Vi Quân Cuồng
Chương 6
Lúc hai người đi ra ngoài, trời dần dần tối sầm. Nơi đây tuy rằng không được như Kinh thành phồn hoa, nhưng trên đường cũng đông người qua lại, vô cùng náo nhiệt .
Triệu Băng nắm lấy tay Như Mặc, cứ thẳng hướng đã định mà đi, chẳng bao lâu đã tìm được một nơi gọi là “Bách Hoa Lâu" kỹ quán.
Căn cứ mật thám hồi báo, Thất hoàng tử lúc này đang ở đây uống hoa tửu, chỉ không biết… xú tiểu tử,người quậy phá như vậy đã đủ chưa hả?
Vừa nghĩ vừa sửa sang lại xiêm y trên người, đi nhanh vào cánh cửa kia.
Triệu Băng tướng mạo tuấn tú, ăn mặc đẹp đẽ quý phái, chất giọng đúng kiểu thiếu gia nhà giàu, lập tức có hoa nương đến chào đón: “Công tử “. Hắn khẽ cười cười, ngoài miệng nhuyễn ngôn xã giao, tầm mắt lại đảo đảo chung quanh. Chỉ một lát sau đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bên cạnh cửa sổ.
A, quả nhiên đang ở đây.
Triệu Băng tâm hạ cười thầm, không nhanh không chậm mà tiến về phía trước, chậm rãi gọi tên người kia : “Triệu Vĩnh Yên —— “
Vừa dứt lời, người đó liền cả người chấn động, quay đầu lại.
Hướng mắt nhìn lại, chỉ thấy người đó đồng dạng một thân cẩm y ngọc quan, khí độ tao nhã, tuổi lại chỉ độ mười tám, mười chín, trong tay nắm một chiết phiến mạ vàng, tướng mạo cùng Triệu Băng có chút giống nhau, chẳng qua kém chút phong lưu, thiếu vài phần trầm ổn.
“Tiểu… Thúc thúc?" Triệu Vĩnh Yên thấy Triệu Băng, đương nhiên chấn động, thốt lên: “Ngươi như thế nào lại tới nơi này?"
“Đương nhiên là tới tầm hoan mua vui ." Triệu Băng nhíu mày, cười khanh khách đáp lại một câu, sau đó tùy ý ở bên cạnh ngồi xuống, hỏi “Thế nào? Ta không thể tới được sao?"
Triệu Vĩnh Yên cười gượng vài tiếng, lắp bắp : “Nơi đây cách kinh thành thật là xa xôi, thúc thúc ngươi trên đường phải chăng mệt nhọc…"
“Hừ, nếu không phải vì xú tiểu tử nhà ngươi, ta đã chẳng phải chịu khổ để mà đến đây?"
“Ách… Chất nhi biết sai…"
“Ngươi đã làm rất tốt, có cái gì sai đâu?" Triệu Băng gõ trên trán Triệu Vĩnh Yên một cái, trên mặt vẫn là cười tủm tỉm , nói, “Ngươi không những chạy loạn khắp nơi lại còn kết bạn được với một vị bằng hữu như hoa như ngọc thế này, quả thực rất giỏi."
Khi nói chuyện, đôi mắt liền chuyển, nhìn thẳng về phía đối diện.
Người nọ cùng Triệu Vĩnh Yên không sai biệt lắm về tuổi, mặc quần áo dài bình thường, chỉ thuần một màu trắng , tóc đen được giữ bởi một cây trâm ngọc bích, tóc trên trán quá dài hoàn toàn che khuất nửa bên mặt. Bờ môi mềm mịn, thủy chung là một bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, những đường nét trên gương mặt lại dẫn theo vài phần yêu khí, càng nhìn lại càng thấy tà mị, thật là hoặc nhân.
Triệu Băng nhướng mày đánh giá một phen, thầm nghĩ người này thật chính là loại mình thích, nhưng nhớ tới thân phận của người kia, cũng đủ làm cho hắn đau đầu ba ngày ba đêm.
Vị công tử trẻ tuổi này hiển nhiên thường xuyên bị người nhìn chằm chằm như vậy, nhưng một chút cũng không xấu hổ, ngược lại thoải mái cười nói: “Vị này hẳn là Triệu công tử ? Vãn bối Hoắc Niệm Hoài, cùng tiểu Thất tuy rằng mới quen biết được một tháng nhưng lại sớm tình như thủ túc. Nay một đường đến Lương Châu, cũng ít nhiều cũng nên chiếu cố cho hắn."
“Ác?" Triệu Băng nhẹ cắn răng, quay đầu hướng về phía Triệu Vĩnh Yên cười, “Ngươi chính là vì vị bằng hữu này mới cố ý chạy tới Lương Châu ?"
“Cáp, " Triệu Vĩnh Yên tự nhiên thốt lên thừa nhận, chỉ đành tiếp tục ngây ngô cười, nói, “Ta là ở nhà thấy rất mệt mỏi, nên mới ra ngoài đi thăm thú một chút ."
“Kia hiện tại ngươi đã chơi đủ chưa, có thể theo ta trở về?"
“Thúc thúc!" Triệu Vĩnh Yên sắc mặt khẽ biến, bá một tiếng triển khai chiết phiến đến lắc lắc, hạ giọng nói, “Cái nơi ấy… Ta cả đời cũng không muốn quay trở về. Ta xưa nay biết Tam ca xem ta không vừa mắt, càng không có chút tình cảm với người huynh đệ này, thế nhưng…"
Thế nhưng càng không ngờ lại tìm sát thủ tới giết hắn!
Mặt sau nửa câu nói, Triệu Vĩnh Yên thật sự nói không nên lời.
Triệu Băng cũng biết tâm tư Vĩnh Yên, từ từ thở dài, ôn nhu nói: “Chuyện này cha ngươi sớm đã rõ ràng . Yên tâm đi, chuyện của ngươi trở về sau, cha ngươi đều đã có an bài."
Triệu Vĩnh Yên trong tay cây quạt diêu đắc càng cấp, không chút nghĩ ngợi nói: “Cho dù lần này không có việc gì, cũng khó đảm bảo không có chuyện về sau. Con người của ta rất sợ chết a, cũng không dám trở về để chuốc thêm lo lắng kinh hãi đâu ."
Triệu Băng thấy hắn quật cường như thế , nhất thời lại giác mí mắt nhảy khiêu, thái dương co rút đau đớn.
Xú tiểu tử này chỉ biết Tam ca hắn tìm sát thủ, lại không biết tên sát thủ kia xuất thân từ tổ chức thần bí nổi danh lẫy lừng trên giang hồ – Lạc Hoa cung, càng không biết, vị bằng hữu trông tiêu sái vô hại kia, chính là Lạc Hoa cung Cung chủ đương nhiệm .
Ai, quả nhiên là vạn phần khó giải quyết.
Triệu Băng nâng tay xoa xoa mi tâm, bỗng nhiên cầm lấy tay Triệu Vĩnh Yên, nói: “Ngươi cho rằng một mình ngươi chạy loạn khắp nơi là an toàn sao? Trước tiên theo ta trở về rồi hẵng nói sau."
Hắn trên mặt vẫn như cũ mỉm cười, ngữ khí so với lúc trước cường ngạnh rất nhiều, không hề có một tia tức giận .
Triệu Vĩnh Yên nhất thời giật mình nhưng lại không dám giãy giụa.
Tĩnh tọa một bên xem diễn, đến lúc này hảo bằng hữu của Vĩnh Yên mới cất tiếng cười, động thủ rót ra một chén rượu, chậm rãi khuyên giải nói: “Tiểu Thất nếu đã không muốn trở về, Triệu công tử cần gì phải cưỡng cầu? Tiểu thất tuổi cũng không còn nhỏ, ít nhiều ở trên giang hồ được rèn luyện cũng là tốt. Triệu công tử nếu tức giận, liền cạn chén rượu này, ta thay hắn bồi tội với công tử."
Nói xong, nghiêng đầu cười yếu ớt một chút, con ngươi xinh đẹp chớp chớp, hoa đào bay loạn.
Hắn vốn là dung nhan động lòng người, lúc này lại cố ý dùng giọng điệu nhu nhuyễn mềm maị, người nào có thể cự tuyệt được?
Dù Triệu Băng biết thân phận của hắn, cũng không khỏi ngây người ngẩn ngơ, thầm nghĩ người này cố ý đem Triệu Vĩnh Yên lừa đến Lương Châu, không rõ có chủ ý gì, vẫn là trước hết không nên đả thảo kinh xà .
Vì thế cũng cười lại, thuận tay cầm lấy chén rượu trên bàn, nói: “Nói phải lắm, Tiểu thất đã lớn như vậy, ta làm thúc thúc cũng không thể quản nổi hắn, đành phải chiều theo hắn đi."
“Triệu công tử thật sự là thông tình đạt lý." Hoắc Niệm Hoài sóng mắt lưu chuyển, một tay nâng chén uống cạn, tay kia đã đặt trên mặt bàn tự lúc nào.
Mắt Như Mặc chợt sắc, một chút liền nhìn ra động tác nhỏ của người kia, bước lên phía trước vài bước, đồng dạng thân thủ đè lại mặt bàn.
Y thẳng đến đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, Hoắc Niệm Hoài mới chậm rãi thu hồi tay về, thản nhiên cười yếu ớt. Như Mặc lập tức thấy thân hình nhoáng lên một cái, nhưng lập tức khôi phục như thường, quay đầu về phía sau Triệu Băng, im lặng không nói gì.
Hoắc Niệm Hoài liếc nhìn hắn, cười nói: “Thuộc hạ của Triệu công tử thật đúng là thú vị."
Triệu Băng tâm biết khác thường, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ thuận miệng đáp lại “Quá khen " rồi chậm rãi đứng lên khỏi ghế, nói: “Nếu tiểu Thất không chịu trở về, kia liền tiếp tục chơi thêm vài ngày đi. Ta sẽ ngụ ở tòa thành phía bắc, khi nào nghĩ muốn trở về, nhớ tới tìm ta."
Khi nói chuyện, lại nhằm trên trán Triệu Vĩnh Yên mà gõ một cái.
“Ôi" Triệu Vĩnh Yên kêu đau, liên thanh ứng thị.
Triệu Băng trừng hắn liếc mắt một cái, xoay người bước đi, Như Mặc lập tức đuổi theo.
Xuất môn đi được vài bước, nhịn không được quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy Hoắc Niệm Hoài ngồi ở bên cửa sổ, một tay xoa cằm, lộ ra cổ tay trắng muốt như tuyết, hắc mâu chợt lóe sáng, ẩn tình đưa tình.
Triệu Băng nắm lấy tay Như Mặc, cứ thẳng hướng đã định mà đi, chẳng bao lâu đã tìm được một nơi gọi là “Bách Hoa Lâu" kỹ quán.
Căn cứ mật thám hồi báo, Thất hoàng tử lúc này đang ở đây uống hoa tửu, chỉ không biết… xú tiểu tử,người quậy phá như vậy đã đủ chưa hả?
Vừa nghĩ vừa sửa sang lại xiêm y trên người, đi nhanh vào cánh cửa kia.
Triệu Băng tướng mạo tuấn tú, ăn mặc đẹp đẽ quý phái, chất giọng đúng kiểu thiếu gia nhà giàu, lập tức có hoa nương đến chào đón: “Công tử “. Hắn khẽ cười cười, ngoài miệng nhuyễn ngôn xã giao, tầm mắt lại đảo đảo chung quanh. Chỉ một lát sau đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bên cạnh cửa sổ.
A, quả nhiên đang ở đây.
Triệu Băng tâm hạ cười thầm, không nhanh không chậm mà tiến về phía trước, chậm rãi gọi tên người kia : “Triệu Vĩnh Yên —— “
Vừa dứt lời, người đó liền cả người chấn động, quay đầu lại.
Hướng mắt nhìn lại, chỉ thấy người đó đồng dạng một thân cẩm y ngọc quan, khí độ tao nhã, tuổi lại chỉ độ mười tám, mười chín, trong tay nắm một chiết phiến mạ vàng, tướng mạo cùng Triệu Băng có chút giống nhau, chẳng qua kém chút phong lưu, thiếu vài phần trầm ổn.
“Tiểu… Thúc thúc?" Triệu Vĩnh Yên thấy Triệu Băng, đương nhiên chấn động, thốt lên: “Ngươi như thế nào lại tới nơi này?"
“Đương nhiên là tới tầm hoan mua vui ." Triệu Băng nhíu mày, cười khanh khách đáp lại một câu, sau đó tùy ý ở bên cạnh ngồi xuống, hỏi “Thế nào? Ta không thể tới được sao?"
Triệu Vĩnh Yên cười gượng vài tiếng, lắp bắp : “Nơi đây cách kinh thành thật là xa xôi, thúc thúc ngươi trên đường phải chăng mệt nhọc…"
“Hừ, nếu không phải vì xú tiểu tử nhà ngươi, ta đã chẳng phải chịu khổ để mà đến đây?"
“Ách… Chất nhi biết sai…"
“Ngươi đã làm rất tốt, có cái gì sai đâu?" Triệu Băng gõ trên trán Triệu Vĩnh Yên một cái, trên mặt vẫn là cười tủm tỉm , nói, “Ngươi không những chạy loạn khắp nơi lại còn kết bạn được với một vị bằng hữu như hoa như ngọc thế này, quả thực rất giỏi."
Khi nói chuyện, đôi mắt liền chuyển, nhìn thẳng về phía đối diện.
Người nọ cùng Triệu Vĩnh Yên không sai biệt lắm về tuổi, mặc quần áo dài bình thường, chỉ thuần một màu trắng , tóc đen được giữ bởi một cây trâm ngọc bích, tóc trên trán quá dài hoàn toàn che khuất nửa bên mặt. Bờ môi mềm mịn, thủy chung là một bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, những đường nét trên gương mặt lại dẫn theo vài phần yêu khí, càng nhìn lại càng thấy tà mị, thật là hoặc nhân.
Triệu Băng nhướng mày đánh giá một phen, thầm nghĩ người này thật chính là loại mình thích, nhưng nhớ tới thân phận của người kia, cũng đủ làm cho hắn đau đầu ba ngày ba đêm.
Vị công tử trẻ tuổi này hiển nhiên thường xuyên bị người nhìn chằm chằm như vậy, nhưng một chút cũng không xấu hổ, ngược lại thoải mái cười nói: “Vị này hẳn là Triệu công tử ? Vãn bối Hoắc Niệm Hoài, cùng tiểu Thất tuy rằng mới quen biết được một tháng nhưng lại sớm tình như thủ túc. Nay một đường đến Lương Châu, cũng ít nhiều cũng nên chiếu cố cho hắn."
“Ác?" Triệu Băng nhẹ cắn răng, quay đầu hướng về phía Triệu Vĩnh Yên cười, “Ngươi chính là vì vị bằng hữu này mới cố ý chạy tới Lương Châu ?"
“Cáp, " Triệu Vĩnh Yên tự nhiên thốt lên thừa nhận, chỉ đành tiếp tục ngây ngô cười, nói, “Ta là ở nhà thấy rất mệt mỏi, nên mới ra ngoài đi thăm thú một chút ."
“Kia hiện tại ngươi đã chơi đủ chưa, có thể theo ta trở về?"
“Thúc thúc!" Triệu Vĩnh Yên sắc mặt khẽ biến, bá một tiếng triển khai chiết phiến đến lắc lắc, hạ giọng nói, “Cái nơi ấy… Ta cả đời cũng không muốn quay trở về. Ta xưa nay biết Tam ca xem ta không vừa mắt, càng không có chút tình cảm với người huynh đệ này, thế nhưng…"
Thế nhưng càng không ngờ lại tìm sát thủ tới giết hắn!
Mặt sau nửa câu nói, Triệu Vĩnh Yên thật sự nói không nên lời.
Triệu Băng cũng biết tâm tư Vĩnh Yên, từ từ thở dài, ôn nhu nói: “Chuyện này cha ngươi sớm đã rõ ràng . Yên tâm đi, chuyện của ngươi trở về sau, cha ngươi đều đã có an bài."
Triệu Vĩnh Yên trong tay cây quạt diêu đắc càng cấp, không chút nghĩ ngợi nói: “Cho dù lần này không có việc gì, cũng khó đảm bảo không có chuyện về sau. Con người của ta rất sợ chết a, cũng không dám trở về để chuốc thêm lo lắng kinh hãi đâu ."
Triệu Băng thấy hắn quật cường như thế , nhất thời lại giác mí mắt nhảy khiêu, thái dương co rút đau đớn.
Xú tiểu tử này chỉ biết Tam ca hắn tìm sát thủ, lại không biết tên sát thủ kia xuất thân từ tổ chức thần bí nổi danh lẫy lừng trên giang hồ – Lạc Hoa cung, càng không biết, vị bằng hữu trông tiêu sái vô hại kia, chính là Lạc Hoa cung Cung chủ đương nhiệm .
Ai, quả nhiên là vạn phần khó giải quyết.
Triệu Băng nâng tay xoa xoa mi tâm, bỗng nhiên cầm lấy tay Triệu Vĩnh Yên, nói: “Ngươi cho rằng một mình ngươi chạy loạn khắp nơi là an toàn sao? Trước tiên theo ta trở về rồi hẵng nói sau."
Hắn trên mặt vẫn như cũ mỉm cười, ngữ khí so với lúc trước cường ngạnh rất nhiều, không hề có một tia tức giận .
Triệu Vĩnh Yên nhất thời giật mình nhưng lại không dám giãy giụa.
Tĩnh tọa một bên xem diễn, đến lúc này hảo bằng hữu của Vĩnh Yên mới cất tiếng cười, động thủ rót ra một chén rượu, chậm rãi khuyên giải nói: “Tiểu Thất nếu đã không muốn trở về, Triệu công tử cần gì phải cưỡng cầu? Tiểu thất tuổi cũng không còn nhỏ, ít nhiều ở trên giang hồ được rèn luyện cũng là tốt. Triệu công tử nếu tức giận, liền cạn chén rượu này, ta thay hắn bồi tội với công tử."
Nói xong, nghiêng đầu cười yếu ớt một chút, con ngươi xinh đẹp chớp chớp, hoa đào bay loạn.
Hắn vốn là dung nhan động lòng người, lúc này lại cố ý dùng giọng điệu nhu nhuyễn mềm maị, người nào có thể cự tuyệt được?
Dù Triệu Băng biết thân phận của hắn, cũng không khỏi ngây người ngẩn ngơ, thầm nghĩ người này cố ý đem Triệu Vĩnh Yên lừa đến Lương Châu, không rõ có chủ ý gì, vẫn là trước hết không nên đả thảo kinh xà .
Vì thế cũng cười lại, thuận tay cầm lấy chén rượu trên bàn, nói: “Nói phải lắm, Tiểu thất đã lớn như vậy, ta làm thúc thúc cũng không thể quản nổi hắn, đành phải chiều theo hắn đi."
“Triệu công tử thật sự là thông tình đạt lý." Hoắc Niệm Hoài sóng mắt lưu chuyển, một tay nâng chén uống cạn, tay kia đã đặt trên mặt bàn tự lúc nào.
Mắt Như Mặc chợt sắc, một chút liền nhìn ra động tác nhỏ của người kia, bước lên phía trước vài bước, đồng dạng thân thủ đè lại mặt bàn.
Y thẳng đến đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, Hoắc Niệm Hoài mới chậm rãi thu hồi tay về, thản nhiên cười yếu ớt. Như Mặc lập tức thấy thân hình nhoáng lên một cái, nhưng lập tức khôi phục như thường, quay đầu về phía sau Triệu Băng, im lặng không nói gì.
Hoắc Niệm Hoài liếc nhìn hắn, cười nói: “Thuộc hạ của Triệu công tử thật đúng là thú vị."
Triệu Băng tâm biết khác thường, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ thuận miệng đáp lại “Quá khen " rồi chậm rãi đứng lên khỏi ghế, nói: “Nếu tiểu Thất không chịu trở về, kia liền tiếp tục chơi thêm vài ngày đi. Ta sẽ ngụ ở tòa thành phía bắc, khi nào nghĩ muốn trở về, nhớ tới tìm ta."
Khi nói chuyện, lại nhằm trên trán Triệu Vĩnh Yên mà gõ một cái.
“Ôi" Triệu Vĩnh Yên kêu đau, liên thanh ứng thị.
Triệu Băng trừng hắn liếc mắt một cái, xoay người bước đi, Như Mặc lập tức đuổi theo.
Xuất môn đi được vài bước, nhịn không được quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy Hoắc Niệm Hoài ngồi ở bên cửa sổ, một tay xoa cằm, lộ ra cổ tay trắng muốt như tuyết, hắc mâu chợt lóe sáng, ẩn tình đưa tình.
Tác giả :
Khốn Ỷ Nguy Lâu