Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 183: Một cộng hai bằng ba
Khương Tiểu Bạch đã hồi phục khá nhiều, lúc này gã đã thu công, nhổ một ngụm trọc khí, thở dài:
- Đao ca, anh về mà trông chừng chị dâu đi, bây giờ nhất định là chị ấy rất khó chịu. Suy cho cùng, do hai người cố chấp, mới xảy ra chuyện này. Em thấy phải điều tra ra ai động tay động chân vào chiếc nhẫn này, đó mới là người hai người phải cùng nhau đối phó.
Lâm Phi cười khổ:
- Không cần điều tra cũng biết, sau khi đầu óc tôi tỉnh táo lại, liền suy nghĩ rành mạch. Đó là Diêu Lam, bà ta có thể dễ dàng vào nhà nghỉ của nữ mà không bị nghi ngờ. Hơn nữa, những lời bà ta nói ở bữa tiệc, là những bí mật bà ta không nên biết, hiển nhiên là Victor dùng phương pháp gì đó khống chế bà ta, buộc bà ta làm tất cả mọi việc.
- Hóa ra là bà ta! Đao ca, anh còn chờ gì nữa? Mau đi về đi, nói cho chị dâu biết sự thật, chị ấy nhất định sẽ thông cảm cho anh!
Khương Tiểu Bạch cười hì hì, nói.
Diệp Tử Huyên cũng tò mò nhìn Lâm Phi, thắc mắc nếu hắn đã biết rõ nguyên nhân hậu quả, hơn nữa rõ ràng là có tình cảm với Tô Ánh Tuyết, vậy thì còn do dự gì nữa?
Nhưng Lâm Phi bỏ chiếc nhẫn xuống, lắc đầu:
- Tôi không biết...Bây giờ trở về bên cạnh cô ấy, hoặc là lựa chọn ở chung một chỗ với cô ấy, rốt cuộc có phải là lựa chọn đúng đắn hay không...
- Tại sao?
Diệp Tử Huyên hỏi.
Lâm Phi đứng dậy, đi tới cửa sổ sát sàn, ngắm nhìn nhà cửa bên ngoài, nói:
- Hai người cũng nhìn thấy rồi đó, vật chất S đã bị Victor tiết lộ, tuy tạm thời tôi chưa đoán được mục đích của gã, nhưng tuyệt đối không đơn giản chỉ là thí nghiệm sinh hóa.
- Tôi là một trong những người khởi xướng vật chất S, khi còn sống, Ảnh Tử hối hận vì đã cùng chúng tôi sáng tạo ra vật chất S, bảo tôi trước khi thời cơ chín muồi, vĩnh viễn không nên đưa vật chất S vào thế giới này.
- Nhưng bây giờ, tôi đã không làm được điều đó, hơn nữa, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng...Tôi cũng nên gánh trách nhiệm này, bởi vì người hiểu rõ vật chất S nhất là tôi, nhưng để cho Victor nắm giữ số lượng lớn vật chất S cũng là tôi...
- Tôi không xác định được cuộc sống sau này, mình còn có thể sống một cuộc sống yên ổn như trước kia, khi chỉ là một lái xe và vệ sĩ bình thường hay không.
- Giống như cuộc chiến đấu hôm nay, những tình huống đột ngột như vậy, có lẽ sẽ đua nhau xuất hiện. Tôi là một người đàn ông không thể không chiến đấu, nghĩa là bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với cái chết.
- Đối với Tiểu Tuyết, điều cô ấy muốn tìm, ngoại trừ công việc ra, là một bến đỗ bình yên chứ không phải là một chiến trường đầy nguy cơ chết chóc.
- Đao ca, lúc ban ngày ở buổi tiệc, hẳn là không phải anh cố ý nổi nóng như vậy, đúng không? Anh muốn cho chị dâu hận anh chứ gì? Để có cớ tạm thời rời xa chị ấy?
Khương Tiểu Bạch hỏi.
Lâm Phi cười tự giễu:
- Cũng có một chút, nhưng phần nhiều là do đầu óc tôi nổi điên, hơn nữa đúng là rất tức giận. Nhưng bất kể như thế nào, bây giờ theo như lời mọi người nói, coi như tôi đã trở mặt với Tiểu Tuyết, tính cách của cô ấy rất mạnh mẽ, hẳn là sẽ không chủ động liên lạc với tôi.
Diệp Tử Huyên bất mãn nói:
- Cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy? Đã thích nhau, lại có điều kiện thì nên đến với nhau. Đàn ông các cậu chỉ nghĩ cho phía mình, chứ không bao giờ nghĩ xem phụ nữ thật sự muốn cái gì!
- Cậu cảm thấy làm như vậy là vì Ánh Tuyết, để cho cô ấy không bị uy hiếp, nhưng cô ấy nhất định không thích cái kiểu trốn chạy theo lý trí thế này, mà chỉ cần một ngọn lửa nóng của tình yêu!
Lâm Phi nhíu mày:
- Hai ngàn sáu trăm năm trước, nhà số học, triết học cổ Hy Lạp Py-ta-go đã từng nói, thế giới này là do con số tạo thành, ông đã dùng con số để đại biểu cho thế giới này.
- Số 1 là lý tính, số 2 là phụ nữ, số 3 là đàn ông, phụ nữ cộng thêm lý tính, là đàn ông. Chị muốn tôi suy nghĩ theo suy nghĩ của một phụ nữ như chị, là không thể được.
- Huống chi, như tôi đã nói, cũng không phải tôi chỉ thuần túy suy nghĩ cho cô ấy, mà thật sự là tôi không thể chịu đựng được việc cô ấy gần gũi với tiện nhân kia, nhất định hai người đã nhiều lần gặp gỡ, hơn nữa đã bàn tàn về tôi...Chỉ cần tôi nghĩ đến những điều này, là lập tức cảm thấy bực dọc. Nếu muốn tôi hòa giải với cô ấy, thì trước hết cô ấy phải cắt đứt quan hệ với người đàn bà kia.
Diệp Tử Huyên lườm hắn:
- Vớ vẩn! Đầu óc của cậu đúng là quá phong phú! Cái gì cũng nghĩ quá nhiều! Cậu cứ tự giày vò mình như vậy đi, xem cậu có thể chịu được bao lâu!
Lâm Phi cười nói:
- Chị đừng lo lắng cho vấn đề tình cảm riêng tư của tôi, vật tôi nhờ chị làm, thế nào rồi?
- Cậu cho rằng bà chị này đang làm cái gì hả? Chút vật nhỏ như vậy, tôi làm xong lâu rồi, cậu có thể mang đi bất cứ lúc nào!
Diệp Tử Huyên đắc ý nói.
Lâm Phi gật đầu, đang định nói gì, chợt nghe điện thoại của mình reo lên.
Hắn cầm điện thoại lên nhìn, là số của Lâm Dao.
- A lô, Dao Dao, em và bác trở lại bệnh viện rồi sao? Bác không sao chứ?
Trong lòng Lâm Phi vẫn lo không biết Lâm Đại Nguyên có bớt giận hay không.
Nhưng hắn nghe giọng Lâm Dao hơi run rẩy, cô nhỏ giọng nói:
- Anh, em...em có cảm giác như có người muốn đối phó với cha em. Lúc nãy em và tản bộ ở công viên một lát, rồi quay lại bệnh viện, nhưng dọc đường dường như có người luôn theo dõi cha và em...
Lâm Phi sầm mặt lại:
- Hiện giờ hai người đang ở đâu?
- Em nghĩ tới chỗ đông người sẽ an toàn hơn, cho nên dẫn cha em tới một quán sủi cảo ở phía đông bắc bệnh viện ăn một chút. Người ở đây rất đông, chắc là bọn người kia không dám tùy tiện theo vào.
Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm, cũng không nói lời thừa với Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên, cầm chìa khóa xe, thấy dưới lầu không có ai, liền từ trên lầu nhảy xuống, chạy về phía xe.
Hai người Khương Tiểu Bạch biết Lâm Phi có việc gấp, cũng không hỏi gì nhiều, họ vốn đã quen với tác phong thoạt đến, thoạt đi như cơn gió của Lâm Phi rồi.
- Dao Dao, sao em biết có người theo dõi?
Lâm Phi lại hỏi qua điện thoại. Cô em họ này của hắn cũng chưa từng học qua phương pháp phản trinh sát đặc biệt nào cả.
Lâm Dao thì thầm:
- Em...sau lần trước bị bắt, em luôn rất cẩn thận, lúc đi đường luôn nhìn bốn phía. Có thể em quá lo xa, nhưng thật sự hôm nay em thấy có gì đó không ổn...Sau đó càng nhìn bọn họ càng cảm thấy không giống người tốt...Anh, hay là em quá lo lắng rồi?
- Không, em cẩn thận như vậy là đúng đó, anh thích sự thông minh nhanh trí của em. Bây giờ anh đang đi qua chỗ em, cố gắng đừng để bác lo lắng, anh sẽ xử lý chuyện này. Em cứ giả vờ tiếp tục nói chuyện với anh, để anh nghe được tình huống bên đó.
Lâm Phi vừa nói chuyện, vừa lái xe chạy thật nhanh về hướng bệnh viện.
Chừng mười phút sau, Lâm Phi đã tới đầu phố, liền dừng xe bên đường, hắn cũng không quan tâm cảnh sát giao thông có phạt hay không, lập tức chạy bộ về phía quản sủi cảo mà Lâm Dao nói.
Nhưng hắn sẽ không xuất hiện công khai, chỉ cần xác nhận Lâm Dao và Lâm Đại Nguyên không sao, hắn sẽ không đánh rắn động cỏ.
Lâm Phi đứng ở đầu phố, sau một hồi quan sát một lượt những người đi bộ trên đường, liền nói vào điện thoại:
- Dao Dao, ăn xong lập tức dẫn bác quay lại bệnh viện, đi theo đường bình thường vẫn đi.
Lâm Dao đáp ứng, trả tiền xong, liền đẩy xe lăn của Lâm Đại Nguyên từ trong tiệm đi ra, đi về hướng bệnh viện.
Cô gái cảm thấy rất yên tâm, dường như sự mạnh mẽ thần bí của Lâm Phi khiến cô vững tin.
Mấy phút sau, khi hai cha con Lâm Đại Nguyên rời khỏi quảng trường khá đông đúc, mấy người vốn ẩn trong đám đông, cũng đều đi theo.
Khi hai cha con Lâm Đại Nguyên đi tới đoạn đường đi bộ bên ngoài tường rào bệnh viện, từ phía trước và đằng sau, bốn người đàn ông ăn mặc theo kiểu thông thường cùng đi tới, tiếp cận hai cha con.
Hai chiếc xe Ford Suv lập tức dừng sát bên lề đường, cho dù Lâm Dao muốn băng qua đường mà chạy, cũng rất khó khăn.
Thấy bốn gã đàn ông và hai chiếc Suv tiếp cận, hẳn là muốn gây bất lợi cho hai cha con mình, dù trước đó không phát hiện được điều gì khác thường, Lâm Đại Nguyên cũng cảm thấy có chuyện không ổn.
- Dao Dao! Nhóm người kia hình như đang theo dõi chúng ta, có vẻ không phải người tốt, nếu có chuyện xảy ra, con chớ xen vào nhé! Tranh thủ chạy đi!
Lâm Đại Nguyên sợ hãi, dù sao ông ta cũng chỉ là một người dân thường.
Lâm Dao cắn môi, lắc đầu:
- Cha, cha yên tâm, con đã gọi anh Phi tới.
- Cái gì? Con...con ngốc quá! Mau bảo Tiểu Phi đừng tới nữa!
Lâm Đại Nguyên nghe vậy, suýt nữa ngã khỏi xe lăn.
Thời gian không còn nhiều, trước sau bốn tên đàn ông trước sau lao tới hai cha con Lâm Đại Nguyên như hổ đói, định đưa hai người vào cửa xe SUV đã mở sẵn.
Lâm Dao vừa hét lên một tiếng chói tai, hai chiếc SUV bên cạnh lại phát ra tiếng va chạm kịch liệt.
- Rầm! Xoảng!
Tiếng va chạm và tiếng kính vỡ, tiếng kim loại bị xoắn vặn, tựa như âm thanh chát chúa phát ra từ một ban nhạc heavy metal, khiến một số xe hơi ở xa xa trên đường cũng nhấn còi báo động.
Theo bản năng, tất cả mọi người nhìn về phía hai chiếc SUV, đó vốn là hai chiếc xe còn rất mới, không hiểu sao đầu chiếc xe sau lại húc vào đuôi chiếc xe trước thật mạnh, trong nháy mắt, đầu chiếc xe phía sau bị ép dẹp lép!
Túi khí an toàn chưa kịp mở ra, người lái xe bị thùng xe đè nát lồng ngực, mà dưới áp lực của của cú tông mạnh, thân xe phía trước bị ép lại, mấy người mặc đồ đen bên trong đều bị thương.
Cảnh này giống như cảnh trong phim Hollywood, chiếc xe nặng hơn hai tấn bị một sức mạnh nào đó thúc cho một cú rất mạnh, tạo ra va chạm.
Không chỉ có hai cha con Lâm Đại Nguyên ngây người ra nhìn, bốn người đàn ông kia cũng trợn tròn mắt, có chuyện gì vậy chứ?
Lúc này, Lâm Phi yên lặng từ phía trước đầu chiếc xe kia đi tới, hắn phủi phủi tro bụi và mảnh thủy tinh trên vai, ung dung nói:
- Nếu tao là bọn mày, vào lúc này, đã thấy cảnh vừa rồi, cũng nên chạy vào đám đông mà trốn, còn bắt cóc làm cái gì? Bọn mày không cảm thấy quá phiền phức sao?
Cả bốn tên tay chân của Thanh Phong đường đều nín thở, rốt cuộc bọn họ đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra...Người thanh niên này, dùng sức mạnh cơ thể đẩy bẹp hai chiếc SUV bền chắc do Mỹ sản xuất!?
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính