Vị Bơ Yêu Thầm
Chương 9
Cả phòng học cười vang, ngay cả giáo viên cũng sửng sốt một chút, lộ ra tươi cười cảm thấy thực không thể tưởng tượng: “Làm đi."
Lời nói ra khỏi miệng, Lâm Hề Trì trong lòng hối hận dần dần đánh úp lại, nàng chậm rãi cúi đầu, ghé vào trên bàn, đem chính mình nửa khuôn mặt đều chôn ở trong khuỷu tay, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhìn chằm chằm di động thượng tin nhắn đối thoại giao diện.
Bên trên còn dừng lại ở Hứa Phóng nói câu kia: 【 tôi hiện tại đi đến.
】
Nhìn chằm chằm một lúc.
Tựa hồ là bởi vì chậm chạp không có câu trả lời của nàng, Hứa Phóng lại đã nhắn lại: 【 có nói không? 】
Lâm Hề Trì cắn môi dưới, muốn trả lời lại không dám, qua một đoạn thời gian rất khó khăn mới nhắn lại: 【 nói……】
Lâm Hề Trì: 【 nói khác.
】
Hứa Phóng không nhắn lại.
Đang chờ đợi cậu nhắn lại, Lâm Hề Trì tưởng tượng phản ứng kế tiếp của Hứa Phóng, càng thêm lo lắng đề phòng.
Nàng thật sự chịu đựng không được loại chờ đợi như lăng trì này, dứt khoát đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà thẳng thắn: 【 mình cùng giáo viên nói cậu chính là muốn trốn học…】
Lâm Hề Trì giải thích tiếp: 【 nhưng mình không phải cố ý! Mình chính là đầu óc vừa ngốc! 】
Vẫn là không nhắn lại.
Nghĩ khả năng bị hắn xuyên qua ý nghĩ của chính mình, Lâm Hề Trì nhận mệnh mà thẳng thắn: 【 được thôi mình chính là cố ý.
】
Lâm Hề Trì: 【 nhưng mình là có nguyên nhân……】
Nàng còn không có bắt đầu giải thích, cửa phòng học xuất hiện bóng dáng Hứa Phóng.
Hứa Phóng như là chạy vội lại đây, hơi thở phì phò, ngực phập phồng theo.
Cậu nhìn trong phòng học một vòng, đang muốn tìm vị trí tùy tiện ngồi xuống, trên bục giảng lão sư nhìn cậu một cái, theo sau cúi đầu nhìn danh sách, hỏi: “Hứa Phóng?"
Hứa Phóng quay đầu lại, biểu tình lại không có nghi hoặc.
Xác định là cậu, giáo viên cầm lấy bút, ở danh sách viết xuống ở sau tên “Hứa Phóng"chữ “Trốn" , trêu chọc nói: “Như thế nào lại thay đổi chủ ý muốn tới đi học?"
Dưới đài lại phát ra một mảnh tiếng cười.
Nghe được lời này, Hứa Phóng tuy rằng cảm thấy có chút cổ quái, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho là Lâm Hề Trì không giúp cậu giải thích, biểu tình nhàn nhạt mà gật đầu: “Xin lỗi, đến muộn."
“Được rồi, tìm vị trí ngồi xuống đi."
Hàng phía sau cơ bản ngồi đầy, Hứa Phóng cũng không lại chạy đến mặt sau, trực tiếp bên trái hàng phía trước tìm vị trí ngồi xuống.
Cậu lấy sách giáo trình từ cặp sách lấy ra, lại lấy di động từ túi quần, mắt nhìn tin nhắn của Lâm Hề Trì.
Nếu vừa mới biểu tình của Hứa Phóng có thể dùng trời nắng tới hình dung, như vậy hiện tại phỏng chừng chính là bão cấp mười hai cuồng phong thêm mưa to báo động màu đỏ, tiếng sấm tiếng mưa, bị gió cuốn quay cuồng rít gào sóng biển, không trung sấm sét ầm ầm.
Cậu đột nhiên hiểu rõ phản ứng vừa mới của giáo viên và bạn học.
Mặt Hứa Phóng rất u ám, nín nhịn, không ngừng mà nói với mình, nàng nói là có lý do.
Cậu hẳn là phải tin tưởng nàng, hẳn là nghe xong nàng giải thích lại kết luận.
Vì thế cậu cắn chặt răng, ra vẻ bình thản hỏi: 【nguyên nhân gì.】
Bà cô này dám đảm đương nhiều người như vậy mặt nói dối, nhất định là đã xảy ra chuyện gì cực kỳ nghiêm trọng, làm nàng phải làm chuyện không đạo đức này.
Hứa Phóng không ngừng ở trong lòng tìm lý do cho Lâm Hề Trì.
Đợi trong chốc lát.
Đầu nàng cọ tới cọ lui nhắn lại: 【 mình muốn chọc cậu tức giận.
】
“……"
-
Cách tan học còn có năm phút, Lâm Hề Trì liền toàn bộ võ trang, đem đồ vật toàn bộ thu dọn xong, chuẩn bị chuông tan học liền chạy đi ngay.
Nàng vừa mới chú ý tới, Hứa Phóng ngồi ở sát cửa phía trước, cho nên cậu đợi chút khẳng định sẽ từ cửa trước đi ra ngoài, nàng chỉ cần chạy cửa sau là được.
Chỉ cần chạy trốn nhanh, không có khả năng chạy không thoát.
Chuông tan học vừa vang, Lâm Hề Trì và các sinh viên lập tức đứng dậy, thành đoàn mà ra bên ngoài.
Đám người đem nàng vây quanh, nháy mắt cho nàng mang đến cảm giác an toàn.
Lâm Hề Trì nhẹ nhàng thở ra.
Tinh thần buông lỏng biếng nhác, nàng liền bắt đầu nghĩ chuyện khác.
Lâm Hề Trì nghĩ thầm, chính mình thật là một người vì cảm xúc bạn bè liền mạng đều có thể không cần tuyệt thế hoàn mỹ không tỳ vết, Hứa Phóng có thể gặp gỡ nàng một người tốt như vậy là mấy trăm triệu năm đã tu luyện phúc khí.
Lâm Hề Trì liền nghĩ như vậy, đi ra cửa phòng học.
Nàng cúi đầu, đụng vào ngực một người, Lâm Hề Trì theo bản năng lùi lại muốn vòng qua người này đi qua, cậu đã trầm giọng hỏi: “Làm chuyện gì trái với lương tâm nên cúi đầu?"
Nghe thấy giọng này, Lâm Hề Trì cứng đờ cả người.
Hứa Phóng sao lại đi cửa sau rồi?
Nàng nâng đầu da đầu tê đi, lý không thẳng khí không tráng mà biện giải: “Cái gì chuyện trái với lương tâm? Mình không làm gì, là cậu vốn dĩ muốn trốn học, mình chỉ nói đúng sự thật ……"
Hứa Phóng bị nàng làm tức quá hóa cười: “Ông đây chỉ là đã quên chỉnh đồng hồ báo thức."
“Dù sao." Lâm Hề Trì còn muốn nói gì.
Đột nhiên chú ý tới giọng điệu ngang tàn của cậu với cùng bình thường giống nhau như đúc, nàng chớp chớp mắt, nguyên bản đuối lý nháy mắt không còn sót lại chút gì, trong lòng nảy lên cảm xúc vĩ đạ vì đã giúp đỡ Hứa Phóng vượt qua cảm xúc tiêu cực.
Dừng vài giây, Lâm Hề Trì vỗ vỗ bờ vai của cậu, kiêu ngạo nói: “Cậu hẳn là cảm ơn mình mới đúng."
“……"
Hứa Phóng:???
Sau nửa ngày, Lâm Hề Trì lại lần nữa tìm về tâm tình vui vẻ, nàng cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, cười tủm tỉm nói: “Được rồi, mình trong chốc lát còn có lớp, mình đi trước ."
Hứa Phóng mặc không lên tiếng mà nhường đường cho nàng.
Lâm Hề Trì còn chưa đi vài bước, rồi lại bị cậu gọi lại.
“Này."
Lâm Hề Trì quay đầu lại.
Liền thấy cậu nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cảm ơn cậu a."
-
Bởi vì Hứa Phóng nói câu cuối cùng kia, Lâm Hề Trì lại lo lắng đề phòng cả ngày, nhưng lại không có chuyện gì.
Nàng chủ động đi tìm Hứa Phóng đòi tiền, gia hỏa này so ngày thường cũng dễ nói chuyện hơn.
Ví dụ Lâm Hề Trì nói với cậu muốn 90 đồng, Hứa Phóng có thể trực tiếp chuyển cho nàng 100 đồng.
Ở trước đó là tuyệt đối không xảy ra.
Hứa Phóng bất ngờ dễ tính làm Lâm Hề Trì có cảm giác bị hại.
Nàng luôn có dự cảm Hứa Phóng có mưu tính gì đó.
Nhưng Hứa Phóng vẫn luôn không có gì động tĩnh.
Sau một thời gian, Lâm Hề Trì thay đổi ý tưởng.
Cảm thấy gia hỏa này chắc là lương tâm trỗi dậy, muốn đối xử tử tế với người bạn thanh mai là nàng.
Lâm Hề Trì vui vẻ mười phần.
-
Sau đọt phỏng vấn thứ 2, bộ môn thể dục lập một diễn đàn WeChat,【 khỏe mạnh.
Sinh hoạt mỗi một ngày 】, hơn nữa tổng cộng có 13 người.
Có thể là cách một cái màn hình, trong nhóm người tuy rằng mới vừa quen biết không lâu, lại cũng không khách sao, diễn đàn rất sôi nổi, tin tức thay nhau đưa lên.
Chiều qua, một đám người hẹn chiều thứ 5 gặp gỡ liên hoan, sau đó lại về sân thể dục chơi trò chơi.
Ngày liên hoan, đoàn người ăn uống xong, Vu Trạch dẫn mấy nam sinh đi siêu thị mua đồ ăn vặt, mà Ôn Tĩnh lại dẫn người còn lại trở về trường học.
Bên trong trường đèn đường có chút tối, đường nhỏ không khí u ám yên tĩnh.
Nhưng vừa đến sân thể dục, tầm nhìn liền sáng hơn không ít, hai đầu treo đèn cao áp, chiếu sáng người trên sân cỏ và trên đường chạy.
Mọi người tìm vị trí trống ngồi xuống.
Mỗi đêm trên sân thể dục đều có từng nhóm sinh viên phần lớn đều chơi trò Ngưới sói.
Ở đây phần lớn mọi người cũng chưa chơi trò chơi này, thậm chí liền nghe cũng chưa nghe qua.
Lâm Hề Trì là một trong số đó.
Vu Trạch đề nghị bọn họ thử chơi một ván, ván tiếp theo chính thức bắt đầu, thua có phạt.
Lâm Hề Trì không hiểu lắm cách chơi và quy tắc, ngay từ đầu liền lộ ra dấu vết, bị Diệp Thiệu Văn ra sức kéo người khác đem đầu nàng đi ra ngoài.
Bị loại trừ, nàng buồn bực mà lên mạng đi tra cách chơi trò này.
Kế tiếp hai lần, Lâm Hề Trì đã hiểu được cách chơi.
Nàng tuy nhiên ít nói, nhưng khi nói dỗi rất trấn định tự nhiên, mắt cũng không chớp cái nào, xứng với gương mặt vô tội của nàng tất cả mọi người bị nàng lừa.
Cũng bởi vậy, Lâm Hề Trì liền thắng hai lần.
Hai lần kết thúc, đã tới gần 9 giờ rưỡi.
Bất ngờ, trên đường băng đứng một đám nam sinh ăn mặc thống nhất.
Một đám người cao lớn tinh lực dồi dào đội ngũ chỉnh tề.
Đếm người xác nhận đã đủ 1 nam sinh dẫn đầu mang bọn họ chạy quanh đường băng.
Sân thể dục rộng lớn bị mấy chục người bước chân chạy đều tạo âm thanh vang dội lòng người.
Ánh mắt mọi người đều bị âm thanh này thu hút.
Ôn Tĩnh nhìn lại, cười nói: “Là sinh viên Quốc phòng huấn luyện."
Nghe được “sinh viên Quốc phòng" mấy chữ, Lâm Hề Trì cũng quay lại.
Chỉ vội vàng nhìn lướt qua, trong tay liền bị Vu Trạch bắt lá bài, bắt đầu một ván mới.
Bởi vì 2 ván trước trêu chọc quá nhiều kẻ thù, ván này Lâm Hề Trì bị giết, là người đầu tiên của buổi tối bị loại trừ.
Nhìn ván này thời gian phải tốn nhiều hơn các ván trước đó, Lâm Hề Trì rất vui vẻ mà nhìn bọn họ mở to mắt nói dối.
Kết quả là người cùng nhóm với nàng cũng thua, hình phạt là nói thật hay mạo hiểm.
Người tốt trận doanh có tám người, mặt khác bốn người đứng lên, cười hì hì xem bọn họ chịu trừng phạt.
Từ thua tám người trừu một người chịu trừng phạt, dùng chuyển cái chai phương pháp.
Vu Trạch ngồi xổm giữa tám người làm trọng tài, tay phải cầm bình nước xoay: “Ai, anh cảm thấy nói thật chơi không vui, chuyển tới ai người đó liền thực hiện hành động mạo hiểm đi."
Vừa dứt lời, nắp bình dừng đối diện Lâm Hề Trì.
Cùng lúc đó, đằng kia truyền đến âm thanh huấn luyện của sinh viên quốc phòng giải tán.
Diệp Thiệu Văn đột nhiên nhìn lại, ánh mắt mang theo vài phần không có ý tốt: “Lâm Hề Trì, nếu không cậu đi tìm một sinh viên quốc phòng lấy số WeChat đi."
Lâm Hề Trì sửng sốt, trái tim nhảy dựng, theo bản năng lắc đầu.
Không đợi nàng giãy giụa hấp hối một phen, các nữ sinh khác hứng thú bừng bừng khơi dậy, vẻ mặt nàng đau khổ đem di động trên mặt đất nhặt lên, hướng bên kia đi.
Khoảng cách càng ngày càng gần.
Lâm Hề Trì mới vừa làm tốt tâm lý, nghĩ chạy nhanh lấy xong thì chạy lấy người, bỗng nhiên chú ý tới đám kia quốc phòng sinh ——
Có người đối với nàng mà nói phá lệ quen thuộc.
Hứa Phóng.
Lâm Hề Trì tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
Sinh viên quốc phòng mỗi tuần huấn luyện ba lần, mỗi khóa thời gian không giống nhau, Lâm Hề Trì cũng không cố ý hỏi cậu.
Thật ra không nghĩ tới hôm nay vừa vặn có huấn luyện
Lúc này, Hứa Phóng mặc đồng phục áo màu xanh lục, quần đùi màu đen, ngửa mặt uống nước.
Bên cạnh có nam sinh nói chuyện với cậu liền phá lên cười, nhưng vẻ mặt của cậu lại cũng không có gì biến hóa, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ mà đáp trả vài lời.
Lâm Hề Trì nhìn thấy cậu đem nắp bình đóng lại, cúi đầu, từ trong túi lấy ra di động, ngón tay thon dài ở gõ nhanh.
Giây tiếp theo, tựa như đã nhận ra nàng, Hứa Phóng nâng mắt, tầm mắt từ di động chuyển qua trên người nàng.
Trừ bỏ chạy năm km, cậu còn làm một trăm hít đất, một trăm gập bụng cùng một trăm squat.
Giờ phút này cậu giống như là mới từ trong nước bước ra, mồ hôi theo bên má chảy xuống phía dưới, từ cằm rơi trên mặt đất, lại cũng không chật vật.
Hứa Phóng tựa hồ không quá kinh ngạc Lâm Hề Trì đột nhiên xuất hiện, cặp mắt sắc bén của cậu như là dò hỏi ý đồ nàng đến.
Lâm Hề Trì nuốt nuốt nước miếng, có thể rõ ràng cảm giác được người chung quanh đều tò mò mà đem tầm mắt đặt ở trên người nàng.
Nàng dùng ánh mắt ý bảo cậu “Cậu phối hợp chút", đánh một tiếng trống nâng cao tinh thần hăng hái .
“Bạn học, cậu có thể cho mình số WeChat sao?"
Nghe vậy, Hứa Phóng hướng nàng phía sau như vậy thoáng nhìn, nháy mắt hiểu được tình huống nàng hiện tại.
Cậu thu hồi tầm mắt, một lần nữa đem ánh mắt đặt ở trên người Lâm Hề Trì.
Hứa Phóng nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu.
Thực mau, cậu mặt mày giãn ra, bỗng chốc cười.
Ngày cái loại dự cảm không tốt hai trước của Lâm Hề Trì nháy mắt lại dấy lên.
Hơn nữa so lúc trước còn mãnh liệt hơn nhiều.
Đồng thời, Hứa Phóng cúi thân mình, cúi đầu ghé vào trước mặt nàng, trong mắt ý cười đã thu lại.
Khoảng cách hai người lập tức liền ngắn lại không ít, hơi thở quanh nàng tất cả đều là quen thuộc của cậu.
Lâm Hề Trì còn ở nghi hoặc Hứa Phóng muốn làm gì đó thời điểm, liền nghe được hắn mở miệng nói hai chữ.
Gằn từng chữ một, rất rõ ràng.
“Nằm mơ.".