Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự
Chương 101: Người trong sơn động
“Có ai nhìn thấy Liễu Nương chạy hướng nào không?" Đi tiếp một đoạn, Yến Thanh Tiêu đột nhiên hỏi.
“Thừa cơ chạy trốn đi." Lăng Huyền Thư bất mãn nói, “Ngươi nhớ tới ả làm gì, phải nhớ ta mới đúng."
Yến Thanh Tiêu nói: “Ta chỉ không muốn lại bị ả tính kế. Hơn nữa ta nhớ ả thì có ích lợi gì, ả nhớ chính là Đại Hỏa Phong."
“…" Khóe miệng Lăng Huyền Thư co rút, “Cái này với cái ả nhớ ai thì liên quan gì nhau?"
Yến Thanh Tiêu kéo dài giọng nói: “Dung mạo của ả rất đẹp."
Lăng Huyền Thư: “…"
Yến Thanh Tiêu nhìn vẻ mặt hắn như nuốt hoàng liên, không nhịn được cười nói: “Chỉ muốn nói chút chuyện không đâu."
“Đi ra!"
Phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn như trên.
Bối Cẩn Du nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.
Sắc mặt Lăng Huyền Uyên lạnh lùng, đặt người xuống đất, nói với Lăng Huyền Thư: “Trông coi giúp ta một lát."
Bối Cẩn Du mơ mơ màng màng kéo hắn, “Đi đâu?"
“Đi giết người." Lăng Huyền Uyên tuy nói như vậy, nhưng không bỏ tay y ra.
Lăng Huyền Thư nói: “Nhị tẩu, Nhị ca đang tức vì người đó đánh thức ngươi."
Bối Cẩn Du thoáng cử động, “Ta ngủ bao lâu rồi?"
“Một canh giờ đi." Lăng Huyền Uyên thấy y muốn đứng lên, vội vàng giúp đỡ một cái.
“Vậy cũng đủ lâu rồi, " Sắc mặt Bối Cẩn Du vẫn không được tốt mấy, nhưng nhìn có vẻ có tinh thần hơn trước, “Hắn chỉ đúng lúc."
“Nhưng chúng ta cũng không có trốn, tại sao hắn gọi chúng ta đi ra?" Lăng Huyền Sương hỏi.
“Giấu đầu lòi đuôi, tính là anh hùng hảo hán gì hả!"
Đằng trước lại hô một câu.
Đầu óc Lăng Huyền Sương mơ hồ.
Thiệu Dục Tân buồn cười nói: “Không phải đang nói chuyện với chúng ta."
Hạ Tĩnh Hiên cũng cảm thấy kỳ quái, “Ở đây còn có người khác?"
“Rất nhiều người, " Lăng Huyền Kỳ nghiêng tai lắng nghe, suy đoán nói, “Hẳn là người của chúng ta."
Lăng Huyền Thư nói: “Ta đi coi trộm thử, các ngươi cứ ở chỗ này chờ ta."
“Ta đi cùng ngươi…" Yến Thanh Tiêu kéo hắn.
Không chờ y nói xong Lăng Huyền Thư che luôn miệng y lại, hôn ở trên mặt y một cái, “Ngoan, chờ ta."
Yến Thanh Tiêu: “…" Lại nữa!
Lăng Huyền Dạ cười nói: “Không hổ là Tam ca, thời điểm chiếm lợi xưa nay ra tay không….mềm yếu."
Lăng Huyền Thư thả Yến Thanh Tiêu ra đi về phía trước, nói: “Nhị tẩu, Thiên Tàm tuyết y hiện tại đang được Huyền Dạ mặc lên người."
Thân thể Bối Cẩn Du hơi cứng lại một chút, quay đầu nhìn Lăng Huyền Dạ, trong mắt đều là khát khao.
Lăng Huyền Dạ: “…" Loại cảm giác như hổ như sói rình mồi này là gì?
Lăng Huyền Thư đến gần một chút, thấy ba tên Ẩm Huyết Sử mang theo vô số đệ tử Ẩm Huyết Giáo chắn ở một chỗ trước cửa sơn động, vừa thét to để người bên trong đi ra, vừa chuẩn bị châm lửa ở cửa động, dùng khói để hun người.
Nói thế, người bị vây ở bên trong hẳn là người của mình.
Một tên Ẩm Huyết Sử trong đó lại quát: “Nếu không ra ta sẽ thả khói!"
Bên trong rốt cục có phản ứng, một người trả lời: “Ngươi có nã pháo chúng ta cũng không ra ngoài!"
Lăng Huyền Thư ngẩn ra, vui vẻ, “Ta nói Lăng Tiểu Lâm, từ lúc nào ngươi trở nên không có tiền đồ thế hả?"
Trong động ngoài động nháy mắt xuất hiện yên tĩnh.
Sau đó Lăng Tiểu Lâm không xác định hỏi: “Tam Thiếu gia?"
Lăng Huyền Thư nói: “Không sai, chính là Tam Thiếu gia nhà ngươi!"
Lăng Tiểu Lâm nhanh chóng từ trong sơn động cẩn thận từng li từng tí một nhô đầu ra, vừa thấy quả thật là hắn, lập tức nhảy ra nói: “Tam Thiếu gia, ngươi không có chuyện gì thực sự là quá tốt rồi!"
Ẩm Huyết Sử không ngừng mà nhìn trái phải chủ tớ hai người nhà họ.
Lăng Huyền Thư còn đang cho rằng bọn chúng sẽ hô một tiếng với đệ tử phía dưới là “Lên", ai ngờ Ẩm Huyết Sử lại vung tay lên, nói với chúng đệ tử: “Lui!" Nói xong thật sự dẫn người đi, tốc độ nhanh chóng khiến người ta phải thán phục.
Lăng Huyền Thư: “…"
Lăng Tiểu Lâm gọi mọi người đi ra, đi tới trước mặt Lăng Huyền Thư nói: “Tam Thiếu gia, mấy vị thiếu gia khác đâu, cũng khỏe chứ?"
“Đều tốt, " Lăng Huyền Thư chỉ tay về một hướng, “Người ở bên kia, ngươi qua đó gọi."
Lăng Tiểu Vụ ở bên nghe hắn nói, không cần dặn dò vội vàng chạy đi.
Lăng Tiểu Lâm lại nói: “Mấy vị thiếu gia rơi vào mật thất cách khá xa chúng ta, không kịp bảo vệ, thực sự tội đáng muôn chết."
Lăng Huyền Thư không nể mặt mũi nói: “May là các ngươi cách khá xa, gần rồi càng vướng chân vướng tay."
“…" Lăng Tiểu Lâm tiếp tục nói, “Huynh đệ ở trong cũng có mấy người rơi xuống mật thất, đều ở bên trong không dám sờ loạn chạm loạn. Sau đó trong mật thất lúc thả khói độc lúc thả nước, một lát sau cửa lại mở thả chúng ta ra, không biết đang giở trò quỷ gì."
“Thì ra cơ quan kia không đơn thuần chỉ để mở cánh cửa kia, lại là cơ quan tổng." Lăng Huyền Thư không thể không khâm phục Nhị tẩu hắn.
“Cái gì?" Lăng Tiểu Lâm không nghe rõ.
“Không có gì." Lăng Huyền Thư nói, “Vậy các ngươi có thương vong không?"
Lăng Tiểu Lâm nói: “Ngự Kiếm sơn trang có năm huynh đệ đã không còn, còn có một số bị thương nhẹ, tiểu Âm cũng bị thương nhẹ, nhưng cũng không quá nặng. Những người khác… Thì không được tốt lắm…"
“Sao lại không được tốt?" Lăng Huyền Uyên đỡ Bối Cẩn Du đi tới.
Lăng Tiểu Lâm thi lễ với hắn một cái, nói: “Mấy vị chưởng môn đều ở bên trong, có không ít người bị trọng thương, đệ tử các phái lại càng tử thương nặng nề. Ngay cả Lưu Chưởng Môn cũng bị trọng thương ở dưới chưởng Nhị Hỏa Phong, chúng ta không dám tùy tiện đi tiếp, lúc này mới trốn ở trong sơn động không chịu đi ra."
Lăng Huyền Uyên cau mày, “Lưu Chưởng Môn đâu?"
Lăng Tiểu Vũ từ trong sơn động đi ra, nói: “Nhị thiếu gia, Lưu Chưởng Môn còn ở bên trong, Hách bang chủ cùng Tào môn chủ đang chăm nom."
Lăng Huyền Uyên đang muốn đi vào, Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa đã đỡ Lưu Chưởng Môn đi ra.
Lưu Chưởng Môn bước đi run rẩy, sắc mặt rất là khó coi, nhìn thấy Lăng Huyền Uyên hầu như kích động đến muốn nhào vào trong lồng ngực của hắn, “Lăng minh chủ!"
Bối Cẩn Du bước một bước về phía trước che ở trước người Lăng Huyền Uyên.
Lăng Huyền Uyên lo lắng Lưu Chưởng Môn sẽ đụng vào y, ôm lấy eo y lui về phía sau hai bước.
Lưu Chưởng Môn lảo đảo suýt chút nữa ngã như chó gặm bùn: “…"
Cũng may Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa tay mắt lanh lẹ đỡ lấy ông.
“Lưu Chưởng Môn, " Lăng Huyền Uyên nói, “Thương thế sao rồi?"
“Không ổn!" Lưu Chưởng Môn thấy hắn né tránh nên có hơi tức giận, “Lăng minh chủ là minh chủ võ lâm, là người dẫn đầu lần này vây quét Ẩm Huyết Giáo, sao lại nói bỏ chúng ta lại là bỏ?"
Lăng Huyền Uyên không để ý đến một câu dài phía sau ông, chỉ nhằm vào hai chữ ‘không ổn’ gật đầu nói: “Nếu đã thế, Lưu Chưởng Môn tạm thời hãy ở chỗ này nghỉ ngơi đi, không cần tiếp tục đi lên nữa."
“…" Lưu Chưởng Môn tức giận tới thổi râu trừng mắt, “Ta nhất định phải đi…" Nói được nửa câu, bỗng nhiên ho kịch liệt.
Lăng Huyền Sương lôi kéo Thiệu Dục Tân, “May là ông ta da đen, nếu không chắc chắn sẽ bị hù chết."
Thiệu Dục Tân hỏi: “Vì sao lại bị hù chết?"
“Ngươi nhìn ông ta ho tới trắng bệch cả mặt, " Lăng Huyền Sương vùi mặt vào ngực Thiệu Dục Tân, “Nếu da đã trắng sẵn, nhất định sẽ dọa người hơn cả quỷ."
Thiệu Dục Tân cười sờ sờ đầu hắn, “Ngươi gặp quỷ rồi?"
“Chưa gặp."
“Vậy sao mà ngươi biết ông ta dọa người hơn cả quỷ?"
Lăng Huyền Sương ngước đầu nhìn Thiệu Dục Tân, “Ngươi nói rất có lý, biết đâu quỷ cũng không đáng sợ như ông ta."
Cực kỳ không muốn nghe nhưng bởi hai người họ nói chuyện không có chút nào thu lại, mà một chữ chưa nói, Lưu Chưởng Môn ho còn mạnh hơn.
Yến Thanh Tiêu xa xa đứng ở một bên cùng Phó Nam trò chuyện, một bộ mặt ủ mày chau.
Lăng Huyền Thư cũng không để ý loạn sự bên này, đi tới đưa tay khoát lên bả vai Yến Thanh Tiêu, hỏi: “Sao vậy?"
Phó Nam gật đầu với hai người, đi chỗ khác.
Yến Thanh Tiêu thở dài, “Phi Vũ lâu chết mấy huynh đệ, ta bắt đầu hoài nghi mình đã sai khi tiến vào khuấy nhão bãi bùn này không."
Lăng Huyền Thư xoay người y lại để y đối diện với mình, “Ngươi không làm gì sai, vốn là Hỏa Phong khiêu khích ngươi trước, nếu cứ mực nuốt giận vào bụng, sẽ chỉ khiến hắn được voi đòi tiên mà thôi. Còn nữa, chuyện này cũng đã phát triển đến cục diện như ngày hôm nay, nếu ngươi rút lui chẳng phải sau này sẽ khó mà ngóc đầu lên được trong chốn giang hồ này?"
Yến Thanh Tiêu nhìn hắn, không nói gì.
Lăng Huyền Thư cười, “Có điều nếu ngươi đồng ý cả đời trốn ở Ngự Kiếm trong sơn trang không ra khỏi cửa, đương nhiên ta sẽ không có ý kiến."
Yến Thanh Tiêu đấm cho hắn một cái.
Lăng Huyền Thư không né không tránh, vô cùng đáng thương nói: “Đau…"
“Ít giả vờ, ta cũng không dùng lực." Yến Thanh Tiêu bĩu môi, không được tự nhiên nói, “Ta nghe Phó Nam nói rồi, các huynh đệ rất là cảm kích người Ngự Kiếm sơn trang, nói là nếu mà không có bọn họ trượng nghĩa cứu viện, tử thương chỉ sợ không dám tưởng tượng. Chuyện này… Đa tạ."
Lăng Huyền Thư thật nhanh tiến tới hôn y một cái, sau đó thối lui qua phía Lăng Huyền Uyên, “Đều là người một nhà, chăm sóc lẫn nhau là nên làm, có gì mà cần phải cảm ơn."
Yến Thanh Tiêu xoa chỗ bị hắn hôn, cười bất đắc dĩ
Lăng Huyền Thư đi được nửa đường thì dừng lại, ai oán mà nhìn y.
Yến Thanh Tiêu bị hắn nhìn tê cả da đầu, “Còn muốn thế nào nữa?"
Lăng Huyền Thư đập vai, “Sao ngươi không đuổi tới đánh ta?"
Yến Thanh Tiêu: “…"
Lăng Huyền Thư rẽ sang Yến Thanh Tiêu đã trở lại, Lưu Chưởng Môn mới coi như miễn cưỡng ngừng ho.
Lăng Huyền Uyên nhìn ông đã tốt hơn một chút, nói: “Ta đang nói thật, đường xá phía trước càng lúc hiểm trở, người bị thương bất tiện đi tiếp, nếu không cẩn thận lại rơi vào trong khe vạn độc kia, vậy thì không thể tưởng tượng nổi."
“…" Lưu Chưởng Môn bị hắn làm tức tới muốn ngất đi.
Tào Nghĩa giúp ông thuận khí, “Lưu Chưởng Môn, thật ra lời Lăng minh chủ nói cũng có…"
Lưu Chưởng Môn chỉ tay thẳng mặt Bối Cẩn Du trắng như giấy, “Vậy thì còn y, có phải y cũng nên ở lại?"
Lăng Huyền Uyên ôm chặt eo Bối Cẩn Du, “Đương nhiên y phải theo ta."
“Tại sao?" Lưu Chưởng Môn hừ một tiếng, “Lăng minh chủ làm thế chẳng phải lấy công làm việc riêng hay sao."
Lăng Huyền Uyên nói: “Bởi vì y là phu nhân của ta, ta có trách nhiệm bảo vệ y chu toàn, nào có đạo lý để người rời khỏi tay."
Bối Cẩn Du nghiêng đầu nhìn hắn, ôn nhu nhẹ nhàng.
Lưu Chưởng Môn vẫn còn không cam lòng, “Ta không phải phu nhân ngươi, nhưng…"
Không chờ ông ta nói xong, Lăng Huyền Sương đã cười ra tiếng, “Bộ dáng này của ông, có ai dám cưới?"
Lưu Chưởng Môn: “…" Sớm muộn gì cũng bị người Ngự Kiếm sơn trang làm tức chết!
“Thừa cơ chạy trốn đi." Lăng Huyền Thư bất mãn nói, “Ngươi nhớ tới ả làm gì, phải nhớ ta mới đúng."
Yến Thanh Tiêu nói: “Ta chỉ không muốn lại bị ả tính kế. Hơn nữa ta nhớ ả thì có ích lợi gì, ả nhớ chính là Đại Hỏa Phong."
“…" Khóe miệng Lăng Huyền Thư co rút, “Cái này với cái ả nhớ ai thì liên quan gì nhau?"
Yến Thanh Tiêu kéo dài giọng nói: “Dung mạo của ả rất đẹp."
Lăng Huyền Thư: “…"
Yến Thanh Tiêu nhìn vẻ mặt hắn như nuốt hoàng liên, không nhịn được cười nói: “Chỉ muốn nói chút chuyện không đâu."
“Đi ra!"
Phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn như trên.
Bối Cẩn Du nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.
Sắc mặt Lăng Huyền Uyên lạnh lùng, đặt người xuống đất, nói với Lăng Huyền Thư: “Trông coi giúp ta một lát."
Bối Cẩn Du mơ mơ màng màng kéo hắn, “Đi đâu?"
“Đi giết người." Lăng Huyền Uyên tuy nói như vậy, nhưng không bỏ tay y ra.
Lăng Huyền Thư nói: “Nhị tẩu, Nhị ca đang tức vì người đó đánh thức ngươi."
Bối Cẩn Du thoáng cử động, “Ta ngủ bao lâu rồi?"
“Một canh giờ đi." Lăng Huyền Uyên thấy y muốn đứng lên, vội vàng giúp đỡ một cái.
“Vậy cũng đủ lâu rồi, " Sắc mặt Bối Cẩn Du vẫn không được tốt mấy, nhưng nhìn có vẻ có tinh thần hơn trước, “Hắn chỉ đúng lúc."
“Nhưng chúng ta cũng không có trốn, tại sao hắn gọi chúng ta đi ra?" Lăng Huyền Sương hỏi.
“Giấu đầu lòi đuôi, tính là anh hùng hảo hán gì hả!"
Đằng trước lại hô một câu.
Đầu óc Lăng Huyền Sương mơ hồ.
Thiệu Dục Tân buồn cười nói: “Không phải đang nói chuyện với chúng ta."
Hạ Tĩnh Hiên cũng cảm thấy kỳ quái, “Ở đây còn có người khác?"
“Rất nhiều người, " Lăng Huyền Kỳ nghiêng tai lắng nghe, suy đoán nói, “Hẳn là người của chúng ta."
Lăng Huyền Thư nói: “Ta đi coi trộm thử, các ngươi cứ ở chỗ này chờ ta."
“Ta đi cùng ngươi…" Yến Thanh Tiêu kéo hắn.
Không chờ y nói xong Lăng Huyền Thư che luôn miệng y lại, hôn ở trên mặt y một cái, “Ngoan, chờ ta."
Yến Thanh Tiêu: “…" Lại nữa!
Lăng Huyền Dạ cười nói: “Không hổ là Tam ca, thời điểm chiếm lợi xưa nay ra tay không….mềm yếu."
Lăng Huyền Thư thả Yến Thanh Tiêu ra đi về phía trước, nói: “Nhị tẩu, Thiên Tàm tuyết y hiện tại đang được Huyền Dạ mặc lên người."
Thân thể Bối Cẩn Du hơi cứng lại một chút, quay đầu nhìn Lăng Huyền Dạ, trong mắt đều là khát khao.
Lăng Huyền Dạ: “…" Loại cảm giác như hổ như sói rình mồi này là gì?
Lăng Huyền Thư đến gần một chút, thấy ba tên Ẩm Huyết Sử mang theo vô số đệ tử Ẩm Huyết Giáo chắn ở một chỗ trước cửa sơn động, vừa thét to để người bên trong đi ra, vừa chuẩn bị châm lửa ở cửa động, dùng khói để hun người.
Nói thế, người bị vây ở bên trong hẳn là người của mình.
Một tên Ẩm Huyết Sử trong đó lại quát: “Nếu không ra ta sẽ thả khói!"
Bên trong rốt cục có phản ứng, một người trả lời: “Ngươi có nã pháo chúng ta cũng không ra ngoài!"
Lăng Huyền Thư ngẩn ra, vui vẻ, “Ta nói Lăng Tiểu Lâm, từ lúc nào ngươi trở nên không có tiền đồ thế hả?"
Trong động ngoài động nháy mắt xuất hiện yên tĩnh.
Sau đó Lăng Tiểu Lâm không xác định hỏi: “Tam Thiếu gia?"
Lăng Huyền Thư nói: “Không sai, chính là Tam Thiếu gia nhà ngươi!"
Lăng Tiểu Lâm nhanh chóng từ trong sơn động cẩn thận từng li từng tí một nhô đầu ra, vừa thấy quả thật là hắn, lập tức nhảy ra nói: “Tam Thiếu gia, ngươi không có chuyện gì thực sự là quá tốt rồi!"
Ẩm Huyết Sử không ngừng mà nhìn trái phải chủ tớ hai người nhà họ.
Lăng Huyền Thư còn đang cho rằng bọn chúng sẽ hô một tiếng với đệ tử phía dưới là “Lên", ai ngờ Ẩm Huyết Sử lại vung tay lên, nói với chúng đệ tử: “Lui!" Nói xong thật sự dẫn người đi, tốc độ nhanh chóng khiến người ta phải thán phục.
Lăng Huyền Thư: “…"
Lăng Tiểu Lâm gọi mọi người đi ra, đi tới trước mặt Lăng Huyền Thư nói: “Tam Thiếu gia, mấy vị thiếu gia khác đâu, cũng khỏe chứ?"
“Đều tốt, " Lăng Huyền Thư chỉ tay về một hướng, “Người ở bên kia, ngươi qua đó gọi."
Lăng Tiểu Vụ ở bên nghe hắn nói, không cần dặn dò vội vàng chạy đi.
Lăng Tiểu Lâm lại nói: “Mấy vị thiếu gia rơi vào mật thất cách khá xa chúng ta, không kịp bảo vệ, thực sự tội đáng muôn chết."
Lăng Huyền Thư không nể mặt mũi nói: “May là các ngươi cách khá xa, gần rồi càng vướng chân vướng tay."
“…" Lăng Tiểu Lâm tiếp tục nói, “Huynh đệ ở trong cũng có mấy người rơi xuống mật thất, đều ở bên trong không dám sờ loạn chạm loạn. Sau đó trong mật thất lúc thả khói độc lúc thả nước, một lát sau cửa lại mở thả chúng ta ra, không biết đang giở trò quỷ gì."
“Thì ra cơ quan kia không đơn thuần chỉ để mở cánh cửa kia, lại là cơ quan tổng." Lăng Huyền Thư không thể không khâm phục Nhị tẩu hắn.
“Cái gì?" Lăng Tiểu Lâm không nghe rõ.
“Không có gì." Lăng Huyền Thư nói, “Vậy các ngươi có thương vong không?"
Lăng Tiểu Lâm nói: “Ngự Kiếm sơn trang có năm huynh đệ đã không còn, còn có một số bị thương nhẹ, tiểu Âm cũng bị thương nhẹ, nhưng cũng không quá nặng. Những người khác… Thì không được tốt lắm…"
“Sao lại không được tốt?" Lăng Huyền Uyên đỡ Bối Cẩn Du đi tới.
Lăng Tiểu Lâm thi lễ với hắn một cái, nói: “Mấy vị chưởng môn đều ở bên trong, có không ít người bị trọng thương, đệ tử các phái lại càng tử thương nặng nề. Ngay cả Lưu Chưởng Môn cũng bị trọng thương ở dưới chưởng Nhị Hỏa Phong, chúng ta không dám tùy tiện đi tiếp, lúc này mới trốn ở trong sơn động không chịu đi ra."
Lăng Huyền Uyên cau mày, “Lưu Chưởng Môn đâu?"
Lăng Tiểu Vũ từ trong sơn động đi ra, nói: “Nhị thiếu gia, Lưu Chưởng Môn còn ở bên trong, Hách bang chủ cùng Tào môn chủ đang chăm nom."
Lăng Huyền Uyên đang muốn đi vào, Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa đã đỡ Lưu Chưởng Môn đi ra.
Lưu Chưởng Môn bước đi run rẩy, sắc mặt rất là khó coi, nhìn thấy Lăng Huyền Uyên hầu như kích động đến muốn nhào vào trong lồng ngực của hắn, “Lăng minh chủ!"
Bối Cẩn Du bước một bước về phía trước che ở trước người Lăng Huyền Uyên.
Lăng Huyền Uyên lo lắng Lưu Chưởng Môn sẽ đụng vào y, ôm lấy eo y lui về phía sau hai bước.
Lưu Chưởng Môn lảo đảo suýt chút nữa ngã như chó gặm bùn: “…"
Cũng may Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa tay mắt lanh lẹ đỡ lấy ông.
“Lưu Chưởng Môn, " Lăng Huyền Uyên nói, “Thương thế sao rồi?"
“Không ổn!" Lưu Chưởng Môn thấy hắn né tránh nên có hơi tức giận, “Lăng minh chủ là minh chủ võ lâm, là người dẫn đầu lần này vây quét Ẩm Huyết Giáo, sao lại nói bỏ chúng ta lại là bỏ?"
Lăng Huyền Uyên không để ý đến một câu dài phía sau ông, chỉ nhằm vào hai chữ ‘không ổn’ gật đầu nói: “Nếu đã thế, Lưu Chưởng Môn tạm thời hãy ở chỗ này nghỉ ngơi đi, không cần tiếp tục đi lên nữa."
“…" Lưu Chưởng Môn tức giận tới thổi râu trừng mắt, “Ta nhất định phải đi…" Nói được nửa câu, bỗng nhiên ho kịch liệt.
Lăng Huyền Sương lôi kéo Thiệu Dục Tân, “May là ông ta da đen, nếu không chắc chắn sẽ bị hù chết."
Thiệu Dục Tân hỏi: “Vì sao lại bị hù chết?"
“Ngươi nhìn ông ta ho tới trắng bệch cả mặt, " Lăng Huyền Sương vùi mặt vào ngực Thiệu Dục Tân, “Nếu da đã trắng sẵn, nhất định sẽ dọa người hơn cả quỷ."
Thiệu Dục Tân cười sờ sờ đầu hắn, “Ngươi gặp quỷ rồi?"
“Chưa gặp."
“Vậy sao mà ngươi biết ông ta dọa người hơn cả quỷ?"
Lăng Huyền Sương ngước đầu nhìn Thiệu Dục Tân, “Ngươi nói rất có lý, biết đâu quỷ cũng không đáng sợ như ông ta."
Cực kỳ không muốn nghe nhưng bởi hai người họ nói chuyện không có chút nào thu lại, mà một chữ chưa nói, Lưu Chưởng Môn ho còn mạnh hơn.
Yến Thanh Tiêu xa xa đứng ở một bên cùng Phó Nam trò chuyện, một bộ mặt ủ mày chau.
Lăng Huyền Thư cũng không để ý loạn sự bên này, đi tới đưa tay khoát lên bả vai Yến Thanh Tiêu, hỏi: “Sao vậy?"
Phó Nam gật đầu với hai người, đi chỗ khác.
Yến Thanh Tiêu thở dài, “Phi Vũ lâu chết mấy huynh đệ, ta bắt đầu hoài nghi mình đã sai khi tiến vào khuấy nhão bãi bùn này không."
Lăng Huyền Thư xoay người y lại để y đối diện với mình, “Ngươi không làm gì sai, vốn là Hỏa Phong khiêu khích ngươi trước, nếu cứ mực nuốt giận vào bụng, sẽ chỉ khiến hắn được voi đòi tiên mà thôi. Còn nữa, chuyện này cũng đã phát triển đến cục diện như ngày hôm nay, nếu ngươi rút lui chẳng phải sau này sẽ khó mà ngóc đầu lên được trong chốn giang hồ này?"
Yến Thanh Tiêu nhìn hắn, không nói gì.
Lăng Huyền Thư cười, “Có điều nếu ngươi đồng ý cả đời trốn ở Ngự Kiếm trong sơn trang không ra khỏi cửa, đương nhiên ta sẽ không có ý kiến."
Yến Thanh Tiêu đấm cho hắn một cái.
Lăng Huyền Thư không né không tránh, vô cùng đáng thương nói: “Đau…"
“Ít giả vờ, ta cũng không dùng lực." Yến Thanh Tiêu bĩu môi, không được tự nhiên nói, “Ta nghe Phó Nam nói rồi, các huynh đệ rất là cảm kích người Ngự Kiếm sơn trang, nói là nếu mà không có bọn họ trượng nghĩa cứu viện, tử thương chỉ sợ không dám tưởng tượng. Chuyện này… Đa tạ."
Lăng Huyền Thư thật nhanh tiến tới hôn y một cái, sau đó thối lui qua phía Lăng Huyền Uyên, “Đều là người một nhà, chăm sóc lẫn nhau là nên làm, có gì mà cần phải cảm ơn."
Yến Thanh Tiêu xoa chỗ bị hắn hôn, cười bất đắc dĩ
Lăng Huyền Thư đi được nửa đường thì dừng lại, ai oán mà nhìn y.
Yến Thanh Tiêu bị hắn nhìn tê cả da đầu, “Còn muốn thế nào nữa?"
Lăng Huyền Thư đập vai, “Sao ngươi không đuổi tới đánh ta?"
Yến Thanh Tiêu: “…"
Lăng Huyền Thư rẽ sang Yến Thanh Tiêu đã trở lại, Lưu Chưởng Môn mới coi như miễn cưỡng ngừng ho.
Lăng Huyền Uyên nhìn ông đã tốt hơn một chút, nói: “Ta đang nói thật, đường xá phía trước càng lúc hiểm trở, người bị thương bất tiện đi tiếp, nếu không cẩn thận lại rơi vào trong khe vạn độc kia, vậy thì không thể tưởng tượng nổi."
“…" Lưu Chưởng Môn bị hắn làm tức tới muốn ngất đi.
Tào Nghĩa giúp ông thuận khí, “Lưu Chưởng Môn, thật ra lời Lăng minh chủ nói cũng có…"
Lưu Chưởng Môn chỉ tay thẳng mặt Bối Cẩn Du trắng như giấy, “Vậy thì còn y, có phải y cũng nên ở lại?"
Lăng Huyền Uyên ôm chặt eo Bối Cẩn Du, “Đương nhiên y phải theo ta."
“Tại sao?" Lưu Chưởng Môn hừ một tiếng, “Lăng minh chủ làm thế chẳng phải lấy công làm việc riêng hay sao."
Lăng Huyền Uyên nói: “Bởi vì y là phu nhân của ta, ta có trách nhiệm bảo vệ y chu toàn, nào có đạo lý để người rời khỏi tay."
Bối Cẩn Du nghiêng đầu nhìn hắn, ôn nhu nhẹ nhàng.
Lưu Chưởng Môn vẫn còn không cam lòng, “Ta không phải phu nhân ngươi, nhưng…"
Không chờ ông ta nói xong, Lăng Huyền Sương đã cười ra tiếng, “Bộ dáng này của ông, có ai dám cưới?"
Lưu Chưởng Môn: “…" Sớm muộn gì cũng bị người Ngự Kiếm sơn trang làm tức chết!
Tác giả :
Huyền Huyền Vu Thư