Viễn Khê

Chương 121

Kiều Thiệu Bắc lái xe như bay chạy tới quán sủi cảo, mặc dù Cố Khê ở trong điện thoại dặn dò bọn họ lái xe chậm thôi, mặc dù hai người luôn miệng đáp ứng sẽ lái xe thật chậm, nhưng Kiều Thiệu Bắc vẫn giẫm nát chân ga. Cố Khê có thể có, lại còn thêm tình huống chảy máu, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc gấp muốn chết, cũng bị hù cho đứng tim. Cúp điện thoại của Cố Khê, Triển Tô Nam cũng không quản bây giờ là mấy giờ, liền gọi điện cho Angela. Angela ở trong điện thoại vừa nghe thấy tình huống của Cố Khê, liền bảo Rex an bài phi cơ, cậu muốn tới Doanh Hải.

Angela ở trong điện thoại nói cho Triển Tô Nam biết phải làm thế nào, sau khi chấm dứt trò chuyện với Angela, Triển Tô Nam lại lập tức gọi điện cho La Kiệt. Mặc dù La Kiệt là chuyên gia về khoa tim não, nhưng anh ta đã làm bác sĩ tự do trong một thời gian dài, kinh nghiệm thực tiễn cực kỳ phong phú. 10 phút sau, La Kiệt gọi lại đây, anh ta cũng giống như Angela ở trong điện thoại dặn dò Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhất định phải bình tĩnh, anh ta sẽ từ bệnh viện đi thẳng đến biệt thự.

Điện thoại một người tiếp một người, mới vừa cúp điện thoại của La Kiệt, điện thoại của ông Kiều lại gọi tới. Điện thoại vừa kết nối, ông liền rống lên ngay trong điện thoại: “Tiểu Hà xảy ra chuyện gì?! Có phải mang thai hay không!"

Tay chân Triển Tô Nam lạnh lẽo, âm thanh phát run mà nói: “Bây giờ còn chưa thể khẳng định, tụi con còn đang trên đường đi, nhưng tình huống của Tiểu Hà không tốt, có hiện tượng chảy máu. Hiện tại tụi con đi đón Tiểu Hà, bọn nhỏ thì giao cho hai người, hai người ở nhà chờ điện thoại, con đang liên hệ với những người khác, hai người không cần gọi lại đây, cố gắng trấn an Dương Dương và Nhạc Nhạc, nói cho bọn nó biết ba ba không có việc gì."

“Được được được, ta không quấy rầy các ngươi, nhưng các ngươi phải nhớ thông báo tình huống của Tiểu Hà cho chúng ta biết, Dương Dương và Nhạc Nhạc rất lo lắng, chúng ta cũng rất lo lắng. Bảo Tiểu Hà thả lỏng, không cần phải sợ, trăm ngàn lần đừng khẩn trương."

“Con đã biết."

Vội vàng nói hai câu thì cúp điện thoại, ngay lập tức điện thoại của Triển Tô Nam lại vang lên, là Angela.

Quán sủi cảo, Cố Khê nằm ở trên ghế sofa, nhắm hai mắt, hai tay đặt ở bụng, điều chỉnh hô hấp đều đều. Cậu thực sợ hãi, thực khẩn trương, thế nhưng cậu nhất định phải tỉnh táo lại. Bụng có chút ẩn ẩn đau, phía dưới lại xuất hiện tình huống chảy máu, tuy màu không phải đỏ tươi, nhưng đúng là máu, khiến cho cậu nhìn thấy mà phát hoảng. Biết hai người kia đang trên đường tới, Cố Khê không gọi lại cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nữa, bọn họ phải lái xe, cậu sợ ảnh hưởng đến bọn họ.

Dùng phương pháp Angela đã dạy cho mình, Cố Khê xoa ấn nhè nhẹ vài huyệt đạo ở bụng, trong lòng thì không ngừng cầu nguyện. Dương Dương và Nhạc Nhạc thực kiên cường, khi đó khó khăn như vậy mà hai đứa nhỏ đều sống sót khỏe mạnh, bé con cũng phải kiên cường như các anh của mình nhé, cố gắng mà sống sót. Bé con a, bây giờ con có cha yêu thương, cũng sẽ có ông bà yêu thương, con đang được mọi người mong chờ xuất hiện đó, con nhất định phải kiên trì, kiên trì cùng với ba ba nhé.

Một chiếc xe vội vàng ngừng lại ở trước quán sủi cảo, tiếng thắng xe khiến cho lòng người phát run. Trên xe phóng xuống hai người, không đợi nhân viên của quán mở cửa cho bọn họ, bọn họ đã đẩy mạnh cánh cửa ra, vọt nhanh vào quán, tốc độ nhanh đến nổi Phiến Tề và Đại Thuận cũng không kịp báo cho bọn họ biết tình huống của ông chủ. Vọt tới trước cửa văn phòng, Kiều Thiệu Bắc ở phía sau Triển Tô Nam vội vàng túm kéo y đang muốn xông vào lại, thấp giọng nói: “Đừng xông vào đột ngột, sẽ dọa Tiểu Hà giật mình."

Tát cho mình một tát vì tội sơ ý, Triển Tô Nam áp chế hoảng hốt, nhấc tay gõ cửa, tiếp theo không đợi người ở bên trong đáp lại, y đã đẩy cửa ra đi vào.

Có người gõ cửa, Cố Khê nhìn qua, cửa mở ra. Nhìn thấy hai người bước vào, Cố Khê không hề nhúc nhích, khẩn trương cùng bất an ở trong lòng rốt cuộc cũng không áp chế được nữa. Bước đi đến trước mặt Cố Khê, Triển Tô Nam khom người xuống, Cố Khê nâng một bàn tay lên, ôm lấy cổ Triển Tô Nam, một tay còn lại vẫn đang xoa ấn các huyệt ở trên bụng.

“Tiểu Hà, đừng sợ, bọn anh đã nói chuyện với Angela, La Kiệt cũng sẽ lập tức đến, không có việc gì."

“Dạ." Tựa vào trong lòng Triển Tô Nam, Cố Khê hô hấp từng ngụm từng ngụm.

Kiều Thiệu Bắc cởi áo khoác đấp lên trên người Cố Khê, Triển Tô Nam ôm lấy Cố Khê, xoay người bước ra ngoài. Tất cả nhân viên quán đều ở bên ngoài nhìn, nhìn khẩn trương trên mặt ông chủ lớn, nhìn bất an trên mặt ông chủ, bọn họ đều thực lo lắng. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không giải thích gì, lúc đi ngang qua Đại Thuận, Kiều Thiệu Bắc chỉ nói một câu: “Cửa hàng giao cho anh."

“Yên tâm đi ông chủ."

Sau đó, đám người Đại Thuận nhìn hai ông chủ lớn ôm ông chủ của bọn họ ngồi lên xe, xe hơi phóng đi, trước sau bất quá chỉ mất hai phút. Đại Thuận hiểu được, có thể ông chủ sẽ thật lâu thật lâu không tới đây, cũng có lẽ sau này không còn đến nữa. Trong lòng Đại Thuận có chút phiền muộn, nhưng càng lo lắng cho ông chủ nhiều hơn, hy vọng ông chủ không có việc gì.

Xe chạy đi, vẫn là Kiều Thiệu Bắc lái xe, Triển Tô Nam ôm Cố Khê ngồi ở băng ghế sau. Y nắm thật chặt tay Cố Khê, an ủi cậu, y không hề biết tay mình cũng đang phát run.

“Tiểu Hà, đau bụng không?"

“Có một chút, không phải thực sự rõ ràng, chỉ ẩn ẩn đau."

Tay lái xe của Kiều Thiệu Bắc suýt nữa là giữ không vững, Triển Tô Nam một tay ôm chặt Cố Khê, một tay vỗ vỗ cậu trấn an, nói: “Angela nói tình huống em bị chảy máu cũng đã nằm trong dự kiến, đêm nay cậu ấy sẽ bay tới Doanh Hải. Angela nói mọi thứ cần phải cố gắng giữ tĩnh táo, trăm ngàn lần không thể quá khẩn trương."

“Em không khẩn trương." Cố Khê nắm chặt tay không ngừng phát run của Triển Tô Nam, Triển Tô Nam khắc chế không được mà hôn lên môi Cố Khê, tim đập kịch liệt nói cho Cố Khê biết cậu có bao nhiêu sợ hãi.

Kiều Thiệu Bắc chuyên tâm lái xe, Triển Tô Nam cũng không nói nữa. Cố Khê nằm ở trong lòng Triển Tô Nam nhắm mắt nghỉ ngơi, tối hôm qua cậu gần như không ngủ được, hôm nay cũng không ăn gì, đều là do cậu bất cẩn.

Xe hơi thẳng một đường về đến nhà, La Kiệt đã có mặt ở đó. Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi đang ở công ty đều bị Triển Tô Nam gọi điện kêu trở về, hiện tại bọn họ không thể quan tâm người già và trẻ nhỏ. Thấy Cố Khê được Triển Tô Nam ôm lên lầu, thấy La Kiệt cầm theo rương y tế chạy theo, ông bà Từ bị hù sắp chết. Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi cũng sắp bị hù chết đang trông coi hai cụ già, Trang Phi Phi nghe được một ít tình hình từ La Kiệt nên trong lòng vô cùng khẩn trương, nhưng mặt ngoài vẫn là sóng yên bể lặng.

Đi theo Triển Tô Nam vào phòng ngủ của bọn họ, câu nói đầu tiên của La Kiệt là: “Tôi muốn xét nghiệm nước tiểu của Cố Khê." Nói xong, anh ta lấy một hộp nhựa nhỏ trong rương y tế giao cho Kiều Thiệu Bắc, rồi lập tức đi ra ngoài. Kiều Thiệu Bắc hiểu được ý tứ của anh ta, Triển Tô Nam lập tức lại ôm Cố Khê đi vào phòng tắm. Hai phút sau, Kiều Thiệu Bắc mở cửa phòng ngủ ra, giao hộp nhựa đựng nước tiểu của Cố Khê cho La Kiệt đang chờ ở ngoài cửa. Vào giờ khắc này, tâm tư của Cố Khê đều đặt hết lên bé con có thể gặp nguy hiểm ở trong bụng, nên La Kiệt có thể vì thế mà biết được bí mật của mình không, thì Cố Khê đã không còn rảnh để đi e dè. Có Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ở bên cạnh cậu, chuyện này đối với cậu mà nói đã không còn gây cho cậu thống khổ.

La Kiệt cầm hộp nhựa nhỏ đi thẳng vào phòng tắm, Kiều Thiệu Bắc đi theo anh ta, Triển Tô Nam ngồi ở bên giường trông coi Cố Khê, nhưng ánh mắt cũng nhìn về phía phòng tắm. Vài giây sau, Kiều Thiệu Bắc ở trong phòng tắm đột nhiên hét to một tiếng “A", tiếp theo liền thấy hắn cầm theo cái gì đó vọt từ trong phòng tắm ra, phóng tới bên giường.

“Tiểu Hà, em xem, em xem!"

Kiều Thiệu Bắc cầm trên tay là que thử thai, trên que thử thai hiện lên hai vạch màu đỏ, đó là căn cứ chính xác cho việc có thai.

Cố Khê thấy được, hô hấp của cậu nháy mắt trở nên bất ổn, cả người Triển Tô Nam cũng gần như muốn ngừng thở. La Kiệt nhíu mi tâm lại, đi đến bên giường, đẩy Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc ra, từ trong rương y tế lấy ra một ống tiêm, rồi thẳng thắn nói với Cố Khê: “Tôi biết cậu giống Angela, nên không cần lo lắng tôi sẽ tiết lộ bí mật của cậu, vì vậy tiếp theo mong cậu phối hợp hoàn toàn với tôi."

“Tôi biết rồi." Nhẫn nhịn hốc mắt nóng cay, Cố Khê gật gật đầu, cậu đúng là có thai.

La Kiệt hít một hơi thật sâu, lại nói: “Tôi nhất định phải xem bệnh trạng chảy máu của cậu như thế nào. Trước tôi lấy một ít máu của cậu, sau đó tôi đi ra ngoài chờ, cậu bảo bọn họ chụp lại tình huống chảy máu của cậu rồi đưa cho tôi xem."

Cố Khê gật gật đầu. Tiếp theo La Kiệt cũng không nhiều lời, anh ta nhanh chóng rút máu của Cố Khê, rồi đi ra ngoài. Sau khi anh ta đi, Cố Khê được hai người giúp cởi quần xuống, ngay khi cởi quần lót của cậu ra, trái tim Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc như muốn vọt ra ngoài. Triển Tô Nam lấy quần lót mới thay cho Cố Khê, còn Kiều Thiệu Bắc thì chụp hình lại chất lỏng màu đỏ nhạt kia, rồi bước nhanh đi ra ngoài.

Sau khi mặc quần áo ngủ cho Cố Khê, Triển Tô Nam ôm chặt cậu, nói với Cố Khê cũng là nói với chính mình: “Không phải máu đỏ tươi, hẳn là không có việc gì."

“Dạ." Cố Khê cũng ôm chặt lấy Triển Tô Nam. Bé con cuối cùng cũng đã đến, nhưng sao lại … Cố Khê không dám nghĩ tiếp nữa.

Dưới lầu, La Kiệt bảo Trang Phi Phi lập tức đưa máu của Cố Khê đến bệnh viện làm xét nghiệm, cũng bảo Trang Phi Phi nhất định phải ở lại đợi lấy kết quả, rồi fax kết quả đó tới cho anh ta. Đây là một chuyện bí mật, nên La Kiệt chỉ viết một chữ cái “L" trên mẫu máu xét nghiệm, để cho thấy là của anh ta đưa tới. Trang Phi Phi cầm lấy máu, lập tức lái xe rời đi, La Kiệt lại vội vàng chạy lên lầu, đi sau anh ta là Kiều Thiệu Bắc.

Không khí trong nhà lập tức trở nên ngưng trọng và khẩn trương, mặc dù ông bà Từ rất lo lắng, nhưng bọn họ không có ai đi quấy rầy bọn người La Kiệt, cứ im lặng ngồi ở trong phòng khách chờ có người đến nói cho bọn họ biết Cố Khê đã xảy ra có chuyện gì. Tiếng bước chân trên lầu vang lên dồn dập, khiến cho trái tim của mấy người dưới lầu cũng càng ngày càng vội theo tiếng bước chân đó.

Nhà họ Kiều, ông Triển và ông Kiều cũng đứng ngồi không yên. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không còn tâm tư để đi để ý chuyện bị lừa gạt. Ba ba có cục cưng, bọn nó thật vui, nhưng tình huống của ba ba tựa hồ rất không tốt. Nghĩ đến trong khoảng thời gian này ba ba vẫn luôn sinh bệnh, Dương Dương và Nhạc Nhạc cực kỳ sợ hãi, sợ thân thể của ba ba không chịu đựng được, sợ em trai hay em gái không được an toàn.

Nhạc Nhạc nhịn không được nữa, bé đứng dậy, ngăn ông Kiều lại: “Ông nội, có thể lại gọi điện cho ba Triển hoặc ba Kiều để hỏi một chút không?"

Tiếng ‘ông nội’ được kêu lên khiến cho nước mắt của ông Kiều thiếu chút nữa đã chảy ra. Ông Kiều ôm lấy Nhạc Nhạc nói: “Hiện tại ba Triển và ba Kiều có thể đang rất vội vàng tìm người, bọn họ không cho chúng ta gọi điện tới quấy rầy, cố chờ một lát, nếu bọn họ vẫn không gọi tới, ông nội sẽ gọi qua hỏi một chút."

Bên này, Ông Triển dộng mạnh gậy chống trong tay một cái, nói: “Không được, cứ chờ thế này không được. Tình huống của Tiểu Hà không tốt, Tô Nam và Thiệu Bắc khẳng định bận muốn chết, chúng ta gọi điện tới chỉ gây cho bọn nó thêm phiền. Như vậy đi, chúng ta trực tiếp tới đó, cũng xem thử có thể giúp được gì hay không, như vậy Tô Nam và Thiệu Bắc cũng không cần nhớ phải gọi đện cho chúng ta."

“Được!" Ông Kiều vỗ tay một cái, “Chúng ta trực tiếp tới đó."

“Ông nội…" Dương Dương và Nhạc Nhạc có chút do dự.

Ông Triển nói: “Chúng ta sẽ giả bộ không biết ba ba của con đang mang thai, chúng ta chỉ là tới thăm. Ông bà của con đều ở nhà, hiện tại nhất định ba Triển và ba Kiều không thể để ý tới bọn họ, nếu không ổn thì ông nội đón bọn họ tới đây, như vậy ba Triển và ba Kiều có thể an tâm mà chăm sóc cho ba ba."

Xưng hô một mớ, may là hai đứa sáng suốt, nghe hiểu rõ ràng. Nhạc Nhạc nhìn về phía anh hai, Dương Dương nghĩ nghĩ rồi đứng lên: “Ông nội, chúng ta đi thôi."

“Được."

Ông Triển lấy áo khoác cho bọn nhỏ, ông Kiều gọi điện bảo lái xe chuẩn bị. 5 phút sau, bốn ông cháu ngồi trên xe, thẳng tiến vào thành phố. Vào giờ khắc này, ân oán tình cừu gì đó hết thảy đều không quan trọng. Dưới tình huống còn chưa biết thai nhi thế nào đã đem ba thế hệ Kiều Triển xích lại gần nhau hơn.

Trong phòng học y của Cố Khê ở lầu hai, cậu nằm ở trên giường, La Kiệt một tay cầm dụng cụ dò tìm rà từ từ ở trên bụng của cậu, ánh mắt thì nhìn chăm chú vào màn hình của máy siêu âm. Phía sau La Kiệt, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng nhìn chăm chú và màn hình siêu âm, tuy bọn họ cũng chẳng nhìn ra cái gì ‘khác thường’. Qua một lát, tay La Kiệt dừng lại, dụng cụ dò tìm ở một chỗ trên bụng Cố Khê từ từ xoay tròn, hai mắt của anh ta hiện lên ánh sáng hưng phấn.

“Nam, Bắc, các người tới xem." La Kiệt giơ ngón tay chỉ về phía màn hình, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi đến gần, tiếp theo hai người chợt nghe La Kiệt nói: “Tiểu Hà mang thai đôi, các người xem, nơi này có hai phôi thai."

“Cái gì?!" Tiếng nói của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức thay đổi, Cố Khê vốn nằm im, cũng nhịn không được mà nghiêng đầu qua muốn nhìn.

La Kiệt gật gật đầu, tiếng nói đầy kích động: “Xem nơi này, hai phôi thai, nhìn thấy không?"

Ánh mắt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại mơ hồ. Hai người xoa xoa mạnh lên đôi mắt, nhìn chăm chú vào hướng ngón tay La Kiệt đang chỉ, trên hình ảnh không quá rõ ràng bọn họ thấy được hai điểm đen nhỏ, chính là một cặp song sinh, hai người nhíu chặt lông mày, áp lực của tình cảm nào đó đang nảy lên trong cơ thể khiến cho bọn họ sắp không thể chịu đựng được.

Bất quá biểu tình của La Kiệt không hề thoải mái, mi tâm ngược lại nhíu chặt. “Theo trên siêu âm thì thai nhi đã 6 tuần, nguyên nhân chảy máu là…" La Kiệt không có nói tiếp, mà chuyển sang nói cái khác: “Chúng ta sẽ tiếp tục quan sát. Tử cung của Cố Khê phát triển cũng không hoàn thiện, bây giờ còn chưa xác định là do đứa nhỏ hay là do bản thân cậu ấy tạo nên, phải đợi kết quả kiểm tra máu thì mới phán định được."

“La Kiệt, xin anh nhất định cứu lấy bọn nó." Hốc mắt Cố Khê đỏ ửng lên.

Triển Tô Nam nhanh chóng cầm lấy tay Cố Khê, nói: “Nhất định, bọn nhỏ nhất định sẽ được cứu."

La Kiệt mỉm cười với Cố Khê: “Cậu phải kiên cường, cậu càng kiên cường thì bọn nhỏ cũng sẽ càng kiên cường. Kỳ thật, hiện nay loại tình huống này rất nhiều, kỹ thuật của chúng tôi cũng đã phát triển toàn diện, nhất định là có thể bảo vệ bọn nhỏ."

Cố Khê hít sâu, không để cho tâm tình của mình không ổn định. La Kiệt lấy dụng cụ dò tìm ra, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nhanh tay lau sạch bụng cho Cố Khê, rồi Triển Tô Nam ôm Cố Khê lên. La Kiệt hướng Triển Tô Nam gật gật đầu, Triển Tô Nam ôm Cố Khê rời đi, còn Kiều Thiệu Bắc ở lại.

Cố Khê không có ở đây, La Kiệt nói hết toàn bộ tình huống cho Kiều Thiệu Bắc biết. Hiện tượng chảy máu của Cố Khê không phải màu đỏ, đó là dấu hiệu sinh non, nhưng cũng có thể là do tử cung phát triển không hoàn thiện gây ra, bất quá thai nhi phát triển có chút trì trệ, mấy ngày nay là thời điểm mấu chốt nhất, mặc kệ là nguyên nhân gì, chảy máu luôn là điều không tốt. Gần đây Cố Khê đau thắt lưng thực sự là do mang thai gây nên, nói như vậy cặp song sinh này sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn đối với thân thể của cậu về sau, mà ngược lại, tình huống thân thể trước mắt của Cố Khê cũng có thể gây nguy hiểm cho đứa nhỏ, có thể cặp sinh đôi sẽ bị sinh non hoặc chỉ có một đứa còn sống là đã quá may mắn.

Điều nay tuyệt đối không thể nói cho Cố Khê biết, Kiều Thiệu Bắc không chút nghĩ ngợi mà dặn dò La Kiệt nhất định phải giấu kín Cố Khê. La Kiệt an ủi Kiều Thiệu Bắc, Angela nghiên cứu rất sâu về phương diện này, chờ cậu ấy tới đây, có lẽ tình huống của Cố Khê sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Còn phải tiêm thuốc cho Cố Khê, sau khi La Kiệt nói hết cho Kiều Thiệu Bắc biết, thì đi cùng hắn xuống lầu.

La Kiệt tiêm cho Cố Khê một mũi thuốc an thai, rồi gọi điện cho Trang Phi Phi bảo hắn lấy trong bệnh viện vài loại thuốc an thai khác nữa, chỉ cần bọn nhỏ có thể phát triển bình thường, thì bọn họ sẽ đem hết toàn lực để cứu lấy bọn nhỏ.

Tuy La Kiệt không nói gì, nhưng Cố Khê cũng hiểu được tình huống của bọn nhỏ không tốt, bằng không cậu cũng sẽ không chảy máu. Sau khi tiêm thuốc xong, Cố Khê rất phối hợp mà nhắm mắt lại, để cho mình có thể ngủ. Chỉ có ngủ nhiều một chút, đứa nhỏ cũng sẽ được nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng vậy mới có thể có chuyển biến tốt đẹp. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ngồi bên cạnh Cố Khê, một tấc cũng không rời, còn La Kiệt đi xuống dưới nhà chờ fax của Trang Phi Phi.

Khi fax tới, La Kiệt nhanh chóng cầm lên xem, kết quả kiểm tra cho thấy phôi thai phát triển có tình huống bị lệch vị thấp, nhưng cũng không quá tồi tệ, nhưng lệch vị thấp này cũng đủ gây nên rất nhiều phiền phức. Trong lòng có một chút không xác định, La Kiệt ở dưới nhà suy nghĩ hồi lâu, rồi bấm số điện thoại của Angela.
Tác giả : Neleta
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại