Vì Quân Khuynh Thiên Hạ
Chương 6
Mưa đã tạnh, giữa bọn họ cũng trở nên hòa nhập.
Bọn họ sống hòa bình, cả hai đều không nêu lên bất kỳ đề tài nhạy cảm nào, giống như người bình thường, sống yên lặng qua ngày.
Mỗi đêm, nàng bị hắn ôm, mặc cho hơi thở hắn dính vào nàng, mà nàng giống như nữ nhân bình thường, ôm ấp hắn, để hắn tiến vào mình.
Một ngày lại một ngày trôi qua, bọn họ duy trì sự hài hòa, sống những ngày yên ổn.
“Nàng đang làm gì?" Khúc Lang Tịnh nhìn nữ nhân trước mắt, chính xác mà nói là nhìn thứ trên tay nàng, nếu không nhìn lắm, thùng gỗ trên tay nàng có chứa y phục hắn.
Nam Hân Nhạc dời mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên: “Giặt quần áo." Ngày hôm qua nàng nhìn thấy hắn phơi y phục, hơn nữa còn cầm cái yếm của nàng trên tay!
Lập tức nàng mới nghĩ đến một chuyện – y phục của hai người đều do hắn giặt.
Hắn, một ngón tay còn dễ nhìn hơn so với nàng, lòng bàn tay còn non mềm hơn so với nàng, hai bàn tay kia chỉ thích hợp cầm đàn, xem sách, nhưng hắn lại đi giặt quần áo!
Nghĩ đến tiết y tiết khố đều do hắn giặt, lập tức Nam Hân Nhạc có loại cảm giác xấu hổ quẫn bách muốn chết.
Trước không biết thì không nói, biết rồi thì nàng không thể im lặng được, vật cận thân sao có thể để hắn giặt.
“A!" Khúc Lang Tịnh nhìn nàng ngượng ngùng, khuôn mặt rất đứng đắn: “Ngày hôm trước nàng nói muốn nấu ngọ thiện, lại thiếu chút nữa đốt cháy phòng bếp lẫn phòng trúc của ta, bây giờ lại muốn giặt quần áo….. Nàng muốn ta không có y phục để mặc sao?"
Nếu muốn báo thù hắn, tâm cơ này thật đáng nể.
Nam Hân Nhạc cắn môi, bên tai phiếm hồng bởi vì lời hắn nói, nghĩ đến hôm trước nàng thiếu chút nữa đốt cháy phòng, mặt nhỏ hiện lên quẫn bách nhàn nhạt.
Nàng chỉ là cảm thấy ba bữa cơm để hắn chuẩn bị tựa hồ không tốt lắm, nhìn hắn nấu cũng rất đơn giản, nàng nghĩ mình cũng sẽ nấu được, ai ngờ…..
Thấy tai nàng ngày càng hồng, mặc dù cuối đầu, Khúc Lang Tịnh cũng có thể tưởng tượng biểu tình xấu hổ lẫn không cam lòng của nàng, nhịn không được cười ra tiếng.
Nghe tiếng cười của hắn, Nam Hân Nhạc ngẩng đầu, có chút bực bội trừng mắt hắn, sau đó không thèm để ý đến hắn, ôm tùng gỗ đi về phía con suối.
“Đợi chút." Khúc Lang Tịnh ngăn nàng lại, khuôn mặt tuấn nhã rất thức thời thu lại nụ cười: “Đừng đến dòng suối, dùng nước ôn tuyền mà giặt!"
Bây giờ là mùa đông, nước suối rất lạnh, hắn không nỡ để tay nàng bị lạnh cóng.
Nam Hân Nhạc cũng không phản đối, xoay người đi về phía ôn tuyền, đi được vào bước, nàng dừng lại: “Ngươi muốn làm gì?" Theo sau nàng để làm gì?
“Ừ….." Khúc Lang Tịnh đang tự hỏi nói như thế nào mới không chạm đến tự ái của nàng: “Nàng xác định muốn giặt quần áo sao?"
Đáp lại câu hỏi của hắn là cái trừng mắt, Khúc Lang Tịnh sờ lỗ mũi, lại không ngừng được nụ cười bên môi.
Gần đây nét mặt của nàng thay đổi nhiều, thậm chí sẽ tức giận, có lúc còn trừng hắn, thỉnh thoảng lộ ra hình dáng xấu hổ đáng yêu.
Nghĩ đến ngày hôm trước nàng đứng ở phòng bếp, chỉ ngây ngốc đừng nhìn phòng ốc thiếu chút nữa bị nàng hủy diệt, mà trên mặt nàng dính đầy nhọ, toàn bộ y phục cũng dính đầy tro bụi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng hốt, lúc đối mặt với hắn, mặc dù nàng vẫn giả bộ trấn định, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn hắn.
Mà hắn cũng không khá hơn, vì cứu hỏa, y phục trên người toàn bộ đều thành màu đen, đầu tóc cũng rối bời, gương mặt cũng đen giống nàng, nhưng khi nhìn đến hình dạng của nàng, hắn có giận cũng không thể phát, chỉ có thể vừa tức vừa buồn cười trừng mắt nàng.
Kỳ thật nhìn thấy bộ dáng nàng túng quẫn, Khúc Lang Tịnh lập tức suy nghĩ, coi như toàn bộ phòng đều bị đốt cũng không sao, xây lại là được, có thể nhìn thấy biểu tình hiếm thấy của nàng cũng coi như đáng giá.
Nàng trở thành như thế khiến hắn cảm thấy vui vẻ, hắn theo nàng tới ôn tuyền bên cạnh, thảnh thơi ngồi vào một bên.
Nam Hân Nhạc cầm áo trắng lên, ngâm ướt y phục, cầm lấy gậy gỗ đập quần áo, thật đơn giản! Giặt quần áo thôi ai mà không biết?
Đặt gậy gỗ xuống, nàng lấy tay chà xát y phục.
Xoạt --
Nam Hân Nhạc trừng mắt nhìn y phục bị nàng xé rách, tựa hồ không thể tin được, sắc mặt nhất thời có chút cứng ngắt.
Nàng vừa quay đầu lại nhìn, Khúc Lang Tịnh vừa chuyển đầu nhìn phong cảnh bên cạnh.
Nàng lập tức bỏ y phục rách vào thùng gõ, lấy thêm một cái áo khác, lần này nàng nhớ kỹ phải nhẹ tay, sau đó bắt đầu chà xát.....
Roẹt -- lại rách!
Nàng dừng động tác lại.
Nàng lấy thêm một cái khác.....
""Khụ khụ, nàng có muốn giặt đồ của nàng trước không?" Hai món đó coi như xong, đó là cái áo khoác hắn thích nhất.
Nam Hân Nhạc quay đầu trừng hắn.
"Nàng giặt đi! Món này rách ta còn món khác để mặc, không sao." Ai, nàng báo thù bằng cách này thật khiến hắn đau lòng.
Nam Hân Nhạc bực bội mím môi, bỏ y phục lại, không giặt nữa.
"Không giặt sao?" Ánh mắt Khúc Lang Tịnh sáng lên, nhìn đến y phục của bản thân tránh được một kiếp, thật đáng ăn mừng nha!
''Ngươi rất cao hứng?'' Âm thanh nàng lạnh lùng.
"Có sao?'' Hắn đưa ra khuôn mặt vô tội, nở nụ cười nịnh nọt: ''Hân Nhi, nàng giúp ta giặt quần áo ta rất cảm động nhưng việc nặng nhọc này không thích hợp với nàng, nàng chính là Tướng quân.....''
Hắn ngậm miệng lại, biết mình nói cái không nên nói.
Nam Hân Nhạc ngẩn ra, đôi mắt tĩnh lặng.
Khúc Lang Tịnh lập tức nở nụ cười, muốn chuyển đề tài khác.
''Nhị ca!''
Tiếng của Gia Luật Khôi truyền đến từ bên ngoài, hai người không khỏi giật mình, nhìn lẫn nhau, trong ánh mắt là sự phức tạp nói không nên lời.
Cuối cùng Nam Hân Nhạc dẫn đầu dời mắt.
Khúc Lang Tịnh nhắm mắt, biết rằng cuộc sống bình yên này sắp biến mất, hắn không nói gì, xoay người rời khỏi ôn tuyền.
Nhìn hắn rời đi, Nam Hân Nhạc nhắm mắt lại, ngón tay từ từ nắm lại thành quyền.
******
Gia Luật Khôi vội vã đi tới nhà trúc, thấy trong phòng không có người, hắn vừa đi ra khỏi phòng thấy Khúc Lang Tịnh đi ra từ ôn tuyền.
''Nhị ca!'' Hắn nhanh chóng đi về phía Khúc Lang Tịnh.
''Có chuyện gì?'' Khúc Lang Tịnh lạnh lùng, thần sắc không tốt.
''Ách.....'' Thấy sắc mặt hắn khó coi, Gia Luật Khôi gãi gãi đầu: "Nhị ca, tâm tình huynh không tốt à?''
Hắn có chọc tới huynh ấy sao? Sao hắn cảm thấy lửa giận này vì hắn mà phát ra.
''Đương nhiên không phải.'' Sắc mặt Khúc Lang Tịnh khiến Gia Luật Khôi phải khiếp đảm: "Đệ đến nói cho huynh biết chuyện của Kim Lăng Hoàng đế."
Khúc Lang Tịnh nhíu mày, hắn không dấu vết nhìn về phía ôn tuyền, biết rõ khoảng cách này Nam Hân Nhạc nhất định có thể nghe rõ bọn họ nói chuyện.
Hắn mím môi, con ngươi đen thoáng qua một chút xúc động, hắn muốn để cho Gia Luật Khôi rời đi, bất kể là Viêm Lăng quốc hay Kim Lăng hoàng triều, hắn cũng không muốn nghe, cũng không muốn hỏi đến, nhưng hắn chỉ có thể cố nhịn xuống, cố gắng tỉnh táo.
''Kim Lăng Hoàng đế thế nào?''
''Nghe nói tiểu Hoàng đế kia hình như ngã bệnh, thư tín truyền về nói cơ thể tiểu Hoàng đế vốn không tốt, lần này giống như bệnh tình rất nguy kịch, không khéo lần này mạng nhỏ có thể mất, Kim Lăng sắp sửa thay.....''
''Câm miệng!'' Khúc Lang Tịnh quát khẽ, không để hắn nói tiếp.
Kim Lăng Hoàng đế bệnh nặng? Nàng xem trọng thân nhân như thế.....
Gia Luật Khôi bị sắc mặt u ám của Khúc Lang Tịnh dọa sợ: ''Thế nào?'' Hắn nói gì sai sao?
Khúc Lang Tịnh nhắm mắt: ''Không có gì, ngươi nói tiếp đi."
Gia Luật Khôi thăm dò sắc mặt của hắn, cũng không dám hỏi nhiều, tiếp tục lên tiếng: ''Hoàng huynh nói đây là thời cơ tốt, mạng của tiểu Hoàng đế đang nguy kịch, tình hình Hoàng thành nhất định bất ổn, quân tâm ít nhiều gì cũng sẽ bị dao động, đây là thời cơ tốt cho chúng ta tấn công.''
''Mùa đông còn chưa qua.'' Tiến công lúc này đối với Viêm Lăng quốc không có chỗ tốt.
''Đúng vậy, cho nên Hoàng huynh đề nghị.....'' Gia Luật Khôi không nói tiếp, không tiếng động tay đưa lên làm thủ thế chém xuống.
Khúc Lang Tịnh hạ mắt, biết ý của Viêm Lăng Vương -- nếu lúc này không có cách nào tiến binh, mà Kim Lăng Hoàng đế lại bệnh liệt giường, vậy không bằng phái người ám sát, Hoàng đế vừa chết, vì tranh ngôi vị Hoàng đế, Kim Lăng hoàng triều nhất định mất bình tĩnh, chờ mùa đông qua đi, thừa dịp bọn hắn nội loạn thì tấn công quy mô, xâm chiếm Kim Lăng quốc.
''Ba!''
''Ai?'' Nghe tiếng động truyền đến từ ôn tuyền, Gia Luật Khôi trợn mắt, lập tức phi thân tiến về phía ôn tuyền.
''Đứng lại!'' Khúc Lang Tịnh gọi hắn lại.
''Nhị ca?'' Gia Luật Khôi nghi ngờ quay đầu.
''Khẩn trương cái gì? Nơi đó không có ai, là con mèo do ta nuôi.'' Thần sắc Khúc Lang Tịnh bình tĩnh: ''Lại nói ngươi cảm thấy chỗ này của ta sẽ có người khác sao?''
""Đương nhiên không phải." Gia Luật Khôi cũng biết Khúc Lang Tịnh luôn luôn quái gở, cũng không qua lại với ai, ở đây trừ bỏ hai người bọn họ đương nhiên sẽ không có người khác: ''Nhưng mà..... Nhị ca, huynh nuôi mèo khi nào?
Huynh ấy có hứng thú gì với mèo rồi hả?
''Mới đây.'' Khúc Lang Tịnh nheo mắt: ''Khi nào bắt đầu ám sát?''
''Mấy ngày này đang chuẩn bị tiến hành, hơn nữa trong hoàng cung cũng có người của chúng ta.'' Giống như nghĩ đến điều gì, Gia Luật Khôi nhìu mày: ''Đúng rồi, gần đây thám tử giám thị Kim Lăng Hoàng triều hồi báo, tên Tu La kia không có ở trong quân doanh, bên trong Viêm Lăng không tìm thấy hắn, tưởng hắn trốn trở về quân doanh rồi, nhưng tựa hồ không có, giống như là bốc hơi.''
''Phải không.....'' Khúc Lang Tịnh nhỏ tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ bình thản: ''Dù sao hiện giờ cũng là mùa đông, hai bên sẽ không có thời gian cùng xuất hiện, lại nói, người khác không thấy đối với Viêm Lăng quốc cũng là chuyện tốt.''
''Nói vậy cũng đúng.'' Gia Luật Khôi gật đầu: ''Dù sao hoàng cung đang rối loạn, mặc cho quỷ Tu La thiện chiến thế nào cũng không dùng được, tốt nhất hắn vĩnh viễn đừng xuất hiện, nếu không lão tử sớm muộn cũng lấy đầu hắn! Chỉ cần không có hắn, Kim Lăng hoàng triều có gì đáng sợ?''
''Đừng quên còn có Nhiếp chính vương và Thánh nữ mắt tím." Khúc Lang Tịnh nhàn nhạt nhắc nhở.
''Thánh nữ?'' Gia Luật Khôi khinh thường hừ lạnh: ''Trong hoàng tộc ai không biết Thánh nữ Kim Lăng hoàng triều chính là kỹ nữ bồi ngủ, có cái gì phải sợ? Cho tới Nhiếp chính vương, nghe nói trước kia hắn là Tướng quân bách chiến bách thắng, nhưng mà tin đồn luôn khoa trương, lại nói đó là câu chuyện trà lâu, làm sao chính xác được?''
Khúc Lang Tịnh không trả lời hắn mà trầm mặc không nói.
'Không ai để ý đến hắn, Gia Luật Khôi ngậm miệng lại: ''Đúng rồi, Hoàng huynh bảo huynh có rảnh thì trở về hoàng cung một chuyến, hơn nữa mùa đông sắp qua, huynh cũng nên trở về quân doanh rồi.''
''Ừ!'' Khúc Lang Tịnh ừ nhẹ, lúc này mới ngước mắt nhìn Gia Luật Khôi: ''Nói xong rồi thì ngươi có thể đi."
''A!'' Gia Luật Khôi ôm đầu: ''Vậy đệ đi trước.''
Thật là, có ly trà cũng không cho hắn uống..... Gia Luật Khôi lẩm bẩm một mình, xoay người rời khỏi.
Gia Luật Khôi vừa đi, Khúc Lang Tịnh lập tức xoay người, mà Nam Hân Nhạc cũng đi ra từ ôn tuyền.
Hai người đứng im đối mặt, không khí giữa bọn họ đã không còn bình yên nữa, trong lòng bọn họ biết rõ, nhưng vẫn cố xem như không có gì.
''Nàng nghe thấy hết rồi.'' Khúc Lang Tịnh nhàn nhạt lên tiếng.
Vẻ mặt Nam Hân Nhạc phức tạp: "Ngươi không sợ ta tiết lộ kế hoạch của các ngươi sao?'' Biết rõ nàng ở đây, hắn lại để Gia Luật Khôi nói ra toàn bộ kế hoạch.
Khúc Lang Tịnh khẽ mỉm cười: ''Ta sẽ không lừa dối nàng bất cứ chuyện gì.'' Lại càng không đề phòng nàng, hắn không quan tâm hai nước, hắn chỉ quan tâm nàng.
''Ngươi.....'' Nam Hân Nhạc cắn môi, nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn, nàng không nhịn được dời mắt: ''Ngươi sẽ hối hận."
Nói xong, nàng không dám nhìn hắn nữa, vội vã đi vào phòng trúc.
Nhìn bóng lưng nàng biến mất, một lúc sau, Khúc Lang Tịnh mới nhỏ tiếng: ''Ta sẽ không.....''
''Ọe' --''
Nam Hân Nhạc ôm miệng, khum đầu vào bồn, nhưng lại không nôn ra được cái gì, chỉ toàn nôn ra nước chua, nàng nhắm mắt lại, cố gắng nhịn xuống cảm giác không thoải mái.
Gần đây nàng thường nôn mửa, lúc đầu nàng không nghĩ nhiều, nhưng liên tục mấy ngày sau, hơn nữa quỳ thủy chậm đến, nàng cũng lờ mờ đoán ra được nguyên nhân.
Đưa tay xoa cái bụng bằng phẳng, ngón tay từ từ bóp chặt, nàng cắn môi, khuôn mặt nặng nề, nàng không nghĩ đến mình sẽ.....
Nàng nên làm sao bây giờ? Dù sao đi nữa, hài tử này không thể lưu.....
Nàng kiên định mở mắt, lau nước nơi khóe miệng, lại thấy một bóng dáng khác trong gương đồng, nàng nhanh chóng xoay người.
Khúc Lang Tịnh đứng trước cửa, vài ngày nay nàng không thoải mái hắn đều nhìn thấy, nhưng hắn cũng không nói gì.
Phát hiện ra bóng dáng của hắn, ánh mắt nàng khẩn trương.
Hắn than nhẹ: ''Nàng gạt ta bao lâu rồi?'' Nàng đã quên hắn là y giả sao, không cần chẩn mạch, chỉ cần nhìn thần sắc là có thể biết được tình hình của nàng.
Nàng mang thai, nếu không ngoài ý muốn thì cũng đã ngoài một tháng rồi.
Từ sau khi Gia Luật Khôi rời khỏi, bọn họ vẫn sống yên bình cùng nhau, chẳng qua là loại cảm giác vui vẻ không còn nữa.
Hai người triền miên kịch liệt, giống hai ngọn lửa, muốn thiêu rụi đối phương, không để cho nhau có thời gian thở dốc, lần nữa đòi lấy, cho đến khi mệt không chịu nổi.
Mà nàng ngày càng ít nói, vẻ mặt luôn chứa sự do dự, đối mặt với cái nhìn chăm chú của hắn luôn né tránh, mang thai cũng không nói cho hắn biết.
Nàng không nói, hắn cũng làm như không biết, nhưng nữa tháng trôi qua, không khí giữa hai người ngày càng căng thẳng, hắn cũng không thể tiếp tục trốn tránh.
A, Khúc Lang Tịnh hắn khi nào lại biết trốn tránh? Trong lòng hắn cười khổ.
"Hân Nhi, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi!'' Tạm dừng một chút, hắn mới thong thả nói tiếp: ''Nàng không muốn đứa bé này sao?''
Hắn đều thấy vẻ mặt của nàng ở trong mắt, bao gồm ánh mắt cuối cùng của nàng, vì vậy hắn không thể im lặng mà không nói tiếng nào.
Nam Hân Nhạc mím môi, cúi đầu không nói.
Cho dù sớm biết được quyết định của nàng, ánh mắt Khúc Lang Tịnh không hkoir buồn bã, hắn nhắm mắt lại, trầm mặc rất lâu mới lên tiếng.
''Hân Nhi.....'' Hắn cố gắng hỏi một câu biết rằng không có khả năng: ''Nàng không thể đi cùng ta sao?''
Nam Hân Nhạc chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt đầy sự ngạc nhiên.
Hắn nói gì? Đi cùng hắn?
Khúc Lang Tịnh cười với nàng, nụ cười của hắn thật dịu dàng, nhưng con ngươi đen lại tĩnh mịch như đầm, giống như đang nói trong một giấc mơ xinh đẹp.
''Chúng ta rời khỏi chỗ này đến nơi khác, không được xuất ra bản sự, cũng không hỏi thân phận của nhau, cùng sinh hoạt chung một chỗ, có được không?''
Nam Hân Nhạc nhìn hắn, bởi vì lời hắn nói mà tim đập mạnh, không hỏi bất cứ chuyện gì, không có chiến tranh, nàng không cần cầm ngân thương, không cần giết địch, không cần nghe bất kỳ tiếng khóc thê thảm nào.....
''Không được.....'' Giấc mộng đó thật đẹp, nhưng nó không thuộc về nàng.
Mặc dù sớm biết nàng sẽ cự tuyệt, nhưng chính tai nghe thấy thì lòng của hắn vẫn co rút đau đớn: ''Nàng không bỏ được Kim Lăng quốc sao?''
''Ngươi cũng biết.'' Nàng cắn môi, ánh mắt thoáng qua chút đau thương: ''Ta với ngươi không giống nhau, ta không thể vứt bỏ tất cả để rời đi."
Đúng vậy, nàng và hắn không giống nhau.
Khúc Lang Tịnh cười thật khổ sở: ''Vậy, nàng sẽ phải bỏ ta lại sao?''
''Ta.....'' Nam Hân Nhạc không trả lời được, cắn cắn môi, nàng lên tiếng: ''Ngươi có thể cùng ta trở về Kim Lăng quốc, nếu Viêm Lăng Vương không chứa ngươi, vậy ngươi có thể.....''
''Không thể nào.'' Khúc Lang Tịnh nhàn nhạt cắt lời nàng: ''Hân Nhi, ta sẽ không thương hại đến con dân Viêm Lăng quốc.'' Coi như trên người hắn có nửa dòng máu Kim Lăng, nhưng hắn cũng không em mình là người của Kim Lăng quốc, dưỡng dục hắn là Viêm Lăng quốc, hắn không thể nào giúp Kim Lăng quốc đánh giặc.
Đúng vậy! Sao nàng có thể nói ra đề nghị ngu xuẩn đó? Nam Hân Nhạc cười nhạt, nụ cười có chút miễn cưỡng: ''Chung quy, chúng ta chỉ có thể là kẻ địch.....''
Khúc Lang Tịnh vuốt ve mặt của nàng, ánh mắt đau đớn: ''Thật sự không thể đi theo ta sao? Không cần để ý đến quốc gia, không cần để ý đến chiến sự, chúng ta cao bay xa chạy, không được sao?''
Nàng cúi đầu không trả lời.
''Chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh giống nơi này, có ôn tuyền, có dòng suối nhỏ, chúng ta trồng rau, nuôi vài con gà, nàng sinh vài đứa trẻ mập mạp, con trai thì do nàng dạy võ, nếu là nữ nhi, ta sẽ dạy nó đàn, ta sẽ không để nó giống nàng, thiếu chút nữa đốt cháy phòng ốc.''
Cuối cùng hắn cũng khiến nàng cười nhạt.
Ánh mắt của hắn dịu dàng say lòng người, cuối đầu xuống, dùng môi ngậm chặt nụ cười của nàng.
Nam Hân Nhạc nhắm mắt lại, mặc cho hơi thở hắn bao trùm, lông mi run nhẹ, cơ thể tới sát hắn, mặc hắn ôm chặt lấy mình.
Khúc Lang Tịnh hôn cái miệng nhỏ nhắn, cánh tay ôm chặt nàng, chỉ sợ nàng rời khỏi, mà hắn cũng không thể ôm nàng như vậy được nữa......
Đột nhiên, ngực truyền đến một cỗ đau nhói.
Hắn buồn bực hừ một tiếng, đẩy nàng ra, khóe miệng chảy máu, hắn từ từ cuối đầu, một cây chủy thủ cắm thẳng vào ngực hắn.
Bọn họ sống hòa bình, cả hai đều không nêu lên bất kỳ đề tài nhạy cảm nào, giống như người bình thường, sống yên lặng qua ngày.
Mỗi đêm, nàng bị hắn ôm, mặc cho hơi thở hắn dính vào nàng, mà nàng giống như nữ nhân bình thường, ôm ấp hắn, để hắn tiến vào mình.
Một ngày lại một ngày trôi qua, bọn họ duy trì sự hài hòa, sống những ngày yên ổn.
“Nàng đang làm gì?" Khúc Lang Tịnh nhìn nữ nhân trước mắt, chính xác mà nói là nhìn thứ trên tay nàng, nếu không nhìn lắm, thùng gỗ trên tay nàng có chứa y phục hắn.
Nam Hân Nhạc dời mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên: “Giặt quần áo." Ngày hôm qua nàng nhìn thấy hắn phơi y phục, hơn nữa còn cầm cái yếm của nàng trên tay!
Lập tức nàng mới nghĩ đến một chuyện – y phục của hai người đều do hắn giặt.
Hắn, một ngón tay còn dễ nhìn hơn so với nàng, lòng bàn tay còn non mềm hơn so với nàng, hai bàn tay kia chỉ thích hợp cầm đàn, xem sách, nhưng hắn lại đi giặt quần áo!
Nghĩ đến tiết y tiết khố đều do hắn giặt, lập tức Nam Hân Nhạc có loại cảm giác xấu hổ quẫn bách muốn chết.
Trước không biết thì không nói, biết rồi thì nàng không thể im lặng được, vật cận thân sao có thể để hắn giặt.
“A!" Khúc Lang Tịnh nhìn nàng ngượng ngùng, khuôn mặt rất đứng đắn: “Ngày hôm trước nàng nói muốn nấu ngọ thiện, lại thiếu chút nữa đốt cháy phòng bếp lẫn phòng trúc của ta, bây giờ lại muốn giặt quần áo….. Nàng muốn ta không có y phục để mặc sao?"
Nếu muốn báo thù hắn, tâm cơ này thật đáng nể.
Nam Hân Nhạc cắn môi, bên tai phiếm hồng bởi vì lời hắn nói, nghĩ đến hôm trước nàng thiếu chút nữa đốt cháy phòng, mặt nhỏ hiện lên quẫn bách nhàn nhạt.
Nàng chỉ là cảm thấy ba bữa cơm để hắn chuẩn bị tựa hồ không tốt lắm, nhìn hắn nấu cũng rất đơn giản, nàng nghĩ mình cũng sẽ nấu được, ai ngờ…..
Thấy tai nàng ngày càng hồng, mặc dù cuối đầu, Khúc Lang Tịnh cũng có thể tưởng tượng biểu tình xấu hổ lẫn không cam lòng của nàng, nhịn không được cười ra tiếng.
Nghe tiếng cười của hắn, Nam Hân Nhạc ngẩng đầu, có chút bực bội trừng mắt hắn, sau đó không thèm để ý đến hắn, ôm tùng gỗ đi về phía con suối.
“Đợi chút." Khúc Lang Tịnh ngăn nàng lại, khuôn mặt tuấn nhã rất thức thời thu lại nụ cười: “Đừng đến dòng suối, dùng nước ôn tuyền mà giặt!"
Bây giờ là mùa đông, nước suối rất lạnh, hắn không nỡ để tay nàng bị lạnh cóng.
Nam Hân Nhạc cũng không phản đối, xoay người đi về phía ôn tuyền, đi được vào bước, nàng dừng lại: “Ngươi muốn làm gì?" Theo sau nàng để làm gì?
“Ừ….." Khúc Lang Tịnh đang tự hỏi nói như thế nào mới không chạm đến tự ái của nàng: “Nàng xác định muốn giặt quần áo sao?"
Đáp lại câu hỏi của hắn là cái trừng mắt, Khúc Lang Tịnh sờ lỗ mũi, lại không ngừng được nụ cười bên môi.
Gần đây nét mặt của nàng thay đổi nhiều, thậm chí sẽ tức giận, có lúc còn trừng hắn, thỉnh thoảng lộ ra hình dáng xấu hổ đáng yêu.
Nghĩ đến ngày hôm trước nàng đứng ở phòng bếp, chỉ ngây ngốc đừng nhìn phòng ốc thiếu chút nữa bị nàng hủy diệt, mà trên mặt nàng dính đầy nhọ, toàn bộ y phục cũng dính đầy tro bụi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng hốt, lúc đối mặt với hắn, mặc dù nàng vẫn giả bộ trấn định, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn hắn.
Mà hắn cũng không khá hơn, vì cứu hỏa, y phục trên người toàn bộ đều thành màu đen, đầu tóc cũng rối bời, gương mặt cũng đen giống nàng, nhưng khi nhìn đến hình dạng của nàng, hắn có giận cũng không thể phát, chỉ có thể vừa tức vừa buồn cười trừng mắt nàng.
Kỳ thật nhìn thấy bộ dáng nàng túng quẫn, Khúc Lang Tịnh lập tức suy nghĩ, coi như toàn bộ phòng đều bị đốt cũng không sao, xây lại là được, có thể nhìn thấy biểu tình hiếm thấy của nàng cũng coi như đáng giá.
Nàng trở thành như thế khiến hắn cảm thấy vui vẻ, hắn theo nàng tới ôn tuyền bên cạnh, thảnh thơi ngồi vào một bên.
Nam Hân Nhạc cầm áo trắng lên, ngâm ướt y phục, cầm lấy gậy gỗ đập quần áo, thật đơn giản! Giặt quần áo thôi ai mà không biết?
Đặt gậy gỗ xuống, nàng lấy tay chà xát y phục.
Xoạt --
Nam Hân Nhạc trừng mắt nhìn y phục bị nàng xé rách, tựa hồ không thể tin được, sắc mặt nhất thời có chút cứng ngắt.
Nàng vừa quay đầu lại nhìn, Khúc Lang Tịnh vừa chuyển đầu nhìn phong cảnh bên cạnh.
Nàng lập tức bỏ y phục rách vào thùng gõ, lấy thêm một cái áo khác, lần này nàng nhớ kỹ phải nhẹ tay, sau đó bắt đầu chà xát.....
Roẹt -- lại rách!
Nàng dừng động tác lại.
Nàng lấy thêm một cái khác.....
""Khụ khụ, nàng có muốn giặt đồ của nàng trước không?" Hai món đó coi như xong, đó là cái áo khoác hắn thích nhất.
Nam Hân Nhạc quay đầu trừng hắn.
"Nàng giặt đi! Món này rách ta còn món khác để mặc, không sao." Ai, nàng báo thù bằng cách này thật khiến hắn đau lòng.
Nam Hân Nhạc bực bội mím môi, bỏ y phục lại, không giặt nữa.
"Không giặt sao?" Ánh mắt Khúc Lang Tịnh sáng lên, nhìn đến y phục của bản thân tránh được một kiếp, thật đáng ăn mừng nha!
''Ngươi rất cao hứng?'' Âm thanh nàng lạnh lùng.
"Có sao?'' Hắn đưa ra khuôn mặt vô tội, nở nụ cười nịnh nọt: ''Hân Nhi, nàng giúp ta giặt quần áo ta rất cảm động nhưng việc nặng nhọc này không thích hợp với nàng, nàng chính là Tướng quân.....''
Hắn ngậm miệng lại, biết mình nói cái không nên nói.
Nam Hân Nhạc ngẩn ra, đôi mắt tĩnh lặng.
Khúc Lang Tịnh lập tức nở nụ cười, muốn chuyển đề tài khác.
''Nhị ca!''
Tiếng của Gia Luật Khôi truyền đến từ bên ngoài, hai người không khỏi giật mình, nhìn lẫn nhau, trong ánh mắt là sự phức tạp nói không nên lời.
Cuối cùng Nam Hân Nhạc dẫn đầu dời mắt.
Khúc Lang Tịnh nhắm mắt, biết rằng cuộc sống bình yên này sắp biến mất, hắn không nói gì, xoay người rời khỏi ôn tuyền.
Nhìn hắn rời đi, Nam Hân Nhạc nhắm mắt lại, ngón tay từ từ nắm lại thành quyền.
******
Gia Luật Khôi vội vã đi tới nhà trúc, thấy trong phòng không có người, hắn vừa đi ra khỏi phòng thấy Khúc Lang Tịnh đi ra từ ôn tuyền.
''Nhị ca!'' Hắn nhanh chóng đi về phía Khúc Lang Tịnh.
''Có chuyện gì?'' Khúc Lang Tịnh lạnh lùng, thần sắc không tốt.
''Ách.....'' Thấy sắc mặt hắn khó coi, Gia Luật Khôi gãi gãi đầu: "Nhị ca, tâm tình huynh không tốt à?''
Hắn có chọc tới huynh ấy sao? Sao hắn cảm thấy lửa giận này vì hắn mà phát ra.
''Đương nhiên không phải.'' Sắc mặt Khúc Lang Tịnh khiến Gia Luật Khôi phải khiếp đảm: "Đệ đến nói cho huynh biết chuyện của Kim Lăng Hoàng đế."
Khúc Lang Tịnh nhíu mày, hắn không dấu vết nhìn về phía ôn tuyền, biết rõ khoảng cách này Nam Hân Nhạc nhất định có thể nghe rõ bọn họ nói chuyện.
Hắn mím môi, con ngươi đen thoáng qua một chút xúc động, hắn muốn để cho Gia Luật Khôi rời đi, bất kể là Viêm Lăng quốc hay Kim Lăng hoàng triều, hắn cũng không muốn nghe, cũng không muốn hỏi đến, nhưng hắn chỉ có thể cố nhịn xuống, cố gắng tỉnh táo.
''Kim Lăng Hoàng đế thế nào?''
''Nghe nói tiểu Hoàng đế kia hình như ngã bệnh, thư tín truyền về nói cơ thể tiểu Hoàng đế vốn không tốt, lần này giống như bệnh tình rất nguy kịch, không khéo lần này mạng nhỏ có thể mất, Kim Lăng sắp sửa thay.....''
''Câm miệng!'' Khúc Lang Tịnh quát khẽ, không để hắn nói tiếp.
Kim Lăng Hoàng đế bệnh nặng? Nàng xem trọng thân nhân như thế.....
Gia Luật Khôi bị sắc mặt u ám của Khúc Lang Tịnh dọa sợ: ''Thế nào?'' Hắn nói gì sai sao?
Khúc Lang Tịnh nhắm mắt: ''Không có gì, ngươi nói tiếp đi."
Gia Luật Khôi thăm dò sắc mặt của hắn, cũng không dám hỏi nhiều, tiếp tục lên tiếng: ''Hoàng huynh nói đây là thời cơ tốt, mạng của tiểu Hoàng đế đang nguy kịch, tình hình Hoàng thành nhất định bất ổn, quân tâm ít nhiều gì cũng sẽ bị dao động, đây là thời cơ tốt cho chúng ta tấn công.''
''Mùa đông còn chưa qua.'' Tiến công lúc này đối với Viêm Lăng quốc không có chỗ tốt.
''Đúng vậy, cho nên Hoàng huynh đề nghị.....'' Gia Luật Khôi không nói tiếp, không tiếng động tay đưa lên làm thủ thế chém xuống.
Khúc Lang Tịnh hạ mắt, biết ý của Viêm Lăng Vương -- nếu lúc này không có cách nào tiến binh, mà Kim Lăng Hoàng đế lại bệnh liệt giường, vậy không bằng phái người ám sát, Hoàng đế vừa chết, vì tranh ngôi vị Hoàng đế, Kim Lăng hoàng triều nhất định mất bình tĩnh, chờ mùa đông qua đi, thừa dịp bọn hắn nội loạn thì tấn công quy mô, xâm chiếm Kim Lăng quốc.
''Ba!''
''Ai?'' Nghe tiếng động truyền đến từ ôn tuyền, Gia Luật Khôi trợn mắt, lập tức phi thân tiến về phía ôn tuyền.
''Đứng lại!'' Khúc Lang Tịnh gọi hắn lại.
''Nhị ca?'' Gia Luật Khôi nghi ngờ quay đầu.
''Khẩn trương cái gì? Nơi đó không có ai, là con mèo do ta nuôi.'' Thần sắc Khúc Lang Tịnh bình tĩnh: ''Lại nói ngươi cảm thấy chỗ này của ta sẽ có người khác sao?''
""Đương nhiên không phải." Gia Luật Khôi cũng biết Khúc Lang Tịnh luôn luôn quái gở, cũng không qua lại với ai, ở đây trừ bỏ hai người bọn họ đương nhiên sẽ không có người khác: ''Nhưng mà..... Nhị ca, huynh nuôi mèo khi nào?
Huynh ấy có hứng thú gì với mèo rồi hả?
''Mới đây.'' Khúc Lang Tịnh nheo mắt: ''Khi nào bắt đầu ám sát?''
''Mấy ngày này đang chuẩn bị tiến hành, hơn nữa trong hoàng cung cũng có người của chúng ta.'' Giống như nghĩ đến điều gì, Gia Luật Khôi nhìu mày: ''Đúng rồi, gần đây thám tử giám thị Kim Lăng Hoàng triều hồi báo, tên Tu La kia không có ở trong quân doanh, bên trong Viêm Lăng không tìm thấy hắn, tưởng hắn trốn trở về quân doanh rồi, nhưng tựa hồ không có, giống như là bốc hơi.''
''Phải không.....'' Khúc Lang Tịnh nhỏ tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ bình thản: ''Dù sao hiện giờ cũng là mùa đông, hai bên sẽ không có thời gian cùng xuất hiện, lại nói, người khác không thấy đối với Viêm Lăng quốc cũng là chuyện tốt.''
''Nói vậy cũng đúng.'' Gia Luật Khôi gật đầu: ''Dù sao hoàng cung đang rối loạn, mặc cho quỷ Tu La thiện chiến thế nào cũng không dùng được, tốt nhất hắn vĩnh viễn đừng xuất hiện, nếu không lão tử sớm muộn cũng lấy đầu hắn! Chỉ cần không có hắn, Kim Lăng hoàng triều có gì đáng sợ?''
''Đừng quên còn có Nhiếp chính vương và Thánh nữ mắt tím." Khúc Lang Tịnh nhàn nhạt nhắc nhở.
''Thánh nữ?'' Gia Luật Khôi khinh thường hừ lạnh: ''Trong hoàng tộc ai không biết Thánh nữ Kim Lăng hoàng triều chính là kỹ nữ bồi ngủ, có cái gì phải sợ? Cho tới Nhiếp chính vương, nghe nói trước kia hắn là Tướng quân bách chiến bách thắng, nhưng mà tin đồn luôn khoa trương, lại nói đó là câu chuyện trà lâu, làm sao chính xác được?''
Khúc Lang Tịnh không trả lời hắn mà trầm mặc không nói.
'Không ai để ý đến hắn, Gia Luật Khôi ngậm miệng lại: ''Đúng rồi, Hoàng huynh bảo huynh có rảnh thì trở về hoàng cung một chuyến, hơn nữa mùa đông sắp qua, huynh cũng nên trở về quân doanh rồi.''
''Ừ!'' Khúc Lang Tịnh ừ nhẹ, lúc này mới ngước mắt nhìn Gia Luật Khôi: ''Nói xong rồi thì ngươi có thể đi."
''A!'' Gia Luật Khôi ôm đầu: ''Vậy đệ đi trước.''
Thật là, có ly trà cũng không cho hắn uống..... Gia Luật Khôi lẩm bẩm một mình, xoay người rời khỏi.
Gia Luật Khôi vừa đi, Khúc Lang Tịnh lập tức xoay người, mà Nam Hân Nhạc cũng đi ra từ ôn tuyền.
Hai người đứng im đối mặt, không khí giữa bọn họ đã không còn bình yên nữa, trong lòng bọn họ biết rõ, nhưng vẫn cố xem như không có gì.
''Nàng nghe thấy hết rồi.'' Khúc Lang Tịnh nhàn nhạt lên tiếng.
Vẻ mặt Nam Hân Nhạc phức tạp: "Ngươi không sợ ta tiết lộ kế hoạch của các ngươi sao?'' Biết rõ nàng ở đây, hắn lại để Gia Luật Khôi nói ra toàn bộ kế hoạch.
Khúc Lang Tịnh khẽ mỉm cười: ''Ta sẽ không lừa dối nàng bất cứ chuyện gì.'' Lại càng không đề phòng nàng, hắn không quan tâm hai nước, hắn chỉ quan tâm nàng.
''Ngươi.....'' Nam Hân Nhạc cắn môi, nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn, nàng không nhịn được dời mắt: ''Ngươi sẽ hối hận."
Nói xong, nàng không dám nhìn hắn nữa, vội vã đi vào phòng trúc.
Nhìn bóng lưng nàng biến mất, một lúc sau, Khúc Lang Tịnh mới nhỏ tiếng: ''Ta sẽ không.....''
''Ọe' --''
Nam Hân Nhạc ôm miệng, khum đầu vào bồn, nhưng lại không nôn ra được cái gì, chỉ toàn nôn ra nước chua, nàng nhắm mắt lại, cố gắng nhịn xuống cảm giác không thoải mái.
Gần đây nàng thường nôn mửa, lúc đầu nàng không nghĩ nhiều, nhưng liên tục mấy ngày sau, hơn nữa quỳ thủy chậm đến, nàng cũng lờ mờ đoán ra được nguyên nhân.
Đưa tay xoa cái bụng bằng phẳng, ngón tay từ từ bóp chặt, nàng cắn môi, khuôn mặt nặng nề, nàng không nghĩ đến mình sẽ.....
Nàng nên làm sao bây giờ? Dù sao đi nữa, hài tử này không thể lưu.....
Nàng kiên định mở mắt, lau nước nơi khóe miệng, lại thấy một bóng dáng khác trong gương đồng, nàng nhanh chóng xoay người.
Khúc Lang Tịnh đứng trước cửa, vài ngày nay nàng không thoải mái hắn đều nhìn thấy, nhưng hắn cũng không nói gì.
Phát hiện ra bóng dáng của hắn, ánh mắt nàng khẩn trương.
Hắn than nhẹ: ''Nàng gạt ta bao lâu rồi?'' Nàng đã quên hắn là y giả sao, không cần chẩn mạch, chỉ cần nhìn thần sắc là có thể biết được tình hình của nàng.
Nàng mang thai, nếu không ngoài ý muốn thì cũng đã ngoài một tháng rồi.
Từ sau khi Gia Luật Khôi rời khỏi, bọn họ vẫn sống yên bình cùng nhau, chẳng qua là loại cảm giác vui vẻ không còn nữa.
Hai người triền miên kịch liệt, giống hai ngọn lửa, muốn thiêu rụi đối phương, không để cho nhau có thời gian thở dốc, lần nữa đòi lấy, cho đến khi mệt không chịu nổi.
Mà nàng ngày càng ít nói, vẻ mặt luôn chứa sự do dự, đối mặt với cái nhìn chăm chú của hắn luôn né tránh, mang thai cũng không nói cho hắn biết.
Nàng không nói, hắn cũng làm như không biết, nhưng nữa tháng trôi qua, không khí giữa hai người ngày càng căng thẳng, hắn cũng không thể tiếp tục trốn tránh.
A, Khúc Lang Tịnh hắn khi nào lại biết trốn tránh? Trong lòng hắn cười khổ.
"Hân Nhi, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi!'' Tạm dừng một chút, hắn mới thong thả nói tiếp: ''Nàng không muốn đứa bé này sao?''
Hắn đều thấy vẻ mặt của nàng ở trong mắt, bao gồm ánh mắt cuối cùng của nàng, vì vậy hắn không thể im lặng mà không nói tiếng nào.
Nam Hân Nhạc mím môi, cúi đầu không nói.
Cho dù sớm biết được quyết định của nàng, ánh mắt Khúc Lang Tịnh không hkoir buồn bã, hắn nhắm mắt lại, trầm mặc rất lâu mới lên tiếng.
''Hân Nhi.....'' Hắn cố gắng hỏi một câu biết rằng không có khả năng: ''Nàng không thể đi cùng ta sao?''
Nam Hân Nhạc chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt đầy sự ngạc nhiên.
Hắn nói gì? Đi cùng hắn?
Khúc Lang Tịnh cười với nàng, nụ cười của hắn thật dịu dàng, nhưng con ngươi đen lại tĩnh mịch như đầm, giống như đang nói trong một giấc mơ xinh đẹp.
''Chúng ta rời khỏi chỗ này đến nơi khác, không được xuất ra bản sự, cũng không hỏi thân phận của nhau, cùng sinh hoạt chung một chỗ, có được không?''
Nam Hân Nhạc nhìn hắn, bởi vì lời hắn nói mà tim đập mạnh, không hỏi bất cứ chuyện gì, không có chiến tranh, nàng không cần cầm ngân thương, không cần giết địch, không cần nghe bất kỳ tiếng khóc thê thảm nào.....
''Không được.....'' Giấc mộng đó thật đẹp, nhưng nó không thuộc về nàng.
Mặc dù sớm biết nàng sẽ cự tuyệt, nhưng chính tai nghe thấy thì lòng của hắn vẫn co rút đau đớn: ''Nàng không bỏ được Kim Lăng quốc sao?''
''Ngươi cũng biết.'' Nàng cắn môi, ánh mắt thoáng qua chút đau thương: ''Ta với ngươi không giống nhau, ta không thể vứt bỏ tất cả để rời đi."
Đúng vậy, nàng và hắn không giống nhau.
Khúc Lang Tịnh cười thật khổ sở: ''Vậy, nàng sẽ phải bỏ ta lại sao?''
''Ta.....'' Nam Hân Nhạc không trả lời được, cắn cắn môi, nàng lên tiếng: ''Ngươi có thể cùng ta trở về Kim Lăng quốc, nếu Viêm Lăng Vương không chứa ngươi, vậy ngươi có thể.....''
''Không thể nào.'' Khúc Lang Tịnh nhàn nhạt cắt lời nàng: ''Hân Nhi, ta sẽ không thương hại đến con dân Viêm Lăng quốc.'' Coi như trên người hắn có nửa dòng máu Kim Lăng, nhưng hắn cũng không em mình là người của Kim Lăng quốc, dưỡng dục hắn là Viêm Lăng quốc, hắn không thể nào giúp Kim Lăng quốc đánh giặc.
Đúng vậy! Sao nàng có thể nói ra đề nghị ngu xuẩn đó? Nam Hân Nhạc cười nhạt, nụ cười có chút miễn cưỡng: ''Chung quy, chúng ta chỉ có thể là kẻ địch.....''
Khúc Lang Tịnh vuốt ve mặt của nàng, ánh mắt đau đớn: ''Thật sự không thể đi theo ta sao? Không cần để ý đến quốc gia, không cần để ý đến chiến sự, chúng ta cao bay xa chạy, không được sao?''
Nàng cúi đầu không trả lời.
''Chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh giống nơi này, có ôn tuyền, có dòng suối nhỏ, chúng ta trồng rau, nuôi vài con gà, nàng sinh vài đứa trẻ mập mạp, con trai thì do nàng dạy võ, nếu là nữ nhi, ta sẽ dạy nó đàn, ta sẽ không để nó giống nàng, thiếu chút nữa đốt cháy phòng ốc.''
Cuối cùng hắn cũng khiến nàng cười nhạt.
Ánh mắt của hắn dịu dàng say lòng người, cuối đầu xuống, dùng môi ngậm chặt nụ cười của nàng.
Nam Hân Nhạc nhắm mắt lại, mặc cho hơi thở hắn bao trùm, lông mi run nhẹ, cơ thể tới sát hắn, mặc hắn ôm chặt lấy mình.
Khúc Lang Tịnh hôn cái miệng nhỏ nhắn, cánh tay ôm chặt nàng, chỉ sợ nàng rời khỏi, mà hắn cũng không thể ôm nàng như vậy được nữa......
Đột nhiên, ngực truyền đến một cỗ đau nhói.
Hắn buồn bực hừ một tiếng, đẩy nàng ra, khóe miệng chảy máu, hắn từ từ cuối đầu, một cây chủy thủ cắm thẳng vào ngực hắn.
Tác giả :
Nguyên Viện