Vệ Sĩ
Chương 38: Vệ sĩ không thuần khiết
Cũng bắt đầu từ đêm đó, Sở Tuần phát giác, có người theo dõi cậu.
Sở Tuần thuộc loại người có năng lực tri giác siêu cường siêu nhạy cảm, từ trường não cùng năng lực cảm ứng tâm linh có thể phát hiện năng lượng dị thường dao động quanh mình. Cậu phi thường chắc chắn cảm giác được, từ đêm kia, có người lặng lẽ theo dõi cậu, giám thị cậu.
Cậu mỗi lần vén màn lên, hoa viên lớn dưới lầu xum xuê tươi tốt, mặt cỏ xanh um, ở sâu trong rừng rậm sinh ra một màn khói nhẹ. Ở chỗ tối cách vài trăm mét rõ ràng có một đôi mắt lợi hại như mắt ưng, yên lặng chăm chú nhìn cửa sổ phòng cậu.
Đội bảo vệ Kim gia lại lái ô tô mang cậu đến vùng ngoại ô xem khu trồng trọt, cậu có thể cảm nhận thấy phía sau có một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội thoáng hiện ở nơi giao lộ, sau đó lại thần bí biến mất, hành tung quỷ bí, rồi lại không động đao súng.
Cậu ở một sạp nhỏ bên đường đội thử mũ rơm, mua một cái mũ ở trên đỉnh cài hoa cỏ, đè thấp tầm mắt, sau đó đột ngột quay đầu lại!
Kính râm thần bí ở góc đường nhoáng lên một cái vụt qua, thân hình giống một bóng dáng mơ hồ……
Cũng chính cái thoáng nhìn này, Sở Tuần đột nhiên sững sờ ở bên đường, đáy mắt xẹt qua ngàn phàm (1), dường như đã qua mấy đời.
Cậu suy nghĩ rất nhiều ngày, lúc này trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên nhớ lại, người đàn ông ngày hôm đó quăng cậu từ trên xe xuống, ánh mắt lạnh lùng cùng kiểu trầm mặc không nói gì của hắn, rốt cuộc giống ai.
Người nọ khuôn mặt thon gầy, cái cằm góc cạnh nam tính, dáng người rắn rỏi cao ngất…… Toàn bộ đường nét, vóc dáng đều giống một thanh niên trong ấn tượng hơn mười năm trước.
Người nọ rất giống lão đại Hoắc Truyền Quân nhà Hoắc sư trưởng ở đại viện đường Ngọc Tuyền năm đó, áo sơmi thô cũ, quần dài quân đội.
Nhưng là hương vị kia, cũng không phải Hoắc Truyền Quân.
Sở Tuần ngơ ngác đứng ở ven đường, hai tay buông thõng bên người, giống một cậu nhóc vẻ mặt si ngốc, khó có thể tin.
* * *
Trời chiều bao phủ Kim gia trang viên, những bông hoa nhiệt đới đỏ rực ở trong rừng bung nở, một mảnh rực rỡ.
Sở Tuần ở một góc đẹp nhất trong trang viên bày giá vẽ, rảnh rỗi không có việc gì làm thi triển kỹ năng vẽ vời.
Vẽ tranh là sở thích của cậu, để tu thân dưỡng tính, trình độ nghiệp dư, trên tay cầm một khay màu, hạ bút nhẹ nhàng, bút phong (2) thanh nhã tươi mới.
Lâm Tuấn ở cách đó không xa đi dạo trong hoa viên, thoạt nhìn giống tản bộ, kỳ thật toàn bộ tâm tư đều chăm chú vào mục tiêu nhiệm vụ sáng ngời. Sở công tử bề ngoài vẽ những bông hồng xinh đẹp trong hoa viên, kỳ thật ở nơi Tiểu Lâm nhìn không thấy, phía dưới tấm vải vẽ tranh sơn dầu lộ ra một tờ giấy, trên bức tranh là gương mặt thiếu niên thon gầy anh tuấn, mày kiếm đen nhánh, vẻ mặt thoáng u buồn……
Gió nổi lên, ngọn cây đa lớn ở phía sau cách đó không xa khẽ động.
Sở Tuần đột nhiên quay đầu lại, phía trong rừng chợt lóe lên vật phản quang. Đó là ánh sáng từ kính ngắm bắn dưới ánh nắng chiều phản chiếu lại, bại lộ vị trí ngắm bắn!
Sở Tuần cùng Lâm Tuấn đồng thời nhận ra.
Sở Tuần khựng lại một chút, ném bút vẽ cùng khay màu, đột nhiên phóng qua lùm cây, không nghĩ ngợi chạy nhanh như điên, đuổi về phía phản quang trên núi.
Lâm Tuấn kinh hãi, gọi không được người, hoàn toàn không hiểu nổi Sở công tử đã nhìn thấy trên núi có tay súng bắn tỉa, nguy hiểm, vì sao còn không muốn sống chạy về phía ngọn núi?!
Trong rừng sột soạt, bóng người biến mất.
Sở Tuần một đường chạy như điên, lồng ngực dồn dập phập phồng, chạy đến nơi mới vừa rồi loang loáng, dừng lại, sốt ruột nhìn xung quanh, người đã đi mất.
Cậu mất mác gục đầu xuống, từng bước một trở về, trong phút chốc đột nhiên dừng lại, ngồi xổm xuống, mở to hai mắt.
Cậu nhặt lên nửa điếu thuốc lá vẫn còn ấm ở trên mặt đất, ngốc nhìn.
Cậu thật cẩn thận đặt nửa điếu thuốc ở trong lòng bàn tay, đưa đến chóp mũi, dùng sức hít hà mùi vị trên đó, mùi thuốc lá, mùi nướt bọt, còn có hương vị không thể xóa nhòa từ trong thân thể tản mạn ra khắp nơi.
Một góc phủ đầy bụi trong ngực bị xé toạc ra, bỏng rát đau đớn, giống như bị người dùng lưỡi liềm hung hăng khoét vào trái tim yếu ớt, tựa như bị cắt mất một tầng thể xác kiên cường, Sở Tuần ôm ngực, trong tay cầm đầu lọc thuốc, cả người run rẩy, cổ họng nghẹn ngào.
Cậu mờ mịt đứng lên, nhìn xung quanh, trong yết hầu có gì đó chặn lại, gọi không ra tiếng.
A……
A……
Người nọ không phải lão đại Hoắc gia, tuy rằng thân hình giống hệt, nhưng cũng không phải Hoắc Truyền Quân năm đó, mà là một người khác.
Hai tay Sở Tuần co rút run rẩy, tình cảm quá lớn đánh sâu vào làm trước mắt cậu lóa lên, lảo đảo, cánh mũi co giật, rốt cục tuyệt vọng khàn giọng hét lên.
“A……"
“A!!!!!!!!!!"
……
Buổi tối sau khi dự bữa tiệc đồ nướng ngoài trời trong trang viên, trở lại biệt thự, vào nhà nghỉ ngơi.
Sở Tuần ở trước mặt nhóm người ông chủ Kim miễn cưỡng cười vui, nói rất nhiều chuyện cười; khi không có người ngoài nhìn chăm chú, lập tức thu hồi tươi cười, vẻ mặt tịch liêu. Cậu cũng ăn không quen đồ ăn địa phương, người Myanmar nướng đồ ăn chú trọng chua cay tươi, các loại mắm cá mắm tôm, măng chua, tôm cá nước ngọt, khiến cậu cũng không có khẩu vị.
Tâm tình Sở Tuần khác thường, mất mác hậm hực, người ngoài không phát hiện ra, Lâm Tuấn đã sớm nhận thấy, đây là “Kỳ sinh lý" mỗi năm một lần của Tuần công tử đến sớm.
Sở Tuần vào toilet, nôn mửa nghiêm trọng một trận, đem toàn bộ những đồ ăn chua trong bữa tối nôn ra hết, sắp nôn cả nửa cái dạ dày ra ngoài, chảy đầy nước mắt.
Lâm Tuấn ở phía sau ôm eo cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Khó chịu sao? Tôi làm cho cậu chút gì ngon miệng nhé."
Sở Tuần nhíu mày, “Ừ" một tiếng, cả người mềm nhũn ngồi phịch trong tay đối phương, vào thời kỳ tinh thần hậm hực, quả thật cả người mệt mỏi rã rời.
Giọng Lâm Tuấn ôn tồn, tựa như dỗ dành con mèo nhỏ: “Muốn ăn cái gì? Cháo rau? Cháo dừa gạo tím? Tôi nấu cho cậu."
Sở Tuần khó chịu bĩu môi, hừ nói: “Tôi muốn ăn…… Bánh rán cuốn hành tây, phải chấm tương, không có tương đậu nành tôi không ăn!"
Lâm Tuấn: “……"
Lâm Tuấn ở phòng nhỏ trong khách phòng mở bếp đun cháo cho Sở Tuần.
Tay nghề nấu nướng của đồng chí Tiểu Lâm không tồi, mấy món ăn gia đình làm dư sức. Làm vệ sĩ cho người ta, coi trọng kinh tế thực dụng, chịu sai sử, thông thạo mười tám kỹ năng. Sở Tuần có đôi khi nghĩ, người này nếu không phải vệ sĩ, ở chung dưới mái hiên, cũng là đại tiện nghi nhiều người cầu còn không được, đàn ông tuổi lớn một chút, tính cách ôn tồn hiền lành, đặc biệt biết chăm sóc người khác, đối với mọi người cũng thật tâm thật tình……
Sở Tuần ăn hai loại cháo, cháo dừa và cháo cá, vừa thơm vừa nhừ, làm ấm dạ dày.
Hai người ngồi đối diện ăn hết cháo, Lâm Tuấn cầm chén đi rửa sạch sẽ, lau tay, xoay người nhìn chằm chằm Sở Tuần, không có ý rời đi, đáy mắt tối đen thâm thúy, tầm mắt triền miên.
Sở Tuần đi đến cửa sổ, ánh mắt cố ý không nhìn đối phương, thấp giọng nói: “Trở về nghỉ ngơi đi."
Lâm Tuấn đột nhiên tiến nhanh lại, túm lấy khuỷu tay cậu, nhẹ nhàng kéo Sở Tuần vào trong ngực, khẽ thở: “Đừng tùy tiện đứng ở cửa sổ, không an toàn……"
Sở Tuần cố ý quay mặt, vai tựa vào ngực đối phương, hai người dùng một tư thế thực không được tự nhiên giằng co.
Sở Tuần dùng khuỷu tay chống đối phương, Lâm Tuấn cũng không dùng sức, dịu dàng chậm rãi mở hai tay ôm cậu, giống người lớn dỗ dành đứa nhỏ, đem người ôm vào trong ngực vuốt ve, môi dán lên tóc cậu. Ở trong lòng Lâm Tuấn, Sở Tuần vĩnh viễn là một đứa nhỏ, tuy rằng tuổi lớn tính tình không tốt, thường xuyên phát hỏa mắng chửi người, ngang ngược lập dị, kỳ thật bên trong vẫn là cậu bé đơn thuần nhu thuận thiện lương năm đó.
Sắc mặt Sở Tuần lạnh xuống, bình tĩnh nghiêm túc nói: “Là tôi thiếu nợ, anh đây đêm nay là muốn tính toán sổ sách với tôi phải không?"
Lâm Tuấn không chút nào che dấu ánh mắt thâm tình, giọng nói khàn khàn, khát cầu: “Không cần cậu trả, cậu tiếp tục thiếu tôi, tôi không để ý."
Sở Tuần trả lời: “Tôi để ý."
Ánh mắt Lâm Tuấn đột nhiên ảm đạm, thất vọng: “……"
Sở Tuần lạnh lùng nói: “…… Không được, không thể như vậy."
Thân ảnh lạnh lùng cô đơn nơi góc đường dưới ánh trời chiều xẹt qua màng con ngươi Sở Tuần, làm cậu kinh hoảng đau đớn, phát run, hương vị thuốc lá quen thuộc đến mức đau nát tâm can!
Cậu giật mạnh khuỷu tay đẩy đối phương ra, bỏ tay Lâm Tuấn ra. Lâm Tuấn cho tới bây giờ cũng không bắt buộc, lặng lẽ buông tay, chăm chú nhìn theo bóng dáng Sở Tuần.
Sở Tuần cũng không quay đầu lại, đi vào phòng tắm, nói với người phía sau: “Đi ra ngoài nhớ đóng cửa."
* * *
Ngày hôm sau, ông chủ Kim ở khách sạn xa hoa nhất Mogaung mở tám bàn tiệc, mời Tisa La đến dùng bữa.
Kim Bách Thắng người này tính cách hào sảng thủ đoạn mạnh mẽ, là Hoa thương giàu có nhất ở bản địa, cùng hai phe hắc bạch đều có giao tình, chuyện làm ăn dây dưa phức tạp. Hắn cố ý để công tử tiếp khách, mời Tisa La có thế lực nhất đến gặp mặt, cũng là ở trước mặt đối phương bày bố, phô trương thanh thế, để đối thủ biết, Kim Bách Thắng hắn có bối cảnh có chỗ dựa vững chắc, Sở Tuần là thái tử gia trong quân đội Bắc Kinh, không phải thân phận bình thường, ai cũng đừng nghĩ động.
Sở Tuần mặc một bộ tây trang nhạt màu, áo sơmi tơ lụa màu trắng viền đăng ten, trên cổ thắt khăn lụa màu sắc hoa văn vùng nhiệt đới, dùng gel vuốt tóc tạo kiểu tóc, ở trong phòng tiệc hệt một viên kim cương lớn thu hút mọi tầm mắt, cử chỉ phong lưu phóng khoáng, mỉm cười nhã nhặn.
Sở Tuần cũng nhìn thấy nữ phỉ hắc đạo Tisa La ở Mogaung. Người phụ nữ này mới hơn ba mươi, trang điểm tinh tế, ngũ quan khôn khéo thâm thúy, đúng là thiếu phụ đang ở độ tuổi quyến rũ thướt tha, nhìn ra được thời trẻ nhan sắc còn hơn thế nữa. Sở Tuần trong lòng tính tính, nhìn dung mạo tuổi tác người phụ nữ này, lúc trước thế mà không đáp ứng chú Hạ nhận một vé nhiệm vụ Tisa La, nói không chừng so với làm việc với tên béo Kim Bách Thắng kia có lời hơn nhiều.
Cậu không chọn tiếp cận người đàn bà xinh đẹp này, làm thế nào, đã có người tiếp nhận trước rồi……
Tâm tư cậu vẫn luôn hướng về người đứng phía sau Tisa La. Cô ta thuộc hắc đạo, bên người vệ sĩ vờn quanh, người nào người nấy dáng người oai hùng cao ngất, khuôn mặt lãnh khốc.
Sở Tuần có hứng thú, cười híp mắt nói: “Chị La, tôi hôm trước đã kiến thức qua lợi hại của thủ hạ chị, dưới nòng súng cứu tôi một mạng, rất mong chị giúp tôi giới thiệu, để tôi gặp mặt cảm tạ?"
Đôi môi đỏ mọng của Tisa La mím lại, giơ ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc bích xanh biếc lên ngang tai: “Hàn Thiên."
Người trầm mặc ẩn trong bóng tối ở phía sau, tên “Hàn Thiên", chậm rãi tiến lên.
Hàn Thiên……
Ha ha……
Sở Tuần ở trong lòng cười lạnh, vẻ mặt cười thành một đóa hoa thược dược nở rộ: “Ui, Thiên Nhi —— anh, ngưỡng mộ đã lâu, ân nhân cứu mạng, Nhị gia thực cảm kích."
Ánh mắt dưới kính râm của Hàn Thiên lạnh lùng, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Bạn đang
Sở Tuần thuộc loại người có năng lực tri giác siêu cường siêu nhạy cảm, từ trường não cùng năng lực cảm ứng tâm linh có thể phát hiện năng lượng dị thường dao động quanh mình. Cậu phi thường chắc chắn cảm giác được, từ đêm kia, có người lặng lẽ theo dõi cậu, giám thị cậu.
Cậu mỗi lần vén màn lên, hoa viên lớn dưới lầu xum xuê tươi tốt, mặt cỏ xanh um, ở sâu trong rừng rậm sinh ra một màn khói nhẹ. Ở chỗ tối cách vài trăm mét rõ ràng có một đôi mắt lợi hại như mắt ưng, yên lặng chăm chú nhìn cửa sổ phòng cậu.
Đội bảo vệ Kim gia lại lái ô tô mang cậu đến vùng ngoại ô xem khu trồng trọt, cậu có thể cảm nhận thấy phía sau có một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội thoáng hiện ở nơi giao lộ, sau đó lại thần bí biến mất, hành tung quỷ bí, rồi lại không động đao súng.
Cậu ở một sạp nhỏ bên đường đội thử mũ rơm, mua một cái mũ ở trên đỉnh cài hoa cỏ, đè thấp tầm mắt, sau đó đột ngột quay đầu lại!
Kính râm thần bí ở góc đường nhoáng lên một cái vụt qua, thân hình giống một bóng dáng mơ hồ……
Cũng chính cái thoáng nhìn này, Sở Tuần đột nhiên sững sờ ở bên đường, đáy mắt xẹt qua ngàn phàm (1), dường như đã qua mấy đời.
Cậu suy nghĩ rất nhiều ngày, lúc này trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên nhớ lại, người đàn ông ngày hôm đó quăng cậu từ trên xe xuống, ánh mắt lạnh lùng cùng kiểu trầm mặc không nói gì của hắn, rốt cuộc giống ai.
Người nọ khuôn mặt thon gầy, cái cằm góc cạnh nam tính, dáng người rắn rỏi cao ngất…… Toàn bộ đường nét, vóc dáng đều giống một thanh niên trong ấn tượng hơn mười năm trước.
Người nọ rất giống lão đại Hoắc Truyền Quân nhà Hoắc sư trưởng ở đại viện đường Ngọc Tuyền năm đó, áo sơmi thô cũ, quần dài quân đội.
Nhưng là hương vị kia, cũng không phải Hoắc Truyền Quân.
Sở Tuần ngơ ngác đứng ở ven đường, hai tay buông thõng bên người, giống một cậu nhóc vẻ mặt si ngốc, khó có thể tin.
* * *
Trời chiều bao phủ Kim gia trang viên, những bông hoa nhiệt đới đỏ rực ở trong rừng bung nở, một mảnh rực rỡ.
Sở Tuần ở một góc đẹp nhất trong trang viên bày giá vẽ, rảnh rỗi không có việc gì làm thi triển kỹ năng vẽ vời.
Vẽ tranh là sở thích của cậu, để tu thân dưỡng tính, trình độ nghiệp dư, trên tay cầm một khay màu, hạ bút nhẹ nhàng, bút phong (2) thanh nhã tươi mới.
Lâm Tuấn ở cách đó không xa đi dạo trong hoa viên, thoạt nhìn giống tản bộ, kỳ thật toàn bộ tâm tư đều chăm chú vào mục tiêu nhiệm vụ sáng ngời. Sở công tử bề ngoài vẽ những bông hồng xinh đẹp trong hoa viên, kỳ thật ở nơi Tiểu Lâm nhìn không thấy, phía dưới tấm vải vẽ tranh sơn dầu lộ ra một tờ giấy, trên bức tranh là gương mặt thiếu niên thon gầy anh tuấn, mày kiếm đen nhánh, vẻ mặt thoáng u buồn……
Gió nổi lên, ngọn cây đa lớn ở phía sau cách đó không xa khẽ động.
Sở Tuần đột nhiên quay đầu lại, phía trong rừng chợt lóe lên vật phản quang. Đó là ánh sáng từ kính ngắm bắn dưới ánh nắng chiều phản chiếu lại, bại lộ vị trí ngắm bắn!
Sở Tuần cùng Lâm Tuấn đồng thời nhận ra.
Sở Tuần khựng lại một chút, ném bút vẽ cùng khay màu, đột nhiên phóng qua lùm cây, không nghĩ ngợi chạy nhanh như điên, đuổi về phía phản quang trên núi.
Lâm Tuấn kinh hãi, gọi không được người, hoàn toàn không hiểu nổi Sở công tử đã nhìn thấy trên núi có tay súng bắn tỉa, nguy hiểm, vì sao còn không muốn sống chạy về phía ngọn núi?!
Trong rừng sột soạt, bóng người biến mất.
Sở Tuần một đường chạy như điên, lồng ngực dồn dập phập phồng, chạy đến nơi mới vừa rồi loang loáng, dừng lại, sốt ruột nhìn xung quanh, người đã đi mất.
Cậu mất mác gục đầu xuống, từng bước một trở về, trong phút chốc đột nhiên dừng lại, ngồi xổm xuống, mở to hai mắt.
Cậu nhặt lên nửa điếu thuốc lá vẫn còn ấm ở trên mặt đất, ngốc nhìn.
Cậu thật cẩn thận đặt nửa điếu thuốc ở trong lòng bàn tay, đưa đến chóp mũi, dùng sức hít hà mùi vị trên đó, mùi thuốc lá, mùi nướt bọt, còn có hương vị không thể xóa nhòa từ trong thân thể tản mạn ra khắp nơi.
Một góc phủ đầy bụi trong ngực bị xé toạc ra, bỏng rát đau đớn, giống như bị người dùng lưỡi liềm hung hăng khoét vào trái tim yếu ớt, tựa như bị cắt mất một tầng thể xác kiên cường, Sở Tuần ôm ngực, trong tay cầm đầu lọc thuốc, cả người run rẩy, cổ họng nghẹn ngào.
Cậu mờ mịt đứng lên, nhìn xung quanh, trong yết hầu có gì đó chặn lại, gọi không ra tiếng.
A……
A……
Người nọ không phải lão đại Hoắc gia, tuy rằng thân hình giống hệt, nhưng cũng không phải Hoắc Truyền Quân năm đó, mà là một người khác.
Hai tay Sở Tuần co rút run rẩy, tình cảm quá lớn đánh sâu vào làm trước mắt cậu lóa lên, lảo đảo, cánh mũi co giật, rốt cục tuyệt vọng khàn giọng hét lên.
“A……"
“A!!!!!!!!!!"
……
Buổi tối sau khi dự bữa tiệc đồ nướng ngoài trời trong trang viên, trở lại biệt thự, vào nhà nghỉ ngơi.
Sở Tuần ở trước mặt nhóm người ông chủ Kim miễn cưỡng cười vui, nói rất nhiều chuyện cười; khi không có người ngoài nhìn chăm chú, lập tức thu hồi tươi cười, vẻ mặt tịch liêu. Cậu cũng ăn không quen đồ ăn địa phương, người Myanmar nướng đồ ăn chú trọng chua cay tươi, các loại mắm cá mắm tôm, măng chua, tôm cá nước ngọt, khiến cậu cũng không có khẩu vị.
Tâm tình Sở Tuần khác thường, mất mác hậm hực, người ngoài không phát hiện ra, Lâm Tuấn đã sớm nhận thấy, đây là “Kỳ sinh lý" mỗi năm một lần của Tuần công tử đến sớm.
Sở Tuần vào toilet, nôn mửa nghiêm trọng một trận, đem toàn bộ những đồ ăn chua trong bữa tối nôn ra hết, sắp nôn cả nửa cái dạ dày ra ngoài, chảy đầy nước mắt.
Lâm Tuấn ở phía sau ôm eo cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Khó chịu sao? Tôi làm cho cậu chút gì ngon miệng nhé."
Sở Tuần nhíu mày, “Ừ" một tiếng, cả người mềm nhũn ngồi phịch trong tay đối phương, vào thời kỳ tinh thần hậm hực, quả thật cả người mệt mỏi rã rời.
Giọng Lâm Tuấn ôn tồn, tựa như dỗ dành con mèo nhỏ: “Muốn ăn cái gì? Cháo rau? Cháo dừa gạo tím? Tôi nấu cho cậu."
Sở Tuần khó chịu bĩu môi, hừ nói: “Tôi muốn ăn…… Bánh rán cuốn hành tây, phải chấm tương, không có tương đậu nành tôi không ăn!"
Lâm Tuấn: “……"
Lâm Tuấn ở phòng nhỏ trong khách phòng mở bếp đun cháo cho Sở Tuần.
Tay nghề nấu nướng của đồng chí Tiểu Lâm không tồi, mấy món ăn gia đình làm dư sức. Làm vệ sĩ cho người ta, coi trọng kinh tế thực dụng, chịu sai sử, thông thạo mười tám kỹ năng. Sở Tuần có đôi khi nghĩ, người này nếu không phải vệ sĩ, ở chung dưới mái hiên, cũng là đại tiện nghi nhiều người cầu còn không được, đàn ông tuổi lớn một chút, tính cách ôn tồn hiền lành, đặc biệt biết chăm sóc người khác, đối với mọi người cũng thật tâm thật tình……
Sở Tuần ăn hai loại cháo, cháo dừa và cháo cá, vừa thơm vừa nhừ, làm ấm dạ dày.
Hai người ngồi đối diện ăn hết cháo, Lâm Tuấn cầm chén đi rửa sạch sẽ, lau tay, xoay người nhìn chằm chằm Sở Tuần, không có ý rời đi, đáy mắt tối đen thâm thúy, tầm mắt triền miên.
Sở Tuần đi đến cửa sổ, ánh mắt cố ý không nhìn đối phương, thấp giọng nói: “Trở về nghỉ ngơi đi."
Lâm Tuấn đột nhiên tiến nhanh lại, túm lấy khuỷu tay cậu, nhẹ nhàng kéo Sở Tuần vào trong ngực, khẽ thở: “Đừng tùy tiện đứng ở cửa sổ, không an toàn……"
Sở Tuần cố ý quay mặt, vai tựa vào ngực đối phương, hai người dùng một tư thế thực không được tự nhiên giằng co.
Sở Tuần dùng khuỷu tay chống đối phương, Lâm Tuấn cũng không dùng sức, dịu dàng chậm rãi mở hai tay ôm cậu, giống người lớn dỗ dành đứa nhỏ, đem người ôm vào trong ngực vuốt ve, môi dán lên tóc cậu. Ở trong lòng Lâm Tuấn, Sở Tuần vĩnh viễn là một đứa nhỏ, tuy rằng tuổi lớn tính tình không tốt, thường xuyên phát hỏa mắng chửi người, ngang ngược lập dị, kỳ thật bên trong vẫn là cậu bé đơn thuần nhu thuận thiện lương năm đó.
Sắc mặt Sở Tuần lạnh xuống, bình tĩnh nghiêm túc nói: “Là tôi thiếu nợ, anh đây đêm nay là muốn tính toán sổ sách với tôi phải không?"
Lâm Tuấn không chút nào che dấu ánh mắt thâm tình, giọng nói khàn khàn, khát cầu: “Không cần cậu trả, cậu tiếp tục thiếu tôi, tôi không để ý."
Sở Tuần trả lời: “Tôi để ý."
Ánh mắt Lâm Tuấn đột nhiên ảm đạm, thất vọng: “……"
Sở Tuần lạnh lùng nói: “…… Không được, không thể như vậy."
Thân ảnh lạnh lùng cô đơn nơi góc đường dưới ánh trời chiều xẹt qua màng con ngươi Sở Tuần, làm cậu kinh hoảng đau đớn, phát run, hương vị thuốc lá quen thuộc đến mức đau nát tâm can!
Cậu giật mạnh khuỷu tay đẩy đối phương ra, bỏ tay Lâm Tuấn ra. Lâm Tuấn cho tới bây giờ cũng không bắt buộc, lặng lẽ buông tay, chăm chú nhìn theo bóng dáng Sở Tuần.
Sở Tuần cũng không quay đầu lại, đi vào phòng tắm, nói với người phía sau: “Đi ra ngoài nhớ đóng cửa."
* * *
Ngày hôm sau, ông chủ Kim ở khách sạn xa hoa nhất Mogaung mở tám bàn tiệc, mời Tisa La đến dùng bữa.
Kim Bách Thắng người này tính cách hào sảng thủ đoạn mạnh mẽ, là Hoa thương giàu có nhất ở bản địa, cùng hai phe hắc bạch đều có giao tình, chuyện làm ăn dây dưa phức tạp. Hắn cố ý để công tử tiếp khách, mời Tisa La có thế lực nhất đến gặp mặt, cũng là ở trước mặt đối phương bày bố, phô trương thanh thế, để đối thủ biết, Kim Bách Thắng hắn có bối cảnh có chỗ dựa vững chắc, Sở Tuần là thái tử gia trong quân đội Bắc Kinh, không phải thân phận bình thường, ai cũng đừng nghĩ động.
Sở Tuần mặc một bộ tây trang nhạt màu, áo sơmi tơ lụa màu trắng viền đăng ten, trên cổ thắt khăn lụa màu sắc hoa văn vùng nhiệt đới, dùng gel vuốt tóc tạo kiểu tóc, ở trong phòng tiệc hệt một viên kim cương lớn thu hút mọi tầm mắt, cử chỉ phong lưu phóng khoáng, mỉm cười nhã nhặn.
Sở Tuần cũng nhìn thấy nữ phỉ hắc đạo Tisa La ở Mogaung. Người phụ nữ này mới hơn ba mươi, trang điểm tinh tế, ngũ quan khôn khéo thâm thúy, đúng là thiếu phụ đang ở độ tuổi quyến rũ thướt tha, nhìn ra được thời trẻ nhan sắc còn hơn thế nữa. Sở Tuần trong lòng tính tính, nhìn dung mạo tuổi tác người phụ nữ này, lúc trước thế mà không đáp ứng chú Hạ nhận một vé nhiệm vụ Tisa La, nói không chừng so với làm việc với tên béo Kim Bách Thắng kia có lời hơn nhiều.
Cậu không chọn tiếp cận người đàn bà xinh đẹp này, làm thế nào, đã có người tiếp nhận trước rồi……
Tâm tư cậu vẫn luôn hướng về người đứng phía sau Tisa La. Cô ta thuộc hắc đạo, bên người vệ sĩ vờn quanh, người nào người nấy dáng người oai hùng cao ngất, khuôn mặt lãnh khốc.
Sở Tuần có hứng thú, cười híp mắt nói: “Chị La, tôi hôm trước đã kiến thức qua lợi hại của thủ hạ chị, dưới nòng súng cứu tôi một mạng, rất mong chị giúp tôi giới thiệu, để tôi gặp mặt cảm tạ?"
Đôi môi đỏ mọng của Tisa La mím lại, giơ ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc bích xanh biếc lên ngang tai: “Hàn Thiên."
Người trầm mặc ẩn trong bóng tối ở phía sau, tên “Hàn Thiên", chậm rãi tiến lên.
Hàn Thiên……
Ha ha……
Sở Tuần ở trong lòng cười lạnh, vẻ mặt cười thành một đóa hoa thược dược nở rộ: “Ui, Thiên Nhi —— anh, ngưỡng mộ đã lâu, ân nhân cứu mạng, Nhị gia thực cảm kích."
Ánh mắt dưới kính râm của Hàn Thiên lạnh lùng, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Bạn đang
Tác giả :
Hương Tiểu Mạch