Vệ Sĩ
Chương 63: Hoắc gia và người yêu bệnh nhân
Sở Tuần trong lúc tĩnh dưỡng, mấy người đều bị giữ lại trong tòa nhà đỏ, cửa nhà cũng không được bước ra nửa bước. Tất cả đều cường tráng khỏe mạnh, ngột ngạt đến mức xương cốt cả người cũng mốc meo.
Đồng chí Tiểu Hoắc, đồng chí Tiểu Hà, còn có cận vệ Đại Lưu của Hạ bộ trưởng, tên tự phong “Suất Lưu", mấy người không có việc gì liền chui vào phòng Sở đại tá, đánh bài, tự chơi tự vui.
Sở Tuần thư thái thoải mái nghiêng người tựa vào ổ chăn, ba người kia cởi giày, ngồi xếp bằng trên giường cậu.
Hà Tiểu Chí ngay từ đầu đặc biệt chủ động, đặt mông ngồi vào đuôi giường, vị trí đối diện với Sở tổng, cùng phe với Sở tổng. Hoắc Truyền Võ cũng không hé răng, không tranh với nhóc con, yên lặng ngồi bên cạnh.
Sở Tuần liếc mắt trừng Truyền Võ một cái, Nhị gia không vui, sau đó bắt đầu phát uy trên chiếu bạc.
Cậu và Hà Tiểu Chí thắng liên tục, hận không thể mỗi ván đều thăng hai bậc, tàn sát phe kia không cách nào chống trả. Trên trán Đại Lưu và Truyền Võ dán đầy giấy, vừa lên tiếng mấy tờ giấy liền theo gió loạn vũ, thực khôi hài.
Đại Lưu: “Sở tổng, cấp anh em mặt mũi với, không thể cứ thế này được."
Sở Tuần: “Không cấp, anh thật mất mặt."
Đại Lưu trừng mắt: “Tôi thật mất mặt, Tiểu Hoắc thì có hả?"
Sở Tuần lạnh lùng liếc trắng người nào đó: “Người thắng tối nay được ăn bánh mỳ lớn, người thua Nhị gia cho ăn bột mì."
Đại Lưu văng một câu: “Đệt."
Hoắc Truyền Võ thấp giọng hừ nói: “…… Mẹ yêm."
Tiểu Tuần tâm mắt tối xấu xa, ai cũng so không lại.
Đại Lưu vuốt tóc, là người đặc biệt tự mãn, tự thấy bản thân vô cùng đẹp trai, trong hệ thống Tổng tham của bọn họ tay ba tay bốn, thay đổi mấy cô bạn gái.
Sở Tuần thình lình hỏi một câu: “Đại Lưu, tôi nghe nói anh lần trước phao tin, anh thực chiến một chọi một, đánh còn giỏi hơn Tiểu Hoắc phải không?"
Đại Lưu nhếch khóe miệng, đáy mắt thập phần tự tin, lóe lên chút sắc bén, ngắm Hoắc Truyền Võ: “Anh em, ngày nào đó hai ta luyện không?"
Sở Tuần tối không quen nhìn bộ dạng tự tin của anh ta, cao lớn thô kệch, vai rộng mẹ nó thắt lưng cũng rộng, thân trên nhìn cứ như hình vuông, không có chút mỹ cảm nào. Nhị Võ chúng ta cũng chưa tự phong “Suất Võ", anh đây dám kêu Suất Lưu? (=)))))
Sở Tuần cố ý dưới ổ chăn lấy chân đạp một cái: “Co chân lại, chân bốc mùi mồ hôi thối, vài ngày không đổi tất, tính hun chúng tôi hả?!"
Đại Lưu: “……"
Hắn ngượng ngùng đổi tư thế, rút cái chân to về, nghẹn khuất. Hà Tiểu Chí ở một bên hai vai run run, vui sướng khi người gặp họa. Khóe miệng Hoắc Truyền Võ ở nơi không ai nhận ra câu lên một chút, biểu tình nho nhỏ đặc biệt chỉ anh mới có này, chỉ có Sở Tuần nhìn ra.
Tính tình thối của Tiểu Tuần, quả thực hư vô cùng, nhưng Hoắc gia cố tình chỉ yêu chết tính cách này……
Sở Tuần vung bài: “Các người một phe rất thối, nhàm chán nhàm chán, đổi người!"
Cậu đạp một cước vào đùi Hoắc Truyền Võ, đưa mắt, lăn sang đối diện cho Nhị gia.
Hoắc Truyền Võ chậm rãi dịch mông, rốt cục ngồi đối diện Sở Tuần, hai người một phe.
Sở Tuần lúc này mới tinh thần tỉnh táo, ánh mắt phát sáng cũng khác hẳn, lần này một đường phát uy, trong tối ngoài sáng giúp người nào đó lấy bài, độn bài, ý muốn dỗ dành tính tình quật như lừa của Nhị Võ. Trán Tiểu Hà rất nhanh cũng đầy giấy trắng, Miệng Đại Lưu cắn một xấp giấy vệ sinh xé thành từng miếng, người này buổi tối xác định vững chắc phải ôm chậu ăn bột mì rồi.
Sở Tuần duỗi thẳng chân, Truyền Võ ngồi ngay vị trí lòng bàn chân cậu. Cậu trong lòng ngứa ngáy, chân không chịu yên, như côn trùng ở dưới chăn mấp máy, đầu ngón chân củng củng……
Truyền Võ yên lặng dịch sang bên cạnh một chút.
Sở Tuần lấy bài che mặt, nghẹn cười, đầu ngón chân dùng sức lại củng một cái.
Truyền Võ “A" một tiếng. Anh ngồi xếp bằng, ngón chân linh hoạt của Sở Tuần trực tiếp thúc vào phần thịt ngứa phía sau đùi anh, đỉnh vào rãnh mông.
Sở Tuần từ kẽ bài nhìn anh, cậu xê dịch hả, Nhị gia nhìn cậu lăn xuống gầm giường.
Hoắc Truyền Võ mới không lăn. Anh lạnh lùng đưa mắt ra ngoài cửa sổ, biểu tình đại thần khốc bức, nhanh chóng lại dịch sang, lần này cứng rắn đặt mông ngồi lên chân Sở Tuần, chặt chẽ ngăn chặn, Hoắc gia cho cậu củng nữa?
Đại Lưu Tiểu Hà hoàn toàn không phát hiện, hai người bên cạnh một người ngồi trên chăn, một người phía dưới chăn, cọ đến cọ đi, cả hai trong chốc lát trở về thời thiếu niên, trêu mèo chọc chó……
* * *
Hai vệ sĩ Tiểu Hoắc và Tiểu Hà cùng ở một phòng, hai giường đơn dựa vào một mặt tường.
Hà Tiểu Chí người không lớn, tiếng ngáy lại thực không nhỏ. Hoắc Truyền Võ vừa lúc tương phản, ngủ hoàn toàn không có thanh âm, nhẹ đến mức tựa như trong phòng không có người này.
Rạng sáng, Hà Tiểu Chí đang kéo gỗ, thình lình từ một chiếc giường khác bay qua cuốn “Đại chiến lược toàn cầu thế kỷ 21". Người nào đó đầu cũng không quay lại, ót gắn kính ngắm bắn.
Hà Tiểu Chí bị đánh trúng đầu, bừng tỉnh, quay đầu trừng bạn cùng phòng vẫn không nhúc nhích, xoa xoa đầu, quay về tiếp tục ngủ……
Đồng chí Tiểu Hà có thói quen mỗi tối trước khi ngủ sẽ rèn luyện thân thể. Cậu nằm sấp giữa phòng, dùng ba ngón tay chống, hít đất một trăm cái, động tác tiêu chuẩn cơ thể thẳng tắp, vừa làm còn vừa quay mặt qua cười ha ha nháy mắt với bạn cùng phòng, anh Hoắc, xem thân thủ tôi này.
Hoắc Truyền Võ khẽ nhếch khóe môi, nhấc mông, rời khỏi giường, giật giật vai, xương bả vai phát ra tiếng động rất nhỏ.
Hoắc Truyền Võ đi đến cửa, mặt hướng vào trong phòng, hai cánh tay giơ lên, mười ngón tay thô lệ nắm chặt khung cửa, lên ——
Hà Tiểu Chí nằm rạp trên mặt đất, ngẩng mặt, há miệng ngốc xem.
Người này hoàn toàn dựa vào lực ngón tay cùng lực thắt lưng, cứ như vậy hít lên, nắm khung cửa nâng cơ thể lên. Tám múi cơ bụng của Truyền Võ căng thành hình vẽ xinh đẹp, sau cổ cùng thắt lưng, mông một đường tương liên hệt như tấm lưng mạnh mẽ lên xuống của một con mèo lớn, cơ thể linh hoạt lên xuống……
Đồng chí Tiểu Hoắc tự mình dùng thần ngữ yên lặng đếm, làm xong một trăm lần, thoải mái nhảy xuống, chà xát bàn tay, thổi thổi bụi trên tay.
Hà Tiểu Chí quên cả hít đất, còn nằm rạp ở dưới.
Truyền Võ nghĩ nghĩ, xoay người đi đến phòng bếp, từ chỗ đầu bếp bưng một chén bánh trôi, một túi bánh rán lớn, gia mang bữa ăn khuya cho Tiểu Tuần đây.
Hà Tiểu Chí sau này không bao giờ…… ở trong phòng rèn luyện thân thể nữa……
Cô bé y tá trước khi ngủ thường đi kiểm tra phòng, vừa vào phòng liền nói: “Sở tổng, ăn vụng cái gì vậy, toàn là mùi hành tây. Ghê quá!"
Hai người Truyền Võ Sở Tuần cùng nhau lau tay, lau miệng, bữa ăn khuya này ăn thật sự ngon miệng.
Cô bé y tá tấm tắc nói: “Lại là bánh rán lớn Sơn Đông."
Sở Tuần đùa giỡn cô: “Ngửi thối, ăn thơm, cô cũng nếm thử một cái xem?"
Cô y tá ngăn lại: “Sở tổng, trước khi ngủ đi tiểu đã."
Sở Tuần nằm chết dí trong chăn: “Dậy không nổi, ai cõng tôi đây?"
Khóe mắt Sở Tuần tia sang Truyền Võ, Truyền Võ mặt không đổi sắc đang muốn đi tới, cô y tá lại khó hiểu phong tình xoay người lấy đến một cái chậu nước tiểu nhỏ màu trắng dạng nằm……
Sở Tuần cắn môi: “……"
Hoắc Truyền Võ yên lặng bưng chậu nước tiểu qua, từ dưới chăn nhét vào.
Loại chậu nước tiểu này là dành riêng cho bệnh nhân bệnh nặng hoặc mới vừa giải phẫu xong, có thể để người ta nằm giải quyết.
Sở Tuần là bệnh nhân bệnh nặng? Cậu rất hoạt bát nha.
Truyền Võ thò một tay vào, muốn nhét chậu nước tiểu vào vị trí thích hợp, tay mới vừa đụng đến người, một bàn tay trong chăn đột nhiên bắt lấy cổ tay anh, nắm chặt! Vân tay Sở Tuần tựa như có tính dính, chế ngự Jim chính là chiêu này, khẽ lật tay Truyền Võ, lại ấn xuống, đặt sát vào đũng quần mình.
Hoắc Truyền Võ lạnh mặt, trừng Sở Tuần, làm gì vậy?
Sở Tuần ở trong chăn lộ ra gương mặt tỉnh rụi, thậm chí còn giả bộ vẻ mặt thoải mái cho biết Nhị gia đang giải quyết, cái tay kia ở bên dưới kềm chặt tay Truyền Võ, hai tay véo nhau.
Sở Tuần liếc anh, khiêu khích, đến a, cậu không phải vui thích làm cho Nhị gia sao?
Y tá: “Xong chưa?"
Hoắc Truyền Võ: “……"
Y tá: “Nghẹn cả đêm à? Nhiều thế."
Tai Hoắc Truyền Võ lại nghẹn đỏ, thực hết cách với cậu, người nhà anh tối hư hỏng, cố ý chỉnh người đây.
Cô y tá cuối cùng cũng mang chậu nước tiểu đi ra ngoài.
Hoắc Truyền Võ rốt cục rút cái tay bị nắm dính cứng ra, đứng lên, không nói hai lời, xốc chăn, vỗ một cái vào mông Sở Tuần.
Thiếu đánh.
Sở Tuần: “Ai u! Dám đánh tôi ——"
Sở Tuần không chút nào yếu thế, há miệng làm ra hình dạng cắn người, nghịch ngợm làm càn với Nhị Võ, chỗ đũng quần được xoa nóng hừng hực…… Cậu trong lòng nghẹn hũ nút này một trận, cũng có ủy khuất, muốn phát tiết.
* * *
Sở Tuần trong lúc nằm trên giường tĩnh dưỡng, Thang Gia Hạo đã gọi điện thoại tới một lần.
Thang thiếu gia trải qua một lần mạo hiểm như vậy, kém chút nữa bị người ta chơi chết, tinh thần sĩ khí đều chịu đả kích lớn, thân thể xương cốt vốn yếu ớt, cũng bệnh nặng một trận.
Cậu bệnh đến tỉnh tỉnh mê mê, trong lòng còn lo lắng Sở Tuần, cảm thấy mình thật có lỗi với anh Tuần, cũng loáng thoáng đoán được Sở Tuần có thể có bối cảnh rất sâu, điều này làm cậu càng thêm tò mò cùng để tâm. Cậu phái người hỏi thăm chung quanh, muốn ở trong giới này trả thù tên Jimmy kia, nhưng lại phát hiện tên kia dường như bốc hơi khỏi nhân gian, vô tung vô ảnh, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Sở Tuần thấy điện thoại tới biểu hiện là Tiểu Thang, cố ý không tiếp. Nhiệm vụ hoàn thành, xong hết mọi chuyện, về sau tốt nhất không cần cùng người này cùng nhau xuất hiện.
Cậu lại một lần nữa lưu loát không chút lưu tình lợi dụng Thang thiếu gia, lợi dụng tính cách cùng nhược điểm tình cảm của người này để đạt mục đích dụ địch mắc câu, về điểm này, là cậu có lỗi với Thang thiếu gia. Có chút lời cả đời không thể thẳng thắn với đối phương, không bằng từ nay về sau quên hết, cũng không có dịp dày vò tiểu bạch kiểm kia nữa.
Giọng Thang Gia Hạo ở trong điện thoại trầm thấp, khàn khàn.
“Anh Tuần, anh không có việc gì chứ? Tên hỗn đản đó có làm gì anh không?…… Là em kết bạn khinh suất, để người ta lừa, thực xin lỗi a, anh Tuần."
“Em tính đi Mĩ an dưỡng, sắp tới cũng sẽ không quay về Đại lục, người ta đi rồi người ta hoàn toàn cuốn xéo không phiền anh nữa! Anh hãy bảo trọng……"
Câu “Kết bạn khinh suất" của Tiểu Thang làm Sở Tuần bỗng dưng hổ thẹn, đều thay cậu cảm thấy chua xót.
Cậu yên lặng ấn tắt, xóa hết tin nhắn thoại, hết sức quên đi cái tên Tiểu Thang Bao này.
Đông đi xuân đến, mùa xuân năm nay, sau khi mọi chuyện ổn định, Sở Tuần cùng Hoắc Truyền Võ đi viếng mộ Lâm Tuấn.
Dân chúng bên ngoài vĩnh viễn không thể nào biết được câu chuyện thật đằng sau thảm kịch, nỗi đau thương lớn lao theo thời gian trôi qua dần dần nhạt đi trong lòng mọi người. Giữa cảng Hải Thiên lưu lại một vết máu màu cam đỏ, nhợt nhạt ngắm thủy triều.
Hạ bộ trưởng ngầm xử lý mọi chuyện thập phần ổn thỏa, tiền dành dụm mấy năm nay của đặc công hy sinh, kèm thêm một món tiền trợ cấp kếch xù, toàn bộ chuyển đến cho cha mẹ Lâm gia. Nhưng là người làm cha mẹ vĩnh viễn không thể biết được chân tướng chôn dấu trong hồ sơ, chỉ xem đây là món tiền công ty bảo hiểm bồi thường.
Tiểu Lâm chôn ở một nghĩa trang phổ thông ở ngoại ô Bắc Kinh, trên mộ bia có một bức ảnh nhỏ, không có giới thiệu vắn tắt cuộc đời.
Sở Tuần ngồi trước mộ, mang theo mấy bình rượu, ba điếu thuốc, ngồi hứng gió, ngắm những bông hoa xuân đem thế giới trước mắt nhuộm đẫm thành một mảnh sáng lạn vàng óng ánh.
Hoắc Truyền Võ đeo kính râm che mặt, mặc áo gió màu xám đậm, yên lặng mà đứng.
Truyền Võ thấp giọng nói: “Cậu ngồi đi, tôi đi hút điếu thuốc."
Anh xoay người tính đi, lại bị Sở Tuần túm lấy vạt áo. Sở Tuần nghĩ Truyền Võ ghen, ngẩng mặt, đôi mắt trông mong nói: “Cậu đừng đi, cùng nhau ngồi."
Truyền Võ biểu tình nhàn nhạt: “Hai người tán gẫu đi."
Anh không đi quá xa, ở dưới tàng cây tùng lớn lẳng lặng hút thuốc, nhìn Sở Tuần một mình ngồi trước mộ bia của Tiểu Lâm.
Bên môi Sở Tuần thường trồi lên nụ cười đơn thuần, cũng không nói gì với Lâm Tuấn, như là lâm vào một ít hồi ức thực ấm áp tốt đẹp năm đó. Truyền Võ nhìn thấy Sở Tuần đút hai tay vào túi áo khoác, chậm rãi lấy ra, hơi nắm thành quyền, đưa cho Tiểu Lâm, để đối phương đoán.
Đồng chí Tiểu Hoắc, đồng chí Tiểu Hà, còn có cận vệ Đại Lưu của Hạ bộ trưởng, tên tự phong “Suất Lưu", mấy người không có việc gì liền chui vào phòng Sở đại tá, đánh bài, tự chơi tự vui.
Sở Tuần thư thái thoải mái nghiêng người tựa vào ổ chăn, ba người kia cởi giày, ngồi xếp bằng trên giường cậu.
Hà Tiểu Chí ngay từ đầu đặc biệt chủ động, đặt mông ngồi vào đuôi giường, vị trí đối diện với Sở tổng, cùng phe với Sở tổng. Hoắc Truyền Võ cũng không hé răng, không tranh với nhóc con, yên lặng ngồi bên cạnh.
Sở Tuần liếc mắt trừng Truyền Võ một cái, Nhị gia không vui, sau đó bắt đầu phát uy trên chiếu bạc.
Cậu và Hà Tiểu Chí thắng liên tục, hận không thể mỗi ván đều thăng hai bậc, tàn sát phe kia không cách nào chống trả. Trên trán Đại Lưu và Truyền Võ dán đầy giấy, vừa lên tiếng mấy tờ giấy liền theo gió loạn vũ, thực khôi hài.
Đại Lưu: “Sở tổng, cấp anh em mặt mũi với, không thể cứ thế này được."
Sở Tuần: “Không cấp, anh thật mất mặt."
Đại Lưu trừng mắt: “Tôi thật mất mặt, Tiểu Hoắc thì có hả?"
Sở Tuần lạnh lùng liếc trắng người nào đó: “Người thắng tối nay được ăn bánh mỳ lớn, người thua Nhị gia cho ăn bột mì."
Đại Lưu văng một câu: “Đệt."
Hoắc Truyền Võ thấp giọng hừ nói: “…… Mẹ yêm."
Tiểu Tuần tâm mắt tối xấu xa, ai cũng so không lại.
Đại Lưu vuốt tóc, là người đặc biệt tự mãn, tự thấy bản thân vô cùng đẹp trai, trong hệ thống Tổng tham của bọn họ tay ba tay bốn, thay đổi mấy cô bạn gái.
Sở Tuần thình lình hỏi một câu: “Đại Lưu, tôi nghe nói anh lần trước phao tin, anh thực chiến một chọi một, đánh còn giỏi hơn Tiểu Hoắc phải không?"
Đại Lưu nhếch khóe miệng, đáy mắt thập phần tự tin, lóe lên chút sắc bén, ngắm Hoắc Truyền Võ: “Anh em, ngày nào đó hai ta luyện không?"
Sở Tuần tối không quen nhìn bộ dạng tự tin của anh ta, cao lớn thô kệch, vai rộng mẹ nó thắt lưng cũng rộng, thân trên nhìn cứ như hình vuông, không có chút mỹ cảm nào. Nhị Võ chúng ta cũng chưa tự phong “Suất Võ", anh đây dám kêu Suất Lưu? (=)))))
Sở Tuần cố ý dưới ổ chăn lấy chân đạp một cái: “Co chân lại, chân bốc mùi mồ hôi thối, vài ngày không đổi tất, tính hun chúng tôi hả?!"
Đại Lưu: “……"
Hắn ngượng ngùng đổi tư thế, rút cái chân to về, nghẹn khuất. Hà Tiểu Chí ở một bên hai vai run run, vui sướng khi người gặp họa. Khóe miệng Hoắc Truyền Võ ở nơi không ai nhận ra câu lên một chút, biểu tình nho nhỏ đặc biệt chỉ anh mới có này, chỉ có Sở Tuần nhìn ra.
Tính tình thối của Tiểu Tuần, quả thực hư vô cùng, nhưng Hoắc gia cố tình chỉ yêu chết tính cách này……
Sở Tuần vung bài: “Các người một phe rất thối, nhàm chán nhàm chán, đổi người!"
Cậu đạp một cước vào đùi Hoắc Truyền Võ, đưa mắt, lăn sang đối diện cho Nhị gia.
Hoắc Truyền Võ chậm rãi dịch mông, rốt cục ngồi đối diện Sở Tuần, hai người một phe.
Sở Tuần lúc này mới tinh thần tỉnh táo, ánh mắt phát sáng cũng khác hẳn, lần này một đường phát uy, trong tối ngoài sáng giúp người nào đó lấy bài, độn bài, ý muốn dỗ dành tính tình quật như lừa của Nhị Võ. Trán Tiểu Hà rất nhanh cũng đầy giấy trắng, Miệng Đại Lưu cắn một xấp giấy vệ sinh xé thành từng miếng, người này buổi tối xác định vững chắc phải ôm chậu ăn bột mì rồi.
Sở Tuần duỗi thẳng chân, Truyền Võ ngồi ngay vị trí lòng bàn chân cậu. Cậu trong lòng ngứa ngáy, chân không chịu yên, như côn trùng ở dưới chăn mấp máy, đầu ngón chân củng củng……
Truyền Võ yên lặng dịch sang bên cạnh một chút.
Sở Tuần lấy bài che mặt, nghẹn cười, đầu ngón chân dùng sức lại củng một cái.
Truyền Võ “A" một tiếng. Anh ngồi xếp bằng, ngón chân linh hoạt của Sở Tuần trực tiếp thúc vào phần thịt ngứa phía sau đùi anh, đỉnh vào rãnh mông.
Sở Tuần từ kẽ bài nhìn anh, cậu xê dịch hả, Nhị gia nhìn cậu lăn xuống gầm giường.
Hoắc Truyền Võ mới không lăn. Anh lạnh lùng đưa mắt ra ngoài cửa sổ, biểu tình đại thần khốc bức, nhanh chóng lại dịch sang, lần này cứng rắn đặt mông ngồi lên chân Sở Tuần, chặt chẽ ngăn chặn, Hoắc gia cho cậu củng nữa?
Đại Lưu Tiểu Hà hoàn toàn không phát hiện, hai người bên cạnh một người ngồi trên chăn, một người phía dưới chăn, cọ đến cọ đi, cả hai trong chốc lát trở về thời thiếu niên, trêu mèo chọc chó……
* * *
Hai vệ sĩ Tiểu Hoắc và Tiểu Hà cùng ở một phòng, hai giường đơn dựa vào một mặt tường.
Hà Tiểu Chí người không lớn, tiếng ngáy lại thực không nhỏ. Hoắc Truyền Võ vừa lúc tương phản, ngủ hoàn toàn không có thanh âm, nhẹ đến mức tựa như trong phòng không có người này.
Rạng sáng, Hà Tiểu Chí đang kéo gỗ, thình lình từ một chiếc giường khác bay qua cuốn “Đại chiến lược toàn cầu thế kỷ 21". Người nào đó đầu cũng không quay lại, ót gắn kính ngắm bắn.
Hà Tiểu Chí bị đánh trúng đầu, bừng tỉnh, quay đầu trừng bạn cùng phòng vẫn không nhúc nhích, xoa xoa đầu, quay về tiếp tục ngủ……
Đồng chí Tiểu Hà có thói quen mỗi tối trước khi ngủ sẽ rèn luyện thân thể. Cậu nằm sấp giữa phòng, dùng ba ngón tay chống, hít đất một trăm cái, động tác tiêu chuẩn cơ thể thẳng tắp, vừa làm còn vừa quay mặt qua cười ha ha nháy mắt với bạn cùng phòng, anh Hoắc, xem thân thủ tôi này.
Hoắc Truyền Võ khẽ nhếch khóe môi, nhấc mông, rời khỏi giường, giật giật vai, xương bả vai phát ra tiếng động rất nhỏ.
Hoắc Truyền Võ đi đến cửa, mặt hướng vào trong phòng, hai cánh tay giơ lên, mười ngón tay thô lệ nắm chặt khung cửa, lên ——
Hà Tiểu Chí nằm rạp trên mặt đất, ngẩng mặt, há miệng ngốc xem.
Người này hoàn toàn dựa vào lực ngón tay cùng lực thắt lưng, cứ như vậy hít lên, nắm khung cửa nâng cơ thể lên. Tám múi cơ bụng của Truyền Võ căng thành hình vẽ xinh đẹp, sau cổ cùng thắt lưng, mông một đường tương liên hệt như tấm lưng mạnh mẽ lên xuống của một con mèo lớn, cơ thể linh hoạt lên xuống……
Đồng chí Tiểu Hoắc tự mình dùng thần ngữ yên lặng đếm, làm xong một trăm lần, thoải mái nhảy xuống, chà xát bàn tay, thổi thổi bụi trên tay.
Hà Tiểu Chí quên cả hít đất, còn nằm rạp ở dưới.
Truyền Võ nghĩ nghĩ, xoay người đi đến phòng bếp, từ chỗ đầu bếp bưng một chén bánh trôi, một túi bánh rán lớn, gia mang bữa ăn khuya cho Tiểu Tuần đây.
Hà Tiểu Chí sau này không bao giờ…… ở trong phòng rèn luyện thân thể nữa……
Cô bé y tá trước khi ngủ thường đi kiểm tra phòng, vừa vào phòng liền nói: “Sở tổng, ăn vụng cái gì vậy, toàn là mùi hành tây. Ghê quá!"
Hai người Truyền Võ Sở Tuần cùng nhau lau tay, lau miệng, bữa ăn khuya này ăn thật sự ngon miệng.
Cô bé y tá tấm tắc nói: “Lại là bánh rán lớn Sơn Đông."
Sở Tuần đùa giỡn cô: “Ngửi thối, ăn thơm, cô cũng nếm thử một cái xem?"
Cô y tá ngăn lại: “Sở tổng, trước khi ngủ đi tiểu đã."
Sở Tuần nằm chết dí trong chăn: “Dậy không nổi, ai cõng tôi đây?"
Khóe mắt Sở Tuần tia sang Truyền Võ, Truyền Võ mặt không đổi sắc đang muốn đi tới, cô y tá lại khó hiểu phong tình xoay người lấy đến một cái chậu nước tiểu nhỏ màu trắng dạng nằm……
Sở Tuần cắn môi: “……"
Hoắc Truyền Võ yên lặng bưng chậu nước tiểu qua, từ dưới chăn nhét vào.
Loại chậu nước tiểu này là dành riêng cho bệnh nhân bệnh nặng hoặc mới vừa giải phẫu xong, có thể để người ta nằm giải quyết.
Sở Tuần là bệnh nhân bệnh nặng? Cậu rất hoạt bát nha.
Truyền Võ thò một tay vào, muốn nhét chậu nước tiểu vào vị trí thích hợp, tay mới vừa đụng đến người, một bàn tay trong chăn đột nhiên bắt lấy cổ tay anh, nắm chặt! Vân tay Sở Tuần tựa như có tính dính, chế ngự Jim chính là chiêu này, khẽ lật tay Truyền Võ, lại ấn xuống, đặt sát vào đũng quần mình.
Hoắc Truyền Võ lạnh mặt, trừng Sở Tuần, làm gì vậy?
Sở Tuần ở trong chăn lộ ra gương mặt tỉnh rụi, thậm chí còn giả bộ vẻ mặt thoải mái cho biết Nhị gia đang giải quyết, cái tay kia ở bên dưới kềm chặt tay Truyền Võ, hai tay véo nhau.
Sở Tuần liếc anh, khiêu khích, đến a, cậu không phải vui thích làm cho Nhị gia sao?
Y tá: “Xong chưa?"
Hoắc Truyền Võ: “……"
Y tá: “Nghẹn cả đêm à? Nhiều thế."
Tai Hoắc Truyền Võ lại nghẹn đỏ, thực hết cách với cậu, người nhà anh tối hư hỏng, cố ý chỉnh người đây.
Cô y tá cuối cùng cũng mang chậu nước tiểu đi ra ngoài.
Hoắc Truyền Võ rốt cục rút cái tay bị nắm dính cứng ra, đứng lên, không nói hai lời, xốc chăn, vỗ một cái vào mông Sở Tuần.
Thiếu đánh.
Sở Tuần: “Ai u! Dám đánh tôi ——"
Sở Tuần không chút nào yếu thế, há miệng làm ra hình dạng cắn người, nghịch ngợm làm càn với Nhị Võ, chỗ đũng quần được xoa nóng hừng hực…… Cậu trong lòng nghẹn hũ nút này một trận, cũng có ủy khuất, muốn phát tiết.
* * *
Sở Tuần trong lúc nằm trên giường tĩnh dưỡng, Thang Gia Hạo đã gọi điện thoại tới một lần.
Thang thiếu gia trải qua một lần mạo hiểm như vậy, kém chút nữa bị người ta chơi chết, tinh thần sĩ khí đều chịu đả kích lớn, thân thể xương cốt vốn yếu ớt, cũng bệnh nặng một trận.
Cậu bệnh đến tỉnh tỉnh mê mê, trong lòng còn lo lắng Sở Tuần, cảm thấy mình thật có lỗi với anh Tuần, cũng loáng thoáng đoán được Sở Tuần có thể có bối cảnh rất sâu, điều này làm cậu càng thêm tò mò cùng để tâm. Cậu phái người hỏi thăm chung quanh, muốn ở trong giới này trả thù tên Jimmy kia, nhưng lại phát hiện tên kia dường như bốc hơi khỏi nhân gian, vô tung vô ảnh, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Sở Tuần thấy điện thoại tới biểu hiện là Tiểu Thang, cố ý không tiếp. Nhiệm vụ hoàn thành, xong hết mọi chuyện, về sau tốt nhất không cần cùng người này cùng nhau xuất hiện.
Cậu lại một lần nữa lưu loát không chút lưu tình lợi dụng Thang thiếu gia, lợi dụng tính cách cùng nhược điểm tình cảm của người này để đạt mục đích dụ địch mắc câu, về điểm này, là cậu có lỗi với Thang thiếu gia. Có chút lời cả đời không thể thẳng thắn với đối phương, không bằng từ nay về sau quên hết, cũng không có dịp dày vò tiểu bạch kiểm kia nữa.
Giọng Thang Gia Hạo ở trong điện thoại trầm thấp, khàn khàn.
“Anh Tuần, anh không có việc gì chứ? Tên hỗn đản đó có làm gì anh không?…… Là em kết bạn khinh suất, để người ta lừa, thực xin lỗi a, anh Tuần."
“Em tính đi Mĩ an dưỡng, sắp tới cũng sẽ không quay về Đại lục, người ta đi rồi người ta hoàn toàn cuốn xéo không phiền anh nữa! Anh hãy bảo trọng……"
Câu “Kết bạn khinh suất" của Tiểu Thang làm Sở Tuần bỗng dưng hổ thẹn, đều thay cậu cảm thấy chua xót.
Cậu yên lặng ấn tắt, xóa hết tin nhắn thoại, hết sức quên đi cái tên Tiểu Thang Bao này.
Đông đi xuân đến, mùa xuân năm nay, sau khi mọi chuyện ổn định, Sở Tuần cùng Hoắc Truyền Võ đi viếng mộ Lâm Tuấn.
Dân chúng bên ngoài vĩnh viễn không thể nào biết được câu chuyện thật đằng sau thảm kịch, nỗi đau thương lớn lao theo thời gian trôi qua dần dần nhạt đi trong lòng mọi người. Giữa cảng Hải Thiên lưu lại một vết máu màu cam đỏ, nhợt nhạt ngắm thủy triều.
Hạ bộ trưởng ngầm xử lý mọi chuyện thập phần ổn thỏa, tiền dành dụm mấy năm nay của đặc công hy sinh, kèm thêm một món tiền trợ cấp kếch xù, toàn bộ chuyển đến cho cha mẹ Lâm gia. Nhưng là người làm cha mẹ vĩnh viễn không thể biết được chân tướng chôn dấu trong hồ sơ, chỉ xem đây là món tiền công ty bảo hiểm bồi thường.
Tiểu Lâm chôn ở một nghĩa trang phổ thông ở ngoại ô Bắc Kinh, trên mộ bia có một bức ảnh nhỏ, không có giới thiệu vắn tắt cuộc đời.
Sở Tuần ngồi trước mộ, mang theo mấy bình rượu, ba điếu thuốc, ngồi hứng gió, ngắm những bông hoa xuân đem thế giới trước mắt nhuộm đẫm thành một mảnh sáng lạn vàng óng ánh.
Hoắc Truyền Võ đeo kính râm che mặt, mặc áo gió màu xám đậm, yên lặng mà đứng.
Truyền Võ thấp giọng nói: “Cậu ngồi đi, tôi đi hút điếu thuốc."
Anh xoay người tính đi, lại bị Sở Tuần túm lấy vạt áo. Sở Tuần nghĩ Truyền Võ ghen, ngẩng mặt, đôi mắt trông mong nói: “Cậu đừng đi, cùng nhau ngồi."
Truyền Võ biểu tình nhàn nhạt: “Hai người tán gẫu đi."
Anh không đi quá xa, ở dưới tàng cây tùng lớn lẳng lặng hút thuốc, nhìn Sở Tuần một mình ngồi trước mộ bia của Tiểu Lâm.
Bên môi Sở Tuần thường trồi lên nụ cười đơn thuần, cũng không nói gì với Lâm Tuấn, như là lâm vào một ít hồi ức thực ấm áp tốt đẹp năm đó. Truyền Võ nhìn thấy Sở Tuần đút hai tay vào túi áo khoác, chậm rãi lấy ra, hơi nắm thành quyền, đưa cho Tiểu Lâm, để đối phương đoán.
Tác giả :
Hương Tiểu Mạch