Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu
Quyển 3 - Chương 25
Cố Thanh Mạn lấy tay chống cằm, dựa trên giường, ngốc ngốc nhìn một chỗ xuất thần. Hai hồ điệp triền miên từ trước cửa sổ bay qua, không biết nghĩ tới gì, trên mặt Cố Thanh Mạn nổi lên một vòng đỏ ửng, trên tay kéo khăn, thần thái tiểu nữ nhi hiển lộ không thể nghi ngờ.
“Cũng không biết hôm nay, hắn có đến hay không."
Tiểu nha hoàn bên cạnh bưng một đĩa điểm tâm tinh xảo lại đây, Cố Thanh Mạn lấy một cái, tiểu khẩu ăn.
“Hôm nay bên ngoài có chuyện gì? Sao ồn như vậy?" Đánh cái ngáp nho nhỏ, Cố Thanh mạn hỏi. Hôm nay từ sớm vừa qua giờ Dần thì bên ngoài liền náo nhiệt, Cố Thanh Mạn ngủ không sâu, sáng sớm liền bị ầm ĩ tỉnh, cực kỳ mệt, trước mắt đều đen một vòng.
“Tiểu thư ngài quên, hôm nay là ngày đại hôn của ngài đấy." Nha hoàn hành lễ cười nói.
Cố Thanh Mạn ánh mắt nhất lệ, một bàn tay liền vung qua.
Nha hoàn kia bị đánh một cái lảo đảo, ném đĩa xuống đất, điểm tâm bên trong phân tán ra, nhưng nha hoàn lại bất chấp mặt mình lúc này sưng đỏ lên, vội vàng cúi người dọn đồ sứ vỡ trên đất.
Cố Thanh Mạn đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, sửa sang lại búi tóc có chút tán loạn qua gương đồng, mới đi đến trước mặt nha hoàn quỳ trên mặt đất không dám đứng, nâng nàng dậy ôn nhu nói: “Phù Nhị, ngươi và ta cùng lớn lên tình đồng tỷ muội, ta đánh ngươi lần này cũng là tốt cho ngươi." Dứt lời đỡ nàng ngồi xuống, vì nàng sửa sang lại xiêm y lộn xộn.
“Ngươi phải nhớ kỹ, Cố nhị tiểu thư hôm nay đại hôn, Lục hoàng tử phi tương lai đang ở Cố phủ. Mà ta, là Tứ hoàng tử phi tương lai. Đây là tội khi quân, ngươi cũng không thể quên."
Phù Nhị chỉ cảm thấy Cố Thanh Mạn đỡ mình thì tay trên người giống như xích sắt lấy mạng, trên người run run, chiến thanh âm trả lời, “Nô tỳ nhớ kỹ."
Cố Thanh Mạn gật đầu khen ngợi, phất tay để Phù Nhị lui ra, mình thì trở về trước cửa sổ. Thật lâu sau, than một tiếng lẩm bẩm nói, “Lục hoàng tử đại hôn, vậy Tứ hoàng tử hôm nay sợ là sẽ không đến đây."
___________________________________________
Nhân sinh tứ hỉ, cửu hạng phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri, động phòng hoa chúc dạ, kim bảng đề danh thì (*). Lục hoàng tử thân là hoàng tử long tôn, tên đề bảng vàng là không có cơ hội, nhưng tân hôn giống như cưới dấu, cũng không quá phân biệt.
(*) Bốn việc vui đời người: hạn hán lâu dài gặp mưa lành, gặp bạn cũ nơi đất khách, đêm động phòng hoa chúc, lúc được đề tên trên bảng vàng.
Cố Khanh dù là nam tử, không cần giống như nữ tử từ sớm thức dậy trang điểm, nhưng Lý thị vẫn phái người sớm kêu hắn dậy, đội mũ phượng khăn quàng vai, đắp son phấn. Cố Khanh đang ở độ tuổi với khuôn mặt trung tính, trang điểm như vậy, đưa mắt nhìn ra xa cũng là tiểu mỹ nhân khuynh thành.
Vừa che khăn hỉ lên liền nghe ngoài cửa ầm ĩ một trận, chợt một giọng nam kêu to thúc giục trang điểm. Một đầu tới một đầu, xong ba đầu, mọi người đỡ tân nương tử ra ngoài, lên kiệu hoa.
Lục hoàng tử cưỡi cao đầu đại mã mở đường ở trước, theo sau thứ tự là kiệu hoa, đồ cưới.
Hoàng tử đại hôn cần đi quanh thành một vòng, lễ chế thái tử đại hôn cùng một trăm hai mươi tám bàn đồ cưới, Cố thị tiểu thư xuất giá lại chừng một trăm hai mươi bàn, mà bàn bàn đều được làm từ gỗ lim cao cấp. Đội ngũ thành thân một đường đi qua, đồ cưới kéo dài hơn mười dặm, có thể nói là mười dặm hồng trang.
Tục truyền, Lục hoàng tử tình căn thâm chủng với tiểu thư Cố gia, một trăm hai mươi bàn đồ cưới này, trừ Cố gia cùng Phủ nội vụ mua sắm chuẩn bị, Lục hoàng tử ra sính lễ chừng một nửa.
Đi quanh thành một vòng trở lại phủ Lục hoàng tử, Lục hoàng tử dẫn đầu xuống ngựa bắn ba tên lên kiệu hoa, sau đó liền có người dẫn tân nương tử trong kiệu hoa đi ra.
Sau khi bái đường, Cố Khanh được người đưa đến tân phòng ngồi xuống, Lục hoàng tử thì bị đám huynh đệ không biết có tâm tư gì mà kéo ra ngoài uống rượu.
“Chúc mừng Lục đệ hôm nay đại hôn, đến, làm chén này." Tứ hoàng tử nâng chén tiến lên cười nói.
“Đa tạ Tứ ca." Lục hoàng tử nhếch khóe miệng, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
“Xưa nghe Cố nhị tiểu thư tài mạo song toàn, Lục đệ thật sự là có phúc khí tốt a." Tứ hoàng tử nói đùa tán dương, trong lòng lại đang cười nhạo. Tứ hoàng tử đã biết Cố Thanh Mạn là nhị tiểu thư Cố gia, giờ đang ở biệt viện, hôm nay xuất giá nhất định không phải Cố tiểu thư thật, hắn nói như vậy, cũng là muốn cho Lục hoàng tử sau khi biết chân tướng thì mất mặt mũi.
“Tự nhiên là kém hơn Tứ ca, " Lục hoàng tử uống một ngụm rượu, khi Tứ hoàng tử kinh nghi bất định thì chậm rãi mở miệng nói, “Tứ tẩu hiền lương rộng lượng là các huynh đệ đều biết, tứ ca có chính phi như vậy đúng là khiến các huynh đệ hâm mộ a."
Trên mặt Tứ hoàng tử đột xanh đột tím.
Chính phi của Tứ hoàng tử chính là đích nữ của Phiêu Kị đại tướng quân, thuở nhỏ xách đao múa giáo là nữ tử lanh lẹ. Sau khi gả cho Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử bị quản chặt, trong phủ cả tiểu thiếp cũng không có, thị thiếp trước đây cũng bị tìm cơ hội đuổi đi.
Mặc kệ Tứ hoàng tử biến ảo sắc mặt, Lục hoàng tử uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, thì thầm vài câu với người hầu, lập tức phất tay áo mà đi.
Tứ hoàng tử bị trào phúng một trận, hung hăng uống mấy bầu rượu sau đó liền rời đi đến sân của Cố Thanh Mạn. Rượu làm hồ đồ, điên loan đảo phượng tạm thời không đề cập tới.
Các hoàng tử còn lại thì ngươi một ly ta một ly uống nửa buổi mới phát hiện chính chủ đã rời đi, bắt lấy người hầu hỏi mới biết được Lục hoàng tử sức rượu chống đỡ hết nổi đi nghỉ ngơi. Lục hoàng tử luôn luôn ngàn ly không say, các hoàng tử hai mặt nhìn nhau, thét to không thú vị.
Trong tân phòng, Cố Khanh sau khi mọi người rời đi liền nhấc khăn voan của mình, tháo mũ phượng khăn quàng vai, ngồi ở trước bàn ăn chút điểm tâm lấp dạ dày.
Bình thường đại hôn, đều phải bị rót đến nửa đêm, tuy là hoàng tử, sợ là một lúc sẽ không về, Cố Khanh tất nhiên là yên tâm dùng điểm tâm.
Ăn đến một nửa, bỗng nhiên ở cửa truyền đến tiếng bước chân, cùng tiếng thỉnh an của tỳ nữ, Cố Khanh cảm thấy cả kinh vội vàng ngồi lại trên giường, đem mũ phượng hồng khăn loạn thất bát tao treo lên đầu.
Lục hoàng tử vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy thiếu niên đỏ mặt trên đầu đeo mũ phượng khăn hồng xiêu xiêu vẹo vẹo, khóe miệng còn dính mảnh vụn điểm tâm, lúc này khẽ cười ra tiếng.
Xoay người đóng cửa, ngăn lại hỉ nương muốn cùng vào. Lục hoàng tử thân phận tôn quý, hỉ nương không dám xông vào, chỉ coi Lục hoàng tử cấp bách, được lì xì liền vui vẻ rời đi.
Thấy Cố Khanh đứng dậy muốn quỳ, Lục hoàng tử tiến lên ngăn lại, lấy mũ phượng khăn hỉ ở trên đầu xuống ném qua một bên, sau đó một tay ôm chặt eo hắn kéo hắn đến trước cái ghế nhỏ ngồi xuống, “Ngươi và ta đã sớm nói xong, tuy rằng ngươi là thay tỷ tỷ ngươi gả cho ta, nhưng chung quy là qua minh lộ, ngươi liền là chính phi, không cần quá mức đa lễ."
Cảm thấy bên hông khác thường, Cố Khanh không được tự nhiên giật giật, bên hông chặt vài phần, lại buông ra. Cố Khanh đỏ mặt, lại rất nhanh khôi phục bình thường. Hắn đứng dậy hành một lễ, nói: “Tạ Lục hoàng tử."
Một thân hỉ phục đỏ thẫm, tôn lên khuôn mặt tái nhợt của hắn thêm vài phần huyết sắc, nhưng kiểu dáng hỉ phục quá mức nữ tính hóa, Lục hoàng tử ngược lại là không quá thích. Có lẽ tương lai có thể làm vài bộ đồ màu đỏ cho Cố Khanh, Lục hoàng tử nghĩ ở trong lòng.
“Ngươi và ta hiện tại là phu thê, ngươi có thể gọi ta là Tử Ngự, ta liền theo phụ thân ngươi gọi ngươi là Khanh nhi được không." Lục hoàng tử ngôn ngữ ôn nhu.
Cố Khanh khóe miệng thoáng rút, chặn lại nói."Điện hạ có thể gọi ta A Khanh." Ở Cố phủ đó là bất đắc dĩ, xưng hô Khanh nhi này thật sự quá bánh bèo, Cố Khanh có chút không thể thừa nhận.
“Ân? Khanh nhi gọi ta cái gì?"
“Tử Ngự…"
“Ngoan ~" Lục hoàng tử vừa lòng gật đầu, “A Khanh dùng xong rồi?"
Cố Khanh gật đầu, Lục hoàng tử kéo Cố Khanh đến giường hỉ.
Cố Khanh bị kéo một cái lảo đảo, thanh âm có chút kinh hoảng “Điện hạ!"
Lục hoàng tử đột nhiên dừng lại xoay người, Cố Khanh không phanh kịp đụng vào trong lòng hắn, ép Lục hoàng tử nằm ra sau, hai người lần lượt ngã xuống trên chăn đỏ thẫm.
Cố Khanh hoang mang rối loạn muốn chống người lên, Lục hoàng tử xoay người áp đảo hắn ở dưới thân, sau đó giơ tay lên, ánh nến liền tắt.
Cố Khanh há miệng muốn nói gì, chỉ thấy Lục hoàng tử từ trên người hắn xuống, ngược lại dùng tay đắp eo hắn, ôm chặt hắn, miệng thấp giọng nói “Bọn họ chuốc ta thật nhiều rượu, thật mệt…" Nói xong cằm còn cọ cọ đầu Cố Khanh, giống như đang làm nũng.
Nghe tiếng hít thở của Lục hoàng tử dần dần vững vàng, Cố Khanh chuẩn bị đẩy người ra lại dừng một chút, ở trong lòng Lục hoàng tử nhắm mắt lại.
“Cũng không biết hôm nay, hắn có đến hay không."
Tiểu nha hoàn bên cạnh bưng một đĩa điểm tâm tinh xảo lại đây, Cố Thanh Mạn lấy một cái, tiểu khẩu ăn.
“Hôm nay bên ngoài có chuyện gì? Sao ồn như vậy?" Đánh cái ngáp nho nhỏ, Cố Thanh mạn hỏi. Hôm nay từ sớm vừa qua giờ Dần thì bên ngoài liền náo nhiệt, Cố Thanh Mạn ngủ không sâu, sáng sớm liền bị ầm ĩ tỉnh, cực kỳ mệt, trước mắt đều đen một vòng.
“Tiểu thư ngài quên, hôm nay là ngày đại hôn của ngài đấy." Nha hoàn hành lễ cười nói.
Cố Thanh Mạn ánh mắt nhất lệ, một bàn tay liền vung qua.
Nha hoàn kia bị đánh một cái lảo đảo, ném đĩa xuống đất, điểm tâm bên trong phân tán ra, nhưng nha hoàn lại bất chấp mặt mình lúc này sưng đỏ lên, vội vàng cúi người dọn đồ sứ vỡ trên đất.
Cố Thanh Mạn đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, sửa sang lại búi tóc có chút tán loạn qua gương đồng, mới đi đến trước mặt nha hoàn quỳ trên mặt đất không dám đứng, nâng nàng dậy ôn nhu nói: “Phù Nhị, ngươi và ta cùng lớn lên tình đồng tỷ muội, ta đánh ngươi lần này cũng là tốt cho ngươi." Dứt lời đỡ nàng ngồi xuống, vì nàng sửa sang lại xiêm y lộn xộn.
“Ngươi phải nhớ kỹ, Cố nhị tiểu thư hôm nay đại hôn, Lục hoàng tử phi tương lai đang ở Cố phủ. Mà ta, là Tứ hoàng tử phi tương lai. Đây là tội khi quân, ngươi cũng không thể quên."
Phù Nhị chỉ cảm thấy Cố Thanh Mạn đỡ mình thì tay trên người giống như xích sắt lấy mạng, trên người run run, chiến thanh âm trả lời, “Nô tỳ nhớ kỹ."
Cố Thanh Mạn gật đầu khen ngợi, phất tay để Phù Nhị lui ra, mình thì trở về trước cửa sổ. Thật lâu sau, than một tiếng lẩm bẩm nói, “Lục hoàng tử đại hôn, vậy Tứ hoàng tử hôm nay sợ là sẽ không đến đây."
___________________________________________
Nhân sinh tứ hỉ, cửu hạng phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri, động phòng hoa chúc dạ, kim bảng đề danh thì (*). Lục hoàng tử thân là hoàng tử long tôn, tên đề bảng vàng là không có cơ hội, nhưng tân hôn giống như cưới dấu, cũng không quá phân biệt.
(*) Bốn việc vui đời người: hạn hán lâu dài gặp mưa lành, gặp bạn cũ nơi đất khách, đêm động phòng hoa chúc, lúc được đề tên trên bảng vàng.
Cố Khanh dù là nam tử, không cần giống như nữ tử từ sớm thức dậy trang điểm, nhưng Lý thị vẫn phái người sớm kêu hắn dậy, đội mũ phượng khăn quàng vai, đắp son phấn. Cố Khanh đang ở độ tuổi với khuôn mặt trung tính, trang điểm như vậy, đưa mắt nhìn ra xa cũng là tiểu mỹ nhân khuynh thành.
Vừa che khăn hỉ lên liền nghe ngoài cửa ầm ĩ một trận, chợt một giọng nam kêu to thúc giục trang điểm. Một đầu tới một đầu, xong ba đầu, mọi người đỡ tân nương tử ra ngoài, lên kiệu hoa.
Lục hoàng tử cưỡi cao đầu đại mã mở đường ở trước, theo sau thứ tự là kiệu hoa, đồ cưới.
Hoàng tử đại hôn cần đi quanh thành một vòng, lễ chế thái tử đại hôn cùng một trăm hai mươi tám bàn đồ cưới, Cố thị tiểu thư xuất giá lại chừng một trăm hai mươi bàn, mà bàn bàn đều được làm từ gỗ lim cao cấp. Đội ngũ thành thân một đường đi qua, đồ cưới kéo dài hơn mười dặm, có thể nói là mười dặm hồng trang.
Tục truyền, Lục hoàng tử tình căn thâm chủng với tiểu thư Cố gia, một trăm hai mươi bàn đồ cưới này, trừ Cố gia cùng Phủ nội vụ mua sắm chuẩn bị, Lục hoàng tử ra sính lễ chừng một nửa.
Đi quanh thành một vòng trở lại phủ Lục hoàng tử, Lục hoàng tử dẫn đầu xuống ngựa bắn ba tên lên kiệu hoa, sau đó liền có người dẫn tân nương tử trong kiệu hoa đi ra.
Sau khi bái đường, Cố Khanh được người đưa đến tân phòng ngồi xuống, Lục hoàng tử thì bị đám huynh đệ không biết có tâm tư gì mà kéo ra ngoài uống rượu.
“Chúc mừng Lục đệ hôm nay đại hôn, đến, làm chén này." Tứ hoàng tử nâng chén tiến lên cười nói.
“Đa tạ Tứ ca." Lục hoàng tử nhếch khóe miệng, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
“Xưa nghe Cố nhị tiểu thư tài mạo song toàn, Lục đệ thật sự là có phúc khí tốt a." Tứ hoàng tử nói đùa tán dương, trong lòng lại đang cười nhạo. Tứ hoàng tử đã biết Cố Thanh Mạn là nhị tiểu thư Cố gia, giờ đang ở biệt viện, hôm nay xuất giá nhất định không phải Cố tiểu thư thật, hắn nói như vậy, cũng là muốn cho Lục hoàng tử sau khi biết chân tướng thì mất mặt mũi.
“Tự nhiên là kém hơn Tứ ca, " Lục hoàng tử uống một ngụm rượu, khi Tứ hoàng tử kinh nghi bất định thì chậm rãi mở miệng nói, “Tứ tẩu hiền lương rộng lượng là các huynh đệ đều biết, tứ ca có chính phi như vậy đúng là khiến các huynh đệ hâm mộ a."
Trên mặt Tứ hoàng tử đột xanh đột tím.
Chính phi của Tứ hoàng tử chính là đích nữ của Phiêu Kị đại tướng quân, thuở nhỏ xách đao múa giáo là nữ tử lanh lẹ. Sau khi gả cho Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử bị quản chặt, trong phủ cả tiểu thiếp cũng không có, thị thiếp trước đây cũng bị tìm cơ hội đuổi đi.
Mặc kệ Tứ hoàng tử biến ảo sắc mặt, Lục hoàng tử uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, thì thầm vài câu với người hầu, lập tức phất tay áo mà đi.
Tứ hoàng tử bị trào phúng một trận, hung hăng uống mấy bầu rượu sau đó liền rời đi đến sân của Cố Thanh Mạn. Rượu làm hồ đồ, điên loan đảo phượng tạm thời không đề cập tới.
Các hoàng tử còn lại thì ngươi một ly ta một ly uống nửa buổi mới phát hiện chính chủ đã rời đi, bắt lấy người hầu hỏi mới biết được Lục hoàng tử sức rượu chống đỡ hết nổi đi nghỉ ngơi. Lục hoàng tử luôn luôn ngàn ly không say, các hoàng tử hai mặt nhìn nhau, thét to không thú vị.
Trong tân phòng, Cố Khanh sau khi mọi người rời đi liền nhấc khăn voan của mình, tháo mũ phượng khăn quàng vai, ngồi ở trước bàn ăn chút điểm tâm lấp dạ dày.
Bình thường đại hôn, đều phải bị rót đến nửa đêm, tuy là hoàng tử, sợ là một lúc sẽ không về, Cố Khanh tất nhiên là yên tâm dùng điểm tâm.
Ăn đến một nửa, bỗng nhiên ở cửa truyền đến tiếng bước chân, cùng tiếng thỉnh an của tỳ nữ, Cố Khanh cảm thấy cả kinh vội vàng ngồi lại trên giường, đem mũ phượng hồng khăn loạn thất bát tao treo lên đầu.
Lục hoàng tử vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy thiếu niên đỏ mặt trên đầu đeo mũ phượng khăn hồng xiêu xiêu vẹo vẹo, khóe miệng còn dính mảnh vụn điểm tâm, lúc này khẽ cười ra tiếng.
Xoay người đóng cửa, ngăn lại hỉ nương muốn cùng vào. Lục hoàng tử thân phận tôn quý, hỉ nương không dám xông vào, chỉ coi Lục hoàng tử cấp bách, được lì xì liền vui vẻ rời đi.
Thấy Cố Khanh đứng dậy muốn quỳ, Lục hoàng tử tiến lên ngăn lại, lấy mũ phượng khăn hỉ ở trên đầu xuống ném qua một bên, sau đó một tay ôm chặt eo hắn kéo hắn đến trước cái ghế nhỏ ngồi xuống, “Ngươi và ta đã sớm nói xong, tuy rằng ngươi là thay tỷ tỷ ngươi gả cho ta, nhưng chung quy là qua minh lộ, ngươi liền là chính phi, không cần quá mức đa lễ."
Cảm thấy bên hông khác thường, Cố Khanh không được tự nhiên giật giật, bên hông chặt vài phần, lại buông ra. Cố Khanh đỏ mặt, lại rất nhanh khôi phục bình thường. Hắn đứng dậy hành một lễ, nói: “Tạ Lục hoàng tử."
Một thân hỉ phục đỏ thẫm, tôn lên khuôn mặt tái nhợt của hắn thêm vài phần huyết sắc, nhưng kiểu dáng hỉ phục quá mức nữ tính hóa, Lục hoàng tử ngược lại là không quá thích. Có lẽ tương lai có thể làm vài bộ đồ màu đỏ cho Cố Khanh, Lục hoàng tử nghĩ ở trong lòng.
“Ngươi và ta hiện tại là phu thê, ngươi có thể gọi ta là Tử Ngự, ta liền theo phụ thân ngươi gọi ngươi là Khanh nhi được không." Lục hoàng tử ngôn ngữ ôn nhu.
Cố Khanh khóe miệng thoáng rút, chặn lại nói."Điện hạ có thể gọi ta A Khanh." Ở Cố phủ đó là bất đắc dĩ, xưng hô Khanh nhi này thật sự quá bánh bèo, Cố Khanh có chút không thể thừa nhận.
“Ân? Khanh nhi gọi ta cái gì?"
“Tử Ngự…"
“Ngoan ~" Lục hoàng tử vừa lòng gật đầu, “A Khanh dùng xong rồi?"
Cố Khanh gật đầu, Lục hoàng tử kéo Cố Khanh đến giường hỉ.
Cố Khanh bị kéo một cái lảo đảo, thanh âm có chút kinh hoảng “Điện hạ!"
Lục hoàng tử đột nhiên dừng lại xoay người, Cố Khanh không phanh kịp đụng vào trong lòng hắn, ép Lục hoàng tử nằm ra sau, hai người lần lượt ngã xuống trên chăn đỏ thẫm.
Cố Khanh hoang mang rối loạn muốn chống người lên, Lục hoàng tử xoay người áp đảo hắn ở dưới thân, sau đó giơ tay lên, ánh nến liền tắt.
Cố Khanh há miệng muốn nói gì, chỉ thấy Lục hoàng tử từ trên người hắn xuống, ngược lại dùng tay đắp eo hắn, ôm chặt hắn, miệng thấp giọng nói “Bọn họ chuốc ta thật nhiều rượu, thật mệt…" Nói xong cằm còn cọ cọ đầu Cố Khanh, giống như đang làm nũng.
Nghe tiếng hít thở của Lục hoàng tử dần dần vững vàng, Cố Khanh chuẩn bị đẩy người ra lại dừng một chút, ở trong lòng Lục hoàng tử nhắm mắt lại.
Tác giả :
Mặc Sắc Tuyên Trương