Viên Mãn
Chương 63: Hôn lễ bắt đầu
Lương Ngữ Hinh nhìn khuôn mặt kia của Lục Hạo, trái tim đột nhiên đập loạn lên, hỏi anh: “Thế nào? Không đẹp sao?"
Lục Hạo muốn nói, đây đã không phải là vấn đề có đẹp hay không đẹp nữa rồi, Lương Ngữ Hinh đợi lát nữa nhiều người như vậy anh sợ rằng mình khống chế không nổi sẽ chảy máu mũi thì quá mất mặt!
Nhưng mà, lời nói loại này không thể nói với bà xã, hình tượng loại này cũng không thể biểu lộ ra ngoài với bà xã, cho nên, Lục Hạo không nói gì, ôm Lương Ngữ Hinh đi ra ngoài.
Lục Ninh đi theo, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Lương Ngữ Hinh cắn cắn môi, ngẩng đầu hôn lên bên miệng Lục Hạo, nhỏ tiếng hỏi: “Anh không thích sao?"
Lục Hạo cắn cắn răng, cặp mắt nhỏ dài căn bản là không rời khỏi được cô gái mỏng manh nhỏ bé trong lòng, giận dữ nói: “Thích!"
Trời biết được chính là quá thích mà! ! ! !
Lương Ngữ Hinh dường như biết được vì sao Lục Hạo như thế này, cười khanh khách, càng dính chặt hơn vào trong lòng người đàn ông.
Sau đó, Lương Ngữ Hinh chẳng hề nhìn thấy chiếc xe vốn dĩ cho rằng nó đang dừng ở dưới lầu của khách sạn, phát giác ra Lục Hạo ôm cô đi thang máy lên trên, lên đến tầng thượng.
Gió thổi vù vù, tháng 11, giữa thu mát mẻ, tia nắng vàng kim giống như lụa trắng nhỏ dầy chiếu đến, khiến hai người như thể được bao phủ bằng ánh vàng kim, Lục Ninh đứng ở chỗ cách đó mấy bước, nâng tay lên che ánh sáng làm chói mắt, đón gió cảm khái, anh trai, anh phải hạnh phúc nhé.
Lương Ngữ Hinh há hốc miệng ra chẳng thể nói lên lời, máy bay trực thăng ù ù ào ào cuốn gió bụi lên, váy của cô bị gió thổi cho bay lên cao cao, sợi tóc phủ vào mặt bị gió thổi tung.
“Đây…"
“Đi thôi, bà xã!" Lục Hạo cười đặt người lên trên ghế ngồi, bản thân mình cũng lên trên sau đó kéo cửa lại, để lại Lục Ninh, Chiêm Nghiêm Minh đã đến dưới lầu đón người rồi.
Thực ra, Lục Hạo anh căn bản không muốn phía sau có sai sót gì nên mới quát ầm lên ngay cả phù dâu phù rể đều sốt ruột sợ trên đường hôm nay sẽ bị tắc đường mới như thế này nhỉ! !
Chiêm Nghiêm Minh đón Lục Ninh cũng chạy quay lại, quả như dự đoán, trên đường tắc nghẹt…
******************************************
Đợi mọi người đều đã tề tựu đông đủ rồi, trên đoạn thảm đỏ dài dài, bộ âu phục trên người Lục Hạo trông phẳng phiu hơn bất cứ lúc nào, anh đứng ở đó, đợi cô dâu xinh đẹp của anh.
Lâm Tịch và Lục Quang Vinh ngồi ở trên bàn chính, nhìn đèn ở xung quanh tắt đi, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên, tất cả các ánh nhìn đều tập trung vào chỗ lối thảm đỏ, hội trường rất yên tĩnh, mọi người đang chờ đợi, đợi biểu cảm trên mặt của Lục Hạo.
Cứ coi như vừa rồi đã tận tay ôm qua, ấp qua, nhưng, thời khắc này, Lục Hạo cảm thấy bản thân mình sắp nghẹt thở rồi, cô gái của anh, đẹp như vậy, cuốn hút như vậy, em vĩnh viễn mãi là cô gái nhỏ của 6 năm trước kia, đang từng bước từng bước đi về phía anh.
Trong lòng Lương Ngữ Hinh căng thẳng, cô không nhìn thấy được dưới sân khấu có bao nhiêu người, cô vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình, phải đi thẳng, nhất quyết không được vấp ngã!
Chiếc mạng che mặt bằng kim cương và ren dài dài đội lên, trên tay cầm một bó hoa được kết thành từ lan thiên đại, tú cầu, lan hồ điệp, huệ lan, phía sau có hai thiên thần nhỏ xách váy cưới, là Hạo Tử và cậu nhóc Đồng Đồng của nhà Tông Chính.
Hai cậu bé trai thấp tè tè, mập mũm mĩm giống nhau, mặc âu phục áo đuôi én màu đen, đi giày da nhỏ sáng bóng, dưới chiếc cằm tròn ngấn ngấn thịt được thắt chiếc nơ cùng màu.
Tuổi tác của cậu bạn nhỏ Đồng Đồng nhỏ hơn một chút bước chân không ổn định đi hơi lảo đảo, khách quan ngồi bên dưới bật cười thành tiếng, Lục Hạo đứng ở đầu kia, nhìn thấy phía sau Lương Ngữ Hinh hai cậu nhóc đáng yêu lần lượt đi, thở dài, năm đó, Đồng Đồng ra đời, mọi người tặng quà mừng đầy tháng cho cậu nhóc, lúc đó ngưỡng mộ người anh em có được một cậu con trai đánh yêu như thế này biết bao, nhưng không lâu sau đó, Hạo Tử xuất hiện, cao như vậy, khỏe khắn như vậy.
Lương Ngữ Hinh không thể quay đầu, cô thấp giọng dặn dò hai cậu bé phía sau mình phải đi vững, nhất quyết phải đi vững, đồng thời, trên miệng cũng nhếch lên một đường cong xinh đẹp.
Lâm Tịch ở bên dưới tóm tay của Lục Quang Vinh nói: “Của hồi môn Tiểu Hinh Hinh mang theo cũng rất đáng giá!"
Lục Quang Vinh cũng nhìn nhìn vào cháu ngoan của mình, đúng vậy, của hồi môn đáng giábiết bao!
Hạo Tử cảm thấy mình lớn hơn em trai Đồng Đồng không ít, rất bình tĩnh, nâng váy cưới của mẹ, từng bước từng bước đi về phía bố.
******************************************
Lục Hạo cảm thấy Lương Ngữ Hinh đẹp đến mức giống như tiên nữ hạ phàm, cảm thấy không chân thực lắm, nhưng lại rất lóa mắt, anh nhìn cô từng bước từng bước đi về phía mình, trong lòng đang đếm từng giây từng giây, cuối cùng, nắm tay của cô, bước đến phía trước một bước đứng ở bên cạnh cô.
Đuôi mắt, quét qua dưới eo, được thôi, cô gái của anh eo nhỏ thế này mặc cái gì cũng đều xinh đẹp như vậy, bây giờ mặc bộ đồ căn bản là chẳng có vải che được thứ gì cả khiến nhiều người nhìn thế này, cho nên anh vừa quay lại liền bảo người dẫn chương trình rút ngắn đoạn đầu này đến mức tối đa đi thật là chính xác biết bao!
Lương Ngữ Hinh từ trong mắt Lục Hạo, không bất ngờ khi nhìn ra được sự vui mừng, còn có chút ngạc nhiên, đây chính là điều cô mong muốn, lúc đầu khi mặc chiếc áo cưới này lên, cô đã nghĩ đến ánh mắt của Lục Hạo.
Lục Hạo vén chiếc khăn voan ở trước mặt lên, ở trước mặt mọi người, hôn cô, chiếc cằm xinh đẹp nhanh nhẹn ngước lên, Lương Ngữ Hinh hơi hơi ngẩng đầu, đón nhận sự ẩm ướt Lục Hạo mang đến cho cô, hai người bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, hôn nhau, thần thánh mà trang trọng.
Lâm Tịch ở bên dưới rất ngưỡng mộ! Véo véo ông xã ở bên cạnh, đồng chí Lục Quang Vinh kiên định không quay đầu, không trả lời.
Sau khi môi và môi rời nhau xa, Lương Ngữ Hinh vòng khoác vào cánh tay của Lục Hạo, nghe Lục Hạo đơn giản ngắn gọn nói với quan khách bên dưới: “Cảm ơn mọi người đã đến, ăn uống ngon miệng!"
Đây vốn không phải là phong cách của Lục Hạo, bản thảo bài diễn văn dày dày đặc đặc đã đọc thuộc làu làu bị thu lai, mọi người bên dưới kinh ngạc, chú rể lại chẳng nói chút gì cảm ơn người ta? Chỉ có Đồng Tiểu Điệp che miệng cười đổ vào trong lòng của Liên Dịch.
Rõ ràng là luyện tập qua rồi, nhưng Lục Hạo vẫn cảm thấy lòng bàn tay của mình đã ướt, nắm chặt lại thả ra, quay đầu nhìn sang Lương Ngữ Hinh, thấp giọng nói một câu vào bên tai cô: “Em rất đẹp."
Màu đỏ hồng trên mặt cô dâu được ánh sáng đèn chiếu vào càng không rõ ràng, lén lút cất giấu đi.
Hạo Tử nâng váy cô dâu xong được Lâm Tịch ôm lên, cậu uống một ngụm sinh tố nhỏ tiếng hỏi: “Bà nội, Hạo Tử vừa rồi biểu hiện có tốt không? Có đẹp trai không?"
Bàn tay lớn của Lục Quang Vinh xoa xoa đầu của cậu nhóc, nhìn người mới ở trên sân khấu, rất hài lòng gật đầu liên tục.
******************************************
Tiếp sau đó, ăn, uống, tiểu phân đội bồi rượu vô cùng làm hết chức trách, Đại Pháo suốt quá trình cuốn lấy phù dâu nói chuyện, kiên quyết muốn thu phục cô gái không dễ dàng gì mới đến được này.
Lục Hạo đầu óc tỉnh táo, trong cốc rượu của anh là đựng nước trắng, có vị quan lớn đến kính một cốc, đưa lên miệng nói nếu uống thêm nữa thì sẽ say mất, sau đó ngẩng cổ uống sạch.
Lương Ngữ Hinh cũng cầm nước trắng, cùng Lục Hạo đi một vòng, sau đó được yên ổn đặt đến bàn chính, Lục Hạo kề lại gần nói với cô: “Ăn nhiều vào!"
Đây là cô dâu đầu tiên trong đại viện có thể ăn no uống đủ trong hôn lễ của mình, sau đó được vô số hậu nhân đến hỏi thăm.
Lúc này Lương Ngữ Hinh cảm thấy, kết hôn rất nhẹ nhàng mà!
Tuy là, có rất nhiều rất nhiều người không quen biết, tuy là, có những vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính đen trang bị tại nghe súng thật dắt sau lưng, tuy là, thân phận của bố chồng mẹ chồng rất đặc biệt, tuy là, con trai của bọn họ đã 6 tuổi rồi mới kết hôn thấy hơi ngượng ngùng, nhưng mà, tất cả mọi thứ, niềm vui mừng trong lòng em tất cả đều là vì anh, Lục Hạo, bây giờ chúng ta là người một nhà, là người một nhà thật sự.
Lục Hạo lúc này bắt đầu tính toán, tiểu phân đội bồi rượu đợi đến khi tiệc rượu kết thúc cũng đã say gần hết rồi, tất cả lui đi hết cho anh, anh không muốn làm loạn chuyện động phòng gì đó, loại sự việc này, xem thì cảm thấy thú vị, tự mình thử thì nhất quyết không cần!
Nhưng mà đám cầm thú sớm đã lao tâm khổ tứ đợi đến hôn lễ của Lục hồ ly để quấy rối việc động phòng tuyệt đối sẽ không thừa nhận sự thực là mình đã say đến mức không đi thẳng nổi nữa!
Lui khỏi buổi lễ đầu tiên là các đại lão trong chính giới, phụt một cái, vệ sĩ áo đen đã bớt đi không ít, lúc Lương Ngữ Hinh đang uống một bát canh bào ngư mà Lâm Tịch múc cho, vừa nhìn thấy ở hiện trường, người ít đi khá nhiều, lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tịch, trong lòng Lâm Tịch là cậu bạn nhỏ Hạo Tử đang rúc vào, đang bón cho cháu ngoan uống canh, nói với Lương Ngữ Hinh một câu: “Cuối cùng cũng đi rồi, nhiều ông già bà già như vậy nhìn hoa cả mắt! Ờ, Quản Bá Thiên vì sao ông vẫn chưa đi? Uống say lão nương không tìm người đưa ông về nhà đâu! !"
Quản nguyên soái đặc biệt từ thành phố L đến uống rượu mừng hừ một tiếng, “Ông đây có con trai đưa về!"
Lâm Tịch nhìn thấy người ít đi rồi, bắt đầu xắn tay áo lên đi khắp nơi tìm người đọ rượu, Tuy ánh mắt của đồng chí Lục Quang Vinh trước nay chưa từng một khắc rời khỏi tiểu lão thái thái này, nhưng đồng chí Lâm Tịch định lực tốt, trong lòng nghĩ, Tiểu Vinh Vinh hôm nay con trai chúng ta có đại hỷ tôi chỉ uống hai cốc ông cũng chẳng thể nói gì tôi được!
Thế là, Lương Ngữ Hinh uống canh, nhìn Tiểu Lão Thái Thái tóm Quản nguyên soái tắm rượu, thấy người ta uống say rồi liền có cảm giác rất thành tựu, tiếp tục tìm một mục tiêu kế tiếp.
Sau đó, con trai mềm mại dựa vào, “Mẹ ơi, Hạo Tử cảm thấy mẹ là người mẹ xinh đẹp nhất trên thế giới này!"
Con trai có một chiếc miệng dẻo kẹo, thực sự là một việc rất khiến người ta vui mừng, Lương Ngữ Hinh hôn hôn cậu nhóc, dặn dò: “Buổi tối cùng ông nội bà nội về nhà không được nhõng nhẽo, sáng ngày mai mẹ đến đón con!"
Cậu nhóc gật đầu rất nghiêm túc, “Vậy hôm nay sẽ có Tiểu Tiểu Hạo phải không? Bà nội vừa rồi lén lén nói cho con là sẽ có! Hạo Tử rất ngoan không đi làm ồn hai người ngủ đâu!"
Mặt của Lương Ngữ Hinh thẹn thùng đỏ ửng lên, há miệng ra không biết nên nói điều gì, một giây sau đó con trai liền được người ta ôm lên, nhìn lên, là Lục Hạo.
Lục Hạo ôm Hạo Tử, hai bố con mặc âu phục thắt nơ đi giầy đen giống nhau, tóc cũng dùng keo bọt vuốt giống nhau, tuy ngũ quan không giống nhau, nhưng biểu cảm đó, ai nhìn thấy đều sẽ nói hai người này tuyệt đối là bố con.
“Con trai, hôm nay bố có đẹp trai không!" Lục Hạo ôm Hạo Tử nói chuyện, đồng thời dùng mắt liếc sang Lương Ngữ Hinh.
Lương Ngữ Hinh cúi đầu uống canh, nhìn nhìn sắc trời, tối rồi à, ngày hôm nay đã sắp trôi qua rồi, buổi tối, buổi tối làm thế nào? Lục Hạo tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình đâu!
Sau đó, Tiểu Tiểu Hạo à, ông nội bà nội bố mẹ và anh trai đều đang đợi con đó!
Lục Hạo muốn nói, đây đã không phải là vấn đề có đẹp hay không đẹp nữa rồi, Lương Ngữ Hinh đợi lát nữa nhiều người như vậy anh sợ rằng mình khống chế không nổi sẽ chảy máu mũi thì quá mất mặt!
Nhưng mà, lời nói loại này không thể nói với bà xã, hình tượng loại này cũng không thể biểu lộ ra ngoài với bà xã, cho nên, Lục Hạo không nói gì, ôm Lương Ngữ Hinh đi ra ngoài.
Lục Ninh đi theo, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Lương Ngữ Hinh cắn cắn môi, ngẩng đầu hôn lên bên miệng Lục Hạo, nhỏ tiếng hỏi: “Anh không thích sao?"
Lục Hạo cắn cắn răng, cặp mắt nhỏ dài căn bản là không rời khỏi được cô gái mỏng manh nhỏ bé trong lòng, giận dữ nói: “Thích!"
Trời biết được chính là quá thích mà! ! ! !
Lương Ngữ Hinh dường như biết được vì sao Lục Hạo như thế này, cười khanh khách, càng dính chặt hơn vào trong lòng người đàn ông.
Sau đó, Lương Ngữ Hinh chẳng hề nhìn thấy chiếc xe vốn dĩ cho rằng nó đang dừng ở dưới lầu của khách sạn, phát giác ra Lục Hạo ôm cô đi thang máy lên trên, lên đến tầng thượng.
Gió thổi vù vù, tháng 11, giữa thu mát mẻ, tia nắng vàng kim giống như lụa trắng nhỏ dầy chiếu đến, khiến hai người như thể được bao phủ bằng ánh vàng kim, Lục Ninh đứng ở chỗ cách đó mấy bước, nâng tay lên che ánh sáng làm chói mắt, đón gió cảm khái, anh trai, anh phải hạnh phúc nhé.
Lương Ngữ Hinh há hốc miệng ra chẳng thể nói lên lời, máy bay trực thăng ù ù ào ào cuốn gió bụi lên, váy của cô bị gió thổi cho bay lên cao cao, sợi tóc phủ vào mặt bị gió thổi tung.
“Đây…"
“Đi thôi, bà xã!" Lục Hạo cười đặt người lên trên ghế ngồi, bản thân mình cũng lên trên sau đó kéo cửa lại, để lại Lục Ninh, Chiêm Nghiêm Minh đã đến dưới lầu đón người rồi.
Thực ra, Lục Hạo anh căn bản không muốn phía sau có sai sót gì nên mới quát ầm lên ngay cả phù dâu phù rể đều sốt ruột sợ trên đường hôm nay sẽ bị tắc đường mới như thế này nhỉ! !
Chiêm Nghiêm Minh đón Lục Ninh cũng chạy quay lại, quả như dự đoán, trên đường tắc nghẹt…
******************************************
Đợi mọi người đều đã tề tựu đông đủ rồi, trên đoạn thảm đỏ dài dài, bộ âu phục trên người Lục Hạo trông phẳng phiu hơn bất cứ lúc nào, anh đứng ở đó, đợi cô dâu xinh đẹp của anh.
Lâm Tịch và Lục Quang Vinh ngồi ở trên bàn chính, nhìn đèn ở xung quanh tắt đi, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên, tất cả các ánh nhìn đều tập trung vào chỗ lối thảm đỏ, hội trường rất yên tĩnh, mọi người đang chờ đợi, đợi biểu cảm trên mặt của Lục Hạo.
Cứ coi như vừa rồi đã tận tay ôm qua, ấp qua, nhưng, thời khắc này, Lục Hạo cảm thấy bản thân mình sắp nghẹt thở rồi, cô gái của anh, đẹp như vậy, cuốn hút như vậy, em vĩnh viễn mãi là cô gái nhỏ của 6 năm trước kia, đang từng bước từng bước đi về phía anh.
Trong lòng Lương Ngữ Hinh căng thẳng, cô không nhìn thấy được dưới sân khấu có bao nhiêu người, cô vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình, phải đi thẳng, nhất quyết không được vấp ngã!
Chiếc mạng che mặt bằng kim cương và ren dài dài đội lên, trên tay cầm một bó hoa được kết thành từ lan thiên đại, tú cầu, lan hồ điệp, huệ lan, phía sau có hai thiên thần nhỏ xách váy cưới, là Hạo Tử và cậu nhóc Đồng Đồng của nhà Tông Chính.
Hai cậu bé trai thấp tè tè, mập mũm mĩm giống nhau, mặc âu phục áo đuôi én màu đen, đi giày da nhỏ sáng bóng, dưới chiếc cằm tròn ngấn ngấn thịt được thắt chiếc nơ cùng màu.
Tuổi tác của cậu bạn nhỏ Đồng Đồng nhỏ hơn một chút bước chân không ổn định đi hơi lảo đảo, khách quan ngồi bên dưới bật cười thành tiếng, Lục Hạo đứng ở đầu kia, nhìn thấy phía sau Lương Ngữ Hinh hai cậu nhóc đáng yêu lần lượt đi, thở dài, năm đó, Đồng Đồng ra đời, mọi người tặng quà mừng đầy tháng cho cậu nhóc, lúc đó ngưỡng mộ người anh em có được một cậu con trai đánh yêu như thế này biết bao, nhưng không lâu sau đó, Hạo Tử xuất hiện, cao như vậy, khỏe khắn như vậy.
Lương Ngữ Hinh không thể quay đầu, cô thấp giọng dặn dò hai cậu bé phía sau mình phải đi vững, nhất quyết phải đi vững, đồng thời, trên miệng cũng nhếch lên một đường cong xinh đẹp.
Lâm Tịch ở bên dưới tóm tay của Lục Quang Vinh nói: “Của hồi môn Tiểu Hinh Hinh mang theo cũng rất đáng giá!"
Lục Quang Vinh cũng nhìn nhìn vào cháu ngoan của mình, đúng vậy, của hồi môn đáng giábiết bao!
Hạo Tử cảm thấy mình lớn hơn em trai Đồng Đồng không ít, rất bình tĩnh, nâng váy cưới của mẹ, từng bước từng bước đi về phía bố.
******************************************
Lục Hạo cảm thấy Lương Ngữ Hinh đẹp đến mức giống như tiên nữ hạ phàm, cảm thấy không chân thực lắm, nhưng lại rất lóa mắt, anh nhìn cô từng bước từng bước đi về phía mình, trong lòng đang đếm từng giây từng giây, cuối cùng, nắm tay của cô, bước đến phía trước một bước đứng ở bên cạnh cô.
Đuôi mắt, quét qua dưới eo, được thôi, cô gái của anh eo nhỏ thế này mặc cái gì cũng đều xinh đẹp như vậy, bây giờ mặc bộ đồ căn bản là chẳng có vải che được thứ gì cả khiến nhiều người nhìn thế này, cho nên anh vừa quay lại liền bảo người dẫn chương trình rút ngắn đoạn đầu này đến mức tối đa đi thật là chính xác biết bao!
Lương Ngữ Hinh từ trong mắt Lục Hạo, không bất ngờ khi nhìn ra được sự vui mừng, còn có chút ngạc nhiên, đây chính là điều cô mong muốn, lúc đầu khi mặc chiếc áo cưới này lên, cô đã nghĩ đến ánh mắt của Lục Hạo.
Lục Hạo vén chiếc khăn voan ở trước mặt lên, ở trước mặt mọi người, hôn cô, chiếc cằm xinh đẹp nhanh nhẹn ngước lên, Lương Ngữ Hinh hơi hơi ngẩng đầu, đón nhận sự ẩm ướt Lục Hạo mang đến cho cô, hai người bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, hôn nhau, thần thánh mà trang trọng.
Lâm Tịch ở bên dưới rất ngưỡng mộ! Véo véo ông xã ở bên cạnh, đồng chí Lục Quang Vinh kiên định không quay đầu, không trả lời.
Sau khi môi và môi rời nhau xa, Lương Ngữ Hinh vòng khoác vào cánh tay của Lục Hạo, nghe Lục Hạo đơn giản ngắn gọn nói với quan khách bên dưới: “Cảm ơn mọi người đã đến, ăn uống ngon miệng!"
Đây vốn không phải là phong cách của Lục Hạo, bản thảo bài diễn văn dày dày đặc đặc đã đọc thuộc làu làu bị thu lai, mọi người bên dưới kinh ngạc, chú rể lại chẳng nói chút gì cảm ơn người ta? Chỉ có Đồng Tiểu Điệp che miệng cười đổ vào trong lòng của Liên Dịch.
Rõ ràng là luyện tập qua rồi, nhưng Lục Hạo vẫn cảm thấy lòng bàn tay của mình đã ướt, nắm chặt lại thả ra, quay đầu nhìn sang Lương Ngữ Hinh, thấp giọng nói một câu vào bên tai cô: “Em rất đẹp."
Màu đỏ hồng trên mặt cô dâu được ánh sáng đèn chiếu vào càng không rõ ràng, lén lút cất giấu đi.
Hạo Tử nâng váy cô dâu xong được Lâm Tịch ôm lên, cậu uống một ngụm sinh tố nhỏ tiếng hỏi: “Bà nội, Hạo Tử vừa rồi biểu hiện có tốt không? Có đẹp trai không?"
Bàn tay lớn của Lục Quang Vinh xoa xoa đầu của cậu nhóc, nhìn người mới ở trên sân khấu, rất hài lòng gật đầu liên tục.
******************************************
Tiếp sau đó, ăn, uống, tiểu phân đội bồi rượu vô cùng làm hết chức trách, Đại Pháo suốt quá trình cuốn lấy phù dâu nói chuyện, kiên quyết muốn thu phục cô gái không dễ dàng gì mới đến được này.
Lục Hạo đầu óc tỉnh táo, trong cốc rượu của anh là đựng nước trắng, có vị quan lớn đến kính một cốc, đưa lên miệng nói nếu uống thêm nữa thì sẽ say mất, sau đó ngẩng cổ uống sạch.
Lương Ngữ Hinh cũng cầm nước trắng, cùng Lục Hạo đi một vòng, sau đó được yên ổn đặt đến bàn chính, Lục Hạo kề lại gần nói với cô: “Ăn nhiều vào!"
Đây là cô dâu đầu tiên trong đại viện có thể ăn no uống đủ trong hôn lễ của mình, sau đó được vô số hậu nhân đến hỏi thăm.
Lúc này Lương Ngữ Hinh cảm thấy, kết hôn rất nhẹ nhàng mà!
Tuy là, có rất nhiều rất nhiều người không quen biết, tuy là, có những vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính đen trang bị tại nghe súng thật dắt sau lưng, tuy là, thân phận của bố chồng mẹ chồng rất đặc biệt, tuy là, con trai của bọn họ đã 6 tuổi rồi mới kết hôn thấy hơi ngượng ngùng, nhưng mà, tất cả mọi thứ, niềm vui mừng trong lòng em tất cả đều là vì anh, Lục Hạo, bây giờ chúng ta là người một nhà, là người một nhà thật sự.
Lục Hạo lúc này bắt đầu tính toán, tiểu phân đội bồi rượu đợi đến khi tiệc rượu kết thúc cũng đã say gần hết rồi, tất cả lui đi hết cho anh, anh không muốn làm loạn chuyện động phòng gì đó, loại sự việc này, xem thì cảm thấy thú vị, tự mình thử thì nhất quyết không cần!
Nhưng mà đám cầm thú sớm đã lao tâm khổ tứ đợi đến hôn lễ của Lục hồ ly để quấy rối việc động phòng tuyệt đối sẽ không thừa nhận sự thực là mình đã say đến mức không đi thẳng nổi nữa!
Lui khỏi buổi lễ đầu tiên là các đại lão trong chính giới, phụt một cái, vệ sĩ áo đen đã bớt đi không ít, lúc Lương Ngữ Hinh đang uống một bát canh bào ngư mà Lâm Tịch múc cho, vừa nhìn thấy ở hiện trường, người ít đi khá nhiều, lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tịch, trong lòng Lâm Tịch là cậu bạn nhỏ Hạo Tử đang rúc vào, đang bón cho cháu ngoan uống canh, nói với Lương Ngữ Hinh một câu: “Cuối cùng cũng đi rồi, nhiều ông già bà già như vậy nhìn hoa cả mắt! Ờ, Quản Bá Thiên vì sao ông vẫn chưa đi? Uống say lão nương không tìm người đưa ông về nhà đâu! !"
Quản nguyên soái đặc biệt từ thành phố L đến uống rượu mừng hừ một tiếng, “Ông đây có con trai đưa về!"
Lâm Tịch nhìn thấy người ít đi rồi, bắt đầu xắn tay áo lên đi khắp nơi tìm người đọ rượu, Tuy ánh mắt của đồng chí Lục Quang Vinh trước nay chưa từng một khắc rời khỏi tiểu lão thái thái này, nhưng đồng chí Lâm Tịch định lực tốt, trong lòng nghĩ, Tiểu Vinh Vinh hôm nay con trai chúng ta có đại hỷ tôi chỉ uống hai cốc ông cũng chẳng thể nói gì tôi được!
Thế là, Lương Ngữ Hinh uống canh, nhìn Tiểu Lão Thái Thái tóm Quản nguyên soái tắm rượu, thấy người ta uống say rồi liền có cảm giác rất thành tựu, tiếp tục tìm một mục tiêu kế tiếp.
Sau đó, con trai mềm mại dựa vào, “Mẹ ơi, Hạo Tử cảm thấy mẹ là người mẹ xinh đẹp nhất trên thế giới này!"
Con trai có một chiếc miệng dẻo kẹo, thực sự là một việc rất khiến người ta vui mừng, Lương Ngữ Hinh hôn hôn cậu nhóc, dặn dò: “Buổi tối cùng ông nội bà nội về nhà không được nhõng nhẽo, sáng ngày mai mẹ đến đón con!"
Cậu nhóc gật đầu rất nghiêm túc, “Vậy hôm nay sẽ có Tiểu Tiểu Hạo phải không? Bà nội vừa rồi lén lén nói cho con là sẽ có! Hạo Tử rất ngoan không đi làm ồn hai người ngủ đâu!"
Mặt của Lương Ngữ Hinh thẹn thùng đỏ ửng lên, há miệng ra không biết nên nói điều gì, một giây sau đó con trai liền được người ta ôm lên, nhìn lên, là Lục Hạo.
Lục Hạo ôm Hạo Tử, hai bố con mặc âu phục thắt nơ đi giầy đen giống nhau, tóc cũng dùng keo bọt vuốt giống nhau, tuy ngũ quan không giống nhau, nhưng biểu cảm đó, ai nhìn thấy đều sẽ nói hai người này tuyệt đối là bố con.
“Con trai, hôm nay bố có đẹp trai không!" Lục Hạo ôm Hạo Tử nói chuyện, đồng thời dùng mắt liếc sang Lương Ngữ Hinh.
Lương Ngữ Hinh cúi đầu uống canh, nhìn nhìn sắc trời, tối rồi à, ngày hôm nay đã sắp trôi qua rồi, buổi tối, buổi tối làm thế nào? Lục Hạo tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình đâu!
Sau đó, Tiểu Tiểu Hạo à, ông nội bà nội bố mẹ và anh trai đều đang đợi con đó!
Tác giả :
Giai Lệ Tam Thiên