Vị Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ
Chương 72-1 Cầu còn không được
Buổi trưa Giang Uyển ăn cơm bên ngoài, không về nhà. Bởi vì Chu Gia Mính đến bệnh viện tìm cô.
Bọn họ đều ở Bắc Thành, bình thường tụ tập cùng nhau cũng tiện hơn.
Chu Gia Mính hiện đang rất hạnh phúc, có một đứa con kháu khỉnh và một người chồng dịu dàng, cô ấy hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Tách cà phê trước mặt đã nguội, chủ đề không biết tại sao lại chuyển sang Tô Ngự. Giang Uyển nghĩ, đây có lẽ mới là mục đích thực sự của việc hẹn cô ra ngoài hôm nay.
"Mình cũng nghe từ bạn của anh ấy thôi, anh ấy đã rời khỏi nhà vài ngày trước vì chuyện mẹ anh ấy."
Hạ Khinh Chu thường rất ít khi nói những chuyện này với Giang Uyển, nhưng vòng tròn này lớn như vậy. Cho dù không cố ý hỏi thăm, cũng sẽ luôn có tin đồn.
Mẹ Tô Ngự đã qua đời cách đây nửa tháng. Lúc đó anh ấy bị cha lừa đi nước ngoài với danh nghĩa công việc, đến tận tuần trước mới nhận được tin báo. Thậm chí còn không được gặp mặt lần cuối cùng.
Cốt lõi của hài kịch lại là một bi kịch không lời.
Tô Ngự bình thường có vẻ không đứng đắn và vô tư, nhưng thực ra anh ấy mới là người tinh tế nhất. Những năm Giang Uyển rời đi, cũng nhờ Tô Ngự thường xuyên có mặt bên Hạ Khinh Chu mà anh mới không rơi vào trạng thái suy sụp hoàn toàn.
"Giang Uyển, có lẽ cậu biết mình và anh ấy từng bên nhau." Ánh mắt Chu Gia Mính nhẹ nhõm, đã không còn chút tiếc nuối nào nữa rồi, "Chuyện chia tay là do anh ấy đề nghị, lúc đó mình rất buồn, nhất là khi thấy thái độ cợt nhả hihi haha của anh ấy lúc nói ra điều này. Lúc đó, mình đã nghĩ, anh ta dựa vào đâu chứ? "
Mãi về sau cô ấy mới biết, hôm đó sau khi cô đi, anh ấy đã uống rượu cả đêm. Uống say cũng không hề làm loạn, cứ thành thật ngồi đó, luôn lẩm bẩm nhỏ giọng nói lời xin lỗi, cũng không biết là đang xin lỗi ai.
Giang Uyển nhìn cô ấy, ngập ngừng không nói.
Chu Gia Mính cười: "Mình nói điều này, không phải là vì không thể buông bỏ anh ấy. Hiện tại mình cũng đã có gia đình riêng, còn rất hạnh phúc. Chỉ là với tư cách một người bạn, mình có hơi lo lắng cho anh ấy."
Người như anh ấy mới thực sự làm người khác không yên tâm. Mọi thứ đều giấu kín trong lòng, luôn cho mọi người thấy những mặt lạc quan nhất. Cảm xúc bị dồn nén lâu ngày, rất dễ thành bệnh.
Giang Uyển bảo cô ấy yên tâm, về phía Tô Ngự, anh ấy sẽ tự biết điều chỉnh, hơn nữa còn có Hạ Khinh Chu ở đó.
Nói đến Hạ Khinh Chu, chủ đề nặng nề dường như trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Bao gồm cả giọng điệu của Chu Gia Mính: "Trước đây mình vẫn luôn tò mò, không biết khi hai người sẽ yêu nhau như thế nào? Không ngờ cũng không khác gì những cặp đôi bình thường."
Giang Uyển cũng mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê: "Mình vốn là người bình thường, có gì khác biệt đâu."
Có thể là thời gian trò chuyện hơi lâu, Hạ Khinh Chu đã gọi điện tới hỏi cô, còn bao lâu nữa để anh đến đón. Giang Uyển nói còn một lúc nữa. Cô có thể tự bắt taxi rồi về, không cần phiền phức như vậy. Hạ Khinh Chu lại bảo không sao, anh sẽ không quấy rầy cô mà chỉ yên lặng chờ đợi ở bên cạnh.
Giang Uyển không có cách nào khác, cuối cùng đành đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Gia Mính liền trêu chọc, "Anh ấy vẫn luôn dính người như vậy sao?"
Giang Uyển nghĩ kỹ: "Thực ra vẫn khá ổn."
"Thế này mà bình thường. Cậu mới ra ngoài được một tiếng."
Giang Uyển cười: "Anh ấy rất sợ ở một mình."
Chu Gia Mính im lặng vài giây. Đột nhiên, cô ấy bắt đầu hoài nghi không biết Hạ Khinh Chu trong mắt Giang Uyển có giống với Hạ Khinh Chu lạnh lùng và nóng tính trong mắt mình hay không.
Hạ Khinh Chu đến rất nhanh, Chu Gia Mính rất hiểu ý nên không ở lại làm chướng mắt, kiếm cớ rời đi.
Trên đường trở về, Giang Uyển nhắc Hạ Khinh Chu chuyện của Tô Ngự, anh bảo cô yên tâm, chuyện này Tô Ngự có thể tự xử lý được.
Giang Uyển khẽ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một lúc sau, tay anh nắm lấy tay cô, đặt lên đùi mình.
"Hôm nay có mệt không?"
Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh ấm áp, suy nghĩ của cô bị kéo lại: "Vẫn ổn, hôm nay đi làm không quá mệt."
Thực tế, Hạ Khinh Chu cũng không khá hơn cô là bao. Khi bận rộn, anh dành gần như toàn bộ thời gian rảnh trên máy bay và ô tô. Bận đến mức trở về chỉ muốn ôm Giang Uyển, cũng không nói câu nào.
Mặc dù cơ thể mệt mỏi, nhưng về mặt nào đó lại không mệt.
Nửa đêm không biết bị dày vò bao lâu. Giang Uyển nằm nghiêng ở trên giường, bị người phía sau ôm lấy.
"A Uyển, đừng quay lưng lại với anh, để anh được thấy em."
Giờ đây, cô không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của anh. Đôi lúc Giang Uyển cho rằng điều này không tốt. Hạ Khinh Chu chính là như thế. Càng nuông chiều anh, anh càng được nước lấn tới. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Giang Uyển vẫn xoay người lại như ý anh.
Hạ Khinh Chu nhân cơ hội ôm cô vào lòng, cúi đầu, tham lam ngửi mùi thơm trên người cô.
"Sau này có con, em sẽ yêu nó nhiều hơn hay anh nhiều hơn?"1
Gần đây, số lần anh hỏi những câu tương tự ngày càng thường xuyên hơn, lần nào Giang Uyển cũng nói: "Như nhau."
Hạ Khinh Chu mất đi sự chín chắn thường ngày, giống như một đứa trẻ đang tranh sủng: "Tình cảm của con người không thể phân chia đồng đều, cho nên câu trả lời của em không có giá trị."
Giang Uyển không biết anh đang nghĩ gì, mỉm cười: "Vậy thì sẽ yêu cha của chúng nhiều hơn."
Hạ Khinh Chu vừa lòng, ôm lấy cô, lại bắt đầu động.
Giang Uyển nắm lấy vai anh, hỏi anh không mệt sao.
Anh vùi đầu vào cổ cô, cười nhẹ: "Làm những việc mình không thích mới có thể mệt mỏi."
Vì vậy, nửa đêm mãi chưa dừng lại.
- --------
Về món quà thất tịch, Giang Uyển hỏi Hạ Khinh Chu sôcôla mà lần trước tặng anh có ngon không.
Anh bảo chưa ăn: "Khó lắm mới có lần em tặng quà, ăn rồi thì chẳng phải là không còn gì sao".
Giang Uyển nghe vậy, bất lực cười thầm, sao lại cảm thấy như cô rất keo kiệt vậy.
"Sôcôla sẽ chảy nếu không ăn đó."
"Vậy thất tịch lần sau em vẫn sẽ tặng quà cho anh chứ?"
"Lại tặng anh một hộp sôcôla khác," cô nói.
Hạ Khinh Chu: "Tại sao vẫn là sôcôla?"
Trước đây khi vẫn chưa ở bên nhau, nhìn thấy khuôn mặt của anh cũng không có cảm giác gì nhiều. Mặc dù lúc nào cũng nghe Chu Gia Mính khen anh đẹp trai như thế nào, nhưng bản thân cô dường như cũng không hề phát giác.
Bên nhau lâu rồi, ngày nào cũng nhìn thấy, mới hiểu vì sao Chu Gia Mính luôn khen ngợi ngoại hình của anh. Cô đưa tay sờ lên mặt anh: "Anh không thích sao?"
Hạ Khinh Chu ngoan ngoãn cúi đầu, chủ động xoa xoa lòng bàn tay cô vài cái: "Thích, em tặng cái gì anh cũng thích."
Buổi tối, Hạ Nhất Chu gọi điện thoại, nói muốn đưa Hạ Kinh Dương đến ở vài ngày. Chị ấy có việc phải đi nước ngoài.
"Không lâu đâu, ước chừng năm ngày thôi."
Giọng của Hạ Khinh Chu lười biếng: "Năm ngày mà không lâu sao? Đủ để cho con trai của chị lật tung mái nhà rồi."
Hạ Nhất Chu cũng biết đứa con trai nhỏ của mình ồn ào như thế nào, nhưng chị ấy thực sự không còn cách nào. Dì giúp việc cũng không trông được nó. Cũng không thể đưa nó tới làm phiền bố mẹ được. Cách đây vài ngày, bố bị ốm, bác sĩ nói rằng ông cần phải nghỉ ngơi. Nếu Hạ Kinh Dương đến đó thì làm gì có chút yên tĩnh nào nữa.
Hạ Nhất Chu cuối cùng đã tìm thấy bước đột phá ở chỗ Giang Uyển. Giang Uyển nhanh chóng đồng ý, cô thích trẻ con, cũng không thấy ồn ào. Hạ Khinh Chu nói sẽ đi tìm một người giúp việc kiên nhẫn hơn.
Giang Uyển cười nói: "Chỉ là năm ngày, không cần phiền phức như vậy."
"Trong viện nhiều việc như vậy, lúc trở về còn bị nó làm ồn. Lỡ không nghỉ ngơi tốt thì sao?"
"Em cũng đâu tới nỗi yếu ớt như anh nghĩ."
Hạ Khinh Chu cuối cùng cũng nghe lời cô, lái xe đến chỗ của Hạ Nhất Chu đón Hạ Kinh Dương. Trên đường đi, anh nhắc nhở: "Lần này con yên tĩnh một chút, đừng có quấy rầy mợ, biết không?"
Hạ Kinh Dương cầm cặp sách và gật đầu rất nghiêm túc. Những ngày đó, nó quả thực đủ ngoan ngoãn, không ồn ào như khi ở nhà.
Chỉ là rất dính người.
Thằng bé luôn dính lấy Giang Uyển, thậm chí còn muốn cô ngủ cùng.
Trên bàn ăn, vị trí trước đó của Hạ Khinh Chu đã bị chiếm. Anh nhìn Hạ Kinh Dương ôm cánh tay Giang Uyển làm nũng: "Mợ ơi, con muốn uống canh."
Giang Uyển lau vụn thức ăn trên miệng nó, sau đó lại bưng bát canh lên, thổi nguội rồi đặt trước mặt thằng bé: "Uống từ từ, đừng để bị sặc."
Nó ngoan ngoãn gật đầu và uống từng ngụm nhỏ.
Giang Uyển nhìn nó nở nụ cười, cô cũng không ăn nhiều. Hạ Khinh Chu để đũa xuống, dựa vào lưng ghế, ngồi im bất động.
Đột nhiên, anh cảm thấy mình là người thừa.
Sau khi dỗ Hạ Kinh Dương ngủ, Giang Uyển trở về phòng.
Hạ Khinh Chu không ở bên trong.
Cô đi vào phòng sách, thấy anh đang nằm trên ghế sô pha, cầm một cuốn sách trên tay. Giang Uyển bước tới, hỏi anh sao muộn như vậy còn không đi ngủ. Anh cười lạnh, lật từng trang sách: "Người bận rộn đích thân đến hỏi han anh cơ à. Thật là thụ sủng nhược kinh."
Giọng điệu âm dương quái khí này, trên mặt chỉ thiếu chút nữa không viết hẳn chữ tức giận mà thôi. Giang Uyển hỏi anh làm sao, tại sao lại tức giận. Anh nhìn quyển sách trên tay: "Anh không tức giận, không sao cả."
Giang Uyển lấy sách đi, ôm lấy anh: "Vẫn còn tức giận sao?"
Anh không nói, nhưng cũng không phản ứng gì.
Giang Uyển ôm chặt hơn một chút, đợi một lúc sau anh mới động đậy. Giọng nói buồn buồn: "Mấy ngày trước, em còn nói là yêu anh nhất."
Hóa ra là bởi vì điều này.
Giang Uyển cười tủm tỉm: "Sao còn ăn giấm cả với trẻ con vậy."
Anh không phủ nhận: "Bụng dạ anh rất nhỏ."
Giang Uyển cười càng tươi, trong mắt tự nhiên lộ ra một chút yêu thương: "Ừ, bạn học Hạ lòng dạ hẹp hòi ơi, bớt giận nha, ngủ trên sô pha rất dễ cảm lạnh."
Bạn học Hạ lòng dạ hẹp hòi cứ thế được cô dỗ dành chỉ bằng một câu nói.
"Ngày mai anh sẽ gọi cho Hạ Nhất Chu bảo chị ấy đón thằng bé về."
Giang Uyển gật đầu, làm theo nguyện vọng của anh.
"Ngày mai em được nghỉ, sẽ ở nhà cùng anh."
Nếu nói vừa rồi mới dỗ hết giận thôi, thì bây giờ đã được dỗ dành tới mức vui vẻ.
"Thực sự hiếm có, bác sĩ Giang lại chủ động đề nghị ở nhà cùng anh."
- -------------
Đêm đó, Hạ Khinh Chu hiếm khi không làm gì.
Ngoại trừ lúc ôm cô, tay anh không lúc nào an phận. Giang Uyển ngủ không được, xoay người nằm ở trong tay anh: "Em đói."
Anh gật đầu: "Anh sẽ gọi điện thoại cho Hạ Kinh Dương ở phòng bên cạnh, kêu nó dậy làm đồ ăn khuya cho em."1
Giang Uyển cười đánh anh: "Anh có bệnh hả."
Anh che chỗ cô vừa đánh, nhỏ giọng tố cáo: "Em giống như tên hôn quân có việc thì ân cần, lúc không cần thì bỏ mặc anh vậy."*
*"有事钟无艳,无事夏迎春", phiên âm: "Yǒushì zhōng wú yàn, wú shì xià yíngchūn". Ý của câu thành ngữ này chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi.
Giang Uyển ôm eo anh: "Hạ ca ca ơi, em đói rồi." (Định để là anh Hạ ơi nhưng nghĩ đi nghĩ lại để nguyên gốc vậy).
Độ sát thương của cậu nói này quá lớn, hôn quân trực tiếp đổi từ Giang Uyển thành Hạ Khinh Chu.
"Muốn ăn gì?"
Cô tham lam nói: "Cái gì cũng muốn ăn."
Anh dỗ dành cô: "Lại gọi một câu nữa đi. Anh sẽ làm cho em một bàn Mãn Hán toàn tịch".
"Hạ ca ca."
Hạ Khinh Chu vốn dĩ muốn kiềm chế một chút, nhưng gò má lại không giấu được ý cười.
Bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch đã hứa, cuối cùng được đổi thành mì sợi theo yêu cầu của Giang Uyển. Kỹ năng nấu nướng của anh thực sự rất tốt, ngay cả một tô mì đơn giản cũng có thể làm rất đa dạng.
Giang Uyển cầm lấy chiếc đũa trong tay, còn chưa kịp ăn thì cánh cửa bên cạnh đã mở ra. Hạ Kinh Dương dụi dụi đôi mắt buồn ngủ đi ra: "Mợ, con cũng muốn ăn."
Giang Uyển đẩy bát đến trước mặt thằng bé, bảo nó đợi nguội rồi mới được ăn, cẩn thận bị bỏng.
Hạ Khinh Chu đã quên mất, thằng nhóc này cứ ngửi thấy mùi thơm là có thể tỉnh lại ngay lập tức dù có ngủ say đến đâu. Chỉ có thể vào bếp nấu một bát khác cho Giang Uyển. Cũng không quên nhắc Hạ Kinh Dương đánh răng sau khi ăn.
Lại nằm trên giường, Hạ Khinh Chu không chịu yên tĩnh, nhất định muốn Giang Uyển gọi anh vài lần Hạ ca ca nữa. Gọi tới mức anh sinh ra phản ứng, Giang Uyển mệt tới nỗi không nói được lời nào, hai mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà.
Thì ra dù người có lý trí đến đâu, thì với chuyện này cũng sẽ trở về với bản tính của dã thú.
- -----------
Việc đầu tiên Hạ Nhất Chu làm sau khi trở về Trung Quốc, là đến đón Hạ Kinh Dương. Thằng bé lặng lẽ nằm trên vai mẹ khóc không thành tiếng, không muốn rời xa mợ. Hạ Khinh Chu ăn mặc giản dị, một tay đút túi quần, đứng dựa vào tường nhìn bọn họ đi xa.
Đối mặt với tiếng khóc lóc của đứa nhóc, anh dửng dưng đứng nhìn. Thậm chí trong lòng còn cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng đã tống cổ được cái bóng đèn.
Cơn mưa bắt đầu vào giữa trưa, tiếng hạt mưa đập vào cửa sổ ồn ào, không có quy luật. Mặc dù trời vẫn còn sớm, nhưng trời gần như đen kịt.
Những tấm rèm hoa được kéo ra, trong nhà đã bật đèn.
Có hai tách trà bốc khói trên bàn cà phê, và một bộ phim cũ đang chiếu trên TV.
Giang Uyển có sở thích thiên về những thể loại phim mang tính thời đại.
Bên ngoài phòng là một ngày mưa ồn ào lạnh lẽo, nhưng bên trong lại là khung cảnh ấm áp và yên tĩnh.
Bọn họ đều ở Bắc Thành, bình thường tụ tập cùng nhau cũng tiện hơn.
Chu Gia Mính hiện đang rất hạnh phúc, có một đứa con kháu khỉnh và một người chồng dịu dàng, cô ấy hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Tách cà phê trước mặt đã nguội, chủ đề không biết tại sao lại chuyển sang Tô Ngự. Giang Uyển nghĩ, đây có lẽ mới là mục đích thực sự của việc hẹn cô ra ngoài hôm nay.
"Mình cũng nghe từ bạn của anh ấy thôi, anh ấy đã rời khỏi nhà vài ngày trước vì chuyện mẹ anh ấy."
Hạ Khinh Chu thường rất ít khi nói những chuyện này với Giang Uyển, nhưng vòng tròn này lớn như vậy. Cho dù không cố ý hỏi thăm, cũng sẽ luôn có tin đồn.
Mẹ Tô Ngự đã qua đời cách đây nửa tháng. Lúc đó anh ấy bị cha lừa đi nước ngoài với danh nghĩa công việc, đến tận tuần trước mới nhận được tin báo. Thậm chí còn không được gặp mặt lần cuối cùng.
Cốt lõi của hài kịch lại là một bi kịch không lời.
Tô Ngự bình thường có vẻ không đứng đắn và vô tư, nhưng thực ra anh ấy mới là người tinh tế nhất. Những năm Giang Uyển rời đi, cũng nhờ Tô Ngự thường xuyên có mặt bên Hạ Khinh Chu mà anh mới không rơi vào trạng thái suy sụp hoàn toàn.
"Giang Uyển, có lẽ cậu biết mình và anh ấy từng bên nhau." Ánh mắt Chu Gia Mính nhẹ nhõm, đã không còn chút tiếc nuối nào nữa rồi, "Chuyện chia tay là do anh ấy đề nghị, lúc đó mình rất buồn, nhất là khi thấy thái độ cợt nhả hihi haha của anh ấy lúc nói ra điều này. Lúc đó, mình đã nghĩ, anh ta dựa vào đâu chứ? "
Mãi về sau cô ấy mới biết, hôm đó sau khi cô đi, anh ấy đã uống rượu cả đêm. Uống say cũng không hề làm loạn, cứ thành thật ngồi đó, luôn lẩm bẩm nhỏ giọng nói lời xin lỗi, cũng không biết là đang xin lỗi ai.
Giang Uyển nhìn cô ấy, ngập ngừng không nói.
Chu Gia Mính cười: "Mình nói điều này, không phải là vì không thể buông bỏ anh ấy. Hiện tại mình cũng đã có gia đình riêng, còn rất hạnh phúc. Chỉ là với tư cách một người bạn, mình có hơi lo lắng cho anh ấy."
Người như anh ấy mới thực sự làm người khác không yên tâm. Mọi thứ đều giấu kín trong lòng, luôn cho mọi người thấy những mặt lạc quan nhất. Cảm xúc bị dồn nén lâu ngày, rất dễ thành bệnh.
Giang Uyển bảo cô ấy yên tâm, về phía Tô Ngự, anh ấy sẽ tự biết điều chỉnh, hơn nữa còn có Hạ Khinh Chu ở đó.
Nói đến Hạ Khinh Chu, chủ đề nặng nề dường như trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Bao gồm cả giọng điệu của Chu Gia Mính: "Trước đây mình vẫn luôn tò mò, không biết khi hai người sẽ yêu nhau như thế nào? Không ngờ cũng không khác gì những cặp đôi bình thường."
Giang Uyển cũng mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê: "Mình vốn là người bình thường, có gì khác biệt đâu."
Có thể là thời gian trò chuyện hơi lâu, Hạ Khinh Chu đã gọi điện tới hỏi cô, còn bao lâu nữa để anh đến đón. Giang Uyển nói còn một lúc nữa. Cô có thể tự bắt taxi rồi về, không cần phiền phức như vậy. Hạ Khinh Chu lại bảo không sao, anh sẽ không quấy rầy cô mà chỉ yên lặng chờ đợi ở bên cạnh.
Giang Uyển không có cách nào khác, cuối cùng đành đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Gia Mính liền trêu chọc, "Anh ấy vẫn luôn dính người như vậy sao?"
Giang Uyển nghĩ kỹ: "Thực ra vẫn khá ổn."
"Thế này mà bình thường. Cậu mới ra ngoài được một tiếng."
Giang Uyển cười: "Anh ấy rất sợ ở một mình."
Chu Gia Mính im lặng vài giây. Đột nhiên, cô ấy bắt đầu hoài nghi không biết Hạ Khinh Chu trong mắt Giang Uyển có giống với Hạ Khinh Chu lạnh lùng và nóng tính trong mắt mình hay không.
Hạ Khinh Chu đến rất nhanh, Chu Gia Mính rất hiểu ý nên không ở lại làm chướng mắt, kiếm cớ rời đi.
Trên đường trở về, Giang Uyển nhắc Hạ Khinh Chu chuyện của Tô Ngự, anh bảo cô yên tâm, chuyện này Tô Ngự có thể tự xử lý được.
Giang Uyển khẽ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một lúc sau, tay anh nắm lấy tay cô, đặt lên đùi mình.
"Hôm nay có mệt không?"
Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh ấm áp, suy nghĩ của cô bị kéo lại: "Vẫn ổn, hôm nay đi làm không quá mệt."
Thực tế, Hạ Khinh Chu cũng không khá hơn cô là bao. Khi bận rộn, anh dành gần như toàn bộ thời gian rảnh trên máy bay và ô tô. Bận đến mức trở về chỉ muốn ôm Giang Uyển, cũng không nói câu nào.
Mặc dù cơ thể mệt mỏi, nhưng về mặt nào đó lại không mệt.
Nửa đêm không biết bị dày vò bao lâu. Giang Uyển nằm nghiêng ở trên giường, bị người phía sau ôm lấy.
"A Uyển, đừng quay lưng lại với anh, để anh được thấy em."
Giờ đây, cô không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của anh. Đôi lúc Giang Uyển cho rằng điều này không tốt. Hạ Khinh Chu chính là như thế. Càng nuông chiều anh, anh càng được nước lấn tới. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Giang Uyển vẫn xoay người lại như ý anh.
Hạ Khinh Chu nhân cơ hội ôm cô vào lòng, cúi đầu, tham lam ngửi mùi thơm trên người cô.
"Sau này có con, em sẽ yêu nó nhiều hơn hay anh nhiều hơn?"1
Gần đây, số lần anh hỏi những câu tương tự ngày càng thường xuyên hơn, lần nào Giang Uyển cũng nói: "Như nhau."
Hạ Khinh Chu mất đi sự chín chắn thường ngày, giống như một đứa trẻ đang tranh sủng: "Tình cảm của con người không thể phân chia đồng đều, cho nên câu trả lời của em không có giá trị."
Giang Uyển không biết anh đang nghĩ gì, mỉm cười: "Vậy thì sẽ yêu cha của chúng nhiều hơn."
Hạ Khinh Chu vừa lòng, ôm lấy cô, lại bắt đầu động.
Giang Uyển nắm lấy vai anh, hỏi anh không mệt sao.
Anh vùi đầu vào cổ cô, cười nhẹ: "Làm những việc mình không thích mới có thể mệt mỏi."
Vì vậy, nửa đêm mãi chưa dừng lại.
- --------
Về món quà thất tịch, Giang Uyển hỏi Hạ Khinh Chu sôcôla mà lần trước tặng anh có ngon không.
Anh bảo chưa ăn: "Khó lắm mới có lần em tặng quà, ăn rồi thì chẳng phải là không còn gì sao".
Giang Uyển nghe vậy, bất lực cười thầm, sao lại cảm thấy như cô rất keo kiệt vậy.
"Sôcôla sẽ chảy nếu không ăn đó."
"Vậy thất tịch lần sau em vẫn sẽ tặng quà cho anh chứ?"
"Lại tặng anh một hộp sôcôla khác," cô nói.
Hạ Khinh Chu: "Tại sao vẫn là sôcôla?"
Trước đây khi vẫn chưa ở bên nhau, nhìn thấy khuôn mặt của anh cũng không có cảm giác gì nhiều. Mặc dù lúc nào cũng nghe Chu Gia Mính khen anh đẹp trai như thế nào, nhưng bản thân cô dường như cũng không hề phát giác.
Bên nhau lâu rồi, ngày nào cũng nhìn thấy, mới hiểu vì sao Chu Gia Mính luôn khen ngợi ngoại hình của anh. Cô đưa tay sờ lên mặt anh: "Anh không thích sao?"
Hạ Khinh Chu ngoan ngoãn cúi đầu, chủ động xoa xoa lòng bàn tay cô vài cái: "Thích, em tặng cái gì anh cũng thích."
Buổi tối, Hạ Nhất Chu gọi điện thoại, nói muốn đưa Hạ Kinh Dương đến ở vài ngày. Chị ấy có việc phải đi nước ngoài.
"Không lâu đâu, ước chừng năm ngày thôi."
Giọng của Hạ Khinh Chu lười biếng: "Năm ngày mà không lâu sao? Đủ để cho con trai của chị lật tung mái nhà rồi."
Hạ Nhất Chu cũng biết đứa con trai nhỏ của mình ồn ào như thế nào, nhưng chị ấy thực sự không còn cách nào. Dì giúp việc cũng không trông được nó. Cũng không thể đưa nó tới làm phiền bố mẹ được. Cách đây vài ngày, bố bị ốm, bác sĩ nói rằng ông cần phải nghỉ ngơi. Nếu Hạ Kinh Dương đến đó thì làm gì có chút yên tĩnh nào nữa.
Hạ Nhất Chu cuối cùng đã tìm thấy bước đột phá ở chỗ Giang Uyển. Giang Uyển nhanh chóng đồng ý, cô thích trẻ con, cũng không thấy ồn ào. Hạ Khinh Chu nói sẽ đi tìm một người giúp việc kiên nhẫn hơn.
Giang Uyển cười nói: "Chỉ là năm ngày, không cần phiền phức như vậy."
"Trong viện nhiều việc như vậy, lúc trở về còn bị nó làm ồn. Lỡ không nghỉ ngơi tốt thì sao?"
"Em cũng đâu tới nỗi yếu ớt như anh nghĩ."
Hạ Khinh Chu cuối cùng cũng nghe lời cô, lái xe đến chỗ của Hạ Nhất Chu đón Hạ Kinh Dương. Trên đường đi, anh nhắc nhở: "Lần này con yên tĩnh một chút, đừng có quấy rầy mợ, biết không?"
Hạ Kinh Dương cầm cặp sách và gật đầu rất nghiêm túc. Những ngày đó, nó quả thực đủ ngoan ngoãn, không ồn ào như khi ở nhà.
Chỉ là rất dính người.
Thằng bé luôn dính lấy Giang Uyển, thậm chí còn muốn cô ngủ cùng.
Trên bàn ăn, vị trí trước đó của Hạ Khinh Chu đã bị chiếm. Anh nhìn Hạ Kinh Dương ôm cánh tay Giang Uyển làm nũng: "Mợ ơi, con muốn uống canh."
Giang Uyển lau vụn thức ăn trên miệng nó, sau đó lại bưng bát canh lên, thổi nguội rồi đặt trước mặt thằng bé: "Uống từ từ, đừng để bị sặc."
Nó ngoan ngoãn gật đầu và uống từng ngụm nhỏ.
Giang Uyển nhìn nó nở nụ cười, cô cũng không ăn nhiều. Hạ Khinh Chu để đũa xuống, dựa vào lưng ghế, ngồi im bất động.
Đột nhiên, anh cảm thấy mình là người thừa.
Sau khi dỗ Hạ Kinh Dương ngủ, Giang Uyển trở về phòng.
Hạ Khinh Chu không ở bên trong.
Cô đi vào phòng sách, thấy anh đang nằm trên ghế sô pha, cầm một cuốn sách trên tay. Giang Uyển bước tới, hỏi anh sao muộn như vậy còn không đi ngủ. Anh cười lạnh, lật từng trang sách: "Người bận rộn đích thân đến hỏi han anh cơ à. Thật là thụ sủng nhược kinh."
Giọng điệu âm dương quái khí này, trên mặt chỉ thiếu chút nữa không viết hẳn chữ tức giận mà thôi. Giang Uyển hỏi anh làm sao, tại sao lại tức giận. Anh nhìn quyển sách trên tay: "Anh không tức giận, không sao cả."
Giang Uyển lấy sách đi, ôm lấy anh: "Vẫn còn tức giận sao?"
Anh không nói, nhưng cũng không phản ứng gì.
Giang Uyển ôm chặt hơn một chút, đợi một lúc sau anh mới động đậy. Giọng nói buồn buồn: "Mấy ngày trước, em còn nói là yêu anh nhất."
Hóa ra là bởi vì điều này.
Giang Uyển cười tủm tỉm: "Sao còn ăn giấm cả với trẻ con vậy."
Anh không phủ nhận: "Bụng dạ anh rất nhỏ."
Giang Uyển cười càng tươi, trong mắt tự nhiên lộ ra một chút yêu thương: "Ừ, bạn học Hạ lòng dạ hẹp hòi ơi, bớt giận nha, ngủ trên sô pha rất dễ cảm lạnh."
Bạn học Hạ lòng dạ hẹp hòi cứ thế được cô dỗ dành chỉ bằng một câu nói.
"Ngày mai anh sẽ gọi cho Hạ Nhất Chu bảo chị ấy đón thằng bé về."
Giang Uyển gật đầu, làm theo nguyện vọng của anh.
"Ngày mai em được nghỉ, sẽ ở nhà cùng anh."
Nếu nói vừa rồi mới dỗ hết giận thôi, thì bây giờ đã được dỗ dành tới mức vui vẻ.
"Thực sự hiếm có, bác sĩ Giang lại chủ động đề nghị ở nhà cùng anh."
- -------------
Đêm đó, Hạ Khinh Chu hiếm khi không làm gì.
Ngoại trừ lúc ôm cô, tay anh không lúc nào an phận. Giang Uyển ngủ không được, xoay người nằm ở trong tay anh: "Em đói."
Anh gật đầu: "Anh sẽ gọi điện thoại cho Hạ Kinh Dương ở phòng bên cạnh, kêu nó dậy làm đồ ăn khuya cho em."1
Giang Uyển cười đánh anh: "Anh có bệnh hả."
Anh che chỗ cô vừa đánh, nhỏ giọng tố cáo: "Em giống như tên hôn quân có việc thì ân cần, lúc không cần thì bỏ mặc anh vậy."*
*"有事钟无艳,无事夏迎春", phiên âm: "Yǒushì zhōng wú yàn, wú shì xià yíngchūn". Ý của câu thành ngữ này chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi.
Giang Uyển ôm eo anh: "Hạ ca ca ơi, em đói rồi." (Định để là anh Hạ ơi nhưng nghĩ đi nghĩ lại để nguyên gốc vậy).
Độ sát thương của cậu nói này quá lớn, hôn quân trực tiếp đổi từ Giang Uyển thành Hạ Khinh Chu.
"Muốn ăn gì?"
Cô tham lam nói: "Cái gì cũng muốn ăn."
Anh dỗ dành cô: "Lại gọi một câu nữa đi. Anh sẽ làm cho em một bàn Mãn Hán toàn tịch".
"Hạ ca ca."
Hạ Khinh Chu vốn dĩ muốn kiềm chế một chút, nhưng gò má lại không giấu được ý cười.
Bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch đã hứa, cuối cùng được đổi thành mì sợi theo yêu cầu của Giang Uyển. Kỹ năng nấu nướng của anh thực sự rất tốt, ngay cả một tô mì đơn giản cũng có thể làm rất đa dạng.
Giang Uyển cầm lấy chiếc đũa trong tay, còn chưa kịp ăn thì cánh cửa bên cạnh đã mở ra. Hạ Kinh Dương dụi dụi đôi mắt buồn ngủ đi ra: "Mợ, con cũng muốn ăn."
Giang Uyển đẩy bát đến trước mặt thằng bé, bảo nó đợi nguội rồi mới được ăn, cẩn thận bị bỏng.
Hạ Khinh Chu đã quên mất, thằng nhóc này cứ ngửi thấy mùi thơm là có thể tỉnh lại ngay lập tức dù có ngủ say đến đâu. Chỉ có thể vào bếp nấu một bát khác cho Giang Uyển. Cũng không quên nhắc Hạ Kinh Dương đánh răng sau khi ăn.
Lại nằm trên giường, Hạ Khinh Chu không chịu yên tĩnh, nhất định muốn Giang Uyển gọi anh vài lần Hạ ca ca nữa. Gọi tới mức anh sinh ra phản ứng, Giang Uyển mệt tới nỗi không nói được lời nào, hai mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà.
Thì ra dù người có lý trí đến đâu, thì với chuyện này cũng sẽ trở về với bản tính của dã thú.
- -----------
Việc đầu tiên Hạ Nhất Chu làm sau khi trở về Trung Quốc, là đến đón Hạ Kinh Dương. Thằng bé lặng lẽ nằm trên vai mẹ khóc không thành tiếng, không muốn rời xa mợ. Hạ Khinh Chu ăn mặc giản dị, một tay đút túi quần, đứng dựa vào tường nhìn bọn họ đi xa.
Đối mặt với tiếng khóc lóc của đứa nhóc, anh dửng dưng đứng nhìn. Thậm chí trong lòng còn cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng đã tống cổ được cái bóng đèn.
Cơn mưa bắt đầu vào giữa trưa, tiếng hạt mưa đập vào cửa sổ ồn ào, không có quy luật. Mặc dù trời vẫn còn sớm, nhưng trời gần như đen kịt.
Những tấm rèm hoa được kéo ra, trong nhà đã bật đèn.
Có hai tách trà bốc khói trên bàn cà phê, và một bộ phim cũ đang chiếu trên TV.
Giang Uyển có sở thích thiên về những thể loại phim mang tính thời đại.
Bên ngoài phòng là một ngày mưa ồn ào lạnh lẽo, nhưng bên trong lại là khung cảnh ấm áp và yên tĩnh.
Tác giả :
Biển Bình Trúc