Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi
Chương 11: Đại thúc này thật không thú vị(3)
Vi Tưởng vừa nghe mẹ cứ nhắc mãi chuyện xem mắt liền cảm thấy đau đầu, cô khốn khổ phồng miệng ủy khuất nhìn ba, thường thì ba thương cô nhất, sẽ không nỡ để cô gả đi sớm như vậy, sau đó sẽ nói đỡ cho cô vài câu.
Quả nhiên lão ba lần này không phải thấy chết mà không cứu, vẻ mặt ông ôn hòa nói với vợ: “Tiểu Vân à, con đã lớn rồi tự có chính kiến của nó, chuyện này chúng ta không nên tham dự quá nhiều, hơn nữa tiểu Tưởng tuổi vẫn còn nhỏ, bà vội cái gì."
Nhưng Đỗ Tiểu Vân lại không vui, bà trừng mắt nói: “Ông còn dám nói nữa, còn không phải tại ông ở phía sau dung túng, tôi còn chưa nói ông đâu, ngược lại ông được một tấc lại muốn tiến một thước…Tuổi của con bây giờ rất vừa vặn, nếu như lơ đãng để đến khi 30 tuổi rồi thì lỡ dở. Ông tưởng con gái ông là tiên nữ à, mọi người đều muốn tranh cướp!"
Cháu dâu vừa nóng nảy một trận, Vi Chính chỉ “ Ha ha" cười không dám lên tiếng phản bác.
Vợ là lớn nhất, lời của vợ nhất định phục tùng vô điều kiện!
Vi Tưởng thật sự kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay. Nhìn thấy mẹ tức giận như vậy, không còn cách nào cô chỉ có thể đau khổ mà đáp ứng, đồng thời trong lòng tự an ủi gặp thì gặp thôi, nói không chừng vận khí tốt lại có thể gặp ngay được soái ca cực phẩm.
Đỗ Tiểu Vân vừa thấy con gái chịu thỏa hiệp, liền lập tức lộ vẻ mặt hớn hở vui tươi đứng dậy gọi điện cho dì Trần báo tin.
Thái độ trước sau như thế có phải khác nhau quá lớn không, thời kì mãn kinh của phụ nữ không thể đùa được.
Vi Tưởng chỉ có thể ngồi đó cùng ba cô mắt to trừng mắt nhỏ.
Hiệu suất làm việc của dì Trần rất nhanh, không bao lâu liền có kết quả rồi, quyết định thời gian xem mắt là ngày mai.
Ngày mai, có nhất thiết phải gấp như vậy không, Vi Tưởng lặng lẽ hỏi trời xanh.
……
Buổi tối, Đỗ Tiểu Vân còn dặn đi dặn lại các vấn đề mà Vi Tưởng cần chú ý khi đi xem mắt vào ngày mai. Cũng là lúc này, Vi Tưởng mới biết đối phương cũng là người thành phố D, người đó và cô giống nhau đều làm việc tại thành phố S, người ta là nhiếp ảnh gia, ba mẹ đều là lãnh đạo của nhà nước.
Khó trách mẹ cô 5 lần 7 lượt nhất mạnh lần xem mắt này nhất định phải xem trọng.
Sáng hôm sau, Đỗ Như Vân yêu cầu Vi Tưởng trang điểm đẹp một chút, tuy rằng đối với lần xem mặt này Vi Tưởng không có kì vọng gì đặc biệt, nhưng vẫn cần cư xử nghiêm túc, ít nhất không thể để lại ấn tượng xấu cho đối phương.
Cô không trang điểm quá đậm, chỉ là trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, chọn một chiếc váy liền thân màu xanh lá cây và một đôi giày xăng-đan màu trắng, sau khi sửa soạn xong đứng trước gương, cảm thấy tương đối tự nhiên.
Thời gian gặp mặt là 12h trưa tại một nhà hàng cơm Tây, Vi Tưởng đến sớm 10 phút, khi cô bước vào liền thấy chàng trai trẻ tuổi đầu đội mũ lưỡi trai đang ngồi gần cửa sổ. Nghe dì Trần nói đối tượng xem mắt hôm nay đội mũ lưỡi trai, nếu không nhầm có lẽ là người này, Vi Tưởng chậm rãi đi về phía đó.
“Xin chào, xin hỏi có phải là anh Lâm không, tôi là Vi Tưởng."
Đối phương liền đứng dậy, tự giới thiệu bản thân: “Không sai, gọi tôi là Lâm Duyệt được rồi, mời ngồi"
Vi Tưởng ngồi xuống âm thầm đánh giá đối phương một chút, anh ta có đôi mắt phượng, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, khóe miệng hơi nâng lên, mang theo ý cười có chút xấu xa.
Vi Tưởng không nén nổi hoài nghi, khuôn mặt này nhìn thế nào cũng đều nhỏ hơn cô, tuy rằng nhìn cô cũng rất trẻ, thế mà đối phương một thân trang phục bình thường phối hợp với mũ lưỡi trai rất ngầu so với cô còn giống học sinh hơn.
Vi Tưởng không nhịn nổi hiếu kì hỏi “Thật ngại quá, có thể hỏi anh bao nhiêu tuổi rồi không?"
“Đương nhiên có thể. Tôi năm nay 24, đã tốt nghiệp hai năm rồi. Có thể là do khuôn mặt, cho nên làm cô cảm thấy có chút trẻ con. Còn cô, cô bao nhiêu tuổi?"
“Tôi 22 tuổi. Anh cũng không tính là nhiều tuổi, chỉ lớn hơn tôi 2 tuổi trông cũng trẻ hơn tôi, tại sao lại vội vàng muốn đi xem mắt như vậy?" Vi Tưởng có chút khó hiểu.
“Cô gọi món trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện". Mắt Lâm Duyệt mang theo ý cười nói.
“Cũng được."
Chọn món xong, Lâm Duyệt gãi gãi đầu cười nói: “Cô Vi, tôi đoán cô cũng nhìn ra được, đây căn bản không phải ý của tôi, tôi và cô giống nhau đều cảm thấy bản thân vẫn còn trẻ, hoàn toàn không cần gấp gáp, đợi đến ngày gặp được người phù hợp mới tính. Nhưng mà đây là do bà của tôi thúc ép, thực tế là không còn cách nào mới đến ứng phó một chút. Xin lỗi, hy vọng cô không để trong lòng."
Lâm Duyệt nói những lời này, có chút bất đắc dĩ.
Vi tưởng rất hiểu ý của anh ta, cười vui vẻ nói: “Tôi có thể hiểu, thực ra tôi và anh giống nhau đều bị ép buộc, chúng ta đều phải đối mặt với những vấn đề giống nhau.
Không ngờ sau khi Lâm Duyệt nghe xong lời cô nói, híp híp mắt trêu đùa nói: “ Vậy vừa nãy khi mới nhìn thấy tôi ấn tượng đầu tiên thế nào, có phải là bị tôi mê hoặc rồi không?"
Vi Tưởng nhìn ra anh ta đang đùa với mình, không chút ngại ngùng nào nói: “ Vậy tôi cũng đành ăn ngay nói thẳng, cảm giác giống như một đứa trẻ, không đủ trưởng thành, dù sao cũng không phải mẫu người tôi thích. Tôi nói như vậy anh sẽ không để ý chứ."
Tuy rằng mọi người đều nói như vậy, nhưng bị cô vạch trần như vậy, còn nói tôi không phải mẫu người lí tưởng của cô, làm người ta cảm thấy rất đau đớn, cô nói xem phải làm sao?"
“Ha ha, vậy anh nói xem phải làm thế nào, tôi nghe một chút." Bị ngữ khí u sầu trong lời nói của anh ta chọc cười, Vi Tưởng cũng đùa một chút.
Lâm duyệt suy nghĩ một chút nói: “Yêu cầu của tôi không cao, đó là chút nữa ăn cơm xong, cô cùng tôi đi xem phim, tôi mời. Cô biết không đi xem phim một mình thật sự rất dễ bị tổn thương, loại cảm giác này quá đau khổ."
Quả nhiên tính có chút trẻ con, trong lòng Vi Tưởng buồn cười nói.
“Không vấn đề, chuyện này đơn giản."
Cùng anh ta nói chuyện vài câu, Vi Tưởng cảm giác hai người nói chuyện rất thoải mái tự nhiên, cho nên khi nghe yêu cầu của Lâm Duyệt không do dự liền đồng ý, dù sao cũng không quá đáng.
Tiếp tục nói chuyện một hồi, Lâm Duyệt cởi mở hơn, anh ta thản nhiên nói với Vi Tưởng: “Tôi cũng nói thẳng với cô, cô kiểu trẻ con non nớt đáng yêu cũng không phải mẫu người lí tưởng của tôi, tôi thích con gái độc lập trưởng thành, cảm giác như vậy rất hấp dẫn."
Vi Tưởng bị chọc cười, “Được rồi, cảm ơn anh đã không thích tôi, chỉ không ngờ rằng anh lại thích con gái mạnh mẽ, nó không phải là tổ hợp điển hình của ngự tỷ và bé trai ngây thơ, anh cũng có chút thú vị… ha ha."
Đối với cách nói ngự tỷ và bé trai ngây thơ, Lâm Duyệt bất mãn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Hai người này có thể nói chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn, một bữa ăn vô cùng thoải mái, đề tài nói chuyện cũng thật phong phú. Vi Tưởng biết được rất nhiều sở thích của anh ta, ví dụ như: chụp ảnh, âm nhạc, du lịch, v.v.
Một chàng trai như vậy thật khó khiến người khác ghét, cho nên một bữa cơm liền xây dựng lên tình cách mạng hữu nghị giữa hai người.
Ăn cơm xong hai người họ còn đi tới rạp chiếu xim gần đó xem một bộ phim khá hay. Trước khi chia tay, hai người còn trao đổi số điện thoại, hẹn khi nào quay lại thành phố S sẽ lại gặp mặt.
Đương nhiên đối với việc bàn giao kết quả xem mắt với gia đình, hai người đã thống nhất ý kiến.
Vì không muốn ba mẹ suốt ngày thúc giục chuyện đi xem mắt, sẽ để cho bọn họ có thời gian độc thân tự do nhiều hơn, họ đã thống nhất mỗi người hồi báo với ba mẹ quyết định của bọn họ. Hy vọng ba mẹ hai bên sau khi nghe câu trả lời đó, sẽ không thúc giục chuyện này nữa.
May mắn là khi về tới nhà, ba mẹ thật sự tin vào điều đó, Đỗ Tiểu Vân còn dặn dò Vi Tưởng phải biết nắm bắt cơ hội.
Vì vấn đề thời gian, ngày hôm sau Vi tưởng đã trở lại thành phố S.
……
Tối hôm nay Vi Tưởng trực ban, đúng 10h nhận được tin nhắn của Lương Văn Kiệt, cô mở tin nhắn ra xem, liền thở dài lặng lẽ đặt di động xuống.
Mấy ngày gần đây tuy rằng Lương Văn Kiệt không xuất hiện trước mặt cô nữa, có thể là hi vọng cô có đủ thời gian suy nghĩ. Nhưng hắn không xuất hiện không có nghĩa là bặt vô âm tín. Mỗi ngày đúng 10 giờ hắn sẽ gửi tới một tin nhắn, ví dụ: trời nóng nhớ uống nhiều nước, ngày mai có mưa nhớ mang ô, chúc ngủ ngon v.v. Vi Tưởng ban đầu còn lịch sự gửi lại hắn một tin nhắn cảm ơn, thời gian dài sau đó cảm thấy cũng nên dứt khoát liền trực tiếp nhắn lại bọn họ không hợp nhau, để Lương Văn Kiệt không cần lãng phí thời gian nữa.
Có điều rõ ràng là Lương Văn Kiệt không bận tâm, hắn vẫn như trước kiên trì hỏi thăm mỗi ngày, Vi Tưởng không quan tâm đến việc này nhiều, cô nghĩ thời gian dài hắn cũng sẽ chủ động từ bỏ.
Đang phiền muộn, tiếng chuông điện thoại vang lên, Vi Tưởng cầm lên xem, gọi đến là một số điện thoại lạ, mặc dù cảm thấy nghi hoặc, nhưng cô vẫn tiếp điện thoại: “Alo, xin chào"
“Alo, là tiểu Vi phải không. Ta là dì Tần, bà nội của Tiểu Việt, còn nhớ ta không?"
Không nghĩ tới người gọi điện đầu bên kia là dì Tần, Vi Tưởng có chút kinh ngạc: “À, dì Tần ạ, cháu đương nhiên là vẫn nhớ dì, dạo này dì có khỏe không, cánh tay Tiểu Việt hồi phục thế nào rồi ạ?
Dì Tần thân thiết nói trong điện thoại: “Tiểu Việt hồi phục rất tốt, ta cũng rất khỏe. Dì điện thoại là như thế này, lần trước chúng ta không phải đã nói rồi, muốn mời cháu đến nhà chơi, ra viện cũng được một thời gian rồi vẫn chưa cảm ơn cháu tử tế, ngày kia thì thế nào, cháu ngày kia có thời gian không, đến nhà ta ăn một bữa cơm, gần đây Tiểu Việt vẫn luôn nhắc với ta muốn gặp cháu."
Vi Tưởng sớm đã quên mất chuyện này, còn cho rằng người già chỉ là nói lời khách khí, không ngờ rằng dì ấy thực có lòng. Vi Tưởng vốn muốn từ chối, nhưng nghe Dì nói Tiểu Việt cũng có ở đó, ngày kia cũng vừa lúc là thời gian nghỉ ngơi, liền không từ chối nữa.
Dì nhiệt tình như vậy cháu thấy ngại quá, không sao ngày kia cháu nhất định sẽ tới. Nhà dì ở đâu, cháu quên mất?
Dì Tần trực tiếp nói: “Cháu nói địa chỉ của cháu, ta sẽ bảo lái xe đến đón cháu."
Dì à, như vậy không thích hợp lắm, vẫn là để cháu tự đến, dì nói cho cháu địa chỉ ạ. Vi Tưởng nghe thấy vậy liền từ chối. Người ta đã mời cơm làm sao lại còn để người ta tói đón nữa.
Dì Tần không quá kiên trì chuyện này, chỉ cần Vi Tưởng chịu đến thì bà đã rất vui rồi, báo cho cô địa chỉ cùng thời gian gặp mặt, sau đó mới tắt điện thoại.
Buổi tối trước khi đi ngủ, nghĩ tới lời mời vừa rồi của Dì Tần, trong đầu Vi tưởng bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt không biểu lộ tình cảm của Lộ Thượng, cô đột nhiên có chút mong chờ ngày kia.
Chỉ là không biết ngày hôm đó Lộ Thượng có nhà không, có điều trong nội tâm của Vi Tưởng vẫn hy vọng hắn có nhà, cô hy vọng có thể nhìn thấy hắn, nhưng mà nghĩ tới lúc trước dì Tần thường xuyên oán giận việc hắn không thường xuyên về nhà, cho nên khả năng hắn không ở nhà là rất lớn, cô lại nhịn không được khẽ cau mày.
Đợi Vi Tưởng ý thức lại liền phát hiện chính mình tâm trí giờ phút này đang bị Lộ Thượng ảnh hưởng, trái tim cô chợt lỡ nửa nhịp.
Cô tại sao lại có cái suy nghĩ này, không phải là tiếp xúc vài lần, cô liền bị người đàn ông này mê hoặc chứ.
Không dám nghĩ tiếp nữa, cô lắc lắc đầu đánh gãy những ý nghĩ này, ép buộc chính mình làm việc khác, sẽ không đến nỗi bị quỷ ám ảnh.
Quả nhiên lão ba lần này không phải thấy chết mà không cứu, vẻ mặt ông ôn hòa nói với vợ: “Tiểu Vân à, con đã lớn rồi tự có chính kiến của nó, chuyện này chúng ta không nên tham dự quá nhiều, hơn nữa tiểu Tưởng tuổi vẫn còn nhỏ, bà vội cái gì."
Nhưng Đỗ Tiểu Vân lại không vui, bà trừng mắt nói: “Ông còn dám nói nữa, còn không phải tại ông ở phía sau dung túng, tôi còn chưa nói ông đâu, ngược lại ông được một tấc lại muốn tiến một thước…Tuổi của con bây giờ rất vừa vặn, nếu như lơ đãng để đến khi 30 tuổi rồi thì lỡ dở. Ông tưởng con gái ông là tiên nữ à, mọi người đều muốn tranh cướp!"
Cháu dâu vừa nóng nảy một trận, Vi Chính chỉ “ Ha ha" cười không dám lên tiếng phản bác.
Vợ là lớn nhất, lời của vợ nhất định phục tùng vô điều kiện!
Vi Tưởng thật sự kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay. Nhìn thấy mẹ tức giận như vậy, không còn cách nào cô chỉ có thể đau khổ mà đáp ứng, đồng thời trong lòng tự an ủi gặp thì gặp thôi, nói không chừng vận khí tốt lại có thể gặp ngay được soái ca cực phẩm.
Đỗ Tiểu Vân vừa thấy con gái chịu thỏa hiệp, liền lập tức lộ vẻ mặt hớn hở vui tươi đứng dậy gọi điện cho dì Trần báo tin.
Thái độ trước sau như thế có phải khác nhau quá lớn không, thời kì mãn kinh của phụ nữ không thể đùa được.
Vi Tưởng chỉ có thể ngồi đó cùng ba cô mắt to trừng mắt nhỏ.
Hiệu suất làm việc của dì Trần rất nhanh, không bao lâu liền có kết quả rồi, quyết định thời gian xem mắt là ngày mai.
Ngày mai, có nhất thiết phải gấp như vậy không, Vi Tưởng lặng lẽ hỏi trời xanh.
……
Buổi tối, Đỗ Tiểu Vân còn dặn đi dặn lại các vấn đề mà Vi Tưởng cần chú ý khi đi xem mắt vào ngày mai. Cũng là lúc này, Vi Tưởng mới biết đối phương cũng là người thành phố D, người đó và cô giống nhau đều làm việc tại thành phố S, người ta là nhiếp ảnh gia, ba mẹ đều là lãnh đạo của nhà nước.
Khó trách mẹ cô 5 lần 7 lượt nhất mạnh lần xem mắt này nhất định phải xem trọng.
Sáng hôm sau, Đỗ Như Vân yêu cầu Vi Tưởng trang điểm đẹp một chút, tuy rằng đối với lần xem mặt này Vi Tưởng không có kì vọng gì đặc biệt, nhưng vẫn cần cư xử nghiêm túc, ít nhất không thể để lại ấn tượng xấu cho đối phương.
Cô không trang điểm quá đậm, chỉ là trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, chọn một chiếc váy liền thân màu xanh lá cây và một đôi giày xăng-đan màu trắng, sau khi sửa soạn xong đứng trước gương, cảm thấy tương đối tự nhiên.
Thời gian gặp mặt là 12h trưa tại một nhà hàng cơm Tây, Vi Tưởng đến sớm 10 phút, khi cô bước vào liền thấy chàng trai trẻ tuổi đầu đội mũ lưỡi trai đang ngồi gần cửa sổ. Nghe dì Trần nói đối tượng xem mắt hôm nay đội mũ lưỡi trai, nếu không nhầm có lẽ là người này, Vi Tưởng chậm rãi đi về phía đó.
“Xin chào, xin hỏi có phải là anh Lâm không, tôi là Vi Tưởng."
Đối phương liền đứng dậy, tự giới thiệu bản thân: “Không sai, gọi tôi là Lâm Duyệt được rồi, mời ngồi"
Vi Tưởng ngồi xuống âm thầm đánh giá đối phương một chút, anh ta có đôi mắt phượng, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, khóe miệng hơi nâng lên, mang theo ý cười có chút xấu xa.
Vi Tưởng không nén nổi hoài nghi, khuôn mặt này nhìn thế nào cũng đều nhỏ hơn cô, tuy rằng nhìn cô cũng rất trẻ, thế mà đối phương một thân trang phục bình thường phối hợp với mũ lưỡi trai rất ngầu so với cô còn giống học sinh hơn.
Vi Tưởng không nhịn nổi hiếu kì hỏi “Thật ngại quá, có thể hỏi anh bao nhiêu tuổi rồi không?"
“Đương nhiên có thể. Tôi năm nay 24, đã tốt nghiệp hai năm rồi. Có thể là do khuôn mặt, cho nên làm cô cảm thấy có chút trẻ con. Còn cô, cô bao nhiêu tuổi?"
“Tôi 22 tuổi. Anh cũng không tính là nhiều tuổi, chỉ lớn hơn tôi 2 tuổi trông cũng trẻ hơn tôi, tại sao lại vội vàng muốn đi xem mắt như vậy?" Vi Tưởng có chút khó hiểu.
“Cô gọi món trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện". Mắt Lâm Duyệt mang theo ý cười nói.
“Cũng được."
Chọn món xong, Lâm Duyệt gãi gãi đầu cười nói: “Cô Vi, tôi đoán cô cũng nhìn ra được, đây căn bản không phải ý của tôi, tôi và cô giống nhau đều cảm thấy bản thân vẫn còn trẻ, hoàn toàn không cần gấp gáp, đợi đến ngày gặp được người phù hợp mới tính. Nhưng mà đây là do bà của tôi thúc ép, thực tế là không còn cách nào mới đến ứng phó một chút. Xin lỗi, hy vọng cô không để trong lòng."
Lâm Duyệt nói những lời này, có chút bất đắc dĩ.
Vi tưởng rất hiểu ý của anh ta, cười vui vẻ nói: “Tôi có thể hiểu, thực ra tôi và anh giống nhau đều bị ép buộc, chúng ta đều phải đối mặt với những vấn đề giống nhau.
Không ngờ sau khi Lâm Duyệt nghe xong lời cô nói, híp híp mắt trêu đùa nói: “ Vậy vừa nãy khi mới nhìn thấy tôi ấn tượng đầu tiên thế nào, có phải là bị tôi mê hoặc rồi không?"
Vi Tưởng nhìn ra anh ta đang đùa với mình, không chút ngại ngùng nào nói: “ Vậy tôi cũng đành ăn ngay nói thẳng, cảm giác giống như một đứa trẻ, không đủ trưởng thành, dù sao cũng không phải mẫu người tôi thích. Tôi nói như vậy anh sẽ không để ý chứ."
Tuy rằng mọi người đều nói như vậy, nhưng bị cô vạch trần như vậy, còn nói tôi không phải mẫu người lí tưởng của cô, làm người ta cảm thấy rất đau đớn, cô nói xem phải làm sao?"
“Ha ha, vậy anh nói xem phải làm thế nào, tôi nghe một chút." Bị ngữ khí u sầu trong lời nói của anh ta chọc cười, Vi Tưởng cũng đùa một chút.
Lâm duyệt suy nghĩ một chút nói: “Yêu cầu của tôi không cao, đó là chút nữa ăn cơm xong, cô cùng tôi đi xem phim, tôi mời. Cô biết không đi xem phim một mình thật sự rất dễ bị tổn thương, loại cảm giác này quá đau khổ."
Quả nhiên tính có chút trẻ con, trong lòng Vi Tưởng buồn cười nói.
“Không vấn đề, chuyện này đơn giản."
Cùng anh ta nói chuyện vài câu, Vi Tưởng cảm giác hai người nói chuyện rất thoải mái tự nhiên, cho nên khi nghe yêu cầu của Lâm Duyệt không do dự liền đồng ý, dù sao cũng không quá đáng.
Tiếp tục nói chuyện một hồi, Lâm Duyệt cởi mở hơn, anh ta thản nhiên nói với Vi Tưởng: “Tôi cũng nói thẳng với cô, cô kiểu trẻ con non nớt đáng yêu cũng không phải mẫu người lí tưởng của tôi, tôi thích con gái độc lập trưởng thành, cảm giác như vậy rất hấp dẫn."
Vi Tưởng bị chọc cười, “Được rồi, cảm ơn anh đã không thích tôi, chỉ không ngờ rằng anh lại thích con gái mạnh mẽ, nó không phải là tổ hợp điển hình của ngự tỷ và bé trai ngây thơ, anh cũng có chút thú vị… ha ha."
Đối với cách nói ngự tỷ và bé trai ngây thơ, Lâm Duyệt bất mãn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Hai người này có thể nói chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn, một bữa ăn vô cùng thoải mái, đề tài nói chuyện cũng thật phong phú. Vi Tưởng biết được rất nhiều sở thích của anh ta, ví dụ như: chụp ảnh, âm nhạc, du lịch, v.v.
Một chàng trai như vậy thật khó khiến người khác ghét, cho nên một bữa cơm liền xây dựng lên tình cách mạng hữu nghị giữa hai người.
Ăn cơm xong hai người họ còn đi tới rạp chiếu xim gần đó xem một bộ phim khá hay. Trước khi chia tay, hai người còn trao đổi số điện thoại, hẹn khi nào quay lại thành phố S sẽ lại gặp mặt.
Đương nhiên đối với việc bàn giao kết quả xem mắt với gia đình, hai người đã thống nhất ý kiến.
Vì không muốn ba mẹ suốt ngày thúc giục chuyện đi xem mắt, sẽ để cho bọn họ có thời gian độc thân tự do nhiều hơn, họ đã thống nhất mỗi người hồi báo với ba mẹ quyết định của bọn họ. Hy vọng ba mẹ hai bên sau khi nghe câu trả lời đó, sẽ không thúc giục chuyện này nữa.
May mắn là khi về tới nhà, ba mẹ thật sự tin vào điều đó, Đỗ Tiểu Vân còn dặn dò Vi Tưởng phải biết nắm bắt cơ hội.
Vì vấn đề thời gian, ngày hôm sau Vi tưởng đã trở lại thành phố S.
……
Tối hôm nay Vi Tưởng trực ban, đúng 10h nhận được tin nhắn của Lương Văn Kiệt, cô mở tin nhắn ra xem, liền thở dài lặng lẽ đặt di động xuống.
Mấy ngày gần đây tuy rằng Lương Văn Kiệt không xuất hiện trước mặt cô nữa, có thể là hi vọng cô có đủ thời gian suy nghĩ. Nhưng hắn không xuất hiện không có nghĩa là bặt vô âm tín. Mỗi ngày đúng 10 giờ hắn sẽ gửi tới một tin nhắn, ví dụ: trời nóng nhớ uống nhiều nước, ngày mai có mưa nhớ mang ô, chúc ngủ ngon v.v. Vi Tưởng ban đầu còn lịch sự gửi lại hắn một tin nhắn cảm ơn, thời gian dài sau đó cảm thấy cũng nên dứt khoát liền trực tiếp nhắn lại bọn họ không hợp nhau, để Lương Văn Kiệt không cần lãng phí thời gian nữa.
Có điều rõ ràng là Lương Văn Kiệt không bận tâm, hắn vẫn như trước kiên trì hỏi thăm mỗi ngày, Vi Tưởng không quan tâm đến việc này nhiều, cô nghĩ thời gian dài hắn cũng sẽ chủ động từ bỏ.
Đang phiền muộn, tiếng chuông điện thoại vang lên, Vi Tưởng cầm lên xem, gọi đến là một số điện thoại lạ, mặc dù cảm thấy nghi hoặc, nhưng cô vẫn tiếp điện thoại: “Alo, xin chào"
“Alo, là tiểu Vi phải không. Ta là dì Tần, bà nội của Tiểu Việt, còn nhớ ta không?"
Không nghĩ tới người gọi điện đầu bên kia là dì Tần, Vi Tưởng có chút kinh ngạc: “À, dì Tần ạ, cháu đương nhiên là vẫn nhớ dì, dạo này dì có khỏe không, cánh tay Tiểu Việt hồi phục thế nào rồi ạ?
Dì Tần thân thiết nói trong điện thoại: “Tiểu Việt hồi phục rất tốt, ta cũng rất khỏe. Dì điện thoại là như thế này, lần trước chúng ta không phải đã nói rồi, muốn mời cháu đến nhà chơi, ra viện cũng được một thời gian rồi vẫn chưa cảm ơn cháu tử tế, ngày kia thì thế nào, cháu ngày kia có thời gian không, đến nhà ta ăn một bữa cơm, gần đây Tiểu Việt vẫn luôn nhắc với ta muốn gặp cháu."
Vi Tưởng sớm đã quên mất chuyện này, còn cho rằng người già chỉ là nói lời khách khí, không ngờ rằng dì ấy thực có lòng. Vi Tưởng vốn muốn từ chối, nhưng nghe Dì nói Tiểu Việt cũng có ở đó, ngày kia cũng vừa lúc là thời gian nghỉ ngơi, liền không từ chối nữa.
Dì nhiệt tình như vậy cháu thấy ngại quá, không sao ngày kia cháu nhất định sẽ tới. Nhà dì ở đâu, cháu quên mất?
Dì Tần trực tiếp nói: “Cháu nói địa chỉ của cháu, ta sẽ bảo lái xe đến đón cháu."
Dì à, như vậy không thích hợp lắm, vẫn là để cháu tự đến, dì nói cho cháu địa chỉ ạ. Vi Tưởng nghe thấy vậy liền từ chối. Người ta đã mời cơm làm sao lại còn để người ta tói đón nữa.
Dì Tần không quá kiên trì chuyện này, chỉ cần Vi Tưởng chịu đến thì bà đã rất vui rồi, báo cho cô địa chỉ cùng thời gian gặp mặt, sau đó mới tắt điện thoại.
Buổi tối trước khi đi ngủ, nghĩ tới lời mời vừa rồi của Dì Tần, trong đầu Vi tưởng bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt không biểu lộ tình cảm của Lộ Thượng, cô đột nhiên có chút mong chờ ngày kia.
Chỉ là không biết ngày hôm đó Lộ Thượng có nhà không, có điều trong nội tâm của Vi Tưởng vẫn hy vọng hắn có nhà, cô hy vọng có thể nhìn thấy hắn, nhưng mà nghĩ tới lúc trước dì Tần thường xuyên oán giận việc hắn không thường xuyên về nhà, cho nên khả năng hắn không ở nhà là rất lớn, cô lại nhịn không được khẽ cau mày.
Đợi Vi Tưởng ý thức lại liền phát hiện chính mình tâm trí giờ phút này đang bị Lộ Thượng ảnh hưởng, trái tim cô chợt lỡ nửa nhịp.
Cô tại sao lại có cái suy nghĩ này, không phải là tiếp xúc vài lần, cô liền bị người đàn ông này mê hoặc chứ.
Không dám nghĩ tiếp nữa, cô lắc lắc đầu đánh gãy những ý nghĩ này, ép buộc chính mình làm việc khác, sẽ không đến nỗi bị quỷ ám ảnh.
Tác giả :
Mạt Dữ Tiếu