Vì Em Có Anh
Chương 14
Mệt...vì cười...vì hò hét.Đã lâu lắm rồi Nghi chưa được vui vẻ " hết ga" thế này. Calo trong người cô dường như chẳng còn. Chạy đến phía người con trai đang như tảng băng ngồi trên ghế đá. Ngồi xuống bên cạnh khẽ giật áo anh.
- Lâm! Em đói rồi!
Phan Lâm suýt bật cười trước giọng nói và điệu bộ trẻ con của Dương Nghi. Anh đưa tay vuốt mái tóc cô.
- Em muốn ăn gì?
- Bún đậu mắm tôm...
- Chà!!! - Một giọng nói không mấy thiện cảm cho lắm tự nhiên xen vào.
Cơ mặt Phan Lâm đang dãn ra bởi một nụ cười sắp hé thì...khuôn mặt nhăn nhó lại đi khi thấy Khánh Đằng .Với khuôn mặt tươi như bông hoa loa kèn kèm theo chiếc quần short đen, áo phông họa tiết lởm chởm, chiếc mũ phớt đội ngược ra sau. Chẳng có ai lại nghĩ anh chàng này là giáo viên ngoại ngữ của trường cấp 3 nổi tiếng.
-" Quần chip" đi ăn với thầy nhé!
Vẫn " ngựa quen đường cũ" Khánh Đằng đã khéo léo đi trên chiếc giày patin với tốc độ như gió kéo Dương Nghi đi buộc Phan Lâm cũng phải đi theo.
* Quán bún đậu mắm tôm*
- Ăn thôi!!!
Dương Nghi và Khánh Đằng đồng thanh sau khi chạm đũa 3 cái.
- Em biết không, thầy nghiện món này từ bé .Sang nước ngoài du học không được ăn... chán chết đi được. Nhưng mà món này thực sự...- Nhai và nuốt nước miếng đậu phụ trong miệng Khánh Đằng tiếp- Thực sự là quá ngon!
- Đúng đúng em rất rất rất rất thích luôn, sau này chúng ta sẽ cùng đi ăn nhé!
- Zô nào zô nào zô cho món bún đậu thần thoại- Dương Nghi hưởng ứng. Rồi 2 người cầm li trà đá lên mà "cụng"
Phan Lâm từ nãy đến giờ ngồi im lặng quan sát hai người nói chuyện giờ cũng lên tiếng:
- Vô vị ! Sao lại có thể ăn thứ gì sột sệt mà lại có mùi khó chịu như thế.
Khánh Đằng ăn thêm một miếng đậu phụ, quay sang Phan Lâm:
- Không vô vị! Không vô vị ! Em chắc chưa ăn bao giờ ăn thì sao có thể hiểu được hết vị ngon của món này. Con trai Việt Nam chắc ai cũng đã từng ăn mắn tôm rồi. Hay em đi không phải chuẩn men, really ? ha ha
-Ai nói tôi không ăn được. -Rồi anh mạnh mẽ lấy đũa gắp một miếng đậu dầm mắm rồi bỏ vào miệng...Kết quả là anh đã nôn gần 30 phút. Mặt mũi thì đỏ lựng lên, anh phải về trước và anh cũng không quên kéo Dương Nghi đưa cô về nhà, anh chẳng thích thấy cô ở cùng với Khánh Đằng khi anh không ở đó.
***
Một căn phòng nhỏ và tối xung quanh dán chi chít các bức ảnh chụp lén. Người đàn ông đứng nhìn đống ảnh.Nắm chặt tay và nhếch mép cười .
***
Dường như từ khi quen với Phan Lâm cuộc sống của Dương Nghi đã cải thiện hơn rất nhiều. Cô đã không dậy muộn để lỡ chuyến xe buýt như ngày trước. Bây giờ cô đang đứng trên xe buýt tràn đầy năng lượng của ngày mới.
Chiếc xe khá đông nên cô không có chỗ ngồi. Bỗng nghe tiếng kêu thảm thiết ở phía sau cô, phản xạ cô quay lại một bàn tay ở gần chiếc váy của cô. Bàn tay ấy bị một bàn tay khác bẻ trẹo đi trông có vẻ đau đớn.
- Xin cậu xin cậu, lần sau tôi sẽ không như thế nữa. - Người đàn ông có bàn tay bị vặn van xin tha thiết, sau khi được tha thì nhanh chóng xin xuống xe.
- Lần sau đừng đi xe buýt nữa, tôi sẽ đến đón em .
Phan Lâm với khuôn mặt không cảm xúc nói. - Đừng hỏi tôi vì sao ở trên xe này, tôi không lên vì em đâu chỉ là tiện đường thôi.
" Khoan khoan Đại lão gia, em đâu có hỏi anh, đi đâu thì kệ anh. Chà nhưng xem kìa sao mặt anh lại đỏ thế kia" - Dương Nghi nghĩ
Dường như đoán được suy nghĩ của Dương Nghi, biết cô đã phát hiện ra điều gì đó. Anh quay mặt đi thoáng bối rối và xin xuống xe.
***
Đến cổng trường Dương Nghi còn mải cười ngây ngô khi nhớ lại vẻ mặt lúng túng của Phan Lâm khi nãy.
Bỗng có người mặc cả bộ đồ đen đeo kính đen tới trước mặt cô cúi đầu chào rồi nói:
- Mời tiểu thư đi cùng chúng tôi. Phu nhân muốn gặp cô.
- Phu nhân???- cô nghi vấn hỏi
- Là mẹ của thiếu gia Phan Lâm.
Ngồi trên ô tô có chút bất an, liệu có giống như trên tivi mẹ của bạn trai ngăn cấm tình yêu của hai người. Cho người con gái tiền rồi để cô rút lui...không phải thế chứ...
Bước vào một quán cà phê, vào căn phòng dành cho vip có một người phụ nữ chừng 40 tuổi toát lên vẻ sang trọng cầm tách cà phê đang định uống.
Khi nhìn thấy Dương Nghi bà cười đôn hậu:
- Lại đây nào không cần căng thẳng, ta đâu phải người ác độc như vậy.
Dương Nghi đang có chút rụt rè.
" Không phải sau khi cười với cô như vậy sẽ cho người theo dõi rồi giết hại cô đấy chứ??"---
- Lại đây nào! - Lần này bà đứng dậy, phô ra chiếc váy tím dài đến đầu gối cực đẹp cộng thêm vóc dáng cao và đẹp đích thị của một phu nhân, đi đến kéo Dương Nghi ngồi xuống ghế.
- Cháu không cần nói gì cả, nghe cô nói thôi. Cô chỉ có 20 phút, ca phẫu thuật sắp bắt đầu nên chúng ta không thể trò chuyện lâu được. Cô không phải mẹ ruột của Jun nhưng đối với cô Jun như con đẻ. À mà chết! Jun là tên gọi khác của Lâm,bà cười .... Từ nhỏ nó đã thiếu tình yêu thương của mẹ, bố thì luôn bận rộn nên nó rất khó chiều, với lại Jun không có kinh nghiệm trong tình yêu. Nắm lấy tay Dương Nghi. Đây là lần đầu tiên cô thấy nó chú ý và quan tâm tới một người con gái như vậy. Chắc hẳn cháu phải rất đặc biệt. Cô không quan tâm về gia cảnh nhà cháu. Cô chỉ mong rằng họ sẽ đối xử tốt với nó,cháu đừng trách nó khi nó quá vô tâm lạnh lùng. Cô hiểu tính Jun, nói yêu thì chỉ yêu một người thôi. Cô tin là Jun sẽ làm cháu hạnh phúc. Thế nhé! Cô có việc phải đi rồi. Tạm biệt cháu"- Nói xong bà đứng dậy vội vã bỏ đi để lại Dương Nghi với cái đầu rối bời ngồi phân tích lại từng câu của người phụ nữ kia vừa nói.
- Lâm! Em đói rồi!
Phan Lâm suýt bật cười trước giọng nói và điệu bộ trẻ con của Dương Nghi. Anh đưa tay vuốt mái tóc cô.
- Em muốn ăn gì?
- Bún đậu mắm tôm...
- Chà!!! - Một giọng nói không mấy thiện cảm cho lắm tự nhiên xen vào.
Cơ mặt Phan Lâm đang dãn ra bởi một nụ cười sắp hé thì...khuôn mặt nhăn nhó lại đi khi thấy Khánh Đằng .Với khuôn mặt tươi như bông hoa loa kèn kèm theo chiếc quần short đen, áo phông họa tiết lởm chởm, chiếc mũ phớt đội ngược ra sau. Chẳng có ai lại nghĩ anh chàng này là giáo viên ngoại ngữ của trường cấp 3 nổi tiếng.
-" Quần chip" đi ăn với thầy nhé!
Vẫn " ngựa quen đường cũ" Khánh Đằng đã khéo léo đi trên chiếc giày patin với tốc độ như gió kéo Dương Nghi đi buộc Phan Lâm cũng phải đi theo.
* Quán bún đậu mắm tôm*
- Ăn thôi!!!
Dương Nghi và Khánh Đằng đồng thanh sau khi chạm đũa 3 cái.
- Em biết không, thầy nghiện món này từ bé .Sang nước ngoài du học không được ăn... chán chết đi được. Nhưng mà món này thực sự...- Nhai và nuốt nước miếng đậu phụ trong miệng Khánh Đằng tiếp- Thực sự là quá ngon!
- Đúng đúng em rất rất rất rất thích luôn, sau này chúng ta sẽ cùng đi ăn nhé!
- Zô nào zô nào zô cho món bún đậu thần thoại- Dương Nghi hưởng ứng. Rồi 2 người cầm li trà đá lên mà "cụng"
Phan Lâm từ nãy đến giờ ngồi im lặng quan sát hai người nói chuyện giờ cũng lên tiếng:
- Vô vị ! Sao lại có thể ăn thứ gì sột sệt mà lại có mùi khó chịu như thế.
Khánh Đằng ăn thêm một miếng đậu phụ, quay sang Phan Lâm:
- Không vô vị! Không vô vị ! Em chắc chưa ăn bao giờ ăn thì sao có thể hiểu được hết vị ngon của món này. Con trai Việt Nam chắc ai cũng đã từng ăn mắn tôm rồi. Hay em đi không phải chuẩn men, really ? ha ha
-Ai nói tôi không ăn được. -Rồi anh mạnh mẽ lấy đũa gắp một miếng đậu dầm mắm rồi bỏ vào miệng...Kết quả là anh đã nôn gần 30 phút. Mặt mũi thì đỏ lựng lên, anh phải về trước và anh cũng không quên kéo Dương Nghi đưa cô về nhà, anh chẳng thích thấy cô ở cùng với Khánh Đằng khi anh không ở đó.
***
Một căn phòng nhỏ và tối xung quanh dán chi chít các bức ảnh chụp lén. Người đàn ông đứng nhìn đống ảnh.Nắm chặt tay và nhếch mép cười .
***
Dường như từ khi quen với Phan Lâm cuộc sống của Dương Nghi đã cải thiện hơn rất nhiều. Cô đã không dậy muộn để lỡ chuyến xe buýt như ngày trước. Bây giờ cô đang đứng trên xe buýt tràn đầy năng lượng của ngày mới.
Chiếc xe khá đông nên cô không có chỗ ngồi. Bỗng nghe tiếng kêu thảm thiết ở phía sau cô, phản xạ cô quay lại một bàn tay ở gần chiếc váy của cô. Bàn tay ấy bị một bàn tay khác bẻ trẹo đi trông có vẻ đau đớn.
- Xin cậu xin cậu, lần sau tôi sẽ không như thế nữa. - Người đàn ông có bàn tay bị vặn van xin tha thiết, sau khi được tha thì nhanh chóng xin xuống xe.
- Lần sau đừng đi xe buýt nữa, tôi sẽ đến đón em .
Phan Lâm với khuôn mặt không cảm xúc nói. - Đừng hỏi tôi vì sao ở trên xe này, tôi không lên vì em đâu chỉ là tiện đường thôi.
" Khoan khoan Đại lão gia, em đâu có hỏi anh, đi đâu thì kệ anh. Chà nhưng xem kìa sao mặt anh lại đỏ thế kia" - Dương Nghi nghĩ
Dường như đoán được suy nghĩ của Dương Nghi, biết cô đã phát hiện ra điều gì đó. Anh quay mặt đi thoáng bối rối và xin xuống xe.
***
Đến cổng trường Dương Nghi còn mải cười ngây ngô khi nhớ lại vẻ mặt lúng túng của Phan Lâm khi nãy.
Bỗng có người mặc cả bộ đồ đen đeo kính đen tới trước mặt cô cúi đầu chào rồi nói:
- Mời tiểu thư đi cùng chúng tôi. Phu nhân muốn gặp cô.
- Phu nhân???- cô nghi vấn hỏi
- Là mẹ của thiếu gia Phan Lâm.
Ngồi trên ô tô có chút bất an, liệu có giống như trên tivi mẹ của bạn trai ngăn cấm tình yêu của hai người. Cho người con gái tiền rồi để cô rút lui...không phải thế chứ...
Bước vào một quán cà phê, vào căn phòng dành cho vip có một người phụ nữ chừng 40 tuổi toát lên vẻ sang trọng cầm tách cà phê đang định uống.
Khi nhìn thấy Dương Nghi bà cười đôn hậu:
- Lại đây nào không cần căng thẳng, ta đâu phải người ác độc như vậy.
Dương Nghi đang có chút rụt rè.
" Không phải sau khi cười với cô như vậy sẽ cho người theo dõi rồi giết hại cô đấy chứ??"---
- Lại đây nào! - Lần này bà đứng dậy, phô ra chiếc váy tím dài đến đầu gối cực đẹp cộng thêm vóc dáng cao và đẹp đích thị của một phu nhân, đi đến kéo Dương Nghi ngồi xuống ghế.
- Cháu không cần nói gì cả, nghe cô nói thôi. Cô chỉ có 20 phút, ca phẫu thuật sắp bắt đầu nên chúng ta không thể trò chuyện lâu được. Cô không phải mẹ ruột của Jun nhưng đối với cô Jun như con đẻ. À mà chết! Jun là tên gọi khác của Lâm,bà cười .... Từ nhỏ nó đã thiếu tình yêu thương của mẹ, bố thì luôn bận rộn nên nó rất khó chiều, với lại Jun không có kinh nghiệm trong tình yêu. Nắm lấy tay Dương Nghi. Đây là lần đầu tiên cô thấy nó chú ý và quan tâm tới một người con gái như vậy. Chắc hẳn cháu phải rất đặc biệt. Cô không quan tâm về gia cảnh nhà cháu. Cô chỉ mong rằng họ sẽ đối xử tốt với nó,cháu đừng trách nó khi nó quá vô tâm lạnh lùng. Cô hiểu tính Jun, nói yêu thì chỉ yêu một người thôi. Cô tin là Jun sẽ làm cháu hạnh phúc. Thế nhé! Cô có việc phải đi rồi. Tạm biệt cháu"- Nói xong bà đứng dậy vội vã bỏ đi để lại Dương Nghi với cái đầu rối bời ngồi phân tích lại từng câu của người phụ nữ kia vừa nói.
Tác giả :
Z.Y