Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)
Chương 41: Lily’s perfect knockout
Chap 41: Lily’s perfect knockout – Cú knockout tuyệt hảo của Lily
– Làm sao em có thể đối xử với anh như thế, hả Thiên Ly?
– Vì sinh tồn!
—-
Tối mồng ba, tiệc ăn mừng Thiên Ly tạm biệt giường bệnh dây dưa đến tận khuya. Hội bạn cuồng việc của bố nán lại bàn chuyện làm ăn với những ly rượu đầy. Mẹ nghén em, nhức đầu xin phép trở về phòng nghỉ ngơi trước, thảng khi ham vui lại ló ra, ngồi tựa đầu vào vai bố buôn chuyện phiếm với các dì. Bố liên tục đánh mắt sang, sợ mẹ vui miệng sẽ nói toạc ra vụ Thiên Ly bị đâm. Đây là bí mật, hầu hết ai tới đây cũng đều đinh ninh cô bé mới trải qua trận ốm nặng.
Quá nửa đêm, khách khứa rục rịch ra về, mấy chục đôi giày giăng ngoài hành lang dần được xỏ sạch trơn. Quà cáp, hoa tươi dành cho Thiên Ly chất đầy nhóc dưới gốc cây thông giáng sinh bố chưa kịp cất. Do biết sẵn tính mẹ dị ứng dùng tiền bạc làm quà, tuyệt nhiên không một góc phong bì ló ra. Nhân viên từ quán ăn của bác và bố ở lại dọn dẹp tinh tươm mọi thứ rồi mới rút đi. Bố cho người chở họ về tận nhà, thưởng thêm khoản tiền kha khá.
Những công tắc đèn lần lượt kêu tách, bóng đêm dần phủ khắp căn nhà rộng rãi, tĩnh lặng đến mức ngỡ như có thể nghe thấy rõ thanh âm của cánh hoa rơi xuống thảm nhà. Đợi phòng ngủ bố mẹ Thiên Ly là một khối vuông tối om lặng như tờ, gã dò đến cánh cửa đóng im lìm suốt cả tối, co tay gõ vài tiếng. Cô gái nhỏ đã nằm lì trong phòng từ chiều, chẳng ai nỡ quấy rầy.
Không có tiếng đáp trả như hòn đá thảy vào miệng giếng thẳm sâu, gã lẳng lặng đẩy cửa bước vào, thoáng khựng bước trước chiếc giường trống trơn, chăn nệm thẳng thớm như vắng hơi người đã lâu. Tiếng nước chảy vọng ra từ cửa phòng tắm khép hờ khiến gã băn khoăn. Thiên Ly trước nay đều luôn xốc cao tinh thần cảnh giác và nhạy cảm đến nỗi không chịu mặc váy, quần short hay áo sát nách, lại lơ đễnh quên đóng cửa lúc tắm táp. Ah, có lẽ đang gội đầu! Gã mở tủ quần áo lấy ra chiếc khăn to sụ, chuẩn bị chụp trọn mái đầu ướt nhẹp. Thiên Ly của gã chẳng bao giờ chịu sấy tóc hay lau khô, cứ để đầu tóc ướt choẹt học bài, có khi ngủ vùi với cuốn sách đọc dở. Gã vu vơ cười, chậm rãi bước vào phòng tắm mịt mờ hơi nước…
Yay! Sập bẫy rồi!
Nhanh như sóc, Thiên Ly bất thình lình lao ra từ gầm giường, đóng sầm cửa phòng tắm, rút phắt chìa khóa. Chuỗi hành động đột ngột nối nhau chỉ trong vòng vài tích tắc như đã tập dượt rất kĩ. Tia đắc thắng ánh lên trong đôi mắt sáng ngời như những vì sao lấp lánh rải đính trên cao, Thiên Ly rời phòng riêng, lò dò bước vào phòng ngủ của khách, cụ thể là của gã trong quãng ngày gần đây.
Thọc tay vào tất thảy các túi áo, túi quần treo trên giá lẫn trong tủ, thò tay đảo khắp các ngăn kéo, hộc bàn, xũ tung chăn gối… Bẵng đi gần chục phút lục lọi công cốc, Thiên Ly ngồi khép mắt trên mép giường, cắn khẽ làn môi dưới. Động tác cô thường làm khi muốn thật tập trung động não giải quyết một vấn đề khó nhằn, đa số là dùng trong học tập hoặc lúc học đòi phá các vụ án trong tiểu thuyết trinh thám. Thiên Ly đang cố bắt chước tư duy quái đản của gã, thử đoán nơi gã giấu hộ chiếu. Bỗng nhiên cô bé đứng phắt dậy, liệng thẳng ánh nhìn sắc bén vào chiếc lò vi sóng. Quả nhiên, ví tiền, hộ chiếu và các loại thẻ nằm hết trên chiếc đĩa kính xoay.
– Thiên Ly, em đang chơi trò gì thế? – Gã lười biếng áp đầu vào cửa phòng tắm, lắng nghe tiếng bước chân cô bé trở lại với vẻ mặt tràn trề hứng thú. Khoảng thời gian chờ đợi, gã mân mê đống mỹ phẩm, kem dưỡng da, máy rửa mặt, máy massage mặt mẹ và chị thi nhau sắm cho Thiên Ly. Tất cả đều còn nguyên.
Phòng cô gái nhỏ đã khóa trái, khoanh lại không gian tách biệt của hai người với cả thế giới. Căn phòng này cách âm siêu tốt, kể cả cô có nổi điên cắt tiết gã và gã có thét ré lên cũng vô tư. Thiên Ly biếng nhác tựa lưng vào cửa phòng tắm, khẽ bật ra tiếng cười hiếm hoi trước gã:
– Trên máy giặt! Xem đi! Chắc vui!
Tạm gác qua cách Thiên Ly nói chuyện như rô bốt, gã đảo con ngươi đến tờ giấy A4 dày đặc chữ in, ghim sẵn chiếc bút bi inox. Trán gã nhăn tít, đôi mắt lập tức tối sầm như đám mây âm u choán kín bầu trời. Những con chữ dập ra từ một khuôn tố rõ gã chuyên gửi hình đồi trụy cho cô bé X – 9 tuổi, chuyên nhắn tin dung tục cho cô bé Y – 10 tuổi, chuyên rủ cô bé Z – 12 tuổi về nhà xem phim khiêu dâm. Và vô số hành động khác mang tính chất xâm-hại-tình-dục-trẻ-em-bằng-cách-không-đụng-chạm.
– Mẹ nó, Thiên Ly! Cái quái gì đây? – Gã gầm lên như sư tử.
– Hỏi thế nghĩa là anh hoàn thành xong phần đọc hiểu rồi đấy! Thằng khốn! – Thiên Ly để vuột câu chửi thề đầu đời rơi khỏi chiếc miệng ngoan, suốt mười bốn năm trời chưa bao giờ biết nói bậy nói tục – Ký tên anh vào! Đừng ngu xuẩn nghĩ tới chuyện dùng chữ ký giả với tôi!
Tức tối nện mạnh cú đấm tận lực vào cửa, gã vò nát tờ giấy ném vào thùng rác, thô thiển quát to:
– Em điên à? Mở cửa ngay cho anh!
– Anh xé một tờ, còn 99 tờ nằm dưới thảm đấy! Xé hết đi, tôi ném vào tiếp 100 tờ khác! – Đang nắm chắc đầu cán dao, Thiên Ly rất thản nhiên vứt ra những lời chọc điên – À, hình như mực trong máy còn đủ in 100 tờ nữa!
Gã điều chỉnh hơi thở đều đặn dần, bao giận dữ bị bắt cóc sạch bởi nét cười dìu dịu bỗng thấp thoáng trên khóe môi. Gã vờ hmmmm như đang huy động toàn thể chất xám vào tình thế quái gở gã vướng phải:
– Thế nào? Anh không ký thì em nhốt anh ở đây xé giấy tới sáng ư?
Thiên Ly cười khẩy sự ấu trĩ của gã. Luôn thế, bao năm gã luôn coi Thiên Ly là mèo con hung dữ thích giơ bộ móng vuốt tí xíu yếu xìu hù người, dù chẳng đủ sức cào sướt một miếng da. Gã cứ vui vẻ vờn đùa cùng những cái bẫy non nớt, những chống cự dai dẳng, những phản kháng vô dụng, những tẩu thoát thất bại của Thiên Ly. Luônlà cô thua thảm hại trong những ngày dài u ám, tự ép bộ não non nớt phải vạch ra đủ thứ kế, hòng thoát thân khỏi nanh vuốt của quỷ. Luôn là gã thắng dễ dàng, vì ăn đứt cô cả chục tuổi đời.
Mười hai tuổi, Thiên Ly từng len lén đổi vốc thuốc an thần thành thuốc ngủ. Gã biết được, chỉ từ tốn dặn dò cô bỏ ngay những trò gây tử vong. Gã chết yểu, cô cũng chẳng sống nổi với pháp luật và người thân của gã. Thiên Ly nghiêm túc rút kinh nghiệm, lần sau giết gã không được để lộ sơ hở. Cô tính toán sẽ bảo gã ăn thử kẹo bạc hà mentos cùng nước coca cola, gã chết do thiếu hiểu biết, đâu ai đổ lỗi được cho cô. Một đứa con nít thiếu kiến thức là điều hiển nhiên! Gã không biết, nên kiên nhẫn giảng giải cho cô về tương tác carbon dioxide và bề mặt viên kẹo, cấm cô ăn linh tinh.
Mười bốn tuổi, chính là Thiên Ly của hôm nay đã đủ ranh ma để hạ gục gã bằng cú knock out tuyệt hảo.
– Anh có hai sự lựa chọn! Một, ký nó, chúng ta quên hẳn nhau. Chỉ cần anh không quấy nhiễu, tôi sẽ không dùng nó bêu xấu anh với phía nhà trường. Hai, không ký, nhất định ép tôi trốn sang Úc! Tốt! Tôi đốt sạch đống giấy tờ trong lò vi sóng! – Chất giọng khô khốc của Thiên Ly pha theo cả sự hả hê, cô nhếch miệng chế giễu – Để xem mấy tháng anh ở Praha chờ hộ chiếu mới, cái bằng thạc sĩ bên Sydney liệu có đi tong?
Căn phòng thoáng chốc chỉ đọng lại mỗi tiếng hít thở nặng nề của gã. Một khi bị người ngay cạnh bên đâm một nhát, chỉ có tắt thở ngay tắp lự…
Bàn tay thon dài với vết chai cầm bút ký rộp vào khoảng trống phía dưới tờ giấy. Gã giao nó cho Thiên Ly, tức là đã bị cô bé dí họng súng đen ngòm sát thái dương. Gã nhúc nhích, cô lập tức bóp cò! Sai lầm của gã không phải là coi nhẹ trí khôn của Thiên Ly, mà đã quá lú lẫn về tình cảm của cô bé sau nhiều năm bên nhau. Cứ ngỡ Thiên Ly có cảm giác với gã dù xíu xiu, gã khăng khăng ôm ghì cô, dù ngửi được mùi thù hằn toát ra khắp người cô. Thiên Ly là quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào, gã vẫn giữ rịt cạnh mình. Yêu thương cô vô ngần và nhẫn nại biết bao nhiêu, rốt cuộc lại bị cô chơi một vố.
Thiên Ly nhặt tờ giấy có chữ kí gã vừa đút qua kẽ hở bên dưới cánh cửa, cô giấu tiệt vào chiếc hộp bí mật nằm trong ngăn đá tủ lạnh. Cô lật gối nhặt lấy con dao găm Thụy Sĩ, đánh rơi nhịp thở theo từng bước chân dè dặt tới cánh cửa phòng tắm đang giam nhốt quỷ dữ. Vặn xong chìa khóa, cô vội thụt lùi về bàn trang điểm, nơi bình xịt hơi cay đứng lẫn trong đống nước hoa.
– Làm sao em có thể đối xử với anh như thế, hả Thiên Ly? – Gã như thì thầm bằng giọng khó tin, nhìn chằm chặp Thiên Ly với đôi mắt ảm đạm tựa chiều mưa rả rích.
– Vì sinh tồn! – Một đáp án đáng thương.
Gã chợt ngửa đầu cười phá một cách điên rồ, rồi chợt cúi đầu gật gù như rất hiểu chuyện.
– Ra là em ở cạnh tôi sống dở chết dở!
– Im và biến đi! – Thiên Ly hất cằm về phía cửa, bủn xỉn từng giây từng phút đối diện kẻ cô căm thù nhất đời.
Bỏ ngoài tai lời xua đuổi, bỏ ngoài mắt dáng vẻ khinh rẻ của Thiên Ly, môi gã vẫn nhướn thành nét cười trầm ổn, chân chậm rãi di chuyển về phía bàn trang điểm. Bị mũi dao sáng loáng chĩa trước mặt, gã đứng yên, rồi bỗng giơ tay bóp mạnh lưỡi dao sắc ngọt. Máu tươi tứa ra, nhanh chóng vấy khắp tay gã, phủ màu đỏ đáng sợ lên đôi mắt mở trừng trừng của Thiên Ly. Cô vội buông tay, con dao găm dính máu rớt độp xuống sàn nhà lạnh cóng. Tiếng choang khẽ như xé toạc bầu không gian im lìm.
Gã mệt mỏi ngồi bệt xuống, ôm đầu lẩm bẩm:
– Nếu biết trước em với anh chỉ tồn tại mỗi thù ghét và dù anh cố gắng bao nhiêu vẫn chẳng cứu vãn nổi, anh đã không bao giờ ngu ngốc vơ tội lỗi cậu ta về mình. Không bao giờ! Đêm đó, và cả những năm sau này! Không bao giờ!
Một dòng linh cảm vô cùng tồi tệ bỗng cuộn trào khắp người Thiên Ly như mạch máu bị đun sôi, cô nghiêng đầu nhìn gã, giọng phát ra từ bờ môi run rẩy nhẹ bẫng như gió:
– Anh vừa nói gì vậy?
– Xin em, đừng quan tâm! – Gã vươn tay định vuốt má Thiên Ly nhưng cô tránh, gã rụt tay về, mỉm cười rất ấm áp – Anh mất sạch cơ hội có em ở bên những ngày học khổ thành tài rồi!
Mặt Thiên Ly cắt không còn giọt máu, thính giác đã quên hoạt động, chẳng thể nghe rõ bất kì điều gì. Cả thế giới như bỗng biến mất. Mỗi mình cô co rúm trong bóng tối bất tận, với ý nghĩ tởm lợm khiếp khủng nảy lan ra khắp đầu.
Đêm đó… Cậu ta…
– Anh diễn kịch! – Thiên Ly gồng mình hét to khi gã sắp rời đi, cô ném chiếc hộp đựng dụng cụ trang điểm vào tấm lưng bất động của gã – Cố tình làm tôi hiểu nhầm anh ấy? Anh tâm thần nặng rồi!
– Đúng vậy, Thiên Ly! – Gã đáp rất khẽ như cái thở dài gài vào không khí, lặng lẽ bỏ ra ngoài,chẳng ngoảnh nhìn Thiên Ly đang bần thần thêm một lần nào.
" Ngày 3 tháng 1 năm…
Tạm thời thoát khỏi gã.
Nhưng tôi phải chịu đựng sống trong cơ thể nhơ nhớp, dơ bẩn này đến bao giờ?
Có kẻ xúi tôi nhảy xuống. Từ tầng 12. "
——————–
giải thích chút, vì bữa trước phím đàn post liền 2 chap nên giờ post 3 chap vì gió ^^
Không biết sao,cứ nghĩ mình viết truyện nhẹ nhàng, ai dè cứ cho lắt léo :(
chap này khá dài đấy, Boo tự khen boo đây =))
– Làm sao em có thể đối xử với anh như thế, hả Thiên Ly?
– Vì sinh tồn!
—-
Tối mồng ba, tiệc ăn mừng Thiên Ly tạm biệt giường bệnh dây dưa đến tận khuya. Hội bạn cuồng việc của bố nán lại bàn chuyện làm ăn với những ly rượu đầy. Mẹ nghén em, nhức đầu xin phép trở về phòng nghỉ ngơi trước, thảng khi ham vui lại ló ra, ngồi tựa đầu vào vai bố buôn chuyện phiếm với các dì. Bố liên tục đánh mắt sang, sợ mẹ vui miệng sẽ nói toạc ra vụ Thiên Ly bị đâm. Đây là bí mật, hầu hết ai tới đây cũng đều đinh ninh cô bé mới trải qua trận ốm nặng.
Quá nửa đêm, khách khứa rục rịch ra về, mấy chục đôi giày giăng ngoài hành lang dần được xỏ sạch trơn. Quà cáp, hoa tươi dành cho Thiên Ly chất đầy nhóc dưới gốc cây thông giáng sinh bố chưa kịp cất. Do biết sẵn tính mẹ dị ứng dùng tiền bạc làm quà, tuyệt nhiên không một góc phong bì ló ra. Nhân viên từ quán ăn của bác và bố ở lại dọn dẹp tinh tươm mọi thứ rồi mới rút đi. Bố cho người chở họ về tận nhà, thưởng thêm khoản tiền kha khá.
Những công tắc đèn lần lượt kêu tách, bóng đêm dần phủ khắp căn nhà rộng rãi, tĩnh lặng đến mức ngỡ như có thể nghe thấy rõ thanh âm của cánh hoa rơi xuống thảm nhà. Đợi phòng ngủ bố mẹ Thiên Ly là một khối vuông tối om lặng như tờ, gã dò đến cánh cửa đóng im lìm suốt cả tối, co tay gõ vài tiếng. Cô gái nhỏ đã nằm lì trong phòng từ chiều, chẳng ai nỡ quấy rầy.
Không có tiếng đáp trả như hòn đá thảy vào miệng giếng thẳm sâu, gã lẳng lặng đẩy cửa bước vào, thoáng khựng bước trước chiếc giường trống trơn, chăn nệm thẳng thớm như vắng hơi người đã lâu. Tiếng nước chảy vọng ra từ cửa phòng tắm khép hờ khiến gã băn khoăn. Thiên Ly trước nay đều luôn xốc cao tinh thần cảnh giác và nhạy cảm đến nỗi không chịu mặc váy, quần short hay áo sát nách, lại lơ đễnh quên đóng cửa lúc tắm táp. Ah, có lẽ đang gội đầu! Gã mở tủ quần áo lấy ra chiếc khăn to sụ, chuẩn bị chụp trọn mái đầu ướt nhẹp. Thiên Ly của gã chẳng bao giờ chịu sấy tóc hay lau khô, cứ để đầu tóc ướt choẹt học bài, có khi ngủ vùi với cuốn sách đọc dở. Gã vu vơ cười, chậm rãi bước vào phòng tắm mịt mờ hơi nước…
Yay! Sập bẫy rồi!
Nhanh như sóc, Thiên Ly bất thình lình lao ra từ gầm giường, đóng sầm cửa phòng tắm, rút phắt chìa khóa. Chuỗi hành động đột ngột nối nhau chỉ trong vòng vài tích tắc như đã tập dượt rất kĩ. Tia đắc thắng ánh lên trong đôi mắt sáng ngời như những vì sao lấp lánh rải đính trên cao, Thiên Ly rời phòng riêng, lò dò bước vào phòng ngủ của khách, cụ thể là của gã trong quãng ngày gần đây.
Thọc tay vào tất thảy các túi áo, túi quần treo trên giá lẫn trong tủ, thò tay đảo khắp các ngăn kéo, hộc bàn, xũ tung chăn gối… Bẵng đi gần chục phút lục lọi công cốc, Thiên Ly ngồi khép mắt trên mép giường, cắn khẽ làn môi dưới. Động tác cô thường làm khi muốn thật tập trung động não giải quyết một vấn đề khó nhằn, đa số là dùng trong học tập hoặc lúc học đòi phá các vụ án trong tiểu thuyết trinh thám. Thiên Ly đang cố bắt chước tư duy quái đản của gã, thử đoán nơi gã giấu hộ chiếu. Bỗng nhiên cô bé đứng phắt dậy, liệng thẳng ánh nhìn sắc bén vào chiếc lò vi sóng. Quả nhiên, ví tiền, hộ chiếu và các loại thẻ nằm hết trên chiếc đĩa kính xoay.
– Thiên Ly, em đang chơi trò gì thế? – Gã lười biếng áp đầu vào cửa phòng tắm, lắng nghe tiếng bước chân cô bé trở lại với vẻ mặt tràn trề hứng thú. Khoảng thời gian chờ đợi, gã mân mê đống mỹ phẩm, kem dưỡng da, máy rửa mặt, máy massage mặt mẹ và chị thi nhau sắm cho Thiên Ly. Tất cả đều còn nguyên.
Phòng cô gái nhỏ đã khóa trái, khoanh lại không gian tách biệt của hai người với cả thế giới. Căn phòng này cách âm siêu tốt, kể cả cô có nổi điên cắt tiết gã và gã có thét ré lên cũng vô tư. Thiên Ly biếng nhác tựa lưng vào cửa phòng tắm, khẽ bật ra tiếng cười hiếm hoi trước gã:
– Trên máy giặt! Xem đi! Chắc vui!
Tạm gác qua cách Thiên Ly nói chuyện như rô bốt, gã đảo con ngươi đến tờ giấy A4 dày đặc chữ in, ghim sẵn chiếc bút bi inox. Trán gã nhăn tít, đôi mắt lập tức tối sầm như đám mây âm u choán kín bầu trời. Những con chữ dập ra từ một khuôn tố rõ gã chuyên gửi hình đồi trụy cho cô bé X – 9 tuổi, chuyên nhắn tin dung tục cho cô bé Y – 10 tuổi, chuyên rủ cô bé Z – 12 tuổi về nhà xem phim khiêu dâm. Và vô số hành động khác mang tính chất xâm-hại-tình-dục-trẻ-em-bằng-cách-không-đụng-chạm.
– Mẹ nó, Thiên Ly! Cái quái gì đây? – Gã gầm lên như sư tử.
– Hỏi thế nghĩa là anh hoàn thành xong phần đọc hiểu rồi đấy! Thằng khốn! – Thiên Ly để vuột câu chửi thề đầu đời rơi khỏi chiếc miệng ngoan, suốt mười bốn năm trời chưa bao giờ biết nói bậy nói tục – Ký tên anh vào! Đừng ngu xuẩn nghĩ tới chuyện dùng chữ ký giả với tôi!
Tức tối nện mạnh cú đấm tận lực vào cửa, gã vò nát tờ giấy ném vào thùng rác, thô thiển quát to:
– Em điên à? Mở cửa ngay cho anh!
– Anh xé một tờ, còn 99 tờ nằm dưới thảm đấy! Xé hết đi, tôi ném vào tiếp 100 tờ khác! – Đang nắm chắc đầu cán dao, Thiên Ly rất thản nhiên vứt ra những lời chọc điên – À, hình như mực trong máy còn đủ in 100 tờ nữa!
Gã điều chỉnh hơi thở đều đặn dần, bao giận dữ bị bắt cóc sạch bởi nét cười dìu dịu bỗng thấp thoáng trên khóe môi. Gã vờ hmmmm như đang huy động toàn thể chất xám vào tình thế quái gở gã vướng phải:
– Thế nào? Anh không ký thì em nhốt anh ở đây xé giấy tới sáng ư?
Thiên Ly cười khẩy sự ấu trĩ của gã. Luôn thế, bao năm gã luôn coi Thiên Ly là mèo con hung dữ thích giơ bộ móng vuốt tí xíu yếu xìu hù người, dù chẳng đủ sức cào sướt một miếng da. Gã cứ vui vẻ vờn đùa cùng những cái bẫy non nớt, những chống cự dai dẳng, những phản kháng vô dụng, những tẩu thoát thất bại của Thiên Ly. Luônlà cô thua thảm hại trong những ngày dài u ám, tự ép bộ não non nớt phải vạch ra đủ thứ kế, hòng thoát thân khỏi nanh vuốt của quỷ. Luôn là gã thắng dễ dàng, vì ăn đứt cô cả chục tuổi đời.
Mười hai tuổi, Thiên Ly từng len lén đổi vốc thuốc an thần thành thuốc ngủ. Gã biết được, chỉ từ tốn dặn dò cô bỏ ngay những trò gây tử vong. Gã chết yểu, cô cũng chẳng sống nổi với pháp luật và người thân của gã. Thiên Ly nghiêm túc rút kinh nghiệm, lần sau giết gã không được để lộ sơ hở. Cô tính toán sẽ bảo gã ăn thử kẹo bạc hà mentos cùng nước coca cola, gã chết do thiếu hiểu biết, đâu ai đổ lỗi được cho cô. Một đứa con nít thiếu kiến thức là điều hiển nhiên! Gã không biết, nên kiên nhẫn giảng giải cho cô về tương tác carbon dioxide và bề mặt viên kẹo, cấm cô ăn linh tinh.
Mười bốn tuổi, chính là Thiên Ly của hôm nay đã đủ ranh ma để hạ gục gã bằng cú knock out tuyệt hảo.
– Anh có hai sự lựa chọn! Một, ký nó, chúng ta quên hẳn nhau. Chỉ cần anh không quấy nhiễu, tôi sẽ không dùng nó bêu xấu anh với phía nhà trường. Hai, không ký, nhất định ép tôi trốn sang Úc! Tốt! Tôi đốt sạch đống giấy tờ trong lò vi sóng! – Chất giọng khô khốc của Thiên Ly pha theo cả sự hả hê, cô nhếch miệng chế giễu – Để xem mấy tháng anh ở Praha chờ hộ chiếu mới, cái bằng thạc sĩ bên Sydney liệu có đi tong?
Căn phòng thoáng chốc chỉ đọng lại mỗi tiếng hít thở nặng nề của gã. Một khi bị người ngay cạnh bên đâm một nhát, chỉ có tắt thở ngay tắp lự…
Bàn tay thon dài với vết chai cầm bút ký rộp vào khoảng trống phía dưới tờ giấy. Gã giao nó cho Thiên Ly, tức là đã bị cô bé dí họng súng đen ngòm sát thái dương. Gã nhúc nhích, cô lập tức bóp cò! Sai lầm của gã không phải là coi nhẹ trí khôn của Thiên Ly, mà đã quá lú lẫn về tình cảm của cô bé sau nhiều năm bên nhau. Cứ ngỡ Thiên Ly có cảm giác với gã dù xíu xiu, gã khăng khăng ôm ghì cô, dù ngửi được mùi thù hằn toát ra khắp người cô. Thiên Ly là quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào, gã vẫn giữ rịt cạnh mình. Yêu thương cô vô ngần và nhẫn nại biết bao nhiêu, rốt cuộc lại bị cô chơi một vố.
Thiên Ly nhặt tờ giấy có chữ kí gã vừa đút qua kẽ hở bên dưới cánh cửa, cô giấu tiệt vào chiếc hộp bí mật nằm trong ngăn đá tủ lạnh. Cô lật gối nhặt lấy con dao găm Thụy Sĩ, đánh rơi nhịp thở theo từng bước chân dè dặt tới cánh cửa phòng tắm đang giam nhốt quỷ dữ. Vặn xong chìa khóa, cô vội thụt lùi về bàn trang điểm, nơi bình xịt hơi cay đứng lẫn trong đống nước hoa.
– Làm sao em có thể đối xử với anh như thế, hả Thiên Ly? – Gã như thì thầm bằng giọng khó tin, nhìn chằm chặp Thiên Ly với đôi mắt ảm đạm tựa chiều mưa rả rích.
– Vì sinh tồn! – Một đáp án đáng thương.
Gã chợt ngửa đầu cười phá một cách điên rồ, rồi chợt cúi đầu gật gù như rất hiểu chuyện.
– Ra là em ở cạnh tôi sống dở chết dở!
– Im và biến đi! – Thiên Ly hất cằm về phía cửa, bủn xỉn từng giây từng phút đối diện kẻ cô căm thù nhất đời.
Bỏ ngoài tai lời xua đuổi, bỏ ngoài mắt dáng vẻ khinh rẻ của Thiên Ly, môi gã vẫn nhướn thành nét cười trầm ổn, chân chậm rãi di chuyển về phía bàn trang điểm. Bị mũi dao sáng loáng chĩa trước mặt, gã đứng yên, rồi bỗng giơ tay bóp mạnh lưỡi dao sắc ngọt. Máu tươi tứa ra, nhanh chóng vấy khắp tay gã, phủ màu đỏ đáng sợ lên đôi mắt mở trừng trừng của Thiên Ly. Cô vội buông tay, con dao găm dính máu rớt độp xuống sàn nhà lạnh cóng. Tiếng choang khẽ như xé toạc bầu không gian im lìm.
Gã mệt mỏi ngồi bệt xuống, ôm đầu lẩm bẩm:
– Nếu biết trước em với anh chỉ tồn tại mỗi thù ghét và dù anh cố gắng bao nhiêu vẫn chẳng cứu vãn nổi, anh đã không bao giờ ngu ngốc vơ tội lỗi cậu ta về mình. Không bao giờ! Đêm đó, và cả những năm sau này! Không bao giờ!
Một dòng linh cảm vô cùng tồi tệ bỗng cuộn trào khắp người Thiên Ly như mạch máu bị đun sôi, cô nghiêng đầu nhìn gã, giọng phát ra từ bờ môi run rẩy nhẹ bẫng như gió:
– Anh vừa nói gì vậy?
– Xin em, đừng quan tâm! – Gã vươn tay định vuốt má Thiên Ly nhưng cô tránh, gã rụt tay về, mỉm cười rất ấm áp – Anh mất sạch cơ hội có em ở bên những ngày học khổ thành tài rồi!
Mặt Thiên Ly cắt không còn giọt máu, thính giác đã quên hoạt động, chẳng thể nghe rõ bất kì điều gì. Cả thế giới như bỗng biến mất. Mỗi mình cô co rúm trong bóng tối bất tận, với ý nghĩ tởm lợm khiếp khủng nảy lan ra khắp đầu.
Đêm đó… Cậu ta…
– Anh diễn kịch! – Thiên Ly gồng mình hét to khi gã sắp rời đi, cô ném chiếc hộp đựng dụng cụ trang điểm vào tấm lưng bất động của gã – Cố tình làm tôi hiểu nhầm anh ấy? Anh tâm thần nặng rồi!
– Đúng vậy, Thiên Ly! – Gã đáp rất khẽ như cái thở dài gài vào không khí, lặng lẽ bỏ ra ngoài,chẳng ngoảnh nhìn Thiên Ly đang bần thần thêm một lần nào.
" Ngày 3 tháng 1 năm…
Tạm thời thoát khỏi gã.
Nhưng tôi phải chịu đựng sống trong cơ thể nhơ nhớp, dơ bẩn này đến bao giờ?
Có kẻ xúi tôi nhảy xuống. Từ tầng 12. "
——————–
giải thích chút, vì bữa trước phím đàn post liền 2 chap nên giờ post 3 chap vì gió ^^
Không biết sao,cứ nghĩ mình viết truyện nhẹ nhàng, ai dè cứ cho lắt léo :(
chap này khá dài đấy, Boo tự khen boo đây =))
Tác giả :
Lynk Boo