Vì Chàng Từng Phụ Ta
Chương 53: Hung thủ?
Minue nhìn Hassan lại cau mày khó chịu, hắn thật ra đang muốn làm gì? Anh biết khi Asisu đi nghỉ thì hắn đã xuất hiện ở cửa lâu lắm rồi. Che dấu khí tức của mình làm cái quái gì? NGhe lén chuyện người khác? Và Minue không thích chuyện đó xảy ra.
"Người có thể nói rồi, Hassan"
"Ta không đến để khiêu chiến với ngươi mà ngược lại. Ta muốn hợp tác."
Minue nheo mắt nhìn thái độ như thật như đùa của Hassan: "HỢp tác? Cái gì? Ta và ngươi có chuyện hợp tác?"
Hassan chỉ mỉm cười nhìn anh, không nói, từ từ lấy trong túi một cây châm nhỏ.
"Ta phát hiện cái này bên cạnh cửa phòng Asisu, ta không muốn nói nhưng chuyện này rất khả nghi trên cây châm có mùi hương dụ rắn."
"Dụ rắn? Làm sao ngươi biết về việc này?"
"Nó đã mắc vào giày ta khi ta đến tìm nàng. Qua một đêm, chiếc giày khi bị châm dính vào đã có vài con rắn độc cuốn lấy ở góc nhà. Ta còn biết bên trong cây châm con có thuốc độc bằng bột tán"
Nói đoạn, Hassan mở nắm ngọc trên đầu cây châm ra, ở đó có một hố nhỏ đựng đầy bột trắng xóa, có hương thơm rất ngọt. Để Minue nhìn xong, rồi lập tức đóng lại, trời bắt đầu gió thổi lớn. Hai người sau đó nói với nhau chuyện gì đó, và chia ra hai hướng rời đi. Ở dưới gốc cây đào, lượng gió đã che dấu đi tất cả, tất cả những chuyện tiếp diễn sau này.
Asisu rời khỏi giường mình sau hai ngày, được Hassan chăm sóc kỉ lưỡng, Memphis đã nói tìm ra hung thủ, chỉ đợi ngày cô khỏe mạnh và xét xử. Và hôm nay cô muốn biết mặt người muốn giết cô, để hỏi thật ra cô đã làm gì họ lại muốn ác độc như vậy. Asisu nhận trước giờ khi lên chức nữ hoàng, cô không phải không có kẻ thù, ngược lại còn nhiều vô số kể. Nhưng cô nhật định sẽ không làm tổn hại đến người nghèo hay nô tỳ, nhưng Memphis nói người này là nô tỳ. Vậy trong cung còn có thêm một kẻ đang đứng đằng sau nữa. Memphis là do nghiên cứu không sâu hay là không muốn cô lo lắng đây? Memphis sử lý xong công việc, lập tức xoay người chạy đến phòng Asisu thăm cô, nhìn cô nặng nề đặt cốc nước lên bàn, chống vào mặt bàn đứng lên lập tức đến đỡ lấy cơ thể cô sắp bị ngã nhào ra mặt đất.
"Nàng tại sao không nhờ Ari giúp"
"Ari đã lâu không được nghỉ ngơi, cứ để nàng nghỉ. DÙ sao chuyện này ta tự làm được"
"Tự làm của nàng là gây thương tích cho mình sao?"
Asisu không nói, ngước mắt nhìn Memphis rồi cúi đầu, là anh nói đúng cô không thể cãi, càng không khiến cho Memphis giận, hắn sẽ làm ra những hành động khó lường. Chuyện giữa những người nam nhân bên nàng, Asisu đều không biết, họ vẫn bàn tán gì về với nhau chuyện gì đó, ngược lại, mọi bí mật được giữ kín với cô. Chỉ một mình Ari biết đến kế hoạch của họ, nhưng cô tỳ nữ này vì bọn nam nhân dọa đến tính mạng của chủ nhân mình nên lặng im làm theo. Memphis nhìn cô gái cô chấp bên cạnh mình, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy. Nàng là một kẻ cứng đầu không ai can được, chỉ có ánh mắt như cún con biết lỗi cục tai cũng đủ làm mọi tội lỗi của nàng xóa sạch trong mắt hắn. CŨng chính vì nguyên nhân này, Asisu kiếp trước kiếp này dù làm những chuyện gì quá đáng đi chăng nữa Memphis vẫn nhắm một mắt, mở một mắt cho qua. Memphis đưa cô đến nhà ngục sâu dưới lòng đất, nơi này quá lâu rồi không ai đến, bọn tử tù cũng đã chết sau những phiên xử trảm, không một ánh sáng lọt vào mắt, chỉ có những đèn đuốc nổ lách tách, ánh sáng yếu ớt đến gần con đường dài. Asisu nương theo Memphis mà đến gần ngục giam, nơi giam những kẻ muốn ám sát bậc trên, ánh mắt cô dừng lại với cái bóng đen ngồi trong góc run rẩy. Memphis phất tay cho quân linh kéo người kia ra, lập tức trong nhà giam liền có tiếng ồn ào, náo loạn. Người bên trong ngục kia như hóa điên, hét to đẩy tất cả các quân lính bên người chỗ khác, trên tay còn cầm một cây trâm có đầu diều hâu huê loạn, Memphis cau mày, kéo Asisu sau lưng mình, chuẩn bị thế chiến đấu, như dự đoán của hắn, người trong ngục kia vựt qua quân lính, nhào đến chỗ Asisu giơ châm đâm đến. Memphis kịp thời giữ lấy tay nô tỳ đó, hất mạnh ra xa.
"Vô dụng. Còn không mau giữ lại?"
Hắn trừng mắt nhìn quân lính cúi đầu nhận tội trước mặt, lập tức một đoàn lính đến trói tay nô tỳ kia lại. Khi cô gái kia vùng vẫy, mái tóc rối loạn hất mạnh ra sau, gương mặt của cô rọi thẳng vào mắt của Asisu, làm cô ngẩn người. Jamall, tỳ nữ đã từng là người Algon sủng ái nhất, nhưng tại sao lại đến đây? Cô ta ghét cô cũng đúng nhưng sẽ không đến nổi giết chết, trước giờ Jamall làm việc ngu ngốc nhưng không phải những kế hoạch tinh sảo như thế này. Hoặc phía sau cô ta là một kẻ khác. Memphis đứng nhìn Asisu gặng hỏi từng câu với Jamall nhưng tất cả đều vô vọng, cuối cùng anh vỗ vai cô, bảo cô đứng dậy rời đi. Asisu nhìn Memphis, cũng mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi. Cô biết Memphis đang cố che dấu điều gì đó đối với cô, sau vài phút, y sư đến, họ chẩn đoán Jamall bị rối loạn thần kinh, hoặc bị gì đó kích thích trúng vào nhược điểm quá nhiều lần nên mới trở ra điên dại. Và mọi đầu mối kết thúc từ đó, Asisu cũng bắt đầu trở về dưỡng thương trong một thời gian dài, đến khi cô hoàn toàn khỏe hẳn.
"Người có thể nói rồi, Hassan"
"Ta không đến để khiêu chiến với ngươi mà ngược lại. Ta muốn hợp tác."
Minue nheo mắt nhìn thái độ như thật như đùa của Hassan: "HỢp tác? Cái gì? Ta và ngươi có chuyện hợp tác?"
Hassan chỉ mỉm cười nhìn anh, không nói, từ từ lấy trong túi một cây châm nhỏ.
"Ta phát hiện cái này bên cạnh cửa phòng Asisu, ta không muốn nói nhưng chuyện này rất khả nghi trên cây châm có mùi hương dụ rắn."
"Dụ rắn? Làm sao ngươi biết về việc này?"
"Nó đã mắc vào giày ta khi ta đến tìm nàng. Qua một đêm, chiếc giày khi bị châm dính vào đã có vài con rắn độc cuốn lấy ở góc nhà. Ta còn biết bên trong cây châm con có thuốc độc bằng bột tán"
Nói đoạn, Hassan mở nắm ngọc trên đầu cây châm ra, ở đó có một hố nhỏ đựng đầy bột trắng xóa, có hương thơm rất ngọt. Để Minue nhìn xong, rồi lập tức đóng lại, trời bắt đầu gió thổi lớn. Hai người sau đó nói với nhau chuyện gì đó, và chia ra hai hướng rời đi. Ở dưới gốc cây đào, lượng gió đã che dấu đi tất cả, tất cả những chuyện tiếp diễn sau này.
Asisu rời khỏi giường mình sau hai ngày, được Hassan chăm sóc kỉ lưỡng, Memphis đã nói tìm ra hung thủ, chỉ đợi ngày cô khỏe mạnh và xét xử. Và hôm nay cô muốn biết mặt người muốn giết cô, để hỏi thật ra cô đã làm gì họ lại muốn ác độc như vậy. Asisu nhận trước giờ khi lên chức nữ hoàng, cô không phải không có kẻ thù, ngược lại còn nhiều vô số kể. Nhưng cô nhật định sẽ không làm tổn hại đến người nghèo hay nô tỳ, nhưng Memphis nói người này là nô tỳ. Vậy trong cung còn có thêm một kẻ đang đứng đằng sau nữa. Memphis là do nghiên cứu không sâu hay là không muốn cô lo lắng đây? Memphis sử lý xong công việc, lập tức xoay người chạy đến phòng Asisu thăm cô, nhìn cô nặng nề đặt cốc nước lên bàn, chống vào mặt bàn đứng lên lập tức đến đỡ lấy cơ thể cô sắp bị ngã nhào ra mặt đất.
"Nàng tại sao không nhờ Ari giúp"
"Ari đã lâu không được nghỉ ngơi, cứ để nàng nghỉ. DÙ sao chuyện này ta tự làm được"
"Tự làm của nàng là gây thương tích cho mình sao?"
Asisu không nói, ngước mắt nhìn Memphis rồi cúi đầu, là anh nói đúng cô không thể cãi, càng không khiến cho Memphis giận, hắn sẽ làm ra những hành động khó lường. Chuyện giữa những người nam nhân bên nàng, Asisu đều không biết, họ vẫn bàn tán gì về với nhau chuyện gì đó, ngược lại, mọi bí mật được giữ kín với cô. Chỉ một mình Ari biết đến kế hoạch của họ, nhưng cô tỳ nữ này vì bọn nam nhân dọa đến tính mạng của chủ nhân mình nên lặng im làm theo. Memphis nhìn cô gái cô chấp bên cạnh mình, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy. Nàng là một kẻ cứng đầu không ai can được, chỉ có ánh mắt như cún con biết lỗi cục tai cũng đủ làm mọi tội lỗi của nàng xóa sạch trong mắt hắn. CŨng chính vì nguyên nhân này, Asisu kiếp trước kiếp này dù làm những chuyện gì quá đáng đi chăng nữa Memphis vẫn nhắm một mắt, mở một mắt cho qua. Memphis đưa cô đến nhà ngục sâu dưới lòng đất, nơi này quá lâu rồi không ai đến, bọn tử tù cũng đã chết sau những phiên xử trảm, không một ánh sáng lọt vào mắt, chỉ có những đèn đuốc nổ lách tách, ánh sáng yếu ớt đến gần con đường dài. Asisu nương theo Memphis mà đến gần ngục giam, nơi giam những kẻ muốn ám sát bậc trên, ánh mắt cô dừng lại với cái bóng đen ngồi trong góc run rẩy. Memphis phất tay cho quân linh kéo người kia ra, lập tức trong nhà giam liền có tiếng ồn ào, náo loạn. Người bên trong ngục kia như hóa điên, hét to đẩy tất cả các quân lính bên người chỗ khác, trên tay còn cầm một cây trâm có đầu diều hâu huê loạn, Memphis cau mày, kéo Asisu sau lưng mình, chuẩn bị thế chiến đấu, như dự đoán của hắn, người trong ngục kia vựt qua quân lính, nhào đến chỗ Asisu giơ châm đâm đến. Memphis kịp thời giữ lấy tay nô tỳ đó, hất mạnh ra xa.
"Vô dụng. Còn không mau giữ lại?"
Hắn trừng mắt nhìn quân lính cúi đầu nhận tội trước mặt, lập tức một đoàn lính đến trói tay nô tỳ kia lại. Khi cô gái kia vùng vẫy, mái tóc rối loạn hất mạnh ra sau, gương mặt của cô rọi thẳng vào mắt của Asisu, làm cô ngẩn người. Jamall, tỳ nữ đã từng là người Algon sủng ái nhất, nhưng tại sao lại đến đây? Cô ta ghét cô cũng đúng nhưng sẽ không đến nổi giết chết, trước giờ Jamall làm việc ngu ngốc nhưng không phải những kế hoạch tinh sảo như thế này. Hoặc phía sau cô ta là một kẻ khác. Memphis đứng nhìn Asisu gặng hỏi từng câu với Jamall nhưng tất cả đều vô vọng, cuối cùng anh vỗ vai cô, bảo cô đứng dậy rời đi. Asisu nhìn Memphis, cũng mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi. Cô biết Memphis đang cố che dấu điều gì đó đối với cô, sau vài phút, y sư đến, họ chẩn đoán Jamall bị rối loạn thần kinh, hoặc bị gì đó kích thích trúng vào nhược điểm quá nhiều lần nên mới trở ra điên dại. Và mọi đầu mối kết thúc từ đó, Asisu cũng bắt đầu trở về dưỡng thương trong một thời gian dài, đến khi cô hoàn toàn khỏe hẳn.
Tác giả :
Chạng Vạng