Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp
Chương 25
Edit: Juu_chan
Ngồi sụp xuống khóm cây bên thềm, gắt gao ôm lấy hai chân, muốn ngăn bản thân khóc òa, nhưng nước mắt vẫn cứ thế cứ thế rơi…
Cái từ “không yêu" kia đến tột cùng có thể lừa gạt ai chứ, giờ nghĩ tới, lại như cả chính mình cũng không lừa dối được.
“Bên ngoài lạnh lắm, vào trong đi thôi."
Tiếng nói trầm lạnh đột nhiên vang lên làm tôi rùng cả mình.
Cái gì thế này? Tới giễu cợt sao? Ừ, đây quả là một cơ hội tốt hiếm hoi.
“Đi vào cùng ăn sáng." – Giọng nói chậm rãi lạnh nhạt như mọi khi – “Cơ thể cô, ăn uống phải điều độ."
Ăn uống phải điều độ? Anh ta đang kể chuyện cười sao?
Ngẩng đầu nhìn Tịch Si Thần giờ đang đứng cách mình một mét, anh ta cũng nhìn tôi, ánh mắt sâu xa, mang theo chút gì đó suy sụp và buồn thương, nhưng thoạt nhìn cũng như vẫn bình tĩnh.
Ngừng một lát, giọng nói lành lạnh ấy lại vang lên – “Mau vào đi."
“Đừng làm phiền tôi." – Không muốn nói nhiều, bởi không muốn người khác nghe được giọng nói khàn khàn do khóc quá nhiều dù chỉ một chút, hơn nữa lại còn là anh ta.
Biểu tình của Tịch Si Thần vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong ánh mắt lại hơi lóe lên một tia buồn buồn, im lặng rất rất lâu sau, đôi mắt đen tuyền cụp xuống – “Tùy cô."
Nhìn bóng dáng thon dài kia biến mất ở cuối con đường, tôi lại rúc đầu vào hai chân, không hiểu được Tịch Si Thần, vậy thì cũng không cần phải phí sức để nghĩ ngợi, dù sao người như vậy tôi cũng tiếp xúc không nhiều.
Khi ánh nắng chiều đỏ ối chiếu qua song cửa đánh thức tôi dậy thì đã là hoàng hôn rồi, mơ hồ nhớ rằng mình ngủ quên mất ở hoa viên. Thật là một cơ thể tệ không chịu được.
“Ưm…" – Tiếng trẻ con ngọt ngào truyền tới từ bên cạnh, quay đầu thấy Giản Ngọc Lân đang nằm trên đệm ngủ say sưa lạ thường, cau mày đứng dậy đi vào phòng tắm.
Khi quay trở vào phòng thì ngửi thấy ngào ngạt mùi thức ăn. Đặt trên bàn, là một phần ăn tối đơn giản.
Giản Ngọc Lân nheo mắt, nửa nằm nửa ngồi nhìn, mơ màng lên tiếng – “Giờ cơm anh mang tới."
“Rồi sao?" – Tôi cười nói.
“Anh nói…chị dậy…ăn cháo…" – Giọng nói nhỏ dần, rồi không nghe thấy nữa, hoàn toàn biến mất sau đống chăn đệm.
“…Anh ta cũng thật là rảnh rang."
Hai ngày sau đó, tôi rất ngoan ngoãn ở lại Giản trang, không đi ra ngoài, nhưng rất khó hiểu là không hề chạm mặt cái tên Tịch Si Thần rảnh rỗi lạ thường kia, cũng không biết anh ta cố ý tránh mặt hay thực sự trùng hợp, tuy nhiên chuyện này đối với tôi mà nói cũng là một chuyện tốt.
Nhưng mà, cả ngày bị Giản Ngọc Lân quấn lấy làm tôi có phần đau đầu, mà cái sự ngây thơ của trẻ con khiến nó không ý thức được việc bị cự tuyệt, cho nên mỗi sáng sớm thức dậy phát hiện hình hài ấm áp bên cạnh kia cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ.
Mà, cái người tôi vẫn một mực chờ đợi kia vẫn không xuất hiện.
Đến ngày thứ ba thì biết được rằng cha sắp trở về, nếu cha trở về mà người kia vẫn không chịu xuất hiện, vậy thì tôi cũng không chờ thêm nữa mà rời đi luôn, dù sao, một câu giải thích kia, không thể không nói, đương nhiên, nếu là có thể đem mọi chuyện giải quyết một lượt trước khi đi, tất nhiên không thể tốt hơn, nhưng nếu thực sự không được thì cũng không cần phải cố làm gì.
Buổi chiều, Dương Á Lị bất ngờ xuất hiện ở Giản trang(Cô ta lúc nào cũng xuất hiện bất ngờ.), vẻ mặt nghiêm túc – “Tôi đến nói chuyện với cô về anh ấy."
Tôi cười đặt tách cà phê xuống, tất nhiên là biết cô ta muốn nói đến ai.
Dương Á Lị nhìn thẳng vào tôi, rõ ràng không chấp nhận được thái độ của tôi – “Giản An Kiệt, tôi thật sự muốn biết trong lòng cô rốt cuộc là nghĩ như thế nào."
“Tất nhiên, chúng ta đâu có quen thân tới trình độ có thể hiểu được trong lòng nhau nghĩ gì." – Tôi cười cười nói tiếp – “Hơn nữa…đôi khi ngay cả tôi cũng không hiểu rõ bản thân mình, nói gì đến Dương tiểu thư."
“Cô không cần phải châm chọc như thế, tôi tự biết mình không có tư cách gì để nói cô, nhưng mà…" – Ngừng một chút lại nói – “Diệp Lận anh ấy…"
“Dương tiểu thư." – Tôi ngắt lời cô ta – “Cô có chắc muốn nói chuyện về anh ta?" – Trong ánh mắt của cô ta có vẻ chán ghét và chối bỏ rõ ràng, dù đã che dấu rất tốt, nhưng vẫn cảm giác được, chán ghét tôi mà vẫn phải bình tĩnh ngồi nói chuyện với tôi bởi một chủ đề mà cô ta càng không muốn nói cùng tôi, chắc phải kiềm chế giỏi lắm đây.
Rất lâu sau, Dương Á Lị từ từ mở miệng – “Diệp Lận, anh ấy bây giờ, rất không ổn."
“Dương tiểu thư." – Tôi mỉm cười – “Cô đừng nói với tôi, đây là bởi vì tôi gây ra nhé."
Dương Á Lị ngẩng đầu nhìn tôi – “Trong lòng cô so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn không phải sao, cho dù cô có phủ nhận với tôi, nhưng cô không thể phủ nhận với chính mình."
“Thật sao?" – Khuấy đều tách cà phê, tôi vừa cho thêm hai muỗng kem.
“Diệp Lận là một người mẫu cũng là một nghệ sĩ….Truyền thông sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào bới móc, tấn công anh ấy….Mà tính cách anh ấy vốn kiêu ngạo, bây giờ lại…Anh ấy có thể lơ đễnh, nhưng tôi không thể, cho nên…"
Cau mày thật chặt – “Cô rốt cuộc là muốn nói gì vậy, Dương tiểu thư?"
“…tôi thừa nhận, ảnh hưởng của cô với anh ấy, rất lớn, như sáu năm trước, thậm chí so với khi đó còn…" – Nói nửa chừng Dương Á Lị ngừng lại không nói tiếp, nhìn tôi cứ liên tục thêm kem vào cà phê, nhíu mày nhàn nhạt nói – “Nhưng mà, bên cạnh Diệp Lận chỉ có thể có tôi. Hôm nay tôi tới tìm cô chủ yếu là muốn nói với cô…Giản An Kiệt, hy vọng cô về sau đừng xuất hiệ trước mặt Diệp Lận nữa, mãi mãi không, tuy rằng yêu cầu này có phần quá đáng, nhưng, tôi xin cô."
Tôi cười cười không có nói tiếp.
“Tịch tiên sinh, ngài đã trở về." – Lúc này tiếng người giúp việc từ ngoài cửa truyền vào.
Không bao lâu sau, Tịch Si Thần tiến vào phòng khách, nhìn tôi, lại quay đầu nhìn Dương Á Lị ngồi đối diện với tôi, nhẹ gật đầu với cô ta rồi đi thẳng đến cầu thang lên lầu, tay vừa mới chạm tới lan can cầu thang, lại dừng lại, xoay người, nhìn Dương Á Lị chậm rãi nói – “Nếu Dương tiểu thư không vội về, có thể ở lại dùng bữa tối." – Thái độ lịch sự thờ ơ.
Ngồi sụp xuống khóm cây bên thềm, gắt gao ôm lấy hai chân, muốn ngăn bản thân khóc òa, nhưng nước mắt vẫn cứ thế cứ thế rơi…
Cái từ “không yêu" kia đến tột cùng có thể lừa gạt ai chứ, giờ nghĩ tới, lại như cả chính mình cũng không lừa dối được.
“Bên ngoài lạnh lắm, vào trong đi thôi."
Tiếng nói trầm lạnh đột nhiên vang lên làm tôi rùng cả mình.
Cái gì thế này? Tới giễu cợt sao? Ừ, đây quả là một cơ hội tốt hiếm hoi.
“Đi vào cùng ăn sáng." – Giọng nói chậm rãi lạnh nhạt như mọi khi – “Cơ thể cô, ăn uống phải điều độ."
Ăn uống phải điều độ? Anh ta đang kể chuyện cười sao?
Ngẩng đầu nhìn Tịch Si Thần giờ đang đứng cách mình một mét, anh ta cũng nhìn tôi, ánh mắt sâu xa, mang theo chút gì đó suy sụp và buồn thương, nhưng thoạt nhìn cũng như vẫn bình tĩnh.
Ngừng một lát, giọng nói lành lạnh ấy lại vang lên – “Mau vào đi."
“Đừng làm phiền tôi." – Không muốn nói nhiều, bởi không muốn người khác nghe được giọng nói khàn khàn do khóc quá nhiều dù chỉ một chút, hơn nữa lại còn là anh ta.
Biểu tình của Tịch Si Thần vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong ánh mắt lại hơi lóe lên một tia buồn buồn, im lặng rất rất lâu sau, đôi mắt đen tuyền cụp xuống – “Tùy cô."
Nhìn bóng dáng thon dài kia biến mất ở cuối con đường, tôi lại rúc đầu vào hai chân, không hiểu được Tịch Si Thần, vậy thì cũng không cần phải phí sức để nghĩ ngợi, dù sao người như vậy tôi cũng tiếp xúc không nhiều.
Khi ánh nắng chiều đỏ ối chiếu qua song cửa đánh thức tôi dậy thì đã là hoàng hôn rồi, mơ hồ nhớ rằng mình ngủ quên mất ở hoa viên. Thật là một cơ thể tệ không chịu được.
“Ưm…" – Tiếng trẻ con ngọt ngào truyền tới từ bên cạnh, quay đầu thấy Giản Ngọc Lân đang nằm trên đệm ngủ say sưa lạ thường, cau mày đứng dậy đi vào phòng tắm.
Khi quay trở vào phòng thì ngửi thấy ngào ngạt mùi thức ăn. Đặt trên bàn, là một phần ăn tối đơn giản.
Giản Ngọc Lân nheo mắt, nửa nằm nửa ngồi nhìn, mơ màng lên tiếng – “Giờ cơm anh mang tới."
“Rồi sao?" – Tôi cười nói.
“Anh nói…chị dậy…ăn cháo…" – Giọng nói nhỏ dần, rồi không nghe thấy nữa, hoàn toàn biến mất sau đống chăn đệm.
“…Anh ta cũng thật là rảnh rang."
Hai ngày sau đó, tôi rất ngoan ngoãn ở lại Giản trang, không đi ra ngoài, nhưng rất khó hiểu là không hề chạm mặt cái tên Tịch Si Thần rảnh rỗi lạ thường kia, cũng không biết anh ta cố ý tránh mặt hay thực sự trùng hợp, tuy nhiên chuyện này đối với tôi mà nói cũng là một chuyện tốt.
Nhưng mà, cả ngày bị Giản Ngọc Lân quấn lấy làm tôi có phần đau đầu, mà cái sự ngây thơ của trẻ con khiến nó không ý thức được việc bị cự tuyệt, cho nên mỗi sáng sớm thức dậy phát hiện hình hài ấm áp bên cạnh kia cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ.
Mà, cái người tôi vẫn một mực chờ đợi kia vẫn không xuất hiện.
Đến ngày thứ ba thì biết được rằng cha sắp trở về, nếu cha trở về mà người kia vẫn không chịu xuất hiện, vậy thì tôi cũng không chờ thêm nữa mà rời đi luôn, dù sao, một câu giải thích kia, không thể không nói, đương nhiên, nếu là có thể đem mọi chuyện giải quyết một lượt trước khi đi, tất nhiên không thể tốt hơn, nhưng nếu thực sự không được thì cũng không cần phải cố làm gì.
Buổi chiều, Dương Á Lị bất ngờ xuất hiện ở Giản trang(Cô ta lúc nào cũng xuất hiện bất ngờ.), vẻ mặt nghiêm túc – “Tôi đến nói chuyện với cô về anh ấy."
Tôi cười đặt tách cà phê xuống, tất nhiên là biết cô ta muốn nói đến ai.
Dương Á Lị nhìn thẳng vào tôi, rõ ràng không chấp nhận được thái độ của tôi – “Giản An Kiệt, tôi thật sự muốn biết trong lòng cô rốt cuộc là nghĩ như thế nào."
“Tất nhiên, chúng ta đâu có quen thân tới trình độ có thể hiểu được trong lòng nhau nghĩ gì." – Tôi cười cười nói tiếp – “Hơn nữa…đôi khi ngay cả tôi cũng không hiểu rõ bản thân mình, nói gì đến Dương tiểu thư."
“Cô không cần phải châm chọc như thế, tôi tự biết mình không có tư cách gì để nói cô, nhưng mà…" – Ngừng một chút lại nói – “Diệp Lận anh ấy…"
“Dương tiểu thư." – Tôi ngắt lời cô ta – “Cô có chắc muốn nói chuyện về anh ta?" – Trong ánh mắt của cô ta có vẻ chán ghét và chối bỏ rõ ràng, dù đã che dấu rất tốt, nhưng vẫn cảm giác được, chán ghét tôi mà vẫn phải bình tĩnh ngồi nói chuyện với tôi bởi một chủ đề mà cô ta càng không muốn nói cùng tôi, chắc phải kiềm chế giỏi lắm đây.
Rất lâu sau, Dương Á Lị từ từ mở miệng – “Diệp Lận, anh ấy bây giờ, rất không ổn."
“Dương tiểu thư." – Tôi mỉm cười – “Cô đừng nói với tôi, đây là bởi vì tôi gây ra nhé."
Dương Á Lị ngẩng đầu nhìn tôi – “Trong lòng cô so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn không phải sao, cho dù cô có phủ nhận với tôi, nhưng cô không thể phủ nhận với chính mình."
“Thật sao?" – Khuấy đều tách cà phê, tôi vừa cho thêm hai muỗng kem.
“Diệp Lận là một người mẫu cũng là một nghệ sĩ….Truyền thông sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào bới móc, tấn công anh ấy….Mà tính cách anh ấy vốn kiêu ngạo, bây giờ lại…Anh ấy có thể lơ đễnh, nhưng tôi không thể, cho nên…"
Cau mày thật chặt – “Cô rốt cuộc là muốn nói gì vậy, Dương tiểu thư?"
“…tôi thừa nhận, ảnh hưởng của cô với anh ấy, rất lớn, như sáu năm trước, thậm chí so với khi đó còn…" – Nói nửa chừng Dương Á Lị ngừng lại không nói tiếp, nhìn tôi cứ liên tục thêm kem vào cà phê, nhíu mày nhàn nhạt nói – “Nhưng mà, bên cạnh Diệp Lận chỉ có thể có tôi. Hôm nay tôi tới tìm cô chủ yếu là muốn nói với cô…Giản An Kiệt, hy vọng cô về sau đừng xuất hiệ trước mặt Diệp Lận nữa, mãi mãi không, tuy rằng yêu cầu này có phần quá đáng, nhưng, tôi xin cô."
Tôi cười cười không có nói tiếp.
“Tịch tiên sinh, ngài đã trở về." – Lúc này tiếng người giúp việc từ ngoài cửa truyền vào.
Không bao lâu sau, Tịch Si Thần tiến vào phòng khách, nhìn tôi, lại quay đầu nhìn Dương Á Lị ngồi đối diện với tôi, nhẹ gật đầu với cô ta rồi đi thẳng đến cầu thang lên lầu, tay vừa mới chạm tới lan can cầu thang, lại dừng lại, xoay người, nhìn Dương Á Lị chậm rãi nói – “Nếu Dương tiểu thư không vội về, có thể ở lại dùng bữa tối." – Thái độ lịch sự thờ ơ.
Tác giả :
Cố Tây Tước