Vi Tử Giả Đại Ngôn
Chương 36: Tào phớ mặn và tào phớ ngọt
Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!
Một đề cử 90 điểm sẽ bonus chương nè!
- -------------------------
Ngày 7/8/2014, lập thu
Ai nói lập thu thì trời không nóng?
Tất cả chỉ là nói nhảm!
Chu Hải vừa lau khô tóc, vừa mở TV của nhà khác, trên TV thông báo: nhiệt độ không khí hôm nay trên toàn lãnh thổ Trung Quốc, đỏ chót từ đầu đến cuối đều, không nơi nào không nóng.
Bọn họ đang ở Độ Bình, một thị trấn nhỏ thuộc thành phố Đông Nam, gần nội địa, nên nhiệt độ cao hơn đến 3, 4 độ so với thành phố Đông Nam, cộng thêm gió Nam thổi tới, làm cho người ta khó có thể chịu đựng được.
Tới đây 3 ngày, xử lý một vụ khiếu nại, dự định sáng nay sẽ trở về thành phố Đông Nam.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mập Mạp mặt đầy mồ hôi đi vào, thấy Chu Hải đã tắm xong, anh ta còn chẳng thèm đóng cửa, tới đứng dưới điều hòa để gió thổi vào mặt.
"Cái thời tiết khỉ gì thế này, mới sáng sớm mà đã nóng như vậy!"
Lương Hồng Cương và Tên Điên ở phòng đối diện, nghe thấy tiếng than thở của Mập Mạp cũng ghé sang.
"Anh Hải, mấy giờ chúng ta sẽ xuất phát?"
Tối qua anh đã nhận được điện thoại của Hoàng Trọng Sinh, chi đội trưởng Hoàng chính thức thăng chức, đường đường chính chính giữ chức đội trưởng. Ông ta bị cấp dưới bắt quấy nhiễu, bất phải “rửa chức" trong tối nay.
Đội trưởng Hoàng muốn tổ 2 của Chu Hải cùng tham gia, Chu Hải buộc phải đồng ý.
Chu Hải nhìn thời gian trên di động.
"Sau khi ăn sáng xong, chúng ta sẽ về thành phố.
Tên Điên, anh đưa xe đi đổ đầy xăng đi!"
La Vân Phong vỗ ba lô trên người
"Tất cả đều đã chuẩn bị xong!"
Mập Mạp cười xấu xa, dùng bả vai huých vào La Vân Phong.
"Này Tên Điên, cô nàng bí ẩn gọi điện cho anh tối qua, là thế nào đấy?
Chẳng phải người ta còn bảo hôm nay anh đừng đi, muốn gặp anh nói chuyện sao? Tốt nhất là anh hối lộ tôi đi, nếu không tôi sẽ cho cô ấy biết."
Tên Điên giương cái túi trong tay lên, Mập Mạp nhanh chóng tránh ra.
"Ngưng! Nói bây giờ luôn đi, tôi không sợ!"
Mập Mạp không ngờ Tên Điên lại tự tin đến thế, nhưng điều đó càng khơi gợi tính tò mò của Mập Mạp.
"Ây da, anh mau nói đi, người đó là ai vậy?"
Tên Điên nhíu mày.
"Là bạn học cấp ba của tôi, cũng là chị vợ của tôi!"
"Chị vợ?"
"Cô ấy tới tìm tôi vay tiền, tôi đâu có tiền?
Tôi vừa chuyển đến Đông Nam với vợ gần đây, tháng 9 vợ tôi mới tới trường tiểu học Chấn Hoa để làm việc, bây giờ cô ấy chỉ ở nhà, chi tiêu trong gia đình chỉ dựa vào tôi.
Huống hồ, sinh hoạt phí ở thành phố Đông Nam cao như vậy, những gì chúng tôi tích góp được đã sớm hết rồi.
Còn nữa, trước kia cô ta mượn 50.000 tệ còn chưa trả, bây giờ còn muốn mượn sao?
Giờ chúng tôi thật sự không có tiền!"
Chu Hải dừng lại.
"Không cho mượn không được sao?"
Mập Mạp nheo mắt lại.
"Móa! Trong tay cô ta có điểm yếu gì của anh sao, cớ sao cứ mượn đều cho vậy?"
Một câu đủ khiến Tên Điên chớp chớp mắt, cười một hồi mới thở dài nói.
"Haiz! Hồi cấp ba, tôi có theo đuổi cô ta.
Đó là tình cảm tuổi dậy thì, tôi sớm đã quên rồi.
Không ngờ, khi vợ chồng tôi chuẩn bị kết hôn, hai gia đình gặp nhau, tôi mới phát hiện, hai người là chị em ruột.
Chuyện này, tôi cũng không chủ động giải quyết được!
Về sau, cô ta luôn tìm đủ thứ lý do để tìm tôi vay tiền."
Mập Mạp trừng mắt.
"Trời! Quá cẩu huyết, bạn gái cũ và vợ lại là chị em ruột!
Nhưng chuyện này đúng là không thể nói ra được, đây phải nói là ‘quá khứ đen tối’!"
Tiểu Lương lo lắng.
"Trời ạ, nếu chị dâu phát hiện thì sao?"
Tên Điên thở dài một hơi.
"Nếu phát hiện thì đương nhiên tôi phải nói thật rồi!
Lúc trước, vì sợ vợ cảm thấy khó chịu nên bất đắc dĩ tôi mới giấu diếm.
Ba ngày trước khi chúng tôi chuẩn bị cưới thì cô ta đến tìm tôi mượn 50.000 tệ.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn, đã chuẩn bị tất cả, không thể để cô dâu bỏ chạy được!
Nhưng dù người này đã chuyển nhà đến Độ Bình cùng chồng vẫn tiếp tục quấy rối không dừng lại! Tôi chịu đựng quá đủ rồi!"
Mập Mạp nhìn anh ta đồng tình.
"Điên à, đẹp trai cũng không phải chuyện gì tốt, nhìn cuộc sống của anh tôi cảm thấy tôi hạnh phúc hơn nhiều, đôi lúc độc thân thì cũng buồn, nhưng không có ai quản thúc, tự do hơn nhiều.
Có phải không Chu Hải?"
Lương Hồng Cương vỗ vai Mập Mạp.
"Anh Từ đừng nói như vậy, anh Phong đã đủ buồn rồi."
Tên Điên mang balo lên lưng, hướng những người đang lo lắng cho mình, cười cười.
"Đôi khi ngẫm lại không kết hôn cũng rất tốt!
Một người đủ ăn, không phải lo lắng gia đình bị đói!"
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Tên Điên.
Chu Hải chợt nhớ đến cha mẹ mình.
Từ lúc anh có nhận thức, ngày nào hai người cũng cãi nhau, cha mẹ không hài lòng về nhau, công việc, thói quen sinh hoạt, đối nhân xử thế, tất cả đều không hợp ý nhau.
Nhớ lúc anh lên tiểu học, có lần anh hỏi cha, vì sao ngày nào hai người cũng cãi nhau?
Anh chịu quá đủ rồi!
Cha xoa đầu anh, nói, vì lúc mẹ anh sắp sinh, cha anh lại đang làm nhiệm vụ, hai tháng không về nhà.
Điện thoại cũng không thể nói là đang làm gì, chỉ nói là đi công tác, không về được.
Lúc sắp sinh, mẹ anh chỉ có thể tự mình đến bệnh viện, tự mình làm mọi thứ, tự đến bệnh viện kiểm tra. Một lần, khi mẹ anh gần tới bệnh viện thì có một tên trộm giật túi xách của mẹ, còn đẩy mẹ ngã xuống đất.
Mẹ bị đau bụng, nhưng vì đang buổi sáng sớm, trên đường không có ai. Đúng lúc đó cha anh và một nữ cảnh sát mặc thường phục bước xuống xe, nhìn thấy mẹ anh nhưng chỉ lướt qua, như không hề thấy.
Lúc đó cha anh đang đuổi bắt một tên trùm buôn ma túy, sắp đến lúc giao dịch, tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Mẹ anh được người ta đi đường đưa vào bệnh viện, nhưng vì mất máu quá nhiều dẫn đến nguy hiểm, chỉ có thể cắt bỏ tử cung.
Từ đó về sau, mẹ anh không tin cha anh nữa, dù biết cô gái kia chỉ đang thi hành nhiệm vụ, dù biết cha anh là người hùng, nhưng là phụ nữ, bà ấy cảm thấy tủi thân.
Chu Hải lắc lắc đầu.
"La Vân Phong, có rất nhiều thứ không thể quay lại, đừng làm niềm tin giữa hai người.
Kỳ thật, tình cảm vợ chồng rất mong manh.
Không nói nữa, chúng ta đi ăn cơm."
Bọn họ nhanh chóng đến phòng ăn của nhà khách, vì còn sớm nên không có nhiều người. Mập Mạp lấy tới bốn đĩa thức ăn.
Đĩa thứ nhất: bốn cái trứng chiên, hai quả trứng om, hai cái sandwich, hai cánh gà nướng.
Đĩa thứ hai: bánh bao gạch cua, bánh bao xá xíu, tangbao (há cảo nhân súp), xíu mại, hai cái sủi cảo tôm.
Đĩa thứ ba: đậu nành hầm cà chua, salad rau cúc đắng, thịt xá xíu, trứng muối, một phần đậu đũa muối chua.
Một đĩa lớn trái cây.
Còn thêm một bát chén tàu phớ.
Chu Hải lướt qua, nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn.
Anh yên lặng đến ngồi vào một cái bàn bên cạnh Mập Mạp. Mập Mạp đang ăn, thấy Chu Hải ngồi bàn phía sau lưng mình, thì tỏ vẻ không hiểu.
Nuốt ực một chén canh, miệng vẫn còn đầy thức ăn, anh ta hỏi.
"Chu Hải, sao anh không ngồi ở đây?"
Cậu Lương và Tên Điên đi tới, thấy Mập Mạp bày một bàn đồ ăn, hai người đều im lặng ngồi xuống cùng bàn với Chu Hải.
Mập Mạp không ngốc, ánh mắt mọi người đã nói lên tất cả
Anh ta ‘hừ’ một tiếng.
Vùi đầu vào bốn đĩa kia mà ăn.
Sau 10 phút, toàn bộ đĩa đều bị tiêu diệt sạch sẽ, ngay cả xương gà cũng được gặm sạch sẽ.
Có điều, Mập Mạp bỗng nhiên nhìn chén tàu phớ còn sót lại, vò đầu bức tai.
Chu Hải nhìn vẻ mặt khó coi của Mập Mạp, tò mò hỏi.
"Sao vậy? Cậu không ăn nổi nữa sao?"
Mập Mạp ai oán nhìn Chu Hải.
"Không phải, tôi chỉ đang nghĩ, tại sao lại có nước sốt mặn trong món tàu phớ này chứ?
Tại sao không để nước đường đậu đỏ
Hay chè xoài bột báng cũng được.
Hoặc là một món cay cay?"
"..."
- --------------------------------------------
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại
Một đề cử 90 điểm sẽ bonus chương nè!
- -------------------------
Ngày 7/8/2014, lập thu
Ai nói lập thu thì trời không nóng?
Tất cả chỉ là nói nhảm!
Chu Hải vừa lau khô tóc, vừa mở TV của nhà khác, trên TV thông báo: nhiệt độ không khí hôm nay trên toàn lãnh thổ Trung Quốc, đỏ chót từ đầu đến cuối đều, không nơi nào không nóng.
Bọn họ đang ở Độ Bình, một thị trấn nhỏ thuộc thành phố Đông Nam, gần nội địa, nên nhiệt độ cao hơn đến 3, 4 độ so với thành phố Đông Nam, cộng thêm gió Nam thổi tới, làm cho người ta khó có thể chịu đựng được.
Tới đây 3 ngày, xử lý một vụ khiếu nại, dự định sáng nay sẽ trở về thành phố Đông Nam.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mập Mạp mặt đầy mồ hôi đi vào, thấy Chu Hải đã tắm xong, anh ta còn chẳng thèm đóng cửa, tới đứng dưới điều hòa để gió thổi vào mặt.
"Cái thời tiết khỉ gì thế này, mới sáng sớm mà đã nóng như vậy!"
Lương Hồng Cương và Tên Điên ở phòng đối diện, nghe thấy tiếng than thở của Mập Mạp cũng ghé sang.
"Anh Hải, mấy giờ chúng ta sẽ xuất phát?"
Tối qua anh đã nhận được điện thoại của Hoàng Trọng Sinh, chi đội trưởng Hoàng chính thức thăng chức, đường đường chính chính giữ chức đội trưởng. Ông ta bị cấp dưới bắt quấy nhiễu, bất phải “rửa chức" trong tối nay.
Đội trưởng Hoàng muốn tổ 2 của Chu Hải cùng tham gia, Chu Hải buộc phải đồng ý.
Chu Hải nhìn thời gian trên di động.
"Sau khi ăn sáng xong, chúng ta sẽ về thành phố.
Tên Điên, anh đưa xe đi đổ đầy xăng đi!"
La Vân Phong vỗ ba lô trên người
"Tất cả đều đã chuẩn bị xong!"
Mập Mạp cười xấu xa, dùng bả vai huých vào La Vân Phong.
"Này Tên Điên, cô nàng bí ẩn gọi điện cho anh tối qua, là thế nào đấy?
Chẳng phải người ta còn bảo hôm nay anh đừng đi, muốn gặp anh nói chuyện sao? Tốt nhất là anh hối lộ tôi đi, nếu không tôi sẽ cho cô ấy biết."
Tên Điên giương cái túi trong tay lên, Mập Mạp nhanh chóng tránh ra.
"Ngưng! Nói bây giờ luôn đi, tôi không sợ!"
Mập Mạp không ngờ Tên Điên lại tự tin đến thế, nhưng điều đó càng khơi gợi tính tò mò của Mập Mạp.
"Ây da, anh mau nói đi, người đó là ai vậy?"
Tên Điên nhíu mày.
"Là bạn học cấp ba của tôi, cũng là chị vợ của tôi!"
"Chị vợ?"
"Cô ấy tới tìm tôi vay tiền, tôi đâu có tiền?
Tôi vừa chuyển đến Đông Nam với vợ gần đây, tháng 9 vợ tôi mới tới trường tiểu học Chấn Hoa để làm việc, bây giờ cô ấy chỉ ở nhà, chi tiêu trong gia đình chỉ dựa vào tôi.
Huống hồ, sinh hoạt phí ở thành phố Đông Nam cao như vậy, những gì chúng tôi tích góp được đã sớm hết rồi.
Còn nữa, trước kia cô ta mượn 50.000 tệ còn chưa trả, bây giờ còn muốn mượn sao?
Giờ chúng tôi thật sự không có tiền!"
Chu Hải dừng lại.
"Không cho mượn không được sao?"
Mập Mạp nheo mắt lại.
"Móa! Trong tay cô ta có điểm yếu gì của anh sao, cớ sao cứ mượn đều cho vậy?"
Một câu đủ khiến Tên Điên chớp chớp mắt, cười một hồi mới thở dài nói.
"Haiz! Hồi cấp ba, tôi có theo đuổi cô ta.
Đó là tình cảm tuổi dậy thì, tôi sớm đã quên rồi.
Không ngờ, khi vợ chồng tôi chuẩn bị kết hôn, hai gia đình gặp nhau, tôi mới phát hiện, hai người là chị em ruột.
Chuyện này, tôi cũng không chủ động giải quyết được!
Về sau, cô ta luôn tìm đủ thứ lý do để tìm tôi vay tiền."
Mập Mạp trừng mắt.
"Trời! Quá cẩu huyết, bạn gái cũ và vợ lại là chị em ruột!
Nhưng chuyện này đúng là không thể nói ra được, đây phải nói là ‘quá khứ đen tối’!"
Tiểu Lương lo lắng.
"Trời ạ, nếu chị dâu phát hiện thì sao?"
Tên Điên thở dài một hơi.
"Nếu phát hiện thì đương nhiên tôi phải nói thật rồi!
Lúc trước, vì sợ vợ cảm thấy khó chịu nên bất đắc dĩ tôi mới giấu diếm.
Ba ngày trước khi chúng tôi chuẩn bị cưới thì cô ta đến tìm tôi mượn 50.000 tệ.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn, đã chuẩn bị tất cả, không thể để cô dâu bỏ chạy được!
Nhưng dù người này đã chuyển nhà đến Độ Bình cùng chồng vẫn tiếp tục quấy rối không dừng lại! Tôi chịu đựng quá đủ rồi!"
Mập Mạp nhìn anh ta đồng tình.
"Điên à, đẹp trai cũng không phải chuyện gì tốt, nhìn cuộc sống của anh tôi cảm thấy tôi hạnh phúc hơn nhiều, đôi lúc độc thân thì cũng buồn, nhưng không có ai quản thúc, tự do hơn nhiều.
Có phải không Chu Hải?"
Lương Hồng Cương vỗ vai Mập Mạp.
"Anh Từ đừng nói như vậy, anh Phong đã đủ buồn rồi."
Tên Điên mang balo lên lưng, hướng những người đang lo lắng cho mình, cười cười.
"Đôi khi ngẫm lại không kết hôn cũng rất tốt!
Một người đủ ăn, không phải lo lắng gia đình bị đói!"
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Tên Điên.
Chu Hải chợt nhớ đến cha mẹ mình.
Từ lúc anh có nhận thức, ngày nào hai người cũng cãi nhau, cha mẹ không hài lòng về nhau, công việc, thói quen sinh hoạt, đối nhân xử thế, tất cả đều không hợp ý nhau.
Nhớ lúc anh lên tiểu học, có lần anh hỏi cha, vì sao ngày nào hai người cũng cãi nhau?
Anh chịu quá đủ rồi!
Cha xoa đầu anh, nói, vì lúc mẹ anh sắp sinh, cha anh lại đang làm nhiệm vụ, hai tháng không về nhà.
Điện thoại cũng không thể nói là đang làm gì, chỉ nói là đi công tác, không về được.
Lúc sắp sinh, mẹ anh chỉ có thể tự mình đến bệnh viện, tự mình làm mọi thứ, tự đến bệnh viện kiểm tra. Một lần, khi mẹ anh gần tới bệnh viện thì có một tên trộm giật túi xách của mẹ, còn đẩy mẹ ngã xuống đất.
Mẹ bị đau bụng, nhưng vì đang buổi sáng sớm, trên đường không có ai. Đúng lúc đó cha anh và một nữ cảnh sát mặc thường phục bước xuống xe, nhìn thấy mẹ anh nhưng chỉ lướt qua, như không hề thấy.
Lúc đó cha anh đang đuổi bắt một tên trùm buôn ma túy, sắp đến lúc giao dịch, tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Mẹ anh được người ta đi đường đưa vào bệnh viện, nhưng vì mất máu quá nhiều dẫn đến nguy hiểm, chỉ có thể cắt bỏ tử cung.
Từ đó về sau, mẹ anh không tin cha anh nữa, dù biết cô gái kia chỉ đang thi hành nhiệm vụ, dù biết cha anh là người hùng, nhưng là phụ nữ, bà ấy cảm thấy tủi thân.
Chu Hải lắc lắc đầu.
"La Vân Phong, có rất nhiều thứ không thể quay lại, đừng làm niềm tin giữa hai người.
Kỳ thật, tình cảm vợ chồng rất mong manh.
Không nói nữa, chúng ta đi ăn cơm."
Bọn họ nhanh chóng đến phòng ăn của nhà khách, vì còn sớm nên không có nhiều người. Mập Mạp lấy tới bốn đĩa thức ăn.
Đĩa thứ nhất: bốn cái trứng chiên, hai quả trứng om, hai cái sandwich, hai cánh gà nướng.
Đĩa thứ hai: bánh bao gạch cua, bánh bao xá xíu, tangbao (há cảo nhân súp), xíu mại, hai cái sủi cảo tôm.
Đĩa thứ ba: đậu nành hầm cà chua, salad rau cúc đắng, thịt xá xíu, trứng muối, một phần đậu đũa muối chua.
Một đĩa lớn trái cây.
Còn thêm một bát chén tàu phớ.
Chu Hải lướt qua, nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn.
Anh yên lặng đến ngồi vào một cái bàn bên cạnh Mập Mạp. Mập Mạp đang ăn, thấy Chu Hải ngồi bàn phía sau lưng mình, thì tỏ vẻ không hiểu.
Nuốt ực một chén canh, miệng vẫn còn đầy thức ăn, anh ta hỏi.
"Chu Hải, sao anh không ngồi ở đây?"
Cậu Lương và Tên Điên đi tới, thấy Mập Mạp bày một bàn đồ ăn, hai người đều im lặng ngồi xuống cùng bàn với Chu Hải.
Mập Mạp không ngốc, ánh mắt mọi người đã nói lên tất cả
Anh ta ‘hừ’ một tiếng.
Vùi đầu vào bốn đĩa kia mà ăn.
Sau 10 phút, toàn bộ đĩa đều bị tiêu diệt sạch sẽ, ngay cả xương gà cũng được gặm sạch sẽ.
Có điều, Mập Mạp bỗng nhiên nhìn chén tàu phớ còn sót lại, vò đầu bức tai.
Chu Hải nhìn vẻ mặt khó coi của Mập Mạp, tò mò hỏi.
"Sao vậy? Cậu không ăn nổi nữa sao?"
Mập Mạp ai oán nhìn Chu Hải.
"Không phải, tôi chỉ đang nghĩ, tại sao lại có nước sốt mặn trong món tàu phớ này chứ?
Tại sao không để nước đường đậu đỏ
Hay chè xoài bột báng cũng được.
Hoặc là một món cay cay?"
"..."
- --------------------------------------------
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại
Tác giả :
Tuyết Nhi Cách Cách