Vi Nhĩ Lưu Tình
Chương 7
Biến đổi lớn ( nhất)
Lễ hôi ba ngày sau, tức mười nhằm ngày mười bốn, được xưng là “Lời thề tuyên thệ" , ngày lời thề tuyên thệ là ngày mọi người đã tìm được người bầu bạn tuyên thệ không rời xa nhau, còn có những người tìm được tình yêu thì tuyên thệ sống chết nguyện trunh thành.
Nhất là hàng năm ngày này, văn chủ, võ chủ, nghệ chủ lại có cơ hội tiến cung gặp mặt Hoàng Thượng, tham gia cung đình yến hội, tìm được chủ tử để nguyện trung thành
Nhưng năm nay, yến hôi ngay từ đầu đã có nhiều điểm bất thường, bởi vì nhiều năm Văn chủ chưa lần nào tham gia yến hội, nên mọi người đều qui định cho đệ nhị cuộc thi văn đấu tham gia yến hội, nhưng mà những người này đều chọn ngũ hoàng tử là đối tượng để trung thành
Năm nay đệ nhị văn đấu lại có tới mười, càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là, đám người đó ở yến hôi muốn ngũ hoàng tử thi văn cùng với bọn họ, mới nguyện tuyên thệ trung thành.
Vốn để cho tự bọn họ lựa chọn chủ tử đã là một vinh hạnh, nhưng đám người này còn dám nói điều kiện, huống hồ ngũ hoàng tử có tư chất thông minh từ nhỏ theo lệ là không thể tham gia yến hội, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên nhìn bọn họ
Húc đế cũng có chút kinh ngạc, hắn cùng với cánh tay phải đắc lực, Trần vương, nhìn nhau một cái, cuối cùng đồng ý ngoại lệ một lần.
“Bệ hạ đồng ý cho hài nhi ta tham gia yến tiệc? !" Một giọng nói nữ nhân kích động.
“Đúng vậy nương nương, Lâm công công phái người tới nói vậy." Toàn bộ nô tỳ đều quỳ trên mặt đất.
Thư phi bình tĩnh một chút nói: “Thúy nhi, Lục nhi, mau thay y phục cho hoàng tử. . . . . . Thắng Nhân, phụ hoàng ngươi cho phép ngươi tham gia yến tiệc tối nay, ta chỉ ngươi các lễ nghi, ngươi phải nhớ kỹ."
Ngũ hoàng tử lúc này mới hiểu được vì sao phụ hoàng cho gọi mình tới đây, hắn đưa mắt cầu cứu Lý thị vệ, thấy Lý thị vệ không tỏ ý gì, hai mắt lưng tròng đẫm lệ nắm lấy góc áo của Thư Phi :"Mẫu phi, Thắng Nhi sợ."
“Chớ sợ chớ sợ, “Thư Phi nhìn hắn với ánh mắt nhu hòa, “Thắng Nhi đừng sợ, Thắng Nhi chỉ cần giống bình thường là tốt rồi" dừng một chút, quay đầu lại nhìn toàn bộ nô tỳ, “Hoàng Thượng có nói tại sao lệnh Thắng Nhi tham gia yến tiệc không?"
“Dạ không rõ lắm."
Thư phi nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng thở ra, “Tám phần là vì cuộc thi văn chủ" Thư phi cười nhìn ngũ hoàng tử, “Tiểu hài tử này, hàng năm đều can đảm tham gia văn đấu, như thế nào lại sợ tới yến hôi như vậy, để mẫu phi xem na, tám phần là có người muốn nhìn Văn chủ của chúng ta tuyên thệ đây."
Lí thị vệ trầm mặc hộ tống ngũ hoàng tử tới yến hội, sau đó tìm cớ rời đi.
Đi vào một ngọn núi giả, xác định không ai theo dõi phía sau, đi nhanh vào trong đó, bên trong không gian nhỏ hép, bọn họ bí mật gặp nhau, Thu Mạch đã chờ đợi ở đấy, vừa thấy có người, liền cả kinh, sau đó nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương hỏi han: “Thế nào? Hiện tại làm sao bây giờ?"
Lí thị vệ cắn răng nói: “Ta đã hỏi thăm rõ ràng, chúng ta đều đã bị tên tiểu tử ấy hại, mấy tên tham gia văn hội đều muốn gặp mặt ngũ hoàng tử rồi mới bằng lòng nguyện trung thành!"
“A, kia, kia, làm sao bây giờ, nếu bọn họ gặp mặt thì sao bây giờ?"
“Nào có đơn giản như vậy, cho dù không cần bọn họ không trung thành, văn chủ chẳng lẽ ngay cả văn thơ đều không biết ? !"
“Kia không lo văn chủ tốt lắm."
“Phu nhân nên biết! Bọn họ đều muốn gặp văn chủ! Chúng ta đều bị hắn lừa nhiều năm như vậy! Lần này sơ suất quá!"
“Hay là bây giờ hãy kêu Vọng Nguyệt vào. . . . . ."
“Không còn kịp rồi, hơn nữa ngũ hoàng tử đã đi vào yến tiệc, quan trọng bây giờ …, " Lí thị vệ trên mặt xuất hiện một tia ngoan mầu, “Chúng ta hãy mau chóng thực hiện kế hoạch, chỉ cần không có chứng cớ, bọn họ cho dù hoài nghi như thế nào cũng không có bằng chứng!"
Tiếp nhận gói thuốc của Lí thị vệ “Ý của ngươi là. . . . . ."
“Này không phải độc dược, đó là sinh tử bài, chỉ cần tiểu tổ tông không chết, hắn sẽ không có thể chết!" Lí thị vệ sắc mặt càng thêm dữ tợn “Đây là Bách Nhật túy, uống xong sẽ chìm đắm trong mộng đẹp, không lão không tử!" Lí thị vệ trừng mắt nhìn nữ nhân nao núng, “Nhìn cái gì, còn không mau đi!"
Thu Mạch e ngại nhìn gói thuốc, từ trong lòng, nàng không hận Vọng Nguyệt , mà cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương, nhưng vì hài tử của chính mình. . . . . . Vọng Nguyệt, nương thực xin lỗi ngươi . . . . . .
Lại xác định bốn phía không có ai, Lí thị vệ vội vàng trở lại yến hội.
Biến đổi lớn ( Nhị )
Yến hội đang chìm trong không khí im lặng khó xử, tất cả mọi người đều trầm mặc nhìn ngũ hoàng tử ——Tư Mã Thắng, hắn chỉ biết ngồi như yên một chỗ không biết làm gì
“Hoàng nhi vì sao không trả lời? Nếu các vị tài tử muốn biết, ngươi liền nói cho bọn họ đi." Húc đế trước sau như một vẫn trầm mặt, Tư Mã Thắng lại bị dọa đến khuôn măt trắng bệt, phụ hoàng chưa từng miễn cưỡng hắn thi thơ trước mặt mọi người, lần này vì sao. . . . . . Hắn phải làm sao bây giờ?
“Nhi thần. . . . . . Nhi thần. . . . . ."
“Ngũ hoàng tử sao lại khóc? được rồi, được rồi, Hoàng Thượng ta xem ngũ hoàng tử còn nhỏ, đừng vì cuộc thi thơ này lại hù hắn vậy chứ." Một giọng cười nói giải vây cho hắn.
Tư Mã Thắng cảm kích nhìn Trần vương, tuy rằng trước kia Trần Vương không bao giờ để ý hắn, nhưng hiện tại xem ra hoàng thúc vẫn quan tâm tới hắn.
Bốn phía các đại thần cũng khuyên bảo, Hoàng Thượng tựa hồ có chút ý động, đang muốn mở miệng, rồi lại bị một người không biết sống chết cắt ngang.
“Ngũ hoàng tử điện hạ, ngày đó trong hội “Văn đấu" ngài áp đảo quần hùng, chậm rãi mà nói, không thấy chút nao núng, như thế nào hiện giờ lại như một tiểu hài tử, đệ tử thật sự không dám tin."
Những người khác tuy rằng không dám nói, nhưng ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái, Tư Mã Thắng căng thẳng, liền lớn tiếng biện giải: “Không phải, ta không có! Huống chi, huống chi cái loại phố phường nhỏ hẹp và tiểu trận đó sao có thể so sánh với hoàng gia ta! Ngươi …….. “
“Hoàng nhi!" Một tiếng quát chói tai cắt đứt lời nói của ngũ hoàng tử.
“Phụ, phụ hoàng. . . . . ." Nhìn sắc mặt biến sắc của hoàng thượng, ngũ hoàng tử vội vàng quỳ xuống, “Nhi thần lỡ lời."
“Hoàng nhi thật đã lỡ lời, nhưng hoàng nhi không nên giải thích với trẫm." Nghe được phụ hoàng mang theo sự uy nghiêm mà trách cứ, Tư Mã Thắng đứng lên quay về mười vị tài tử, đang muốn nói chuyện, nhưng lại bị cắt ngang.
Đối với người kia nhiều lần bị cắt ngang như vậy, các vị đại thần đều im lặng, hoàng đế không phải ngu ngốc mà không biết gì, các người thị vệ cũng bảo trì sự im lặng, ngay cả lang trung đại nhân cũng trầm mặc lẳng lặng mà nhìn
Trương Văn Tể không chút sợ nhìn Ngũ hoàng tử, tựa hồ như đã thông suốt, chín người tài tử còn lại đứng ở phía sau, võ chủ cùng với nghệ chủ cũng trầm mặc đứng một bên
“Ngũ hoàng tử điện hạ, các đệ tử ở đây đều ngưỡng mộ văn chương cùng phong độ của ngài, tuy rằng hôm đó ngài mang theo mặt nạ, nhưng trên người ngài vẫn mang theo một loại khí chất không ai có được, thanh âm của ngài đều hấp dẫn mọi người, nhưng sao hôm nay, khi bỏ mặt nạ xuống, khí chất của ngài, lòng can đảm của ngài, tài năng văn học của ngài, ngay cả thanh âm cũng thay đổi! Ngài có thật là. . . . . ."
“Câm mồm! Người đâu, đem tên ăn nói lung tung này bắt đi cho ta!" Nghe lệnh của chủ tử mình, các thị vệ đều phấn chấn tinh thần, đi nhanh tới bắt người.
Trương Văn Tể cũng không chống cự, liều mạng đem những lời nói trong lòng mình nói lên: “Ngũ hoàng tử, ngài thật sự là văn chủ sao? ! Ngài có thật giống như lời mọi người khen ngợi. . . . . ." Còn không kịp nói xong, đã có một người thị vệ tát hắn ,những người khác cũng nhanh chóng bịt miệng của chín vị tài tử còn lại.
Nhưng, bữa yến tiệc bắt đầu tràn ngập không khí bất thường, tất cả mọi người đều hiểu ý hắn đang hỏi, ngũ hoàng tử đích thật là thần đồng sao? !Ngũ hoàng tử đích thực có chút cổ quái sinh ra hoài nghi, mọi nghi ngờ ngày càng nhiều , ngũ hoàng tử là thần đồng? Nỗi hoài nghi lớn mật nổi lên trong lòng mọi người—— có người viết thay!
Hôm nay quả thật Hoàng thường có điểm bất thường, mọi người càng có thể khẳng định, không khí quỷ dị trầm mặt càng lan rộng, cho đến khi bọn thị vệ áp chế được cả mười người tài tử
“A, Âu Dương đại nhân, ngươi phải quản thuộc hạ của mình đi, Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, bọn họ có gì phải nóng vội chứ ?" Trần Vương mỉm cười nhìn nguời đối diện
“A, thật sự, ta quản giáo chưa nghiêm, " miễn cưỡng phất tay, “Các ngươi lui trước đi, đúng là nếu không có bằng chứng quả thật không thể làm ngươi tin tưởng phải không?"
Mọi người đều không nói gì, lang trung lệnh đại nhân là người hiểu ngũ hoàng tử nhất, có thể mọi chuyện đều do hắn sắp đặt, mọi người hầu như đều tin rằng có người thay hoàng tử viết thơ. Nhìn nét trầm mặc của Ngũ hoàng tử, hay là hoàng thượng muốn đối với lang trung lệnh đại nhân xuống tay?
Lí thị vệ im lặng hộ tống mọi người rời khỏi, vừa rồi tuy rằng hắn đã ngăn Trương Văn Tể lại, nhưng hắn vẫn không hiểu, chủ tử có ý gì? Tình huống này đối với tiểu tổ tông ngày càng bất lợi . . . . . . Nhớ tới lời nói của chủ tử, trong mắt Lý thị vệ liền lóe tinh quang, xoay qua bên cạnh gật đầu, đúng vậy, chỉ cần không có chứng cứ, ai có thể nói gì!
“Phụ hoàng, nhi thần có thể chứng minh mọi chuyện đều là sự thật!" Không rõ mọi chuyện, ngũ hoàng tử vẫn muốn cứu vãn tình thế.
“Nga?"
“Nhi thần có thể tại đây làm một bài thơ. . . . . ."
“Ngũ hoàng tử, này chỉ sợ không được, người mà cứ như vậy không sợ mọi người phát hiện ngươi đang che dấu gì sao ? ." Trần vương hảo tâm nhắc nhở.
Bị phát hiện ? ! Tư Mã Thắng sắc mặc hoàn toàn trắng bệt, một chút lòng dạ cũng không có, hắn cũng không có phát hiện, vẻ mặt của hắn, đã chứng thực được mọi chuyện, ngũ hoàng tử xong rồi, đây chính là suy nghĩ của mọi người, Trương Văn Tể cùng các tài tử còn lại mừng như điên, văn chủ thật sự là một người khác!
“Phụ, phụ hoàng, nhi thần, nhi thần" ngũ hoàng tử vội vã tìm người để chứng minh cho bản thân mình, nhưng lại phát hiện đó là một bí mật, cũng chỉ có vài người biết rõ sự thật, thì sẽ chứng minh được cái gì, vài người biết chỉ có . . . . . ."Bảo mẫu của nhi thần, còn có Lí thị vệ, các Tiểu Toàn Bộ Tử có thể chứng minh!"
Trời cũng giúp ta! Trần vương cơ hồ cười to, đúng là chỉ có Vọng Nguyệt vừa là một hài tử đáng yêu, vừa là một hài tử “thuần khiết".
“Tuyên."
Lâm công công hiểu ý rời khỏi đại sảnh, một lát sau vội vàng trở về, nói nhỏ vài câu bên tai hoàng thượng, hoàng đế bí hiểm nhìn Lý thị vệ quỳ ở dưới, tay siết chặt, gật gật đầu.
Lâm công công hít sâu một hơi rồi nói: “Đem Tiểu Toàn Bộ Tử truyền vào."
Tiểu Toàn Bộ Tử sắc mặc trắng bệch bị mang vào, chân không thể đứng vững, bị người kéo đến, có người tới buông tay hắn ra, hắn liền quỳ rạp xuống đất, dập đầu không ngừng “ Nô tài khấu kiền hoàng thượng, cầu Hoàng Thượng cứu nô tài, cầu Hoàng Thượng cứu nô tài ………"
“Tiểu Toàn Bộ Tử, ngươi làm sao vậy? Chỉ cần ngươi nói sự thật, phụ hoàng sẽ không trách cứ ngươi" Ngũ hoàng tử nhìn gã, nghĩ Tiểu Toàn Bộ Tử sẽ không muốn phiền phức mà nói cho phụ hoàng biết, cố ý nhắc nhở hắn
“Vâng, nô tài sẽ nói toàn bộ sự thật." Tiểu Toàn Bộ Thử oán hận nhìn ngũ hoàng tử và Lý thị vệ, nhường nhịn hai người họ khiến hắn phát lạnh.
“Trước tiên hãy nói về ngươi giờ sao lại run như vậy?" Trần vương cảm thấy hứng thú hỏi .
“Là lang trung lệnh muốn giết tiểu nhân diệt khẩu!" Một lời nói ra làm mọi người đều cả kinh, họ vẫn không thể tin rằng lang trung lệnh đại nhân lại ra tay nhanh như vậy, mọi người đều hướng người nọ mà nhìn, nhưng gã vẫn như cũ ngồi yên ở đó, Lý thị vệ lại cảm thấy rùng mình.
“Nga, Tiểu Toàn Bộ Tử, ngươi biết ngươi nói cái gì không?"
“Đương nhiên, mệnh này may mắn còn, nô tài tuyệt không nói lung tung!"
“Vậy ngươi nói, bọn họ vì cái gì muốn giết ngươi."
“Vâng, " Tiểu Toàn Bộ Tử hít một hơi thật sâu, “Những tác phẩm đó không phải do ngũ hoàng viết, mà những tác phẩm đó đều do bảo mẫu mang đến cho ngũ hoàng tử!"
“Ngươi nói bậy!" Ngũ hoàng tử hét rầm lêm.
“Nô tài hoàn toàn nói thật, tuy rằng bọn họ giấu rất kỹ, nhưng nô tài vẫn phát hiện, mỗi khi tác phẩm được hoàn thành thì ngũ hoàng tử trước đó đều có gặp bảo mẫu ,hơn nữa nô tài thấy tác phẩm chữ viết đều rất thanh tú, cũng không phải chữ của ngũ hoàng tử."
“. . . . . . Hoàng nhi, sự thật sao?"
“Phụ hoàng, hắn nói dối, mọi tác phẩm đều do nhi thần viết!"
“Nô tài không có, hơn nữa nô tài còn biết một bí mật lớn, so với chuyện này còn trọng đại hơn!"
“Không được. . . . . ." Ngũ hoàng tử muốn hét lên nhưng không thể nhúc nhích hay nói gì được.
“Nói!" chỉ một từ vô cùng đơn giản, Trần Vương đã nói ra những điều mà mọi người chờ mong, dù sao bọn họ dẫn dắt lâu như vậy, chính là vì giờ khắc này.
“Ngũ hoàng tử không đi học đều giả bệnh!"
“Hấp!" Mọi người đều cả kinh, đây không phải là chuyện đùa, hoàng tử lúc mới sinh ra đều phải có sinh tử bài cho biết sinh mạng như thế nào, chuyện này ai cũng biết, vậy tại sao? !
Thấy biểu tình trong mắt của mọi người , Trần Vương như đùa giỡn, “Ai nha, chất nhân (1) đáng thương của ta, hiện tại ngay cả thân phận của ngươi đều bị hoài nghi, nếu … nô tài này nói tiếp, chẳng phải nói hoàng thượng đều bị ngươi che mắt bấy lâu nay?"
Nếu hoàng tử là giả, hoàng thượng đương nhiên bị lừa gạt. . . . . . Không, không đúng! Còn có một loại khả năng! Đánh tráo! !
Ai là người có thế lực mạnh có thể cùng ám vệ trong cung đánh tráo? Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía một người, có phải là lang trung lệnh, hắn không có biểu hiện gì mà ngồi đó. . . . . .
Tất cả mọi người không nghĩ tới, vì cái gì bọn họ lại dễ dàng tin lời nói của một nô tài như vậy, Trần Vương cùng Húc đế nhìn nhau, Húc đế mặt âm trầm nói: “Tuyên cấm địa Vương Lão, đưa ra sinh tử bài của ngũ hoàng tử!"
Vừa dứt lời, liền gặp một trận gió thổi qua, Vương công công đưa ra một khối ngọc bội màu đen: “Hoàng Thượng, ngũ hoàng tử sinh mệnh nguy hiểm!"
Mọi người cả kinh, nhìn thấy khối ngọc bội đen không có ánh sáng, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của “Ngũ hoàng tử" , chân tướng đã rõ ràng! Hoàng tử chính là giả! Lại nhìn Húc đế, ngôi vị thái tử không truyền lâu nay, hay là, Hoàng Thượng sớm biết được?
“Lâm công công, bảo mẫu của Tư Mã Thắng đâu?" Trần vương lần đầu tiên tái mặt.
“Thưa Trần vương, bảo mẫu của Tư Mã Thắng vào đầu bữa tiệc đã ra về."
“. . . . . ."
“Loảng xoảng" một tiếng động làm mọi người kinh hồn táng đảm(2), “A, thật có lỗi, ta lỡ tay"
Mọi người khóc không ra nước mắt khi thấy một đám hắc y nhân xông tới, lang trung lệnh những lời này thật có sức thuyết phục.
“Ta tự hỏi sao ngươi lại trầm khí như vậy, nguyên lai tại đây chờ đâu." Trần vương cười khanh khách nói.
“Ngươi không biết thế lực ta lớn cỡ nào sao?" lang trung lệnh lười biếng đáp.
“Nói cũng đúng, bất quá ngươi cũng phải biết, Âu Dương Ngọc, đừng quên người có thế lực như hôm nay cũng là do hoàng thượng ban cho ngươi." Cười khanh khách.
“A, ta vẫn thực cảm tạ bệ hạ."
“Lại nói tiếp, ngươi đừng nói Tư Mã Thắng không phải là con người đi." Cười khanh khách.
“Đó là ngươi nói."
“Không quá giống a, ngươi sao mà sinh ra được người con như vậy." Cười khanh khách.
“Ta là không sinh ra đứa con ngu ngốc như hắn, hắn chắc là do ngươi sinh." Lười biếng trả lời.
“. . . . . ." Cười không nổi, hắn muốn nói gì, đứa con đó của ai không phải vấn đề, hắn căn bản không thể sinh đứa nhỏ đó được.
Lang trung lệnh hào phóng phất tay: “Không nói, ta mệt mỏi, ngươi cũng đừng phí thời gian, ta sẽ chờ ‘ Hoàng Thượng ’ trở về, dù sao trận này cũng quá ít diễn viên."
Trần vương khóe miệng run rẩy, mới nói mấy câu a, như vậy có phải hắn muốn soán ngôi. . . . . .
“Các vị, yến hội còn không có chấm dứt, mọi người hãy chời Trần Vương ta cùng Húc đế sẽ mang Ngũ hoàng tử thật về." Trần vương vừa cười lên, mọi người đều xác nhận, trong lòng vô cùng phức tạp.
(1): cháu.
(2): giật mình, khiếp sợ. Ta nghĩ vậy, ai có ý khác xin chỉ bảo.
Biến đổi lớn ( Tam )
Vọng Nguyệt lẳng lặng nhìn chén chè hoa quế hạt sen, đây là chén chè hắn thích nhất, Thu Mạch nhìn hắn, nói. . . . . .
“Vất vả ngươi cho ngươi rồi Vọng Nguyệt, nương đã chờ lâu, uống nhanh đi."
Nhìn thấy người trước mặt như mẫu thân trước đây của hắn, Vọng Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng: “. . . . . . Nương, Vọng Nguyệt có hay không đã nói cho ngươi biết, Vọng Nguyệt thích chén chè hoa sen do chính nương tự tay làm?"
“Có a, ngươi năm nào cũng nói, như thế nào còn hỏi, uống nhanh đi." Thu Mạch sủng nịch nhu liễu nhìn hắn.
“. . . . . . Nương, Vọng Nguyệt có nói qua, ngươi là mẫu thân tốt nhất?"
“Không có, bất quá nương bây giờ mới nghe ngươi nói." Tâm phiền ý loạn Thu Mạch nghe ra vẫn có điểm không thích hợp, “Vọng nguyệt, ngươi hôm nay là làm sao vậy?"
“. . . . . . Nương, Vọng Nguyệt nhất định không nói quá. . . . . . Ta khi sinh ra liền có thể nhận thức được."
Như trước không khí vẫn sầu não, đồng thời Thu Mạch liền cả kinh lùi sau ba bước, thở sâu, miễn cưỡng cười nói: “A, A Nguyệt, đừng nói giỡn, có phải lâu nay không có ai cùng ngươi nói chuyện phiếm?"
“. . . . . . Chẳng lẽ ngươi không hy vọng, con ngươi sau này trở thành hoàng tử, từ nay về sau vinh hoa phú quý hưởng thụ vô cùng. . . . . . Ngươi mang tiểu hoàng tử ra ngoài, không, không, không, là con ngươi, con ngươi là Nguyệt, còn đứa con ruột của ngươi sau này sẽ có nhiều quý nhân chiếu cố . . . . . ."
Lời nói vô cùng quan thuộc làm Thu Mạch hoàn toàn kinh ngạc, Thu Mạch rốt cục đã tin tưởng, chính mình bị tiểu hài tử này đùa giỡn ,đùa giỡn cả mười năm, trong lòng xấu hổ và giận dữ cùng sợ hãi làm cho nàng nhịn không được hô to: “Người đâu."
“Phanh!" Một tiếng động vài người liền xông vào, Thu Mạch vẫn đưa lưng ra phía môn không quay đầu lại, mà là ôn nhu khuyên nhủ: “A Nguyệt, ngoan, nương cũng không muốn hại ngươi, ngươi ngoan ngoãn uống hết thang này đi. . . . . ." Đang nói mà bị người khác hung hăng kháp trụ, không thể động đậy, nàng sợ hãi nhìn mấy tên bịt mặt mà nàng cũng không biết họ là ai, trong đó một cái người bịt mặt lướt qua hắn, quỳ gối trước mặt Vọng Nguyệt.
Vọng nguyệt kinh ngạc nhưng bọn họ lại tạo cho hắn một cảm giác vô cùng thân quen, hắn tuy rằng chưa gặp mặt bọn họ, nhưng hương vị trên người của bọn họ vô cùng quen thuộc . . . . . . Đó chin là hương vị trên người của Cửu Thiên. Kỳ thật vẫn biết, hắn đã cùng Cửu Thiên từ biệt, nhưng lại hy vọng sẽ không kết thúc như vậy, chính mình đi rồi, hắn liền sẽ không như vậy thương tâm đi.
Lẳng lặng nhìn người bịt mặt quỳ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, không kiêu ngạo không su nịnh nói: “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thỉnh tiểu chủ nhân giáng tội!"
Vọng Nguyệt có chút hoảng hốt, đây là Điếm Tiểu Nhị! Chủ tử hắn không phải là Cửu Thiên sao? Cứu giá, cứu giá, người bình thường sao có thể sử dụng từ này? “Cửu Thiên, Cửu Thiên" Vọng Nguyệt lẩm bẩm,"Cửu Thiên. . . . . . Húc, Húc đế a!" Vọng Nguyệt cúi đầu cười nói, rất kỳ quái chính mình cư nhiên một chút cũng không kinh ngạc, “Trách không được y không muốn ta gọi là y thúc thúc, mà muốn ta gọi y Cửu Thiên, dù sao Cửu Thiên là giả danh, không ý nghĩa a, mà ta kỳ thật hẳn phải gọi hắn là. . . . . . Phụ hoàng!"
Điếm Tiểu Nhị nổi hắc tuyến, trong lòng tự mình kêu oan, căn bản là không phải như vậy, chủ tử chính là hy vọng ngươi gọi ngài là Cửu Thiên, nếu nghe tiểu chủ ngân gọi ngày là phụ hoàng. . . . . . Điếm Tiểu Nhị run lên, ác hàn nổi lên chung quanh.
“Tiểu Nhị ca, không biết xưng hô với ngươi như thế nào."
“Vâng, thuộc hạ họ Điếm danh Tiểu Nhị."
“. . . . . ."
“A, tên nghe rất có cá tính."
“Tạ ơn tiểu chủ tử khích lệ!"
Tiểu Nhị ca, mặt của ngươi đen, Vọng Nguyệt nhịn cười, thật sự là đáng yêu , đáng tiếc,về sau sẽ không được nhìn rồi, “Tiểu Nhị ca, bên ngoài mọi người giải quyết ổn thỏa rồi sao?"
“Đúng vậy, thỉnh chủ nhân có gì cứ sai bảo thuộc hạ."
“Này vô phương, Tiểu Nhị ca, Tiểu Nhị ca, ngươi có thể giúp ta" Vọng Nguyệt dừng một chút, “Trong phòng giam có hai bằng hữu của ta, người cứu họ ra được không?"
Điếm Tiểu Nhị bi phẫn, hình tượng của ta, gọi đích danh hắn, nhưng vẫn phải đáp “Được, tiểu chủ tử, tiểu chủ tử hiện tại muốn gặp bọn họ sao ?"
“. . . . . . Không cần, ngươi đưa bọn họ đến nơi an toàn là được rồi." Lúc đầu cũng là muốn dẫn bọn họ tới nơi an toàn mà trốn, nhưng như vậy cũng tốt, không gặp nhau, để khỏi thương tâm
“Vâng!" Điếm Tiểu Nhị hướng bên cạnh gật gật đầu, hai người ngoài môn nhanh chóng rời khỏi , “Tiểu chủ tử, chúng ta cũng đi thôi, bằng không chủ tử chờ suôt ruột."
“Cửu Thiên. . . . . . Phụ hoàng vì sao không có tới. . . . . . Đúng rồi, hiện tại đang ở yến tiệc, hẳn y không thể ra, huống chi.. “Vọng Nguyệt nở nụ cười với chính mình, chính là muốn y hoài nghi ta, về sau sẽ phòng bị hắn, lại không nghĩ rằng y lại sớm biết sự thật , hắn thán phục y rất nhiều ,bây giờ hắn phải làm chuyện hắn muốn làm “Tiểu Nhị ca, các ngươi đi trước đi, ta nghĩ muốn cùng nương nói chuyện một lát."
“Này. . . . . ."
“Yên tâm đi, ta vẫn còn có thể tự bảo vệ mình."
Điếm Tiểu Nhị gật gật đầu, ngẫm lại vẫn là lo lắng, thuận tay định mang thang thuốc đổ đi, lại bị Vọng Nguyệt ngăn cản, Điếm Tiểu Nhị suy tư liền hiểu được “Thuộc hạ đợi ngoài cửa."
Bên tai nghe âm thanh đóng cửa, tầm mắt liền nhìn tới Thu Mạch.
“Nương, Vọng Nguyệt thật tâm xem ngươi là là nương, tuy rằng Lý thúc bọn họ một mực lợi dụng Vọng Nguyệt, nhưng Vọng Nguyệt biết, nương thật tâm tốt đối với ta, Vọng Nguyệt vẫn luôn nhớ mọi diều tốt mà nương đã làm."
“Vọng nguyệt yêu thích chén chè hoa sen này, bởi vì bên trong chứa đựng tâm ý của nương, khi uống, toàn thân đều trở nên ấm áp ."
“Vọng Nguyệt kỳ thật là chuyển thế mà đến đây." Tâm tư Thu Mạch vẫn hoảng hốt nghe thấy thế liền tập trung nghe, Vọng Nguyệt lại giống như không có chú ý tới, vẫn vô tư nói chuyện.
“Tới không minh bạch. . . . . . Vọng Nguyệt kiếp trước có phụ mẫu, thân nhân, bằng hữu, Vọng Nguyệt từng nghĩ muốn, nếu chết đi, như vậy có thể trở về được."
Nói tới đây Vọng Nguyệt nở nụ cười một chút, xem ra Thu Mạch có chút chua xót, “Chính là mỗi lần Vọng Nguyệt muốn làm vậy, liền nghĩ tới nương, luyến tiếc nương vì Vọng Nguyệt mà rơi lệ, luyến tiếc nương vì Vọng Nguyệt mà quỳ xuống. . . . . . Mỗi lần nhìn thấy nương áy náy nhìn Vọng Nguyệt, nhìn thấy nương thức đêm vì Vọng Nguyệt sửa xiêm y, nhìn thấy nương mỗi lần vào cung đều vui sướng, nhìn thấy nương ôm Vọng Nguyệt kêu tiểu hài tử. . . . . ."
“Vọng Nguyệt biết nương kêu tiểu hài tử là người khác, mong muốn Vọng Nguyệt được ở bên người thân,Vọng Nguyệt có thể thấy được nương rất đau lòng, Vọng Nguyệt biết nương vì muốn tốt cho hài tử của mình nên mới mang cho người khác, xem Nguyệt như một nửa hài tử của nương."
“Vọng Nguyệt luyến tiếc nương thương tâm, cho nên. . . . . ."
Vọng Nguyệt thương tâm nhìn Thu Mạch đau khổ cũng thương tổn luôn chính mình, “Vọng Nguyệt là ngươi ẩn danh giúp Tư Mã Thắng viết thơ, vì hắn đoạt văn chủ, vì hắn hấp dẫn người trong thiên hạ chú ý, thậm chí vì hắn đích ham chơi chịu được ốm đau nổi khổ!"
“Vọng Nguyệt tự nhận mình đã lợi dụng Tiểu Thắng để rời khỏi hoàng cung … thất vọng hắn, cho đến. . . . . . Hôm nay!"
“Vọng Nguyệt không phải dễ dàng tha thứ cho người khác, ta biết nếu lúc đầu bản thân không có giá trị lợi dụng thì có thể đã bị diệt khẩu từ lâu, cho nên. . . . . ." Vọng nguyệt cười đắc ý, “Ta chưa bao giờ chính thức gặp mặt phụ hoàng, chuẩn bị một phần đại lễ, xem nương bô dạng nương như vậy, chắc cũng đã chuẩn bị nhiều."
“Vọng. . . . . . Nguyệt. . . . . . Ngươi oán nương sao?" Việc đã đến nước này, nàng cũng hiểu được phần nào, sự tình hơn phân nửa bại lộ, Thu Mạch trong lời nói bao hàm nhiều ý, phức tạp đến chính nàng cũng không hiểu rõ.
“Nương vì cái gì? Đem ta ra hoàng cung? Cho ta uống thuốc? Nói không oán là không có khả năng" Vọng Nguyệt quỳ xuống, không đứng dậy “nương kỳ thật chỉ là một người đáng thương."
“Về phần chuyện sau đó, đều là do nương dạy dỗ, che chở cho ta, Vọng Nguyệt tin rằng nếu không có nương cầu xin, đối với tính cách của Lý thị vệ thì sẽ không phải chỉ có mấy roi như vậy" Vọng Nguyệt đột nhiên nở nụ cười. “Nương đã quên rồi sao, mặc dù Vọng Nguyệt bị nhiều trọng thương như vậy, nhưng đến ngày thứ hai thì đã tốt lên rồi sao. Cho nên ngươi còn muốn Vọng Nguyệt trách ngươi cái gì"
“Nhưng thật ra nương, bọn họ sẽ không bỏ qua cho nương, nhất định sẽ giải quyết nương đúng không?" Vọng Nguyệt bưng chén chè trên bàn lên, “Còn con của người, ta sẽ không biết sẽ ra sao nữa!"
“Vọng Nguyệt !" Thu Mạch gắt gao nắm tay hắn, chuyện tới bây giờ, nàng chỉ còn lo cho hài tử của nàng, “Vọng Nguyệt, nương, không, nô tỳ cầu ngài, buông tha hài tử của ta, buông tha hắn, hắn cái gì cũng không biết, cầu ngài !"
Vọng Nguyệt thật sự rất đau, tâm càng đau, còn sống, rất tốt sao? Qua biến đổi lớn như vậy, thì trong lòng Thu Mạch vẫn . . . . . ."Hảo, ta đáp ứng ngươi, nương, Tiểu Thắng, nhất định còn sống ."
“Cám ơn, cám ơn ngài cứu Tiểu Thắng, " Thu Mạch liền đoạt bát thuốc uống hết, Vọng Nguyệt cả kinh, khi đoạt lại thì bát thuốc đã hết .
Thu Mạch chậm rãi nhắm mắt lại, nét mặt của Thu Mạch chưa bao giờ thỏa mãn và vui vẻ như bây giờ: “Vọng Nguyệt, hài tử của ta. . . . . ."
Vọng Nguyệt tâm run lên, không biết Thu Mạch nói ý gì, có phải là tiểu hài tử Vọng Nguyệt kia, muốn hỏi, lại phát hiện người đã tắt thở.
“Ngươi hãy hạnh phúc, mẫu thân. . . . . ." Vọng Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên hai má Thu Mạch, ánh trăng chíu vào, trên nét mặt là nụ cười tươi của Thu Mạch, một giọt lệ ở mặt nàng chảy xuống.
Không biết, là ai, rơi nước mắt. . . . . .
Biến đổi lớn ( bốn )
Vọng Nguyệt mở cửa môn, phát hiện Điếm Tiểu Nhị vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, Vọng Nguyệt lắc đầu, “Ẩm Nương, chúng ta đi thôi."
Điếm Tiểu Nhị nghĩ muốn nhắc nhở hắn, không cần gọi Thu Mạch là nương nhưng chưa kịp nói ra, thì đã thấy Thu Mạch đang nằm ở dưới sàn, tiến tới chụp thuốc mê hắn “Thuộc hạ thất lễ ." Đem Vọng Nguyệt ôm vào trong ngực, hảo khinh! Điếm Tiểu Nhị đau lòng ôm chặt Vọng Nguyệt, chạy nhanh về hoàng cung.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen, Điếm Tiểu Nhị cảnh giác dừng lại, các thủ vệ khác đều quỳ xuống, chỉ có Điếm Tiếu Nhị không quỳ nhẹ nhàng thở ra “Ám Nhất, ngươi lại dọa. . . . . ."
“Điếm Tiểu Nhị! Tiểu chủ tử đâu? !" Ám Nhất thét chói tai.
“Không phải ở trước mặt ngươi." Điếm Tiểu Nhị tức giận nói, đột nhiên cảm thấy không đúng, Ám Nhất … không … Ngươi không giỡn chứ, cúi đầu vừa thấy!
Trong lòng, căn bản không phải là Vọng Nguyệt! Một cái gối đầu và có một phong thư cột lên! Điếm Tiểu Nhị sắc mặt xanh mét, đột nhiên nhớ tới trước khi đi có điểm bất thường, đem gối đầu vứt cho hắn, dùng tốc độ nhanh nhấy chạy đi, “Tiểu chủ tử lúc đó đã tỉnh rồi, chúng ta đã trúng kế, đáng giận!"
Ám Nhất theo hắn bay lên, “Chủ tử sẽ nổi giận, ngươi sơ suất quá, chờ bị phạt đi!"
Điếm Tiểu Nhị nhẹ nhàng thở ra, tốc độ vẫn không chậm lại: “Ngươi như thế nào không nói sớm, ngươi hại ta rồi." Đối với chủ tử của chính mình, Điếm Tiểu Nhị, không, là tất cả đều tín nhiệm, chỉ sợ chuyện này không được giải quyết, về phần xử phạt, hắn căn bản không lo lắng, chỉ cần tiểu chủ tử không có việc gì, liền nhất định sẽ thay mình nói rõ.
Tựa hồ hiểu được tư tưởng của Điềm Tiểu Nhị, Ám Nhất âm trầm mở miệng: “sinh tử bài của Tiểu Chủ tử đen tối không có ánh sáng, tiểu chủ tử chỉ sợ là. . . . . ."
Chính mình tìm chết! Nhịp tim của Điếm Tiểu Nhị nhanh hơn, hắn không chút nghi ngờ chủ tử có thể vì chuyện không thể cứu được tiếu chủ tử sẽ nỗi lên cơn thỉnh nộ với nô tài, tiểu chủ tử chỉ sợ tự thân khó bảo toàn, kia chính mình. . . . . .
“Ám, Ám Nhất. . . . . ." Nuốt nuốt nước miếng.
“. . . . . ."
“Chúng ta có phải hảo huynh đệ?" Âm thanh nhẹ nhàng hỏi.
“. . . . . ."
“Ngươi đừng quên ta cũng giúp ngươi nhiều chuyện!" Âm thanh ngang ngạnh tiếp tục nói.
“. . . . . ."
“Ngươi không nói một tiếng là ý gì!" Nổi giận.
“Ta sẽ giúp ngươi lựa chọn phong thủy tốt."
“. . . . . ."
“Tiểu chủ tử ngươi nhất định không thể có việc a! ! !"
Nhìn thấy Điếm Tiểu Nhị đi ngày càng nhanh chỉ còn một chấm nhỏ, Ám Nhất lòng càng thêm bội phục Trần vương gia, quả nhiên ngài tiên đoán không sai.
Vọng Nguyệt ngồi trong nhà âm trầm, ở môn chỉ còn một mình hắn, âm thầm đối với Điềm Tiểu Nhị xin lỗi, Vọng Nguyệt thừa nhận hắn nhớ mọi người, nhìn chung quanh, sờ sờ mọi thứ, Vọng Nguyệt trở lại phòng mình, đem khối ngọc bích của Cửu Thiên. . . . . . Phụ hoàng để trước ngực, rồi đem gói chè hoa sen còn lại ra nấu.
“Chén chè này có thể giúp hắn ngủ giấc ngủ ngàn thu mà không bị gì. Nói không chừng hắn sẽ có một giấc mộng đẹp" Vọng Nguyệt tự nhủ, một hơi uống xong, liếm liếm miệng, “Hương vị không tồi."
Trước mắt một mảnh mông lung, cơn buồn ngủ mãnh liệt nổi lên, hiệu quả cũng không sai, Vọng Nguyệt mơ mơ hồ hồ, không hiểu vì sao lại có ảo giác, a, có phải là hắn đã bắt đầu nằm mơ không?
Vọng Nguyệt chính mình đứng không vững, đột nhiên phía sau có người ôm lấy hắn, bên tai tựa hồ nghe được tiếng người nào đó khốn khổ kêu to, cảm thụ được y đang ôm mình, thật sự giấc mơ chân thật, hắn muốn cảm thụ cái ôm của Cửu Thiên, hắn đã muốn không có gì tiếc nuối . . . . . .
Biến đổi lớn ( hoàn )
Cửu Thiên, không, Tư Mã Dực thống khổ, vì cái gì ngươi lại tươi cười như vậy, luôn nghĩ hắn muốn rời khỏi thế giới đầy áp lực như thế, cho nên đã kêu thuộc hạ đi bảo hộ hắn, nhưng y vẫn không thể tưởng tượng được, hắn vẫn muốn rời khỏi thế giới này . . . . . .
Vọng Nguyệt, ta phải nói môt bí mật cho ngươi biết, ngươi là người của hoàng tộc, mau mau tỉnh lại đi, chúng ta không thể chấm dứt được!
Đem năng lượng của mình tạo thành một hào quang vây trụ Vọng Nguyệt, kéo dài sinh mệnh của hắn. Tư Mã Dực rất nhanh đọc chú ngữ, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, một làn khói nhẹ trên đầu toát ra, dần dần ngưng kết thành đại đích đan hoàng, rồi cắt cổ tay mình, Tư Mã Dực đem đan hoàng cùng với máu của mình đưa vào miệng của Vọng Nguyệt. Ôm hắn một hồi cảm thụ thân thể hắn dần dần ấm lên …. Nhịp tim bắt đầu có lực đập. “Nhanh nhanh tỉnh lại đi, tiểu tử kia."
“Chủ tử." Ám Nhất lẳng lặng đứng phía sau chủ tử, và Điềm Tiểu Nhị đưa ra một phong thư, Vọng Nguyệt lưu lại thư.
Tư Mã Dực bình tĩnh xem phong thư, nhẹ nhàng mà đem Vọng Nguyệt đặt lên giường, đắp chăn cho hắn, nhìn một hồi lâu, “Bảo vệ tốt hắn." Hiện tại Vọng Nguyệt không thích hợp di chuyển.
“Thuộc hạ lấy sinh mệnh thề!"
Thẳng đến Tư Mã Dực rời đi, Điếm Tiểu Nhị thật sự rất lo lắng không biết trong lòng chủ tử sẽ làm gì phạt hắn ? Nhìn thấy tiểu chủ tử ngủ trên giường, Điếm Tiểu Nhị thật tâm muốn khóc, tiểu chủ tử sao ngươi còn chưa tỉnh a. . . . . .
Đêm nay yến hội thật yên lặng, các vị các đại thần một ly tiếp một ly, hay nói giỡn, hiện tại chuyện gì cũng không có thể làm, uống quá nhanh nếu uống xong rồi làm sao bây giờ, mọi người đều cầu hoàng thượng mau trở về, sống hay chết cũng tốt hơn bị dày vò như thế này.
Nhìn thấy hình ảnh xuất hiện ngoài môn, mọi người đều đình chỉ hoạt động, Tư Mã Dực cũng không có tiến vào đại sảnh, mà là liền như vậy đứng, cùng Âu Dương Ngọc xa xa nhìn nhau.
Các đại thần biết, chính mình lựa chọn ngồi tới bây giờ, cho dù thành hay bại cũng phải biết được.
Thoạt nhìn Âu Dương Ngọc chiếm ưu thế, nhưng không ai biết đế vương tuổi trẻ có hay không đòn sát thủ, với lại bọn họ chưa bao giờ nghe nói ai có công lực cao hơn bệ hạ, nên làm thế nào, như thế nào mới đúng?
Nhưng cũng có người ngay từ đầu kiên định đứng về phía đế vương, trong đó có mười vị tài tử cùng với võ chủ, còn nghệ chủ lại đứng về phía Âu Dương Ngọc.
Dần dần mọi người đều chia làm hai phái, Trần vương lúc này mới hường về phía hoàng đế, đi ngang qua mọi người, mọi người đều nhường đường, thậm chí ngay cả dũng khí đối diện cũng không có.
Trần vương đi tới chỗ Tư Mã Thắng dừng lại, “Tiểu Thắng, hôm nay người đã mệt mỏi rồi phải không?"
Vừa mới được Âu Dương Ngọc giải huyệt đạo trên người, Tư Mã Thắng sợ hãi nắm lấy vạt áo của Lý Trung, liếc nhìn Âu Dương Ngọc: “Không cần , ta phải đến bên phụ thân !" Vừa rồi Lý thị vệ không muốn nói với hắn cái gì là sinh tử bài , hắn vì cái gì phải giả bệnh như vậy , hắn phải đi theo phụ thân!
“Ngươi thật sự đối với tiểu hài tử kia vô tình như vậy ." Trần vương cười cười, đi đến bên hoàng đế.
“Động tác ngươi thật chậm a, hoàng thượng của ta" Âu Dương Ngọc lười biếng đứng lên, “Tiểu quỷ kia ngươi cứu có được không?"
Tư Mã Dực không đáp, Âu Dương Ngọc cũng không để ý, “Tất cả các thị vệ đều nghe theo lời của ta, quân đội cũng nằm trong tay ta, ngươi vừa rồi nhất định động không ít nhân lực, tất cả các chủ tướng đều bị ta khống chế, thế nào, ngươi hãy đưa ngọc tỷ ra đây, ta sẽ cho ngươi chết một cách sảng khoái."
Trần vương khóe miệng run rẩy: “Âu Dương Ngọc, ngươi làm vậy khác nào là soán vị, ngươi đang coi đây là trò đùa."
Âu Dương Ngọc tươi cười: “Ở trong mắt ta, đây vốn là trò chơi, huống chi, lực lượng nằm trong tay ta, tất nhiên đủ mạnh để có thể soán vị!" Cho nên hắn nên chuẩn bị đi là vừa.
“. . . . . . Ngươi nói không sai, " đế vương thủy chung trầm mặc nãy giờ chậm rãi mở miệng “Ngươi phải nhớ ta đã nói không bao giờ ta tuyệt đối giao quyền lực của mình vào tay ai, Âu Dương, năm đó không phải ta từng nói với ngươi sao?"
Nháy mắt, tình thế hoàn toàn nghịch chuyển!
“Thề sống chết nguyện trung thành hoàng đế bệ hạ! Thề sống chết nguyện trung thành với Tư Mã thị!" Tất cả đích Hắc y nhân quỳ xuống, đem lưng hướng về Âu Dương Ngọc.
Âu Dương Ngọc vốn đang đắc chí rồi hoàn toàn ngạc nhiên , “Như thế nào, các ngươi sao thể nào có thể như thế?"
“. . . . . ."
“Hảo hảo hảo, " Âu Dương Ngọc trừng lớn ánh mắt, tràn đầy vui sướng cùng hứng thú, “Như vậy mới phấn khích."
Chậm rãi bóp nát hổ phù trong tay, lại biến ra lão hổ ngửa mặt lên trời thét dài, bôn quân doanh mà đi.
“Không tốt!" Mấy thị vệ muốn ngăn lại, lại bất lực, thậm chí bị oai vũ đàn áp, đột nhiên cảm giác trên người một trận ấm dào dạt.
“Trần vương điện hạ. . . . . ."
“Vô phương, các ngươi hẳn là các thân tín của điện hạ." Trần vương cười hì hì nói.
Tư Mã Dực bất đắc dĩ, chỉ có Âu Dương Ngọc mới ngốc nghếch như vậy, mới mù quáng tín nhiệm người của y ngày càng nhiều, Tư Mã Dực thản nhiên nói với Âu Dương Ngọc: “Mau nhanh chóng cấp các thị vệ dược."
Mọi người lặng im.
Mọi người đều được kê đơn, ám vệ là thề sống chết nguyện trung thành, khả tướng lãnh thôi. . . . . .
Một khắc chung sau, cái gì cũng không phát sinh, không, hẳn là xem như có chút biến hóa, hoàng đế đã mang thuốc giải cho các tướng lãnh.
“Phốc, ha ha ha ha. . . . . ." Mọi người thấy Âu Dương Ngọc cười như điên, đồng thời nghĩ đến, hắn chắc là điên rồi?
Người nào đi theo hắn lại sợ đến chảy mồ hôi, làm phản thất bại, chủ mưu lại điên rồi, bọn họ chỉ là tôm tép. . . . . .
“Phụ, phụ thân. . . . . ." Tư Mã Thắng đi vào.
Âu Dương Ngọc dừng lại tiếng cười, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tiếng cười quỷ dị, khóe miệng khẽ nhúc nhích, cũng không có phát ra thanh âm gì, Tư Mã thắng lại sắc mặt trằng bệt nghiêng đầu, một bộ không thể tin được, muốn nói cái gì lại không được.
Âu Dương Ngọc quay đầu đối với Tư Mã Dực nói: “Thật là, ngươi vẫn như vậy, ngươi muốn xử ta như thế nào." Ngữ khí có chút oán giận.
Mọi người đứng bên hoàng đế đều đổ mồ hôi lạnh, việc tạo phản như thế này, không biết hoàng đế sẽ xử trí như thế nào.
“Hảo!" Tư Mã Dực gật đầu, hảo cái gì, mọi người nghi vấn.
“Trẫm cho phép ngươi tự sát!"
Bộ dạng của Tư Mã Dực không giống như nói giỡn, Âu Dương Ngọc cũng nhịn không được nghi ngờ, sao y có thể dễ dàng như vậy ?
“Quên đi, quên đi, trò chơi này cũng đáng giá. Ngô, " Âu Dương Ngọc còn thật sự tự hỏi một chút, “Mặc kệ chết như thế nào, được rồi!" “Liền tuyển độc dược đi."
Tư Mã Dực cũng không nói lời vô nghĩa liền phế bỏ võ công của Âu Dương Ngọc, lấy bao độc dược ném tới.
Âu Dương Ngọc không chút nào chống cự … công lực bị phá bỏ không khác gì phế nhân, thật là, chính mình thật không sao, Âu Dương Ngọc đem dược bỏ vào ly rượu, đưa tới bên miệng, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía thủ hạ của mình, “Các ngươi có nguyện ý có cùng ta chết không?"
“Ai muốn cùng nghịch tặc này chôn cùng!" Chỉ có một lời nói đã đả kích đối với mọi người theo phe của Âu Dương Ngọc “Ta không muốn chết, ta không muốn chết, bệ hạ, bệ hạ, thần bị bức. . . . . ." Vừa nói vừa hướng hoàng đế chạy tới, chưa đi được hai bước, đã bị người khác đâm, đau đớn làm hắn khôi phục lại tia thanh minh, hắn không thể tin được nhìn người trước mắt —— nghệ chủ một buổi tối trầm mặc, chỉ trách là không sáng mắt.
Đi đến bên người Âu Dương Ngọc, lấy một chén rượu, đêm nay cuối cùng có thể gặp ngươi, “Huynh đài, này chén rượu hôm nay ta bồi ngươi."
Âm thanh thanh thúy vang lên gợi lại trí nhớ của Âu Dương Ngọc, “Nguyên lai là ngươi a. . . . . . Ha ha, đã nhiều năm, thật không nghĩ tới tiểu huynh đệ ngươi còn nhớ thương tới ta, vậy đem rượu bồi ta đi."
“Chủ nhân, xin cho thuộc hạ bồi ngài ra đi!" Lại có vài người quỳ xuống, kiên định nhìn hắn.
Âu Dương Ngọc không nói gì, nhìn Lý trung: “Còn ngươi?"
“Thuộc hạ. . . . . ."
“Hắn không thể chết được, trẫm đáp ứng hoàng nhân tha Âu Dương Thắng sống, Lí Trung phải lưu lại hắn."
“. . . . . . Thật là có thú na, " không biết nghĩ đến cái gì, Âu Dương Ngọc sảng khoái đồng ý, “Lớn như vậy, cụng ly đi! Ha ha. . . . . ." Cười sảng khoái, Âu Dương ngọc cùng mọi người uống rượu.
Nhìn thấy mọi người đó như ngủ, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, đã xong, về phần phản tặc còn lại, ngay cả lúc chủ nhân chết cũng không có ý gì, căn bản không đủ gây áp lực gì.
Tư Mã Dực muốn gặp Vọng Nguyệt, không nói hai lời liền biến mất, chỉ để lại vẻ mặt cười khổ của Trần vương thu dọn tàn cuộc, bọn họ lúc trước thương lượng không phải như vậy, cuối cùng mọi việc cũng đã kết thúc thuận lợi.
———————————————–
Dạ Nhi: TT.TT… Beta 1 lúc 5 phần… Hảo mệt a…
Lễ hôi ba ngày sau, tức mười nhằm ngày mười bốn, được xưng là “Lời thề tuyên thệ" , ngày lời thề tuyên thệ là ngày mọi người đã tìm được người bầu bạn tuyên thệ không rời xa nhau, còn có những người tìm được tình yêu thì tuyên thệ sống chết nguyện trunh thành.
Nhất là hàng năm ngày này, văn chủ, võ chủ, nghệ chủ lại có cơ hội tiến cung gặp mặt Hoàng Thượng, tham gia cung đình yến hội, tìm được chủ tử để nguyện trung thành
Nhưng năm nay, yến hôi ngay từ đầu đã có nhiều điểm bất thường, bởi vì nhiều năm Văn chủ chưa lần nào tham gia yến hội, nên mọi người đều qui định cho đệ nhị cuộc thi văn đấu tham gia yến hội, nhưng mà những người này đều chọn ngũ hoàng tử là đối tượng để trung thành
Năm nay đệ nhị văn đấu lại có tới mười, càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là, đám người đó ở yến hôi muốn ngũ hoàng tử thi văn cùng với bọn họ, mới nguyện tuyên thệ trung thành.
Vốn để cho tự bọn họ lựa chọn chủ tử đã là một vinh hạnh, nhưng đám người này còn dám nói điều kiện, huống hồ ngũ hoàng tử có tư chất thông minh từ nhỏ theo lệ là không thể tham gia yến hội, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên nhìn bọn họ
Húc đế cũng có chút kinh ngạc, hắn cùng với cánh tay phải đắc lực, Trần vương, nhìn nhau một cái, cuối cùng đồng ý ngoại lệ một lần.
“Bệ hạ đồng ý cho hài nhi ta tham gia yến tiệc? !" Một giọng nói nữ nhân kích động.
“Đúng vậy nương nương, Lâm công công phái người tới nói vậy." Toàn bộ nô tỳ đều quỳ trên mặt đất.
Thư phi bình tĩnh một chút nói: “Thúy nhi, Lục nhi, mau thay y phục cho hoàng tử. . . . . . Thắng Nhân, phụ hoàng ngươi cho phép ngươi tham gia yến tiệc tối nay, ta chỉ ngươi các lễ nghi, ngươi phải nhớ kỹ."
Ngũ hoàng tử lúc này mới hiểu được vì sao phụ hoàng cho gọi mình tới đây, hắn đưa mắt cầu cứu Lý thị vệ, thấy Lý thị vệ không tỏ ý gì, hai mắt lưng tròng đẫm lệ nắm lấy góc áo của Thư Phi :"Mẫu phi, Thắng Nhi sợ."
“Chớ sợ chớ sợ, “Thư Phi nhìn hắn với ánh mắt nhu hòa, “Thắng Nhi đừng sợ, Thắng Nhi chỉ cần giống bình thường là tốt rồi" dừng một chút, quay đầu lại nhìn toàn bộ nô tỳ, “Hoàng Thượng có nói tại sao lệnh Thắng Nhi tham gia yến tiệc không?"
“Dạ không rõ lắm."
Thư phi nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng thở ra, “Tám phần là vì cuộc thi văn chủ" Thư phi cười nhìn ngũ hoàng tử, “Tiểu hài tử này, hàng năm đều can đảm tham gia văn đấu, như thế nào lại sợ tới yến hôi như vậy, để mẫu phi xem na, tám phần là có người muốn nhìn Văn chủ của chúng ta tuyên thệ đây."
Lí thị vệ trầm mặc hộ tống ngũ hoàng tử tới yến hội, sau đó tìm cớ rời đi.
Đi vào một ngọn núi giả, xác định không ai theo dõi phía sau, đi nhanh vào trong đó, bên trong không gian nhỏ hép, bọn họ bí mật gặp nhau, Thu Mạch đã chờ đợi ở đấy, vừa thấy có người, liền cả kinh, sau đó nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương hỏi han: “Thế nào? Hiện tại làm sao bây giờ?"
Lí thị vệ cắn răng nói: “Ta đã hỏi thăm rõ ràng, chúng ta đều đã bị tên tiểu tử ấy hại, mấy tên tham gia văn hội đều muốn gặp mặt ngũ hoàng tử rồi mới bằng lòng nguyện trung thành!"
“A, kia, kia, làm sao bây giờ, nếu bọn họ gặp mặt thì sao bây giờ?"
“Nào có đơn giản như vậy, cho dù không cần bọn họ không trung thành, văn chủ chẳng lẽ ngay cả văn thơ đều không biết ? !"
“Kia không lo văn chủ tốt lắm."
“Phu nhân nên biết! Bọn họ đều muốn gặp văn chủ! Chúng ta đều bị hắn lừa nhiều năm như vậy! Lần này sơ suất quá!"
“Hay là bây giờ hãy kêu Vọng Nguyệt vào. . . . . ."
“Không còn kịp rồi, hơn nữa ngũ hoàng tử đã đi vào yến tiệc, quan trọng bây giờ …, " Lí thị vệ trên mặt xuất hiện một tia ngoan mầu, “Chúng ta hãy mau chóng thực hiện kế hoạch, chỉ cần không có chứng cớ, bọn họ cho dù hoài nghi như thế nào cũng không có bằng chứng!"
Tiếp nhận gói thuốc của Lí thị vệ “Ý của ngươi là. . . . . ."
“Này không phải độc dược, đó là sinh tử bài, chỉ cần tiểu tổ tông không chết, hắn sẽ không có thể chết!" Lí thị vệ sắc mặt càng thêm dữ tợn “Đây là Bách Nhật túy, uống xong sẽ chìm đắm trong mộng đẹp, không lão không tử!" Lí thị vệ trừng mắt nhìn nữ nhân nao núng, “Nhìn cái gì, còn không mau đi!"
Thu Mạch e ngại nhìn gói thuốc, từ trong lòng, nàng không hận Vọng Nguyệt , mà cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương, nhưng vì hài tử của chính mình. . . . . . Vọng Nguyệt, nương thực xin lỗi ngươi . . . . . .
Lại xác định bốn phía không có ai, Lí thị vệ vội vàng trở lại yến hội.
Biến đổi lớn ( Nhị )
Yến hội đang chìm trong không khí im lặng khó xử, tất cả mọi người đều trầm mặc nhìn ngũ hoàng tử ——Tư Mã Thắng, hắn chỉ biết ngồi như yên một chỗ không biết làm gì
“Hoàng nhi vì sao không trả lời? Nếu các vị tài tử muốn biết, ngươi liền nói cho bọn họ đi." Húc đế trước sau như một vẫn trầm mặt, Tư Mã Thắng lại bị dọa đến khuôn măt trắng bệt, phụ hoàng chưa từng miễn cưỡng hắn thi thơ trước mặt mọi người, lần này vì sao. . . . . . Hắn phải làm sao bây giờ?
“Nhi thần. . . . . . Nhi thần. . . . . ."
“Ngũ hoàng tử sao lại khóc? được rồi, được rồi, Hoàng Thượng ta xem ngũ hoàng tử còn nhỏ, đừng vì cuộc thi thơ này lại hù hắn vậy chứ." Một giọng cười nói giải vây cho hắn.
Tư Mã Thắng cảm kích nhìn Trần vương, tuy rằng trước kia Trần Vương không bao giờ để ý hắn, nhưng hiện tại xem ra hoàng thúc vẫn quan tâm tới hắn.
Bốn phía các đại thần cũng khuyên bảo, Hoàng Thượng tựa hồ có chút ý động, đang muốn mở miệng, rồi lại bị một người không biết sống chết cắt ngang.
“Ngũ hoàng tử điện hạ, ngày đó trong hội “Văn đấu" ngài áp đảo quần hùng, chậm rãi mà nói, không thấy chút nao núng, như thế nào hiện giờ lại như một tiểu hài tử, đệ tử thật sự không dám tin."
Những người khác tuy rằng không dám nói, nhưng ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái, Tư Mã Thắng căng thẳng, liền lớn tiếng biện giải: “Không phải, ta không có! Huống chi, huống chi cái loại phố phường nhỏ hẹp và tiểu trận đó sao có thể so sánh với hoàng gia ta! Ngươi …….. “
“Hoàng nhi!" Một tiếng quát chói tai cắt đứt lời nói của ngũ hoàng tử.
“Phụ, phụ hoàng. . . . . ." Nhìn sắc mặt biến sắc của hoàng thượng, ngũ hoàng tử vội vàng quỳ xuống, “Nhi thần lỡ lời."
“Hoàng nhi thật đã lỡ lời, nhưng hoàng nhi không nên giải thích với trẫm." Nghe được phụ hoàng mang theo sự uy nghiêm mà trách cứ, Tư Mã Thắng đứng lên quay về mười vị tài tử, đang muốn nói chuyện, nhưng lại bị cắt ngang.
Đối với người kia nhiều lần bị cắt ngang như vậy, các vị đại thần đều im lặng, hoàng đế không phải ngu ngốc mà không biết gì, các người thị vệ cũng bảo trì sự im lặng, ngay cả lang trung đại nhân cũng trầm mặc lẳng lặng mà nhìn
Trương Văn Tể không chút sợ nhìn Ngũ hoàng tử, tựa hồ như đã thông suốt, chín người tài tử còn lại đứng ở phía sau, võ chủ cùng với nghệ chủ cũng trầm mặc đứng một bên
“Ngũ hoàng tử điện hạ, các đệ tử ở đây đều ngưỡng mộ văn chương cùng phong độ của ngài, tuy rằng hôm đó ngài mang theo mặt nạ, nhưng trên người ngài vẫn mang theo một loại khí chất không ai có được, thanh âm của ngài đều hấp dẫn mọi người, nhưng sao hôm nay, khi bỏ mặt nạ xuống, khí chất của ngài, lòng can đảm của ngài, tài năng văn học của ngài, ngay cả thanh âm cũng thay đổi! Ngài có thật là. . . . . ."
“Câm mồm! Người đâu, đem tên ăn nói lung tung này bắt đi cho ta!" Nghe lệnh của chủ tử mình, các thị vệ đều phấn chấn tinh thần, đi nhanh tới bắt người.
Trương Văn Tể cũng không chống cự, liều mạng đem những lời nói trong lòng mình nói lên: “Ngũ hoàng tử, ngài thật sự là văn chủ sao? ! Ngài có thật giống như lời mọi người khen ngợi. . . . . ." Còn không kịp nói xong, đã có một người thị vệ tát hắn ,những người khác cũng nhanh chóng bịt miệng của chín vị tài tử còn lại.
Nhưng, bữa yến tiệc bắt đầu tràn ngập không khí bất thường, tất cả mọi người đều hiểu ý hắn đang hỏi, ngũ hoàng tử đích thật là thần đồng sao? !Ngũ hoàng tử đích thực có chút cổ quái sinh ra hoài nghi, mọi nghi ngờ ngày càng nhiều , ngũ hoàng tử là thần đồng? Nỗi hoài nghi lớn mật nổi lên trong lòng mọi người—— có người viết thay!
Hôm nay quả thật Hoàng thường có điểm bất thường, mọi người càng có thể khẳng định, không khí quỷ dị trầm mặt càng lan rộng, cho đến khi bọn thị vệ áp chế được cả mười người tài tử
“A, Âu Dương đại nhân, ngươi phải quản thuộc hạ của mình đi, Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, bọn họ có gì phải nóng vội chứ ?" Trần Vương mỉm cười nhìn nguời đối diện
“A, thật sự, ta quản giáo chưa nghiêm, " miễn cưỡng phất tay, “Các ngươi lui trước đi, đúng là nếu không có bằng chứng quả thật không thể làm ngươi tin tưởng phải không?"
Mọi người đều không nói gì, lang trung lệnh đại nhân là người hiểu ngũ hoàng tử nhất, có thể mọi chuyện đều do hắn sắp đặt, mọi người hầu như đều tin rằng có người thay hoàng tử viết thơ. Nhìn nét trầm mặc của Ngũ hoàng tử, hay là hoàng thượng muốn đối với lang trung lệnh đại nhân xuống tay?
Lí thị vệ im lặng hộ tống mọi người rời khỏi, vừa rồi tuy rằng hắn đã ngăn Trương Văn Tể lại, nhưng hắn vẫn không hiểu, chủ tử có ý gì? Tình huống này đối với tiểu tổ tông ngày càng bất lợi . . . . . . Nhớ tới lời nói của chủ tử, trong mắt Lý thị vệ liền lóe tinh quang, xoay qua bên cạnh gật đầu, đúng vậy, chỉ cần không có chứng cứ, ai có thể nói gì!
“Phụ hoàng, nhi thần có thể chứng minh mọi chuyện đều là sự thật!" Không rõ mọi chuyện, ngũ hoàng tử vẫn muốn cứu vãn tình thế.
“Nga?"
“Nhi thần có thể tại đây làm một bài thơ. . . . . ."
“Ngũ hoàng tử, này chỉ sợ không được, người mà cứ như vậy không sợ mọi người phát hiện ngươi đang che dấu gì sao ? ." Trần vương hảo tâm nhắc nhở.
Bị phát hiện ? ! Tư Mã Thắng sắc mặc hoàn toàn trắng bệt, một chút lòng dạ cũng không có, hắn cũng không có phát hiện, vẻ mặt của hắn, đã chứng thực được mọi chuyện, ngũ hoàng tử xong rồi, đây chính là suy nghĩ của mọi người, Trương Văn Tể cùng các tài tử còn lại mừng như điên, văn chủ thật sự là một người khác!
“Phụ, phụ hoàng, nhi thần, nhi thần" ngũ hoàng tử vội vã tìm người để chứng minh cho bản thân mình, nhưng lại phát hiện đó là một bí mật, cũng chỉ có vài người biết rõ sự thật, thì sẽ chứng minh được cái gì, vài người biết chỉ có . . . . . ."Bảo mẫu của nhi thần, còn có Lí thị vệ, các Tiểu Toàn Bộ Tử có thể chứng minh!"
Trời cũng giúp ta! Trần vương cơ hồ cười to, đúng là chỉ có Vọng Nguyệt vừa là một hài tử đáng yêu, vừa là một hài tử “thuần khiết".
“Tuyên."
Lâm công công hiểu ý rời khỏi đại sảnh, một lát sau vội vàng trở về, nói nhỏ vài câu bên tai hoàng thượng, hoàng đế bí hiểm nhìn Lý thị vệ quỳ ở dưới, tay siết chặt, gật gật đầu.
Lâm công công hít sâu một hơi rồi nói: “Đem Tiểu Toàn Bộ Tử truyền vào."
Tiểu Toàn Bộ Tử sắc mặc trắng bệch bị mang vào, chân không thể đứng vững, bị người kéo đến, có người tới buông tay hắn ra, hắn liền quỳ rạp xuống đất, dập đầu không ngừng “ Nô tài khấu kiền hoàng thượng, cầu Hoàng Thượng cứu nô tài, cầu Hoàng Thượng cứu nô tài ………"
“Tiểu Toàn Bộ Tử, ngươi làm sao vậy? Chỉ cần ngươi nói sự thật, phụ hoàng sẽ không trách cứ ngươi" Ngũ hoàng tử nhìn gã, nghĩ Tiểu Toàn Bộ Tử sẽ không muốn phiền phức mà nói cho phụ hoàng biết, cố ý nhắc nhở hắn
“Vâng, nô tài sẽ nói toàn bộ sự thật." Tiểu Toàn Bộ Thử oán hận nhìn ngũ hoàng tử và Lý thị vệ, nhường nhịn hai người họ khiến hắn phát lạnh.
“Trước tiên hãy nói về ngươi giờ sao lại run như vậy?" Trần vương cảm thấy hứng thú hỏi .
“Là lang trung lệnh muốn giết tiểu nhân diệt khẩu!" Một lời nói ra làm mọi người đều cả kinh, họ vẫn không thể tin rằng lang trung lệnh đại nhân lại ra tay nhanh như vậy, mọi người đều hướng người nọ mà nhìn, nhưng gã vẫn như cũ ngồi yên ở đó, Lý thị vệ lại cảm thấy rùng mình.
“Nga, Tiểu Toàn Bộ Tử, ngươi biết ngươi nói cái gì không?"
“Đương nhiên, mệnh này may mắn còn, nô tài tuyệt không nói lung tung!"
“Vậy ngươi nói, bọn họ vì cái gì muốn giết ngươi."
“Vâng, " Tiểu Toàn Bộ Tử hít một hơi thật sâu, “Những tác phẩm đó không phải do ngũ hoàng viết, mà những tác phẩm đó đều do bảo mẫu mang đến cho ngũ hoàng tử!"
“Ngươi nói bậy!" Ngũ hoàng tử hét rầm lêm.
“Nô tài hoàn toàn nói thật, tuy rằng bọn họ giấu rất kỹ, nhưng nô tài vẫn phát hiện, mỗi khi tác phẩm được hoàn thành thì ngũ hoàng tử trước đó đều có gặp bảo mẫu ,hơn nữa nô tài thấy tác phẩm chữ viết đều rất thanh tú, cũng không phải chữ của ngũ hoàng tử."
“. . . . . . Hoàng nhi, sự thật sao?"
“Phụ hoàng, hắn nói dối, mọi tác phẩm đều do nhi thần viết!"
“Nô tài không có, hơn nữa nô tài còn biết một bí mật lớn, so với chuyện này còn trọng đại hơn!"
“Không được. . . . . ." Ngũ hoàng tử muốn hét lên nhưng không thể nhúc nhích hay nói gì được.
“Nói!" chỉ một từ vô cùng đơn giản, Trần Vương đã nói ra những điều mà mọi người chờ mong, dù sao bọn họ dẫn dắt lâu như vậy, chính là vì giờ khắc này.
“Ngũ hoàng tử không đi học đều giả bệnh!"
“Hấp!" Mọi người đều cả kinh, đây không phải là chuyện đùa, hoàng tử lúc mới sinh ra đều phải có sinh tử bài cho biết sinh mạng như thế nào, chuyện này ai cũng biết, vậy tại sao? !
Thấy biểu tình trong mắt của mọi người , Trần Vương như đùa giỡn, “Ai nha, chất nhân (1) đáng thương của ta, hiện tại ngay cả thân phận của ngươi đều bị hoài nghi, nếu … nô tài này nói tiếp, chẳng phải nói hoàng thượng đều bị ngươi che mắt bấy lâu nay?"
Nếu hoàng tử là giả, hoàng thượng đương nhiên bị lừa gạt. . . . . . Không, không đúng! Còn có một loại khả năng! Đánh tráo! !
Ai là người có thế lực mạnh có thể cùng ám vệ trong cung đánh tráo? Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía một người, có phải là lang trung lệnh, hắn không có biểu hiện gì mà ngồi đó. . . . . .
Tất cả mọi người không nghĩ tới, vì cái gì bọn họ lại dễ dàng tin lời nói của một nô tài như vậy, Trần Vương cùng Húc đế nhìn nhau, Húc đế mặt âm trầm nói: “Tuyên cấm địa Vương Lão, đưa ra sinh tử bài của ngũ hoàng tử!"
Vừa dứt lời, liền gặp một trận gió thổi qua, Vương công công đưa ra một khối ngọc bội màu đen: “Hoàng Thượng, ngũ hoàng tử sinh mệnh nguy hiểm!"
Mọi người cả kinh, nhìn thấy khối ngọc bội đen không có ánh sáng, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của “Ngũ hoàng tử" , chân tướng đã rõ ràng! Hoàng tử chính là giả! Lại nhìn Húc đế, ngôi vị thái tử không truyền lâu nay, hay là, Hoàng Thượng sớm biết được?
“Lâm công công, bảo mẫu của Tư Mã Thắng đâu?" Trần vương lần đầu tiên tái mặt.
“Thưa Trần vương, bảo mẫu của Tư Mã Thắng vào đầu bữa tiệc đã ra về."
“. . . . . ."
“Loảng xoảng" một tiếng động làm mọi người kinh hồn táng đảm(2), “A, thật có lỗi, ta lỡ tay"
Mọi người khóc không ra nước mắt khi thấy một đám hắc y nhân xông tới, lang trung lệnh những lời này thật có sức thuyết phục.
“Ta tự hỏi sao ngươi lại trầm khí như vậy, nguyên lai tại đây chờ đâu." Trần vương cười khanh khách nói.
“Ngươi không biết thế lực ta lớn cỡ nào sao?" lang trung lệnh lười biếng đáp.
“Nói cũng đúng, bất quá ngươi cũng phải biết, Âu Dương Ngọc, đừng quên người có thế lực như hôm nay cũng là do hoàng thượng ban cho ngươi." Cười khanh khách.
“A, ta vẫn thực cảm tạ bệ hạ."
“Lại nói tiếp, ngươi đừng nói Tư Mã Thắng không phải là con người đi." Cười khanh khách.
“Đó là ngươi nói."
“Không quá giống a, ngươi sao mà sinh ra được người con như vậy." Cười khanh khách.
“Ta là không sinh ra đứa con ngu ngốc như hắn, hắn chắc là do ngươi sinh." Lười biếng trả lời.
“. . . . . ." Cười không nổi, hắn muốn nói gì, đứa con đó của ai không phải vấn đề, hắn căn bản không thể sinh đứa nhỏ đó được.
Lang trung lệnh hào phóng phất tay: “Không nói, ta mệt mỏi, ngươi cũng đừng phí thời gian, ta sẽ chờ ‘ Hoàng Thượng ’ trở về, dù sao trận này cũng quá ít diễn viên."
Trần vương khóe miệng run rẩy, mới nói mấy câu a, như vậy có phải hắn muốn soán ngôi. . . . . .
“Các vị, yến hội còn không có chấm dứt, mọi người hãy chời Trần Vương ta cùng Húc đế sẽ mang Ngũ hoàng tử thật về." Trần vương vừa cười lên, mọi người đều xác nhận, trong lòng vô cùng phức tạp.
(1): cháu.
(2): giật mình, khiếp sợ. Ta nghĩ vậy, ai có ý khác xin chỉ bảo.
Biến đổi lớn ( Tam )
Vọng Nguyệt lẳng lặng nhìn chén chè hoa quế hạt sen, đây là chén chè hắn thích nhất, Thu Mạch nhìn hắn, nói. . . . . .
“Vất vả ngươi cho ngươi rồi Vọng Nguyệt, nương đã chờ lâu, uống nhanh đi."
Nhìn thấy người trước mặt như mẫu thân trước đây của hắn, Vọng Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng: “. . . . . . Nương, Vọng Nguyệt có hay không đã nói cho ngươi biết, Vọng Nguyệt thích chén chè hoa sen do chính nương tự tay làm?"
“Có a, ngươi năm nào cũng nói, như thế nào còn hỏi, uống nhanh đi." Thu Mạch sủng nịch nhu liễu nhìn hắn.
“. . . . . . Nương, Vọng Nguyệt có nói qua, ngươi là mẫu thân tốt nhất?"
“Không có, bất quá nương bây giờ mới nghe ngươi nói." Tâm phiền ý loạn Thu Mạch nghe ra vẫn có điểm không thích hợp, “Vọng nguyệt, ngươi hôm nay là làm sao vậy?"
“. . . . . . Nương, Vọng Nguyệt nhất định không nói quá. . . . . . Ta khi sinh ra liền có thể nhận thức được."
Như trước không khí vẫn sầu não, đồng thời Thu Mạch liền cả kinh lùi sau ba bước, thở sâu, miễn cưỡng cười nói: “A, A Nguyệt, đừng nói giỡn, có phải lâu nay không có ai cùng ngươi nói chuyện phiếm?"
“. . . . . . Chẳng lẽ ngươi không hy vọng, con ngươi sau này trở thành hoàng tử, từ nay về sau vinh hoa phú quý hưởng thụ vô cùng. . . . . . Ngươi mang tiểu hoàng tử ra ngoài, không, không, không, là con ngươi, con ngươi là Nguyệt, còn đứa con ruột của ngươi sau này sẽ có nhiều quý nhân chiếu cố . . . . . ."
Lời nói vô cùng quan thuộc làm Thu Mạch hoàn toàn kinh ngạc, Thu Mạch rốt cục đã tin tưởng, chính mình bị tiểu hài tử này đùa giỡn ,đùa giỡn cả mười năm, trong lòng xấu hổ và giận dữ cùng sợ hãi làm cho nàng nhịn không được hô to: “Người đâu."
“Phanh!" Một tiếng động vài người liền xông vào, Thu Mạch vẫn đưa lưng ra phía môn không quay đầu lại, mà là ôn nhu khuyên nhủ: “A Nguyệt, ngoan, nương cũng không muốn hại ngươi, ngươi ngoan ngoãn uống hết thang này đi. . . . . ." Đang nói mà bị người khác hung hăng kháp trụ, không thể động đậy, nàng sợ hãi nhìn mấy tên bịt mặt mà nàng cũng không biết họ là ai, trong đó một cái người bịt mặt lướt qua hắn, quỳ gối trước mặt Vọng Nguyệt.
Vọng nguyệt kinh ngạc nhưng bọn họ lại tạo cho hắn một cảm giác vô cùng thân quen, hắn tuy rằng chưa gặp mặt bọn họ, nhưng hương vị trên người của bọn họ vô cùng quen thuộc . . . . . . Đó chin là hương vị trên người của Cửu Thiên. Kỳ thật vẫn biết, hắn đã cùng Cửu Thiên từ biệt, nhưng lại hy vọng sẽ không kết thúc như vậy, chính mình đi rồi, hắn liền sẽ không như vậy thương tâm đi.
Lẳng lặng nhìn người bịt mặt quỳ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, không kiêu ngạo không su nịnh nói: “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thỉnh tiểu chủ nhân giáng tội!"
Vọng Nguyệt có chút hoảng hốt, đây là Điếm Tiểu Nhị! Chủ tử hắn không phải là Cửu Thiên sao? Cứu giá, cứu giá, người bình thường sao có thể sử dụng từ này? “Cửu Thiên, Cửu Thiên" Vọng Nguyệt lẩm bẩm,"Cửu Thiên. . . . . . Húc, Húc đế a!" Vọng Nguyệt cúi đầu cười nói, rất kỳ quái chính mình cư nhiên một chút cũng không kinh ngạc, “Trách không được y không muốn ta gọi là y thúc thúc, mà muốn ta gọi y Cửu Thiên, dù sao Cửu Thiên là giả danh, không ý nghĩa a, mà ta kỳ thật hẳn phải gọi hắn là. . . . . . Phụ hoàng!"
Điếm Tiểu Nhị nổi hắc tuyến, trong lòng tự mình kêu oan, căn bản là không phải như vậy, chủ tử chính là hy vọng ngươi gọi ngài là Cửu Thiên, nếu nghe tiểu chủ ngân gọi ngày là phụ hoàng. . . . . . Điếm Tiểu Nhị run lên, ác hàn nổi lên chung quanh.
“Tiểu Nhị ca, không biết xưng hô với ngươi như thế nào."
“Vâng, thuộc hạ họ Điếm danh Tiểu Nhị."
“. . . . . ."
“A, tên nghe rất có cá tính."
“Tạ ơn tiểu chủ tử khích lệ!"
Tiểu Nhị ca, mặt của ngươi đen, Vọng Nguyệt nhịn cười, thật sự là đáng yêu , đáng tiếc,về sau sẽ không được nhìn rồi, “Tiểu Nhị ca, bên ngoài mọi người giải quyết ổn thỏa rồi sao?"
“Đúng vậy, thỉnh chủ nhân có gì cứ sai bảo thuộc hạ."
“Này vô phương, Tiểu Nhị ca, Tiểu Nhị ca, ngươi có thể giúp ta" Vọng Nguyệt dừng một chút, “Trong phòng giam có hai bằng hữu của ta, người cứu họ ra được không?"
Điếm Tiểu Nhị bi phẫn, hình tượng của ta, gọi đích danh hắn, nhưng vẫn phải đáp “Được, tiểu chủ tử, tiểu chủ tử hiện tại muốn gặp bọn họ sao ?"
“. . . . . . Không cần, ngươi đưa bọn họ đến nơi an toàn là được rồi." Lúc đầu cũng là muốn dẫn bọn họ tới nơi an toàn mà trốn, nhưng như vậy cũng tốt, không gặp nhau, để khỏi thương tâm
“Vâng!" Điếm Tiểu Nhị hướng bên cạnh gật gật đầu, hai người ngoài môn nhanh chóng rời khỏi , “Tiểu chủ tử, chúng ta cũng đi thôi, bằng không chủ tử chờ suôt ruột."
“Cửu Thiên. . . . . . Phụ hoàng vì sao không có tới. . . . . . Đúng rồi, hiện tại đang ở yến tiệc, hẳn y không thể ra, huống chi.. “Vọng Nguyệt nở nụ cười với chính mình, chính là muốn y hoài nghi ta, về sau sẽ phòng bị hắn, lại không nghĩ rằng y lại sớm biết sự thật , hắn thán phục y rất nhiều ,bây giờ hắn phải làm chuyện hắn muốn làm “Tiểu Nhị ca, các ngươi đi trước đi, ta nghĩ muốn cùng nương nói chuyện một lát."
“Này. . . . . ."
“Yên tâm đi, ta vẫn còn có thể tự bảo vệ mình."
Điếm Tiểu Nhị gật gật đầu, ngẫm lại vẫn là lo lắng, thuận tay định mang thang thuốc đổ đi, lại bị Vọng Nguyệt ngăn cản, Điếm Tiểu Nhị suy tư liền hiểu được “Thuộc hạ đợi ngoài cửa."
Bên tai nghe âm thanh đóng cửa, tầm mắt liền nhìn tới Thu Mạch.
“Nương, Vọng Nguyệt thật tâm xem ngươi là là nương, tuy rằng Lý thúc bọn họ một mực lợi dụng Vọng Nguyệt, nhưng Vọng Nguyệt biết, nương thật tâm tốt đối với ta, Vọng Nguyệt vẫn luôn nhớ mọi diều tốt mà nương đã làm."
“Vọng nguyệt yêu thích chén chè hoa sen này, bởi vì bên trong chứa đựng tâm ý của nương, khi uống, toàn thân đều trở nên ấm áp ."
“Vọng Nguyệt kỳ thật là chuyển thế mà đến đây." Tâm tư Thu Mạch vẫn hoảng hốt nghe thấy thế liền tập trung nghe, Vọng Nguyệt lại giống như không có chú ý tới, vẫn vô tư nói chuyện.
“Tới không minh bạch. . . . . . Vọng Nguyệt kiếp trước có phụ mẫu, thân nhân, bằng hữu, Vọng Nguyệt từng nghĩ muốn, nếu chết đi, như vậy có thể trở về được."
Nói tới đây Vọng Nguyệt nở nụ cười một chút, xem ra Thu Mạch có chút chua xót, “Chính là mỗi lần Vọng Nguyệt muốn làm vậy, liền nghĩ tới nương, luyến tiếc nương vì Vọng Nguyệt mà rơi lệ, luyến tiếc nương vì Vọng Nguyệt mà quỳ xuống. . . . . . Mỗi lần nhìn thấy nương áy náy nhìn Vọng Nguyệt, nhìn thấy nương thức đêm vì Vọng Nguyệt sửa xiêm y, nhìn thấy nương mỗi lần vào cung đều vui sướng, nhìn thấy nương ôm Vọng Nguyệt kêu tiểu hài tử. . . . . ."
“Vọng Nguyệt biết nương kêu tiểu hài tử là người khác, mong muốn Vọng Nguyệt được ở bên người thân,Vọng Nguyệt có thể thấy được nương rất đau lòng, Vọng Nguyệt biết nương vì muốn tốt cho hài tử của mình nên mới mang cho người khác, xem Nguyệt như một nửa hài tử của nương."
“Vọng Nguyệt luyến tiếc nương thương tâm, cho nên. . . . . ."
Vọng Nguyệt thương tâm nhìn Thu Mạch đau khổ cũng thương tổn luôn chính mình, “Vọng Nguyệt là ngươi ẩn danh giúp Tư Mã Thắng viết thơ, vì hắn đoạt văn chủ, vì hắn hấp dẫn người trong thiên hạ chú ý, thậm chí vì hắn đích ham chơi chịu được ốm đau nổi khổ!"
“Vọng Nguyệt tự nhận mình đã lợi dụng Tiểu Thắng để rời khỏi hoàng cung … thất vọng hắn, cho đến. . . . . . Hôm nay!"
“Vọng Nguyệt không phải dễ dàng tha thứ cho người khác, ta biết nếu lúc đầu bản thân không có giá trị lợi dụng thì có thể đã bị diệt khẩu từ lâu, cho nên. . . . . ." Vọng nguyệt cười đắc ý, “Ta chưa bao giờ chính thức gặp mặt phụ hoàng, chuẩn bị một phần đại lễ, xem nương bô dạng nương như vậy, chắc cũng đã chuẩn bị nhiều."
“Vọng. . . . . . Nguyệt. . . . . . Ngươi oán nương sao?" Việc đã đến nước này, nàng cũng hiểu được phần nào, sự tình hơn phân nửa bại lộ, Thu Mạch trong lời nói bao hàm nhiều ý, phức tạp đến chính nàng cũng không hiểu rõ.
“Nương vì cái gì? Đem ta ra hoàng cung? Cho ta uống thuốc? Nói không oán là không có khả năng" Vọng Nguyệt quỳ xuống, không đứng dậy “nương kỳ thật chỉ là một người đáng thương."
“Về phần chuyện sau đó, đều là do nương dạy dỗ, che chở cho ta, Vọng Nguyệt tin rằng nếu không có nương cầu xin, đối với tính cách của Lý thị vệ thì sẽ không phải chỉ có mấy roi như vậy" Vọng Nguyệt đột nhiên nở nụ cười. “Nương đã quên rồi sao, mặc dù Vọng Nguyệt bị nhiều trọng thương như vậy, nhưng đến ngày thứ hai thì đã tốt lên rồi sao. Cho nên ngươi còn muốn Vọng Nguyệt trách ngươi cái gì"
“Nhưng thật ra nương, bọn họ sẽ không bỏ qua cho nương, nhất định sẽ giải quyết nương đúng không?" Vọng Nguyệt bưng chén chè trên bàn lên, “Còn con của người, ta sẽ không biết sẽ ra sao nữa!"
“Vọng Nguyệt !" Thu Mạch gắt gao nắm tay hắn, chuyện tới bây giờ, nàng chỉ còn lo cho hài tử của nàng, “Vọng Nguyệt, nương, không, nô tỳ cầu ngài, buông tha hài tử của ta, buông tha hắn, hắn cái gì cũng không biết, cầu ngài !"
Vọng Nguyệt thật sự rất đau, tâm càng đau, còn sống, rất tốt sao? Qua biến đổi lớn như vậy, thì trong lòng Thu Mạch vẫn . . . . . ."Hảo, ta đáp ứng ngươi, nương, Tiểu Thắng, nhất định còn sống ."
“Cám ơn, cám ơn ngài cứu Tiểu Thắng, " Thu Mạch liền đoạt bát thuốc uống hết, Vọng Nguyệt cả kinh, khi đoạt lại thì bát thuốc đã hết .
Thu Mạch chậm rãi nhắm mắt lại, nét mặt của Thu Mạch chưa bao giờ thỏa mãn và vui vẻ như bây giờ: “Vọng Nguyệt, hài tử của ta. . . . . ."
Vọng Nguyệt tâm run lên, không biết Thu Mạch nói ý gì, có phải là tiểu hài tử Vọng Nguyệt kia, muốn hỏi, lại phát hiện người đã tắt thở.
“Ngươi hãy hạnh phúc, mẫu thân. . . . . ." Vọng Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên hai má Thu Mạch, ánh trăng chíu vào, trên nét mặt là nụ cười tươi của Thu Mạch, một giọt lệ ở mặt nàng chảy xuống.
Không biết, là ai, rơi nước mắt. . . . . .
Biến đổi lớn ( bốn )
Vọng Nguyệt mở cửa môn, phát hiện Điếm Tiểu Nhị vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, Vọng Nguyệt lắc đầu, “Ẩm Nương, chúng ta đi thôi."
Điếm Tiểu Nhị nghĩ muốn nhắc nhở hắn, không cần gọi Thu Mạch là nương nhưng chưa kịp nói ra, thì đã thấy Thu Mạch đang nằm ở dưới sàn, tiến tới chụp thuốc mê hắn “Thuộc hạ thất lễ ." Đem Vọng Nguyệt ôm vào trong ngực, hảo khinh! Điếm Tiểu Nhị đau lòng ôm chặt Vọng Nguyệt, chạy nhanh về hoàng cung.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen, Điếm Tiểu Nhị cảnh giác dừng lại, các thủ vệ khác đều quỳ xuống, chỉ có Điếm Tiếu Nhị không quỳ nhẹ nhàng thở ra “Ám Nhất, ngươi lại dọa. . . . . ."
“Điếm Tiểu Nhị! Tiểu chủ tử đâu? !" Ám Nhất thét chói tai.
“Không phải ở trước mặt ngươi." Điếm Tiểu Nhị tức giận nói, đột nhiên cảm thấy không đúng, Ám Nhất … không … Ngươi không giỡn chứ, cúi đầu vừa thấy!
Trong lòng, căn bản không phải là Vọng Nguyệt! Một cái gối đầu và có một phong thư cột lên! Điếm Tiểu Nhị sắc mặt xanh mét, đột nhiên nhớ tới trước khi đi có điểm bất thường, đem gối đầu vứt cho hắn, dùng tốc độ nhanh nhấy chạy đi, “Tiểu chủ tử lúc đó đã tỉnh rồi, chúng ta đã trúng kế, đáng giận!"
Ám Nhất theo hắn bay lên, “Chủ tử sẽ nổi giận, ngươi sơ suất quá, chờ bị phạt đi!"
Điếm Tiểu Nhị nhẹ nhàng thở ra, tốc độ vẫn không chậm lại: “Ngươi như thế nào không nói sớm, ngươi hại ta rồi." Đối với chủ tử của chính mình, Điếm Tiểu Nhị, không, là tất cả đều tín nhiệm, chỉ sợ chuyện này không được giải quyết, về phần xử phạt, hắn căn bản không lo lắng, chỉ cần tiểu chủ tử không có việc gì, liền nhất định sẽ thay mình nói rõ.
Tựa hồ hiểu được tư tưởng của Điềm Tiểu Nhị, Ám Nhất âm trầm mở miệng: “sinh tử bài của Tiểu Chủ tử đen tối không có ánh sáng, tiểu chủ tử chỉ sợ là. . . . . ."
Chính mình tìm chết! Nhịp tim của Điếm Tiểu Nhị nhanh hơn, hắn không chút nghi ngờ chủ tử có thể vì chuyện không thể cứu được tiếu chủ tử sẽ nỗi lên cơn thỉnh nộ với nô tài, tiểu chủ tử chỉ sợ tự thân khó bảo toàn, kia chính mình. . . . . .
“Ám, Ám Nhất. . . . . ." Nuốt nuốt nước miếng.
“. . . . . ."
“Chúng ta có phải hảo huynh đệ?" Âm thanh nhẹ nhàng hỏi.
“. . . . . ."
“Ngươi đừng quên ta cũng giúp ngươi nhiều chuyện!" Âm thanh ngang ngạnh tiếp tục nói.
“. . . . . ."
“Ngươi không nói một tiếng là ý gì!" Nổi giận.
“Ta sẽ giúp ngươi lựa chọn phong thủy tốt."
“. . . . . ."
“Tiểu chủ tử ngươi nhất định không thể có việc a! ! !"
Nhìn thấy Điếm Tiểu Nhị đi ngày càng nhanh chỉ còn một chấm nhỏ, Ám Nhất lòng càng thêm bội phục Trần vương gia, quả nhiên ngài tiên đoán không sai.
Vọng Nguyệt ngồi trong nhà âm trầm, ở môn chỉ còn một mình hắn, âm thầm đối với Điềm Tiểu Nhị xin lỗi, Vọng Nguyệt thừa nhận hắn nhớ mọi người, nhìn chung quanh, sờ sờ mọi thứ, Vọng Nguyệt trở lại phòng mình, đem khối ngọc bích của Cửu Thiên. . . . . . Phụ hoàng để trước ngực, rồi đem gói chè hoa sen còn lại ra nấu.
“Chén chè này có thể giúp hắn ngủ giấc ngủ ngàn thu mà không bị gì. Nói không chừng hắn sẽ có một giấc mộng đẹp" Vọng Nguyệt tự nhủ, một hơi uống xong, liếm liếm miệng, “Hương vị không tồi."
Trước mắt một mảnh mông lung, cơn buồn ngủ mãnh liệt nổi lên, hiệu quả cũng không sai, Vọng Nguyệt mơ mơ hồ hồ, không hiểu vì sao lại có ảo giác, a, có phải là hắn đã bắt đầu nằm mơ không?
Vọng Nguyệt chính mình đứng không vững, đột nhiên phía sau có người ôm lấy hắn, bên tai tựa hồ nghe được tiếng người nào đó khốn khổ kêu to, cảm thụ được y đang ôm mình, thật sự giấc mơ chân thật, hắn muốn cảm thụ cái ôm của Cửu Thiên, hắn đã muốn không có gì tiếc nuối . . . . . .
Biến đổi lớn ( hoàn )
Cửu Thiên, không, Tư Mã Dực thống khổ, vì cái gì ngươi lại tươi cười như vậy, luôn nghĩ hắn muốn rời khỏi thế giới đầy áp lực như thế, cho nên đã kêu thuộc hạ đi bảo hộ hắn, nhưng y vẫn không thể tưởng tượng được, hắn vẫn muốn rời khỏi thế giới này . . . . . .
Vọng Nguyệt, ta phải nói môt bí mật cho ngươi biết, ngươi là người của hoàng tộc, mau mau tỉnh lại đi, chúng ta không thể chấm dứt được!
Đem năng lượng của mình tạo thành một hào quang vây trụ Vọng Nguyệt, kéo dài sinh mệnh của hắn. Tư Mã Dực rất nhanh đọc chú ngữ, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, một làn khói nhẹ trên đầu toát ra, dần dần ngưng kết thành đại đích đan hoàng, rồi cắt cổ tay mình, Tư Mã Dực đem đan hoàng cùng với máu của mình đưa vào miệng của Vọng Nguyệt. Ôm hắn một hồi cảm thụ thân thể hắn dần dần ấm lên …. Nhịp tim bắt đầu có lực đập. “Nhanh nhanh tỉnh lại đi, tiểu tử kia."
“Chủ tử." Ám Nhất lẳng lặng đứng phía sau chủ tử, và Điềm Tiểu Nhị đưa ra một phong thư, Vọng Nguyệt lưu lại thư.
Tư Mã Dực bình tĩnh xem phong thư, nhẹ nhàng mà đem Vọng Nguyệt đặt lên giường, đắp chăn cho hắn, nhìn một hồi lâu, “Bảo vệ tốt hắn." Hiện tại Vọng Nguyệt không thích hợp di chuyển.
“Thuộc hạ lấy sinh mệnh thề!"
Thẳng đến Tư Mã Dực rời đi, Điếm Tiểu Nhị thật sự rất lo lắng không biết trong lòng chủ tử sẽ làm gì phạt hắn ? Nhìn thấy tiểu chủ tử ngủ trên giường, Điếm Tiểu Nhị thật tâm muốn khóc, tiểu chủ tử sao ngươi còn chưa tỉnh a. . . . . .
Đêm nay yến hội thật yên lặng, các vị các đại thần một ly tiếp một ly, hay nói giỡn, hiện tại chuyện gì cũng không có thể làm, uống quá nhanh nếu uống xong rồi làm sao bây giờ, mọi người đều cầu hoàng thượng mau trở về, sống hay chết cũng tốt hơn bị dày vò như thế này.
Nhìn thấy hình ảnh xuất hiện ngoài môn, mọi người đều đình chỉ hoạt động, Tư Mã Dực cũng không có tiến vào đại sảnh, mà là liền như vậy đứng, cùng Âu Dương Ngọc xa xa nhìn nhau.
Các đại thần biết, chính mình lựa chọn ngồi tới bây giờ, cho dù thành hay bại cũng phải biết được.
Thoạt nhìn Âu Dương Ngọc chiếm ưu thế, nhưng không ai biết đế vương tuổi trẻ có hay không đòn sát thủ, với lại bọn họ chưa bao giờ nghe nói ai có công lực cao hơn bệ hạ, nên làm thế nào, như thế nào mới đúng?
Nhưng cũng có người ngay từ đầu kiên định đứng về phía đế vương, trong đó có mười vị tài tử cùng với võ chủ, còn nghệ chủ lại đứng về phía Âu Dương Ngọc.
Dần dần mọi người đều chia làm hai phái, Trần vương lúc này mới hường về phía hoàng đế, đi ngang qua mọi người, mọi người đều nhường đường, thậm chí ngay cả dũng khí đối diện cũng không có.
Trần vương đi tới chỗ Tư Mã Thắng dừng lại, “Tiểu Thắng, hôm nay người đã mệt mỏi rồi phải không?"
Vừa mới được Âu Dương Ngọc giải huyệt đạo trên người, Tư Mã Thắng sợ hãi nắm lấy vạt áo của Lý Trung, liếc nhìn Âu Dương Ngọc: “Không cần , ta phải đến bên phụ thân !" Vừa rồi Lý thị vệ không muốn nói với hắn cái gì là sinh tử bài , hắn vì cái gì phải giả bệnh như vậy , hắn phải đi theo phụ thân!
“Ngươi thật sự đối với tiểu hài tử kia vô tình như vậy ." Trần vương cười cười, đi đến bên hoàng đế.
“Động tác ngươi thật chậm a, hoàng thượng của ta" Âu Dương Ngọc lười biếng đứng lên, “Tiểu quỷ kia ngươi cứu có được không?"
Tư Mã Dực không đáp, Âu Dương Ngọc cũng không để ý, “Tất cả các thị vệ đều nghe theo lời của ta, quân đội cũng nằm trong tay ta, ngươi vừa rồi nhất định động không ít nhân lực, tất cả các chủ tướng đều bị ta khống chế, thế nào, ngươi hãy đưa ngọc tỷ ra đây, ta sẽ cho ngươi chết một cách sảng khoái."
Trần vương khóe miệng run rẩy: “Âu Dương Ngọc, ngươi làm vậy khác nào là soán vị, ngươi đang coi đây là trò đùa."
Âu Dương Ngọc tươi cười: “Ở trong mắt ta, đây vốn là trò chơi, huống chi, lực lượng nằm trong tay ta, tất nhiên đủ mạnh để có thể soán vị!" Cho nên hắn nên chuẩn bị đi là vừa.
“. . . . . . Ngươi nói không sai, " đế vương thủy chung trầm mặc nãy giờ chậm rãi mở miệng “Ngươi phải nhớ ta đã nói không bao giờ ta tuyệt đối giao quyền lực của mình vào tay ai, Âu Dương, năm đó không phải ta từng nói với ngươi sao?"
Nháy mắt, tình thế hoàn toàn nghịch chuyển!
“Thề sống chết nguyện trung thành hoàng đế bệ hạ! Thề sống chết nguyện trung thành với Tư Mã thị!" Tất cả đích Hắc y nhân quỳ xuống, đem lưng hướng về Âu Dương Ngọc.
Âu Dương Ngọc vốn đang đắc chí rồi hoàn toàn ngạc nhiên , “Như thế nào, các ngươi sao thể nào có thể như thế?"
“. . . . . ."
“Hảo hảo hảo, " Âu Dương Ngọc trừng lớn ánh mắt, tràn đầy vui sướng cùng hứng thú, “Như vậy mới phấn khích."
Chậm rãi bóp nát hổ phù trong tay, lại biến ra lão hổ ngửa mặt lên trời thét dài, bôn quân doanh mà đi.
“Không tốt!" Mấy thị vệ muốn ngăn lại, lại bất lực, thậm chí bị oai vũ đàn áp, đột nhiên cảm giác trên người một trận ấm dào dạt.
“Trần vương điện hạ. . . . . ."
“Vô phương, các ngươi hẳn là các thân tín của điện hạ." Trần vương cười hì hì nói.
Tư Mã Dực bất đắc dĩ, chỉ có Âu Dương Ngọc mới ngốc nghếch như vậy, mới mù quáng tín nhiệm người của y ngày càng nhiều, Tư Mã Dực thản nhiên nói với Âu Dương Ngọc: “Mau nhanh chóng cấp các thị vệ dược."
Mọi người lặng im.
Mọi người đều được kê đơn, ám vệ là thề sống chết nguyện trung thành, khả tướng lãnh thôi. . . . . .
Một khắc chung sau, cái gì cũng không phát sinh, không, hẳn là xem như có chút biến hóa, hoàng đế đã mang thuốc giải cho các tướng lãnh.
“Phốc, ha ha ha ha. . . . . ." Mọi người thấy Âu Dương Ngọc cười như điên, đồng thời nghĩ đến, hắn chắc là điên rồi?
Người nào đi theo hắn lại sợ đến chảy mồ hôi, làm phản thất bại, chủ mưu lại điên rồi, bọn họ chỉ là tôm tép. . . . . .
“Phụ, phụ thân. . . . . ." Tư Mã Thắng đi vào.
Âu Dương Ngọc dừng lại tiếng cười, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tiếng cười quỷ dị, khóe miệng khẽ nhúc nhích, cũng không có phát ra thanh âm gì, Tư Mã thắng lại sắc mặt trằng bệt nghiêng đầu, một bộ không thể tin được, muốn nói cái gì lại không được.
Âu Dương Ngọc quay đầu đối với Tư Mã Dực nói: “Thật là, ngươi vẫn như vậy, ngươi muốn xử ta như thế nào." Ngữ khí có chút oán giận.
Mọi người đứng bên hoàng đế đều đổ mồ hôi lạnh, việc tạo phản như thế này, không biết hoàng đế sẽ xử trí như thế nào.
“Hảo!" Tư Mã Dực gật đầu, hảo cái gì, mọi người nghi vấn.
“Trẫm cho phép ngươi tự sát!"
Bộ dạng của Tư Mã Dực không giống như nói giỡn, Âu Dương Ngọc cũng nhịn không được nghi ngờ, sao y có thể dễ dàng như vậy ?
“Quên đi, quên đi, trò chơi này cũng đáng giá. Ngô, " Âu Dương Ngọc còn thật sự tự hỏi một chút, “Mặc kệ chết như thế nào, được rồi!" “Liền tuyển độc dược đi."
Tư Mã Dực cũng không nói lời vô nghĩa liền phế bỏ võ công của Âu Dương Ngọc, lấy bao độc dược ném tới.
Âu Dương Ngọc không chút nào chống cự … công lực bị phá bỏ không khác gì phế nhân, thật là, chính mình thật không sao, Âu Dương Ngọc đem dược bỏ vào ly rượu, đưa tới bên miệng, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía thủ hạ của mình, “Các ngươi có nguyện ý có cùng ta chết không?"
“Ai muốn cùng nghịch tặc này chôn cùng!" Chỉ có một lời nói đã đả kích đối với mọi người theo phe của Âu Dương Ngọc “Ta không muốn chết, ta không muốn chết, bệ hạ, bệ hạ, thần bị bức. . . . . ." Vừa nói vừa hướng hoàng đế chạy tới, chưa đi được hai bước, đã bị người khác đâm, đau đớn làm hắn khôi phục lại tia thanh minh, hắn không thể tin được nhìn người trước mắt —— nghệ chủ một buổi tối trầm mặc, chỉ trách là không sáng mắt.
Đi đến bên người Âu Dương Ngọc, lấy một chén rượu, đêm nay cuối cùng có thể gặp ngươi, “Huynh đài, này chén rượu hôm nay ta bồi ngươi."
Âm thanh thanh thúy vang lên gợi lại trí nhớ của Âu Dương Ngọc, “Nguyên lai là ngươi a. . . . . . Ha ha, đã nhiều năm, thật không nghĩ tới tiểu huynh đệ ngươi còn nhớ thương tới ta, vậy đem rượu bồi ta đi."
“Chủ nhân, xin cho thuộc hạ bồi ngài ra đi!" Lại có vài người quỳ xuống, kiên định nhìn hắn.
Âu Dương Ngọc không nói gì, nhìn Lý trung: “Còn ngươi?"
“Thuộc hạ. . . . . ."
“Hắn không thể chết được, trẫm đáp ứng hoàng nhân tha Âu Dương Thắng sống, Lí Trung phải lưu lại hắn."
“. . . . . . Thật là có thú na, " không biết nghĩ đến cái gì, Âu Dương Ngọc sảng khoái đồng ý, “Lớn như vậy, cụng ly đi! Ha ha. . . . . ." Cười sảng khoái, Âu Dương ngọc cùng mọi người uống rượu.
Nhìn thấy mọi người đó như ngủ, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, đã xong, về phần phản tặc còn lại, ngay cả lúc chủ nhân chết cũng không có ý gì, căn bản không đủ gây áp lực gì.
Tư Mã Dực muốn gặp Vọng Nguyệt, không nói hai lời liền biến mất, chỉ để lại vẻ mặt cười khổ của Trần vương thu dọn tàn cuộc, bọn họ lúc trước thương lượng không phải như vậy, cuối cùng mọi việc cũng đã kết thúc thuận lợi.
———————————————–
Dạ Nhi: TT.TT… Beta 1 lúc 5 phần… Hảo mệt a…
Tác giả :
Ly Trần Tiếu