Vì Tôi Là Tiên Nữ
Chương 7: Vua giết người mỉm cười

Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 7: Vua giết người mỉm cười

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Puny

Cả cuộc thi đấu kéo dài hai giờ, nhưng mà bây giờ mới bắt đầu chưa tới nửa giờ, trong số một trăm người, đã có một nửa bị loại.

A Hoành và Nhâm Tường gánh vác cướp đoạt ở trong rừng, mới vừa ung dung giải quyết vài thành viên của chiến đội khác, nhặt trang bị vũ khí của bọn họ, hiện tại ba người thu thập được nhiều tụt lại phía sau, các loại vũ khí và trang bị đã đạt đến trạng thái hàng đầu.

A Hoành nói: "Tính toán một chút, tổng số địch chúng ta giết có lẽ hơn mười người đi."

Nhâm Tường: "Không sai biệt lắm."

A Hoành đắc chí vừa lòng: "Không nói đến ăn gà đầu tiên. Chúng ta tranh thu nắm lấy số điểm cao nhất."

Trong trò chơi, sống đến cuối cùng, ăn gà đầu tiên, tiêu diệt nhiều kẻ địch hơn, cũng có thể nhận được điểm số cao.

Hai điều này là thước đo đánh giá mạnh yếu của chiến đội thậm chí là thực lực cá nhân.

"Cmn! Cmn Cmn Cmn!" A Hoành đột nhiên kêu lên.

Nguyên Tu bình tĩnh quay đầu lại: "Cậu đạp lên hố kiến gài bẫy sao?"

A Hoành chỉ đồng hồ trên tay, lớn tiếng rêu rao: "W đến cùng có phải người hay không! Có phải là người hay không!"

Ở trong trò chơi, mỗi người dự thi đều sẽ đeo một đồng hồ tiếp nhận tin tức. Cái đồng hồ này tương đương với một cái bản đồ mini.

Đồng thời, còn có thể biểu thị số lượng người bị giết của các chiến đội.

Mà cho đến nay, đồng hồ của mọi người biểu thị, hạng nhất số quân địch bị giết, hơn nữa còn dẫn đầu cách xa, là W!

25 người.

Tổng số quân địch chiến đội X giết được là 10 người, mà chiến đội Queen trước mắt giết được 14 người, đứng thứ hai.

W một mình chiến đấu hăng hái, lại tóm được 25 đầu người, đặc biệt... mạnh đến làm người ta nghẹt thở.

Ngay cả Nguyên Tu xưa nay gặp chuyện biến cố không sợ hãi, cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.

Nữ chiến binh mỉm cười, danh bất hư truyền.

Mặc dù từ đầu đến cuối cô đã biểu biện, không thèm để ý đến trận thi đấu này chút nào, nhưng Nguyên Tu suy đoán, lòng W đã lạnh.

Đả kích về hưu, đối thủ cười nhạo, bạn trai phản bội... lòng cô đã lạnh.

Cô muốn dựa vào thế cục trận đấu nhìn như ung dung này, lại lần nữa chứng minh chính mình, chứng minh cái chữ W này, đại diện cho Win!

Nguyên Tu quay đầu nhìn về hai tên thành viên đang trợn mắt há mồm: "Có chút đói, nắm chắc thời gian, thu hoạch vài ba đầu người đẹp mắt, sau đó tùy tiện ngồi đi."

A Hoành nhìn nhìn chiến tích của W không ngừng tăng vọt trên đồng hồ, lại nhìn Nguyên Tu một chút: "Tùy tiện... tùy tiện ngồi sao? Nói đùa sao!"

Nhâm Tường: "Cậu nhìn cậu ta giống như làm trò đùa sao?"

A Hoành nói: "Vì sao phải tùy tiện, tôi còn muốn buông thả làm một trận lớn."

Nguyên Tu nói: "Vua giết người mỉm cười hôm nay muốn rửa nhục, không cần đối mặt với cô ấy."

"Ách."

A Hoành nhỏ giọng rỉ tai với Nhâm Tường: "Tôi làm sao lại có cảm giác lời này của đội trưởng, trong mắt mang theo một chút cưng chìu?"

Trên nền tảng phát trực tiếp nào đó.

[Bộ mặt thật của A Hoành.]

[Tu Tu muốn tùy tiện ngồi đấy. 2333]

[Vì con gái ngay cả tôn nghiêm cũng không cần!]

[Vua giết người mỉm cười cái quỷ gì?]

***

Phát sóng trực tiếp toàn cầu vào giờ phút này cũng trong tình trạng náo nhiệt, cư dân mạng gần như là trơ mắt nhìn phía sau cái tên W, số chữ đầu người bị giết điên cuồng tăng lên, tựa như mở hack chơi game, gần như cách mười mấy hai mươi phút, thì con số này sẽ nhảy lên một chút, có đôi khi là một người, có đôi khi là hai ba người.

Mội mình một đội phá hủy!

Mẹ ruột ơi!

Mà vào giờ phút này, hình ảnh truyền từ màn hình này đến màn hình khác, mỗi khi Lục Mạn Mạn nổ súng nhắm bắn, quân địch thậm chí cũng không có phát hiện ra, thì trên người đã trúng bốn phát đạn màu, bị loại đào thải.

Mưa đạn của những fans hâm mộ W trên truyền trực tiếp.

[Run rẩy đi nhân loại!]

[Các người không biết gì về năng lực cả!]

[Điên cuồng đánh call cho nữ thần W của tôi!]

[Tôi cảm thấy đội Queen có phải muốn khóc rồi hay không.]

...

Lại nhìn bảng xếp hạng đầu người một lần nữa, đội Queen đứng vững thứ hai, mặc dù cũng đã điên cuồng kiếm đầu người, nhưng dễ dàng nhận thấy tốc độ kém hơn W.

Trong phòng giám đốc của Queen, một số nhà đầu tư ngồi trước máy vi tính, nhìn hình ảnh phát trực tiếp, sắc mặt lạnh nặng nề.

Vào giờ phút này, trên trán Daniel bắt đầu nhỏ mồ hôi.

"Xem các người làm chuyện tốt kìa." Một vị nhà đầu tư lạnh giọng nói: "Để một thành viên mạnh như vậy chạy đi."

"Việc giải ngũ của W, là tất cả các nhà đầu tư nhất trí ra quyết định." Daniel rút khăn giấy ra lau lau mồ hôi trên mặt, nói: "Bác sĩ nói, chân của em ấy bị thương, đúng là sẽ ảnh hưởng đến phát huy trong trận đấu."

Nhà đầu tư kiềm chế phẫn nộ ưu tu, chỉ màn hình, Lục Mạn Mạn ba phát súng liên tiếp, diệt cả một chiến đội.

"Bây giờ là tình huống gì, cậu giải thích cho tôi một chút, không phải nói chân em ấy không tốt, số người mà em ấy đã thu thập tính ra đã phá vỡ kỷ lục cao nhất trong giải đấu toàn cầu!"

Daniel nghiêm mặt nói: "Có thể...có thể là hồi quang phản chiếu [1]."

[1] Hồi quang phản chiếu (回光返照) là ánh sáng mặt trời phản chiếu lên không trung vào lúc hoàng hôn rất sáng rất đẹp, hàm ý chỉ con người trước khi chết thần trí bỗng nhiên cực kì thanh tỉnh.

Nhà đầu tư hận không thể cầm máy vi tính đập mạnh lên Daniel đầu chó: "Phản em gái cậu."

Một vị nhà đầu tư lớn tuổi khác nói: "W bây giờ còn nhỏ, tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi không kiểm soát được chính mình, Trung Quốc có câu châm ngôn, gọi là Nhất cổ tác khí [2], sau đó kiệt sức, dựa vào nhất cổ tử khí, thì không đánh thi đấu chuyên nghiệp thật dài thật lâu được."

[2] Nhất cổ tác khí (一鼓作气): một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Daniel cũng phải khóc: Cám ơn nhà đầu tư ba ba cứu mạng, có văn hóa chính là không giống nhau.

Vị nhà đầu tư lớn tuổi tiếp tục nói: "Trận thi đấu này, thành viên các đội nước khác đều ung dung ứng chiến, cũng không phải là quá để ý thắng thua, lúc này mới để cho W được lời, đặt ở thi đấu chính quy, em ấy sẽ không thể đạt được thành tích như vậy."

Daniel lập tức nói tiếp: "Đúng vậy đúng vậy, mọi người rõ ràng đều không có dùng hết toàn lực mà, ông nhìn cái đội X đó một chút, trước khi thi đấu tư thái mạnh như vậy, bây giờ còn không phải là tùy tiện ngồi sao."

Đúng như dự đoán, hình ảnh cắt chuyển, Nguyên Tu cùng bọn A Hoành nhàn nhã ngồi dưới tàng cây, một người mang theo một chai Wong Lo Kat [3], chơi đấu địa chủ [4].

[3] Wong Lo Kat là một loại trà thảo dược Trung Quốc, và là một trong những loại đồ uống trà phổ biến nhất ở Trung Quốc hiện nay.



[4] Đấu địa chủ (Dou dizhu) là một trò chơi bài. Đây là một trong những trò chơi bài phổ biến nhất được chơi ở Trung Quốc. Đấu địa chủ được mô tả là dễ học nhưng khó thành thạo, đòi hỏi tư duy toán học và chiến lược cũng như thực hiện kế hoạch cẩn thận.



A Hoành: "Một đôi 10."

Nhâm Tường: "Này, một đôi 2!"

Nguyên Tu: "Nổ!"

Nhà đầu tư:...Đám người Trung Quốc này tới bán manh sao?!

"Bất kể như thế nào, trình độ cùng chiến tích của W bày ở nơi đó, giống như một viên đạn đúng giờ nổ, em ấy ở nước Mỹ một ngày, chính là uy hiếp Queen của chúng ta."

Daniel nói: "Thỏa thuận giấy trắng mực đen, em ấy không thể gia nhập những đội chuyên nghiệp nước Mỹ khác."

Nhà đầu tư trẻ tuổi bổ sung: "Ngoài ra việc em ấy nộp 200 vạn tiền vi phạm thỏa thuận, đối với hai ông bố gay buồn nôn của em ấy mà nói, dễ như trở bàn tay."

Daniel nhíu mày một cái, đúng vậy.

Thời điểm Lục Mạn Mạn bị thương dưỡng bệnh, anh cũng đã bắt đầu kế hoạch làm thế nào để loại bỏ cô ra khỏi đội Queen, tiền hoa hồng lương thưởng của Lục Mạn Mạn rất cao, nhưng đó là trước kia, bây giờ chân cô bị thương, lại chi trả tiền lương thưởng cao như vậy, nhà đầu tư ý kiến rất lớn.

Nhưng mà nếu như giảm bớt tiền lương thưởng, sẽ khiến cho các đội khác, nói Queen làm việc không phúc hậu, dù sao Lục Mạn Mạn cũng là vì Queen mới bị thương.

Không bằng thừa dịp hợp đồng của cô đến kỳ, dứt khoát để cho cô đi.

Hơn nữa một quý thi đấu hệ S này, Lục Mạn Mạn phát huy thực sự không tốt, giải ngũ biến thành chuyện hợp lẽ.

Ai có thể nghĩ tới, người này lại còn có một sức chịu đựng mạnh mẽ như vậy, chạy đến điên cuồng ngang ngược trong trận đấu này.

Nhà đầu tư trẻ tuổi bực mình nói: "Sau trận thi đấu giao hữu này, những câu lạc bộ Mỹ khác ắt sẽ ném cành ô liu tới cho W, vẫy gọi em ấy làm dưới trướng, hai triệu tiền vi phạm thỏa thuận kia, bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện vì em ấy chi trả."

Những nhà đầu tư khác nhao nhao bày tỏ: "Tuyệt đối không thể để cho loại chuyện này phát sinh."

Daniel cau mày: "Nếu như có biện pháp để cho em ấy rời khỏi Mỹ, thì tốt rồi."

Trời cao vua ở xa, rời khỏi 《 Cuộc chiến sinh tử 》 người thật thi đấu chuyên nghiệp ở hợp chủng quốc Hoa Kỳ, thì bất kể cô gia nhập chiến đội của bất kỳ quốc gia nào, đối với Queen mà nói, cũng không tạo thành uy hiếp gì.

Vả lại, ngoại trừ Trung Quốc ra, Lục Mạn Mạn đi bất kỳ quốc gia nào cũng là ngôn ngữ không thông, văn hóa không thông, mọi phương diện đều ù ù cạc cạc...

Về phần Trung Quốc, anh khinh thường đám người Nguyên Tu ngồi dưới táng cây đấu địa chủ.

Đội ngũ như vậy, Queen còn không bỏ vào mắt.

Khóe mắt Daniel cong lên: "Tôi ngược lại là có một chủ ý..."

***

Vị trí của ba người Nguyên Tu bọn họ, chính là khu vực an toàn trung tâm nhất của ngọn núi, có thể nhìn xuống khu vực trũng thấp của ngọn núi, một vị trị không bị cản trở, khá thuận lợi.

Nguyên Tu nhìn đồng hồ trên tay, số người W giết đã tăng vọt đến 53, gần như giết hết một nửa người chơi.

Người điên.

Gần một nửa người còn lại là do Queen tóm, trước mắt mà nói, toàn bộ người chơi sống sót sau cùng, chỉ còn lại 10 người.

Mà con số sau tên W cũng đã ngừng, Nguyên Tu đứng lên, duỗi người: "Sức chịu đựng của vua giết người mỉm người đã gần tiêu hao, bây giờ chúng ta có thể đi lấy thủ cấp của cô ấy."

A Hoành bên cạnh nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Nguyên Tu, ánh mắt nhìn thẳng vào bụi cỏ phía sau không xa, họng súng bắn tỉa, xa xa nhắm ngay Nguyên Tu.

Nguyên Tu nói: "Oh."

Một giây kế tiếp, ba người nhảy lên một cái, gần như là đồng thời ném chai Wong Lo Kat trong tay về phía Lục Mạn Mạn.

Chim tán ra từ bốn phía, chạy như điên.

Lục Mạn Mạn một phát súng bắn vào thân bình Wong Lo Kat, bình Wong Lo Kat bay ra thật xa.

Truyền trực tiếp ở Trung Quốc bùng nổ rồi.

[Các người tùy tiện thì tùy tiện đi, ném Wong Lo Kat cho nữ thần W cái quỷ gì!]

[Ha ha ha ha ha ha bệnh thần kinh!]

[Chiến đội tôi hâm mộ đặc biệt thô bỉ cái gì?]

[Thành thật khai báo, Wong Lo Kat trả tài trợ bao nhiêu!]

[Hướng dẫn @thêm bảo vật]

...

Ánh mắt Lục Mạn Mạn dời khỏi ống kính súng, nhìn ba người đàn ông chạy tuyến S, sau khi cô tiêu diệt A Hoành và Nhâm Tường, Nguyên Tu đã chạy mất bóng, cô quyết định thật nhanh, ném súng bắn tỉa xuống, cầm MK5 lên, đuổi theo Nguyên Tu.

Bắt giặc bắt vua, không thể bỏ qua.

Nguyên Tu dựa lưng vào một cây đại thụ, Lục Mạn Mạn ở sau lưng điên cuồng bắn, Lục Mạn Mạn rất có kinh nghiệm ẩn nấp, hai người bày ra một trận giao chiến mặt đối mặt.

Lục Mạn Mạn bén nhạy phát hiện, bên cạnh cô ngoại trừ những viên đạn Nguyên Tu bắn, còn có những đạn phấn bắn tới từ những hướng khác.

Ngẩng đầu, cách đó không xa, là ba người đội Queen, Judy, Arco cùng với Kiều Tinh Dã, bọn họ trên cao nhìn xuống chờ đợi cuộc quyết đấu này.

Kiều Tinh Dã trách cứ Judy nói: "Nổ súng quá sớm."

Anh vốn là muốn chờ Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu đánh xong, anh lại đi thu đầu người.

Judy lẩm bẩm nói: "Không thể chờ được muốn giết chết cô ta."

Dĩ nhiên Nguyên Tu cũng nhìn thấy cả đội Queen.

Một giây kế tiếp hai người giống như là thần giao cách cảm, trong nháy mắt liền chuyển họng súng đồng loạt nhắm ngay ba người Queen.

Queen là kẻ thù chung của bọn họ.

Nguyên Tu trước tiên hướng phía Kiều Tinh Dã quét băng đạn, ba người vội vàng né tránh ở phía sau cây, nhưng chưa từng nghĩ tới Lục Mạn Mạn đã đi vòng qua dốc thoải trên sườn núi, pằng pằng pằng mấy phát, bắn vào người Judy vào Kiều Tinh Dã.

Loại bỏ knock out.

Ba người Kiều Tinh Dã nghìn tính vạn tính, nhưng lại không tính tới Nguyên Tu và Lục Mạn Mạn một giây trước vẫn còn gươm súng sẵn sàng chém giết lẫn nhau, một giây kế tiếp lại liên thủ đối phó với Queen bọn họ!

Hơn nữa như đã nói trước!

Một chiêu điệu hổ ly sơn, một chiêu đánh lén sau lưng.

Trình độ hiểu ngầm này, ngay cả anh và Lục Mạn Mạn hợp tác nhiều năm, cũng chưa chắc có thể có!

Judy nhục chí vứt súng trong tay, thở phì phò xoay người rời đi.

Sau khi loại hết Queen, Lục Mạn Mạn nhanh chóng lên đạn màu cho súng mình.

Trong nháy mắt, họng súng của hai người đối lập nhau.

Truyền trực tiếp.

[Gào khóc gào khóc thời khắc xúc động nhất lại tới!]

[Một trong những khoảnh khắc ngược tâm nhất năm nay, Tu Tu cùng Nữ thần mỉm cười của chúng ta sắp yêu đến tương tàn!]

[Tu Tu và W ai sẽ ăn gà? Thật mong đợi!]

[Đợi một chút, vì sao còn có 5 người!]

Đúng như dự đoán, cư dân mạng bên thấy bên trái màn hình nhắc nhở, người sống sót còn có 5 người!

[Đợi một chút đợi một chút, các người trước đừng động thủ! Còn có người chó đang ở trong bụi cỏ chờ thu đầu người nha!]

[Ở nơi nào ở nơi nào!]

[Mẹ!]

Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu lúc này đang gươm súng sẵn sàng, mỗi người núp ở phía công sự che chắn, anh một phát súng tôi một phát súng, đánh kinh khủng.

Bọn họ dĩ nhiên không nghe được tiếng kêu gào sụp đổ của cư dân mạng đang xem trực tiếp.

Ngay tại lúc này, Lục Mạn Mạn nghe được tiếng động hộp súng trống của Nguyên Tu.

Ha ha ha ha, không có đạn à!

Cô từ phía sau cây nhảy ra, chạy tới Nguyên Tu: "Chị gái đây muốn đánh bể đầu ngươi!"

Vậy mà lúc này khóe miệng của Nguyên Tu lộ ra một tiếng cười giảo hoạt, từ bên hông rút ra một cây khác tấn công Lục Mạn Mạn trực diện.

Ách, cô dừng chân, bị kích động rồi.

Bên cạnh Lục Mạn Mạn không có chỗ núp, toàn thân bại lộ.

Nguyên Tu lại không lập tức động thủ, chỉ nói: "Qùy xuống gọi tiếng ba, sẽ tha cho cô một mạng."

Lục Mạn Mạn nói: "Ba tôi là gay, anh phải không."

Truyền trực tiếp:

[Tỷ tỷ thật tốt.]

[Sóng gió này thật đẹp]

[Để cho anh ấy nghịch ngợm.]

"Thật đáng tiếc tôi nam thẳng nhưng mà..." Nguyên Tu suy nghĩ một chút: "Gọi một tiếng chồng, cũng không phải là không thể."

Lục Mạn Mạn:...

Truyền trực tiếp:

[Trêu ghẹo em gái một vòng lại một vòng, thủy thổ không phục ngươi.]

[Cáo già còn đặc biệt không biết xấu hổ.]

Đôi lời tâm tình của editor: Quào, anh cũng mặt dày thật đó nha, hẳn là bắt con gái người ta gọi một tiếng chồng mới tha cho một mạng, các bạn đoán xem chị nhà có gọi không??
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại