Viên Mãn
Chương 10: Ba người phụ nữ
Đi ra từ nông trại hoa, Lương Ngữ Hinh đỗ xe trước cửa siêu thị lớn nhất thành phố L, định thuận tiện mua chút đồ dùng trong nhà.
Bỗng nhiên phía sau có người vỗ vào lưng, quay đầu nhìn lại, là bà chủ quán bar ‘Tảo Biển’ ở kế bên, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp.
“ Cô còn nhớ tôi không? Quản Tiểu Thiên là chồng tôi." Liên Dịch giới thiệu về mình.
Lương Ngữ Hinh mỉm cười gật đầu, đương nhiên cô nhớ, lấy giấy bút từ trong túi ra viết: chậu cây xương rồng vẫn tốt chứ?
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Quản Tử đưa Liên Dịch đến cửa hàng hoa của Lương Ngữ Hinh để mua hoa, Quản Tử nói muốn mua một em nhóc xinh đẹp về nhà, kết quả Liên Dịch kẹp điếu thuốc trong tay chỉ vào một chậu cây xương rồng nói nếu như sau này Quản Tử không nghe lời thì về nhà quỳ lên cây xương rồng.
Đồng Tiểu Điệp ở bên cạnh lo lắng nhảy lên nhảy xuống, theo tin tức tuyệt mật đáng tin cậy của chồng yêu, người ở trước mặt này chính là người phụ nữ của Lục Hạo! !
Liên Dịch đẩy Đồng Tiểu Điệp đi ra ngoài đồng thời nói với Lương Ngữ Hinh : “ Đồng Tiểu Điệp, phu nhân thị trưởng, hai người làm quen với nhau đi."
Lương Ngữ Hinh đến thành phố L đã sáu năm , chưa từng quen biết người có thân phận gì gì đó , bỗng nhiên xuất hiện một người là phu nhân thị trưởng, cô sợ hãi gật đầu, đôi mắt to chớp chớp, nghĩ đến việc có cần phải bắt tay hay không?
Đồng Tiểu Điệp nũng nịu vỗ vào người Liên Dịch, nói: đừng nói người ta như vậy mà! ! Sau đó cười ngọt ngào với Lương Ngữ Hinh: “ Chào chị, em là Đồng Tiểu Điệp, là bạn tốt của Tiểu Dịch."
Cuối thu, Đồng Tiểu Điệp mặc váy liền bằng ren hơi dày một chút cộng thêm áo khoác nhỏ, rất đẹp, làn da cực kì tuyệt vời, trong đầu Lương Ngữ Hinh nhớ lại tin tức xem trên ti vi có hình ảnh diện mạo của thị trưởng đại nhân, kết hợp cùng với người phụ nữ ở trước mặt này, thật đúng là rất có tướng vợ chồng mà!
Lương Ngữ Hinh sợ cô không thể nói chuyện sẽ khiến không khí trở nên ảm đạm, liền tỏ ý cô muốn vào siêu thị mua ít đồ, muốn tạm biệt hai người ở chỗ này, nhưng ai ngờ Liên Dịch mỉm cười, mặc dù là một khuôn mặt rất trung tính, nhưng khi cô ấy nhếch miệng nở nụ cười khiến cho Lương Ngữ Hinh cảm thấy vô cùng thoải mái, là một nụ cười tùy hứng nhưng không hề giả bộ.
Liên Dịch nói : “ Đúng lúc chúng tôi cũng muốn vào trong."
Đồng Tiểu Điệp bên cạnh vội vàng kéo cánh tay của Lương Ngữ Hinh nói : “ Đi cùng đi, đi cùng đi, em gọi chị là Hinh Hinh có được không?"
Lương Ngữ Hinh nhìn cánh tay của mình, ngoài con trai ra, rất lâu rồi chưa có ai kề sát với cô như vậy.
Một tay Liên Dịch ôm lấy cô gái, đi vào siêu thị một cách quý phái, đến nỗi có một bác gái ở trong siêu thị liếc xéo với tiểu đoàn ba người họ, thậm chí Lương Ngữ Hinh có thể nghe thấy bọn họ ở sau lưng dùng những lời lẽ khó nghe xì xào bàn luận thói đời gì gì đó.
Đồng Tiểu Điệp che miệng cười trộm, đồng thời ghé sát đầu thì thầm vào tai của Lương Ngữ Hinh : “ Hinh Hinh à, đừng căng thẳng nhé, quen là được ấy mà! ! Tiểu Dịch thường xuyên khiến cho người ta hiểu lầm mà! Ầy, chị biết không? Trước khi cô ấy kết hôn với Quản Tử thậm chí bị người ta hiểu lầm là bạn trai của Quản Tử ý! ~!"
“ Cô kia… …bây giờ tôi có thể nghĩ đến lúc cậu ở bên chồng cậu, chính là cái dáng vẻ này mà cười thầm tôi trong chăn."
“ Ầy… Tiểu Dịch à~~~! !" Đồng Tiểu Điệp vội vàng lấy lòng.
“ Ờ, hành tây hải sâm cùng với cá hồi rong biển, nếu không chị đây sẽ tức giận đấy." Liên Dịch nhân cơ hội đưa ra điều kiện.
“ Được được, còn nữa không? Tiểu Dịch à cậu đừng tức giận với tớ nhé, chúng ta thân thiết với Hinh Hinh rồi thì sẽ nói những chuyện như vậy mà! ! Đói à, cậu còn muốn ăn món gì nữa? Người ta đều làm cho cậu ăn nhé~~!"
Khóe miệng Lương Ngữ Hinh nở nụ cười, bờ vai của cô bị Liên Dịch tomboy gác lên, cánh tay thì bị Đồng Tiểu Điệp nũng nịu ôm lấy, siêu thị rất lớn, dường như lại trở nên tương đối nhỏ, mỗi lần đến đây đều cảm thấy rất trống trải.
Liên Dịch gác cằm lên trên vai của Lương Ngữ Hinh, trầm giọng nói : “ Hôm nay để cho mẹ bò sữa nấu cơm cho chúng ta, tay nghề của cô ấy rất tuyệt, cô không nên bỏ qua, có muốn ăn món gì không?"
Bỗng nhiên Lương Ngữ Hinh hơi đỏ mặt, bởi vì gần trong gang tấc chính là một khuôn mặt trung tính cùng với giọng nói rất trung tính.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ bò sữa thẹn thùng nói : “ Ha ha, là em đấy là em đấy…, sau khi em sinh Đồng Đồng nhà em ra thì không gầy lại được, Hinh Hinh dáng người của chị hồi phục tốt thế, người ta thật hâm mộ mà! !"
Lương Ngữ Hinh có chút không dám tin, trên khuôn mặt của Tiểu Điệp có niềm hạnh phúc và ngọt ngào của cô gái nhỏ, tuy nhiên chẳng nhìn ra điểm nào là cô ấy đã sinh con rồi cả.
Đứa bé mấy tuổi rồi? Cô viết câu hỏi ra giấy.
“ Đồng Đồng nhà em được hai tuổi rồi ~~ cậu nhóc rất ngoan ngoãn đáng yêu!" Đồng Tiểu Điệp tìm được người cũng đã làm mẹ liền nói chuyện liên tục không ngừng.
“ Cũng rất béo!" Liên Dịch bổ sung thêm.
“ Tiểu Dịch! ! ! ! ! Không phải béo mà là rắn chắc ấy! ! !" Mẹ của bạn nhỏ béo mập nào đó bắt đầu bảo vệ hình tượng của con trai mình.
Con của tôi cũng rất rắn chắc. Lương Ngữ Hinh cười viết ra giấy.
Sau đó, Đồng Tiểu Điệp liền che miệng cười khanh khách, “ Em cho con bú sữa mẹ, Đồng Đồng nhà em rất thích uống cho nên rất khỏe mạnh, tuy nhiên bây giờ cai sữa nó cao lên rất nhiều nha."
“ Bò sữa mẹ dâng tặng cả nhà!" Liên Dịch nói ra một câu chỉ có Đồng Tiểu Điệp nghe hiểu được ý tứ trong đó.
“… … Tiểu Dịch thối! !" Không có cách nào phản bác lại, chỉ có thể hét lớn lên ba chữ này, sau đó không để ý đến Liên Dịch, nói chuyện tiếp với Lương Ngữ Hinh : “ Hinh Hinh có phải con của chị tên là Hạo Tử không? Hôm nay em có thể gặp cậu nhóc không? Người ta rất muốn gặp ! ! ! Cậu nhóc có thể chơi cùng với Đồng Đồng nhà em không? Con trai em rất thích anh trai nhỏ đấy! !"
Lương Ngữ Hinh cảm thấy, cô chưa bao giờ nói cho họ biết tên tuổi của con trai mình mà! ! ?"
Liên Dịch xoa gò má đầy thịt của Đồng Tiểu Điệp nói với Lương Ngữ Hinh : “ Tôi nói cho cô ấy biết."
À! Lương Ngữ Hinh gật đầu, hóa ra là như vậy, bỗng nhiên liền nghĩ đến người nào đó hôm nay trong điện thoại có nói: anh sẽ gọi điện lại cho em.
Liên Dịch và Đồng Tiểu Điệp do là bạn của Lục Hạo, cho nên mới quan tâm cô như vậy ! Nhưng tại sao bạn của Lục Hạo lại có thể là thị trưởng đại nhân cùng với ông chủ của ‘Tảo Biển’ chứ?
Hiện giờ Lương Ngữ Hinh còn không biết bối cảnh của Lục Hạo thâm sâu đến cỡ nào, năng lực khiến người ta kinh sợ bao nhiêu.
**************************************
Trong lúc cô nghĩ đến người nào đó, hoàn toàn không nghe thấy Đồng Tiểu Điệp đã thương lượng xong xuôi với Liên Dịch là tối nay muốn cùng nhau ăn một bữa cơm.
“ Hinh Hinh à, chúng ta ăn sườn lợn được không? Hạo Tử thích ăn món gì? Đồng Đồng nhà em rất thích ăn thịt! !"
Lương Ngữ Hinh nghi hoặc chớp chớp mắt, tình huống gì đây?
“ Buổi tối đến quán của em chúng ta cùng nhau ăn cơm nha! !" Đồng Tiểu Điệp cười vui vẻ, cảm thấy có thêm bạn mới thật tốt!
Lương Ngữ Hinh cảm thấy làm phiền người ta như vậy thì không tốt, hơn nữa thật sự hôm nay trong tiệm còn có rất nhiều việc cần làm, liền vội vàng khoát tay.
“ Không cần khách sáo mà, Hinh Hinh bây giờ chị cũng đã là bạn tốt của tôi rồi mà!" Đồng Tiểu Điệp hết sức nhiệt tình, Liên Dịch bên cạnh mỉm cười.
Lương Ngữ Hinh viết lên trên giấy: cám ơn cô, nhưng mà hôm nay trong tiệm có hàng sắp giao đến, sau đó còn phải đến trường đón Hạo Tử tan học, để lần sau nhé!
Những người này đây là bạn của Lục Hạo!
Khuôn mặt của Đồng Tiểu Điệp lập tức liền trở nên đau khổ, đáng thương nhìn Liên Dịch.
Cuối cùng vẫn do Liên Dịch quyết định, Liên Dịch nói : “ Hàng mua trước, tôi sẽ nói nhân viên trong quán của tôi giúp cô nhận hàng, còn việc gì cần làm có thể nói bọn họ xử lí luôn, sau đó chúng ta cùng đi đón Hạo Tử, Quản Tiểu Thiên đã ra nước ngoài nên hôm nay phụ nữ chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Như vậy, có nghĩa là hôm nào đấy phải ăn cơm cả nam cả nữ sao? Lương Ngữ Hinh nghĩ.
Cũng không tiện từ chối nữa, bởi vì Đồng Tiểu Điệp mỉm cười ngọt ngào, bởi vì Liên Dịch thản nhiên sắp xếp mọi chuyện cần thiết.
Siêu thị rất lớn, Lương Ngữ Hinh bị hai người phụ nữ kẹp ở giữa đi qua hết gian hàng này đến gian hàng khác, Liên Dịch muốn bỏ rau quả muốn ăn vào xe đẩy, Đồng Tiểu Điệp bỏ vào xe đẩy rất nhiều đồ ăn vặt, sau đó quay đầu xin lỗi cười cười nói : “ Ha ha, Hạo Thần thích ăn!"
Liên Dịch bổ sung: “ Mức độ ăn đồ ngọt của chồng cô ấy thật dọa người."
Lương Ngữ Hinh nghĩ đến lát nữa chắc là cùng nhau trả tiền chứ? Nhìn dáng vẻ đó của Liên Dịch chắc là như vậy rồi, thế thì hôm nay cô không mua đồ thì tốt hơn , nếu không thì ngại quá.
Kỳ thật là cũng không thân thuộc gì, làm sao Lương Ngữ Hinh có thể để cho người khác trả tiền hộ mình được.
Sự thật chính là như thế, lúc khi ba người phụ nữ đi thanh toán, Liên Dịch đem tất cả đồ trong xe đẩy của cô và Tiêu Điệp bỏ hết lên quầy tính tiền, bỗng nhiên phát hiện Lương Ngữ Hinh không có mua gì cả.
“ Không phải chị nói muốn mua đồ sao?" Đồng Tiểu Điệp hỏi.
Lương Ngữ Hinh mỉm cười lắc đầu, tỏ ý không cần nữa.
Liên Dịch không nói thêm câu nào, trả tiền mang theo một túi đồ đi về phía trước.
Đồng Tiểu Điệp quơ hay tay trống trơn đi phía sau cùng với Lương Ngữ Hinh, Lương Ngữ Hinh muốn giúp Liên Dịch xách túi đồ to, lại bị Đồng Tiểu Điệp kéo tay lại nói : “ Hinh Hinh à, bây giờ chúng ta đến nhà trẻ đón Hạo Tử được không? Nhà trẻ xin về sớm không có vấn đề gì chứ! ?"
Lương Ngữ Hinh nhìn xem đồng hồ, vừa qua giữa trưa một chút, không phải nói muốn ăn tối sao?
Liên Dịch quay đầu trở lại nói : “ Tôi để xe ở nhà của cô nàng này, không xa, cùng đi qua đó đi!"
Lương Ngữ Hinh ra dấu, mình có đi xe đến, đậu ở ngay cửa ra vào của siêu thị.
Liên Dịch dường như nhớ lại, gật đầu, “ Vừa lúc có thể đem những thứ này để lên xe cô chở một đoạn, nếu không, chiết tiệt, tay của chị đây sẽ bị gãy mất rồi! Đồng Tiểu Điệp rốt cuộc cậu mua những thứ gì vậy! ! !"
“ ! Tiểu Dịch cậu mới là người mua nhiều đó! !"
Ngay sau đó Lương Ngữ Hinh nhanh tay nhanh chân đem xe đạp điện của mình đẩy ra ngoài, treo túi nhựa trên tay của Liên Dịch lên đầu xe.
Đồng Tiểu Điệp vỗ chiếc xe đạp điện hỏi : “ Hinh Hinh à, tôi có thể ngồi không? Chân của người ta rất mỏi nha! !"
Lương Ngữ Hinh khẳng định Đồng Tiểu Điệp là người thích làm nũng nhất trong những người cô đã gặp, nhưng mà không khiến người ta ghét, cô gật đầu, ý bảo mình có thể chở được Đồng Tiểu Điệp."
Liên Dịch cẩn thận đỡ Đồng Tiểu Điệp ngồi lên xe, Đồng Tiểu Điệp ngồi ở trên chiếc xe chạy bằng điện, cực kỳ vui vẻ, vẫy tay với Liên Dịch, chỉ về hướng nhà của mình nói : “ Hinh Hinh, chỗ đó, chúng ta hãy đi trước đi!"
Bỗng nhiên phía sau có người vỗ vào lưng, quay đầu nhìn lại, là bà chủ quán bar ‘Tảo Biển’ ở kế bên, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp.
“ Cô còn nhớ tôi không? Quản Tiểu Thiên là chồng tôi." Liên Dịch giới thiệu về mình.
Lương Ngữ Hinh mỉm cười gật đầu, đương nhiên cô nhớ, lấy giấy bút từ trong túi ra viết: chậu cây xương rồng vẫn tốt chứ?
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Quản Tử đưa Liên Dịch đến cửa hàng hoa của Lương Ngữ Hinh để mua hoa, Quản Tử nói muốn mua một em nhóc xinh đẹp về nhà, kết quả Liên Dịch kẹp điếu thuốc trong tay chỉ vào một chậu cây xương rồng nói nếu như sau này Quản Tử không nghe lời thì về nhà quỳ lên cây xương rồng.
Đồng Tiểu Điệp ở bên cạnh lo lắng nhảy lên nhảy xuống, theo tin tức tuyệt mật đáng tin cậy của chồng yêu, người ở trước mặt này chính là người phụ nữ của Lục Hạo! !
Liên Dịch đẩy Đồng Tiểu Điệp đi ra ngoài đồng thời nói với Lương Ngữ Hinh : “ Đồng Tiểu Điệp, phu nhân thị trưởng, hai người làm quen với nhau đi."
Lương Ngữ Hinh đến thành phố L đã sáu năm , chưa từng quen biết người có thân phận gì gì đó , bỗng nhiên xuất hiện một người là phu nhân thị trưởng, cô sợ hãi gật đầu, đôi mắt to chớp chớp, nghĩ đến việc có cần phải bắt tay hay không?
Đồng Tiểu Điệp nũng nịu vỗ vào người Liên Dịch, nói: đừng nói người ta như vậy mà! ! Sau đó cười ngọt ngào với Lương Ngữ Hinh: “ Chào chị, em là Đồng Tiểu Điệp, là bạn tốt của Tiểu Dịch."
Cuối thu, Đồng Tiểu Điệp mặc váy liền bằng ren hơi dày một chút cộng thêm áo khoác nhỏ, rất đẹp, làn da cực kì tuyệt vời, trong đầu Lương Ngữ Hinh nhớ lại tin tức xem trên ti vi có hình ảnh diện mạo của thị trưởng đại nhân, kết hợp cùng với người phụ nữ ở trước mặt này, thật đúng là rất có tướng vợ chồng mà!
Lương Ngữ Hinh sợ cô không thể nói chuyện sẽ khiến không khí trở nên ảm đạm, liền tỏ ý cô muốn vào siêu thị mua ít đồ, muốn tạm biệt hai người ở chỗ này, nhưng ai ngờ Liên Dịch mỉm cười, mặc dù là một khuôn mặt rất trung tính, nhưng khi cô ấy nhếch miệng nở nụ cười khiến cho Lương Ngữ Hinh cảm thấy vô cùng thoải mái, là một nụ cười tùy hứng nhưng không hề giả bộ.
Liên Dịch nói : “ Đúng lúc chúng tôi cũng muốn vào trong."
Đồng Tiểu Điệp bên cạnh vội vàng kéo cánh tay của Lương Ngữ Hinh nói : “ Đi cùng đi, đi cùng đi, em gọi chị là Hinh Hinh có được không?"
Lương Ngữ Hinh nhìn cánh tay của mình, ngoài con trai ra, rất lâu rồi chưa có ai kề sát với cô như vậy.
Một tay Liên Dịch ôm lấy cô gái, đi vào siêu thị một cách quý phái, đến nỗi có một bác gái ở trong siêu thị liếc xéo với tiểu đoàn ba người họ, thậm chí Lương Ngữ Hinh có thể nghe thấy bọn họ ở sau lưng dùng những lời lẽ khó nghe xì xào bàn luận thói đời gì gì đó.
Đồng Tiểu Điệp che miệng cười trộm, đồng thời ghé sát đầu thì thầm vào tai của Lương Ngữ Hinh : “ Hinh Hinh à, đừng căng thẳng nhé, quen là được ấy mà! ! Tiểu Dịch thường xuyên khiến cho người ta hiểu lầm mà! Ầy, chị biết không? Trước khi cô ấy kết hôn với Quản Tử thậm chí bị người ta hiểu lầm là bạn trai của Quản Tử ý! ~!"
“ Cô kia… …bây giờ tôi có thể nghĩ đến lúc cậu ở bên chồng cậu, chính là cái dáng vẻ này mà cười thầm tôi trong chăn."
“ Ầy… Tiểu Dịch à~~~! !" Đồng Tiểu Điệp vội vàng lấy lòng.
“ Ờ, hành tây hải sâm cùng với cá hồi rong biển, nếu không chị đây sẽ tức giận đấy." Liên Dịch nhân cơ hội đưa ra điều kiện.
“ Được được, còn nữa không? Tiểu Dịch à cậu đừng tức giận với tớ nhé, chúng ta thân thiết với Hinh Hinh rồi thì sẽ nói những chuyện như vậy mà! ! Đói à, cậu còn muốn ăn món gì nữa? Người ta đều làm cho cậu ăn nhé~~!"
Khóe miệng Lương Ngữ Hinh nở nụ cười, bờ vai của cô bị Liên Dịch tomboy gác lên, cánh tay thì bị Đồng Tiểu Điệp nũng nịu ôm lấy, siêu thị rất lớn, dường như lại trở nên tương đối nhỏ, mỗi lần đến đây đều cảm thấy rất trống trải.
Liên Dịch gác cằm lên trên vai của Lương Ngữ Hinh, trầm giọng nói : “ Hôm nay để cho mẹ bò sữa nấu cơm cho chúng ta, tay nghề của cô ấy rất tuyệt, cô không nên bỏ qua, có muốn ăn món gì không?"
Bỗng nhiên Lương Ngữ Hinh hơi đỏ mặt, bởi vì gần trong gang tấc chính là một khuôn mặt trung tính cùng với giọng nói rất trung tính.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ bò sữa thẹn thùng nói : “ Ha ha, là em đấy là em đấy…, sau khi em sinh Đồng Đồng nhà em ra thì không gầy lại được, Hinh Hinh dáng người của chị hồi phục tốt thế, người ta thật hâm mộ mà! !"
Lương Ngữ Hinh có chút không dám tin, trên khuôn mặt của Tiểu Điệp có niềm hạnh phúc và ngọt ngào của cô gái nhỏ, tuy nhiên chẳng nhìn ra điểm nào là cô ấy đã sinh con rồi cả.
Đứa bé mấy tuổi rồi? Cô viết câu hỏi ra giấy.
“ Đồng Đồng nhà em được hai tuổi rồi ~~ cậu nhóc rất ngoan ngoãn đáng yêu!" Đồng Tiểu Điệp tìm được người cũng đã làm mẹ liền nói chuyện liên tục không ngừng.
“ Cũng rất béo!" Liên Dịch bổ sung thêm.
“ Tiểu Dịch! ! ! ! ! Không phải béo mà là rắn chắc ấy! ! !" Mẹ của bạn nhỏ béo mập nào đó bắt đầu bảo vệ hình tượng của con trai mình.
Con của tôi cũng rất rắn chắc. Lương Ngữ Hinh cười viết ra giấy.
Sau đó, Đồng Tiểu Điệp liền che miệng cười khanh khách, “ Em cho con bú sữa mẹ, Đồng Đồng nhà em rất thích uống cho nên rất khỏe mạnh, tuy nhiên bây giờ cai sữa nó cao lên rất nhiều nha."
“ Bò sữa mẹ dâng tặng cả nhà!" Liên Dịch nói ra một câu chỉ có Đồng Tiểu Điệp nghe hiểu được ý tứ trong đó.
“… … Tiểu Dịch thối! !" Không có cách nào phản bác lại, chỉ có thể hét lớn lên ba chữ này, sau đó không để ý đến Liên Dịch, nói chuyện tiếp với Lương Ngữ Hinh : “ Hinh Hinh có phải con của chị tên là Hạo Tử không? Hôm nay em có thể gặp cậu nhóc không? Người ta rất muốn gặp ! ! ! Cậu nhóc có thể chơi cùng với Đồng Đồng nhà em không? Con trai em rất thích anh trai nhỏ đấy! !"
Lương Ngữ Hinh cảm thấy, cô chưa bao giờ nói cho họ biết tên tuổi của con trai mình mà! ! ?"
Liên Dịch xoa gò má đầy thịt của Đồng Tiểu Điệp nói với Lương Ngữ Hinh : “ Tôi nói cho cô ấy biết."
À! Lương Ngữ Hinh gật đầu, hóa ra là như vậy, bỗng nhiên liền nghĩ đến người nào đó hôm nay trong điện thoại có nói: anh sẽ gọi điện lại cho em.
Liên Dịch và Đồng Tiểu Điệp do là bạn của Lục Hạo, cho nên mới quan tâm cô như vậy ! Nhưng tại sao bạn của Lục Hạo lại có thể là thị trưởng đại nhân cùng với ông chủ của ‘Tảo Biển’ chứ?
Hiện giờ Lương Ngữ Hinh còn không biết bối cảnh của Lục Hạo thâm sâu đến cỡ nào, năng lực khiến người ta kinh sợ bao nhiêu.
**************************************
Trong lúc cô nghĩ đến người nào đó, hoàn toàn không nghe thấy Đồng Tiểu Điệp đã thương lượng xong xuôi với Liên Dịch là tối nay muốn cùng nhau ăn một bữa cơm.
“ Hinh Hinh à, chúng ta ăn sườn lợn được không? Hạo Tử thích ăn món gì? Đồng Đồng nhà em rất thích ăn thịt! !"
Lương Ngữ Hinh nghi hoặc chớp chớp mắt, tình huống gì đây?
“ Buổi tối đến quán của em chúng ta cùng nhau ăn cơm nha! !" Đồng Tiểu Điệp cười vui vẻ, cảm thấy có thêm bạn mới thật tốt!
Lương Ngữ Hinh cảm thấy làm phiền người ta như vậy thì không tốt, hơn nữa thật sự hôm nay trong tiệm còn có rất nhiều việc cần làm, liền vội vàng khoát tay.
“ Không cần khách sáo mà, Hinh Hinh bây giờ chị cũng đã là bạn tốt của tôi rồi mà!" Đồng Tiểu Điệp hết sức nhiệt tình, Liên Dịch bên cạnh mỉm cười.
Lương Ngữ Hinh viết lên trên giấy: cám ơn cô, nhưng mà hôm nay trong tiệm có hàng sắp giao đến, sau đó còn phải đến trường đón Hạo Tử tan học, để lần sau nhé!
Những người này đây là bạn của Lục Hạo!
Khuôn mặt của Đồng Tiểu Điệp lập tức liền trở nên đau khổ, đáng thương nhìn Liên Dịch.
Cuối cùng vẫn do Liên Dịch quyết định, Liên Dịch nói : “ Hàng mua trước, tôi sẽ nói nhân viên trong quán của tôi giúp cô nhận hàng, còn việc gì cần làm có thể nói bọn họ xử lí luôn, sau đó chúng ta cùng đi đón Hạo Tử, Quản Tiểu Thiên đã ra nước ngoài nên hôm nay phụ nữ chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Như vậy, có nghĩa là hôm nào đấy phải ăn cơm cả nam cả nữ sao? Lương Ngữ Hinh nghĩ.
Cũng không tiện từ chối nữa, bởi vì Đồng Tiểu Điệp mỉm cười ngọt ngào, bởi vì Liên Dịch thản nhiên sắp xếp mọi chuyện cần thiết.
Siêu thị rất lớn, Lương Ngữ Hinh bị hai người phụ nữ kẹp ở giữa đi qua hết gian hàng này đến gian hàng khác, Liên Dịch muốn bỏ rau quả muốn ăn vào xe đẩy, Đồng Tiểu Điệp bỏ vào xe đẩy rất nhiều đồ ăn vặt, sau đó quay đầu xin lỗi cười cười nói : “ Ha ha, Hạo Thần thích ăn!"
Liên Dịch bổ sung: “ Mức độ ăn đồ ngọt của chồng cô ấy thật dọa người."
Lương Ngữ Hinh nghĩ đến lát nữa chắc là cùng nhau trả tiền chứ? Nhìn dáng vẻ đó của Liên Dịch chắc là như vậy rồi, thế thì hôm nay cô không mua đồ thì tốt hơn , nếu không thì ngại quá.
Kỳ thật là cũng không thân thuộc gì, làm sao Lương Ngữ Hinh có thể để cho người khác trả tiền hộ mình được.
Sự thật chính là như thế, lúc khi ba người phụ nữ đi thanh toán, Liên Dịch đem tất cả đồ trong xe đẩy của cô và Tiêu Điệp bỏ hết lên quầy tính tiền, bỗng nhiên phát hiện Lương Ngữ Hinh không có mua gì cả.
“ Không phải chị nói muốn mua đồ sao?" Đồng Tiểu Điệp hỏi.
Lương Ngữ Hinh mỉm cười lắc đầu, tỏ ý không cần nữa.
Liên Dịch không nói thêm câu nào, trả tiền mang theo một túi đồ đi về phía trước.
Đồng Tiểu Điệp quơ hay tay trống trơn đi phía sau cùng với Lương Ngữ Hinh, Lương Ngữ Hinh muốn giúp Liên Dịch xách túi đồ to, lại bị Đồng Tiểu Điệp kéo tay lại nói : “ Hinh Hinh à, bây giờ chúng ta đến nhà trẻ đón Hạo Tử được không? Nhà trẻ xin về sớm không có vấn đề gì chứ! ?"
Lương Ngữ Hinh nhìn xem đồng hồ, vừa qua giữa trưa một chút, không phải nói muốn ăn tối sao?
Liên Dịch quay đầu trở lại nói : “ Tôi để xe ở nhà của cô nàng này, không xa, cùng đi qua đó đi!"
Lương Ngữ Hinh ra dấu, mình có đi xe đến, đậu ở ngay cửa ra vào của siêu thị.
Liên Dịch dường như nhớ lại, gật đầu, “ Vừa lúc có thể đem những thứ này để lên xe cô chở một đoạn, nếu không, chiết tiệt, tay của chị đây sẽ bị gãy mất rồi! Đồng Tiểu Điệp rốt cuộc cậu mua những thứ gì vậy! ! !"
“ ! Tiểu Dịch cậu mới là người mua nhiều đó! !"
Ngay sau đó Lương Ngữ Hinh nhanh tay nhanh chân đem xe đạp điện của mình đẩy ra ngoài, treo túi nhựa trên tay của Liên Dịch lên đầu xe.
Đồng Tiểu Điệp vỗ chiếc xe đạp điện hỏi : “ Hinh Hinh à, tôi có thể ngồi không? Chân của người ta rất mỏi nha! !"
Lương Ngữ Hinh khẳng định Đồng Tiểu Điệp là người thích làm nũng nhất trong những người cô đã gặp, nhưng mà không khiến người ta ghét, cô gật đầu, ý bảo mình có thể chở được Đồng Tiểu Điệp."
Liên Dịch cẩn thận đỡ Đồng Tiểu Điệp ngồi lên xe, Đồng Tiểu Điệp ngồi ở trên chiếc xe chạy bằng điện, cực kỳ vui vẻ, vẫy tay với Liên Dịch, chỉ về hướng nhà của mình nói : “ Hinh Hinh, chỗ đó, chúng ta hãy đi trước đi!"
Tác giả :
Giai Lệ Tam Thiên