thấy bộ dáng này cũng biết Viên Tri Mạch còn chưa có nghĩ thông suốt.
“Ngươi đừng ở đây, ngươi trở về tiếp tục nghĩ đi."
Lời vừa dứt, đã có người quỳ xuống bên cạnh hắn, giọng nhu hòa.
“Ta ở chỗ này cùng ngươi."
Ngẩng đầu nhìn bài vị Vương phi, nhìn khói hương lượn lờ, Viên Tri Mạch vẫn luôn trái lo phải nghĩ, đột nhiên an tâm, mở miệng.
“Kỳ thật đời trước, khi ngươi cưới Tô Nhã Nhi, ta muốn ngăn cản."
Viên Tri Mạch lẳng lặng thở dài.
“Nhưng mỗi lần lời nói đến miệng, lại nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của ngươi cùng Tô Nhã Nhi... ta cảm thấy ngươi thật sự chán ghét ta lạnh nhạt, thật sự hạnh phúc bên Tô Nhã Nhi. Khi đó…… kỳ thật ta rất khó chịu, thật sự đó."
“Ta không có, ta đối với nàng chỉ là……"
Dung Tầm muốn giải thích mới phát hiện mình căn không có lời nào để nói. Lúc ấy xác thật ý tưởng của hắn là lấy Tô Nhã Nhi chọc tức Viên Tri Mạch, mặt khác xác thật cũng có chút ý nguội lạnh. Hắn có chút giận dỗi. Ngươi không chịu vui cười với ta, tự nhiên có khác người khác cười với ta.
Dung Tầm câm nín bắt đầu muốn bực bội, nhưng từ đầu đến chân đều bị trói chặt. Đừng nói là gãi đầu, muốn duỗi tay cũng không biện pháp, vì thế hắn càng thêm bực bội.
“Kỳ thật tính tình của ta hơi xấu một chút."
Viên Tri Mạch nghiêng đầu nhìn qua.
“Ngươi không phải quá gian trá sao. Lúc ấy rõ ràng biết ta thích Dung Tuyển, ngươi thừa dịp phụ thân ta cùng Dung Tuyển không ở kinh thànht đi xin bệ hạ ban hôn, khiến ta không gả cho ngươi cũng không được. Gả cho ngươi xong, không một ngày nào ngươi không lăn lộn ta? Tại ngươi không biết, ngay từ đầu nhìn thấy ngươi, ta liền sợ. Nếu ta không cố gắng tỏ ra lạnh lùng để chống đỡ, có khả năng ta đã chết sớm."
Dung Tầm nhớ tới những ngày đó khó tránh thẹn thẹn, hận không thể đào hố chôn đầu mình.
Khi đó tuy rằng có được Viên Tri Mạch, nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên tâm, hận không thể đem người nuốt vào trong bụng mới cam tâm.
Viên Tri Mạch tiếp tục nói.
“Sau đó thật vất vả làm ngươi phai nhạt chuyện giường chiếu một chút. Khi ta mới có chút tình ý, ngươi lại bắt đầu tìm nữ nhân kích thích ta. Trong một năm ta phải cưới cho ngươi sáu người thiếp. Cả ngày bị những người đó làm lung tung rối loạn, ta muốn thở cũng thở không nổi, muốn đánh lại đánh không được. Ta là nam nhân, lại không phải nữ nhân, ngươi nói ngươi đã làm chuyện gì?"
Duệ Quận Vương bắt đầu tìm khe hở trên sàn nhà. Hắn muốn đem chính mình toàn bộ nhét vào. Hắn ngập ngừng nói một câu.
“Ta.... Ta cũng không có chạm vào họ...."
“Ta biết. Ngươi cưới những người đó thuần túy là muốn lợi dụng họ làm mất thời gian của ta, để ta không có một chút cơ hội nghĩ về Dung Tuyển. Ta sau đó đã hiểu được. Nhưng ngươi làm mà không biết nghĩ. Lúc ấy ở Định Hi Vương phủ thu không đủ chi, ta còn phải ứng phó lo liệu cho mấy vị rảnh rỗi. Ngươi thấy ta là ba đầu sáu tay sao?"
“…… Ta thấy.... ngươi lúc ấy rất thảnh thơi. Mỗi ngày ngươi còn luyện chữ, đọc sách. Cách viết chữ, sách đọc giống Dung Tuyển bảy tám phần....."
Nói tóm lại, Duệ Quận Vương không yên tâm.
Viên Tri Mạch quả thực dở khóc dở cười. Tuy rằng cực lực khắc chế, vẫn nhịn không được bực bội.
“Sách trong phủ không phải đều là ngươi mua về sao? Những sách đó đều là ngươi mua! Ta cùng Dung Tuyển từ nhỏ ở bên nhau, cách viết chữ hay loại sách đọc tương tự là bình thường."
Duệ Quận Vương một câu cũng không nói, ngó ngó Viên Tri Mạch đang tức giận bên cạnh, lén lén lút lút dịch chuyển. Viên Tri Mạch không nhìn thấy, tiếp tục nói.
“Chúng ta sống cùng nhau cũng không đến mười năm, ngươi rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện xấu. Cũng có chuyện tốt là cưới được quý thiếp Tô Nhã Nhi. Khi lão Vương gia xảy ra chuyện, ngươi điên lên đi thông đồng Tô Khắc Cáp làm loạn thần tặc tử, mà không hề chuẩn bị gì. Là ngại chính mình chết không đủ sao?"
“Ta... lúc ấy ta bị trúng gió độc, còn bị tẩu hỏa nhập ma."
Dung Tầm tỏ ra thành thật thẳng thắn, bàn tay ló ra, cố sức bắt lấy tay Viên Tri Mạch. Viên Tri Mạch cúi đầu nhìn tay bị hắn nắm giật giật cũng không rớt, do dự một chút rồi cũng nhậm hắn nắm tay.
Đôi mắt Dung Tầm sáng ngời, mặt dày mày dạn túm lấy người không chịu buông, cả người biến thành không xương cốt áp lên người Viên Tri Mạch. Viên Tri Mạch dùng tay chống mới miễn cưỡng ổn định thân hình, cắn răng nói.
“Ngươi bị trúng gió độc hay tự tìm chết thì mặc kệ ngươi, còn muốn kéo ta làm đệm lưng! Ngươi chết đi thật ra được an nhàn. Ngươi có biết năm đó ta vì thu thập cục diện rối rắm phí nhiều tâm lực hay không?"
Ngực Dung Tầm nhói đau. Tiểu Mạch Nhi nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng dù hắn không rõ, cũng có thể tưởng tượng ra là như thế nào.
Quân Định Hi Vương ước chừng hai mươi vạn, mất đi chủ soái nhất định xao động quân tâm, lại phải làm cho triều đình từ bỏ truy cứu tội binh sĩ. Hơn nữa thế lực bên ngoài luôn dòm ngó biên giới cũng cần dè chừng. Là người cứng cỏi như sắt đá cũng khó chịu đựng nổi.
Hắn cũng không mặt mũi nào tiếp tục làm thuốc cao da chó dựa ở trên người Viên Tri Mạch, thành thật quỳ thẳng người lên, nhưng vẫn nắm tay không buông.
“Vậy cuối cùng……"
Viên Tri Mạch liếc xéo mắt.
“Muốn biết?"
Dung Tầm ngoan ngoãn gật gật đầu. Viên Tri Mạch ngước mặt lên nhìn trần nhà, rồi nở nụ cười có chút cổ quái nói.
“Vì thu thập cục diện rối rắm ngươi bỏ lại... ta ngủ cùng Dung Tuyển một đêm. Sau đó cùng hắn thành thân, sống hạnh phúc an khang năm mươi năm đến khi chết già. Cũng nhờ ngươi đi trả thù mà thúc đẩy nhân duyên của ta cùng Dung Tuyển. Dung Tuyển cũng nói ngươi chết rất tốt."
Dung Tầm hoảng sợ ngẩng đầu.
Nhìn mắt sắc mặt biến đổi của Dung Tầm, tức giận đè nặng trong lòng Viên Tri Mạch đột nhiên tiêu đi không ít. Không nhanh không chậm bò dậy, Viên Tri Mạch xoay người muốn đi. Đi hai bước vạt áo bị người túm chặt, Viên Tri Mạch cúi đầu nhìn về phía Duệ Quận Vương túm vạt áo không chịu buông tay, trên mặt lộ ra một chút ác ý.《HunhHn786》
“Cảm tạ ngài đã ban tặng. Ta đã là hoa tàn liễu úa, ngài còn không biết xấu hổ lôi kéo ta không chịu buông sao?"
Dung Tầm mặt đen thui, còn chưa kịp nói chuyện, đã cảm thấy ngực đau đớn. Viên Tri Mạch hung tợn dùng một chân đá vào ngực hắn!
Cửa từ đường bị đóng lại, giọng Viên Tri Mạch thanh lãnh bình thản vang lên ở bên ngoài.
“Quận Vương muốn sám hối ba ngày, trong vòng ba ngày không cho bất cứ ai quấy rầy."
Duệ Quận Vương thở thoi thóp bị ngã ở góc tường.
Quả thực không thể tưởng tượng Tiểu Mạch Nhi nhà hắn khi nào có sức lực lớn như vậy? Muốn mưu sát phu quân?
Viên Tri Mạch đi về phòng ngủ một giấc. Hai ngày trước buồn bực, tâm tình không tốt. Có lẽ chuyện nghẹn trong lòng đều đã nói ra, cũng có lẽ là đá Dung Tầm một cái, hiện tại cảm thấy thật thanh nhàn tự tại, Viên Tri Mạch ngủ rất ngon.
Khi tỉnh dậy tinh thần Viên Tri Mạch rất tốt. Chỉ đơn thuần nhìn ánh sáng thấu qua giấy dán cửa sổ cũng cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, rất có hứng thú đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra, đột nhiên có một người lăn vào. Một người té ngã trên mặt đất. Hắn có chút cố sức từ dưới đất đứng lên.
“Chào buổi sáng."
Viên Tri Mạch nhíu mày nhìn Trưởng Tôn Yến trước mắt một thân chật vật tiều tụy, còn ngửi thấy mùi rượu.
“Ngươi làm sao vậy? Đến đây lúc nào?"
“À, đêm hôm qua đã tới rồi."
Sắc mặt Trưởng Tôn Yến có chút cổ quái, mày nhăn lại, bởi vì ở bên ngoài một đêm, sắc mặt lộ ra xanh xao.
“Vốn dĩ muốn tìm ngươi uống rượu. Nhưng ngươi đã ngủ, ta uống một mình."
Viên Tri Mạch nhìn ra ngoài, quả nhiên ở cửa có mấy cái bầu rượu, lại nhìn người trước mặt.
“Ngươi còn muốn tiếp tục uống sao?"
Trưởng Tôn Yến gãi gãi đầu.
“Muốn uống, nhưng không còn rượu."
“Ta đây uống cùng ngươi. Ta biết có một chỗ, nơi đó rượu đủ cho ngươi uống chết luôn."
Viên Tri Mạch kéo tay Trưởng Tôn Yến đi ra ngoài. Trưởng Tôn Yến cũng đã uống không ít, đi đường thất tha thất thểu, đi hai bước lui một bước. Viên Tri Mạch chỉ có thể nửa kéo nửa lôi hắn.
Người hầu Định Hi Vương phủ lén lút nhìn hai vị công tử nắm tay thân mật từ trong phòng đi ra, nhất thời đều kinh hãi đổ mồ hôi.
Người này là ai?
Quận Vương phu là muốn bỏ nhà đi?
Đặc biệt mọi người nhìn thấy Trưởng Tôn Yến theo bản năng khoác tay lên vai Viên Tri Mạch. Viên Tri Mạch vì để thuận tiện ôm eo Trưởng Tôn Yến. Tư thế kề vai sát cánh thật ái muội.
Viên Tri Mạch nhận thấy được bốn phía có ánh mắt quỷ dị, đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, nhàn nhạt nói.
“Quận Vương còn ở từ đường sám hối, đừng quấy rầy hắn."
Ngụ ý sáng rõ ràng, không cho đi mật báo.
Tuy rằng Viên Tri Mạch ở Vương phủ không mấy ngày, nhưng địa vị tuyệt đối không thấp. Mọi người lập tức cùng gật đầu.
Viên Tri Mạch vừa lòng gật đầu, cất cao giọng, cũng không biết đang nói chuyện với ai.
“Nếu ai đi theo ta, ta sẽ khiến cho Dung Tầm bế quan mười ngày mười đêm, các ngươi biết thủ của ta rồi đó."
Bốn phía một lúc lâu không động tĩnh, một hồi mới có một tiếng giẫm đạp lên mái ngói.
Viên Tri Mạch dùng sức ôm Trưởng Tôn Yến sắp trượt xuống, công khai đi ra cửa.
Đi ra đến đường lớn, đột nhiên có người đi qua cau mày nhìn bọn họ.
“Sáng sớm các ngươi muốn đi chỗ nào?"
Trưởng Tôn Yến miễn cưỡng mở mắt ra, vẻ mặt mơ hồ.
“Viên Hiểu Phong? Ngươi sao ở chỗ này?"
“Ta là quan viên Lễ Bộ. Ta không ở nơi này có thể ở chỗ nào?"
Viên Hiểu Phong tức giận hừ một tiếng, không vui quét mắt nhìn Viên Tri Mạch. Mấy ngày trước nhờ Viên Tri Mạch ban tặng, hắn ở Định Hi Vương phủ có thể nói là sống trong nước sôi lửa bỏng. Người hầu Định Hi Vương phủ đều bị động kinh, hùa nhau đối phó với khách như hắn. Nào là thiết lập bẫy rập ngáng chân, cháo bỏ nhiều muối, đồ ăn thêm nguyên liệu loạn xạ, trong nhà xí không dội rửa, nửa đêm giả quỷ gào thét không ngủ được. Hắn bị buộc bất đắc dĩ dọn ra bên ngoài tìm khách điếm ở. Tuy rằng mỗi ngày đi qua đi lại phí công sức nhưng an tâm.
Viên Tri Mạch bị hắn trừng mắt cũng không thể hiểu được, ôn tồn nói.
“Chúng ta muốn đi uống rượu."
“Sáng sớm mà muốn đi uống rượu! Ngươi đã quên gia quy rồi sao?! Phụ thân mà biết sẽ đánh chết ngươi."
Viên Tri Mạch vốn đang sung sướng đột nhiên trầm xuống, nhất thời trầm mặc.
Viên Hiểu Phong lúc này mới nhớ tới Viên Tri Mạch đã cự tuyệt về kinh, cũng đã không còn là người Viên gia.
Viên Tri Mạch trầm mặc một chút, miễn cưỡng cười cười.
“Chúng ta đi trước đây."
Viên Hiểu Phong nhìn bóng dáng hai người, sải bước đi hướng tương ngược lại. Đi vài bước nhịn không được quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy một bóng người lén lút đi theo phía sau Viên Tri Mạch, động tác quỷ dị khó dò.
Hắn nhíu nhíu mày.
Tác giả :
Mạc Chu