Viên Tam Công Tử Trọng Sinh
Chương 12: Uống thuốc
“Tiểu Mạch Nhi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu,"
Dung Tầm lập tức hơi nheo mắt. Cười ha ha, đôi tay không khách khí sờ loạn trên người Viên Tri Mạch. Cảm giác ấm áp trơn mịn làm hắn thấy toàn thân sảng khoái, cũng nóng lên.
Duệ Quận Vương từ lúc rời quán hoành thánh liền bắt đầu suy nghĩ cách. Nhưng đi trên đường đầu óc lại trống trơn, căn bản không có nghĩ ra cái gì. Trực giác nói cho hắn biết Viên Tri Mạch này tính tình cố chấp, quyết định sự tình tuyệt đối không sửa đổi, nếu muốn thì phải xuất cao chiêu.
Khi Duệ Quận Vương vô sỉ tiến vào Viên phủ đã thấy thiếu niên áo xanh ngồi xếp bằng, da trắng như ngọc, khí độ thanh nhã, đầu óc vốn trống trơn lập tức nhảy ra một chiêu.
Ý tưởng của Duệ Quận Vương chính là đem người ăn sạch, sự thật đã định, không thể sửa đổi.
Khó có được lúc người này ngoan ngoãn nghe lời, vẫn không nhúc nhích để hắn sờ.
Ngoan ngoãn nghe lời sao?
Duệ Quận Vương đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, theo bản năng cúi đầu, trong khoảnh khắc có một mùi thơm lạ lùng ập vào mặt. Hắn theo bản năng ngừng thở, nhưng đã muộn, nhất thời tay chân nhũn ra.《HunhHn786》
Hắn đè lên người Viên Tri Mạch, thiếu chút nữa không đứng lên được. Viên Tri Mạch lẩm bẩm.
“Dung Tầm, có phải béo lên hay không? Quá nặng."
Tay chân nhũn ra không thể động đậy, đôi mắt Dung Tầm như phun lửa, trừng Viên Tri Mạch.
“Ngươi, đây là thứ gì!"
“Một loại Nhuyễn Cốt Tán, đã qua nhiều năm ta đã quên tên rồi."
Viên Tri Mạch nhẹ nhàng đáp, quơ quơ bình nhỏ trong tay. Vỗ vỗ Duệ Quận Vương không thể động đậy, cảm thấy hiệu quả không tồi, rất là vừa lòng.
Viên Tri Mạch thích tìm kiếm cái lạ, từ trước đến nay yêu thích xem tạp thư, khi nhàn rỗi không có việc gì dựa theo ghi chép trong sách điều chế lung tung. Lọ này để trong ngăn tủ đã lâu.
Sờ sờ tay áo biểu tình hơi hơi cứng nhắc. Sau đó xoay người một cái thoát khỏi Duệ Quận Vương. Duệ Quận Vương ngả xuống, đầu đụng phải bậc cửa, hắn hít hà một hơi, mặt mũi hung tợn, gầm nhẹ một tiếng.
“Viên Tri Mạch!"
“Ai da."
Viên Tri Mạch bình thản lên tiếng, ngồi ở một bên sờ soạng tìm bình rượu Hoa Lê, đem lên uống một ngụm. Rượu vào miệng chảy xuống cổ họng, nhất thời cảm thấy lục phủ ngũ tạng không chỗ nào không thông thoáng, thoải mái thở dài.
Hơi nghiêng đầu, tuy rằng nhìn không thấy người trước mắt, nhưng Viên Tri Mạch cảm giác thấy được gương mặt tức giận của Duệ Quận Vương.
Liếm khóe môi còn dính rượu, Viên Tri Mạch chậm rãi nói.
“Dung Tầm, Trưởng công chúa là người giảo quyệt, rất cẩn thận. Bà ta có ý định đối phó ta, sẽ để lại kết luận mạch chứng sao? Trừ phi là cố ý để lộ, nếu không thì tuyệt đối là giả."
Viên Tri Mạch kéo kéo môi.
“Nhưng ta nghĩ hiện tại Trưởng công chúa rất hận ta, hẳn là có khả năng làm lớn chuyện một chút."
“Kết luận mạch chứng đương nhiên là thật, Tiểu Mạch Nhi ngoan, đỡ ta dậy, cái trán đau quá."
Duệ Quận Vương đang trong tư thế bất nhã, mông hướng lên trời mặt úp xuống, đè ép tức giận xuống nước cầu xin. Mà người bên cạnh lại có ý chí sắt đá, chỉ nghiêng đầu một chút, rồi tự uống rượu.
Dung Tầm không động đậy được, bị bắt buộc nhìn mấy con kiến bò trên bậc cửa. Mới đầu chỉ là hai con kiến đánh nhau, chớp mắt một cái, lại phát hiện một con kiến bò tới, số lượng gia tăng thành đàn, thậm chí hai con đánh nhau cũng quay đầu chuyển hướng sang bên này, giống như hắn là con mồi to lớn, tính toán……
Dung Tầm nổi da gà lập tức không tự chủ được bắt đầu rống lên.
“Viên Tri Mạch!"
“Dung Tầm, tính tình gì mà……"
Viên Tri Mạch có chút bất đắc dĩ thở dài, lẳng lặng nói.
“Bản thân là con chính thê của Định Hi Hầu thì phải hiểu chứ. Định Hi là đất phiên đệ nhất của Đại Ung, hiện giờ triều đình cầu an ổn, tất nhiên sẽ không động đến Định Hi. Nhưng Định Hi chính là một phần của triều đình, nhưng cũng là đe dọa. Định Hi lực lượng càng lớn, càng khiến triều đình nghi ngại. Khả năng gì có thể xảy ra trong lòng ngươi biết rõ ràng. Vì sao biết rõ còn cố phạm?"
Dung Tầm nghe mà ngẩn ra, cả đàn kiến trước mắt cũng quên, cau mày suy tư.
“Tiểu Mạch Nhi, ngươi xác định chúng ta trước đây chưa từng gặp nhau sao?"
Lời này không giống như than thở, mà giống như là giáo huấn, hơn nữa lộ ra vẻ quen thuộc tự nhiên. Cứ như bọn họ đã ở chung tám năm hay mười năm. Nói chuyện hoàn toàn không có kiêng kị.
Người bên cạnh im lặng, lại uống rượu.
Trong lòng Dung Tầm có loại dự cảm không tốt lắm.
“Ngươi nhanh thả ta ra!"
“Sao nói nhảm nhiều vậy, ta chế ra thuốc này, chưa từng có giải dược, ngươi lại không phải không biết."
Viên Tri Mạch nhẹ nhàng cười, từ trong tay áo chậm rãi đem ra một vật, là một viên thuốc màu xanh lóng lánh.
“Dung Tầm, ta kỳ thật hy vọng đừng tới bước này."
Dung Tầm quét mắt nhìn thấy, trong lòng càng khẩn cấp.
“Trong tay ngươi cầm thứ gì?"
“À, không có gì, chỉ là một viên thuốc nhỏ."
Viên Tri Mạch nhẹ nhàng cười, sờ soạng đầu Duệ Quận Vương đồng thời đã vô tình quấy nhiễu đàn kiến trên mặt đất. Đàn kiến lập tức loạn thành một đống, hùng hổ chuẩn bị tấn công địch. Đương nhiên, không ai để ý.
“Đây là phương thuốc ta bào chế năm mười lăm tuổi. Ta trộn ít thảo dược của Viên phủ cùng dược liệu Trưởng Tôn Yến cho, còn có dược liệu quý hiếm từ Hoàng Trưởng tôn phủ và trong hoàng cung, luyện suốt ba tháng trời chỉ ra được một viên này."
Hiệu quả thần kỳ của viên thuốc có thể tạm thời đã quên.
Nhưng có hiệu quả.
Đã được chứng minh bằng thử nghiệm.
Ở đời trước viên thuốc này được Viên Tri Mạch dùng sau khi Dung Tầm chết. Lúc ấy Viên Tri Mạch đau buồn, muốn chết theo Dung Tầm, nhưng khi đó ông trời lại không cho chết, liền nảy sinh ý định uống viên thuốc này. Hiệu quả không tồi, ý thức mơ hồ, thật sự đã quên mọi việc, vẫn luôn duy trì trạng thái đó đến ngày chết. Đến lúc đó mới nhớ tới rất nhiều chuyện trong dĩ vãng trước kia.
Cuối cùng tổng cộng là tám tháng.
Viên Tri Mạch cũng không hy vọng xa vời sẽ có tác dụng với Dung Tầm, nhưng chỉ cần chống đỡ qua ngày mình cùng bài vị Lưu Khánh Nhi bái thiên địa đã cảm thấy mỹ mãn. Đến lúc đó dù Dung Tầm vô pháp vô thiên cũng bị lễ pháp Đại Ung áp chế hắn, cũng không thể quá mức tùy ý làm bậy.
“Rốt cuộc là cái gì!"
Dự cảm xấu của Dung Tầm càng lúc càng rõ ràng, nhìn Viên Tri Mạch quả thực giống như muốn giết người.
Có lẽ do đã uống rượu, nên tiếng gầm gừ của Dung Tầm rơi vào trong tai Viên Tri Mạch thành tiếng than nhẹ. Viên Tri Mạch có chút say, nghiêng một cái đè lên trên người Dung Tầm, thực kiên nhẫn, thực bình thản, như trấn an xoa xoa đầu tóc đã rối lên của Dung Tầm.
“Yên tâm, sẽ không chết người, ta đã thử qua, hương vị không tồi."
Tóc thiếu niên hơi rũ xuống, vạt áo sớm đã tán loạn, lộ ra vùng cổ như ngọc, từ trên xuống dưới làn da đỏ hồng. Bởi vì che mắt, ngược lại tăng thêm chút câu nhân, làm người nhìn nhịn không được muốn nhảy dựng.
Tuy là Dung Tầm bị khống chế, ánh mắt vẫn thâm sâu, nơi nào đó có chút ngo ngoe rục rịch.
“Tiểu Mạch Nhi……"
“Ờ, ngoan."
Viên Tri Mạch cho viên thuốc vào miệng, nhấp ngụm rượu môi di chuyển tới.
Đồng thời lúc đó, cổ Dung Tầm có một trận đau đớn.
Hai huynh đệ kiến rốt cuộc ra tay tấn công kẻ thù, cắn thật sâu xuống.
Ý tưởng vốn luôn hoàn mỹ.
Viên Tri Mạch vốn nghĩ sẽ rất tốt, muốn thừa dịp chuốc rượu sẽ đem viên thuốc đút cho Dung Tầm. Nhưng khi hành động lại phát hiện muốn đem ý tưởng biến thành sự thật thì có chút khó khăn.
Bởi vì Duệ Quận Vương không hợp tác.
Kiên quyết cắn răng, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Răng hai người va chạm, thiếu chút nữa Viên Tri Mạch nuốt viên thuốc. Liên tục ho khan vài cái, thật vất vả mới đem viên thuốc ho văng ra. Viên thuốc nằm lòng bàn tay, do được bao bọc bởi một lớp nước bọt càng trở nên bóng loáng.
Người ta không mở miệng, không nhét thuốc được, Viên Tri Mạch lộ vẻ ảo não, hận chính mình do dự không quyết đoán. Vừa rồi vì sao không trực tiếp nhét vào miệng, dây dưa khiến cho người ta có cơ hội phòng bị.
“Há mồm!"
Dung Tầm tuy rằng biết rõ Viên Tri Mạch nhìn không thấy, nhưng vẫn nhàn hạ thoải mái đối phó Viên Tri Mạch, cố tình không mở miệng.
Trực giác nói cho hắn biết thứ đó không được uống.
Viên Tri Mạch cũng đã uống không ít rượu, trong đầu cũng nảy sinh ác ý, cúi đầu cắn Dung Tầm ý đồ làm hắn đau sẽ mở miệng ra. Đáng tiếc người kia không kêu một tiếng. Viên Tri Mạch liều mạng cắn, sau một hồi liền hậm hực nhả ra, nửa oán giận nửa tức giận nói.
“Không phải thứ tồi tệ, sao không chịu nuốt?"
Đánh cũng đánh không được, hôn lại không mở miệng. Viên Tri Mạch liền đẩy Dung Tầm, leo lên ngồi trên người hắn, tay cầm viên thuốc, lòng sinh hờn dỗi. Cũng không phát hiện mình lăn lộn một hồi, vạt áo bị rượu dính ướt đã sớm tán loạn càng mở rộng hơn, hơi hơi cúi người là có thể thấy được khoảng ngực trắng nõn, áo lót màu trắng nửa che nửa khép, như vậy càng quyến rũ chết người.
Dung Tầm thầm mắng một tiếng yêu tinh, ngó người ngồi trên bộ vị của mình. Hắn mặc dù muốn thà chết chứ không chịu khuất phục nhưng trên người lại có yêu tinh cọ tới cọ lui, trên cổ còn bị đau. Những đau đớn đó đã bắt đầu lan tràn bốn phía, không cần nhìn hắn cũng biết là bị kiến cắn.
Đổi lại là người khác cùng lắm thì chính là đau một trận thì thôi. Nhưng Duệ Quận Vương thể chất đặc thù, đối với kiến quả thực là căm thù đến tận xương tuỷ, một khi bị cắn nhẹ thì cả người ngứa ngáy, nặng thì mất nửa cái mạng.
Động lại không động được, mắng cũng không thể mắng. Trước có sói sau có hổ, Dung Tầm đâu chịu nổi, nghẹn khuất đôi mắt cũng phát sáng, không tự chủ được bắt đầu ngẩng đầu ưỡn ngực.
Một hồi lâu Viên Tri Mạch mới phát hiện mình ngồi vị trí không đúng lắm, có thứ gì cứ dính sát vào mông, độ nóng cách lớp quần mà cũng cảm nhận được. Cảm giác này quá mức quen thuộc, quen thuộc này làm Viên Tri Mạch đỏ mặt, theo bản năng luống cuống bò xuống khỏi người Dung Tầm. Bò đến một nửa chân lại bị vướng, lại ngồi phịch xuống!
Vị trí thật tốt, quả là hoàn hảo không thể miêu tả.
“Ui!"
Dung Tầm rên một tiếng, cũng không biết là đau khổ hay vui thích, hay là vui thích trộn lẫn đau khổ, quả thực không thể miêu tả.
“Sẽ gãy....!"
Giọng nói còn chưa dứt, một cái hôn lập tức tiến đến. Hắn còn không kịp ngậm miệng, đầu lưỡi Viên Tri Mạch đã tấn công tiến vào. Đầu lưỡi mang theo viên thuốc, như muốn cho hắn nuốt vào.
Dung Tầm cố nhịn đau, đầu lưỡi lập tức phản công. Một người tấn công ào ạt. Một người kinh nghiệm phong phú trăm trận trăm thắng. Địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, xa xa gần gần, đánh rút củi dưới đáy nồi. Hai người dùng binh pháp giao chiến, thế lực ngang nhau, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
“Đại ca, ở bên ngoài đánh dã chiến không tốt đâu?"
Một giọng nói hài hước đột nhiên vang lên.
Viên Tri Mạch kinh ngạc nhảy dựng, đầu lưỡi lui lại. Viên thuốc vốn vẫn luôn ở trong miệng Dung Tầm lập tức chui vào trong miệng Viên Tri Mạch.
Sắc mặt Viên Tri Mạch lập tức thay đổi, vào thời điểm mấu chốt phản ứng lại chậm, chỉ có thể ngây ngốc bị động thừa nhận.
Đột nhiên Dung Tầm đảo đầu lưỡi liền đem viên thuốc trở về trong miệng mình. Viên Tri Mạch rõ ràng có thể nghe thấy âm thanh nuốt xuống.
Viên Tri Mạch đột nhiên ngồi dậy.
“Ngươi, ngươi……"
Dung Tầm khe khẽ thở dài.
“Còn không phải là thuốc sao, nếu ngươi một hai bắt ta uống, ta uống là được. Đúng ý rồi mà."
Hắn nhìn về phía đệ đệ đang hứng thú bừng bừng xem diễn.
“A Duyệt, đỡ ta dậy, chúng ta đi về."
Dung Duyệt chạy nhanh đến nâng đại ca mình dậy, trộm liếc mắt nhìn Viên Tri Mạch ngồi ở một bên. Hắn cảm thấy người đại ca coi trọng thật đúng là xinh đẹp, xinh đẹp khiến tâm hắn cũng ngứa ngáy.
Dung Duyệt ngoan ngoãn chào hỏi.
“Đại tẩu, chúng ta đi về trước đây."
Dung Tầm cũng không lên tiếng, cũng không biết là hôn mê hay là không để ý đến hắn. Hai người rời khỏi, trong viện lại khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh như chết chóc.
Viên Tri Mạch ngơ ngác ngồi ở trên bậc cửa, có chút mờ mịt ngẩng đầu, trong lòng nói không nên lời là cái tư vị gì.
Rõ ràng được như ý tưởng, trong lòng lại như bị xẻo một khối thịt, trống rỗng đau xót.
Nhịn không được phỉ nhổ mình, cười khổ một tiếng.
“Viên Tri Mạch, ngươi thật là làm ra vẻ."
Những ngày kế tiếp không hề có gì biến đổi, trước mắt vẫn tối đen, cảm thấy thời gian chưa từng trôi qua, nhưng chớp mắt đã qua mười lăm mười sáu ngày.
Minh hôn xem như đã định rồi.
Lấy cớ đã đồng ý minh hôn rồi, cũng không nên làm ầm ĩ, Viên Tri Mạch thu lại kết luận mạch chứng từ chỗ Viên Thái phó, thu trở về xong liền đốt. Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại thấy bản thân cũng suy nghĩ quá nhiều, Trưởng công chúa nếu chú ý tới thế lực của Định Hi Hầu cũng sẽ không cần mảnh giấy nhỏ này. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui đốt vẫn an tâm hơn.
Viên Thái phó cùng Lưu gia nói mấy điểm đáng ngờ, Lưu gia tự biết đuối lý, huống hồ minh hôn đã định, hơn nữa Trưởng công chúa không có động tĩnh, trong lúc nhất thời gió êm sóng lặng.
Không biết Văn Cảnh Đế từ nơi nào nghe được chuyện này, còn rất là tán thưởng, lệnh Khâm Thiên Giám tính giờ lành, đó là ngày hai mươi tám tháng chạp, còn đặc biệt quyết định để Hoàng Trưởng tôn chủ trì, cũng thông báo cho tổ chức long trọng.
Tuy rằng Viên Tri Mạch thật sự không biết chuyện này vì sao được Hoàng đế để tâm, nhưng chắc chắn có liên quan Trưởng công chúa, có lẽ sợ mình đổi ý.
Sau khi Thái giám truyền chỉ ra cửa, Viên Tri Mạch mới đi về phòng, lại nghe phụ thân thở dài.
“Hiểu Đường, con cùng ta lại đây."
Dung Tầm lập tức hơi nheo mắt. Cười ha ha, đôi tay không khách khí sờ loạn trên người Viên Tri Mạch. Cảm giác ấm áp trơn mịn làm hắn thấy toàn thân sảng khoái, cũng nóng lên.
Duệ Quận Vương từ lúc rời quán hoành thánh liền bắt đầu suy nghĩ cách. Nhưng đi trên đường đầu óc lại trống trơn, căn bản không có nghĩ ra cái gì. Trực giác nói cho hắn biết Viên Tri Mạch này tính tình cố chấp, quyết định sự tình tuyệt đối không sửa đổi, nếu muốn thì phải xuất cao chiêu.
Khi Duệ Quận Vương vô sỉ tiến vào Viên phủ đã thấy thiếu niên áo xanh ngồi xếp bằng, da trắng như ngọc, khí độ thanh nhã, đầu óc vốn trống trơn lập tức nhảy ra một chiêu.
Ý tưởng của Duệ Quận Vương chính là đem người ăn sạch, sự thật đã định, không thể sửa đổi.
Khó có được lúc người này ngoan ngoãn nghe lời, vẫn không nhúc nhích để hắn sờ.
Ngoan ngoãn nghe lời sao?
Duệ Quận Vương đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, theo bản năng cúi đầu, trong khoảnh khắc có một mùi thơm lạ lùng ập vào mặt. Hắn theo bản năng ngừng thở, nhưng đã muộn, nhất thời tay chân nhũn ra.《HunhHn786》
Hắn đè lên người Viên Tri Mạch, thiếu chút nữa không đứng lên được. Viên Tri Mạch lẩm bẩm.
“Dung Tầm, có phải béo lên hay không? Quá nặng."
Tay chân nhũn ra không thể động đậy, đôi mắt Dung Tầm như phun lửa, trừng Viên Tri Mạch.
“Ngươi, đây là thứ gì!"
“Một loại Nhuyễn Cốt Tán, đã qua nhiều năm ta đã quên tên rồi."
Viên Tri Mạch nhẹ nhàng đáp, quơ quơ bình nhỏ trong tay. Vỗ vỗ Duệ Quận Vương không thể động đậy, cảm thấy hiệu quả không tồi, rất là vừa lòng.
Viên Tri Mạch thích tìm kiếm cái lạ, từ trước đến nay yêu thích xem tạp thư, khi nhàn rỗi không có việc gì dựa theo ghi chép trong sách điều chế lung tung. Lọ này để trong ngăn tủ đã lâu.
Sờ sờ tay áo biểu tình hơi hơi cứng nhắc. Sau đó xoay người một cái thoát khỏi Duệ Quận Vương. Duệ Quận Vương ngả xuống, đầu đụng phải bậc cửa, hắn hít hà một hơi, mặt mũi hung tợn, gầm nhẹ một tiếng.
“Viên Tri Mạch!"
“Ai da."
Viên Tri Mạch bình thản lên tiếng, ngồi ở một bên sờ soạng tìm bình rượu Hoa Lê, đem lên uống một ngụm. Rượu vào miệng chảy xuống cổ họng, nhất thời cảm thấy lục phủ ngũ tạng không chỗ nào không thông thoáng, thoải mái thở dài.
Hơi nghiêng đầu, tuy rằng nhìn không thấy người trước mắt, nhưng Viên Tri Mạch cảm giác thấy được gương mặt tức giận của Duệ Quận Vương.
Liếm khóe môi còn dính rượu, Viên Tri Mạch chậm rãi nói.
“Dung Tầm, Trưởng công chúa là người giảo quyệt, rất cẩn thận. Bà ta có ý định đối phó ta, sẽ để lại kết luận mạch chứng sao? Trừ phi là cố ý để lộ, nếu không thì tuyệt đối là giả."
Viên Tri Mạch kéo kéo môi.
“Nhưng ta nghĩ hiện tại Trưởng công chúa rất hận ta, hẳn là có khả năng làm lớn chuyện một chút."
“Kết luận mạch chứng đương nhiên là thật, Tiểu Mạch Nhi ngoan, đỡ ta dậy, cái trán đau quá."
Duệ Quận Vương đang trong tư thế bất nhã, mông hướng lên trời mặt úp xuống, đè ép tức giận xuống nước cầu xin. Mà người bên cạnh lại có ý chí sắt đá, chỉ nghiêng đầu một chút, rồi tự uống rượu.
Dung Tầm không động đậy được, bị bắt buộc nhìn mấy con kiến bò trên bậc cửa. Mới đầu chỉ là hai con kiến đánh nhau, chớp mắt một cái, lại phát hiện một con kiến bò tới, số lượng gia tăng thành đàn, thậm chí hai con đánh nhau cũng quay đầu chuyển hướng sang bên này, giống như hắn là con mồi to lớn, tính toán……
Dung Tầm nổi da gà lập tức không tự chủ được bắt đầu rống lên.
“Viên Tri Mạch!"
“Dung Tầm, tính tình gì mà……"
Viên Tri Mạch có chút bất đắc dĩ thở dài, lẳng lặng nói.
“Bản thân là con chính thê của Định Hi Hầu thì phải hiểu chứ. Định Hi là đất phiên đệ nhất của Đại Ung, hiện giờ triều đình cầu an ổn, tất nhiên sẽ không động đến Định Hi. Nhưng Định Hi chính là một phần của triều đình, nhưng cũng là đe dọa. Định Hi lực lượng càng lớn, càng khiến triều đình nghi ngại. Khả năng gì có thể xảy ra trong lòng ngươi biết rõ ràng. Vì sao biết rõ còn cố phạm?"
Dung Tầm nghe mà ngẩn ra, cả đàn kiến trước mắt cũng quên, cau mày suy tư.
“Tiểu Mạch Nhi, ngươi xác định chúng ta trước đây chưa từng gặp nhau sao?"
Lời này không giống như than thở, mà giống như là giáo huấn, hơn nữa lộ ra vẻ quen thuộc tự nhiên. Cứ như bọn họ đã ở chung tám năm hay mười năm. Nói chuyện hoàn toàn không có kiêng kị.
Người bên cạnh im lặng, lại uống rượu.
Trong lòng Dung Tầm có loại dự cảm không tốt lắm.
“Ngươi nhanh thả ta ra!"
“Sao nói nhảm nhiều vậy, ta chế ra thuốc này, chưa từng có giải dược, ngươi lại không phải không biết."
Viên Tri Mạch nhẹ nhàng cười, từ trong tay áo chậm rãi đem ra một vật, là một viên thuốc màu xanh lóng lánh.
“Dung Tầm, ta kỳ thật hy vọng đừng tới bước này."
Dung Tầm quét mắt nhìn thấy, trong lòng càng khẩn cấp.
“Trong tay ngươi cầm thứ gì?"
“À, không có gì, chỉ là một viên thuốc nhỏ."
Viên Tri Mạch nhẹ nhàng cười, sờ soạng đầu Duệ Quận Vương đồng thời đã vô tình quấy nhiễu đàn kiến trên mặt đất. Đàn kiến lập tức loạn thành một đống, hùng hổ chuẩn bị tấn công địch. Đương nhiên, không ai để ý.
“Đây là phương thuốc ta bào chế năm mười lăm tuổi. Ta trộn ít thảo dược của Viên phủ cùng dược liệu Trưởng Tôn Yến cho, còn có dược liệu quý hiếm từ Hoàng Trưởng tôn phủ và trong hoàng cung, luyện suốt ba tháng trời chỉ ra được một viên này."
Hiệu quả thần kỳ của viên thuốc có thể tạm thời đã quên.
Nhưng có hiệu quả.
Đã được chứng minh bằng thử nghiệm.
Ở đời trước viên thuốc này được Viên Tri Mạch dùng sau khi Dung Tầm chết. Lúc ấy Viên Tri Mạch đau buồn, muốn chết theo Dung Tầm, nhưng khi đó ông trời lại không cho chết, liền nảy sinh ý định uống viên thuốc này. Hiệu quả không tồi, ý thức mơ hồ, thật sự đã quên mọi việc, vẫn luôn duy trì trạng thái đó đến ngày chết. Đến lúc đó mới nhớ tới rất nhiều chuyện trong dĩ vãng trước kia.
Cuối cùng tổng cộng là tám tháng.
Viên Tri Mạch cũng không hy vọng xa vời sẽ có tác dụng với Dung Tầm, nhưng chỉ cần chống đỡ qua ngày mình cùng bài vị Lưu Khánh Nhi bái thiên địa đã cảm thấy mỹ mãn. Đến lúc đó dù Dung Tầm vô pháp vô thiên cũng bị lễ pháp Đại Ung áp chế hắn, cũng không thể quá mức tùy ý làm bậy.
“Rốt cuộc là cái gì!"
Dự cảm xấu của Dung Tầm càng lúc càng rõ ràng, nhìn Viên Tri Mạch quả thực giống như muốn giết người.
Có lẽ do đã uống rượu, nên tiếng gầm gừ của Dung Tầm rơi vào trong tai Viên Tri Mạch thành tiếng than nhẹ. Viên Tri Mạch có chút say, nghiêng một cái đè lên trên người Dung Tầm, thực kiên nhẫn, thực bình thản, như trấn an xoa xoa đầu tóc đã rối lên của Dung Tầm.
“Yên tâm, sẽ không chết người, ta đã thử qua, hương vị không tồi."
Tóc thiếu niên hơi rũ xuống, vạt áo sớm đã tán loạn, lộ ra vùng cổ như ngọc, từ trên xuống dưới làn da đỏ hồng. Bởi vì che mắt, ngược lại tăng thêm chút câu nhân, làm người nhìn nhịn không được muốn nhảy dựng.
Tuy là Dung Tầm bị khống chế, ánh mắt vẫn thâm sâu, nơi nào đó có chút ngo ngoe rục rịch.
“Tiểu Mạch Nhi……"
“Ờ, ngoan."
Viên Tri Mạch cho viên thuốc vào miệng, nhấp ngụm rượu môi di chuyển tới.
Đồng thời lúc đó, cổ Dung Tầm có một trận đau đớn.
Hai huynh đệ kiến rốt cuộc ra tay tấn công kẻ thù, cắn thật sâu xuống.
Ý tưởng vốn luôn hoàn mỹ.
Viên Tri Mạch vốn nghĩ sẽ rất tốt, muốn thừa dịp chuốc rượu sẽ đem viên thuốc đút cho Dung Tầm. Nhưng khi hành động lại phát hiện muốn đem ý tưởng biến thành sự thật thì có chút khó khăn.
Bởi vì Duệ Quận Vương không hợp tác.
Kiên quyết cắn răng, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Răng hai người va chạm, thiếu chút nữa Viên Tri Mạch nuốt viên thuốc. Liên tục ho khan vài cái, thật vất vả mới đem viên thuốc ho văng ra. Viên thuốc nằm lòng bàn tay, do được bao bọc bởi một lớp nước bọt càng trở nên bóng loáng.
Người ta không mở miệng, không nhét thuốc được, Viên Tri Mạch lộ vẻ ảo não, hận chính mình do dự không quyết đoán. Vừa rồi vì sao không trực tiếp nhét vào miệng, dây dưa khiến cho người ta có cơ hội phòng bị.
“Há mồm!"
Dung Tầm tuy rằng biết rõ Viên Tri Mạch nhìn không thấy, nhưng vẫn nhàn hạ thoải mái đối phó Viên Tri Mạch, cố tình không mở miệng.
Trực giác nói cho hắn biết thứ đó không được uống.
Viên Tri Mạch cũng đã uống không ít rượu, trong đầu cũng nảy sinh ác ý, cúi đầu cắn Dung Tầm ý đồ làm hắn đau sẽ mở miệng ra. Đáng tiếc người kia không kêu một tiếng. Viên Tri Mạch liều mạng cắn, sau một hồi liền hậm hực nhả ra, nửa oán giận nửa tức giận nói.
“Không phải thứ tồi tệ, sao không chịu nuốt?"
Đánh cũng đánh không được, hôn lại không mở miệng. Viên Tri Mạch liền đẩy Dung Tầm, leo lên ngồi trên người hắn, tay cầm viên thuốc, lòng sinh hờn dỗi. Cũng không phát hiện mình lăn lộn một hồi, vạt áo bị rượu dính ướt đã sớm tán loạn càng mở rộng hơn, hơi hơi cúi người là có thể thấy được khoảng ngực trắng nõn, áo lót màu trắng nửa che nửa khép, như vậy càng quyến rũ chết người.
Dung Tầm thầm mắng một tiếng yêu tinh, ngó người ngồi trên bộ vị của mình. Hắn mặc dù muốn thà chết chứ không chịu khuất phục nhưng trên người lại có yêu tinh cọ tới cọ lui, trên cổ còn bị đau. Những đau đớn đó đã bắt đầu lan tràn bốn phía, không cần nhìn hắn cũng biết là bị kiến cắn.
Đổi lại là người khác cùng lắm thì chính là đau một trận thì thôi. Nhưng Duệ Quận Vương thể chất đặc thù, đối với kiến quả thực là căm thù đến tận xương tuỷ, một khi bị cắn nhẹ thì cả người ngứa ngáy, nặng thì mất nửa cái mạng.
Động lại không động được, mắng cũng không thể mắng. Trước có sói sau có hổ, Dung Tầm đâu chịu nổi, nghẹn khuất đôi mắt cũng phát sáng, không tự chủ được bắt đầu ngẩng đầu ưỡn ngực.
Một hồi lâu Viên Tri Mạch mới phát hiện mình ngồi vị trí không đúng lắm, có thứ gì cứ dính sát vào mông, độ nóng cách lớp quần mà cũng cảm nhận được. Cảm giác này quá mức quen thuộc, quen thuộc này làm Viên Tri Mạch đỏ mặt, theo bản năng luống cuống bò xuống khỏi người Dung Tầm. Bò đến một nửa chân lại bị vướng, lại ngồi phịch xuống!
Vị trí thật tốt, quả là hoàn hảo không thể miêu tả.
“Ui!"
Dung Tầm rên một tiếng, cũng không biết là đau khổ hay vui thích, hay là vui thích trộn lẫn đau khổ, quả thực không thể miêu tả.
“Sẽ gãy....!"
Giọng nói còn chưa dứt, một cái hôn lập tức tiến đến. Hắn còn không kịp ngậm miệng, đầu lưỡi Viên Tri Mạch đã tấn công tiến vào. Đầu lưỡi mang theo viên thuốc, như muốn cho hắn nuốt vào.
Dung Tầm cố nhịn đau, đầu lưỡi lập tức phản công. Một người tấn công ào ạt. Một người kinh nghiệm phong phú trăm trận trăm thắng. Địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, xa xa gần gần, đánh rút củi dưới đáy nồi. Hai người dùng binh pháp giao chiến, thế lực ngang nhau, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
“Đại ca, ở bên ngoài đánh dã chiến không tốt đâu?"
Một giọng nói hài hước đột nhiên vang lên.
Viên Tri Mạch kinh ngạc nhảy dựng, đầu lưỡi lui lại. Viên thuốc vốn vẫn luôn ở trong miệng Dung Tầm lập tức chui vào trong miệng Viên Tri Mạch.
Sắc mặt Viên Tri Mạch lập tức thay đổi, vào thời điểm mấu chốt phản ứng lại chậm, chỉ có thể ngây ngốc bị động thừa nhận.
Đột nhiên Dung Tầm đảo đầu lưỡi liền đem viên thuốc trở về trong miệng mình. Viên Tri Mạch rõ ràng có thể nghe thấy âm thanh nuốt xuống.
Viên Tri Mạch đột nhiên ngồi dậy.
“Ngươi, ngươi……"
Dung Tầm khe khẽ thở dài.
“Còn không phải là thuốc sao, nếu ngươi một hai bắt ta uống, ta uống là được. Đúng ý rồi mà."
Hắn nhìn về phía đệ đệ đang hứng thú bừng bừng xem diễn.
“A Duyệt, đỡ ta dậy, chúng ta đi về."
Dung Duyệt chạy nhanh đến nâng đại ca mình dậy, trộm liếc mắt nhìn Viên Tri Mạch ngồi ở một bên. Hắn cảm thấy người đại ca coi trọng thật đúng là xinh đẹp, xinh đẹp khiến tâm hắn cũng ngứa ngáy.
Dung Duyệt ngoan ngoãn chào hỏi.
“Đại tẩu, chúng ta đi về trước đây."
Dung Tầm cũng không lên tiếng, cũng không biết là hôn mê hay là không để ý đến hắn. Hai người rời khỏi, trong viện lại khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh như chết chóc.
Viên Tri Mạch ngơ ngác ngồi ở trên bậc cửa, có chút mờ mịt ngẩng đầu, trong lòng nói không nên lời là cái tư vị gì.
Rõ ràng được như ý tưởng, trong lòng lại như bị xẻo một khối thịt, trống rỗng đau xót.
Nhịn không được phỉ nhổ mình, cười khổ một tiếng.
“Viên Tri Mạch, ngươi thật là làm ra vẻ."
Những ngày kế tiếp không hề có gì biến đổi, trước mắt vẫn tối đen, cảm thấy thời gian chưa từng trôi qua, nhưng chớp mắt đã qua mười lăm mười sáu ngày.
Minh hôn xem như đã định rồi.
Lấy cớ đã đồng ý minh hôn rồi, cũng không nên làm ầm ĩ, Viên Tri Mạch thu lại kết luận mạch chứng từ chỗ Viên Thái phó, thu trở về xong liền đốt. Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại thấy bản thân cũng suy nghĩ quá nhiều, Trưởng công chúa nếu chú ý tới thế lực của Định Hi Hầu cũng sẽ không cần mảnh giấy nhỏ này. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui đốt vẫn an tâm hơn.
Viên Thái phó cùng Lưu gia nói mấy điểm đáng ngờ, Lưu gia tự biết đuối lý, huống hồ minh hôn đã định, hơn nữa Trưởng công chúa không có động tĩnh, trong lúc nhất thời gió êm sóng lặng.
Không biết Văn Cảnh Đế từ nơi nào nghe được chuyện này, còn rất là tán thưởng, lệnh Khâm Thiên Giám tính giờ lành, đó là ngày hai mươi tám tháng chạp, còn đặc biệt quyết định để Hoàng Trưởng tôn chủ trì, cũng thông báo cho tổ chức long trọng.
Tuy rằng Viên Tri Mạch thật sự không biết chuyện này vì sao được Hoàng đế để tâm, nhưng chắc chắn có liên quan Trưởng công chúa, có lẽ sợ mình đổi ý.
Sau khi Thái giám truyền chỉ ra cửa, Viên Tri Mạch mới đi về phòng, lại nghe phụ thân thở dài.
“Hiểu Đường, con cùng ta lại đây."
Tác giả :
Mạc Chu