Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 147: Khẩu hiệu bí mật
Trong buổi cơm trưa, toàn bộ nhân viên trong công ty đều đã biết về việc đàm phán thất bại nên không khí trong nhà hàng hết sức u ám.
Tô Ánh Tuyết lại có vẻ chẳng bị ảnh hưởng chút nào, cô vẫn ngồi ở chỗ thường ngày, ăn uống nhỏ nhẹ, dùng khăn ướt lau sạch cái miệng nhỏ nhắn rồi mới quay sang nói với Lâm Phi đang ngấu nghiến như hổ đói:
- Đi thôi, trên đường đông xe, em đang gấp lắm.
- Anh còn chưa ăn xong mà, cho anh thêm năm phút đi.
Lâm Phi vừa nhai vừa ngẩng đầu lên đáp, mấy hạt cơm trong miệng lập tức bắn thẳng lên mặt bàn.
Tô Ánh Tuyết nhăn mặt, nhưng điều càng khiến cô không chịu nổi chính là gã đàn ông kia ngay lập tức đã thò tay ra nhặt lại mấy hạt cơm văng trên bàn rồi cho vào miệng.
- Anh ăn uống mất vệ sinh quá.
Tô Ánh Tuyết cau mày nói.
Lâm Phi trợn mắt nuốt một miếng to rồi đáp:
- Có gì mà mất vệ sinh chứ, như ở Trung Đông rất nhiều người đang phải gặm bánh bao chua qua ngày đó, vừa ăn còn bị gió thổi cát vào miệng. Nhét đầy bụng đã là sướng rồi, dù sao thì dính chút vi khuẩn cũng không chết được, lãng phí đồ ăn không tốt đâu.
Tô Ánh Tuyết hơi nghi ngờ:
- Anh đến Trung Đông rồi à?
Lâm Phi hơi sững người rồi cười lên ha hả, không hề giải thích.
Tô Ánh Tuyết cũng không gặng hỏi hắn nữa. Giờ đã là bạn gái của hắn, cô càng mong muốn được tìm hiểu nhiều hơn về người đàn ông này, nhân sinh quan, giá trị quan của hai người hiện giờ quá khác biệt.
Ví dụ như trong mắt cô, việc tiêu tiền như nước, lãng phí xa xỉ tuy không phải việc nên làm nhưng trong cách nhìn của cô thì người không kiếm ra tiền mới cần phải tiết kiệm.
Với cô, việc kiếm tiền hết sức dễ dàng, thế thì cần gì phải nghĩ cách tiết kiệm.
Lâm Phi thì khác, kể cả trong sinh hoạt thường ngày hắn cũng hết sức cần kiệm, đồ ăn chỉ cần nhét đầy bụng, quần áo chỉ cần mặc vừa là được, thứ gì có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm.
Cô cũng biết như vậy là tốt nhưng dù sao cũng cần thời gian để thích ứng từ từ. Hơn nữa, nếu trên thế gian này con người ai cũng như ai thì còn gì thú vị nữa.
Dùng cơm xong, Lâm Phi lái xe chở Tô Ánh Tuyết đến một trụ sở bên cạnh Thanh hồ.
Lâm Phi cũng không hỏi cô xem sẽ đi gặp người nào, hắn biết nếu mình hỏi, cô sẽ trợn mắt hỏi lại hắn:
- Hỏi thừa thãi thế làm gì, tí nữa gặp chẳng phải sẽ biết sao?
Vì thế nên hắn cũng không muốn chuốc bực vào thân.
Mới đi được nửa đường thì chuông điện thoại reo, Lâm Phi cầm điện thoại lên, là Lâm Dao.
- Dao Dao à, sao vậy?
Chỉ nghe giọng nói Lâm Dao hòa cùng tiếng khóc nức nở:
- Anh, cha em… cha em biết em đang luyện tập để trở thành ca sĩ… cha…cha đã rất tức giận. Y tá nói từ tối qua đến giờ cha không chịu uống thuốc, cũng không chịu ăn gì cả… huhu… em phải làm sao bây giờ…
Lâm Phi khẽ giật mình. Thật không ngờ Lâm Đại Nguyên lại phản đối ước muốn trở thành ca sĩ của con gái quyết liệt đến vậy.
- Anh biết rồi, bọn anh sẽ đến bệnh viện ngay. Em đừng khóc nữa, cứ chờ ở bên ngoài thôi, đừng vào lại lời qua tiếng lại với bác cả. Ông ấy đã không giận thì thôi, đã giận thì rất đáng sợ, cẩn thận lại thêm dầu vào lửa đó.
Lâm Phi thở dài.
Lâm Dao yếu ớt “dạ" một tiếng, tựa như cô muốn nói thêm dù gan có to đến mấy cô cũng không dám đi tranh cãi với ba.
Hai mươi năm qua, Lâm Dao luôn là một đứa con ngoan, chưa từng cãi lời cha lấy một tiếng. Nếu không phải vì quá yêu âm nhạc thì cô đã không làm trái lại ý nguyện của cha để theo nghiệp ca sĩ.
Tô Ánh Tuyết ngồi phía sau cũng đã nghe được một phần nội dung, bèn nói:
- Anh đưa em đến nơi xong thì tới thẳng bệnh viện đi, lát em gọi người công ty đến đón cũng được.
Lâm Phi chặc lưỡi:
- Vậy em phải cẩn thận đấy, có gì không hay thì lập tức gọi anh, từ bệnh viện đến đó cũng không xa lắm, anh sẽ tới ngay.
Tuy nói tình cảnh hiện giờ Mã gia đang đắc chí nên sẽ không hạ độc thủ gì với Tô Ánh Tuyết nhưng cũng nên cẩn thận một chút.
Tô Ánh Tuyết thản nhiên cười nhẹ, hạnh phúc tràn ngập nơi khóe mắt.
Đưa Tô Ánh Tuyết đến nơi, Lâm Phi dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô bước xuống xe. Đây là lần hội đàm cuối cùng của Tô Ánh Tuyết, nhìn qua thì có vẻ cô rất bình tĩnh nhưng Lâm Phi biết, cô đang không ngừng tự động viên mình.
Khóe miệng Lâm Phi bất giác nhấc lên thành một nụ cười. Hắn thích nhất ở người phụ nữ này chính là ở cái tính cách dữ dội, cứng cỏi, hành sự quyết đoán của cô.
Nhịn không được, Lâm Phi hô lên:
- Tiểu Tuyết.
Tô Ánh Tuyết ngoảnh lại nhìn hắn, nét mặt có vẻ hơi buồn bực.
Lâm Phi từ từ nắm chặt nắm tay giơ lên, dùng khẩu hình nói hai chữ.
Tô Ánh Tuyết bất giác đỏ bừng mặt, ánh mắt có nét oán hận nhìn hắn.
Người khác có thể không hiểu nhưng cô lại thừa biết, 2 chữ hắn nói chính là:
- Xào xạc!
Không nghi ngờ gì nữa, tên mà cô đặc cho kẹo dẻo bảo bảo đã thành một bí mật nhỏ giữa hai người, ý nói Tô Ánh Tuyết phải cố gắng lên.
Tô Ánh Tuyết sáng lập ra nhãn hiệu “Xào xạc" vì đây chính là bí mật đáng yêu nhất của cô, thậm chí người thân thiết như Hứa Vi cũng không biết. Nếu không phải Lâm Phi phát hiện ra bộ dạng khi ăn kẹo đường của cô thì cô cũng sẽ không nói cho hắn biết sớm như thế.
- Đến bệnh viện sớm đi.
Tô Ánh Tuyết tuy ra vẻ giận dữ quay người đi thẳng nhưng trong lòng lại cực kì ngọt ngào. Cô chợt nghĩ tới, bất kể hôm nay thành bại ra sao, sau lưng mình luôn có một người đàn ông ủng hộ, vậy thì còn gì phải sợ nữa.
Lâm Phi cũng không nói nhiều nữa, lái xe như bay đến thẳng bệnh viện.
Đến ngoài cửa phòng bệnh của Lâm Đại Nguyên, chỉ thấy Lâm Dao đang ngồi trên dãy ghế kê ngoài hành lang, tay không ngừng lau nước mắt.
Hai y tá đang đứng cạnh khuyên cô, hình như họ cũng biết được tình cảnh đáng thương của cô gái bé nhỏ này.
Lâm Phi đến trước mặt Lâm Dao, mỉm cười cảm ơn hai y tá, sau đó nắm lấy đôi tay cô.
- Anh…
Lâm Dao phát hiện hắn định kéo mình vào phòng bệnh thì vội lùi lại:
- Anh… Em không vào đâu, anh vào khuyên cha giúp em đi.
- Yên tâm, có anh ở đây, đừng sợ.
Lâm Phi mỉm cười ôn nhu:
- Trốn tránh không phải là biện pháp. Lý tưởng cả đời của bản thân, bất cứ thứ gì cũng không ngăn cản được. Nếu ngay cả cửa ải này cũng không vượt qua được thì làm sao em có thể trở thành một danh ca được?
Nghe được lời này của Lâm Phi, đôi mắt đỏ hoe của Lâm Dao đã bắt đầu ánh lên vẻ tự tin, cô gật nhẹ đầu:
- Vâng.
Hai anh em bước vào phòng, chỉ thấy Lâm Đại Nguyên sắc mặt tái nhợt đang nhắm mắt nằm trên giường, toàn thân như bị lửa đốt, bờ môi khô nứt như đất hạn mười năm.
- Bác cả.
Lâm Phi kêu lên.
Lâm Đại Nguyên mở mắt ra, thấy con gái mình đang cúi đầu nấp phía sau Lâm Phi bèn hừ lạnh một tiếng.
- Tiểu Phi, có phải cháu đã sớm biết con bé này muốn làm ca sĩ không? Quả thực là càng lớn càng to gan mà. Từ nhỏ, bác cả luôn thương yêu cháu, vậy mà cháu lại phối hợp với nó lừa bác?
Lâm Đại Nguyên nổi giận bừng bừng, đôi mắt như phun lửa.
Lâm Phi cười khổ:
- Bác cả, cháu trước giờ vẫn luôn tôn kính bác, cháu cảm thấy bác là một bậc trưởng bối hiểu lí lẽ, cháu cũng đã học được vô số đạo lý làm người từ bác. Nhưng giờ đây cháu thật không hiểu nổi tại sao bác lại phản đối đam mê ca hát của Dao Dao như vậy, giọng hát trời ban của Dao Dao thế nào hẳn bác cũng đã biết chứ.
- Cháu lớn lên ở nước ngoài thì biết cái gì mà nói. Ca sĩ, diễn viên, minh tinh cái quái gì chứ, rốt lại thì cũng chỉ là thân phận con hát mà thôi. Con hát là loại cửu lưu đê tiện hiểu không, người trong sạch ai lại đi bán nghệ hả? Một khi đã tiến vào cái vòng luẩn quẩn đó, có không làm thì cũng bị người ta đàm tiếu.
- Lâm gia tuy không giàu có gì nhưng cũng là gia đình đứng đắn, bác ngậm đắng nuốt cay nuôi nó khôn lớn, cho nó ăn học lên đến đại học rồi, chẳng lẽ bây giờ để nó đi bán rẻ tiếng cười, mua vui cho kẻ khác? Bác vốn chưa bao giờ đặt nặng kì vọng vào nó, chỉ cần nó có một công việc ổn định, tìm được một gia đình yên ổn là được, đó là lỗi của bác sao?
Lâm Phi nhíu mày, lời này của Lâm Đại Nguyên không phải là không có lý. Tuy thời đại bây giờ đã khác xưa nhưng ngành giải trí vẫn luôn tồn tại những thứ nhơ nhớp, hỗn loạn, điều đó thì ai cũng biết.
Nói gì thì nói cũng chỉ là người đi bán nghệ mua vui mà thôi, chẳng có chút địa vị gì cả.
Bằng không thì đám minh tinh đó việc gì phải mở công ty làm giám đốc nữa, đơn giản là dù họ có nhiều fan ủng hộ hơn nữa thì trong mắt đám nhà giàu, họ vẫn chỉ là loại hạ đẳng mà thôi. Trong lòng bọn họ vẫn luôn tồn tại sự tự ti, cảm giác thiếu an toàn vì xuất thân của mình.
Lâm Dao vốn là con gái nhà nghèo, nếu phất được lên thì nhất định sẽ có người nghĩ chắc là cô bé này được đại gia nào đó bao nên mới may mắn như thế.
Nghĩ tới đây, Lâm Phi cũng hơi chần chừ, không biết có nên để Lâm Dao tiếp tục theo đuổi con đường này hay không.
Tô Ánh Tuyết lại có vẻ chẳng bị ảnh hưởng chút nào, cô vẫn ngồi ở chỗ thường ngày, ăn uống nhỏ nhẹ, dùng khăn ướt lau sạch cái miệng nhỏ nhắn rồi mới quay sang nói với Lâm Phi đang ngấu nghiến như hổ đói:
- Đi thôi, trên đường đông xe, em đang gấp lắm.
- Anh còn chưa ăn xong mà, cho anh thêm năm phút đi.
Lâm Phi vừa nhai vừa ngẩng đầu lên đáp, mấy hạt cơm trong miệng lập tức bắn thẳng lên mặt bàn.
Tô Ánh Tuyết nhăn mặt, nhưng điều càng khiến cô không chịu nổi chính là gã đàn ông kia ngay lập tức đã thò tay ra nhặt lại mấy hạt cơm văng trên bàn rồi cho vào miệng.
- Anh ăn uống mất vệ sinh quá.
Tô Ánh Tuyết cau mày nói.
Lâm Phi trợn mắt nuốt một miếng to rồi đáp:
- Có gì mà mất vệ sinh chứ, như ở Trung Đông rất nhiều người đang phải gặm bánh bao chua qua ngày đó, vừa ăn còn bị gió thổi cát vào miệng. Nhét đầy bụng đã là sướng rồi, dù sao thì dính chút vi khuẩn cũng không chết được, lãng phí đồ ăn không tốt đâu.
Tô Ánh Tuyết hơi nghi ngờ:
- Anh đến Trung Đông rồi à?
Lâm Phi hơi sững người rồi cười lên ha hả, không hề giải thích.
Tô Ánh Tuyết cũng không gặng hỏi hắn nữa. Giờ đã là bạn gái của hắn, cô càng mong muốn được tìm hiểu nhiều hơn về người đàn ông này, nhân sinh quan, giá trị quan của hai người hiện giờ quá khác biệt.
Ví dụ như trong mắt cô, việc tiêu tiền như nước, lãng phí xa xỉ tuy không phải việc nên làm nhưng trong cách nhìn của cô thì người không kiếm ra tiền mới cần phải tiết kiệm.
Với cô, việc kiếm tiền hết sức dễ dàng, thế thì cần gì phải nghĩ cách tiết kiệm.
Lâm Phi thì khác, kể cả trong sinh hoạt thường ngày hắn cũng hết sức cần kiệm, đồ ăn chỉ cần nhét đầy bụng, quần áo chỉ cần mặc vừa là được, thứ gì có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm.
Cô cũng biết như vậy là tốt nhưng dù sao cũng cần thời gian để thích ứng từ từ. Hơn nữa, nếu trên thế gian này con người ai cũng như ai thì còn gì thú vị nữa.
Dùng cơm xong, Lâm Phi lái xe chở Tô Ánh Tuyết đến một trụ sở bên cạnh Thanh hồ.
Lâm Phi cũng không hỏi cô xem sẽ đi gặp người nào, hắn biết nếu mình hỏi, cô sẽ trợn mắt hỏi lại hắn:
- Hỏi thừa thãi thế làm gì, tí nữa gặp chẳng phải sẽ biết sao?
Vì thế nên hắn cũng không muốn chuốc bực vào thân.
Mới đi được nửa đường thì chuông điện thoại reo, Lâm Phi cầm điện thoại lên, là Lâm Dao.
- Dao Dao à, sao vậy?
Chỉ nghe giọng nói Lâm Dao hòa cùng tiếng khóc nức nở:
- Anh, cha em… cha em biết em đang luyện tập để trở thành ca sĩ… cha…cha đã rất tức giận. Y tá nói từ tối qua đến giờ cha không chịu uống thuốc, cũng không chịu ăn gì cả… huhu… em phải làm sao bây giờ…
Lâm Phi khẽ giật mình. Thật không ngờ Lâm Đại Nguyên lại phản đối ước muốn trở thành ca sĩ của con gái quyết liệt đến vậy.
- Anh biết rồi, bọn anh sẽ đến bệnh viện ngay. Em đừng khóc nữa, cứ chờ ở bên ngoài thôi, đừng vào lại lời qua tiếng lại với bác cả. Ông ấy đã không giận thì thôi, đã giận thì rất đáng sợ, cẩn thận lại thêm dầu vào lửa đó.
Lâm Phi thở dài.
Lâm Dao yếu ớt “dạ" một tiếng, tựa như cô muốn nói thêm dù gan có to đến mấy cô cũng không dám đi tranh cãi với ba.
Hai mươi năm qua, Lâm Dao luôn là một đứa con ngoan, chưa từng cãi lời cha lấy một tiếng. Nếu không phải vì quá yêu âm nhạc thì cô đã không làm trái lại ý nguyện của cha để theo nghiệp ca sĩ.
Tô Ánh Tuyết ngồi phía sau cũng đã nghe được một phần nội dung, bèn nói:
- Anh đưa em đến nơi xong thì tới thẳng bệnh viện đi, lát em gọi người công ty đến đón cũng được.
Lâm Phi chặc lưỡi:
- Vậy em phải cẩn thận đấy, có gì không hay thì lập tức gọi anh, từ bệnh viện đến đó cũng không xa lắm, anh sẽ tới ngay.
Tuy nói tình cảnh hiện giờ Mã gia đang đắc chí nên sẽ không hạ độc thủ gì với Tô Ánh Tuyết nhưng cũng nên cẩn thận một chút.
Tô Ánh Tuyết thản nhiên cười nhẹ, hạnh phúc tràn ngập nơi khóe mắt.
Đưa Tô Ánh Tuyết đến nơi, Lâm Phi dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô bước xuống xe. Đây là lần hội đàm cuối cùng của Tô Ánh Tuyết, nhìn qua thì có vẻ cô rất bình tĩnh nhưng Lâm Phi biết, cô đang không ngừng tự động viên mình.
Khóe miệng Lâm Phi bất giác nhấc lên thành một nụ cười. Hắn thích nhất ở người phụ nữ này chính là ở cái tính cách dữ dội, cứng cỏi, hành sự quyết đoán của cô.
Nhịn không được, Lâm Phi hô lên:
- Tiểu Tuyết.
Tô Ánh Tuyết ngoảnh lại nhìn hắn, nét mặt có vẻ hơi buồn bực.
Lâm Phi từ từ nắm chặt nắm tay giơ lên, dùng khẩu hình nói hai chữ.
Tô Ánh Tuyết bất giác đỏ bừng mặt, ánh mắt có nét oán hận nhìn hắn.
Người khác có thể không hiểu nhưng cô lại thừa biết, 2 chữ hắn nói chính là:
- Xào xạc!
Không nghi ngờ gì nữa, tên mà cô đặc cho kẹo dẻo bảo bảo đã thành một bí mật nhỏ giữa hai người, ý nói Tô Ánh Tuyết phải cố gắng lên.
Tô Ánh Tuyết sáng lập ra nhãn hiệu “Xào xạc" vì đây chính là bí mật đáng yêu nhất của cô, thậm chí người thân thiết như Hứa Vi cũng không biết. Nếu không phải Lâm Phi phát hiện ra bộ dạng khi ăn kẹo đường của cô thì cô cũng sẽ không nói cho hắn biết sớm như thế.
- Đến bệnh viện sớm đi.
Tô Ánh Tuyết tuy ra vẻ giận dữ quay người đi thẳng nhưng trong lòng lại cực kì ngọt ngào. Cô chợt nghĩ tới, bất kể hôm nay thành bại ra sao, sau lưng mình luôn có một người đàn ông ủng hộ, vậy thì còn gì phải sợ nữa.
Lâm Phi cũng không nói nhiều nữa, lái xe như bay đến thẳng bệnh viện.
Đến ngoài cửa phòng bệnh của Lâm Đại Nguyên, chỉ thấy Lâm Dao đang ngồi trên dãy ghế kê ngoài hành lang, tay không ngừng lau nước mắt.
Hai y tá đang đứng cạnh khuyên cô, hình như họ cũng biết được tình cảnh đáng thương của cô gái bé nhỏ này.
Lâm Phi đến trước mặt Lâm Dao, mỉm cười cảm ơn hai y tá, sau đó nắm lấy đôi tay cô.
- Anh…
Lâm Dao phát hiện hắn định kéo mình vào phòng bệnh thì vội lùi lại:
- Anh… Em không vào đâu, anh vào khuyên cha giúp em đi.
- Yên tâm, có anh ở đây, đừng sợ.
Lâm Phi mỉm cười ôn nhu:
- Trốn tránh không phải là biện pháp. Lý tưởng cả đời của bản thân, bất cứ thứ gì cũng không ngăn cản được. Nếu ngay cả cửa ải này cũng không vượt qua được thì làm sao em có thể trở thành một danh ca được?
Nghe được lời này của Lâm Phi, đôi mắt đỏ hoe của Lâm Dao đã bắt đầu ánh lên vẻ tự tin, cô gật nhẹ đầu:
- Vâng.
Hai anh em bước vào phòng, chỉ thấy Lâm Đại Nguyên sắc mặt tái nhợt đang nhắm mắt nằm trên giường, toàn thân như bị lửa đốt, bờ môi khô nứt như đất hạn mười năm.
- Bác cả.
Lâm Phi kêu lên.
Lâm Đại Nguyên mở mắt ra, thấy con gái mình đang cúi đầu nấp phía sau Lâm Phi bèn hừ lạnh một tiếng.
- Tiểu Phi, có phải cháu đã sớm biết con bé này muốn làm ca sĩ không? Quả thực là càng lớn càng to gan mà. Từ nhỏ, bác cả luôn thương yêu cháu, vậy mà cháu lại phối hợp với nó lừa bác?
Lâm Đại Nguyên nổi giận bừng bừng, đôi mắt như phun lửa.
Lâm Phi cười khổ:
- Bác cả, cháu trước giờ vẫn luôn tôn kính bác, cháu cảm thấy bác là một bậc trưởng bối hiểu lí lẽ, cháu cũng đã học được vô số đạo lý làm người từ bác. Nhưng giờ đây cháu thật không hiểu nổi tại sao bác lại phản đối đam mê ca hát của Dao Dao như vậy, giọng hát trời ban của Dao Dao thế nào hẳn bác cũng đã biết chứ.
- Cháu lớn lên ở nước ngoài thì biết cái gì mà nói. Ca sĩ, diễn viên, minh tinh cái quái gì chứ, rốt lại thì cũng chỉ là thân phận con hát mà thôi. Con hát là loại cửu lưu đê tiện hiểu không, người trong sạch ai lại đi bán nghệ hả? Một khi đã tiến vào cái vòng luẩn quẩn đó, có không làm thì cũng bị người ta đàm tiếu.
- Lâm gia tuy không giàu có gì nhưng cũng là gia đình đứng đắn, bác ngậm đắng nuốt cay nuôi nó khôn lớn, cho nó ăn học lên đến đại học rồi, chẳng lẽ bây giờ để nó đi bán rẻ tiếng cười, mua vui cho kẻ khác? Bác vốn chưa bao giờ đặt nặng kì vọng vào nó, chỉ cần nó có một công việc ổn định, tìm được một gia đình yên ổn là được, đó là lỗi của bác sao?
Lâm Phi nhíu mày, lời này của Lâm Đại Nguyên không phải là không có lý. Tuy thời đại bây giờ đã khác xưa nhưng ngành giải trí vẫn luôn tồn tại những thứ nhơ nhớp, hỗn loạn, điều đó thì ai cũng biết.
Nói gì thì nói cũng chỉ là người đi bán nghệ mua vui mà thôi, chẳng có chút địa vị gì cả.
Bằng không thì đám minh tinh đó việc gì phải mở công ty làm giám đốc nữa, đơn giản là dù họ có nhiều fan ủng hộ hơn nữa thì trong mắt đám nhà giàu, họ vẫn chỉ là loại hạ đẳng mà thôi. Trong lòng bọn họ vẫn luôn tồn tại sự tự ti, cảm giác thiếu an toàn vì xuất thân của mình.
Lâm Dao vốn là con gái nhà nghèo, nếu phất được lên thì nhất định sẽ có người nghĩ chắc là cô bé này được đại gia nào đó bao nên mới may mắn như thế.
Nghĩ tới đây, Lâm Phi cũng hơi chần chừ, không biết có nên để Lâm Dao tiếp tục theo đuổi con đường này hay không.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính