Vi Quan Hào Môn

Chương 8

Edit +Beta: Anky

Nơi đốt tiền xa hoa ngợp trong vàng son nhất Thành phố H, nếu không phải “Úc Kim Cung" thì không thể là chỗ khác, bởi vì việc bảo vệ quyền riêng tư của mỗi người khách được thực hiện rất tốt, chưa bao giờ xảy ra sai lầm, cho nên có rất nhiều nhân vật nổi tiếng thương nhân, con cháu hào môn, minh tinh nổi tiếng, đều là hội viên cố định của nơi này và có những phòng dành riêng cho họ ở đây.

Các phương tiện giải trí trong câu lạc bộ tư nhân này cần cái gì cũng có, chỉ cần bạn có thể nghĩ ra tiết mục giải trí nào, Úc Kim Cung đều có thể cung cấp, tuyệt đối là nơi giao lưu kết bạn, mua vui hưởng lạc tốt nhất.

Nơi này Nhiễm Việt không xa lạ gì, bởi vì có rất nhiều chuyện trên thương trường, đều hình thành từ trong buổi uống rượu vui chơi ở đây, cũng chính bởi vì quá quen thuộc với nó, nên cô thật sự không thích cái nơi đầy mùi tiền tài nịnh bợ này, ở đây, chỉ cần có tiền, bất kỳ vật gì cũng có thể dùng để mua bán, kể cả tôn nghiêm cơ bản nhất của một con người.

Cô từng thấy quá nhiều chuyện dơ bẩn ở đây, cho nên hoàn toàn không có hảo cảm với chỗ này, nhưng tiệc xã giao này lại không thể không đến.

Lúc xuống xe, cô nói với Trì Tình: “Cô theo sát tôi, không để bọn họ có cơ hội động tay động chân."

Trì Tình vội vàng gật đầu, nhìn Nhiễm Việt bằng ánh mắt gần như sùng bái, “Trợ lý Nhiễm, nghe nói trước kia chị đoạt được giải quán quân môn Tán Đả nữ cả nước?"*

(*Tán Đả: một môn võ thuật của Trung Quốc còn được gọi là Tán Thủ hay Sandou.)

Nhiễm Việt cong khóe miệng, nói: “Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi."

Ánh mắt Trì Tình lấp lánh tỏa sáng, “Vậy quyền cước của trợ lý Nhiễm nhất định rất tốt."

Nhiễm Việt lắc đầu, “Cả ngày bận rộn công việc, những cái khác cơ bản đã bỏ phế rồi."

“Em không tin." Trì Tình bĩu môi nói: “Nếu như có gì ngoài ý muốn, trợ lý Nhiễm nhất định phải cứu em."

Nhiễm Việt buồn cười liếc nhìn cô một cái, nói: “Tôi chỉ dẫn cô đến gặp đạo diễn, không phải dẫn cô xông vào đầm rồng hang hổ, sẽ có cái gì ngoài ý muốn chứ? Cô đi theo tôi là được, ăn nhiều, nói ít."

Trì Tình gật đầu liên tục, “Đúng vậy đúng vậy, em chỉ nhận biết mỗi trợ lý Nhiễm là được rồi."

Nhiễm Việt mang Trì Tình đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy một đám công tử quần áo chỉnh tề, đang vây quanh ở trước quầy lễ tân nhao nhao ầm ĩ tranh chấp không ngừng, Nhiễm Việt hơi nhíu mày, mang Trì Tình tránh khỏi đám người đó, đúng lúc một quản lý tiền sảnh nhận ra cô, thấy cô liền nở nụ cười chào đón, " Trợ lý Nhiễm, đã lâu không gặp, hôm nay có thời gian đến chơi nha."

Nhiễm Việt không có hứng thú tán gẫu với cô ta, vì vậy nói: “Tôi có hẹn với người ta, Lưu tổng của ‘Kỳ Sơn’."

“Hóa ra là có hẹn với Lưu tổng, bọn họ đã đến, tôi sẽ dẫn cô qua đó." Quản lý nói, rồi đi phía trước dẫn đường.

Nhiễm Việt tùy ý quét đám người trẻ tuổi kia một cái, tinh mắt nhìn thấy trong đám người có một người quen nào đó, nhưng cô cũng không dừng chân, xoay người đi theo quản lý tiền sảnh, lúc vào thang máy, cô mới mở miệng hỏi quản lý, “Trước quầy lễ tân đang ầm ĩ gì vậy?"

Quản lý tiền sảnh thở dài, nói: “Chính là Đỗ gia thiếu gia mang bạn bè đến đây chơi, trước đó bọn họ gọi điện thoại đến đặt phòng bao, lễ tân cũng giữ phòng lại cho anh ta, nhưng bọn họ tới muộn, đã qua thời gian thỏa thuận, lễ tân mới đem phòng bao cho người khác, Đỗ thiếu cảm thấy phía chúng tôi không tôn trọng anh ấy, nên náo loạn lên."

“Là Đỗ Ánh Huy?" Vừa rồi Nhiễm Việt đúng là nhìn thấy hắn ở trong đám người, bao gồm cả kẻ đứng bên cạnh hắn, Kỳ Lễ mắng người như kẻ lưu manh.

“Đúng vậy, chúng tôi đương nhiên không dám thất lễ với Đỗ thiếu gia, cho nên muốn sắp xếp cho anh ấy một phòng khác, nhưng anh ấy cứ đòi phải là căn phòng đã đặt trước kia." Quản lý tiền sảnh nói xong, bất đắc dĩ thở dài, khách tới nơi này tiêu phí, không giàu thì cũng quý, bọn họ chỉ là người làm công, nào dám tùy tiện đi đắc tội.

Nhiễm Việt cười lạnh một tiếng, không nói nữa, ngược lại Trì Tình ở bên cạnh cô lúc nghe tới tên Đỗ Ánh Huy, nhịn không được nhích lại gần bên cô.

Nhiễm Việt trấn an nhìn cô ấy nói: “Không có việc gì, có tôi ở đây."

Lúc hai người tới phòng mà Lưu tổng đặt, người bên trong đã khai tiệc, uống rượu nói chuyện phiếm, ca hát vui đùa, còn gọi thêm nam nữ trẻ tuổi đến trợ hứng, tình cảnh chướng khí mù mịt khiến Nhiễm Việt âm thầm trợn trắng mắt.

Lưu tổng người tròn tròn giống như quả bóng cao su thấy cô, vội vàng cười vẫy gọi, “Trợ lý Nhiễm cuối cùng cũng đến, mời cô đi một chuyến thật đúng là không dễ dàng."

Những người khác cũng thấy cô, đều ào ào đứng dậy hàn huyên.

Nhiễm Việt là một cô gái 28 tuổi chưa chồng, đứng cạnh một đám ông chú cáo già, làm cho người ta có một loại cảm giác đi nhầm vào phim trường, nhưng hai năm nay có sóng gió gì mà Nhiễm Việt chưa thấy qua, loại trường hợp này đối với cô mà nói, cũng chỉ là một bữa ăn sáng, cô lộ ra nụ cười đúng chuẩn, ung dung lạnh nhạt chào hỏi mọi người, thái độ không hẳn thân thiện, nhưng cũng không xa lạ, tiến lùi có chừng mực, chuyện trò vui vẻ, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy soái khí, Trì Tình bên cạnh nhìn thấy mắt thiếu chút nữa biến thành hình trái tim.

Chức vụ của Nhiễm Việt mặc dù chỉ là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Giải trí Tần Thị, nhưng người trong ngành đều biết rõ, người có thể chân chính đưa ra quyết định ở Giải Trí Tần Thị, chính là vị trợ lý an phận tầm thường này, công tử bột Tần Trí Dật kia căn bản chính là một cái bình hoa, cho dù có người bỏ qua Nhiễm Việt trực tiếp tìm tới hắn, hắn vẫn quay đầu bảo phải tới hỏi ý kiến của Nhiễm Việt, cho nên bất kể là nói chuyện làm ăn hoặc bàn rượu xã giao, tất cả mọi người sẽ trực tiếp hẹn gặp Nhiễm Việt, đồng lòng xem nhẹ Tần Trí Dật.

Nhưng Nhiễm Việt vẫn có sự đúng mực của chính mình, ví dụ như trường hợp quá mức trọng đại, bình thường cũng sẽ kéo Tần Trí Dật đến, cấp cho hắn mặt mũi, đây cũng là nguyên nhân mẹ con Tần Trí Dật và Đỗ Liên Trân vô cùng hài lòng với cô, lập công nhưng sẽ không đoạt công, ai mà không thích chứ.

“Đây chính là nữ chính sao." Có một ông chú để kiểu tóc Địa Trung Hải tiến lên, cười tủm tỉm nhìn Trì Tình, nói: “Lớn lên thật sự là có điểm đặc biệt, khó trách trợ lý Nhiễm dốc sức nâng đỡ cô lên."

Trì Tình cười trả lời: “Đa tạ khen ngợi, còn hy vọng mọi người có thể dìu dắt hơn mới phải."

“Người của trợ lý Nhiễm, tất nhiên chúng tôi phải dìu dắt, đến đến, cùng uống rượu với các chú." Ông già nói xong muốn nắm tay cô đi, Trì Tình không biến sắc nâng tay khẽ vuốt tóc một cái, vô cùng tự nhiên tránh đi sự quấy rối của ông ta.

Nhiễm Việt đúng lúc ở bên cạnh nói: “Cù tổng, nữ chính của tôi lại không biết uống rượu, để tôi uống thay cô ấy nhé."

Lưu tổng cười nói: “Tửu lượng của trợ lý Nhiễm tốt, chúng tôi uống với cô chưa từng chiếm được tiện nghi, hiếm khi mang người mới đến, còn không cho uống, cô nói xem cô có quá đáng không?"

Nhiễm Việt hừ cười một tiếng, đáp: “Đừng níu lấy cô bé người ta nói chuyện, không dám uống với tôi, đó là các người kinh sợ."

Cô vừa nói lời này ra, lập tức dẫn tới bất bình, người người vén tay áo lên la hét muốn chiến đấu tới cùng với cô, trong phòng nháy mắt ầm ĩ, cũng dời đi ánh mắt của mọi người khỏi Trì Tình.

Trì Tình nhìn đám người bưng chén rượu đầy hào khí cạn ly với Nhiễm Việt, trong lòng dâng lên một hồi cảm động khó tả, từ khi cô bước vào xã hội làm việc tới nay, lần đầu tiên được người ta che chở thế này, chỉ là không ngờ sự che chở đầu tiên, lại đến từ một cô gái.

Kỳ thật lần tụ hội này cũng không có nội dung gì quan trọng, chỉ là các nhà đầu tư, nhà sản xuất và đạo diễn cùng nhau ăn bữa cơm, nghe người sản xuất báo cáo tiến độ một chút, là xong việc, nhưng hoạt động sau khi ăn xong lại tương đối nhiều, mấy người đàn ông trung niên ôm người trẻ tuổi, bàn nhau đi tăng hai tiếp theo.

Nhiễm Việt ăn cơm cùng bọn họ, uống rượu, thuận tiện nghe một mớ chuyện cười có sắc mà không có dinh dưỡng, phát hiện bọn họ muốn đi tăng hai, cô vội vã khoát tay đứng dậy cáo từ, bảo rằng một cô gái như cô đi chơi cùng bọn họ không thích hợp, hai bên sẽ không buông thả được, mọi người tất nhiên biết rõ điểm này, cũng không giữ lại thêm, cười nói xong để cô mang Trì Tình rời đi trước.

Ra khỏi cửa phòng bao, Trì Tình nhỏ giọng hỏi cô, " Trợ lý Nhiễm, dáng vẻ uống rượu vừa rồi của chị đẹp trai ngây người, tửu lượng chị thật tốt, uống nhiều như vậy mặt cũng không đổi sắc."

Nhiễm Việt sờ trán có hơi nóng lên, phát hiện đầu có chút nặng trĩu, “Tửu lượng đều là luyện mà ra."

Hai người vào thang máy, sau khi nhìn rõ người đang ở bên trong, hai bên đều sững sờ.

Bên trong chính là Đỗ Ánh Huy và Kỳ Lễ, bọn họ hiển nhiên cũng vừa uống rượu xong.

Đỗ Ánh Huy nhìn Nhiễm Việt, cười đến kỳ quái, " Trợ lý Nhiễm mà cũng đi ra tiêu sái?"

Nhiễm Việt uống rượu hơi nhiều, đầu óc mơ hồ phát đau, lại phải nhìn người mà mình không thích, tất nhiên tâm tình cũng không khá hơn chút nào, nghe giọng hắn cà lơ phất phơ, không khỏi cười lạnh nói: “Tất nhiên tiêu sái cũng không bằng Đỗ thiếu, cùng một đám người nháo trước quầy lễ tân, thật sự là có khí thế."

Trì Tình nhìn thấy Đỗ Ánh Huy, ký ức không vui lúc trước lập tức hiện ra, cô khổ sở co rụt lại sau lưng Nhiễm Việt, nhắm mắt làm ngơ, không ngờ lại bị vẻ mặt gian xảo của Kỳ Lễ ở bên cạnh chú ý tới.

Nói đến Kỳ Lễ này, coi như là người quen, mặc dù hắn họ Kỳ, nhưng cũng là cháu ngoại của Đỗ gia, anh em họ có quan hệ rất thân với Đỗ Ánh Huy, mẹ hắn chính là một đương sự trong scandal năm đó của Đỗ gia, Đỗ Liên Cầm, cũng là mẹ của Tần Trí Viễn, cho nên Kỳ Lễ này, thực tế chính là anh em cùng mẹ khác cha với Tần Trí Viễn.

Hai người tuy là anh em cùng mẹ, tính cách lại khác biệt, quả thực khác nhau một trời một vực, tác phong bình thường của Kỳ Lễ khiến người ta thật không dám khen tặng, không chỉ không học vấn không nghề nghiệp, còn tinh thông các loại rượu chè chơi gái cờ bạc, có thể nói là nhân vật ngũ độc đều có, cũng chỉ có dạng người như Đỗ Ánh Huy này, mới bằng lòng dẫn hắn đi chơi.

Bởi vì loại quan hệ này, Nhiễm Việt vô cùng chán ghét loại người như Kỳ Lễ, cho nên lúc phát hiện hắn dùng ánh mắt cực kỳ khiêu khích nhìn chằm chằm Trì Tình, cô nhịn không được nhíu mày phản cảm, bước lên một bước, che chắn Trì Tình ra phía sau mình.

Kỳ Lễ dường như không thấy được phản ứng của Nhiễm Việt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chặp Trì Tình, nói: “Anh, đây chính là đại minh tinh để lại cho anh dư vị vô cùng sâu sao."

Hắn vừa mở miệng, trong thang máy vẻ mặt ba người đều chìm xuống.

Mặc dù Đỗ Ánh Huy cà lơ phất phơ, nhưng hắn đã nhận được cảnh cáo từ Tần Trí Dật, bảo hắn đem chuyện này chôn sâu trong bụng, nói với Kỳ Lễ, cũng chỉ là do uống say không cẩn thận lỡ miệng, sau đó hắn cũng đã dặn cậu ta chớ nói lung tung, lúc này nghe cậu ta trắng trợn nói ra như thế, không khỏi có vài phần tức giận, “Cậu câm miệng."

Kỳ Lễ không phục nói: “Dám bị người chơi lại không thể nói?"

Nhiễm Việt lạnh giọng nói: “Kỳ Lễ, tốt nhất miệng cậu sạch sẽ một chút."

Bình thường Kỳ Lễ ít tiếp xúc với Nhiễm Việt, chỉ biết cô là trợ lý đặc biệt của Tần Trí Dật, tất nhiên không để cô vào mắt, không phải chỉ là một ả đàn bà thối sao? Có gì phải sợ, nghe khẩu khí cô ác liệt như vậy, không khỏi bốc hỏa, mắng: “Tôi cứ nói thì thế nào? Tôi không chỉ nói cô ta, tôi còn muốn chơi cô ta đấy! … A!"

Nói xong lời cuối cùng, trực tiếp biến thành kêu thảm thiết, Nhiễm Việt nâng chân dài lên hung hăng đá vào bụng hắn, mà Kỳ Lễ bị đá trúng nửa dựa vào trên vách thang máy, hai tay ôm bụng rên hừ hừ.

“Đinh…" Thang máy đúng lúc đến lầu một, cửa tự động mở ra, Nhiễm Việt tiến lên hai bước, một tay tóm lấy áo Kỳ Lễ, dùng sức vung một cái, trực tiếp đẩy hắn ngã ra ngoài thang máy.

“Trợ lý Nhiễm, đừng đánh!" Đỗ Ánh Huy tiến lên muốn ngăn cản.

Nhiễm Việt lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: “Người này hôm nay do tôi quyết định, anh thử cản một chút xem?"
Tác giả : Tuyết Mặc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại