Vi Nhân Sư Biểu
Chương 21
Một năm sau ──
“Tịch Hâm! Đồ lừa gạt!" Mở to mắt, tôi lại rít gào với người đàn ông mặt dày mày dạn trên giường kia.
“Có chuyện gì, Xuân Thiên?" Hắn giả ngu.
“Anh gạt em!" Tôi vạch trần hắn diễn kịch.
“Nào có?" Hắn giả vờ vô tội.
“Anh rõ ràng nói chỉ làm một lần!" Tên khốn kiếp này, tối hôm qua thiếu chút nữa ép tôi gần chết. Cho dù từ hôm nay đã là nghỉ hè, không cần phải ngủ sớm dậy sớm, nhưng không cần thiết phải làm đến chết đi!!
“Nhưng mà em tối hôm qua rõ ràng kêu thực thoải mái nha." Hắn nhướn mi, cười ác liệt.
“Anh!—" Mặt tôi nóng lên một chút, tên này thật ti bỉ vô sỉ, thế nhưng lại dùng cái loại từ này để nói tôi. Càng làm cho tôi không thể chịu đựng được là, lời nói của hắn cũng khiến tôi lập tức nhớ tới chính mình ngày hôm qua phát ra một số âm thanh kỳ quái.
Đơn giản oán hận kéo chăn che kín từ đầu đến mông, tôi không còn mặt mũi gặp người!
“Xuân Thiên?" Hắn kéo chăn tôi. “Ngoan, đi ra nào!"
Tôi không lên tiếng, không để ý tên khốn anh nữa! Đừng tưởng rằng leo lên giường của tôi được là có thể kiêu ngạo, nếu tôi muốn lúc nào cũng có thể một cú đá anh xuống đất! Tôi hung hăng mắng trong lòng, lại không có can đảm thực sự mắng hắn như thế.
“Xuân Thiên—" Giọng nói dịu dàng của hắn vang lên ngoài chăn, mang theo hương vị dụ hoặc. “Nếu em thích trùm chăn cả người anh thật ra cũng không để ý, nhưng mà – em không nóng sao?"
Vô nghĩa, đương nhiên nóng rồi! Nhưng chính là không muốn nghe lời hắn mà ngoan ngoãn đi ra, cho nên tôi giữ chăn càng chặt. Hắn cũng không ép tôi nữa, im lặng đến một chút thanh âm cũng không có.
Một, hai, ba, bốn, năm… Yên lặng đếm tới sáu mươi, cảm giác thiếu khí làm cho tôi rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa.
“Nóng chết mất!" Tôi hét lớn một tiếng ngẩng đầu vươn vai, từng ngụm từng ngụm hít khí vào. Lại nhìn thấy một đôi mắt mang theo ý cười, dường như biết chính xác tôi sẽ bò ra.
Tôi tức giận, xoay mặt qua một bên không nhìn vào hắn.
“Xuân Thiên…" Hắn dỗ tôi. Hô hấp ấm áp phun bên tai, ngứa.
Không nghe! Tôi đơn giản nhắm mắt lại.
“Xuân Thiên…" Lần này càng quá phận, cư nhiên có con muỗi dừng trên mi mắt nhắm lại của tôi.
Tôi chụp! Nhưng tay vươn ra lại nhanh chóng bị bao lấy.
“Xuân Thiên…" Cảm giác được đầu ngón tay mình bị hắn ngậm ở trong miệng, ái muội mút vào. Đầu lưỡi hắn như dòng điện, từ ngón tay truyền trực tiếp vào lòng tôi, tê tê.
“Anh… Buông ra đi." Tôi trừng lớn mắt, muốn giận hắn. Nhưng không biết vì cái gì, âm thanh vọng lại nghe giống rên rỉ hơn.
“Bảo bối, em đang quyến rũ anh sao?" Hắn đột nhiên tới gần, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt tôi, đáy mắt là dục vọng không chút nào che dấu.
Quyến rũ! Tôi suýt nữa cắn đầu lưỡi chính mình. Tôi rõ ràng là đang căm tức đó Tôi căm giận chen chân vào đá hắn, lại lập tức khóc thét cuộn mình lại.
“Xảy ra chuyện gì?" Giọng hắn lập tức tràn ngập kích động, nhấc chăn lên muốn kiểm tra cơ thể của tôi.
“Anh… bỏ tay ra…" Tôi mặt đỏ tai hồng bắt được bàn tay hắn đang tìm kiếm dưới thân tôi.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của hắn, tôi ấp a ấp úng mở miệng. “Đều do anh… Hại em cả người đều đau!"
Hắn giật mình, dường như đột nhiên hiểu ý tôi muốn nói. Khóe miệng lập tức cong lên đến đáng giận.
Trước mắt tối sầm lại, thân thể cường tráng đè lên người tôi, trắng trợn tiếp xúc làm cho tôi có thể cảm giác được rõ ràng nơi đó đã rục rịch của hắn.
Tôi sợ tới mức cứng họng… Người này sao có thể mới sáng sớm đã động dục?
“Rầm rầm rầm—" tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Tôi giật giật, lại bị cái tên bá đạo kia một lần nữa đẩy ngã về.
“Có người gõ cửa…" Tôi nhắc nhở hắn.
“Đừng để ý." Môi hắn ngăn chặn tôi, cố ý không cho tôi lên tiếng.
Ngăn cản ngón tay càng lúc càng quá phận của hắn không được, thậm chí vì bị hắn vuốt nắn mà trở nên hoảng hốt, cảm giác được thứ cứng rắn to lớn đã để ở cửa vào của tôi, đơn giản không hề kháng cự, đành nhắm mắt lại chờ hắn xâm nhập…
“Tịch Hâm con heo này! Lăn ra đây mở cửa nhanh!" Âm thanh bén nhọn vang vọng toàn bộ tầng trệt.
“Shit." Tịch Hâm ảo não đem mặt vùi vào hõm vai tôi, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa. “Cát — Vân—!!"
Tôi cười trộm, lại bị hắn trừng phạt cắn một ngụm.
Dục vọng lớn thế nào cũng bị âm thanh thình lình của Tiểu Cát đánh bay. Tịch Hâm sắc mặt xanh méc mặc áo ngủ vào, lạnh mặt xuống giường đi mở cửa.
“…Sao bây giờ mới đến mở cửa! Trì hoãn làm cái gì đó… Xuân Thiên đâu?… Cái gì! Còn đang ngủ?… Tôi xem là cậu cầm thú không để cậu ấy xuống giường đúng không!…" Tiếng nói bén nhón của Tiểu Cát ở phòng cách vách tôi đều nghe rành mạch.
Tôi đem mặt chui vào trong chăn, hận không thể tìm cái động nhảy vào mới tốt. Tiểu Cát này, công phu miệng mồm không cản được của cô càng lúc nhuần nhuyễn.
“Đoạn Tư Thuỵ, quản vợ anh tốt chút, đừng để cô ấy suốt ngày chạy qua nhà chúng tôi." Tôi nghe được giọng Tịch Hâm khó chịu trong phòng khách.
“Xin đó, cậu cho rằng cô ấy sẽ nghe tôi sao?" Giọng chồng Tiểu Cát cũng thực bất đắc dĩ.
Ngay lúc tôi muốn làm đà điểu trốn trong chăn, đột nhiên cảm thấy nệm nhẹ nhàng lõm chút, rồi một thân thể nho nhỏ nhảy mạnh lên người tôi.
Má ơi, thắt lưng già của tôi! Tôi xoay đầu lại, không chút ngoài ý muốn nào nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn đang cười hề hề.
“Papa xấu hổ xấu hổ, phơi mông dưới nắng!" Vũ Vũ hai tuổi ở trên người tôi, quả thực xem tôi là ngựa cưỡi. Mà tôi bị Tịch Hâm ép buộc cả đêm căn bản không thừa nhận được ngược đãi như vậy của bé.
“Vũ Vũ ngoan, thắt lưng cha nuôi đau, con xuống dưới được không?" Tôi nhịn đau thương lượng với cô bé trên người.
“Không muốn! Vũ Vũ muốn cưỡi ngựa." Vũ Vũ lắc đầu như trống bỏi, thậm chí còn bắt chước động tác người cưỡi ngựa mà nhảy phịch trên người tôi hai cái.
Xong rồi, tôi cảm thấy xương cốt cả người đều bị gãy tan. Ngay lúc thiếu chút nữa mở miệng hô to cứu mạng, sức nặng trên người đột nhiên biến mất.
Tôi nhăn mặt mở to mắt vừa thấy, thì ra là Tịch Hâm đã cầm áo nhấc Vũ Vũ lên như bắt gà con.
Không đợi tôi mở miệng bảo hắn buông đứa bé xuống, giọng Tiểu Cát đã vang lên. “Tịch Hâm! Buông con gái tôi ra!"
Lời còn chưa dứt, Vũ Vũ đã bị cô đoạt đi.
“Trông chừng con gái cô, đừng để nó ăn hiếp Xuân Thiên nhà tôi." Giọng Tịch Hâm lạnh lùng.
“Cậu nói bậy cái gì, chỉ cần cậu không ăn hiếp Xuân Thiên tôi liền cám ơn trời đất, Vũ Vũ nhỏ như vậy, sao ăn hiếp cậu ấy được!" Cô ôm Vũ Vũ trong lòng, hung hăng rống với Tịch Hâm. Hai người này tựa hồ cho tới bây giờ vẫn không có thời điểm chung sống hoà bình.
“Cô không thấy nó coi Xuân Thiên là ngựa cưỡi sao. Xuân Thiên vốn không thoải mái, tôi cũng không muốn em ấy bị con cô ép bệnh." Nói xong, Tịch Hâm cúi người vươn tay vói vào trong chăn nhẹ nhàng xoa thắt lưng cho tôi.
“Đau lắm sao?" Giọng hắn lúc nói với tôi sẽ rất dịu dàng.
“Xuân Thiên, cậu không thoải mái sao? Nghe nói tôi không thoải mái, Tiểu Cát cũng bất chấp không đấu võ mồm với Tịch Hâm, nhanh chóng ôm Vũ Vũ đến xem tôi. Ngay cả Đoạn Tư Thuỵ ở cửa phòng ngủ xem náo loạn cũng nhướn mắt vào nhìn tôi.
“Cái đó… Ha ha… Tớ không sao." Tôi xấu hổ cười, vốn đang muốn chui trốn trong ổ chăn, không nghĩ tới cư nhiên biến thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.
“Đau ra sao, muốn đi gặp bác sĩ hay không?" Tiểu Cát quan tâm hỏi.
Xin đó, cái này sao gặp bác sĩ được. Tôi vẻ mặt đỏ bừng, xèo xèo ô ô nói. “Không sao, không sao…"
Thoáng thấy khoé miệng nhếch cao cao của Tịch Hâm, tôi nhất thời tức không xả được, hung hăng nhéo bàn tay đang mát xa lưng tôi một phát, vừa lòng thấy hắn hơi hơi nhíu mày.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên ra sân bay đi." Lúc này Đoạn Tư Thuỵ mới mở miệng nói chuyện.
Tôi bỗng dưng nhớ tới hôm nay là ngày Viên Sướng cùng vị kia của hắn về nước. À… Mọi người còn nhớ rõ Viên Sướng không, hắn chính là cậu học trò xấu trước đây từng cùng đồng bạn vây đánh Tịch Hâm ở khu rừng nhỏ, lại nói tiếp lúc ấy hắn thiếu chút nữa đánh tôi một cú, may mắn bị Tịch Hâm cản lại. Có thể nói nếu không phải hắn, tôi cũng sẽ không cùng Tịch Hâm bước đến ngày hôm nay…
Vận mệnh thật sự diệu kỳ, Tịch Hâm lúc học ở Bắc Kinh lại gặp hắn, hơn nữa không biết vì sao lại thành bạn. Viên Sướng học về máy tính, mà Tịch Hâm đã tự mình học ngành máy tính được hai năm. Hai người ăn nhịp với nhau, liên hợp với vài người bạn có hứng thú thành lập nên công ty máy tính, hiện tại cũng phát triển lớn mạnh tiếng tăm lừng lẫy vang xa.
Còn nhớ rõ Tịch Hâm lần đó ở đường dành riêng cho người đi bộ thấy tôi ôm Vũ Vũ và Tiểu Cát không? Trên thực tế lúc ấy Viên Sướng cũng đã nghi ngờ. Bởi vì hắn từng gặp Tiểu Cát và Đoạn Tư Thuỵ ở một tiệc rượu, cho nên hắn liền thử điều tra, hơn nữa còn đem chân tướng nói cho Tịch Hâm. Rồi, Tịch Hâm mới có thể biết tôi cũng không có kết hôn… Rồi mới… Ôi chao~~
Ngay cả chuyện tính kế Tịch Mộ Phong hắn cũng ra không ít lực, tuy rằng quyền quản lý công ty CPU là chồng của Tiểu Cát, có hỗ trợ cũng không phải kỳ quái. Nhưng công ty nước ngoài này sao có khả năng vô duyên vô cớ phối hợp như vậy, căn bản chính là bởi vì giám đốc công ty kia, là người yêu đồng tính của hắn.
Nhắc đến Tịch Mộ Phong, Tịch Hâm cuối cùng vẫn là thả cho hắn một con ngựa. Hơn nữa còn nói cho hắn biết, là vì tôi cầu tình. Đương nhiên, không có khả năng tặng cho hắn một món làm ăn lớn không công như vậy. Giá CPU tăng gấp ba, nhưng Tịch Mộ Phong tốt xấu cũng không đáng táng gia bại sản. Đổi lại làm cho Tịch Hâm bọn họ buôn bán lời thật to một hồi.
Không biết là cuối cùng hiểu được Tịch Hâm nghiêm túc, hay là thái độ lạnh lùng của con trai khiến hắn bắt đầu tỉnh lại, dù sao hắn cũng không phản đối chúng tôi ở cùng với nhau nữa… Nhưng mà tôi nghĩ quan trọng hơn hẳn là việc Phương Phỉ rời đi tạo cho hắn đả kích mạnh nhất, làm cho hắn không còn tâm tư quản chuyện chúng tôi. Trên thực tế không chỉ có Tịch Mộ Phong, ngay cả tôi cùng Tịch Hâm cũng không biết cô ấy đi nơi nào. Một năm trước cô ấy đến trường tìm tôi cũng là lần cuối cùng gặp mặt. Tịch Hâm không chịu nói cho tôi biết Tịch Mộ Phong và Phương Phỉ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhiều thì tôi cũng đoán được một chút.
Chúng tôi cũng không có đi hỏi thăm tin tức Phương Phỉ xung quanh. Bởi vì Tịch Hâm nói đúng – hẳn nên cho cô ấy một chút thời gian, nếu cô ấy cho rằng nơi này còn có người đáng giá vướng bận, như vậy nhất định sẽ trở về…
“Xuân Thiên không thoải mái, bằng không thì đừng đi nữa." Vẫn là Tiểu Cát quan tâm tôi, xem tôi đau thì không nhẫn tâm ép tôi ra ngoài.
“Không, tôi đi!" Tôi nhanh chóng thanh minh. Nói thật, tôi cũng không muốn bị Viên Sướng thầm oán, mỗi khi hắn mở mồm, tôi thật sự là chịu không nổi.
Cho nên nửa giờ sau, tôi ngồi trong xe Tịch Hâm xuất phát.
“Thật sự không có việc gì sao?" Hắn vươn tay xoa một bên hông tôi.
“Không sao…" Tôi đang ăn bịch bim bim rất lớn Vũ Vũ mới tặng cho tôi, thản nhiên trả lời.
Ừ, vị thịt nướng này ăn rất ngon, lúc trở về trên đường phải nhớ mua…
“Tịch Hâm! Anh… Anh sờ đâu đó!" Tôi thất kinh thét chói tai. Nhanh chóng cầm lấy bàn tay không biết đã trượt vào giữa hai chân tôi từ khi nào.
Hắn ái muội liếc mắt một cái, cuối cùng xem như ngoan ngoãn kéo tay về lại tay lái.
“Xuân Thiên…"
“Hừm?" Tôi hừ một tiếng, tiếp tục nhai nhai bim bim của tôi.
“Mang anh đến gặp cha mẹ em đi." Hắn đột nhiên thực thành khẩn nói.
Khụ, khụ, khụ… Tôi suýt nữa nghẹn chết. Xin đó, đó là tử huyệt của tôi biết không. Tuy rằng ở cùng hắn lâu như vậy, tôi còn chưa có dám dẫn hắn về nhà. Bởi vì cha mẹ năm đó đau lòng cùng thất vọng vẫn rõ ràng, nói tôi nhát gan cũng được, dù sao tôi vẫn không có dũng khí đối mặt lần nữa.
Hắn dừng xe ở bên đường, cởi bỏ dây an toàn, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
“Anh… Điên rồi, tự nhiên làm em sợ… Khụ khụ…" Tôi ho đến ứa nước mắt, phẫn nộ trừng hắn.
“Bởi vì anh không muốn dung túng em trốn tránh như vậy nữa, anh muốn chúng ta quang minh chính đại cùng một chỗ, hơn nữa cả đời đều cùng một chỗ. Cho nên – anh nghĩ hẳn nên được cha mẹ em đồng ý trước." Hắn cúi người nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc làm cho tôi có chút chột dạ.
“Nhưng mà… cha em sẽ không đáp ứng…" nói không chừng còn có thể giết anh — tôi cúi đầu, không dám nhìn mắt hắn. Nếu đã trốn tránh lâu như vậy, tiếp tục như thế không được sao?
Nhưng mà rất nhanh, cằm bị hắn dùng ngón tay nâng lên, không thể không bị động nhìn hắn.
“Anh sẽ khiến ông ấy đáp ứng." Hắn không chớp mắt mà nhìn tôi chằm chằm, thâm tình bên trong khiến tôi xao động. “Anh sẽ cho ông ấy biết anh yêu con trai bảo bối của ông ấy đến mức nào."
“Nhưng mà…" Tôi còn muốn biện bạch, lại bị hắn môi đột nhiên áp chế cắn nuốt hết âm thanh.
“Yên tâm, giao hết tất cả cho anh." Giọng hắn có chút khàn, hắn ấn đầu tôi vào ngực hắn.
Tôi nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, đột nhiên cảm thấy chính mình dường như rất ích kỷ. Người đàn ông này, dùng hết trái tim để yêu tôi. Mà tôi lại chỉ lo lắng đến ý nghĩ của chính mình, chưa từng nghĩ tới cảm thụ của hắn. Có lẽ, tôi cũng nên tin tưởng hắn một lần. Cũng có lẽ, mọi chuyện sẽ không khó khăn như vậy… Suy nghĩ không ngừng, cuối cùng, tôi như anh hùng cách mạng anh dũng hy sinh, dứt khoát gật gật đầu.
Hắn ôm tôi càng chặt, khiến toàn bộ chóp mũi tôi đều tràn ngập hơi thở hắn.
Nói thật, đối mặt với tất cả, tâm hồn tôi vẫn luôn bất an. Không chỉ có như thế, tôi cũng hiểu được cuộc sống sau này của chúng tôi sẽ tồn tại rất nhiều vấn đề, cũng có thể mang lại cho chúng tôi rất nhiều khó khăn cùng trở ngại. Nhưng đôi tay vững chãi đang ôm chặt tôi này làm cho tôi tin tưởng, chỉ cần hai người yêu nhau, tâm không thay đổi, như vậy sẽ không có gì có thể tách chúng tôi ra.
Haiz – tôi thoả mãn thở dài trong lòng hắn.
Xem ra không nhận mệnh cũng không được. Đời này nha, chỉ sợ thật sự phải dây dưa với người đàn ông này đến cuối cùng.
Toàn Văn Hoàn
Băng: Truyện này còn có phần tục thiên (hoặc quyển 2) là Tình Địch. Băng đọc qua thì thấy không hay và không thích lắm, nên không edit phần đó nữa. ^^ Chuyện hai người dừng ở đây là hạnh phúc lắm rồi ^^~
“Tịch Hâm! Đồ lừa gạt!" Mở to mắt, tôi lại rít gào với người đàn ông mặt dày mày dạn trên giường kia.
“Có chuyện gì, Xuân Thiên?" Hắn giả ngu.
“Anh gạt em!" Tôi vạch trần hắn diễn kịch.
“Nào có?" Hắn giả vờ vô tội.
“Anh rõ ràng nói chỉ làm một lần!" Tên khốn kiếp này, tối hôm qua thiếu chút nữa ép tôi gần chết. Cho dù từ hôm nay đã là nghỉ hè, không cần phải ngủ sớm dậy sớm, nhưng không cần thiết phải làm đến chết đi!!
“Nhưng mà em tối hôm qua rõ ràng kêu thực thoải mái nha." Hắn nhướn mi, cười ác liệt.
“Anh!—" Mặt tôi nóng lên một chút, tên này thật ti bỉ vô sỉ, thế nhưng lại dùng cái loại từ này để nói tôi. Càng làm cho tôi không thể chịu đựng được là, lời nói của hắn cũng khiến tôi lập tức nhớ tới chính mình ngày hôm qua phát ra một số âm thanh kỳ quái.
Đơn giản oán hận kéo chăn che kín từ đầu đến mông, tôi không còn mặt mũi gặp người!
“Xuân Thiên?" Hắn kéo chăn tôi. “Ngoan, đi ra nào!"
Tôi không lên tiếng, không để ý tên khốn anh nữa! Đừng tưởng rằng leo lên giường của tôi được là có thể kiêu ngạo, nếu tôi muốn lúc nào cũng có thể một cú đá anh xuống đất! Tôi hung hăng mắng trong lòng, lại không có can đảm thực sự mắng hắn như thế.
“Xuân Thiên—" Giọng nói dịu dàng của hắn vang lên ngoài chăn, mang theo hương vị dụ hoặc. “Nếu em thích trùm chăn cả người anh thật ra cũng không để ý, nhưng mà – em không nóng sao?"
Vô nghĩa, đương nhiên nóng rồi! Nhưng chính là không muốn nghe lời hắn mà ngoan ngoãn đi ra, cho nên tôi giữ chăn càng chặt. Hắn cũng không ép tôi nữa, im lặng đến một chút thanh âm cũng không có.
Một, hai, ba, bốn, năm… Yên lặng đếm tới sáu mươi, cảm giác thiếu khí làm cho tôi rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa.
“Nóng chết mất!" Tôi hét lớn một tiếng ngẩng đầu vươn vai, từng ngụm từng ngụm hít khí vào. Lại nhìn thấy một đôi mắt mang theo ý cười, dường như biết chính xác tôi sẽ bò ra.
Tôi tức giận, xoay mặt qua một bên không nhìn vào hắn.
“Xuân Thiên…" Hắn dỗ tôi. Hô hấp ấm áp phun bên tai, ngứa.
Không nghe! Tôi đơn giản nhắm mắt lại.
“Xuân Thiên…" Lần này càng quá phận, cư nhiên có con muỗi dừng trên mi mắt nhắm lại của tôi.
Tôi chụp! Nhưng tay vươn ra lại nhanh chóng bị bao lấy.
“Xuân Thiên…" Cảm giác được đầu ngón tay mình bị hắn ngậm ở trong miệng, ái muội mút vào. Đầu lưỡi hắn như dòng điện, từ ngón tay truyền trực tiếp vào lòng tôi, tê tê.
“Anh… Buông ra đi." Tôi trừng lớn mắt, muốn giận hắn. Nhưng không biết vì cái gì, âm thanh vọng lại nghe giống rên rỉ hơn.
“Bảo bối, em đang quyến rũ anh sao?" Hắn đột nhiên tới gần, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt tôi, đáy mắt là dục vọng không chút nào che dấu.
Quyến rũ! Tôi suýt nữa cắn đầu lưỡi chính mình. Tôi rõ ràng là đang căm tức đó Tôi căm giận chen chân vào đá hắn, lại lập tức khóc thét cuộn mình lại.
“Xảy ra chuyện gì?" Giọng hắn lập tức tràn ngập kích động, nhấc chăn lên muốn kiểm tra cơ thể của tôi.
“Anh… bỏ tay ra…" Tôi mặt đỏ tai hồng bắt được bàn tay hắn đang tìm kiếm dưới thân tôi.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của hắn, tôi ấp a ấp úng mở miệng. “Đều do anh… Hại em cả người đều đau!"
Hắn giật mình, dường như đột nhiên hiểu ý tôi muốn nói. Khóe miệng lập tức cong lên đến đáng giận.
Trước mắt tối sầm lại, thân thể cường tráng đè lên người tôi, trắng trợn tiếp xúc làm cho tôi có thể cảm giác được rõ ràng nơi đó đã rục rịch của hắn.
Tôi sợ tới mức cứng họng… Người này sao có thể mới sáng sớm đã động dục?
“Rầm rầm rầm—" tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Tôi giật giật, lại bị cái tên bá đạo kia một lần nữa đẩy ngã về.
“Có người gõ cửa…" Tôi nhắc nhở hắn.
“Đừng để ý." Môi hắn ngăn chặn tôi, cố ý không cho tôi lên tiếng.
Ngăn cản ngón tay càng lúc càng quá phận của hắn không được, thậm chí vì bị hắn vuốt nắn mà trở nên hoảng hốt, cảm giác được thứ cứng rắn to lớn đã để ở cửa vào của tôi, đơn giản không hề kháng cự, đành nhắm mắt lại chờ hắn xâm nhập…
“Tịch Hâm con heo này! Lăn ra đây mở cửa nhanh!" Âm thanh bén nhọn vang vọng toàn bộ tầng trệt.
“Shit." Tịch Hâm ảo não đem mặt vùi vào hõm vai tôi, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa. “Cát — Vân—!!"
Tôi cười trộm, lại bị hắn trừng phạt cắn một ngụm.
Dục vọng lớn thế nào cũng bị âm thanh thình lình của Tiểu Cát đánh bay. Tịch Hâm sắc mặt xanh méc mặc áo ngủ vào, lạnh mặt xuống giường đi mở cửa.
“…Sao bây giờ mới đến mở cửa! Trì hoãn làm cái gì đó… Xuân Thiên đâu?… Cái gì! Còn đang ngủ?… Tôi xem là cậu cầm thú không để cậu ấy xuống giường đúng không!…" Tiếng nói bén nhón của Tiểu Cát ở phòng cách vách tôi đều nghe rành mạch.
Tôi đem mặt chui vào trong chăn, hận không thể tìm cái động nhảy vào mới tốt. Tiểu Cát này, công phu miệng mồm không cản được của cô càng lúc nhuần nhuyễn.
“Đoạn Tư Thuỵ, quản vợ anh tốt chút, đừng để cô ấy suốt ngày chạy qua nhà chúng tôi." Tôi nghe được giọng Tịch Hâm khó chịu trong phòng khách.
“Xin đó, cậu cho rằng cô ấy sẽ nghe tôi sao?" Giọng chồng Tiểu Cát cũng thực bất đắc dĩ.
Ngay lúc tôi muốn làm đà điểu trốn trong chăn, đột nhiên cảm thấy nệm nhẹ nhàng lõm chút, rồi một thân thể nho nhỏ nhảy mạnh lên người tôi.
Má ơi, thắt lưng già của tôi! Tôi xoay đầu lại, không chút ngoài ý muốn nào nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn đang cười hề hề.
“Papa xấu hổ xấu hổ, phơi mông dưới nắng!" Vũ Vũ hai tuổi ở trên người tôi, quả thực xem tôi là ngựa cưỡi. Mà tôi bị Tịch Hâm ép buộc cả đêm căn bản không thừa nhận được ngược đãi như vậy của bé.
“Vũ Vũ ngoan, thắt lưng cha nuôi đau, con xuống dưới được không?" Tôi nhịn đau thương lượng với cô bé trên người.
“Không muốn! Vũ Vũ muốn cưỡi ngựa." Vũ Vũ lắc đầu như trống bỏi, thậm chí còn bắt chước động tác người cưỡi ngựa mà nhảy phịch trên người tôi hai cái.
Xong rồi, tôi cảm thấy xương cốt cả người đều bị gãy tan. Ngay lúc thiếu chút nữa mở miệng hô to cứu mạng, sức nặng trên người đột nhiên biến mất.
Tôi nhăn mặt mở to mắt vừa thấy, thì ra là Tịch Hâm đã cầm áo nhấc Vũ Vũ lên như bắt gà con.
Không đợi tôi mở miệng bảo hắn buông đứa bé xuống, giọng Tiểu Cát đã vang lên. “Tịch Hâm! Buông con gái tôi ra!"
Lời còn chưa dứt, Vũ Vũ đã bị cô đoạt đi.
“Trông chừng con gái cô, đừng để nó ăn hiếp Xuân Thiên nhà tôi." Giọng Tịch Hâm lạnh lùng.
“Cậu nói bậy cái gì, chỉ cần cậu không ăn hiếp Xuân Thiên tôi liền cám ơn trời đất, Vũ Vũ nhỏ như vậy, sao ăn hiếp cậu ấy được!" Cô ôm Vũ Vũ trong lòng, hung hăng rống với Tịch Hâm. Hai người này tựa hồ cho tới bây giờ vẫn không có thời điểm chung sống hoà bình.
“Cô không thấy nó coi Xuân Thiên là ngựa cưỡi sao. Xuân Thiên vốn không thoải mái, tôi cũng không muốn em ấy bị con cô ép bệnh." Nói xong, Tịch Hâm cúi người vươn tay vói vào trong chăn nhẹ nhàng xoa thắt lưng cho tôi.
“Đau lắm sao?" Giọng hắn lúc nói với tôi sẽ rất dịu dàng.
“Xuân Thiên, cậu không thoải mái sao? Nghe nói tôi không thoải mái, Tiểu Cát cũng bất chấp không đấu võ mồm với Tịch Hâm, nhanh chóng ôm Vũ Vũ đến xem tôi. Ngay cả Đoạn Tư Thuỵ ở cửa phòng ngủ xem náo loạn cũng nhướn mắt vào nhìn tôi.
“Cái đó… Ha ha… Tớ không sao." Tôi xấu hổ cười, vốn đang muốn chui trốn trong ổ chăn, không nghĩ tới cư nhiên biến thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.
“Đau ra sao, muốn đi gặp bác sĩ hay không?" Tiểu Cát quan tâm hỏi.
Xin đó, cái này sao gặp bác sĩ được. Tôi vẻ mặt đỏ bừng, xèo xèo ô ô nói. “Không sao, không sao…"
Thoáng thấy khoé miệng nhếch cao cao của Tịch Hâm, tôi nhất thời tức không xả được, hung hăng nhéo bàn tay đang mát xa lưng tôi một phát, vừa lòng thấy hắn hơi hơi nhíu mày.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên ra sân bay đi." Lúc này Đoạn Tư Thuỵ mới mở miệng nói chuyện.
Tôi bỗng dưng nhớ tới hôm nay là ngày Viên Sướng cùng vị kia của hắn về nước. À… Mọi người còn nhớ rõ Viên Sướng không, hắn chính là cậu học trò xấu trước đây từng cùng đồng bạn vây đánh Tịch Hâm ở khu rừng nhỏ, lại nói tiếp lúc ấy hắn thiếu chút nữa đánh tôi một cú, may mắn bị Tịch Hâm cản lại. Có thể nói nếu không phải hắn, tôi cũng sẽ không cùng Tịch Hâm bước đến ngày hôm nay…
Vận mệnh thật sự diệu kỳ, Tịch Hâm lúc học ở Bắc Kinh lại gặp hắn, hơn nữa không biết vì sao lại thành bạn. Viên Sướng học về máy tính, mà Tịch Hâm đã tự mình học ngành máy tính được hai năm. Hai người ăn nhịp với nhau, liên hợp với vài người bạn có hứng thú thành lập nên công ty máy tính, hiện tại cũng phát triển lớn mạnh tiếng tăm lừng lẫy vang xa.
Còn nhớ rõ Tịch Hâm lần đó ở đường dành riêng cho người đi bộ thấy tôi ôm Vũ Vũ và Tiểu Cát không? Trên thực tế lúc ấy Viên Sướng cũng đã nghi ngờ. Bởi vì hắn từng gặp Tiểu Cát và Đoạn Tư Thuỵ ở một tiệc rượu, cho nên hắn liền thử điều tra, hơn nữa còn đem chân tướng nói cho Tịch Hâm. Rồi, Tịch Hâm mới có thể biết tôi cũng không có kết hôn… Rồi mới… Ôi chao~~
Ngay cả chuyện tính kế Tịch Mộ Phong hắn cũng ra không ít lực, tuy rằng quyền quản lý công ty CPU là chồng của Tiểu Cát, có hỗ trợ cũng không phải kỳ quái. Nhưng công ty nước ngoài này sao có khả năng vô duyên vô cớ phối hợp như vậy, căn bản chính là bởi vì giám đốc công ty kia, là người yêu đồng tính của hắn.
Nhắc đến Tịch Mộ Phong, Tịch Hâm cuối cùng vẫn là thả cho hắn một con ngựa. Hơn nữa còn nói cho hắn biết, là vì tôi cầu tình. Đương nhiên, không có khả năng tặng cho hắn một món làm ăn lớn không công như vậy. Giá CPU tăng gấp ba, nhưng Tịch Mộ Phong tốt xấu cũng không đáng táng gia bại sản. Đổi lại làm cho Tịch Hâm bọn họ buôn bán lời thật to một hồi.
Không biết là cuối cùng hiểu được Tịch Hâm nghiêm túc, hay là thái độ lạnh lùng của con trai khiến hắn bắt đầu tỉnh lại, dù sao hắn cũng không phản đối chúng tôi ở cùng với nhau nữa… Nhưng mà tôi nghĩ quan trọng hơn hẳn là việc Phương Phỉ rời đi tạo cho hắn đả kích mạnh nhất, làm cho hắn không còn tâm tư quản chuyện chúng tôi. Trên thực tế không chỉ có Tịch Mộ Phong, ngay cả tôi cùng Tịch Hâm cũng không biết cô ấy đi nơi nào. Một năm trước cô ấy đến trường tìm tôi cũng là lần cuối cùng gặp mặt. Tịch Hâm không chịu nói cho tôi biết Tịch Mộ Phong và Phương Phỉ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhiều thì tôi cũng đoán được một chút.
Chúng tôi cũng không có đi hỏi thăm tin tức Phương Phỉ xung quanh. Bởi vì Tịch Hâm nói đúng – hẳn nên cho cô ấy một chút thời gian, nếu cô ấy cho rằng nơi này còn có người đáng giá vướng bận, như vậy nhất định sẽ trở về…
“Xuân Thiên không thoải mái, bằng không thì đừng đi nữa." Vẫn là Tiểu Cát quan tâm tôi, xem tôi đau thì không nhẫn tâm ép tôi ra ngoài.
“Không, tôi đi!" Tôi nhanh chóng thanh minh. Nói thật, tôi cũng không muốn bị Viên Sướng thầm oán, mỗi khi hắn mở mồm, tôi thật sự là chịu không nổi.
Cho nên nửa giờ sau, tôi ngồi trong xe Tịch Hâm xuất phát.
“Thật sự không có việc gì sao?" Hắn vươn tay xoa một bên hông tôi.
“Không sao…" Tôi đang ăn bịch bim bim rất lớn Vũ Vũ mới tặng cho tôi, thản nhiên trả lời.
Ừ, vị thịt nướng này ăn rất ngon, lúc trở về trên đường phải nhớ mua…
“Tịch Hâm! Anh… Anh sờ đâu đó!" Tôi thất kinh thét chói tai. Nhanh chóng cầm lấy bàn tay không biết đã trượt vào giữa hai chân tôi từ khi nào.
Hắn ái muội liếc mắt một cái, cuối cùng xem như ngoan ngoãn kéo tay về lại tay lái.
“Xuân Thiên…"
“Hừm?" Tôi hừ một tiếng, tiếp tục nhai nhai bim bim của tôi.
“Mang anh đến gặp cha mẹ em đi." Hắn đột nhiên thực thành khẩn nói.
Khụ, khụ, khụ… Tôi suýt nữa nghẹn chết. Xin đó, đó là tử huyệt của tôi biết không. Tuy rằng ở cùng hắn lâu như vậy, tôi còn chưa có dám dẫn hắn về nhà. Bởi vì cha mẹ năm đó đau lòng cùng thất vọng vẫn rõ ràng, nói tôi nhát gan cũng được, dù sao tôi vẫn không có dũng khí đối mặt lần nữa.
Hắn dừng xe ở bên đường, cởi bỏ dây an toàn, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
“Anh… Điên rồi, tự nhiên làm em sợ… Khụ khụ…" Tôi ho đến ứa nước mắt, phẫn nộ trừng hắn.
“Bởi vì anh không muốn dung túng em trốn tránh như vậy nữa, anh muốn chúng ta quang minh chính đại cùng một chỗ, hơn nữa cả đời đều cùng một chỗ. Cho nên – anh nghĩ hẳn nên được cha mẹ em đồng ý trước." Hắn cúi người nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc làm cho tôi có chút chột dạ.
“Nhưng mà… cha em sẽ không đáp ứng…" nói không chừng còn có thể giết anh — tôi cúi đầu, không dám nhìn mắt hắn. Nếu đã trốn tránh lâu như vậy, tiếp tục như thế không được sao?
Nhưng mà rất nhanh, cằm bị hắn dùng ngón tay nâng lên, không thể không bị động nhìn hắn.
“Anh sẽ khiến ông ấy đáp ứng." Hắn không chớp mắt mà nhìn tôi chằm chằm, thâm tình bên trong khiến tôi xao động. “Anh sẽ cho ông ấy biết anh yêu con trai bảo bối của ông ấy đến mức nào."
“Nhưng mà…" Tôi còn muốn biện bạch, lại bị hắn môi đột nhiên áp chế cắn nuốt hết âm thanh.
“Yên tâm, giao hết tất cả cho anh." Giọng hắn có chút khàn, hắn ấn đầu tôi vào ngực hắn.
Tôi nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, đột nhiên cảm thấy chính mình dường như rất ích kỷ. Người đàn ông này, dùng hết trái tim để yêu tôi. Mà tôi lại chỉ lo lắng đến ý nghĩ của chính mình, chưa từng nghĩ tới cảm thụ của hắn. Có lẽ, tôi cũng nên tin tưởng hắn một lần. Cũng có lẽ, mọi chuyện sẽ không khó khăn như vậy… Suy nghĩ không ngừng, cuối cùng, tôi như anh hùng cách mạng anh dũng hy sinh, dứt khoát gật gật đầu.
Hắn ôm tôi càng chặt, khiến toàn bộ chóp mũi tôi đều tràn ngập hơi thở hắn.
Nói thật, đối mặt với tất cả, tâm hồn tôi vẫn luôn bất an. Không chỉ có như thế, tôi cũng hiểu được cuộc sống sau này của chúng tôi sẽ tồn tại rất nhiều vấn đề, cũng có thể mang lại cho chúng tôi rất nhiều khó khăn cùng trở ngại. Nhưng đôi tay vững chãi đang ôm chặt tôi này làm cho tôi tin tưởng, chỉ cần hai người yêu nhau, tâm không thay đổi, như vậy sẽ không có gì có thể tách chúng tôi ra.
Haiz – tôi thoả mãn thở dài trong lòng hắn.
Xem ra không nhận mệnh cũng không được. Đời này nha, chỉ sợ thật sự phải dây dưa với người đàn ông này đến cuối cùng.
Toàn Văn Hoàn
Băng: Truyện này còn có phần tục thiên (hoặc quyển 2) là Tình Địch. Băng đọc qua thì thấy không hay và không thích lắm, nên không edit phần đó nữa. ^^ Chuyện hai người dừng ở đây là hạnh phúc lắm rồi ^^~
Tác giả :
Thiếu Niên Tình Hoài Tổng Thị Thi