Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 33: H trong bồn tắm

Hai người vào phòng giải phẫu, Lâm Vi thuần thục kéo tấm màn che thi thể ra.

“Xem ra em hiểu rất rõ nơi này, còn biết thi thể nào dành riêng cho sinh viên làm thí nghiệm" Khẩu trang che gần hết khuôn mặt Diệp Kính Văn chỉ để lộ ra đôi mắt rất có thần.

“Đương nhiên, năm đó em nhốt mình trong này cả ngày" Ánh mắt Lâm Vi khẽ cong lên lộ ra nụ cười “Không nói nữa, anh muốn giải phẫu phần nào?"

“Chân"

“Được, anh mổ chính, em hỗ trợ" Lâm vi mở hộp công cụ Diệp Kính Văn mang theo ra, lấy dao giải phẫu đưa cho Diệp Kính Văn.

Diệp Kính Văn nhận dao xong liền vùi đầu vào công việc.

Lâm Vi cũng cúi đầu, đầu hai người gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

“Chỗ này gắp một chút da"

“Ừ, cẩn thận mạch máu ở đó"

Thỉnh thoảng Lâm Vi lại đổi dụng cụ cho Diệp Kính Văn, dùng nhíp kẹp da giúp hắn, sau đó Diệp Kính Văn có thể dễ dàng lướt một nhát dao cắt lìa da.

Sau đó từng lớp da thịt được cắt gọn gàng.

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, về sau không cần lên tiếng cũng hiểu đối phương cần cái gì.

Ánh đèn phẫu thuật dịu dàng phát ra ánh sáng bàng bạc trên thi thể.

Tiếng da thịt bị cắt lìa cùng hơi thở của hai người hợp lại khiến phòng giãi phẫu yên tĩnh lạ lùng.

“Tĩnh mạch đã chia xong, tiếp theo phải làm gì?" Diệp Kính Văn dừng tay nhìn Lâm Vi.

Lâm Vi ngẩng đầu nháy mắt “Em cũng không biết, học lâu rồi nên quên mất"

Nhìn nhau hồi lâu không hẹn mà cùng cười.

“Được rồi hôm nay tới đây thôi" Diệp Kính Văn cầm dụng cụ đi rửa, Lâm Vi cũng vội vàng đi theo.

Không biết có phải do đeo găng tay quá lâu không mà ngón tay hai người đều tái nhợt.

Diệp Kính Văn nhẹ nhàng cầm tay Lâm Vi xoa thật nhiều xà bông.

“Kính Văn" Lâm Vi đột ngột lên tiếng.

“Hả?"

“Em thấy anh rất có thiên phú về lĩnh vực ngoại khoa"

“Phải không?"

“Ừ" Lâm Vi lau khô tay, vỗ vỗ bả vai hắn “Cố gắng lên, tương lai sẽ trở thành bác sĩ ngoại khoa xuất sắc đó"

Diệp Kính Văn cười cười xếp dụng cụ vào hộp.

“Còn em? Đã nghĩ sẽ vào khoa nào chưa?"

“Chưa biết, đến bây giờ vẫn chưa có khoa nào khiến em thích thú…"

“Hay là chúng ta cùng vào ngoại khoa, anh rất muốn được giải phẫu cùng em, em xem, chúng ta phối hợp ăn ý như vậy"

“Sau hãy nói, chuyện tương lai ai biết được"

Lâm Vi khẽ thở dài, đi theo Diệp Kính Văn ra cửa.

Thực ra hai người họ không nghĩ tới chỉ vì thuận miệng nói ra một câu lại có thể ảnh hưởng rất lớn đến đối phương sau này.

Thứ tư mở hội nghị giữa Hội học sinh và Đoàn, Diệp Kính Văn lại chạm mặt Tiêu Phàm.

Hắn mặc một cái áo sơ mi trắng trông rất trẻ trung, nhìn Diệp Kính Văn cười rạng rỡ.

Hai người chủ trì hội nghị, triển khai kế hoạch, thông báo điều chỉnh tạm thời và phương án khắc phục.

Cuối cùng xác nhận cùng chọn đề tài tình yêu và hôn nhân làm chủ đề cuộc thi.

Sau cuộc họp, hai người sóng vai nhau ra ngoài.

Tiêu Phàm chạy tới nắm tay thì bị Diệp Kính Văn hất ra.

“Tôi ghét cùng người lạ tiếp xúc thân thể" Diệp Kính Văn cười cười, giọng nói giống hệt lúc Lâm Vi đã từng nói với hắn.

“Ai, tại sao mình thích phải một người kì quái như vậy?" Tiêu Phàm nhún nhún vai nhưng chỉ nhận lại một câu trả lời lạnh lùng “Tại sao mình lại bị một người kì quái như vậy thích phải?"

Ánh mắt họ phát tia lửa trong không khí, Tiêu Phàm thở dài thật dài.

“Cậu biết không, lúc cậu đứng trên khán đài nhảy múa, cả người phát ra sức hấp dẫn chết người…."

“Ồ? Khiến cho bộ não anh chết luôn sao?"

“A, chưa chết, chỉ là trúng độc thôi" Tiêu Phàm cười khẽ bên tai Diệp Kính Văn “Trúng độc của cậu"

“Nói cái gì nghe lọt tai hơn đi" Diệp Kính Văn cũng cười.

“Tôi hít phải ma túy mang tên Kính Văn"

Diệp Kính Văn hài lòng gật đầu một cái.

Hai người sóng vai đi đến cổng trường thì vừa lúc gặp được Lâm Vi đang chạy lại.

Lâm Vi gật đầu xã giao với Tiêu Phàm, sau đó bước đến bên cạnh Diệp Kính Văn.

Giọng nói không lớn không nhỏ vừa đủ để Tiêu Phàm nghe thấy.

“Về nhà hả?"

Diệp Kính Văn gật đầu một cái “Đi thôi"

Sau đó kéo Lâm Vi ra khỏi trường.

Chỉ còn lại mình Tiêu Phàm đứng dưới ngọn đèn đường cười chua xót.

Sau hội nghị, Hội học sinh và Đoàn trường đều rất bận rộn.

Vì để chuẩn bị cho cuộc thi vào cuối tuần mà Diệp Kính Văn điều động cả Hội học sinh, phân công đâu ra đấy chỉ còn tập trung vào giai đoạn gấp rút.

Số lần chạm mặt Tiêu Phàm cũng giảm hẳn đi.

Nhưng Tiêu Phàm hình như cũng vậy, không còn thời gian để quanh quẩn bên Diệp Kính Văn.

Chỉ là đôi mắt lấp lánh của hắn khiến cho Diệp Kính Văn rất không thoải mái.

Đến cuối tuần là cuộc hẹn bơi lội với Lâm Vi.

Lâm Vi còn dời lịch làm thí nghiệm đi, gần đây Diệp Chủ tịch nhà chúng ta bề bộn nhiều việc, cả ngày tất bật đến khuya khoắt, Lâm Vi cũng muốn nhân dịp này giúp hắn thả lỏng một chút.

Hai người ra ngoài, Diệp Kính Văn dùng xe của anh hắn để đưa Lâm Vi đi bơi.

Suốt đường đi, Lâm Vi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ âm thầm trông đợi.

Dù sống chung nhưng dường như vẫn còn chút khoảng cách, mặc dù Diệp Kính Văn thường hay nhân lúc Lâm Vi mà chạy sang hôn lén, nhưng vẫn chưa tính là tiến triển.

Dĩ nhiên, đây là do Lâm Vi tạo nên.

Đến hồ bơi rồi Lâm Vi mới biết là Diệp Kính Văn đã sớm có âm mưu.

Lại là…

Một hồ bơi thật lớn, bên cạnh còn có một hồ nước ngâm mình.

Quan trọng hơn đó là, vắng tanh không một bóng người…

“Vì là vé VIP nên rất yên tĩnh, em không phải sợ. Cứ mặc quần bó sát người cho thoải mái.

Thế nên mới phải sợ.

Nếu có người thì còn sợ gì nữa.

Lâm Vi liếc hắn một cái, sau đó chạy vào phòng thay quần áo.

Cái tên Diệp Kính Văn này cũng thật là, chuẩn bị quần bơi ngắn như vậy, chỉ có thể che được phần cần che nhất, nhìn có vẻ quái dị.

Lâm Vi cảm giác nếu lấy tay che lại thì hơi kì kì, nhất là khi tên Diệp Kính Văn đang cười đến bỉ ổi trước mặt.

Đành phải chịu đựng cảm giác ngứa ngáy mà nhảy thẳng xuống hồ.

Đạp nước được hai cái thì Lâm Vi uống liền mấy ngụm nước.

Diệp Kính Văn vẫn đứng khoanh tay trước ngực mà cười.

“Gấp gáp như vậy làm gì? Nước trong suốt nên không thể che hết cơ thể xinh đẹp của em đâu" Diệp Kính Văn dứt lời cũng nhảy xuống bơi tới bên cạnh Lâm Vi, hai tay xuyên từ dưới nách lên ôm chặt lấy cậu.

“Anh thả lỏng ra, nếu không em bị siết đến chết bây giờ" Lâm Vi thở hổn hển giãy giụa.

“Anh là phao cứu sinh của em, thả lỏng ra thì em sẽ chết đuối" Dứt lời ôm Lâm Vi vào lòng.

“Anh dạy em bơi đi" Lâm Vi quay lại thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Kính Văn gần trong gang tấc, bất chợt thấy hắn thật đẹp, vì vậy nhẹ nhàng sáp qua hôn hắn một cái.

“Mới đây đã bắt đầu câu dẫn anh rồi?" Diệp Kính Văn cười xấu xa hôn lại “Được rồi, anh dạy em bơi"

Ôm cậu đến nơi nước cạn, Diệp Kính Văn buông Lâm Vi ra để cậu tập những động tác cơ bản.

Lâm Vi rất thông minh, rất nhanh đã có thể bơi vài đường dưới nước.

Quanh quẩn ở nơi cạn một lúc, Lâm Vi không hài lòng với độ sâu này nên bơi qua khúc sâu hơn.

Diệp Kính Văn bơi phía sau làm phao cứu sinh của cậu.

Hai người quấn quít trong hồ, Diệp Kính Văn dùng cơ thể như phao để Lâm Vi bám vào.

Thấm mệt thì ngồi nghỉ cạnh bờ hồ.

Tóc ướt nhẹp bết vào trán, Diệp Kính Văn rướn cổ lắc vài cái, nước bắn hết vào người Lâm Vi.

Lâm Vi mỉm cười “Anh làm gì vậy?"

“Câu dẫn em đó" Diệp Kính Văn cười cười, sáp lại hôn khóe miệng khẽ nhếch của Lâm Vi.

Đụng chạm nhẹ nhàng khiến nhịp tim tăng vọt.

“Lâm Vi, đi tắm đi" Diệp Kính Văn mở to mắt chỉ chỉ bồn tắm thật to phía xa.

Cái hồ đó có thể chứa hơn 10 người…

Nhìn ánh mắt mong đợi của Diệp Kính Văn, Lâm Vi gật đầu một cái.

Đã chuẩn bị tư tưởng rồi, cùng hắn đi chơi khẳng định không phải chuyện tốt.

Hai người bước vào hồ, cởi hết tầng quần áo cuối cùng, toàn thân trần truồng ngâm trong hồ nước ấm áp, thư thái nói không thành lời.

“Anh xoa bóp cho em" Diệp Kính Văn nhẹ nhàng bơi lại bên cạnh Lâm Vi, cánh tay ôm lấy hông kéo cậu vào lòng.

“Để em làm" Lâm Vi nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó xoay lại đối mặt với Diệp Kính Văn, bàn tay vòng quanh hông hắn.

Hai người ôm nhau, mặt kề mặt, hơi thở của đối phương phả trên mặt, hơi thở nóng làm nhiệt độ dưới hồ cũng nóng lên.

“Này, em lại học thói hư ở đâu rồi?" Diệp Kính Văn khẽ cười bên tai Lâm Vi, đàn anh Lâm Vi nhà chúng ta có vẻ bất an, ngón tay khẽ run…

“Em xem GV nhiều như vậy, không phải anh nên cho em cơ hội thực hành sao" Lâm Vi mỉm cười, ngón tay thăm dò giữa hai đùi Diệp Kính Văn.

Trong bồn tắm nóng rực, xung quanh dần trở nên mơ hồ.

Chỉ có ánh mắt trong suốt của Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi thật chăm chú như muốn hút đối phương vào.

“Vi, anh yêu em"

Lời nói êm ái không chút đột ngột lại khiến trái tim Lâm Vi khẽ run, ổn định lại hơi thở mới cười nói “Đừng gọi em như vậy, đáng ghét"

“Được rồi, Lâm"

“Gọi đầy đủ vẫn là ổn nhất đúng không, Tiểu Văn?"

Hai người nhìn nhau không hẹn mà cười “Lâm Vi, xem ra da mặt anh vẫn chưa đủ dày"

“Ừ, thua tường thành một chút"

Khi nói chuyện, Lâm Vi không phát ra rằng Diệp Kính Văn đã ôm sát cậu vào lồng ngực, hơn nữa còn siết chặt hai tay cậu ra sau lưng.

“Này…Tay của anh đừng lộn xộn" Lâm Vi nhíu mày cục cựa muốn ngăn ngón tay đang làm loạn kia.

“Không có lộn xộn, anh chỉ là viết tên lên người em thôi" Diệp Kính Văn cười đưa tay thăm dò sau huyệt của Lâm Vi “Trong thân thể cũng viết một cái được không?"

“Anh biến thái…."

“Mới biết sao?" Nói xong thì cười tà ác nhét tay vào.

Lâm Vi khó chịu nhúc nhích eo nghiêm túc nói “Lần này tới em làm"

“Em xem GV thêm 1 năm anh sẽ cho em làm"

“Diệp Kính Văn anh….A…." Tiếng hét chói tai bị Diệp Kính Văn dùng môi chặn lại.

“Mặc dù nơi này chỉ có anh và em, nhưng dưới lầu vẫn có người, em nhỏ tiếng chút nha" Diệp Kính Văn cắn tai Lâm Vi nhẹ nhàng nói.

“Anh điên rồi…"

“Ừ, theo lời Tiêu Phàm nói thì anh hít phải ma túy Lâm Vi" Ngón tay của Diệp Kính Văn khuyếch trương bên trong, thỉnh thoảng còn ấn mạnh vào.

“Nói đến hắn làm gì? Muốn em ghen?" Lâm Vi cười nhạt “Em thích ăn cay, không ăn chua"

“Hắn nói hắn thích anh…." Rút ngón tay ra, dùng vật đã sớm cứng rắn nóng rực đặt trước huyệt mềm mại, sự va chạm như sức hấp dẫn kêu gọi hắn mau tiến vào.

“Chúc mừng vì bị con sói đó thích" Lâm Vi vừa cười vừa sáp qua hôn lên khóe mắt Diệp Kính Văn “Muốn thay lòng hả? Trả lần đầu lại cho em"

Nói xong bắt được tay Diệp Kính Văn, kéo hắn ra bờ hồ.

Phía sau là vách tường lạnh như băng, phía trước là Lâm Vi xinh đẹp, Diệp Kính Văn nhíu mày.

“Thì ra em thích sự kích thích lớn hơn?" Mỉm cười buông Lâm Vi ra để cậu dùng tay hoạt động, Diệp Kính Văn thoải mái dựa vào vách tường hưởng thụ.

“Tay mạnh một chút, liếm trước ngực một chút"

“Em xem GV không hiệu quả a Lâm Vi, làm nửa ngày anh cũng chưa có cảm giác…"

“Im miệng" Lâm Vi rống lên một tiếng, hướng mắt về phía thân thể trần truồng đẹp đẽ kia, dù đầu óc quay cuồng hạ thân phát đau nhưng Lâm Vi vẫn mờ mịt.

Nên đi từ đâu? Liếm ngực hắn?

Bạn đang
Tác giả : Điệp Chi Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 1 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại