Vệ Sĩ

Chương 76: Sở Hoắc trùng phùng

Sở Tuần sau đó lại phân phó Hà Tiểu Chí theo dõi câu lạc bộ và nhà hàng Hoắc mỹ nhân thường xuyên xuất hiện, tùy thời theo sát nhất cử nhất động của đối phương.

Sở Tuần không chỉ biết Hoắc Hoan Hoan bị đánh, cậu còn biết vết bầm nơi mí mắt khóe môi của Hoan Hoan là bị ai đánh. Cậu cũng không tin tính tình như Hoắc Hoan Hoan, vẫn có thể nén giận.

Trong tay cậu cầm một xấp ảnh chụp dày, cameras từ cự ly xa chụp liên tục, rõ ràng mà liền mạch.

Sở Tuần đùa thủ trưởng của cậu: “Sếp à, ngài cừ ghê nhỉ, loại ảnh chụp cấp bậc cẩu tử này ngài cũng có thể làm được."

Hạ Thành cười lạnh: “Này tính cái gì, Tam bộ có rất nhiều cao thủ."

Sở Tuần: “Hầu Nhất Quần vậy ra là người của Tổng tham tam bộ ta."

Hạ Thành: “Đúng vậy, lão tử nếu muốn trực tiếp nghe lén hoặc chụp ảnh Hầu gia, không quá dễ dàng đắc thủ. Nhưng 24 giờ giám thị Hoắc Hoan Hoan, thực dễ dàng."

Trong ảnh chụp, Hầu Nhất Quần kéo cánh tay Hoắc Hoan Hoan, lôi vào phòng, quẳng lên giường, vung một bạt tai……

Khí lực đàn ông rất lớn, khi thực sự phát tàn bạo gia bạo phụ nữ, lực lượng đối lập rất xa. Hoắc Hoan Hoan bị đánh thực thảm, miệng chảy máu, bụm mặt ngồi ở bên giường, mặt mày đầy nước mắt, vành mắt đen sưng to thành hai quả hạch đào.

Nghe nói hôm Hoắc mỹ nhân về nước, vừa xuống máy bay, chân chưa chạm đất đã bị vài tên áo đen kéo vào một chiếc màu đen xe có rèm che, mang tới Hầu gia.

Hầu Nhất Quần mắng to, mắng đến phi thường khó nghe, tiểu kỹ nữ sau lưng lão tử lêu lổng với họ Sở ở nước ngoài, muốn mò chỗ tốt của cả hai bên, có mỗi cái X còn mẹ nó muốn ăn cơm hai nhà?

Hầu Nhất Quần mắng xong, ở trong phòng vòng vo ba vòng, tay hung hăng vuốt vuốt quả đầu chải hết ra phía sau để lộ trán của mình, còn chưa hết giận, quay lại nhìn cha mình: “Cha à, ngài nói lời nào đi, tìm người cảnh cáo Sở tiểu nhị một tiếng, cho hắn biết thu liễm."

Người trên sô pha bình tĩnh chậm rãi nói: “Nên thu liễm chính là con."

Hầu Nhất Quần: “……"

Cha Hầu Nhất Quần, Hầu Tiên Tiến, đầu hói bóng lưỡng, bốn phía sau đầu quay quanh vài cọng tóc thưa thớt trân quý, đeo kính gọng đen bảo thủ, ánh mắt ẩn ẩn lộ ra hung ác nham hiểm. Người này ngồi ở sô pha vẫn không nhúc nhích, vững như một pho tượng thâm trầm.

Hầu Tiên Tiến nói với con trai: “Nhất Quần, trước kia đã nhắc nhở con, tiểu tử nhà họ Sở hắn, con không được dính vào."

Hầu Nhất Quần chưa tiêu cơn tức: “Con dính hắn?!"

Hầu Tiên Tiến lạnh lùng nói: “Con thì biết cái gì."

Hầu Tiên Tiến cũng không ra tay đánh người, không động một đầu ngón tay, mắng cũng chưa mắng một câu. Hầu Tiên Tiến an vị trên sô pha, mặt âm trầm nhìn chằm chằm Hoắc Hoan Hoan……

Trên bàn nhảy xuống một con mèo lớn trắng tinh mềm mại, meo một tiếng, nhảy vào lòng chủ nhân. Hắn liền ôm mèo lên đầu gối, vuốt lông, gãi cằm, gọi “Đại Bạch". Đại Bạch là thú cưng nuôi bảy tám năm ở Hầu gia, một con mèo cái trung niên, nuông chiều từ bé, mập phì trắng tinh biếng nhác, thư thái nằm trong lòng chủ nhân, cuộn tròn.

Hầu Tiên Tiến chọc mèo một lát, giao mèo cho hạ nhân, thấp giọng nói một câu.

Hoắc Hoan Hoan bị trành cả đêm, cả người phát run, thấp giọng khẩn cầu: “Em…… Biết sai rồi."

Cũng chỉ nửa giờ, hạ nhân trở về, trong lòng không có mèo, mà là bưng lên một cái nồi đất, tràn ngập mùi thịt cổ quái, bên trong nước sôi ùng ục ùng ục.

Hầu Nhất Quần thình lình hỏi một câu: “Cha, nấu gì vậy."

Hầu Tiên Tiến mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm Hoan Hoan: “Nấu Đại Bạch."

Sắc mặt Hoắc Hoan Hoan so với Đại Bạch còn trắng hơn: “……"

Hoắc Hoan Hoan xoay người vọt vào buồng vệ sinh, “ọc ọe" ói ra, cả người rét run, tóc gáy dựng thẳng đứng, giống như kế tiếp sắp sửa bị lột da lên nồi chính là cô……

Sau đó, hai cha con một mình ở trong thư phòng, Hầu Tiên Tiến gằn từng tiếng giáo dục con hắn: “Lão tử lần này tổn thất một con mèo cưng, lần tới, cha không hy vọng tổn thất con."

Hầu Nhất Quần đỏ mắt: “Con làm sao tổn thất? Con sợ cái gì?"

Hầu Tiên Tiến nói: “Đừng dính vào Sở gia lão Nhị, hắn không phải đèn cạn dầu. Con còn cứ như vậy, sớm muộn gì cũng bị người chơi chết."

Hầu Nhất Quần tâm khinh thường, trong mắt dung không được người khác, trên đời này lão tử tối ngưu, lầm bầm nói: “Sở Tuần có gì đặc biệt hơn người? Hồi nhỏ biết rõ, lớn lên cũng chỉ là người bình thường."

“Hắn còn có thể gây ra sóng gió gì? Lúc trước hắn sau con một khóa vào Thanh Hoa, học ba tháng liền học không nổi, bị trường đuổi học, xuất ngoại lang thang, chả ra cái gì, giờ xấu hổ chạy về, hắn ngưu cái rắm?"

Hầu Tiên Tiến đột nhiên biến sắc, không thể nhịn được nữa, cưỡng chế tức giận: “Cậu mẹ nó biết cái gì!!!"

Rất nhiều lời không thể tường tận nói với con trai, Hầu Tiên Tiến nắm tay vịn ghế, sắc mặt tối tăm: “Sở gia tiểu nhị so với cậu lợi hại hơn nhiều, cậu một đầu ngón tay cũng không so được với hắn!…… Nhất Quần, con nhãn giới rất nông cạn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a."

Hầu Nhất Quần hạ mắt, chịu đựng một lúc, biết không thể gạt được, thấp giọng nói: “Phải, hắn lợi hại. Con chỉ chơi bài với hắn mấy lần, cũng không có gì…… Con, con đánh bài nợ tiền hắn."

Hầu Tiên Tiến: “Thiếu bao nhiêu?"

Hầu Nhất Quần: “Cũng không bao nhiêu…… Hơn năm mươi vạn. Cha không cho con động hắn, con về sau không gặp hắn nữa, tiền vừa lúc không cần trả."

Hầu Tiên Tiến biến sắc, nghiêm túc nói: “Trả lại, thiếu họ Sở bao nhiêu tiền, lập tức trả lại cho lão tử."

Hầu Nhất Quần: “……"

Hầu Tiên Tiến dặn dò: “Một đồng cũng không thiếu, trả xong đoạn tuyệt lui tới, đừng dính nữa, chớ chọc người này."

Hầu Tiên Tiến giữ chức vị quan trọng ở hai bên quân chính. Hắn biết thân phận thật của Sở Tuần, hắn rất rõ ràng trưởng ban Tổng tham hai bộ đặc biệt là nhân vật cỡ nào lợi hại. Kẻ lỗ mãng Hầu Nhất Quần nhà bọn họ này còn chơi bài, tranh giành tình nhân, tranh cái rắm! Cậu chơi bài, chơi đàn bà, còn chơi bạt mạng, khoản chơi bời người nào có thể là đối thủ của tên kia?

Hắn không nói lộ với con hắn, biết rõ tiểu tử vô liêm sỉ này không không chịu thua kém, biết nhiều lại đi nói xằng bậy, cậy mạnh tìm Sở Tuần thống ra chuyện này, có ngày bị người ta diệt khẩu, cũng không biết bản thân chết thế nào.

Lại nói Hầu đại thiếu gia, cũng là từ nhỏ được người nhà vô cùng cưng chiều, quen thói ương ngạnh bừa bãi. Tác phong bên trong, từ khi sinh ra đã định hình. Cả cái cây mọc lệch, anh có bảo hắn thu liễm, bẻ mấy cành dài lệch trở về, làm sao bẻ được?

Hắn ở chỗ Sở Tuần nghẹn một búng máu, liền từ đàn bà tìm lại. Mấy chuyện cậy mạnh hiếp yếu này, Hầu thiếu gia ta tối am hiểu.

Hắn đưa Hoắc Hoan Hoan về nhà, ở nhà đối phương tát một trận.

Cũng chính là trận đánh này, bị người nằm vùng chụp lại.

Lấy đầu óc Hầu Nhất Quần, hắn nghĩ không ra cha hắn thế nhưng sợ tiểu tử Sở Tuần kia.

Sở tiểu nhị bộ dạng xinh đẹp, cực dễ nhìn, mắt hẹp nhíu lại, thực câu nhân, đặc biệt có duyên với phụ nữ. Hầu gia nhìn thấy, ngẫu nhiên tâm ngứa một hồi. Họ Sở trừ cái đó ra, còn có bao nhiêu bổn sự? Cũng chỉ là một tay ăn chơi, cả ngày ngâm mình ở câu lạc bộ đêm đánh bài. Thiếu gia trong Bốn chín thành, đều là mặt hàng này.

Hầu Nhất Quần và Sở Tuần từng học cùng trường. Năm đó ở trường học quý tộc Cảnh Sơn hai người là bạn học, sau đều vào Thanh Hoa.

Con đường hai người vào đại học không giống nhau. Hầu Nhất Quần là dựa vào bối cảnh, địa vị nhà hắn. Ở mặt này, toàn bộ trường đại học trên thế giới đều không khác nhau, đặc biệt có một vài danh ngạch lưu cho con cháu quan lại quý tộc thế gia. Những người này khác với người thường, không xem thành tích thi vào đại học, mà xem anh chị là con nhà ai.

Sở Tuần không phải. Sở Tuần từ nhỏ thông minh, thành tích rất tốt, là tự mình thi đậu. Nhưng nhập học chưa được mấy tháng, lấy một lý do kỳ quái, nghe nói là quân huấn trái với nội quy trường học hay là sao đó, bị trường “đuổi học".

Về tương lai Sở Tuần đi đường nào, làm thế nào, người bên trên từng có tranh luận, ý kiến không đồng nhất.

Sở Tuần “Bị đuổi học" là theo kế hoạch trước đó, sau đưa đi Anh du học, để cậu có một lý do hợp lý phiêu bạt hải ngoại mấy năm, trải đường cho kiếp sống đặc công.

Năm đó, người bên trên thậm chí từng có ý nghĩ thế này, vì Sở gia tiểu nhị đắp nặn thân phận làm nền cho tiền đồ, tất nhiên phải có hy sinh, hai đầu không thể chiếu cố, phương diện này là giữ con trai, hay là giữ lão tử đây? Nếu gia đình Sở Tuần gặp phải phát sinh thay đổi trọng đại, con đường làm quan của Sở Hoài Trí đứt gánh, phạm phải sai lầm chính trị, gặp lao ngục tai ương…… Sau đó, Sở tiểu nhị lấy thân phận “Tị nạn chính trị", hợp tình hợp lý lưu vong hải ngoại, bị đối phương “thu mua", đi Mĩ phát triển sự nghiệp, thậm chí có thể từ John White ở giữa bắc cầu, xâm nhập vào ngành tình báo của đối thủ, trở thành một cây đao cắm thật sâu vào trái tim kẻ địch, đây là kế hoạch 30 năm hoàn mỹ nhất.

Cuối cùng vẫn là Hạ Thành cực lực phản đối, ngăn cản thực thi ý tưởng này.

Hạ Thành khi đó nói, đi con đường kia, là dùng người rất tàn nhẫn. Đứa nhỏ tương lai cả đời “lưu vong", không thể về nhà, rất tàn khốc, không thể làm như vậy.

……

Vào một ngày cách đó hơn một tháng, Sở Tuần dậy thật sớm, rời giường vội vã vọt vào toilet.

Đại sủng vật Thiệu Quân ở chung với cậu còn đang cong mông ngủ ở trên giường, nằm sấp ngủ, nửa người dưới phủ một cái chăn, lộ ra tấm lưng bóng loáng thon dài. Đội trưởng Tiểu Thiệu tối hôm qua vừa lúc từ Thanh Hà trở về, hai người ngủ trên một cái giường, khó được có hưng trí, hàn huyên hơn nửa đêm, phát tiết những buồn khổ tình cảm với nhau.

Thiệu Quân hai mắt thất thần, ngửa mặt nhìn trần nhà: “Lão tử là tên đại ngốc, lão tử thích một người."

Sở Tuần năm song song với cậu, đồng loạt hướng trần nhà tìm sao: “Cậu là tên cực ngốc, thích người ta lại để người ta chạy thoát, gây ra chuyện lớn như vậy."

Thiệu Quân nói: “Người kia có thể cả đời đều bị cột, ra không được, tôi cả đời không thể cùng hắn thành đôi, sống cùng nhau."

Sở Tuần nói: “Phụ nữ có chồng à? Bảo cô ta nhanh ly hôn đi."

Thiệu Quân đạp Sở Tuần một đạp: “Cậu mới thích phụ nữ có chồng, nhàm chán."

Sở Tuần thở dài: “Tôi nhàm chán, tôi thích một tiểu muội nhi, bộ dạng đặc biệt khôi ngô, tôi vô cùng thích, hắn cũng thích tôi…… Mẹ vợ không muốn gặp tôi, nhà bọn họ, cùng nhà chúng ta từng có khúc mắc."

Hai người loạn xả, đều giữ lại một chút. Sở Tuần biết Thiệu Quân trong lòng giấu người nào, Thiệu Quân lại không biết Sở Tuần nói chính là ai.

Sở Tuần vuốt ve điếu thuốc trong tay Thiệu Quân, “Không được hút thuốc hun tôi.".

Thiệu Quân đột nhiên nghiêng người, giống con cua lớn tám càng áp lên người Sở Tuần, hai người náo loạn một lát, lại phẫn nộ lăn đi, mỗi người một bên ngủ. Thiệu Quân nghĩ Tiểu Tuần nhi nhà cậu tốt xấu gì cũng là một thẳng nam thuần khiết, Tam gia gia là người ngay thẳng, có nguyên tắc, không thông đồng thẳng nam.

Sở Tuần thức dậy sớm, ở trong toilet hừ ca. Cậu dán gương cạo râu, trên dưới trái phải gọn gàng đoan trang, tà hí mắt cạo sạch cổ cùng hầu kết, lại nghiêm túc xem đi xem lại —— thực đẹp trai.

Cậu thay một thân áo sơ mi vàng nhạt, quần tây màu xám, ăn mặc thực nhã nhặn, phút cuối cũng không quên xịt chút nước hoa quanh thân.

Thiệu Quân ngủ mơ mơ màng màng, chu mỏ lầm bầm: “Dậy sớm như vậy…… Đệt…… Tôi còn muốn ngủ."

Sở Tuần lười để ý: “Ngủ của cậu đi."

Thiệu Quân từ trong gối đầu híp mắt: “Ăn diện đẹp như vậy, gặp vợ à?"

Sở Tuần nói: “Gặp cha vợ tôi."

Thiệu Quân nhảy lên, quăng gối đầu, tóc tai rối bời: “Thật hả? …… Tôi cũng đi."

Sở Tuần miệng không khép lại, mang theo ý cười: “Chơi của cậu đi."

“Ai, ai, đừng mẹ nó đụng đến tôi."

“Lăn, tôi gặp cha vợ tôi, liên quan gì đến cậu hả?!"

“……."

Sở Tuần không dùng tài xế, tự mình lái xe đến đường Trường An, một đường lái tới Đông Giao.

Trong Tổng tham đại viện cũng lái ra một chiếc xe con màu đen, Sở Hoài Trí ngồi ngay ngắn ở ghế sau, vẻ mặt nghiêm nghị, quần áo trang trọng.

Mới vừa lái một đoạn, Sở tổng trưởng nhắc nhở lái xe: “Đi ngang qua Đông Hưng lâu đón Lưu sư phụ."

Cùng lúc đó, một chiếc xe jeep quân đội màu xanh biếc không chút nào thu hút quẹo khỏi đường Phục Hưng, người trong xe vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, áo đen quần đen, ngón tay nắm tay lái nhẹ gõ, lộ vẻ chờ mong.

Chờ đèn đỏ, Hoắc Truyền Võ một tay khoát lên tay lái, một tay khác sờ túi quần lấy thuốc hút. Thuốc không có, lại lấy ra một hộp kẹo bạc hà.

Anh lặng lẽ cười lộ má lúm đồng tiền, ngậm một viên trong miệng.

Đây là hai ngày trước Sở Tuần đi tìm anh, mang tới một hộp kẹo bạc hà, để khắp nơi trong cung điện ngầm của anh. Tất cả quần áo trong tủ đều bị Sở Tuần lục xem một lần, toàn bộ thuốc lá bị xử lý sạch, một điếu cũng không để cho anh, mỗi túi quần đều nhét một hộp kẹo.

“Cậu hút thuốc nhiều quá, đối với mắt không tốt, thân thể lại càng không tốt."

“Về sau nghiện thuốc lá, liền ăn kẹo."

Sở Tuần người này một khi phạm nghiện tính kiểm soát, so với nghiện thuốc lá còn lợi hại hơn, đặc biệt tích cực, nơi chốn dặn dò.

Truyền Võ buổi sáng vốn đã mặc xong quần áo ra ngoài, trước khi đi nhớ ra, lại quay lại, lấy quần lót mới Sở Tuần mua cho anh, cởi quần thay lại. Quần lót thời trang quả thật nhỏ, kiểu dáng quá phận gợi cảm, nhưng vòng ôm cực thoải mái, chất vải mỏng nhẹ mềm mại. Khi chạm vào nơi mẫn cảm, cảm giác kia thật giống như Sở Tuần lúc nào cũng dán sát vào nửa người dưới của anh, vuốt ve anh……

Ba bên đã hẹn trước, đều từ những phương hướng bất đồng, đồng loạt đi đến Đông Giao, tề tụ ở một tòa nhà nhỏ ẩn mình trong đại viện Đông Tam Hoàn, gặp một người quan trọng.

Ngoài viện có đặc công Tổng tham nghiêm mật canh gác, không có người ngoài biết bọn họ tới chỗ này.

Ba chiếc xe cùng đậu trong viện. Sở tổng trưởng sắc mặt thâm trầm, khẽ nháy mắt với con trai, xem như chào hỏi.

Sở Tuần ngoan ngoãn đi đến, thấp giọng nói: “Cha."

Sở Hoài Trí nhìn nhìn con trai, hôm nay Tiểu Nhị nhà mình thực ngoan nhỉ, thế nhưng kêu “Cha"! Không lạnh như băng gọi lão tử là “Sở tổng trưởng" à?

Quả nhiên có việc gì muốn nói mới biểu hiện, nhóc con khôn khéo này……

Hoắc gia lão Nhị nhảy khỏi thùng xe, im lặng đứng ở một bên, cao lớn tuấn lãng, trên gương mặt nâu nhạt nhiễm ánh mặt trời vàng óng. Sở Tuần cùng Truyền Võ lặng lẽ nháy mắt ra dấu, đều banh khóe miệng không nói lời nào.

Sở Hoài Trí đi ở đằng trước, bóng dáng cao lớn nghiêm túc.

Sở Tuần cùng Hoắc Truyền Võ vội vàng đuổi theo. Sở Tuần từ phía sau ôm lấy thắt lưng Truyền Võ, như ôm vợ. Truyền Võ nhanh chóng bỏ ra, ngoan, đừng nháo.

Sở Tuần chớp mắt: Mặc rồi? Thoải mái không?

Truyền Võ nhất thời không được tự nhiên, bị người cách quần ngoài nhìn thấu, quần trong thời trang bao mông nhẹ tênh, tâm kêu như không mặc a.

Sở Tuần không chịu buông tha: Tôi có thần giao cách cảm, hai ta hôm nay mặc cùng kiểu cùng màu, thật đó……

Trong phòng một người đàn ông trầm mặc như núi ngồi trên sô pha, song phương gần hai mươi năm không gặp mặt, nếp nhăn nơi khóe mắt hiện rõ, tóc trắng rất nhiều, ánh mắt cử chỉ vẫn uy nghi như trước, khí chất xuất thân quân nhân biến không được.

Sở Hoài Trí gật đầu: “Lão Hoắc."

Hoắc Vân Sơn chậm rãi đứng dậy.

Hoắc Truyền Võ thô thanh nói: “Cha."

Sở Tuần dừng một chút, do dự nên gọi cái gì, cuối cùng quy củ đứng nghiêm, hô một câu “Hoắc Đại Đại". Vẫn nói ngọt như thế, thanh âm trong suốt, thậm chí mang chút giọng trẻ con nhiều năm trước đã mất đi……

Sở tổng trưởng cùng Hoắc Vân Sơn hiện giờ thân phận khác biệt, một người trên triều làm quan, một người ở quê làm dân, có thể gặp nhau được sao?

Nói đến cũng dài, nguyên bản cơ hội gặp mặt lần này là điều tra từng bước hành động của “Kên Kên", Hoắc Hoan Hoan bị giám thị, nhân vật phía sau màn chấn động. Mấy người bên Hạ Thành thu hoạch một phần tình báo. Tình báo viên Tổng tham Hồng Kông trong một đợt hành động cấp hai, chặn được một phần mật mã tình báo của CIA.

Nội dung tình báo khiến người kinh ngạc, bên trong nhân viên CIA chọn từ ám chỉ có lui tới với vị nhân sĩ thuộc quân đội đại lục, lời lẽ trong đó rõ ràng bại lộ người này chính là Hoắc sư trưởng hai mươi năm trước đã bị biếm truất, Hoắc Vân Sơn.

Sở Tuần bắt được tin này, mắt lộ vẻ khinh miệt. Nhưng sự tình liên quan đến Hoắc gia, cậu nghiêm túc hỏi thượng cấp: “Hạ bộ trưởng, ngài tin sao?"

Hạ Thành hừ một tiếng: “Lão tử không tin."

Sở Tuần: “Rất giả."

Hạ Thành: “Thối tính tình kia của Hoắc Vân Sơn, nói hắn ở đại hội Quân Ủy gây hấn với đồng nghiệp nào đó, đập bàn cãi nhau, này chú tin; nói hắn lén bán tình báo cho người Mĩ, chú kiên quyết không tin. Hắn rời bộ phận nòng cốt lâu lắm rồi, có tình báo gì mà bán?"

Sở Tuần nhắm mắt: “Bọn họ cố ý truyền tin tức giả."

Hạ Thành gật đầu: “Bọn họ sợ hãi."

……

Cũng bởi vì bị thứ tình báo giả này nhiễu loạn tầm mắt, Hoắc Vân Sơn được mặt trên “mời" đến Bắc Kinh, nhận thẩm tra chính trị. Mọi người đều đoán được loại tình báo này là địch quân ngụy trang làm thủ thuật che mắt, quấy nhiễu thông tin, chính là quấy rối. Dù vậy, Hoắc Vân Sơn thân phận đặc thù, thời khắc mẫn cảm, mặt trên kỳ thật là tạm thời cách ly ông, giam lỏng ở Bắc Kinh, như vậy tất cả mọi người an toàn, yên tâm.

Sân viện bí mật này điều kiện khá tốt. Rảo bước qua hai cánh cửa nhỏ sơn đỏ, bên trong có một động trời, một giàn hoa tử đằng, hai bên đủ loại hoa hoa thảo thảo, lối đi lát đá, trông như địa phương thủ trưởng nghỉ phép.

Hoắc Vân Sơn thật cũng không phải người tính tình hậm hực, nhiều năm như thế, sóng to gió lớn đều trải qua, chuyện gì còn có thể nhìn không ra? Ngày thế nào mà không thể qua?

Ông bốn mươi năm bảo trì tác phong quân doanh, buổi sáng năm giờ rưỡi thức dậy, sáu giờ rửa mặt xong, ra tập thể dục buổi sáng, đánh quyền trong tiểu viện. Ông dậy sớm đánh quyền, cảnh vệ đặc công phải cùng ông dậy sớm đánh, một đám người hai mắt mơ màng, há miệng ngáp. Hoắc Vân Sơn tuổi không nhỏ, quyền cước uy vũ sinh phong, nhìn ra được một tay công phu của Hoắc đại sư trưởng năm đó.

Đánh xong quyền, ăn điểm tâm, cũng không đòi hỏi ăn ngon, chỉ ăn màn thầu lớn với cháo dưa muối, không bắt bẻ. Sau khi ăn xong từ nơi cảnh vệ lấy tờ báo sớm, ngồi trong viện ngắm hoa, uống trà, đọc báo, thường cùng cảnh vệ trao đổi vài câu thời sự, mắng một trận. Song phương tán gẫu thực ăn ý, mấy cảnh vệ còn thích nghe lão Hoắc mắng chửi người, đặc biệt tinh thần.

Ông có khi ở thư phòng đọc sách, xem tin tức trên TV, buồn liền bảo tiểu tử giám thị mình, “Lại đây bồi lão tử mấy ván cờ."

Cứ thế qua lại, Hoắc lão gia cùng một đám đặc công Tổng tham hận không thể hỗn thành anh em kết nghĩa, người trong viện thích ý tự tại.

Dưới tình huống như vậy, Sở Hoài Trí thương lượng với Hạ Thành, lặng lẽ tới gặp lão Hoắc.

Hạ Thành đánh giá Sở Hoài Trí: “Không nhìn ra, nhiều như vậy năm anh còn nhớ giao tình với Hoắc Vân Sơn?"

Sở Hoài Trí nhíu mày: “Giao tình giữa tôi với lão Hoắc…… Hai mươi năm không cần gặp mặt, trong lòng hiểu là được. Lão tử cùng hắn không có khả năng lại làm cộng sự, nhưng là, con tôi với con hắn coi như là chiến hữu đi?"

Không thể ra ngoài ăn cơm, Sở Hoài Trí rất có thành ý, tự mình xách hai bình rượu ngon, mời sư phụ già ở Đông Hưng lâu nhà mình quen biết, nấu một bữa cho Hoắc Vân Sơn.

Một bàn đồ ăn ngon, một bình rượu quý, bốn người, trong lúc ăn cũng không nhiều lời vô nghĩa. Đều là đàn ông, không nhiều chuyện rề rà, chính sự không thể đàm, cũng không nguyện đàm gia sự, huynh đệ nghĩa khí lại không cần bắt ngoài miệng, còn nói cái gì? Vì thế bốn người yên lặng uống rượu dùng bữa.

Hoắc Vân Sơn đến Bắc Kinh, chỉ đưa ra một yêu cầu nho nhỏ, hỏi con trai út nhà mình công tác ở đơn vị nào, ngầm gặp con trai một lần.

Hoắc Vân Sơn hỏi Truyền Võ: “Tiểu Nhị, vài năm nay thế nào?"

Truyền Võ ở trước mặt trưởng bối càng không nói, lẳng lặng gật đầu: “Rất tốt."

Hoắc Vân Sơn nở nụ cười: “Nhẫm bất kể làm việc gì, lão tử đều yên tâm. Là mẹ nhẫm lo lắng, nghĩ muốn lấy vợ cho nhẫm, đến Bắc Kinh chăm lo sinh hoạt của nhẫm."

Truyền Võ quẫn bách, theo bản năng liếc Sở Tuần. Sở Tuần cũng liếc anh, nháy mắt ra dấu: Nói mau không cần.

Hoắc Vân Sơn: “Mẹ nhẫm là sợ bên cạnh nhẫm không ai chiếu cố, muốn có người giặt quần áo, làm cơm cho nhẫm."

Sở Tuần cơ hồ thốt ra, cháu giặt quần áo cháu nấu cơm cho cậu ấy…… Nói đến bên miệng lại nuốt trở về, tiểu hỗn cầu, Nhị gia cũng quá yêu cậu rồi!

Truyền Võ chưa kịp tìm lý do xin miễn, Hoắc Vân Sơn lại hừ giọng: “Lão tử đã nói với bà ấy, nhẫm sốt ruột cũng vô dụng. Chờ Tiểu Nhị làm xong việc, tương lai về nhà, khẳng định mang con dâu về cho nhẫm!"

Truyền Võ cho tới bây giờ cũng chưa nói với cha anh nghề nghiệp của mình, Tiểu Tuần của anh, thuộc loại cơ mật. Nhưng nghe lời cha anh nói, dường như cái gì cũng biết. Bản thân Truyền Võ tâm tư đã sớm định, khi nào xuất ngũ liền đem Sở Tuần bỏ bao khiêng về nhà, về ngôi nhà nhỏ hai tầng kiểu phương Tây ở quê, mang Sở Tuần lên núi hái cây tể thái……

Sở Tuần nguyên bản sẽ không xuất hiện trên bàn cơm này, nhưng càng muốn theo tới, ít nhiều là muốn biểu hiện trước mặt cha vợ tương lai.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại