Viên Tam Công Tử Trọng Sinh
Chương 43: Sung sướng lan tràn

Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 43: Sung sướng lan tràn

Tuy rằng Đại Ung không thiếu nam nam thành thân, nhưng phần lớn không dám phô trương như thế này. Nhìn hai người này lại hết sức đẹp đôi, thật là đáng ngưỡng mộ, khiến cho đám đông mê choáng, nhìn không dời mắt.

Một cô nương tim đập thật nhanh, còn ai oán hô to.

" Sao ta không đầu thai thành nam nhân, tìm được một nam nhân anh tuấn như vậy!"

Một nam nhân vạm vỡ khác do dự nói.

"Thật là quá đẹp, nếu ta tìm được một nam nhân thanh tú như vậy, có mang đi ra ngoài cũng rất có thể diện nha!"

Lẫn ở trong đám đông Bách Uyên một tay nắm một đứa bé khoảng bảy tuổi vẻ mặt muốn khóc, một tay nắm Giang Văn chạy nhanh.

“Đi nhanh lên. Vẽ đi. Không có bức họa này, nói không chừng chủ tử có thể phạt đó. Lương tháng này của ta có nguy cơ bị giảm nữa rồi!!"

Giang Văn nhanh chóng múa bút vẩy mực ở sau lưng Cao Long. Cao Long đứng ở tại chỗ, muốn khóc.

“Vì sao muốn vẽ trên quần áo ta! Đợi lát nữa chẳng phải là muốn ta mang thứ này đi rêu rao khắp nơi! Mẹ nó, chủ tử đúng là phát điên, không làm gì mà muốn nấu cơm lấy lòng Viên công tử! Tên hỗn đản nào đưa ra chủ ý này?!"

Bách Uyên cười tủm tỉm quay đầu lại, ánh mắt lóe sáng, thấm thía vỗ vỗ vai Cao Long.

“Vậy ngươi liền cởi bỏ quần áo trở về đi, chúng ta không ngại."

Mồ hôi lạnh chảy ròng toàn thân Cao Long.

Giang Văn dừng bút một chút, nhìn Bách Uyên xách theo đứa bé bảy tuổi chen vào đám người, đồng tình liếc mắt nhìn Cao Long.

“Bách thống lĩnh năm đó dựa vào chiêu này lừa ba mươi hai nam nhân cam tâm tình nguyện thay hắn giặt quần áo đó. Chủ tử đang nhàn nhàm chán, cảm thấy cách này có thể tham khảo."

Cao Long trừng mắt nhìn theo bóng dáng gầy nhưng săn chắc của Bách thống lĩnh, thầm nói một câu.

“Thật là khốn nạn."

Bách Uyên quay đầu lại, quét mắt nhìn Cao Long đang đứng thẳng tắp, dáng người cao to có vẻ tuấn lãng hiền hậu, đáy mắt lại chợt lóe lên vẻ ác ý.

Trong đám người vây quanh nhìn, chỉ có người bán trứng gà là đầu óc tỉnh táo. Nhìn thứ hỗn độn đầy đất, một lúc lâu, cuối cùng người này phát ra giọng bi phẫn:

“Trứng của ta....!"

Một tiếng bi thiết giống tiếng than nhẹ, lại như hòn đá rơi vào mặt nước, tạo ra sóng nước lan trên mặt hồ. Trong phút chốc gợn sóng tạo thành một vòng tròn lớn!

Viên Tri Mạch đột nhiên bừng tỉnh, ảo não phát hiện mình bị Dung Tầm mê hoặc. Lập tức giãy giụa muốn lên, nhưng mới vừa động, phần eo Viên Tri Mạch đã bị người ôm. Cả người không tự chủ được ngã vào trong lòng ngực người ta, thân mình bị nhấc bổng lên không. Chờ Viên Tri Mạch nhận thức được thì đã bị ôm đi cực xa, chợ chỉ còn lại có mấy cái chấm nho nhỏ.

Lúc này Viên Tri Mạch mới phát hiện trong tay còn nắm cái trứng gà.

“Ai da, trứng gà của người ta!"

Tốc độ dưới chân Dung Tầm không giảm, tiếng gió gào thét bên tai mang theo tiếng cười ái muội.

“Ngươi quan tâm làm cái gì, ngươi muốn quan tâm, cũng nên quan tâm ta nè."

Hắn cúi đầu, nhịn không được cắn vành tai non mịn của Viên Tri Mạch.

“Chuyện này không chờ được bao lâu, chúng ta phải nhanh giải quyết, chậm sẽ hỏng."

Hắn đã ngu xuẩn nghe theo lời Bách Uyên nói. Cái gì lấy lòng với không lấy lòng. Ở trên giường lấy lòng là thiết thực nhất!

Khoảnh khắc này mặt Viên Tri Mạch đỏ tựa chảy máu, trong lòng bàn tay còn lòng đỏ trứng gà nhớt nhát!

Người nào đó tinh trùng thượng não, dùng tốc độ cực đại, thay vì mất thời gian một nén nhang bị rút ngắn thành thời gian uống nửa chén trà nhỏ. Hắn dùng chân đá văng cửa phòng, trực tiếp đem người ném lên giường. Viên Tri Mạch ngã vào chăn bông thật dày, vừa ngẩng đầu đã thấy Dung Tầm cởi quần áo.

“Từ từ, ta tắm rửa một cái!"

Tuy rằng thẹn thùng, nhưng chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ phát sinh. Lần trước vì Dung Tầm chưa khỏe phải dưỡng thương, hiện giờ thương tích của hắn đã tốt, đã không có gì để bận tâm. Viên Tri Mạch biết Dung Tầm đem mình tới nơi này chính là có chủ ý gì.

Kỳ thật Viên Tri Mạch cũng không có để ý, chỉ là trên mình và tóc dính đầy trứng gà cũng không có thoải mái nên muốn tắm sạch sẽ.

Dung Tầm cởi một phác sạch bóng. Thấy Viên Tri Mạch đứng dậy muốn chạy trốn, hắn cười xấu xa, túm mắt cá chân Viên Tri Mạch kéo. Dù sao trên giường đệm chăn thực dày, cũng không sợ bị ngã đau.

Quả nhiên ai đó vừa mới bò dậy đã bị Dung Tầm chụp lấy từ phía sau lưng như hổ đói vồ mồi. Một bàn tay gấp gáp liền hướng vào trong quần áo thăm dò.

Tay Dung Tầm còn dính lòng trứng, chất lỏng thực mau thấm ướt  quần áo. Vải ướt dính ở trên người gây cảm giác khó chịu, hơn nữa động tác Dung Tầm mạnh mẽ, Viên Tri Mạch không thoải mái giãy giụa, hốc mắt ướt át tức giận quay đầu nhìn Dung Tầm.

“Đừng dùng sức như vậy!"

Đáng tiếc giọng nói bởi vì không chịu nổi kích thích mà có vẻ nức nở. Hơn nữa khuôn mặt thanh tuấn đỏ bừng không những không có chút nào tức giận còn khiến cho người ta một loại cảm giác ủy khuất làm nũng. Nhút nhát, sợ sệt, ngượng ngùng, cứng nhắc, như là bông hoa nhỏ trong gió thu lạnh run, làm cho người ta nhịn không được muốn bạo ngược.《HunhHn786》

Ánh mắt Dung Tầm lập tức trầm xuống. Hắn bị nhút nhát sợ sệt kích thích, từ trong xương cốt phát ra ý định tàn sát bừa bãi. Biểu tình từ trước đến nay bình tĩnh cũng có chút hỗn loạn điên cuồng. Hắn vội vàng đè lên lưng Viên Tri Mạch, lại đem tay dính đầy trứng túm lấy quần áo kéo. Một tiếng xé rách giòn vang lên, vạt áo cùng quần lụa bị xé thẳng tắp từ trên xuống dưới. Làn da trắng như ngọc trong nháy mắt phơi bày. Ánh mắt Dung Tầm cũng càng thêm điên cuồng nhìn thân thể kia.

Viên Tri Mạch bị ánh mắt Dung Tầm dọa sợ, bất chấp ngượng ngùng, nhanh kéo lấy ống tay áo, nói.

“Bình tĩnh một chút.... bình tĩnh một chút.... từ từ tới được không?... Á...!"

Viên Tri Mạch đột nhiên kêu thảm thiết, thân thể cứng đờ. Bởi vì quá mức đau đớn nên gục đầu xuống chăn mềm, trên trán toát ra mồ hôi.

Dung Tầm cũng đổ mồ hôi.

Hắn cắn răng nhìn một ngón tay mới vừa vói vào…… Dưới thân lập tức như lửa nóng trướng đau. Nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của người dưới thân, cũng không thể mạnh mẽ. Hắn nhanh chóng đem Viên Tri Mạch lật qua, ôn nhu hôn lên môi, hàm hồ nói.

“Không có việc gì, không có việc gì, ta chậm một chút có được hay không?"

Viên Tri Mạch ứa ra nước mắt, có chút ủy khuất trừng hắn.

“Từ đầu chậm một chút không phải được rồi sao?

“Được rồi, được rồi, là ta sai, ta từ từ, ta từ từ tới."

Dung Tầm không dám chậm trễ, nhanh chóng cởi quần áo thiếu niên ra. Hắn cẩn thận vuốt ve thân thể mềm mại mảnh khảnh, ý đồ một lần nữa đốt lên ngọn lửa. Hai thân thể cũng dính sát vào nhau, hai dương cụ gắt cọ xát qua lại. Hắn lại ngại như vậy quá chậm, dùng bàn tay to nắm cả hai mạnh mẽ vuốt ve.

Viên Tri Mạch cảm giác có gió lạnh thổi qua não, trước mắt xoẹt qua một luồng sáng, sợ hãi kêu một tiếng, theo bản năng kéo tay Dung Tầm. Phảng phất như bản thân hóa tượng đá không thể nhúc nhích, hoàn toàn bị khống chế. Viên Tri Mạch chỉ có thể cảm giác tê dại từ chỗ kia lan truyền đến đại não, lại cảm thấy mình hóa thành một vũng nước, linh hồn cũng không biết đi nơi nào.

Trong mơ hồ nghe thấy giọng Dung Tầm nói.

“Có thể không?"

Miễn cưỡng mở mắt ra, Viên Tri Mạch mông lung nhìn thấy Dung Tầm vì nhẫn nại mà mặt đỏ bừng, mồ hôi từng giọt chảy xuống cổ, thoạt nhìn nhẫn nại quá sức.

Trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng nâng mặt lên hôn khóe môi của hắn.

“Ngươi thử xem.... Nhưng chậm một chút, ta có chút sợ."

Mắt Dung Tầm chợt sáng ngời. Một ngón tay lập tức thử vói vào, bởi vì vừa rồi đã chen vào một chút, lúc này cũng không tính quá khó khăn.

Hắn cúi đầu nhìn người dưới thân. Mày Viên Tri Mạch nhíu lại, nhưng cũng không có cự tuyệt. Hắn nhẹ nhàng thở ra, lập tức thật cẩn thận đẩy vào ngón thứ hai. Nhưng ngón tay thứ hai vừa mới gia nhập, Viên Tri Mạch lập tức đau đến hít một hơi, nước mắt chảy xuống hai má.

Dung Tầm không dừng lại, ngón tay chậm rãi cử động. Chuyển động vài lần, cả người Viên Tri Mạch run lên, đau đến sắc mặt trắng bệch!

Dung Tầm kinh hãi không dám động, vừa khó xử vừa đau lòng hôn lên khóe mắt Viên Tri Mạch.

“Đau như thế sao. Ta nhớ rõ lần trước cũng không đau thành như vậy?"

Viên Tri Mạch lúc này đau muốn ngất đi rồi, mơ mơ màng màng cũng nghe không rõ Dung Tầm đang nói cái gì. Thật vất vả áp xuống đau nhức, Viên Tri Mạch thở hổn hển nói.

“Nếu không... trực tiếp... Vào đi. Sớm hay muộn gì cũng phải đau một lần."

Đời trước bởi vì bực mình mà uống nhiều rượu, khi Dung Tầm trở về phòng đã sớm say đến mơ hồ. Tuy rằng cũng đau nhưng có rượu cũng không có đau thảm như lần này, sớm biết vậy vừa rồi nên uống chút rượu...

Dung Tầm hôn khóe môi tái nhợt của Viên Tri Mạch, thở dài.

“Nói ngốc gì vậy? Muốn đau chết sao mà đòi làm thế?"

“Vậy…… Ngươi không chuẩn bị gì sao?"

“A, sao lại quên?"

Dung Tầm như bừng tỉnh. Hắn bị phản ứng liên tiếp của Viên Tri Mạch dọa hồ đồ, cũng quên sạch sẽ. Hắn lập tức vội vội vàng vàng tìm trong tay áo.

Viên Tri Mạch vừa thấy hắn như vậy, lập tức tỉnh ngộ. Thì ra hắn luôn mang theo mấy thứ kia, quả thực vừa bực vừa quẫn, Viên Tri Mạch dứt khoát trở mình đưa lưng về phía hắn.

Đáng chết, mỗi ngày đều mang theo, hôm nay muốn xuống bếp, trong lúc nhất thời đã quên!

Dung Tầm ảo não nhìn chằm chằm lưng Viên Tri Mạch. Mắt thấy đồ ăn tới tay, chỉ bởi vì cái này mà bỏ qua, chẳng phải hắn quá đáng thương sao?

Không cam lòng, thật sự không cam lòng!

Mắt phượng hơi hơi chuyển, phút chốc bỗng sáng ngời!

Viên Tri Mạch ghé vào trong chăn, chỉ cảm thấy phía sau đột nhiên lạnh lẽo dính dính, cảm giác làm người ta không thoải mái.

“Ngươi dùng cái quái gì vậy?"

Dung Tầm không dám nói, nhanh chóng quyết định duỗi ngón tay đi vào. Có chất bôi trơn, sự tình liền trôi chảy rất nhiều. Nhưng dù như vậy, ba ngón tay cũng vẫn phải cố sức.

Viên Tri Mạch dùng sức bắt lấy chăn, đã sớm bị động tác ra ra vào vào làm toàn thân tê dại. Thân thể cũng kêu gào, cũng coi như là cảm xúc quen thuộc, Viên Tri Mạch không chịu nổi bắt lấy tay Dung Tầm.

“Nhanh lên!"

Vừa dứt lời, phần eo bị ai đó bóp chặt, thân thể liền bị một vật nóng thâm nhập!

Vừa rồi cũng xem như nhẹ nhàng, chỉ khi vật thẳng tắp nóng như lửa xâm nhập mới là thống khổ. Nó thâm nhập cực nhanh như gió lốc, kích thước to lớn, không hề lưu tình mở rộng huyệt khẩu ra đến cực đại, mà khi đi vào còn cố tình đi sâu tới cực điểm, còn không ôn tồn chà xát bên trong!

Viên Tri Mạch bị xé rách hô lên.

“Dung Tầm.... chậm…… chậm một chút.... đừng ở nơi đó…… A……"

Viên Tri Mạch cảm thấy thân thể bị vật kia xuyên thủng, mấy ngón tay siết chặt chăn khống chế để tránh mình quăng ngã ra ngoài.

Thân thể đột nhiên bị lật lại, hai người liền mặt đối mặt đối với nhau. Nhìn đối phương cũng mướt mồ hôi, không biết vì cái gì đáy lòng Viên Tri Mạch đột nhiên trào ra một trận thỏa mãn.

Đáy lòng thỏa mãn, cảm thấy so với vừa rồi càng kích thích, đồng thời cảm giác mãnh liệt truyền tới, trước mắt hoa lên, thân thể đột nhiên dâng trào!

Dung Tầm thấy rõ ràng, một tay đè lại.

“Đừng nóng vội, chờ ta cùng ra!"

“Dung Tầm……"

Viên Tri Mạch khó chịu vặn vẹo thân thể.

Dung Tầm không hề nói lời vô nghĩa. Hắn đột nhiên dùng sức ra vào vài cái, thân thể phút chốc cứng đờ, dã thú gầm nhẹ một tiếng!

Một dòng chất lỏng nóng bỏng chảy tràn trong cơ thể, cùng lúc thân thể cũng tuôn trào. Cảm xúc dung hợp ở bên nhau làm sung sướng tràn lan toàn thân. Viên Tri Mạch rốt cuộc chịu không nổi kích thích, trước mắt tối sầm, nhanh chóng rơi vào hôn mê.
Tác giả : Mạc Chu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại