Vi Nhĩ Lưu Tình
Chương 13
Sự thật
Vọng Nguyệt ngồi trên ghế đọc sách đến chán nản, đây là của Trần hoàng thúc phái người đưa tới, nghe nói Trẩn Vương đã đi xa, hắn cũng chỉ nghe tiểu thái giám bên người kể lại, không biết phụ hoàng phái Trần hoàng thúc làm cái gì, mười ngày nửa tháng cũng chưa về, Trần hoàng thúc còn chưa chỉ dạy hắn làm sao để kiểm soát năng lực của mình.
Mà phụ hoàng đã từng nói qua, sẽ không chỉ dạy hắn, cho nên đến bây giờ hắn vẫn không thể sử dụng cách nào để vào mộng để từ biệt phụ mẫu, không biết phụ mẫu bọn họ như thế nào, hắn lại làm cho phụ mẫu lo lắng, Giang Đồng hôm đó nhìn màn quỷ dị như thế không biết có sợ hãi hay không, đáng tiếc đã nhiều ngày hắn không thể đi vào mộng, hắn biết tất cả là do viên hoàn trên cổ hắn, chính là của phụ hoàng đưa nên hắn không can đảm gở xuống, hắn đã mơ hồ đoán được hoàn này do ai đưa cho hắn.
“Ngươi suy nghĩ cái gì?" Một âm thanh trầm ấm ôn nhu vang lên bên tai, sau đó cả người Vọng Nguyệt bị người khác ôm.
Vọng Nguyệt lúc đầu cả kinh, sau đó hơi chút giãy dụa rời khỏi cái ôm ấm áp của người đó, khom người hành lễ nói: “Phụ hoàng."
Tư Mã Dực cũng không ngăn cản, mà cho hắn hành lễ sau đó ôm hắn trở về lòng ngực của mình, chỉ vài ngày ngắn ngủi, hai người cử xử có chút kì lạ, Vọng Nguyêt xem hoàng thế là phụ thân, mà hắn xem người hài tử này như hài tử mà đối đãi.
“Ngươi còn chưa nói, vừa rồi suy nghĩ cái gì."
“Phụ hoàng nhi thần muốn quay về, nhi thần nhớ nhà."
“Đây là nhà của ngươi."
Chỉ câu nói như thế nhưng Vọng Nguyêt cảm thấy trong đó có chứa biểu cảm tức giận, Vọng Nguyệt biết tự mình nói sai , “Ta nhớ người nhà của ta, phụ hoàng, ngày đó cùng ngươi trờ về quá nhanh, chưa kịp cùng phụ mẫu cáo biệt, nhi thần sợ bọn họ đau lòng ."
“Chính là như vậy?" Đế vương nhẹ nhàng miết nhẹ viên hoàn trên cổ của Vọng Nguyệt.
“Đúng vậy." Vọng Nguyệt chần chờ một chút hỏi, “Phụ hoàng. . . . . ."
“Ân?"
“Ta nghe nói đêm đó phát sinh chuyện, cám ơn ngươi." Để chuyện của Ngũ hoàng tử không thể truyền ra ngoài, thật không đơn giản.
“Ân, đây vốn là kế hoạch."
Thật như vậy sao, hắn không tin, nhưng cũng cảm động, khả nhiên vẫn còn nghi vấn, tất cả mọi người, chả lẽ không có nghi vấn như hắn, “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện cần hỏi, không biết có nên nói hay không."
“Chỉ cần ngươi muốn biết " đơn giản chỉ kiên định như thế, làm cho Vọng Nguyệt có chút tín nhiệm “Nguyệt nhi, ngươi không cần nghĩ nhiều, nếu ta quyết định chờ ngươi lớn lên, như vậy tạm thời ta chính là phụ thân của ngươi, ngươi chỉ đối đãi ta như phụ thân là tốt rồi."
Vọng Nguyệt không biết nên cười hay nên khóc đây, chỉ cần hắn xem y là phụ tử, sẽ dùng thời gian để thức tỉnh hắn, đem tình cảm của y cho hắn hiểu, một hy vọng hắn “Lớn lên", có thể cảm nhận được tình yêu của y đối với hắn, Vọng Nguyệt không biết hắn có thể còn bình tĩnh được hay không?
“. . . . . .Vâng, phụ hoàng." Vọng Nguyệt quyết định thuận theo tự nhiên, “Thần nhi muốn biết về chuyện soán vị."
“Hảo."
Mười mấy năm trước, Tư Mã Dực mới đăng ngôi, vì muốn nắm quyền cả một triều đình, phải làm hai vị huynh trưởng nắm quyền hai phái chánh tà, khống chế cả hai thế lực, nhưng mười năm trước, huynh trưởng đứng đầu mấy tên phản thần, chính là Tư Mã Ngọc, cảm thấy nhàm chán, muốn rời đi, chính lúc đó thì Tư Mã Ngọc hắn sắp có một người con sắp ra đời, thì hắn lại nghĩ ra một trò đùa.
Hắn đem con của hắn với ngươi đánh tráo, từ đó lập thành một kế hoạch soán ngôi để tóm gọn bọn loạn thần.
Vọng Nguyệt không nói gì, đột nhiên muốn cười, nguyên lai việc này bọn họ cũng chỉ xem đây là trò đùa "Đây là chân tướng? Âu Dương ngọc chính là Tư Mã Ngọc?"
“Không sai."
“Mười năm tính toán, chỉ như một trò đùa."
Vọng Nguyệt trầm mặc, không ngờ phụ hoàng, hắn liền lẩn tránh sang vấn đề khác: “Vì cái gì không ai biết Ngọc hoàng thúc là huyng trưởng của ngươi?"
“. . . . . . Đây là chuyện gia tộc của chúng ta, ngươi về sau sẽ minh bạch."
“Hiện tại không thể nói?"
“Ngươi tạm thời không thể hiểu."
“Ngươi vì cái gì lợi dụng Thu Mạch, với đứa nhỏ kia, bọn họ không phải nữ nhân cùng với hài tử của hoàng huynh ngươi? !" Vọng nguyệt không thể chấp nhận chuyện này, nếu Âu Dương Ngọc chỉ là đóng giả làm một người phản diện, chính là bá phụ của hắn, chính là huynh trưởng của y, mà đây chỉ là âm mưu của Tam huynh đệ nhà hắn, vì cái gì phải hy sinh nữ nhân đó cùng đứa nhỏ? !
“Không phải."
“Cái gì?" Vọng Nguyệt không hiểu.
Tư Mã Dực nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn “Bọn họ không phải người thân của tam ca, chúng ta không thể lợi dụng người thân hay hài tử của tam ca được."
Vọng Nguyệt ngây người, không phải? vậy người Thu Mạch kiên định yêu thương là ai ? Vọng Nguyệt từ bi thương hóa giận “Không phải? Chẳng lẽ nương tưởng tượng? ! Một nữ nhân ngay cả cha của hài tử mình cũng không biết? !"
“Nguyệt Nhi, chúng ta chỉ tương kế tựu kế thôi, trước đó, chúng ta căn bản không biết sự tồn tại của nữ nhân này! Huống chi, chúng ta không có khả hại người thân của tam ca."
Vậy là như thế nào? ! Vọng Nguyệt tin Tư Mã Dực không có khả năng lừa gạt hắn, vậy là ai lừa gạt Thu Mạch là ai đã phái nàng làm những chuyện này? Còn có, “. . . . . . Phụ hoàng có muốn người bầu bạn ?"
“Ta chỉ có ngươi."
“Các hoàng thúc hắn đang ở đâu vậy, mấy hôm nay sao ta không gặp?"
“Bọn hắn có nhiệm vụ, mấy ngày nữa hắn sẽ về."
Nói nhiều như vậy cũng như chua nói gì, Vọng Nguyệt có chút nhụt chí hỏi han: “Ta ở đây đã lâu mà mặt các hoàng thúc vẫn chưa gặp mặt?"
Hoàng đế nhìn Vọng Nguyệt vừa nói vừa hôn “Nguyệt Nhi, các hoàng thúc của ngươi hiện giờ đang ở xa, khi có thời gian bọn họ sẽ về, bọn họ đều rất muốn gặp ngươi, đợi khi bọn họ về tới đây, phụ hoàng sẽ cho ngươi diện kiến bọn họ, đây là bí mật của bộ tộc Thiên Vũ mà, ngươi hiện tại chắc tâm vẫn còn loạn."
Bộ tộc Thiên Vũ là cái gì, Vọng Nguyệt phiền não suy nghĩ, rồi đột nhiên nhớ tới điểm trọng yếu muốn hỏi, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo đến, không thể thống chế được mà đi gặp chu công.
“Khổ nhục kế" của hoàng đế
“Ai, " Vọng Nguyệt nhu nhu trán mình, hắn ở trong mộng đã vài ngày, thật không nghĩ sẽ lâu như vậy, khi quay lại Giang Đồng cư nhiên nghĩ chính mình bị ảo giác.
Vọng Nguyệt không nói gì cân nhắc vài lần, hắn tuy rằng thông qua mộng để về kiếp trước, nhưng với hắn mà nói, đó cũng chỉ là mộng mà thôi, cho nên hắn trong mộng càng dài, thì hiện thực cũng không ảnh hưởng gì, nhưng hắn dù ở hiện thực lâu như thế nào, cũng không ảnh hưởng giấc mộng của hắn.
Cái này giống như xem điệp phiến, kiếp trước giống như điệp phiến, khi hắn ở hiện thực, thì điệp phiến tạm dừng, mặc kệ qua bao lâu, điệp phiến cũng dừng lại lúc hắn tỉnh mộng, mà khi hắn tiến vào trong mộng, điệp phiến lại bắt đầu, khi hắn ở trog mộng một ngày, thì thời gian ở hiện thưc cũng chậm chậm trôi qua.
Vọng Nguyệt sờ sờ viên hoàn trên cổ của mình, đây là thứ đã giúp hắn tiến vào mộng, hắn có thể khẳng định điều đó, khi hắn vào mộng, viên hoàn này tỏa ra một nguồn năng lượng như một loại thuốc ngủ, Vọng Nguyệt nheo lại mắt, nhất định phải tỉnh táo!
Vọng Nguyệt khó chịu giật viên hoàn, nguyên bản cảm giác cũng vậy, vẫn rất muốn ngủ, hắn tức giận gầm nhỏ, “Đáng giận!", cảm giác có người bính hắn, Vọng Nguyệt tức giận nhìn “Làm cái gì!" biểu lộ sự uy nghiêm của một vị vương tử.
Chính là, biểu lộ phong thái đó sai địa điểm, sai đối tượng, cho nên, vị lão giáo sư cũng không nhịn được, bị Vọng Nguyệt học trò ông yêu thương đả kích như vậy, ông hét lên: “Lam Nguyệt! ! Ngươi cút ra ngoài chịu phạt cho ta! ! !"
Lam Nguyệt, trong mắt lão sư hài tử này là bảo bảo ngoan, đệ tử tốt, nhưng bây giờ hắn liên tục thở dài, làm cho lão sư nghi ngờ có phải quá nuông chiều đứa nhỏ này hay không, rốt cục bị lão sư xếp vào sổ đen, làm cho mọi người vì hắn mà vô cùng bi ai.
“Đinh linh linh. . . . . ." Tiếng chuông tan học vang lên, Lam Nguyệt vừa đứng lên thì thấy khuôn mặt đỏ bừng của vị lão sư, có lẽ, mọi người cảm nhận được vị lão sư rất tức giận, A-men.
Vị lão sư vô cùng tức giận bước ra khỏi lớp, Giang Đồng nhanh chóng lấy tay giữ Lam Nguyệt lại: “A Nguyệt, ngươi tính đi à, hắc hắc."
Lam Nguyệt tức giận bỏ tay hắn xuống, “Như thế nào, giờ dám gần ta như vậy, không sợ sát khí sao?."
Giang Đồng mặt cứng đờ, như thế nào cũng không dám nói ra mình có ảo giác Lam Nguyệt bị hôn như vậy, đành phải pha trò, “Nào có sát khí gì, ha ha, ảo giác, đều là ảo giác của ta."
“Phải không?" Lam Nguyệt quỷ dị cười cười, hắn quyết định nhìn huynh đệ của hắn bằng ánh mắt quỷ dị.
Bị nhìn như vậy Giang Đồng lảng sang chuyện khác: “A Nguyệt, ngươi gần đây hay thất thần nha, ngươi biết không, ban lão sư rất yêu thương ngươi cũng bị đả kích hết lần này đến lần khác, hắc hắc."
Hiển nhiên, hắn cứ như vậy các lão sư sao có thể không bị đả kích.
Lam Nguyệt do dự một chút, đối Giang Đồng nói: “Giang Đồng, ta phải tạm nghỉ học ."
“Ngươi nói giỡn sao, A Nguyệt, " Giang Đồng không dám tin lời nói của hắn “Bị lão sư phạt có một lần như vậy không đến nổi phải đuổi học chứ?"
“Ta nói tạm nghỉ học, tạm nghỉ học!"
“Không có gì khác biệt!" Giang Đồng mặt trầm xuống, “Tại sao, có phải nhà ngươi có chuyện, muốn hay không ta. . . . . ."
“Không phải!" Lam Nguyệt nhìn nét khẩn trương của Giang Đồng có chút cảm động, đây mới là một người huyng đệ tốt, hắn cắn răng một cái, dứt khoát nắm lấy tay Giang Đồng, tiếp theo bọn họ xuất hiện ở sân thượng.
“Sao, sao lại thế này? Ta lại bị ảo giác ? Đúng, nhất định là vậy." Tự thôi miên chính mình, Giang Đồng không còn nhìn thất Vọng Nguyệt ở trước mặt mình, hắn quyết định, sẽ xuống lầu, lại phát hiện chính mình không thể động đậy, sau đó, sân thượng vốn không có thứ gì xuất hai cái ghế và một bàn toàn là mỹ thực, Lam Nguyệt vẻ mặt ngưng trọng đứng cạnh bàn, “Giang Đồng, ta có lời muốn với ngươi."
Nhìn thấy vẻ mặt ngốn nghếch của Giang Đồng, Vọng Nguyệt đột nhiên phát hiện mình ngốc hơn, như thế nào lại bị “Biểu tình" mê hoặc, trong nháy mắt cư nhiên cảm thấy cảm động, muốn cùng hắn"Chia xẻ" bí mật của chính mình, bất quá, việc đã đến nước này, Giang Đồng biết cũng tốt.
Giang Đồng tuy rằng có tuy rằng sợ hãi nhưng cũng là một đứa ngốc, tự mình thôi miên không có hiệu quả, hắn rất nhanh tiếp nhận sự thật, phát hiện thân thể năng động, bình tĩnh gật đầu, ngồi vào ghế, còn làm đổ ly nước trái cây làm hắn nhảy dựng lên, chính là, Vọng Nguyệt mở miệng ra, khiến cho hắn rất ngạc nhiên, chỉ có câu khẩu quyết thì toàn bộ nước đổ đầu lại chỗ cũ. . . . . .
“Kỳ thật ta đã chết." Bình tĩnh nói xong câu đó, Giang Đồng phun nước từ trong miệng ra, trong lòng lại nhịn không được đau xót, dù biết đây là sự thật, nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận được sự thật.
Vọng Nguyệt khẩn trương nhìn Giang Đồng, trong lòng cảm thấy hãn, cũng không nghĩ tới câu đầu Giang Đồng lại nói như thế “Nói như vậy, ngày đó ngươi thật sự bị một người nam nhân hôn, sau đó cùng nhau biến mất, sẽ không phải đi. . . . . ."
“Không phải! ! !" Thần kinh của tên này nhanh chóng tiếp ứng mọi chuyện? ! Quả nhiên, không thể trông cậy vào phản ứng bình thường của hắn.
Giang Đồng nháy mắt mấy cái, hắc hắc cười nói: “Chính là vậy, A Nguyệt ngươi nên cười nhiều hơn đi, cũng không phải là chuyện gì, cho dù ngươi đã vong, ngươi vẫn là hảo huynh đệ của ta, hơn nữa ngươi trở về, khẳng định là luyến tiếc ta, yên tâm tốt lắm, ta sẽ không ghét bỏ ngươi, hắc hắc, đến, huynh đệ, nói cho ta biết Diêm Vương có bộ dáng gì, để cho huynh đệ ngươi chuẩn bị a."
Vọng Nguyệt cười không nổi, cái mũi đau xót, nước mắt nhanh tràn ra , “Nói bậy bạ gì đó, ta như thế nào có thể luyến tiếc ngươi, huống chi ta cũng không gặp Diêm Vương gia, " bị Giang Đồng nháo như vậy, cảm xúc bi quan cũng đã qua, Vọng Nguyệt quyết đem hết tất cả sự thật nói cho Giang Đồng biết, “. . . . . . Cho nên hiện tại đối với ngươi là sự thật, đối với ta mà nói chính là giấc mộng mà thôi."
Giang Đồng sửng sốt nửa ngày, một hồi mới có thể bình tĩnh: “A Nguyệt, vẫn cảm thấy tâm của là người hảo tâm, không nghĩ tới nhĩ hảo đến vậy."
Vọng Nguyệt cho tên ấy biết chuyện của Thu Mạch.
“Chính là không đúng a, A Nguyệt, nếu là như vậy, cái tên Lý Trung kia vì sao đối với ngươi hạ thủ, nên sẽ không. . . . . ."
“Cái gì?"
“Đứa nhỏ kia chả lẽ là của hắn?"
Vọng Nguyệt sửng sốt, đích xác, Giang Đồng tuy nói như vậy, nhưng hắn rất cũng suy nghĩ kỹ càng, có lẽ là không dám nghĩ “Nếu nói như vậy, phụ hoàng nói đúng, đứa nhỏ mà thuộc hạ mang tới cho Tam Hoàng thúc, thuộc hạ này có thể là của Lý Trung, như vậy Lí Trung đem hài tử của mình cấp cho tam hoàng thúc, ngay từ đầu Lý Trung đã muốn hài tử của mình trở thành vương gia, cũng không nghĩ tời tam hoàng thúc lại đánh tráo, vì thế Lí Trung còn hy vọng đứa trẻ của mình trở thành bậc đế vương!" Nếu như vậy, sự tình đã nghĩ thông, Lí Trung đã giở thủ đoạn để cho Thu Mạch nghĩ hài tử là của Tam Hoàng thúc, mà hoàng thúc phong lưu tên ngoài như vậy lại tạo thêm cơ hội cho Lý Trung, “Thật sự là một tên điên cuồng. . . . . ."
Giang Đồng cũng không để ý điều này, hắn để ý chính là chuyện khác: “A Nguyệt, ngươi còn chưa nói lần trước người nọ là ai, ta không thể chấp nhận đồng tính luyến ái " nhìn sắc mặt Vọng Nguyệt không đúng, như là muốn nói gì, tên này lại nhanh nhảu giành nói trước, “Nhưng ngươi là huynh đệ của ta, nếu ngươi thật sự muốn như vậy, ta cũng đồng ý!"
Nhìn Giang Đồng nói như vậy, Vọng Nguyệt một chút cũng không cảm động, “Không cần ngươi ngươi đồng ý, ta như thế nào là có thể luyến nam nhân!" Chuyện hắn không muốn nhớ tới, tiểu tử này không biết sao trí nhớ tốt như vậy.
“Ngươi xác định?" Sắc mặt Giang Đồng có chút cổ quái.
Cùng tên này ở chung mấy năm, thấy tên này trầm mặc như thế hắn phải nói, đem lời phủ nhận biến thành, “Ít nhất ta bây giờ còn không thích thượng nam nhân."
“Nói như vậy phụ hoàng còn có cơ hội có phải hay không, Nguyệt Nhi?" Vòng tay quen thuộc, tiếng nói quen thuộc làm cho mồ hôi lạnh của Vọng Nguyệt ứa ra và hắn cảm thấy Giang Đồng cũng đang như mình.
Giang Đồng mồ hôi lạnh đã ở ứa ra, trời ạ, đất a, hắn vừa rồi nghe được cái gì, phụ hoàng? Hắn xem Lam Nguyệt như tiểu đệ của mình ? Phải xưng hô như thế nào mới đúng đây? Hoàng đế bệ hạ? Bá phụ? Vẫn là tiểu đệ? Đệ muội? . . . . . .
“Bành!"
“Đau quá!" Giang Đồng vốn đầu óc hỗn loạn kêu lên.
Gân xanh người nào đó ứa ra: “Ngươi đừng nghĩ muốn chút loạn thất bát tao sẽ không đau!"
Kỳ thật không thể trách Giang Đồng loạn như vậy, bởi vì hắn đã biết trong lòng tên này nghĩ gì, ở trong lòng hắn, chỉ có thủy chung xem song thân của Lam Nguyệt là chạ mẹ của hắn, mà chuyển thế sau cho dù phụ mẫu của Lam Nguyệt là ai, hắn cũng không quan tâm, cho nên đối với hắn mà nói, điều tối trọng yếu là, huynh đệ mình sẽ bị nam nhân này thượng lại chính là một bậc đế vương, còn là phụ thân của Vọng Nguyệt .
Vọng Nguyêt bình tĩnh lại, không để ý tới người trước mặt, trước ứng phó người phía sau đã: “Phụ hoàng như thế nào đến đây?"
“Đã tới giờ ngủ ."
“. . . . . ." Nói cách khác bọn họ ngủ cùng nhau, sau đó không yên vô mộng tìm hắn , “Phụ hoàng tìm nhi thần về có chuyện gì sao?"
“Không, trẫm nghĩ muốn tại đây ngoạn vài ngày, Nguyệt Nhi sẽ không phản đối chứ?"
“. . . . . . Sẽ không." Vọng Nguyệt có chút vô lực, ý đồ của y đã hoàn toàn rõ ràng, y muốn tìm hiểu đời sống của mình, làm cho chính hắn không thể nhận thức người khác từ từ chấp nhận y.
Nhìn đến huynh đệ mình kinh ngạc, Giang Đồng thực nghĩa khí cao ngất trời ngắt lời nói: “Ân, cái kia. . . . . . Hoàng. . . . . . Bá. . . . . . Đệ. . . . . . , khụ, dù sao, ngươi đã coi trọng huynh đệ của ta, như thế nào còn làm cho hắn bị người ngược đãi mười mấy năm, ngươi không đau lòng a? !"
Nhìn thấy khí thế hùng hồn của người nào đó lại không dám làm gì, Tư Mã Dực nguyên bản không tính trả lời, lại phát hiện hoàng nhi trong chốc lát thân thể cứng ngắt, không khỏi có chút ngạc nhiên, hắn nghĩ đến hắn biết đến. . . . . .
“Nguyệt Nhi, ngươi đã quên sao, đây là chính ngươi quyết định."
“Ta khi nào thì. . . . . ." Vọng Nguyệt ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt đen đau khổ nhìn vào mình, tựa hồ từng thấy qua, một lần khi hắn sốt cao hắn cứ tưởng mình nằm mơ. . . . . .
A Nguyệt, theo phụ hoàng hồi cung đi.
. . . . . . Không. . . . . . Phải! Cái kia nhà giam. . . . . . Không. . . . . . Quay về. . . . . .
. . . . . . Cho dù bị người như thế nào? Nhà của ta. . . . . .cũng không thể có ngươi. . . . . .
Phụ hoàng nói hắn nói sao hắn nhớ không rõ, hiện tại nghĩ đến, “Phụ hoàng sẽ không bởi vậy đã đem cả kế hoạch chậm lại mười năm chứ?" Thật sự là vớ vẩn.
Phụ hoàng không nói, như là cam chịu, Giang Đồng lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đi rồi." Sau đó Giang Đồng ngay tại kinh ngạc trung phát hiện, chính mình lại rời đi.
Vọng Nguyệt càng thêm không thể tin hỏi han: “Bởi vì khi bệnh ta chỉ nói mấy câu, ngươi liền thật sự cho ta ở lại nơi đó mười năm?"
Tư Mã Dực nhíu mày, đem Vọng Nguyệt đặt lên bàn, hai người mặt đối mặt, “Này ta nhớ đó là nguyện vọng của ngươi không phải sao?"
Không, nhưng. . . . . .
“Hơn nữa, toàn bộ kế hoạch là của Lí Trung, nếu không thể làm cho hắn phát hiện chân tướng, ngươi lại không muốn trở về, chịu chút khổ là không thể tránh khỏi."
“Huống chi, ngươi mặc dù rất nặng tình, nhưng cũng phân biệt thực hư, nếu cho ngươi biết ta là phụ thân ngươi, chỉ sợ ta cả đời này cũng khôn có cơ hội có được ngươi, cho nên, ta tình nguyện ngươi chịu chút khổ, cũng không hy vọng, ở sự thật chân tướng sáng tỏ khi …!"
“Phụ hoàng. . . . . ." Vọng Nguyệt không biết nên nói cái gì, này có tính không là khổ nhục kế? .
“Sự thật chứng minh, ta thực thành công không phải sao?" Tư Mã Dực cúi đầu nở nụ cười, trán hai người đụng nhau, bốn mắt nhìn nhau, “Cho dù ngươi vẫn xem ta là phụ thân, ngươi có năng lực cam đoan, ở trong lòng ngươi, ta chỉ là một người phụ thân hay không?"
Cho dù thần dực hoa chạm nhau, Vọng Nguyệt cũng đã quên né tránh, trong lòng hắn xuất hiện một nỗi sợ, bị nhìn thấu, đích xác, còn hơn một phụ thân, hắn càng đem Tư Mã Dực trở thành tri kỷ, hắn mơ hồ chấp nhận những động tác thân mật, sự tình, đã muốn bắt đầu không khống chế được . . . . . .
Vọng Nguyệt ngồi trên ghế đọc sách đến chán nản, đây là của Trần hoàng thúc phái người đưa tới, nghe nói Trẩn Vương đã đi xa, hắn cũng chỉ nghe tiểu thái giám bên người kể lại, không biết phụ hoàng phái Trần hoàng thúc làm cái gì, mười ngày nửa tháng cũng chưa về, Trần hoàng thúc còn chưa chỉ dạy hắn làm sao để kiểm soát năng lực của mình.
Mà phụ hoàng đã từng nói qua, sẽ không chỉ dạy hắn, cho nên đến bây giờ hắn vẫn không thể sử dụng cách nào để vào mộng để từ biệt phụ mẫu, không biết phụ mẫu bọn họ như thế nào, hắn lại làm cho phụ mẫu lo lắng, Giang Đồng hôm đó nhìn màn quỷ dị như thế không biết có sợ hãi hay không, đáng tiếc đã nhiều ngày hắn không thể đi vào mộng, hắn biết tất cả là do viên hoàn trên cổ hắn, chính là của phụ hoàng đưa nên hắn không can đảm gở xuống, hắn đã mơ hồ đoán được hoàn này do ai đưa cho hắn.
“Ngươi suy nghĩ cái gì?" Một âm thanh trầm ấm ôn nhu vang lên bên tai, sau đó cả người Vọng Nguyệt bị người khác ôm.
Vọng Nguyệt lúc đầu cả kinh, sau đó hơi chút giãy dụa rời khỏi cái ôm ấm áp của người đó, khom người hành lễ nói: “Phụ hoàng."
Tư Mã Dực cũng không ngăn cản, mà cho hắn hành lễ sau đó ôm hắn trở về lòng ngực của mình, chỉ vài ngày ngắn ngủi, hai người cử xử có chút kì lạ, Vọng Nguyêt xem hoàng thế là phụ thân, mà hắn xem người hài tử này như hài tử mà đối đãi.
“Ngươi còn chưa nói, vừa rồi suy nghĩ cái gì."
“Phụ hoàng nhi thần muốn quay về, nhi thần nhớ nhà."
“Đây là nhà của ngươi."
Chỉ câu nói như thế nhưng Vọng Nguyêt cảm thấy trong đó có chứa biểu cảm tức giận, Vọng Nguyệt biết tự mình nói sai , “Ta nhớ người nhà của ta, phụ hoàng, ngày đó cùng ngươi trờ về quá nhanh, chưa kịp cùng phụ mẫu cáo biệt, nhi thần sợ bọn họ đau lòng ."
“Chính là như vậy?" Đế vương nhẹ nhàng miết nhẹ viên hoàn trên cổ của Vọng Nguyệt.
“Đúng vậy." Vọng Nguyệt chần chờ một chút hỏi, “Phụ hoàng. . . . . ."
“Ân?"
“Ta nghe nói đêm đó phát sinh chuyện, cám ơn ngươi." Để chuyện của Ngũ hoàng tử không thể truyền ra ngoài, thật không đơn giản.
“Ân, đây vốn là kế hoạch."
Thật như vậy sao, hắn không tin, nhưng cũng cảm động, khả nhiên vẫn còn nghi vấn, tất cả mọi người, chả lẽ không có nghi vấn như hắn, “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện cần hỏi, không biết có nên nói hay không."
“Chỉ cần ngươi muốn biết " đơn giản chỉ kiên định như thế, làm cho Vọng Nguyệt có chút tín nhiệm “Nguyệt nhi, ngươi không cần nghĩ nhiều, nếu ta quyết định chờ ngươi lớn lên, như vậy tạm thời ta chính là phụ thân của ngươi, ngươi chỉ đối đãi ta như phụ thân là tốt rồi."
Vọng Nguyệt không biết nên cười hay nên khóc đây, chỉ cần hắn xem y là phụ tử, sẽ dùng thời gian để thức tỉnh hắn, đem tình cảm của y cho hắn hiểu, một hy vọng hắn “Lớn lên", có thể cảm nhận được tình yêu của y đối với hắn, Vọng Nguyệt không biết hắn có thể còn bình tĩnh được hay không?
“. . . . . .Vâng, phụ hoàng." Vọng Nguyệt quyết định thuận theo tự nhiên, “Thần nhi muốn biết về chuyện soán vị."
“Hảo."
Mười mấy năm trước, Tư Mã Dực mới đăng ngôi, vì muốn nắm quyền cả một triều đình, phải làm hai vị huynh trưởng nắm quyền hai phái chánh tà, khống chế cả hai thế lực, nhưng mười năm trước, huynh trưởng đứng đầu mấy tên phản thần, chính là Tư Mã Ngọc, cảm thấy nhàm chán, muốn rời đi, chính lúc đó thì Tư Mã Ngọc hắn sắp có một người con sắp ra đời, thì hắn lại nghĩ ra một trò đùa.
Hắn đem con của hắn với ngươi đánh tráo, từ đó lập thành một kế hoạch soán ngôi để tóm gọn bọn loạn thần.
Vọng Nguyệt không nói gì, đột nhiên muốn cười, nguyên lai việc này bọn họ cũng chỉ xem đây là trò đùa "Đây là chân tướng? Âu Dương ngọc chính là Tư Mã Ngọc?"
“Không sai."
“Mười năm tính toán, chỉ như một trò đùa."
Vọng Nguyệt trầm mặc, không ngờ phụ hoàng, hắn liền lẩn tránh sang vấn đề khác: “Vì cái gì không ai biết Ngọc hoàng thúc là huyng trưởng của ngươi?"
“. . . . . . Đây là chuyện gia tộc của chúng ta, ngươi về sau sẽ minh bạch."
“Hiện tại không thể nói?"
“Ngươi tạm thời không thể hiểu."
“Ngươi vì cái gì lợi dụng Thu Mạch, với đứa nhỏ kia, bọn họ không phải nữ nhân cùng với hài tử của hoàng huynh ngươi? !" Vọng nguyệt không thể chấp nhận chuyện này, nếu Âu Dương Ngọc chỉ là đóng giả làm một người phản diện, chính là bá phụ của hắn, chính là huynh trưởng của y, mà đây chỉ là âm mưu của Tam huynh đệ nhà hắn, vì cái gì phải hy sinh nữ nhân đó cùng đứa nhỏ? !
“Không phải."
“Cái gì?" Vọng Nguyệt không hiểu.
Tư Mã Dực nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn “Bọn họ không phải người thân của tam ca, chúng ta không thể lợi dụng người thân hay hài tử của tam ca được."
Vọng Nguyệt ngây người, không phải? vậy người Thu Mạch kiên định yêu thương là ai ? Vọng Nguyệt từ bi thương hóa giận “Không phải? Chẳng lẽ nương tưởng tượng? ! Một nữ nhân ngay cả cha của hài tử mình cũng không biết? !"
“Nguyệt Nhi, chúng ta chỉ tương kế tựu kế thôi, trước đó, chúng ta căn bản không biết sự tồn tại của nữ nhân này! Huống chi, chúng ta không có khả hại người thân của tam ca."
Vậy là như thế nào? ! Vọng Nguyệt tin Tư Mã Dực không có khả năng lừa gạt hắn, vậy là ai lừa gạt Thu Mạch là ai đã phái nàng làm những chuyện này? Còn có, “. . . . . . Phụ hoàng có muốn người bầu bạn ?"
“Ta chỉ có ngươi."
“Các hoàng thúc hắn đang ở đâu vậy, mấy hôm nay sao ta không gặp?"
“Bọn hắn có nhiệm vụ, mấy ngày nữa hắn sẽ về."
Nói nhiều như vậy cũng như chua nói gì, Vọng Nguyệt có chút nhụt chí hỏi han: “Ta ở đây đã lâu mà mặt các hoàng thúc vẫn chưa gặp mặt?"
Hoàng đế nhìn Vọng Nguyệt vừa nói vừa hôn “Nguyệt Nhi, các hoàng thúc của ngươi hiện giờ đang ở xa, khi có thời gian bọn họ sẽ về, bọn họ đều rất muốn gặp ngươi, đợi khi bọn họ về tới đây, phụ hoàng sẽ cho ngươi diện kiến bọn họ, đây là bí mật của bộ tộc Thiên Vũ mà, ngươi hiện tại chắc tâm vẫn còn loạn."
Bộ tộc Thiên Vũ là cái gì, Vọng Nguyệt phiền não suy nghĩ, rồi đột nhiên nhớ tới điểm trọng yếu muốn hỏi, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo đến, không thể thống chế được mà đi gặp chu công.
“Khổ nhục kế" của hoàng đế
“Ai, " Vọng Nguyệt nhu nhu trán mình, hắn ở trong mộng đã vài ngày, thật không nghĩ sẽ lâu như vậy, khi quay lại Giang Đồng cư nhiên nghĩ chính mình bị ảo giác.
Vọng Nguyệt không nói gì cân nhắc vài lần, hắn tuy rằng thông qua mộng để về kiếp trước, nhưng với hắn mà nói, đó cũng chỉ là mộng mà thôi, cho nên hắn trong mộng càng dài, thì hiện thực cũng không ảnh hưởng gì, nhưng hắn dù ở hiện thực lâu như thế nào, cũng không ảnh hưởng giấc mộng của hắn.
Cái này giống như xem điệp phiến, kiếp trước giống như điệp phiến, khi hắn ở hiện thực, thì điệp phiến tạm dừng, mặc kệ qua bao lâu, điệp phiến cũng dừng lại lúc hắn tỉnh mộng, mà khi hắn tiến vào trong mộng, điệp phiến lại bắt đầu, khi hắn ở trog mộng một ngày, thì thời gian ở hiện thưc cũng chậm chậm trôi qua.
Vọng Nguyệt sờ sờ viên hoàn trên cổ của mình, đây là thứ đã giúp hắn tiến vào mộng, hắn có thể khẳng định điều đó, khi hắn vào mộng, viên hoàn này tỏa ra một nguồn năng lượng như một loại thuốc ngủ, Vọng Nguyệt nheo lại mắt, nhất định phải tỉnh táo!
Vọng Nguyệt khó chịu giật viên hoàn, nguyên bản cảm giác cũng vậy, vẫn rất muốn ngủ, hắn tức giận gầm nhỏ, “Đáng giận!", cảm giác có người bính hắn, Vọng Nguyệt tức giận nhìn “Làm cái gì!" biểu lộ sự uy nghiêm của một vị vương tử.
Chính là, biểu lộ phong thái đó sai địa điểm, sai đối tượng, cho nên, vị lão giáo sư cũng không nhịn được, bị Vọng Nguyệt học trò ông yêu thương đả kích như vậy, ông hét lên: “Lam Nguyệt! ! Ngươi cút ra ngoài chịu phạt cho ta! ! !"
Lam Nguyệt, trong mắt lão sư hài tử này là bảo bảo ngoan, đệ tử tốt, nhưng bây giờ hắn liên tục thở dài, làm cho lão sư nghi ngờ có phải quá nuông chiều đứa nhỏ này hay không, rốt cục bị lão sư xếp vào sổ đen, làm cho mọi người vì hắn mà vô cùng bi ai.
“Đinh linh linh. . . . . ." Tiếng chuông tan học vang lên, Lam Nguyệt vừa đứng lên thì thấy khuôn mặt đỏ bừng của vị lão sư, có lẽ, mọi người cảm nhận được vị lão sư rất tức giận, A-men.
Vị lão sư vô cùng tức giận bước ra khỏi lớp, Giang Đồng nhanh chóng lấy tay giữ Lam Nguyệt lại: “A Nguyệt, ngươi tính đi à, hắc hắc."
Lam Nguyệt tức giận bỏ tay hắn xuống, “Như thế nào, giờ dám gần ta như vậy, không sợ sát khí sao?."
Giang Đồng mặt cứng đờ, như thế nào cũng không dám nói ra mình có ảo giác Lam Nguyệt bị hôn như vậy, đành phải pha trò, “Nào có sát khí gì, ha ha, ảo giác, đều là ảo giác của ta."
“Phải không?" Lam Nguyệt quỷ dị cười cười, hắn quyết định nhìn huynh đệ của hắn bằng ánh mắt quỷ dị.
Bị nhìn như vậy Giang Đồng lảng sang chuyện khác: “A Nguyệt, ngươi gần đây hay thất thần nha, ngươi biết không, ban lão sư rất yêu thương ngươi cũng bị đả kích hết lần này đến lần khác, hắc hắc."
Hiển nhiên, hắn cứ như vậy các lão sư sao có thể không bị đả kích.
Lam Nguyệt do dự một chút, đối Giang Đồng nói: “Giang Đồng, ta phải tạm nghỉ học ."
“Ngươi nói giỡn sao, A Nguyệt, " Giang Đồng không dám tin lời nói của hắn “Bị lão sư phạt có một lần như vậy không đến nổi phải đuổi học chứ?"
“Ta nói tạm nghỉ học, tạm nghỉ học!"
“Không có gì khác biệt!" Giang Đồng mặt trầm xuống, “Tại sao, có phải nhà ngươi có chuyện, muốn hay không ta. . . . . ."
“Không phải!" Lam Nguyệt nhìn nét khẩn trương của Giang Đồng có chút cảm động, đây mới là một người huyng đệ tốt, hắn cắn răng một cái, dứt khoát nắm lấy tay Giang Đồng, tiếp theo bọn họ xuất hiện ở sân thượng.
“Sao, sao lại thế này? Ta lại bị ảo giác ? Đúng, nhất định là vậy." Tự thôi miên chính mình, Giang Đồng không còn nhìn thất Vọng Nguyệt ở trước mặt mình, hắn quyết định, sẽ xuống lầu, lại phát hiện chính mình không thể động đậy, sau đó, sân thượng vốn không có thứ gì xuất hai cái ghế và một bàn toàn là mỹ thực, Lam Nguyệt vẻ mặt ngưng trọng đứng cạnh bàn, “Giang Đồng, ta có lời muốn với ngươi."
Nhìn thấy vẻ mặt ngốn nghếch của Giang Đồng, Vọng Nguyệt đột nhiên phát hiện mình ngốc hơn, như thế nào lại bị “Biểu tình" mê hoặc, trong nháy mắt cư nhiên cảm thấy cảm động, muốn cùng hắn"Chia xẻ" bí mật của chính mình, bất quá, việc đã đến nước này, Giang Đồng biết cũng tốt.
Giang Đồng tuy rằng có tuy rằng sợ hãi nhưng cũng là một đứa ngốc, tự mình thôi miên không có hiệu quả, hắn rất nhanh tiếp nhận sự thật, phát hiện thân thể năng động, bình tĩnh gật đầu, ngồi vào ghế, còn làm đổ ly nước trái cây làm hắn nhảy dựng lên, chính là, Vọng Nguyệt mở miệng ra, khiến cho hắn rất ngạc nhiên, chỉ có câu khẩu quyết thì toàn bộ nước đổ đầu lại chỗ cũ. . . . . .
“Kỳ thật ta đã chết." Bình tĩnh nói xong câu đó, Giang Đồng phun nước từ trong miệng ra, trong lòng lại nhịn không được đau xót, dù biết đây là sự thật, nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận được sự thật.
Vọng Nguyệt khẩn trương nhìn Giang Đồng, trong lòng cảm thấy hãn, cũng không nghĩ tới câu đầu Giang Đồng lại nói như thế “Nói như vậy, ngày đó ngươi thật sự bị một người nam nhân hôn, sau đó cùng nhau biến mất, sẽ không phải đi. . . . . ."
“Không phải! ! !" Thần kinh của tên này nhanh chóng tiếp ứng mọi chuyện? ! Quả nhiên, không thể trông cậy vào phản ứng bình thường của hắn.
Giang Đồng nháy mắt mấy cái, hắc hắc cười nói: “Chính là vậy, A Nguyệt ngươi nên cười nhiều hơn đi, cũng không phải là chuyện gì, cho dù ngươi đã vong, ngươi vẫn là hảo huynh đệ của ta, hơn nữa ngươi trở về, khẳng định là luyến tiếc ta, yên tâm tốt lắm, ta sẽ không ghét bỏ ngươi, hắc hắc, đến, huynh đệ, nói cho ta biết Diêm Vương có bộ dáng gì, để cho huynh đệ ngươi chuẩn bị a."
Vọng Nguyệt cười không nổi, cái mũi đau xót, nước mắt nhanh tràn ra , “Nói bậy bạ gì đó, ta như thế nào có thể luyến tiếc ngươi, huống chi ta cũng không gặp Diêm Vương gia, " bị Giang Đồng nháo như vậy, cảm xúc bi quan cũng đã qua, Vọng Nguyệt quyết đem hết tất cả sự thật nói cho Giang Đồng biết, “. . . . . . Cho nên hiện tại đối với ngươi là sự thật, đối với ta mà nói chính là giấc mộng mà thôi."
Giang Đồng sửng sốt nửa ngày, một hồi mới có thể bình tĩnh: “A Nguyệt, vẫn cảm thấy tâm của là người hảo tâm, không nghĩ tới nhĩ hảo đến vậy."
Vọng Nguyệt cho tên ấy biết chuyện của Thu Mạch.
“Chính là không đúng a, A Nguyệt, nếu là như vậy, cái tên Lý Trung kia vì sao đối với ngươi hạ thủ, nên sẽ không. . . . . ."
“Cái gì?"
“Đứa nhỏ kia chả lẽ là của hắn?"
Vọng Nguyệt sửng sốt, đích xác, Giang Đồng tuy nói như vậy, nhưng hắn rất cũng suy nghĩ kỹ càng, có lẽ là không dám nghĩ “Nếu nói như vậy, phụ hoàng nói đúng, đứa nhỏ mà thuộc hạ mang tới cho Tam Hoàng thúc, thuộc hạ này có thể là của Lý Trung, như vậy Lí Trung đem hài tử của mình cấp cho tam hoàng thúc, ngay từ đầu Lý Trung đã muốn hài tử của mình trở thành vương gia, cũng không nghĩ tời tam hoàng thúc lại đánh tráo, vì thế Lí Trung còn hy vọng đứa trẻ của mình trở thành bậc đế vương!" Nếu như vậy, sự tình đã nghĩ thông, Lí Trung đã giở thủ đoạn để cho Thu Mạch nghĩ hài tử là của Tam Hoàng thúc, mà hoàng thúc phong lưu tên ngoài như vậy lại tạo thêm cơ hội cho Lý Trung, “Thật sự là một tên điên cuồng. . . . . ."
Giang Đồng cũng không để ý điều này, hắn để ý chính là chuyện khác: “A Nguyệt, ngươi còn chưa nói lần trước người nọ là ai, ta không thể chấp nhận đồng tính luyến ái " nhìn sắc mặt Vọng Nguyệt không đúng, như là muốn nói gì, tên này lại nhanh nhảu giành nói trước, “Nhưng ngươi là huynh đệ của ta, nếu ngươi thật sự muốn như vậy, ta cũng đồng ý!"
Nhìn Giang Đồng nói như vậy, Vọng Nguyệt một chút cũng không cảm động, “Không cần ngươi ngươi đồng ý, ta như thế nào là có thể luyến nam nhân!" Chuyện hắn không muốn nhớ tới, tiểu tử này không biết sao trí nhớ tốt như vậy.
“Ngươi xác định?" Sắc mặt Giang Đồng có chút cổ quái.
Cùng tên này ở chung mấy năm, thấy tên này trầm mặc như thế hắn phải nói, đem lời phủ nhận biến thành, “Ít nhất ta bây giờ còn không thích thượng nam nhân."
“Nói như vậy phụ hoàng còn có cơ hội có phải hay không, Nguyệt Nhi?" Vòng tay quen thuộc, tiếng nói quen thuộc làm cho mồ hôi lạnh của Vọng Nguyệt ứa ra và hắn cảm thấy Giang Đồng cũng đang như mình.
Giang Đồng mồ hôi lạnh đã ở ứa ra, trời ạ, đất a, hắn vừa rồi nghe được cái gì, phụ hoàng? Hắn xem Lam Nguyệt như tiểu đệ của mình ? Phải xưng hô như thế nào mới đúng đây? Hoàng đế bệ hạ? Bá phụ? Vẫn là tiểu đệ? Đệ muội? . . . . . .
“Bành!"
“Đau quá!" Giang Đồng vốn đầu óc hỗn loạn kêu lên.
Gân xanh người nào đó ứa ra: “Ngươi đừng nghĩ muốn chút loạn thất bát tao sẽ không đau!"
Kỳ thật không thể trách Giang Đồng loạn như vậy, bởi vì hắn đã biết trong lòng tên này nghĩ gì, ở trong lòng hắn, chỉ có thủy chung xem song thân của Lam Nguyệt là chạ mẹ của hắn, mà chuyển thế sau cho dù phụ mẫu của Lam Nguyệt là ai, hắn cũng không quan tâm, cho nên đối với hắn mà nói, điều tối trọng yếu là, huynh đệ mình sẽ bị nam nhân này thượng lại chính là một bậc đế vương, còn là phụ thân của Vọng Nguyệt .
Vọng Nguyêt bình tĩnh lại, không để ý tới người trước mặt, trước ứng phó người phía sau đã: “Phụ hoàng như thế nào đến đây?"
“Đã tới giờ ngủ ."
“. . . . . ." Nói cách khác bọn họ ngủ cùng nhau, sau đó không yên vô mộng tìm hắn , “Phụ hoàng tìm nhi thần về có chuyện gì sao?"
“Không, trẫm nghĩ muốn tại đây ngoạn vài ngày, Nguyệt Nhi sẽ không phản đối chứ?"
“. . . . . . Sẽ không." Vọng Nguyệt có chút vô lực, ý đồ của y đã hoàn toàn rõ ràng, y muốn tìm hiểu đời sống của mình, làm cho chính hắn không thể nhận thức người khác từ từ chấp nhận y.
Nhìn đến huynh đệ mình kinh ngạc, Giang Đồng thực nghĩa khí cao ngất trời ngắt lời nói: “Ân, cái kia. . . . . . Hoàng. . . . . . Bá. . . . . . Đệ. . . . . . , khụ, dù sao, ngươi đã coi trọng huynh đệ của ta, như thế nào còn làm cho hắn bị người ngược đãi mười mấy năm, ngươi không đau lòng a? !"
Nhìn thấy khí thế hùng hồn của người nào đó lại không dám làm gì, Tư Mã Dực nguyên bản không tính trả lời, lại phát hiện hoàng nhi trong chốc lát thân thể cứng ngắt, không khỏi có chút ngạc nhiên, hắn nghĩ đến hắn biết đến. . . . . .
“Nguyệt Nhi, ngươi đã quên sao, đây là chính ngươi quyết định."
“Ta khi nào thì. . . . . ." Vọng Nguyệt ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt đen đau khổ nhìn vào mình, tựa hồ từng thấy qua, một lần khi hắn sốt cao hắn cứ tưởng mình nằm mơ. . . . . .
A Nguyệt, theo phụ hoàng hồi cung đi.
. . . . . . Không. . . . . . Phải! Cái kia nhà giam. . . . . . Không. . . . . . Quay về. . . . . .
. . . . . . Cho dù bị người như thế nào? Nhà của ta. . . . . .cũng không thể có ngươi. . . . . .
Phụ hoàng nói hắn nói sao hắn nhớ không rõ, hiện tại nghĩ đến, “Phụ hoàng sẽ không bởi vậy đã đem cả kế hoạch chậm lại mười năm chứ?" Thật sự là vớ vẩn.
Phụ hoàng không nói, như là cam chịu, Giang Đồng lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đi rồi." Sau đó Giang Đồng ngay tại kinh ngạc trung phát hiện, chính mình lại rời đi.
Vọng Nguyệt càng thêm không thể tin hỏi han: “Bởi vì khi bệnh ta chỉ nói mấy câu, ngươi liền thật sự cho ta ở lại nơi đó mười năm?"
Tư Mã Dực nhíu mày, đem Vọng Nguyệt đặt lên bàn, hai người mặt đối mặt, “Này ta nhớ đó là nguyện vọng của ngươi không phải sao?"
Không, nhưng. . . . . .
“Hơn nữa, toàn bộ kế hoạch là của Lí Trung, nếu không thể làm cho hắn phát hiện chân tướng, ngươi lại không muốn trở về, chịu chút khổ là không thể tránh khỏi."
“Huống chi, ngươi mặc dù rất nặng tình, nhưng cũng phân biệt thực hư, nếu cho ngươi biết ta là phụ thân ngươi, chỉ sợ ta cả đời này cũng khôn có cơ hội có được ngươi, cho nên, ta tình nguyện ngươi chịu chút khổ, cũng không hy vọng, ở sự thật chân tướng sáng tỏ khi …!"
“Phụ hoàng. . . . . ." Vọng Nguyệt không biết nên nói cái gì, này có tính không là khổ nhục kế? .
“Sự thật chứng minh, ta thực thành công không phải sao?" Tư Mã Dực cúi đầu nở nụ cười, trán hai người đụng nhau, bốn mắt nhìn nhau, “Cho dù ngươi vẫn xem ta là phụ thân, ngươi có năng lực cam đoan, ở trong lòng ngươi, ta chỉ là một người phụ thân hay không?"
Cho dù thần dực hoa chạm nhau, Vọng Nguyệt cũng đã quên né tránh, trong lòng hắn xuất hiện một nỗi sợ, bị nhìn thấu, đích xác, còn hơn một phụ thân, hắn càng đem Tư Mã Dực trở thành tri kỷ, hắn mơ hồ chấp nhận những động tác thân mật, sự tình, đã muốn bắt đầu không khống chế được . . . . . .
Tác giả :
Ly Trần Tiếu