Vì Em Có Anh
Chương 5: Thầy giáo mới rất lưu manh
Gương mặt này, giọng nói này, dáng người này:
-Ú ú, anh chẳng phải người hôm đó sao. Đúng rồi, đúng là người hôm đó đã bế tôi. Là học sinh mới chuyển đến hả? Hoan nghênh hoan nghênh..
Vừa nói nó vừa vỗ tay đôm đốp. Rồi giật mình bởi cái cau màu của oppa và sự im lặng của cả lớp đang trợn tròn đôi mắt nhìn nó như người từ trên sao hỏa mới về.
Oppa nhìn nó một hồi rồi tít mắt cười:
-À à thì ra là cô nàng quần chip. Sao rồi, gần đây có bị ngã khoe quần chip hay không. Mà guu thầm mĩ của cô khá giống tôi đó. Chiếc quần rất đẹp.
Cả lớp nhìn nó cười ồ cả lên rồi trêu chọc đủ kiểu.
-Nói chuyện sau nhé supergirl. Giờ tôi là giáo viên, he he. Chúng ta bắt đầu bài học nào.
Từ đầu đến cuối vẫn chẳng hiểu gì cả? Rõ rang cái người vừa rồi chính là người đã xả thân cứu nó trước ánh mắt châm chọc khinh bỉ của mọi người mà, người đó chẳng phải còn rất trẻ sao. Sao lại là thầy giáo? Còn nữa, cái thái độ hành động đó là sao? Trời ơi!!!!!!!!!
-Đồ giả nai, đồ hai mặt! Cái gì mà lạnh lung đòi áo, cái gì mà" còn không trả tôi áo". Lạnh lung như thế, đáng yêu như thế mà hôm nay có khác nào… thầy hiệu trưởng đâu? Mất công mình phong cho anh ta là oppa.
Nhìn Khánh Đằng viết bảng mà ghét cay ghét đắng, nó chu mỏ bĩu môi, lầm bầm nói Khánh Đằng. Rồi đúng thời khắc lịch sử “ chu mỏ bĩu môi" cực kì cá sâu đó, thầy Khánh Đằng quay mặt lại nhìn thẳng nó, theo như phân tích phán đoán cực kì có lí của nó thì thầy sẽ gọi nó lên lên bảng nhận hình phạt.
-Ớ, cài quái gì đây, anh ta đang làm gì thế kia?
Nó đứng người trước hành động của Khánh Đằng.
Đứng người quả là ko uổng công, bởi thầy giáo yêu quý của nó đang trợn mắt, lè lưỡi tạo vẻ lêu lêu nó. Rồi thoắt cái lại quay lên viết bảng.
Không thể tin nổi? Làm sao có thể tin vào mắt mình được chứ. Chỉ sau 1 2 3 5 ngày mà tính cách con người đã thay đổi 360’ như thế sao.
Giờ ra chơi, tranh thủ lên thư viện của trường để mượn sách. Đương nhiên sách ở đây không phải về khoa học hay văn mẫu nào cả, chỉ là những tiêu thuyết ngôn tình đầy mơ mộng ^^ Bởi thế cái trí tưởng tượng của nó mới đạt lv max.
Cuối cùng cũng tìm thấy thứ mà nó muốn tìm nhưng lạ thay, dù có cố gắng thế nào chăng nữa nhưng vẫn không tài nào lấy cuốn sách đó ra được. Cố lên tí nữa nào! Cố lên!....chà lấy được rồi.
-Á á á…@@@@
Nó giật mình, à không, phải nói là kinh hãi mới đúng. Khi quyển sách được rút ra thì hiện lên trước mặt nó là…1 con quái vật.
Không! Không! Sao lại có quái vật ở thời đại này được chứ? Tên quái vật kia đang trợn tròn mắt, múi thì bị bàn tay kéo sếch lên như mữi heo. Đã thế hai mắt như biến mất bở hắn ta cười tít hết cả.
Nhìn từ góc độ của nó thì quả là đáng sợ!
-Ahihi! Học sinh quần chip! Supergirl của thầy!
Hiazz. Người duy nhất gọi nó như thế chỉ có thể là Thầy Khánh Đằng đáng ghét. Cái gương mặt quái dị kia cũng đã trở lại bình thường. Nhìn kĩ thì… rất điển trai là đằng khác^^
-Anh.. À thầy Đằng.. Sao thầy lại ở đây?
Khánh Đằng nhanh chóng chạy vòng qua kệ sách đến bên nó, nhăn nhở nói:
-Tại sao? Tại sao ư? Đương nhiên đến đây là để mượn sách rồi. Chứ đâu phải đến mua mắm tôm/
Tất nhiên là nó biết thế, nhưng quan trọng ở chỗ là: Từ chỗ nó, bán kình 10m, tương đương cới 6 kệ sách đều là tiểu thuyết ngôn tình, Còn tài liệu tiếng anh hay nhưng quyển sách dành cho thầy thì ở tít tắp đâu đó mà nó không biết vì nó chưa bao giờ tìm đến những chỗ đó.
-Nhưng nhưng ở đây là sách dành cho con gái mà.
Thầy Đằng đang chăm chú đọc tên các bìa của sách liền quay người lại, đưa tay lên đầu huơ huơ, thu lại trước ngực mà nói:
-Mơ mộng mơ mộng! Tiểu thuyết chỉ dành cho con gái thôi sao? Thách kẹo em tìm được cuốn tiểu thuyết nào trong đây ghi là: Chống chỉ định con trai đấy.
Cũng phải nhá, đúng là chưa bao giờ thấy quyển tiểu thuyết nào ghi như thế, và cũng chưa gặp đại anh hung…mộng mơ cả.
-Supergirl, đi cắm trại với thầy đi. Mai và ngày kia được nghỉ mà. Thầy xin bố mẹ cho^^^
Nói rồi, chưa kịp để nó phản ứng đã nắm tay nó kéo lôi đi.
Hừm, đằng nào cũng bắt nó đi thì còn hỏi nó làm gì nữa chứ.
Vừa ra khỏi thư viện thì nó và thầy vô tình va phải người nào đó, nó suýt ngã dúi xuống nhưng thầy Đằng đã nhanh tay dang ra đỡ kịp. Theo quán tính nó lao vào lòng Khánh Đằng luôn.
Hốt hoảng đẩy thầy Đằng ra và định nói lời cảm ơn thì cảm thấy một luồng hơi lạnh từ phía sau phả đến khiến tóc gáy nó dựng đứng. Linh cảm thấy điều chẳng lành, nó quay phắt người lại thì bắt gặp ánh mắt của anh… một ánh mắt lạnh lung vô cảm.
PHan Lâm đứng đó, dùng ánh mắt sắt đá có thể dùng giết người để nhìn Khánh Đằng. Nó thì chẳng biết điều đó, cứ nhìn Lâm nhìn Đằng cười toe toét rồi thấy không khí không được bình thường cho lắm thì nín bặt...
Im lặng
Im lặng
Cuối cùng thì Thầy Khánh Đằng lại cười ha há :
- Supergirl chúng ta đi nào, em nên trả công tôi vụ hôm trước chứ. Đi luôn ngay nào, thầy đã chuẩn bị hết các dụng cụ cần thiết rồi.
Vừa nói KHánh Đằng lại tranh thủ cầm tay nó mà lôi đi. Nó chỉ kịp nói với Phan Lâm:
- Lâm à, em đi cắm trại với thầy Đằng, gặp lại anh sau.
Khi bóng nó xa hẳn, Phan Lâm nghiến răng mà ném phăng chiếc điện thoại vertu đang đổ chuông trong túi xuống đất.
Rồi lấy xe chạy đuổi theo nó và khánh Đằng.
Lần đầu tiên được ngồi trên chiếc xe ferrari mui trần đi với vận tốc cực cao, đây lại là một quãng đường cao tốc dẫn đến ngoại ô cực vắng và yên tĩnh nên càng làm nó phấn chấn. Nó không ngừng hét thật lớn theo tiếng gió một cách phấn khích.
Nó không để ý rằng, người cầm vô lăng là Khánh Đăng đã nhìn thấy chiếc Lamborghi bám theo suốt dọc đường nên đã tăng tốc, chủ ý là muốn có một đua xe thật hoành tráng.
Người lái chiếc Lambor đi phía sau thì hơi nhếch mép khi thấy nó cứ hét mãi, rồi lại gằn chặt lấy vô lăng để không bị chiếc xe phía trước bỏ xa.
Đoạn đường cao tốc thật náo nhiệt với tiếng rú ga của 2 siêu xe và giọng trong sáng của một cô gái.....
By: Z.Y
Đăng bởi: Z.Y
Tái bút: Xin chào mọi người, rất vui được gặp lại. Có rất nhiều người nói tôi hay phàn nàn và lảm nhảm như một bà già. NHưng biết sao được, chương trước tôi đã giải thích rồi mà. Bất đắc dĩ tôi mới phải làm như thế này. Hôm nay tôi sẽ giới thiệu một chút về tôi nhé, có thể các bạn không quan tâm, nhưng tôi muốn bài viết của tôi được đủ 1500 từ nên mọng mọi người thông cảm.
NHư mọi người đã biết, bút danh của tôi là Z.Y. ( Z trong Zinnie là biệt danh của tôi, CÒn Y trong Ying, người quan trọng đối với tôi) mà tôi xin đính chính lại với độc giả, tôi mới u15 không phải bà già nào cả, và tôi và nữ. Chỉ mong độc giả theo dõi và đọc chuyện của tôi. Rất cảm ơn mọi người đã đọc đến đây. Hẹn gặp lại vào chương sau^^
-Ú ú, anh chẳng phải người hôm đó sao. Đúng rồi, đúng là người hôm đó đã bế tôi. Là học sinh mới chuyển đến hả? Hoan nghênh hoan nghênh..
Vừa nói nó vừa vỗ tay đôm đốp. Rồi giật mình bởi cái cau màu của oppa và sự im lặng của cả lớp đang trợn tròn đôi mắt nhìn nó như người từ trên sao hỏa mới về.
Oppa nhìn nó một hồi rồi tít mắt cười:
-À à thì ra là cô nàng quần chip. Sao rồi, gần đây có bị ngã khoe quần chip hay không. Mà guu thầm mĩ của cô khá giống tôi đó. Chiếc quần rất đẹp.
Cả lớp nhìn nó cười ồ cả lên rồi trêu chọc đủ kiểu.
-Nói chuyện sau nhé supergirl. Giờ tôi là giáo viên, he he. Chúng ta bắt đầu bài học nào.
Từ đầu đến cuối vẫn chẳng hiểu gì cả? Rõ rang cái người vừa rồi chính là người đã xả thân cứu nó trước ánh mắt châm chọc khinh bỉ của mọi người mà, người đó chẳng phải còn rất trẻ sao. Sao lại là thầy giáo? Còn nữa, cái thái độ hành động đó là sao? Trời ơi!!!!!!!!!
-Đồ giả nai, đồ hai mặt! Cái gì mà lạnh lung đòi áo, cái gì mà" còn không trả tôi áo". Lạnh lung như thế, đáng yêu như thế mà hôm nay có khác nào… thầy hiệu trưởng đâu? Mất công mình phong cho anh ta là oppa.
Nhìn Khánh Đằng viết bảng mà ghét cay ghét đắng, nó chu mỏ bĩu môi, lầm bầm nói Khánh Đằng. Rồi đúng thời khắc lịch sử “ chu mỏ bĩu môi" cực kì cá sâu đó, thầy Khánh Đằng quay mặt lại nhìn thẳng nó, theo như phân tích phán đoán cực kì có lí của nó thì thầy sẽ gọi nó lên lên bảng nhận hình phạt.
-Ớ, cài quái gì đây, anh ta đang làm gì thế kia?
Nó đứng người trước hành động của Khánh Đằng.
Đứng người quả là ko uổng công, bởi thầy giáo yêu quý của nó đang trợn mắt, lè lưỡi tạo vẻ lêu lêu nó. Rồi thoắt cái lại quay lên viết bảng.
Không thể tin nổi? Làm sao có thể tin vào mắt mình được chứ. Chỉ sau 1 2 3 5 ngày mà tính cách con người đã thay đổi 360’ như thế sao.
Giờ ra chơi, tranh thủ lên thư viện của trường để mượn sách. Đương nhiên sách ở đây không phải về khoa học hay văn mẫu nào cả, chỉ là những tiêu thuyết ngôn tình đầy mơ mộng ^^ Bởi thế cái trí tưởng tượng của nó mới đạt lv max.
Cuối cùng cũng tìm thấy thứ mà nó muốn tìm nhưng lạ thay, dù có cố gắng thế nào chăng nữa nhưng vẫn không tài nào lấy cuốn sách đó ra được. Cố lên tí nữa nào! Cố lên!....chà lấy được rồi.
-Á á á…@@@@
Nó giật mình, à không, phải nói là kinh hãi mới đúng. Khi quyển sách được rút ra thì hiện lên trước mặt nó là…1 con quái vật.
Không! Không! Sao lại có quái vật ở thời đại này được chứ? Tên quái vật kia đang trợn tròn mắt, múi thì bị bàn tay kéo sếch lên như mữi heo. Đã thế hai mắt như biến mất bở hắn ta cười tít hết cả.
Nhìn từ góc độ của nó thì quả là đáng sợ!
-Ahihi! Học sinh quần chip! Supergirl của thầy!
Hiazz. Người duy nhất gọi nó như thế chỉ có thể là Thầy Khánh Đằng đáng ghét. Cái gương mặt quái dị kia cũng đã trở lại bình thường. Nhìn kĩ thì… rất điển trai là đằng khác^^
-Anh.. À thầy Đằng.. Sao thầy lại ở đây?
Khánh Đằng nhanh chóng chạy vòng qua kệ sách đến bên nó, nhăn nhở nói:
-Tại sao? Tại sao ư? Đương nhiên đến đây là để mượn sách rồi. Chứ đâu phải đến mua mắm tôm/
Tất nhiên là nó biết thế, nhưng quan trọng ở chỗ là: Từ chỗ nó, bán kình 10m, tương đương cới 6 kệ sách đều là tiểu thuyết ngôn tình, Còn tài liệu tiếng anh hay nhưng quyển sách dành cho thầy thì ở tít tắp đâu đó mà nó không biết vì nó chưa bao giờ tìm đến những chỗ đó.
-Nhưng nhưng ở đây là sách dành cho con gái mà.
Thầy Đằng đang chăm chú đọc tên các bìa của sách liền quay người lại, đưa tay lên đầu huơ huơ, thu lại trước ngực mà nói:
-Mơ mộng mơ mộng! Tiểu thuyết chỉ dành cho con gái thôi sao? Thách kẹo em tìm được cuốn tiểu thuyết nào trong đây ghi là: Chống chỉ định con trai đấy.
Cũng phải nhá, đúng là chưa bao giờ thấy quyển tiểu thuyết nào ghi như thế, và cũng chưa gặp đại anh hung…mộng mơ cả.
-Supergirl, đi cắm trại với thầy đi. Mai và ngày kia được nghỉ mà. Thầy xin bố mẹ cho^^^
Nói rồi, chưa kịp để nó phản ứng đã nắm tay nó kéo lôi đi.
Hừm, đằng nào cũng bắt nó đi thì còn hỏi nó làm gì nữa chứ.
Vừa ra khỏi thư viện thì nó và thầy vô tình va phải người nào đó, nó suýt ngã dúi xuống nhưng thầy Đằng đã nhanh tay dang ra đỡ kịp. Theo quán tính nó lao vào lòng Khánh Đằng luôn.
Hốt hoảng đẩy thầy Đằng ra và định nói lời cảm ơn thì cảm thấy một luồng hơi lạnh từ phía sau phả đến khiến tóc gáy nó dựng đứng. Linh cảm thấy điều chẳng lành, nó quay phắt người lại thì bắt gặp ánh mắt của anh… một ánh mắt lạnh lung vô cảm.
PHan Lâm đứng đó, dùng ánh mắt sắt đá có thể dùng giết người để nhìn Khánh Đằng. Nó thì chẳng biết điều đó, cứ nhìn Lâm nhìn Đằng cười toe toét rồi thấy không khí không được bình thường cho lắm thì nín bặt...
Im lặng
Im lặng
Cuối cùng thì Thầy Khánh Đằng lại cười ha há :
- Supergirl chúng ta đi nào, em nên trả công tôi vụ hôm trước chứ. Đi luôn ngay nào, thầy đã chuẩn bị hết các dụng cụ cần thiết rồi.
Vừa nói KHánh Đằng lại tranh thủ cầm tay nó mà lôi đi. Nó chỉ kịp nói với Phan Lâm:
- Lâm à, em đi cắm trại với thầy Đằng, gặp lại anh sau.
Khi bóng nó xa hẳn, Phan Lâm nghiến răng mà ném phăng chiếc điện thoại vertu đang đổ chuông trong túi xuống đất.
Rồi lấy xe chạy đuổi theo nó và khánh Đằng.
Lần đầu tiên được ngồi trên chiếc xe ferrari mui trần đi với vận tốc cực cao, đây lại là một quãng đường cao tốc dẫn đến ngoại ô cực vắng và yên tĩnh nên càng làm nó phấn chấn. Nó không ngừng hét thật lớn theo tiếng gió một cách phấn khích.
Nó không để ý rằng, người cầm vô lăng là Khánh Đăng đã nhìn thấy chiếc Lamborghi bám theo suốt dọc đường nên đã tăng tốc, chủ ý là muốn có một đua xe thật hoành tráng.
Người lái chiếc Lambor đi phía sau thì hơi nhếch mép khi thấy nó cứ hét mãi, rồi lại gằn chặt lấy vô lăng để không bị chiếc xe phía trước bỏ xa.
Đoạn đường cao tốc thật náo nhiệt với tiếng rú ga của 2 siêu xe và giọng trong sáng của một cô gái.....
By: Z.Y
Đăng bởi: Z.Y
Tái bút: Xin chào mọi người, rất vui được gặp lại. Có rất nhiều người nói tôi hay phàn nàn và lảm nhảm như một bà già. NHưng biết sao được, chương trước tôi đã giải thích rồi mà. Bất đắc dĩ tôi mới phải làm như thế này. Hôm nay tôi sẽ giới thiệu một chút về tôi nhé, có thể các bạn không quan tâm, nhưng tôi muốn bài viết của tôi được đủ 1500 từ nên mọng mọi người thông cảm.
NHư mọi người đã biết, bút danh của tôi là Z.Y. ( Z trong Zinnie là biệt danh của tôi, CÒn Y trong Ying, người quan trọng đối với tôi) mà tôi xin đính chính lại với độc giả, tôi mới u15 không phải bà già nào cả, và tôi và nữ. Chỉ mong độc giả theo dõi và đọc chuyện của tôi. Rất cảm ơn mọi người đã đọc đến đây. Hẹn gặp lại vào chương sau^^
Tác giả :
Z.Y