Viên Mãn
Chương 16: Lục anh tử
Không có ai giống như thị trưởng Tiểu Tông khi ăn cơm còn đem theo kẹo, cho nên Lương Ngữ Hinh quyết định, vẫn là món ăn gia đình được rồi, dù sao cô cũng chỉ biết làm một vài món ăn thông thường, nhưng mà có vẻ không đầy đủ dinh dưỡng, nhiều người cùng nhau ăn như vậy, đồ ăn còn lại ở trong nhà không đủ, đây cũng chính là muốn nói, cô phải đi mua thức ăn.
Cô nhìn mọi người, nghĩ đến có nên mời tất cả về nhà mình ngồi đợi một lát hay không, lấy tay tìm chìa khóa, đưa cho Lục Hạo, Lương Ngữ Hinh ghi trên giấy: anh đưa mọi người về nhà trước, em đi mua thức ăn.
Lục Hạo nở nụ cười, là kiểu cười híp mắt lại, Quản Tử ở bên cạnh trách móc : “ Ôi chao, đã lâu anh đây không thấy Lục Tử cười như vậy rồi? ! !"
Lương Ngữ Hinh rút tay về, muốn đem chìa khóa giao cho Đồng Tiểu Điệp, nhưng bị Lục Hạo chặn lại, tay lại bị nắm chặt, anh nói : “ Cùng nhau về nhà."
Nhiệt độ hôm nay hơi cao nên Lương Ngữ Hinh cảm thấy hơi nóng bức.
Lương Ngữ Hinh rút tay về, muốn bỏ tay ra nhưng lần này Lục Hạo không chịu, sau khi chào Quản tử thì đi vào trong con ngõ nhỏ.
Quản Tử chớp mắt bất đắc dĩ vẫy tay với đám bồi bàn của ‘Tảo Biển’ đang nhìn trộm ở đằng xa, “Cậu, trông hàng, cậu và cậu đi mua đồ ăn, cậu… đem rượu tới cho anh Lục, tối nay anh đây muốn để cậu ta ngủ lại làm chuyện đại sự!"
Sau lưng, là tiếng cười của Liên Dịch, rõ ràng rất hài lòng đối với sự sắp xếp này, Quản Tử lập tử ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên, ha ha, anh đây rất là giỏi giang! !
Lương Ngữ Hinh hơi thận trọng, nhà cô quá nhỏ lại quá đơn sơ, thị trưởng đại nhân có quen không đây? Cô vội vào bếp rót nước, do không nói chuyện được nên chỉ đành vã mồ hôi tay tỏ ý mọi người cứ ngồi thoải mái, đừng khách sáo.
Lục Hạo cảm thấy, người phụ nữ của anh đây không cần phải khách khí như vậy, dù sao Tông Chính Hạo Thần phải xem sắc mặt của anh đây mới có thể lấy tiền mà làm việc, nhưng lại cảm thấy, người phụ nữ của anh đây thật sự là chu đáo, rất tốt, rất tốt.
Anh đưa tay ra bắt lấy tay của cô, kéo xuống một phát, Lương Ngữ Hinh ngã ngồi ở trên sô pha.
“ Ngồi xuống." Lục Hạo thấp giọng nói.
Đồng Tiểu Điệp vội vàng đi theo nói : “ Đúng vậy đúng vậy, Hinh Hinh cô ngồi đi nha, ừ ừ, cô ngồi xuống bên cạnh anh Lục Tử đi, chúng ta đều là người một nhà không phải sao!"
Lục Hạo cấp cho Tông Chính Hạo Thần một ánh mắt, ý là, vợ của cậu nói rất hay.
Tông Chính Hạo Thần mỉm cười đáp lại, đương nhiên, không nhìn ra là người phụ nữ của ai sao.
Rất nhanh, cửa đã bị gõ vang, người đến là Quản Tử và Liên Dịch, phía sau còn có mấy người khác chính là những người trẻ tuổi đã giúp Lương Ngữ Hinh trông tiệm hoa.
Cái gì cũng không nói, trong chớp mắt phòng bếp đã được chất đầy, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, bọn họ thật sự bắt nạt người không thể nói chuyện như mình.
Lục Hạo đứng cạnh cô, hơi cúi đầu, mắt kính phản quang ánh ánh, anh nói: “ Để bọn họ ăn lẩu là được rồi, lát nữa anh đi đón con."
Nồi lẩu, bớt được việc lại thuận tiện, Lương Ngữ Hinh nhìn sắc trời ở bên ngoài, hôm nay rất nóng a, ăn lẩu không có vấn đề gì chứ? Còn nữa, anh ấy có thể đừng nói chuyện tốt với mình như vậy không? Vì sao lỗ tai của mình lại đỏ lên như vậy?
****************************************
Khi Hạo Tử nắm tay cô giáo Điền đi ra, Lục Hạo đứng ở cách đó không xa chờ củ cải nhỏ nhà mình đi lại đây.
Quả nhiên, Hạo Tử lập tức buông lòng tay của cô giáo, cầm balo to nhảy lên phía trước chạy lại đây, nhào vào trong lòng Lục Hạo đang ngồi xổm xuống ôm chặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ, cái miệng nhỏ nói đi nói lại : “ Lục Hạo Lục Hạo, hôm nay Hạo Tử rất nhớ chú á! !"
Lục Hạo đem tiểu gia hỏa kia ném về phía sau rồi ôm lấy, đi đến trước mặt cô giáo Điền chào hỏi, đây là người thầy đầu tiên của con trai anh đây, phải kính trọng thầy cô giáo, anh đây muốn làm một người cha tốt! !
Lục Hạo thậm chí đã từng nghĩ có cần tặng cho cô giáo Tiểu Điền chút hoa quả làm quà gì đó không giống như những ông bố bà mẹ khác vậy, thì nhóc con nhà mình mới có thể có được sự coi trọng, không bị bắt nạt.
Nếu như chuyện này bị Tông Chính Hạo Thần và Quản Tử biết được, cằm bọn họ nhất định sẽ rớt xuống đất, tại sao? Có người đã từng thấy lãnh đạo bộ phận dầu mỏ quốc gia chẳng nể mặt ai, đến thị trưởng Tông cũng phải nhường nhịn ba phận lại đi tặng quà cho giáo viên mầm non chưa? !
“ Cô giáo Điền, về đại hội thể thao lần này của Hạo Tử, chúng tôi muốn ghi danh đăng kí tham gia thi đi bộ nhanh." Lục Hạo đem Hạo Tử đặt xuống đất, lấy tay đẩy gọng kính, nói chuyện rất có lễ độ.
Thật sự là rất có lễ độ, anh đã không nhớ rõ thời điểm mình nói chuyện lễ độ lần đầu tiên là khi nào rồi.
“ Việc này… …" cô giáo Tiểu Điền khó xử, “ Anh muốn đăng kí thi đi bộ nhanh sao nhưng đã đủ số lượng người đăng kí rồi, nếu không Hạo Tử vẫn giống như năm ngoái tham gia vẽ tranh đi! ?
Tại sao con trai của anh đây phải đi vẽ tranh mà không thể thi đi bộ nhanh? ! ! Lục Hạo cảm thấy, không nên nói với cô giáo này thì hơn, hay là muốn anh đây tặng lễ vật thật tốt.
“ Khụ." Mắt kính của Lục Hạo phản chiếu ánh sáng dưới ánh mặt trời, khiến cho người ta không nhìn thấy được ánh mắt của anh, “ Thi đi bộ nhanh, người một nhà chúng tôi sẽ cùng tham gia.
Đây chính là thành tựu của một loại khí phách gừng càng già càng cay khi ở trên bàn đàm phán với một đám người nước ngoài và trong nước, rõ ràng cũng chỉ đứng ở nơi đó, ngoài miệng chỉ nói hai câu, cô giáo Tiểu Điền lại cảm thấy áp lực rất lớn, đành phải gật gật đầu, “ A, để tôi xem thử có thể sắp xếp thêm người tham gia vào danh sách được hay không, Hạo Tử đi bộ cũng rất nhanh, rất tốt."
Lục Hạo thỏa mãn gật đầu, dắt bàn tay nhỏ bé của củ cải nhỏ, xoay người đi về nhà.
“ Lục Hạo Lục Hạo, chú thật đẹp trai a! ! Cháu sùng bái chú! ! !" Thân thể nho nhỏ lại có giọng nói thật to, quả thực giống như đúc với Lục Ninh lúc nhỏ.
*************************************
Ngay sau đó hai cha con về đến nhà,vừa vào cửa đã nhìn thấy một đám người bắt đầu ăn uống, trong đó Quản Tử đang cầm điện thoại bật loa ngoài ở bên trong, trong miệng còn bị Liên Dịch đút cho cá viên nóng hổi.
“ Ai da, anh đây đang ăn lẩu á! ! Ừ ừ, ăn rất là ngon a! !"
Đại Pháo đang ở Bắc Kinh lúc này đã là cuối thu trời rét lạnh, nghe thấy hai chữ nồi lẩu nhịn không được yết hầu trượt lên trượt xuống, “ Tiểu Hồ Điệp nấu lẩu cho các người ăn hả? ? Không công bằng! ! Chờ anh đây đã, anh đây lập tức lái máy bay trực thăng đến đấy."
“ Ha ha, không phải người ta đâu á! !" Đồng Tiểu Điệp ăn đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, nhõng nhẽo nói : “ Bây giờ chúng tôi đang ăn ở nhà của Hinh Hinh a! !"
Trong đầu của Đại Pháo chưa từng xuất hiện qua cái tên này, vì thế anh ta hỏi : “ Đó là gì vậy?"
Cũng chính vì câu nói này, Lục Hạo bước nhanh đến cầm lấy điện thoại, giọng nói trầm xuống hẳn, may mắn tránh được luồng khí lạnh như tới từ Siberia.
“ Đại Pháo, chuyện lần trước cậu nói với tôi, tôi quyết định bác bỏ, a, nếu cậu dám lái trực thăng đến đây, như vậy từ nay về sau bất kể là chuyện gì cũng đừng tìm tôi thương lượng nữa, tôi bận rộn nhiều việc không rảnh."
“… …Lục hồ ly! ! ! Các người cùng nhau ăn vụng lẩu tôi đều không nói tiếng nào, tại sao phải khấu trừ tiền của tôi! ! ! Không được, tôi phải đi nói với Ninh Tử! ! Tôi muốn nói cho Ninh Tử biết anh ức hiếp tôi! ! !"
Mọi người chỉ có thể nói, lúc này mà nhắc đến Ninh Tử, Đại Pháo à, cậu thật sự sai lầm rồi! !
Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, anh tạm thời không thể để cho em gái mình biết chuyện anh có con trai năm tuổi được, cho nên anh nói: “ Cậu cứ thử xem."
“… …Anh Lục Tử! ~" Đại Pháo bắt đầu nịnh nọt.
“… …" Im lặng là vàng.
“ Anh là anh trai của Pháo Pháo a, không nên tuyệt tình như vậy a ~! ! ! !" Kẻ cơ bắp giả bộ đáng yêu chắc là sẽ không bị thiệt.
“ Xem biểu hiện của cậu đã." Lục Hạo nhíu mày cúp điện thoại ném cho Quản Tử, đồng thời nói : “ Quản Tiểu Nhị, cậu không có việc gì làm hay sao? Có nghĩ đến bận rộn một chút việc vào năm mới không về nhà được không?"
Quản Tử run rẩy cả người, không trở về nhà thì không được, không thể chậm trễ việc sinh con cùng với vợ được!
“ Ai da, không cần để ý đến thằng ngốc Pháo Pháo kia, đến đây, Lục Tử cậu ngồi cạnh Hinh Hinh đi, a a, còn có Hạo Tử a, cháu với anh Quản Tử ngồi cạnh nhau a, ăn cơm ăn cơm a! !"
Sau đó, Lương Ngữ Hinh đã bị mọi người chen chúc trên bàn ăn nhỏ đã sớm kề sát vào trong một nửa vòm ngực của Lục Hạo rồi, ngay đến cả muốn nhìn mặt con trai cũng phải vượt qua ba cái đầu.
“ Hinh Hinh cô ăn đi a, tôi sẽ chú ý đến Hạo Tử mà!", Đồng Tiểu Điệp nắm bàn tay nho nhỏ của Hạo Tử ngồi xuống nói : “ Lại đây, con ngồi ăn cùng với dì xinh đẹp a."
Hạo Tử có chút kinh ngạc, trong nhà chưa từng có nhiều người như vậy, náo nhiệt như vậy, ngay từ đầu cậu nhóc không biết nên hòa nhập với bầu không khí này như thế nào, nhưng rất nhanh, bởi vì Lục Hạo nói : Hạo Tử mau ăn đi! Cậu nhóc lại thật sự vùi đầu vào cái chén nhỏ của mình ăn không ngừng, cùng đấu với Quản Tử trận thứ nhất xem ai có thể nhét được ba viên thịt viên vào miệng cùng một lúc, làm nũng để dì xinh đẹp cho cậu nhóc uống coca có màu nâu sẫm mà ngày thường mẹ không cho uống.
Những chú dì này đều đối xử rất tốt với Hạo Tử a! Đây là điều cuối cùng trước khi ăn no mệt rã rời mà cậu nhóc nghĩ đến.
Mãi đến khi Lục Hạo ôm cái bụng nhỏ tròn vo của củ cải nhỏ vào phòng ngủ, Hạo Tử mới nỉ non một câu : “ Lục Hạo Lục Hạo, cháu ăn ngon lắm no căng bụng a!" Không có tiếng động nào, đương nhiên, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Sau đó, cục diện bỗng giống như cảnh tượng ở trong phim, chỉ trong nháy mắt đã ồn ào, náo nhiệt hẳn lên.
“ Chi tiết và vân vân, vẫn là không nên truy cứu thì tốt hơn, nếu không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Đây là sau khi về nhà Tông Chính Hạo Thần nói với Đồng Tiểu Điệp.
**************************************
Còn hôm nay, Lục Hạo lại để Quản Tử kéo đến ‘Tảo Biển’ rồi chuốc say bí tỉ, có lẽ, rượu không làm say mà là người ta tự say.
Các anh em trong nhóm đều đưa vợ của mình về nhà, Lục Hạo tựa ở trên ghế salon nho nhỏ trong phòng khách, nghiêng đầu nhìn Lương Ngữ Hinh đeo tạp dề đang rửa chén ở trong bếp, cảm thấy, tiếng nước chảy thật tinh tế, anh chưa từng thấy âm thanh nào dễ nghe như vậy.
“ Lương Ngữ Hinh." Lục Hạo gọi cô.
Người không thể nói chuyện, thính giác cực kỳ nhạy bén, Lương Ngữ Hinh từ trong bếp chạy đến, nhìn Lục Hạo có chút xấu hổ, không biết có nên tiến lên hay không.
“ Lương Ngữ Hinh, em cho rằng ngôn ngữ của người khiếm thính thật sự rất tốt hay sao?"
Lương Ngữ Hinh lắc đầu, cô không cho là như vậy, nhưng mà ngôn ngữ của người khiếm thính thật sự là một loại ngôn ngữ, đối với người không thể nói chuyện mà nói.
“ Lương Ngữ Hinh, anh rất tốt, em cũng phải như vậy."
Phía trước mỗi một câu nói, đều có tên Lương Ngữ Hinh.
Có một số việc, chính bản thân mình không buông bỏ được, người khác làm sao có thể tiến vào trong lòng của em?
“ Không cần phải học ngôn ngữ của người khiếm thính!" Đây là câu Lục Hạo nói trước khi mê man thật sự khiến cho Lương Ngữ Hinh giật mình vì câu nói có ý tức giận này.
Lương Ngữ Hinh cười không ra tiếng, bởi vì Lục Hạo không nhìn thấy, cho nên cô cười cực kỳ thoải mái, cô tiến lại gần tháo mắt kính cho người đàn ông còn đang nói linh tinh này, nhưng một giây sau, Lục Hạo lại mở mắt ra, đôi mắt hẹp dài híp lại, đập vào mắt, chính là một đôi mắt đẹp và khuôn mặt tươi cười, trước đây, Lương Ngữ Hinh em cũng cười thật đẹp như vậy.
“ Buồn cười sao?" Bọn họ dựa vào nhau rất gần, mùi rượu trong miệng của Lục Hạo tỏa ra không khí, rất thơm, cực kỳ mê người.
Lương Ngữ Hinh có chút phản ứng không kịp, giống như một cậu bé ăn vụng bị bắt được, lỗ tai lập tức đỏ ửng, muốn lui về phía sau lại bị Lục Hạo kéo vào trong ngực, ngã ngồi ở phía bên kia của ghế salon.
Cô nhìn mọi người, nghĩ đến có nên mời tất cả về nhà mình ngồi đợi một lát hay không, lấy tay tìm chìa khóa, đưa cho Lục Hạo, Lương Ngữ Hinh ghi trên giấy: anh đưa mọi người về nhà trước, em đi mua thức ăn.
Lục Hạo nở nụ cười, là kiểu cười híp mắt lại, Quản Tử ở bên cạnh trách móc : “ Ôi chao, đã lâu anh đây không thấy Lục Tử cười như vậy rồi? ! !"
Lương Ngữ Hinh rút tay về, muốn đem chìa khóa giao cho Đồng Tiểu Điệp, nhưng bị Lục Hạo chặn lại, tay lại bị nắm chặt, anh nói : “ Cùng nhau về nhà."
Nhiệt độ hôm nay hơi cao nên Lương Ngữ Hinh cảm thấy hơi nóng bức.
Lương Ngữ Hinh rút tay về, muốn bỏ tay ra nhưng lần này Lục Hạo không chịu, sau khi chào Quản tử thì đi vào trong con ngõ nhỏ.
Quản Tử chớp mắt bất đắc dĩ vẫy tay với đám bồi bàn của ‘Tảo Biển’ đang nhìn trộm ở đằng xa, “Cậu, trông hàng, cậu và cậu đi mua đồ ăn, cậu… đem rượu tới cho anh Lục, tối nay anh đây muốn để cậu ta ngủ lại làm chuyện đại sự!"
Sau lưng, là tiếng cười của Liên Dịch, rõ ràng rất hài lòng đối với sự sắp xếp này, Quản Tử lập tử ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên, ha ha, anh đây rất là giỏi giang! !
Lương Ngữ Hinh hơi thận trọng, nhà cô quá nhỏ lại quá đơn sơ, thị trưởng đại nhân có quen không đây? Cô vội vào bếp rót nước, do không nói chuyện được nên chỉ đành vã mồ hôi tay tỏ ý mọi người cứ ngồi thoải mái, đừng khách sáo.
Lục Hạo cảm thấy, người phụ nữ của anh đây không cần phải khách khí như vậy, dù sao Tông Chính Hạo Thần phải xem sắc mặt của anh đây mới có thể lấy tiền mà làm việc, nhưng lại cảm thấy, người phụ nữ của anh đây thật sự là chu đáo, rất tốt, rất tốt.
Anh đưa tay ra bắt lấy tay của cô, kéo xuống một phát, Lương Ngữ Hinh ngã ngồi ở trên sô pha.
“ Ngồi xuống." Lục Hạo thấp giọng nói.
Đồng Tiểu Điệp vội vàng đi theo nói : “ Đúng vậy đúng vậy, Hinh Hinh cô ngồi đi nha, ừ ừ, cô ngồi xuống bên cạnh anh Lục Tử đi, chúng ta đều là người một nhà không phải sao!"
Lục Hạo cấp cho Tông Chính Hạo Thần một ánh mắt, ý là, vợ của cậu nói rất hay.
Tông Chính Hạo Thần mỉm cười đáp lại, đương nhiên, không nhìn ra là người phụ nữ của ai sao.
Rất nhanh, cửa đã bị gõ vang, người đến là Quản Tử và Liên Dịch, phía sau còn có mấy người khác chính là những người trẻ tuổi đã giúp Lương Ngữ Hinh trông tiệm hoa.
Cái gì cũng không nói, trong chớp mắt phòng bếp đã được chất đầy, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, bọn họ thật sự bắt nạt người không thể nói chuyện như mình.
Lục Hạo đứng cạnh cô, hơi cúi đầu, mắt kính phản quang ánh ánh, anh nói: “ Để bọn họ ăn lẩu là được rồi, lát nữa anh đi đón con."
Nồi lẩu, bớt được việc lại thuận tiện, Lương Ngữ Hinh nhìn sắc trời ở bên ngoài, hôm nay rất nóng a, ăn lẩu không có vấn đề gì chứ? Còn nữa, anh ấy có thể đừng nói chuyện tốt với mình như vậy không? Vì sao lỗ tai của mình lại đỏ lên như vậy?
****************************************
Khi Hạo Tử nắm tay cô giáo Điền đi ra, Lục Hạo đứng ở cách đó không xa chờ củ cải nhỏ nhà mình đi lại đây.
Quả nhiên, Hạo Tử lập tức buông lòng tay của cô giáo, cầm balo to nhảy lên phía trước chạy lại đây, nhào vào trong lòng Lục Hạo đang ngồi xổm xuống ôm chặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ, cái miệng nhỏ nói đi nói lại : “ Lục Hạo Lục Hạo, hôm nay Hạo Tử rất nhớ chú á! !"
Lục Hạo đem tiểu gia hỏa kia ném về phía sau rồi ôm lấy, đi đến trước mặt cô giáo Điền chào hỏi, đây là người thầy đầu tiên của con trai anh đây, phải kính trọng thầy cô giáo, anh đây muốn làm một người cha tốt! !
Lục Hạo thậm chí đã từng nghĩ có cần tặng cho cô giáo Tiểu Điền chút hoa quả làm quà gì đó không giống như những ông bố bà mẹ khác vậy, thì nhóc con nhà mình mới có thể có được sự coi trọng, không bị bắt nạt.
Nếu như chuyện này bị Tông Chính Hạo Thần và Quản Tử biết được, cằm bọn họ nhất định sẽ rớt xuống đất, tại sao? Có người đã từng thấy lãnh đạo bộ phận dầu mỏ quốc gia chẳng nể mặt ai, đến thị trưởng Tông cũng phải nhường nhịn ba phận lại đi tặng quà cho giáo viên mầm non chưa? !
“ Cô giáo Điền, về đại hội thể thao lần này của Hạo Tử, chúng tôi muốn ghi danh đăng kí tham gia thi đi bộ nhanh." Lục Hạo đem Hạo Tử đặt xuống đất, lấy tay đẩy gọng kính, nói chuyện rất có lễ độ.
Thật sự là rất có lễ độ, anh đã không nhớ rõ thời điểm mình nói chuyện lễ độ lần đầu tiên là khi nào rồi.
“ Việc này… …" cô giáo Tiểu Điền khó xử, “ Anh muốn đăng kí thi đi bộ nhanh sao nhưng đã đủ số lượng người đăng kí rồi, nếu không Hạo Tử vẫn giống như năm ngoái tham gia vẽ tranh đi! ?
Tại sao con trai của anh đây phải đi vẽ tranh mà không thể thi đi bộ nhanh? ! ! Lục Hạo cảm thấy, không nên nói với cô giáo này thì hơn, hay là muốn anh đây tặng lễ vật thật tốt.
“ Khụ." Mắt kính của Lục Hạo phản chiếu ánh sáng dưới ánh mặt trời, khiến cho người ta không nhìn thấy được ánh mắt của anh, “ Thi đi bộ nhanh, người một nhà chúng tôi sẽ cùng tham gia.
Đây chính là thành tựu của một loại khí phách gừng càng già càng cay khi ở trên bàn đàm phán với một đám người nước ngoài và trong nước, rõ ràng cũng chỉ đứng ở nơi đó, ngoài miệng chỉ nói hai câu, cô giáo Tiểu Điền lại cảm thấy áp lực rất lớn, đành phải gật gật đầu, “ A, để tôi xem thử có thể sắp xếp thêm người tham gia vào danh sách được hay không, Hạo Tử đi bộ cũng rất nhanh, rất tốt."
Lục Hạo thỏa mãn gật đầu, dắt bàn tay nhỏ bé của củ cải nhỏ, xoay người đi về nhà.
“ Lục Hạo Lục Hạo, chú thật đẹp trai a! ! Cháu sùng bái chú! ! !" Thân thể nho nhỏ lại có giọng nói thật to, quả thực giống như đúc với Lục Ninh lúc nhỏ.
*************************************
Ngay sau đó hai cha con về đến nhà,vừa vào cửa đã nhìn thấy một đám người bắt đầu ăn uống, trong đó Quản Tử đang cầm điện thoại bật loa ngoài ở bên trong, trong miệng còn bị Liên Dịch đút cho cá viên nóng hổi.
“ Ai da, anh đây đang ăn lẩu á! ! Ừ ừ, ăn rất là ngon a! !"
Đại Pháo đang ở Bắc Kinh lúc này đã là cuối thu trời rét lạnh, nghe thấy hai chữ nồi lẩu nhịn không được yết hầu trượt lên trượt xuống, “ Tiểu Hồ Điệp nấu lẩu cho các người ăn hả? ? Không công bằng! ! Chờ anh đây đã, anh đây lập tức lái máy bay trực thăng đến đấy."
“ Ha ha, không phải người ta đâu á! !" Đồng Tiểu Điệp ăn đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, nhõng nhẽo nói : “ Bây giờ chúng tôi đang ăn ở nhà của Hinh Hinh a! !"
Trong đầu của Đại Pháo chưa từng xuất hiện qua cái tên này, vì thế anh ta hỏi : “ Đó là gì vậy?"
Cũng chính vì câu nói này, Lục Hạo bước nhanh đến cầm lấy điện thoại, giọng nói trầm xuống hẳn, may mắn tránh được luồng khí lạnh như tới từ Siberia.
“ Đại Pháo, chuyện lần trước cậu nói với tôi, tôi quyết định bác bỏ, a, nếu cậu dám lái trực thăng đến đây, như vậy từ nay về sau bất kể là chuyện gì cũng đừng tìm tôi thương lượng nữa, tôi bận rộn nhiều việc không rảnh."
“… …Lục hồ ly! ! ! Các người cùng nhau ăn vụng lẩu tôi đều không nói tiếng nào, tại sao phải khấu trừ tiền của tôi! ! ! Không được, tôi phải đi nói với Ninh Tử! ! Tôi muốn nói cho Ninh Tử biết anh ức hiếp tôi! ! !"
Mọi người chỉ có thể nói, lúc này mà nhắc đến Ninh Tử, Đại Pháo à, cậu thật sự sai lầm rồi! !
Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, anh tạm thời không thể để cho em gái mình biết chuyện anh có con trai năm tuổi được, cho nên anh nói: “ Cậu cứ thử xem."
“… …Anh Lục Tử! ~" Đại Pháo bắt đầu nịnh nọt.
“… …" Im lặng là vàng.
“ Anh là anh trai của Pháo Pháo a, không nên tuyệt tình như vậy a ~! ! ! !" Kẻ cơ bắp giả bộ đáng yêu chắc là sẽ không bị thiệt.
“ Xem biểu hiện của cậu đã." Lục Hạo nhíu mày cúp điện thoại ném cho Quản Tử, đồng thời nói : “ Quản Tiểu Nhị, cậu không có việc gì làm hay sao? Có nghĩ đến bận rộn một chút việc vào năm mới không về nhà được không?"
Quản Tử run rẩy cả người, không trở về nhà thì không được, không thể chậm trễ việc sinh con cùng với vợ được!
“ Ai da, không cần để ý đến thằng ngốc Pháo Pháo kia, đến đây, Lục Tử cậu ngồi cạnh Hinh Hinh đi, a a, còn có Hạo Tử a, cháu với anh Quản Tử ngồi cạnh nhau a, ăn cơm ăn cơm a! !"
Sau đó, Lương Ngữ Hinh đã bị mọi người chen chúc trên bàn ăn nhỏ đã sớm kề sát vào trong một nửa vòm ngực của Lục Hạo rồi, ngay đến cả muốn nhìn mặt con trai cũng phải vượt qua ba cái đầu.
“ Hinh Hinh cô ăn đi a, tôi sẽ chú ý đến Hạo Tử mà!", Đồng Tiểu Điệp nắm bàn tay nho nhỏ của Hạo Tử ngồi xuống nói : “ Lại đây, con ngồi ăn cùng với dì xinh đẹp a."
Hạo Tử có chút kinh ngạc, trong nhà chưa từng có nhiều người như vậy, náo nhiệt như vậy, ngay từ đầu cậu nhóc không biết nên hòa nhập với bầu không khí này như thế nào, nhưng rất nhanh, bởi vì Lục Hạo nói : Hạo Tử mau ăn đi! Cậu nhóc lại thật sự vùi đầu vào cái chén nhỏ của mình ăn không ngừng, cùng đấu với Quản Tử trận thứ nhất xem ai có thể nhét được ba viên thịt viên vào miệng cùng một lúc, làm nũng để dì xinh đẹp cho cậu nhóc uống coca có màu nâu sẫm mà ngày thường mẹ không cho uống.
Những chú dì này đều đối xử rất tốt với Hạo Tử a! Đây là điều cuối cùng trước khi ăn no mệt rã rời mà cậu nhóc nghĩ đến.
Mãi đến khi Lục Hạo ôm cái bụng nhỏ tròn vo của củ cải nhỏ vào phòng ngủ, Hạo Tử mới nỉ non một câu : “ Lục Hạo Lục Hạo, cháu ăn ngon lắm no căng bụng a!" Không có tiếng động nào, đương nhiên, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Sau đó, cục diện bỗng giống như cảnh tượng ở trong phim, chỉ trong nháy mắt đã ồn ào, náo nhiệt hẳn lên.
“ Chi tiết và vân vân, vẫn là không nên truy cứu thì tốt hơn, nếu không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Đây là sau khi về nhà Tông Chính Hạo Thần nói với Đồng Tiểu Điệp.
**************************************
Còn hôm nay, Lục Hạo lại để Quản Tử kéo đến ‘Tảo Biển’ rồi chuốc say bí tỉ, có lẽ, rượu không làm say mà là người ta tự say.
Các anh em trong nhóm đều đưa vợ của mình về nhà, Lục Hạo tựa ở trên ghế salon nho nhỏ trong phòng khách, nghiêng đầu nhìn Lương Ngữ Hinh đeo tạp dề đang rửa chén ở trong bếp, cảm thấy, tiếng nước chảy thật tinh tế, anh chưa từng thấy âm thanh nào dễ nghe như vậy.
“ Lương Ngữ Hinh." Lục Hạo gọi cô.
Người không thể nói chuyện, thính giác cực kỳ nhạy bén, Lương Ngữ Hinh từ trong bếp chạy đến, nhìn Lục Hạo có chút xấu hổ, không biết có nên tiến lên hay không.
“ Lương Ngữ Hinh, em cho rằng ngôn ngữ của người khiếm thính thật sự rất tốt hay sao?"
Lương Ngữ Hinh lắc đầu, cô không cho là như vậy, nhưng mà ngôn ngữ của người khiếm thính thật sự là một loại ngôn ngữ, đối với người không thể nói chuyện mà nói.
“ Lương Ngữ Hinh, anh rất tốt, em cũng phải như vậy."
Phía trước mỗi một câu nói, đều có tên Lương Ngữ Hinh.
Có một số việc, chính bản thân mình không buông bỏ được, người khác làm sao có thể tiến vào trong lòng của em?
“ Không cần phải học ngôn ngữ của người khiếm thính!" Đây là câu Lục Hạo nói trước khi mê man thật sự khiến cho Lương Ngữ Hinh giật mình vì câu nói có ý tức giận này.
Lương Ngữ Hinh cười không ra tiếng, bởi vì Lục Hạo không nhìn thấy, cho nên cô cười cực kỳ thoải mái, cô tiến lại gần tháo mắt kính cho người đàn ông còn đang nói linh tinh này, nhưng một giây sau, Lục Hạo lại mở mắt ra, đôi mắt hẹp dài híp lại, đập vào mắt, chính là một đôi mắt đẹp và khuôn mặt tươi cười, trước đây, Lương Ngữ Hinh em cũng cười thật đẹp như vậy.
“ Buồn cười sao?" Bọn họ dựa vào nhau rất gần, mùi rượu trong miệng của Lục Hạo tỏa ra không khí, rất thơm, cực kỳ mê người.
Lương Ngữ Hinh có chút phản ứng không kịp, giống như một cậu bé ăn vụng bị bắt được, lỗ tai lập tức đỏ ửng, muốn lui về phía sau lại bị Lục Hạo kéo vào trong ngực, ngã ngồi ở phía bên kia của ghế salon.
Tác giả :
Giai Lệ Tam Thiên