Vi Nhân Sư Biểu

Chương 8

“Thầy Tống?" Cánh tay bị người dùng lực túm một chút, tôi bỗng nhiên hoàn hồn.

Vẻ mặt ngây ngốc quay đầu, vừa vặn thấy Tiểu Cát cao gầy đang nhướn mi. Thừa dịp ban lãnh đạo mải nói chuyện trên bục không chú ý, cô hạ giọng lặng lẽ cảnh cáo tôi. “Anh có chuyện gì vậy, sáng sớm đã bắt đầu thất hồn lạc phách, hiệu trưởng đã chào vài lần rồi."

“Ha ha, không có gì, tối hôm qua ngủ không ngon mà thôi." Tôi cười ha ha, đâu chỉ là không ngủ ngon, căn bản là không ngủ được. Lăn qua lộn lại thẳng đến khitrời gần sáng mới thiếp được một chút. Sáng sớm mang theo hai mắt gấu mèo đến trường học, còn phải nghe lãnh đạo phát biểu cố định mỗi đầu tháng, quả thật không phải là đãi ngộ cho người mà.

“… Đối với giáo viên, chúng ta nhất định phải là một tấm gương làm người thật tốt! Nếu không chúng ta vốn không có tư cách đứng ở trên bục giảng…" Giọng hiệu trưởng vang lên bên tai, dần dần trở nên mơ hồ.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Cát dùng sức lay tỉnh tôi, bởi vì theo lời cô nói, tôi cư nhiên lại ngáy, khiến hiệu trưởng tức đến lệch mũi. Thật sự là khoa trương, tôi nhìn kỹ lại xem, mũi bà cô hiệu trưởng làm sao có thể lệch được, chỉ là khi thở có chút nặng nề mà thôi. Xoa xoa khóe miệng còn chảy nước miếng, nhanh chóng ngồi thẳng lại người. Đại khái thấy tôi biết sai liền sửa, hiệu trưởng đại nhân cuối cùng cũng không bảo tôi ở lại mắng một chút.

Không hình tượng mà ngáp một cái, tôi cầm giáo án mơ mơ màng màng đi về văn phòng. Dù sao sáng hôm nay không có lớp, cũng không lo lắng bị muộn.

“A!" Đau đớn truyền đến từ trán. Tôi vừa che trán vừa chưa ngẩng đầu đã bắt đầu mắng. “Sao vậy, không có việc gì thì đứng giữa đường làm gì hả…"

Khi tôi ngẩng đầu, ánh mắt thâm thuý trước mắt nhất thời làm cho toàn bộ lời còn lại của tôi tự động biến mất. Tim, đột nhiên đập kinh hoàng. Cho dù đã nghĩ chu toàn, lúc thật sự nhìn thấy hắn, tôi vẫn không tự giác mà lùi về phía sau. Nếu có thể, thật sự rất muốn nhanh chóng bỏ chạy.

Đại khái nhìn ra ý đồ của tôi, ánh mắt Tịch Hâm nheo lại uy hiếp. “Nếu anh dám chạy, hiện tại tôi liền hôn anh!"

Bộp! Đầu như bị ai hung hăng gõ một cái, tôi nhất thời đứng thẳng bất động tại chỗ.

“Vì sao không nhận điện thoại của tôi?" Cầm cánh tay tôi, mặt hắn thoạt nhìn rất u ám.

Điện thoại? Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện đầu tiên sau khi về nhà ngày hôm qua là tắt điện thoại. Ha ha ha ha – tôi cười cứng ngắc.

“Đi theo tôi."

Một lực khó có thể kháng cự truyền đến trên cánh tay bị hắn cầm lấy, một đường nghiêng ngả lảo đảo theo hắn đến một chỗ yên tĩnh phía sau các dãy lớp. May mắn hiện tại là giờ học, các giáo viên và học sinh đều cơ hồ không thấy, bằng không thấy tôi bị hắn tha đến đây mà không ùa đến vây xem mới là lạ.

“Cái đó… cái đó… tôi còn có lớp." Đừng dùng cái loại này ánh mắt nhìn tôi, thật đáng sợ, run đó…

“Hôm nay là đầu tuần, buổi sáng anh căn bản không có lớp." Hắn nheo mắt lại.

Xong rồi, bị vạch trần. Tôi cười gượng.

“Hiện tại là giờ học mà, cậu trốn học!" Ha ha, cuối cùng tôi cũng tìm được một cái cớ tốt.

“Tôi có lúc nào đã lên lớp đúng giờ đâu." Hắn khinh thường hừ lạnh.

Đúng rồi, tôi thiếu chút nữa quên hạnh kiểm của tên này có bao nhiêu ác liệt.

“Vì sao hôm qua lại đột nhiên bỏ chạy?" Trong lúc xoắn não tìm ra một cái cớ để rời đi, đột nhiên một câu vang lên như sét đánh bên tai.

Nhớ tới một màn ngày hôm qua, máu toàn thân tôi đều vọt lên đỉnh đầu, trên mặt nóng bừng. Thật sự là đồ xấu xa! Vậy mà còn hỏi, cho dù là người đàn ông nào ở trong tình huống đó đều phải bỏ chạy mới đúng chứ! Nhưng mà tôi lại không dám nói như thế với hắn, đành phải vèo vèo vù vù đánh Thái Cực.

“Cái đó… Ha ha, lúc ấy tôi đột nhiên nhớ tới còn có chuyện phải làm nên không kịp chào hỏi…"

Giọng của tôi càng ngày càng nhỏ, có chút không dám nhìn ánh mắt cứng rắn của hắn, chẳng lẽ lý do này còn chưa đầy đủ sao?

“Cái đó—" Tôi đứng thẳng lưng lên, thấy hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, lại có chút không biết mở miệng như thế nào.

“Chuyện ngày hôm qua, tôi nghĩ—" Gãi gãi đầu, tôi cuối cùng vẫn quyết định lấy dũng khí đi thẳng vào vấn đề. “Ý tôi là… Tôi biết cậu là nhất thời xúc động, không biết đã xem tôi thành ai rồi. Cho nên chuyện ngày hôm qua, chúng ta coi như chưa từng có gì xảy ra cả. Tôi vẫn là thầy giáo của cậu, cậu vẫn là học sinh của tôi, được không?"

“Không được." Đả kích nặng nề vang lên.

Tôi bắt đầu bốc hỏa. “Vì sao không được?"

“Bởi vì tôi không phải nhất thời xúc động, cũng không xem anh là ai cả. Hơn nữa—" Khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên lại gần tôi. “Anh chính là anh, Tống Xuân Thiên."

Tôi sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau, nhìn hắp lập tức muốn tới gần, tôi kêu to.

“Đừng tới đây! Nếu không – nếu không—"

“Nếu không thì sao?" Hắn cười lạnh.

Đúng rồi, nếu không tôi sẽ làm gì? Đột nhiên phát hiện tên nhóc trước mặt thế nhưng một chút nhược điểm cũng không có, hại tôi rõ ràng lúc bắt thực uy phong cũng không biết nên xuống đài làm sao mới tốt.

Tôi ngây ngốc sững sờ đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn hắn tới gần, rõ ràng nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn dần dần hiện lên một chút dịu dàng.

“Tôi biết ngày hôm qua là tôi quá hấp tấp, đã doạ tới anh, là tôi không đúng. Nhưng anh hãy tin tưởng tôi, tôi là nói thật. Tuyệt đối không phải cái gì nhất thời xúc động, cũng không có xem anh là người khác. Xuân Thiên, với tôi mà nói, anh là một sự tồn tại rất đặc biệt."

Cho tới bây giờ vẫn chưa nghe Tịch Hâm dùng giọng điệu mềm nhẹ như thế nói chuyện với tôi, nên tôi không khỏi ngây dại ra. Ngay cả hắn ôm tôi vào lòng từ lúc nào tôi cũng không biết. Cằm hắn nhẹ nhàng đặt trên đầu tôi, dây thanh quản rung động ở phía trên, không biết vì cái gì, cảm giác thực thoải mái.

“Vốn không nghĩ sẽ nói sớm với anh như vậy, định sau khi vào cao đẳng rồi mới nói. Nhưng nhìn anh bộ dáng cả ngày vô tâm vô phế, liền cảm thấy chỉ tôi một mình chịu khổ thật sự rất hẹp hòi, cho nên vẫn quyết định bắt giữ lấy anh…"

Giọng nói hắn chậm rãi vang lên, rơi vào trong đầu óc mệt mỏi của tôi lại có tác dụng thôi miên rất tốt. Nhưng vào thời điểm buồn ngủ, một câu của hắn đột nhiên xúc động lý trí của thầy giáo là tôi.

Tôi giẫy mạnh ra khỏi cái ôm của hắn ra, nhìn hắn bày ra biểu tình kinh ngạc, tôi lắp bắp lên án. “Cậu… cậu vẫn là học sinh, sắp sửa thi vào trường cao đẳng, làm sao có thể…"

“Chỉ còn một tháng nữa là thi cao đẳng rồi, anh không muốn chúng ta công khai quan hệ vào lúc này sao? Cũng được, dù sao chúng ta vẫn ở bên nhau là được…"

Nhìn vẻ mặt đương nhiên của hắn, lại còn bộ dáng thực sự bắt đầu tính toán, tôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Người này thế nhưng nghe lời vào tai, lại bắt đầu vặn vẹo ý tứ của mình!

“Tịch – Hâm—" Tôi gằn tên hắn từng chữ từng chữ một.

“Chuyện gì hả, Xuân Thiên?" Hắn cố ý không thấy tôi tức giận.

“Không được gọi tôi là Xuân Thiên." Tôi chán nản.

“Được rồi, bảo bối à—" Hắn cười ái muội.

“Không được dùng từ ghê tởm như vậy để gọi tôi! Gọi tôi là thầy Tống." Tôi nghiêm chỉnh sửa lại.

Phát hiện ánh mắt hắn thay đổi, trong nháy mắt tôi liền hiểu được sự tình không tốt, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm vào lòng.

“Cậu… Cậu muốn làm gì…" Giọng nói lại run rẩy đáng thất vọng, rõ ràng thật nghiêm túc mà quát lớn, lúc nghe lại trở nên vô cùng lo lắng.

“Thầy Tống?" Hắn lặp lại lời tôi, trong đáy mắt có chút nguy hiểm. “Anh cho rằng sau khi tôi hôn anh, có thể còn xem anh là thầy giáo?"

“Nhưng mà…"

Không đợi tôi nói cho hết lời, tiếng chuông “Khúc quân hành giải phóng" đột ngột vang lên. Luống cuống tay chân tránh khỏi hai cánh tay bá đạo kia, tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra. Tiếng chuông này là đặt riêng cho nhóm đồng nghiệp, bình thường nếu có chuyện mới gọi điện tới. Vừa thấy dãy số quả nhiên là Tiểu Cát, vừa bắt máy, giọng cô đã như rang đậu mà bùm bùm vang lên.

“Anh lại chạy đi đâu rồi? Hiệu trưởng đang tìm anh đó, trở lại mau lên!"

“Tôi đang ở sân trường… Được, biết rồi… Tôi lập tức đi qua." Nhanh chóng đáp ứng, tắt điện thoại, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt không kiên nhẫn của Tịch Hâm, nhướn mi như đang đợi tôi giải thích.

“Ha ha, cái đó… Hiệu trưởng tìm tôi, tôi đi trước…" Dứt lời đã giơ chân muốn chuồn mất, lại bị người nhanh tay lẹ mắt giữ lấy.

“Tôi nhớ hình như chúng ta còn chưa nói chuyện xong."

Ảo não ing~~~~~ Sao tôi có cảm giác như mình là học sinh bị giáo viên dạy dỗ vậy. Chán ghét, rõ ràng người chịu thiệt là tôi, như vậy chẳng phải rất không công bằng sao?

“Cái đó… Thật có lỗi, hiệu trưởng bên kia thật sự rất gấp…" Không biết vì cái gì, giọng của mình lại không thể cứng rắn lên nổi.

Đại khái thấy vẻ mặt uất ức của tôi, Tịch Hâm không ép tôi nữa, chỉ là vươn tay chỉnh chỉnh cổ áo sơ mi của tôi lại. “Buổi chiều tan học tôi ở nhà chờ anh."

“…" Tôi nghĩ mặt của tôi lúc này nhất định đã suy sụp ngay lập tức. Nhưng ánh mắt vòng vo chuyển loạn, đột nhiên nghĩ tới một điểm tốt – hắn có thể muốn tôi đi, tôi cũng có thể không đi. Đến lúc đó tôi chỉ cần không đi, hắn làm gì được tôi? Cười trộm…

“Nếu anh dám không đến, buổi tối tôi sẽ trực tiếp xông vào văn phòng kéo người đi." Đại khái là nhìn thấu ý nghĩ của tôi, hắn cúi người bỏ lại bên tai tôi một câu cảnh cáo. Không biết có phải cố ý không, đôi môi hắn khẽ chạm vào vành tai tôi, khiến tôi bỗng dưng chấn động.

Nhìn thấy phản ứng của tôi, hắn tựa hồ thực vừa lòng, vẻ mặt dịu dàng xoa xoa tóc tôi, xoay người đi.

Cái gì chứ, tôi sững sờ nữa ngày mới phản ứng lại được, hổn hển dẫm chân. Biết cá tính không sợ trời không sợ đất của hắn, cũng không dám hy vọng xa vời là hắn nói giỡn, nhưng một chút biện pháp cũng không có.

Chạng vạng, tôi đứng trước cửa nhà hắn, như ruồi bọ mà lượn tới lượn lui. Lúc hiệu trưởng tìm tôi, tôi cũng đề suất yêu cầu được chấm dứt phụ đạo một một này, nhưng không biết vì sao bà cô hiệu trưởng ngay cả nghĩ ngợi cũng không, bác bỏ ngay yêu cầu của tôi. Lý do là một tháng gần đây Tịch Hâm học tập tiến bộ rất nhanh.

Con mẹ nó! Tôi ở trong bụng hung hăng mắng Tam Tự Kinh. Tên nhóc kia căn bản là có âm mưu, bởi vì hắn một lần kiểm tra đều cố gắng làm tốt hơn một chút, căn bản chính là thuận buồm xuôi gió khống chế điểm số, tất nhiên là bước lên từng bước một. Nhưng mà lại không thể ăn ngay nói thật với hiệu trưởng, đành phải cắn răng nuốt xuống.

“Làm sao giờ? Làm sao giờ?…" Tôi hoảng loạng giật giật tóc, miệng lầm bầm lầu bầu.

“Làm sao giờ cái gì?" Một giọng nói không phải của tôi vang lên từ phía đỉnh đầu.

Mạnh mẽ ngẩng đầu, cửa không biết đã mở ra từ lúc nào.

“Vì sao không gõ cửa?" Hắn nhíu mày.

“Hơ hơ, cái đó… cái đó – Tôi chỉ vừa đến." Tôi cười ngu.

Hắn hiển nhiên không tin, nhưng cũng không nói gì nữa, nói gì đó ý bảo tôi vào nhà.

Tôi cẩn thận không đụng tới hắn, nhanh chóng chạy vào.

“Cái đó…" Co quắp đứng giữa phòng khách, tôi há mồm to.

“Ăn cơm trước đi, có chuyện gì chốc nữa nói sau." Hắn cắt ngang lời tôi, xoay người đi vào phòng bếp.

Lúc này tôi mới ngửi được một cỗ hương thơm ngào ngạt phiêu lãng trong phòng.

“Cậu đang làm cái gì?" Nhắc đến ăn, tính tò mò của tôi lại được gợi lên, nhất thời quên đi xấu hổ vừa rồi, nghiêng đầu mò vào phòng bếp hỏi.

Hắn liếc tôi một cái, cười như có như không hỏi. “Sao vậy, đột nhiên không né tôi nữa?"

“Ha ha…" Tôi nhất thời nghẹn họng.

Nhìn hắn đi tới đi lui lưu loát trong phòng bếp, tôi nhức đầu, thấy chính mình căn bản không thể giúp một tay, đơn giản lê lê lết lết đi đến phòng khách, không cần ai mời cũng tự động mở tủ lạnh ra. Quả nhiên, bên trong đã có dưa hấu đông lạnh, không chỉ được cắt thành khối nhỏ, còn dùng tăm cắm vào. Tôi không chút do dự mà ôm lấy, ngồi ở sô pha ăn đến hạnh phúc.

“Ăn cơm—" Hắn mang đồ ăn nóng hầm hập đi ra từ trong phòng bếp. Thấy tôi không hình tượng mà ăn một miệng to, có chút mặt nhăn nhíu mày, hờn giận nói. “Không phải nói cho anh ăn cơm sao, còn ăn đồ lạnh đó nữa."

Nói xong liền đoạt đồ ăn trong lòng tôi đi mất.

“Quỷ hẹp hòi…" Tôi giận mà không dám nói gì, chỉ dám nhỏ giọng thầm mắng. Nhưng mà toàn bộ cảm xúc bất mãn đã không cánh mà bay khi tôi nhìn thấy những món ăn đặt trên bàn.

“Cá nha~~~" Tôi hoan hô.

“Sao cậu lại biết tôi thích ăn cá nhất." Tôi phấn khởi hỏi.

“Xin hỏi, có cái gì là anh không thích ăn sao?" Hắn có chút đùa cợt hỏi lại.

Ha ha, đúng nha, ngoại trừ trứng chim, dường như thật sự không có cái gì là tôi không thích ăn, nhưung mà cũng nói tiếp, tôi cũng không phải là quá dễ nuôi. Nhưng mà ngẫm lại từ đầu, từ lần đầu tiên ăn mì xào ở chỗ hắn nói không ăn trứng chim, từ đó về sau hắn làm đồ ăn cũng chưa bao giờ xuất hiện trứng chim.

Sự cẩn thận của hắn khiến cho lòng tôi hơi hơi nóng lên.

“Tôi đây sẽ không khách khí." Làm ngơ cảm giác quái dị trong lòng, tôi nắm đũa lên bắt đầu càn quét.

Ăn no quá – sờ sờ cái bụng căng lên, tôi thoả mãn ợ một cái. Thật sự là hương vị rất tuyệt đó. Là hương vị hoàn toàn khác biệt với mẹ làm, nhưng mà ăn ngon là được rồi. Ha ha, vụng trộm nói, kỳ thật điều tôi thích nhất khi bổ túc cho hắn, là mỗi ngày đều được ăn cái gì đó ngon ngon, cho nên dù không thể chịu được vui buồn thất thường của hắn, cũng đành phải không thể không cúi đầu.

“Sao lại ăn thành như vậy chứ." Giọng nói bất đắc dĩ, một ngón tay dịu dàng lau đi hạt cơm sót bên khoé miệng tôi.

Không biết vì sao, một hành động cũng không mấy xa lạ đó lại đột nhiên làm cho trái tim của tôi đập mạnh một chút.

Tôi theo trực giác lùi về sau một chút, Tịch Hâm cao cao tại thượng liếc tôi một cái, nhưng cũng không nói gì. Yên lặng thu dọn cái bàn, vô cùng thần kỳ nghe lời tôi thúc giục, tự mở sách vở ra.

“Hôm nay làm đề nào?" Con ngươi tối đen nhìn tôi thật sâu.

“À… Đây, đây, còn có đây…" Tôi cầm lấy sách bài tập, đánh dấu đề bài trọng tâm.

Hắn cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn làm đề tôi đánh dấu. Ngược lại tôi nhìn lớp tóc ngắn trên trán hắn mà có chút xuất thần. Vốn tưởng rằng chiều hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, cũng chuẩn bị tốt một đống lý do cự tuyệt. Nhưng mà, vấn đề là – cư nhiên cái gì cũng chưa phát sinh. Như thể tất cả đều là một cơn mộng kỳ quái của tôi mà thôi.

Thời điểm phải đi, đáy lòng cư nhiên ẩn ẩn một chút mất mát. Đại khái thấy được biểu tình rầu rĩ của tôi, ngay tại lúc tay tôi chạm vào tay nắm của, đột nhiên cả người bị kéo vào trong một ***g ngực ấm áp.

“Haiz—" Tiếng thở dài thật sâu từ đỉnh đầu truyền đến. “Rốt cuộc phải làm sao với anh giờ?"

Giọng điệu vô cùng cưng chiều như có thể bao dung hết tất cả những tuỳ hứng của tôi. Ngoại trừ cha mẹ, cho đến bây giờ vẫn không có ai mang lại cho tôi cảm giác này. Không biết vì cái gì, mũi tôi đột nhiên có phần ê ẩm. Lần đầu tiên không có giãy dụa, mặc kệ hắn ôm tôi như vậy.

Hắn cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng ôm tôi. Một lát sau, mới nhẹ nhàng hôn hôn đỉnh đầu tôi, lướt qua người tôi mở cửa.

“Đi nhanh đi, bằng không một lúc nữa tôi không có khả năng để anh đi đó." Lời nói của hắn làm mặt tôi nóng nóng, cũng bỗng dưng phát hiện chính mình vừa thất thố. Xấu hổ bước đi, nhưng chưa đi được hai bước đã nghe người phía sau gọi lại.

“Đợi đã—"

“Làm… làm gì hả?" Tôi không dám quay đầu hỏi.

“Này." Thanh âm vang lên, cảm giác trong lòng bàn tay đột nhiên nhiều hơn một vật. Giơ lên trước mắt, cư nhiên là cái chìa khoá xe.

Rầm một tiếng, cửa ở phía sau tôi đóng lại.

Mặt đầy hắc tuyến //// cái gì chứ, vừa rồi còn rất ái muội, hiện tại cư nhiên liền máu lạnh mà nhốt tôi ở bên ngoài như vậy.

“Tịch – Hâm—" Tôi đứng ở ngoài cửa tốn hơi thừa lời.

—————-
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại