Vệ Sĩ Của Anh
Chương 28
Editor: Miya + Beta: Mia
Triệu Cảnh Hàng hiện tại đang độc thân, tất cả mọi người đều biết.
Vì vậy, sử dụng một chút tiểu xảo để khiến anh có ấn tượng với họ là chuyện bình thường.
Chỉ là người đẹp này không biết vì sao lại đụng vào họng súng của anh, khiến anh không vui.
Doãn Hưng Trình ngồi bên cạnh, nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người, anh ta liếc nhìn người phụ nữ rồi ra hiệu cho cô ta tránh sang một bên.
Người đẹp có chút không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn dời đi.
“Thẩm Thu." Bên cạnh Doãn Hưng Trình có cái microphone, đột nhiên anh ta cầm lấy và gọi.
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Doãn Hưng Trình một cái, cười ẩn ý nói: “Tao mời cô ấy tới chơi, ở một mình ở đó rất nhàm chán."
Vừa nói, anh ta vừa giơ tay ra hiệu cho Thẩm Thu.
Thẩm Thu nghe được, cô nhìn Doãn Hưng Trình đang ngồi bên cạnh Triệu Cảnh Hàng, cô đương nhiên nghĩ là Triệu Cảnh Hàng có việc nên gọi cô.
Cô đi qua hỏi: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy."
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô, ngả người ra sau: “Không có gì."
Thẩm Thu: “……"
Doãn Hưng Trình nói: “Có việc có việc, muốn chơi trò chơi nhưng ít người, nên kêu cô tới."
Thẩm Thu hơi dừng lại, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh. Người đẹp một đống, cũng không thiếu người.
Doãn Hưng Trình đi ra chỗ khác, nhường chỗ lại cho Thẩm Thu, “Cô tới ngồi ở đây đi."
Chỗ này, rất gần với Triệu Cảnh Hàng.
Thẩm Thu cảm thấy mỗi lần cô ngồi chỗ này đều không có gì tốt.
“Còn đứng ngốc ra đó làm gì, sao không ngồi?" Triệu Cảnh Hàng ngước mặt nhìn cô, giọng điệu lười biếng, ở một môi trường như vậy, có mùi hương khó giải thích được.
Thẩm Thu hơi do dự, ngồi xuống.
Nói là chơi trò chơi, nhưng khi ngồi xuống, Thẩm Thu cũng không nhìn thấy bọn họ chơi trò gì.
Bên cạnh có người phụ nữ đang ríu rít nói chuyện, thảo luận về túi xách và mỹ phẩm.
Mà hai người Doãn Hưng Trình và Triệu Cảnh Hàng nhìn không giống như đang chơi trò chơi, nội dung nói chuyện của họ chỉ có công việc.
“Này, cô đi muốn ăn không." Đột nhiên, có người vỗ vai cô.
Thẩm Thu quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là một người phụ nữ.
Cô biết cô ta, trước đây có một lần cô ta bị Lý Tử Tấn lợi dụng, đưa cho cô một tấm thẻ để đi đến một căn phòng.
Thẩm Thu: “Không ăn, cảm ơn."
“Ồ. Vậy tôi ăn, thật là đói." Người phụ nữ cắn miếng bánh kem nhân đào, rồi liếc nhìn Triệu Cảnh Hàng một cái. Triệu Cảnh Hàng không nhìn bên này, cô ta nhỏ giọng nói với Thẩm Thu, “Cô tên Thẩm Thu đúng không? Tôi tên Lily, chuyện lần trước thật sự cảm ơn cô, cũng may cô giúp tôi nói, nên tôi không sao."
“Ồ, không cần."
“Nếu không, không thì không biết thiếu gia nhà cô có tha cho tôi hay không……" Trong lòng Lily vẫn còn sợ, lần trước cô ta thiếu chút nữa là bị tên Lý Tử Tấn hại.
“Này, không ngờ cô vẫn còn ở bên cạnh anh ta, lúc trước tôi nghe nói vệ sĩ ở bên cạnh anh ta không thể ở quá ba tháng."
Thẩm Thu ừ một tiếng: “Tôi cũng không nghĩ tới, cô còn xuất hiện ở chỗ này."
Lily chớp mắt, khoe khoang nói: “Là anh Hưng Trình gọi tôi tới, gần đây tôi sống rất tốt."
Cô ta vừa nói xong, Thẩm Thu liền hiểu ra.
Chẳng trách cái người tên Lily này lại còn dám xuất hiện trước mặt Triệu Cảnh Hàng, hóa ra là có Doãn Hưng Trình che chở, rốt cuộc thì Triệu Cảnh Hàng cũng cho Doãn Hưng Trình một chút mặt mũi.
“Có điều, cẩn thận suy nghĩ lại thì cô được ở cạnh anh ta lâu như vậy cũng bình thường." Lily đụng nhẹ vào vai cô, thấp giọng nói: “Vậy mà anh ta lại thích cô."
Thẩm Thu trầm mặc, hỏi cô ta: “Làm sao cô biết."
Lily cười nhạt: “Chuyện này còn không rõ ràng sao∼"
Nó quá rõ ràng sao?
Thẩm Thu lại mê man.
“Lily, tớ lại thua rồi, cậu tới đây, giúp tớ đi∼" Bên trong căn phòng có khu giải trí, cũng có vài người đang chơi trò chơi ở đó, có người chạy tới, lôi kéo Lily.
Lily lại tới kéo Thẩm Thu: “Cô có biết ném phi tiêu không? Cô nhất định là biết đúng không? Chúng ta đi chơi."
Nói xong, người kia liền chạy tới: “Được đó, thêm viện trợ ở ngoài, nhất định có thể đánh thắng bọn họ!"
Lily: “Thẩm Thu, đi không?"
Hai cô gái lớn lên đều rất xinh đẹp, họ nhìn cô với đôi mắt to với vẻ mặt cầu xin.
Thẩm Thu không thể cưỡng lại sự nũng nịu của hai cô ấy, quay đầu nhìn về phía Triệu Cảnh Hàng.
Triệu Cảnh Hàng cũng nghe được cuộc đối thoại của họ, cô quay lại hỏi ý của anh, khóe miệng hơi giương lên: “Muốn đi chơi?"
Thẩm Thu: “Có tiện không?."
Tâm trạng của Triệu Cảnh Hàng hình như rất tốt, gật đầu: “Đi đi."
Lily đang cười nói với cô gái kia: “Đi thôi đi thôi."
Thẩm Thu gật đầu, liền bị kéo đi.
Khu giải trí bên đây có mấy cô gái đang tụ tập, thấy bọn cô đi qua, cười nói: “Cô kêu Lily tới chơi? Kỹ thuật của cô được không vậy? Để tôi nhìn xem cô lại thua một bữa cơm!"
“Không có khả năng, còn có Thẩm Thu! Thẩm Thu ở ngoài giúp tôi!"
Thẩm Thu mặc bộ vest đơn giản, tóc ngang vai, khuôn mặt lạnh lùng, đứng bên cạnh các cô gái nũng nịu nhìn không hợp nhau lắm.
“Cô ta rất lợi hại sao."
“Đương nhiên!" Lily mạnh mẽ trả lời, nhưng khi quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Thu có chút căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Cô có giỏi cái này không?"
Thẩm Thu nhìn theo tầm mắt của Lily nhìn bàn phi tiêu cách đó không xa, “Để tôi thử."
“Ừ!"
Doãn Hưng Trình cùng Triệu Cảnh Hàng còn đang bàn chuyện công việc, đang nói chuyện thì đột nhiên phát hiện mọi người đều đang tập trung ở khu giải trí.
Doãn Hưng Trình nhìn phía bên kia, cười nói: “Cô vệ sĩ này của mày, cũng có thật nhiều tài năng."
Triệu Cảnh Hàng cũng nhìn qua bên kia, cách đó không xa, mọi người vây quanh cô gái với khuôn mặt lạnh lùng, đang ném phi tiêu.
Cô đứng xa hơn so với mọi người, nhưng với khoảng cách xa như vậy, cô cũng có thể ném phi tiêu trúng hồng tâm.
“Wow!!! Lại trúng! Thật lợi hại thật lợi hại!"
“Thẩm Thu cô thật lợi hại."
“Cô thật chuyên nghiệp, rất đẹp trai!"
……
Một nhóm cô gái mặc váy, đang vây quanh cô gái mặc đồ vest, gương mặt đỏ bừng bừng.
Triệu Cảnh Hàng hơi nghiêng đầu, không thể tin được mà nhìn Thẩm Thu.
“Nhìn có chút đẹp trai nha, xem ra mày sắp có tình địch là nữ rồi." Doãn Hưng Trình nói.
Triệu Cảnh Hàng nheo mắt lại, nhìn về phía Doãn Hưng Trình.
Doãn Hưng Trình cong môi cười: “Tao đâu nói sai, mày thích cô ta."
Triệu Cảnh Hàng là loại người muốn đối xử tốt với một người thì rất dễ, đưa tiền và cho bọn họ chút tài nguyên. Nhưng muốn anh dung túng một người nào đó thì không dễ, Doãn Hưng Trình cảm thấy, Triệu Cảnh Hàng hiện tại đang dung túng cho Thẩm Thu.
Sau khi Triệu Cảnh Hàng nghe xong, cũng không nói gì.
Doãn Hưng Trình biết rõ, anh ta đã sớm nhận ra điều gì đó trong tiệc rượu của mình tổ chức ngày hôm đó.
“Nhưng, tại sao?" Doãn Hưng Trình tò mò hỏi.
Thẩm Thu có thể nói là xinh đẹp, nhưng bên cạnh Triệu Cảnh Hàng có rất nhiều người đẹp hơn, cho nên chuyện này có chút lạ.
“Tại sao gì." Triệu Cảnh Hàng hỏi lại, nhưng thật ra, anh cũng đang tự hỏi chính mình.
Anh biết mình có ý với Thẩm Thu, anh không phủ nhận điểm này, nhưng…… anh không tìm ra lý do.
Doãn Hưng Trình: “Tao đang hỏi, tại sao mày lại thích cô ta."
Triệu Cảnh Hàng trầm mặc một lúc, nói: “Mới mẻ."
Doãn Hưng Trình: “Hả?"
Triệu Cảnh Hàng nhìn nhóm phụ nữ cách đó không xa, nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ mày không cảm thấy mới mẻ?"
——
Thẩm Thu lại lần nữa dễ dàng ném phi tiêu trúng hồng tâm, nhưng vì lúc nãy cô nhắm mắt ném nên các cô gái bên cạnh càng kích động.
“Thật lợi hại!! Thẩm Thu cô dạy tôi dạy tôi đi." Lily lắc lắc tay cô, “Làm sao để có thể bách phát bách trúng như cô vậy?."
Thẩm Thu: “Tập luyện."
Lily: “Tập luyện bao lâu?"
Thẩm Thu cũng không nhớ rõ, nhưng nếu muốn tập giống cô, thực sự cần một thời gian rất dài mới được.
“Tập luyện trong khoảng thời gian ngắn có thể không được."
“Không sao, cô cứ nói cho tôi bí quyết là được rồi."
“Tôi cũng muốn, Thẩm Thu, cô dạy tôi cách chơi đi∼"
“Tôi trước."
Mấy cô gái phía sau liền chen lên đứng trước mặt Thẩm Thu.
Thẩm Thu đứng tại chỗ, lúc cô còn đang sững sờ, đột nhiên có người nắm lấy tay cô kéo ra.
Cô không kịp phản ứng, trọng tâm không ổn định, đụng trúng người kia.
“Cô rất được hoan nghênh." Triệu Cảnh Hàng rũ mắt nhìn cô, buồn bã nói.
Thẩm Thu một tay bị kéo, một tay đặt trước ngực anh, kéo dài khoảng cách.
Triệu Cảnh Hàng nói: “Đi thôi."
Thẩm Thu: “…… Đi đâu?"
“Đi về, nếu không thì đi đâu."
“Ồ."
Triệu Cảnh Hàng liếc nhìn những người có mặt ở đây, ánh mắt của đám người ồn ào vừa rồi đang nhìn vào cổ tay bị nắm của Thẩm Thu, nhưng khi nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng đang nhìn họ, các cô gái liền dời tầm mắt.
Triệu Cảnh Hàng cũng không để ý, trực tiếp kéo Thẩm Thu ra khỏi phòng……
Lòng bàn tay cùng tính tình anh không giống nhau, khô ráo và ấm áp.
Thẩm Thu muốn rút tay ra, nhưng Triệu Cảnh Hàng không để cô đạt được mục đích.
“Cậu chủ, tay tôi ——"
“Tôi uống rượu hơi nhiều đứng không vững, cô đỡ tôi."
Lại là giọng điệu ra lệnh đó, nhưng Thẩm Thu nhìn thấy anh không giống như người uống quá nhiều.
Hơn nữa nhìn thế này, giống như cô không đỡ anh, mà anh đang giữ cô.
Ở Tinh Huy không ai là không biết Triệu Cảnh Hàng, dọc đường đi có rất nhiều người chào hỏi anh.
Sau khi chào hỏi xong, họ liếc nhìn Thẩm Thu một cái.
Bị nhìn như thế Thẩm Thu có chút khó chịu, cô không thể thích ứng được chuyện bị người khác nắm tay.
Vì vậy, cô dừng lại nhưng vừa có ý muốn tránh thoát, cô nhìn thấy cách đó không xa có nhóm người đi tới, trong đó, có người cô rất quen thuộc.
Tối nay Triệu Tu Diên mời một số khách hàng tới đây chơi, không ngờ gặp được Triệu Cảnh Hàng và Thẩm Thu ở đây.
Anh ta dừng lại: “Cảnh Hàng."
Triệu Cảnh Hàng cũng có chút kinh ngạc, dù sao thì anh và Triệu Tu Diên từ trước đến nay ở bên ngoài chưa bao giờ có mâu thuẫn với nhau, cho nên anh cũng dừng lại, đáp lời chào hỏi.
Nhưng hai người họ cũng không có chuyện gì để nói, Triệu Cảnh Hàng chỉ nói: “Thật trùng hợp, tôi còn có thể gặp anh ở chỗ này."
Triệu Tu Diên cười nhạt: “Ừ."
Triệu Cảnh Hàng: “Đi trước."
Ánh mắt Triệu Tu Diên dừng ở tay Triệu Cảnh Hàng đang nắm lấy tay Thẩm Thu, nhưng lại bình tĩnh dời tầm mắt “Được."
Đi qua anh ta.
Lúc này, Thẩm Thu liếc nhìn Triệu Tu Diên một cái.
Nhưng Triệu Tu Diên lại không nhìn cô, anh ta đang nói chuyện với người bên cạnh, rất nhanh đã đi xa.
Vì vậy, cô cũng không quay đầu lại mà đi theo sau Triệu Cảnh Hàng.
———
“Tiểu Thu và Triệu Cảnh Hàng đang nắm tay nhau? Tiến độ cũng quá nhanh đi." Thấy hai người họ đã đi xa, chú Lý bên cạnh Triệu Tu Diên quay đầu nhìn lại, ngượng ngùng nói.
Triệu Tu Diên hơi nhíu mày.
Chú Lý: “Thiếu gia, như vậy có tốt hay không."
Triệu Tu Diên: “Cái gì."
“Tiểu Thu…… Tên Triệu Cảnh Hàng đối với phụ nữ hiểu rất rõ, lỡ như tiểu Thu thích hắn ta thì sao."
“Sẽ không."
Triệu Tu Diên nói rất nhanh, gần như nói theo phản ứng của bản thân.
Chú Lý sửng sốt, liền gật đầu đồng tình nói: “Cũng đúng, chuyện này không có khả năng."
Thẩm Thu năm mười hai tuổi đã được Triệu Tu Diên đón về từ cô nhi viện, vẫn luôn ở thành phố kế bên, căn hộ kia là trên danh nghĩa của Triệu Tu Diên, ngày thường ngoại trừ Triệu Tu Diên, cũng chỉ có người giúp việc nhà và chú Lý ở.
Chú Lý ở đó nhiều hơn so với Triệu Tu Diên, cho nên có thể nói là chú Lý nhìn quá trình lớn lên của Thẩm Thu.
Thẩm Thu là người rất thông minh, làm việc gì cũng rất nghiêm túc, cuối cùng thì cô cũng đạt được thành tích xứng đáng với mình.
Nhưng tính tình cô rất lạnh lùng, rất ít nói chuyện với những người xung quanh.
Chỉ có điều duy nhất làm cảm xúc của cô thay đổi, đại khái là khi Triệu Tu Diên tới nhà. Chỉ khi đó cô mới nói hai câu, ngẫu nhiên sẽ mỉm cười.
Thời gian dần trôi qua, cô bé lúc nhỏ giờ đã trường thành.
Thật ra, chú Lý vẫn luôn nói qua, những lúc nhìn Thẩm Thu đứng cạnh Triệu Tu Diên, là một đôi trai tài gái sắc.
Nhưng…… đó cũng chỉ là suy nghĩ.
Ông biết chuyện này không thích hợp nghĩ tới, cũng không thể nghĩ.
——
Thẩm Thu đi theo Triệu Cảnh Hàng ra khỏi Tinh Huy, thì rùng mình bởi một luồng khí lạnh từ đâu ập đến trước mặt.
“Cậu chủ, phiền anh buông tôi ra."
Triệu Cảnh Hàng mặc kệ cô, lấy điện thoại của mình ra.
Thẩm Thu cố gắng kéo tay ra, nhưng anh nắm quá chặt cô không thể thoát khỏi tay anh.
“Thiếu gia, buông tay……"
“Triệu tổng, mời anh buông tay."
“…… Triệu tổng?"
“Triệu Cảnh Hàng."
Triệu Cảnh Hàng nghe thấy cô gọi tên mình, quay đầu lại nhìn cô.
Lúc này, màn hình điện thoại của anh hiển thị cuộc gọi đã được kết nối, anh đang gọi cho chú Dương.
“Cô nói chuyện với tôi càng lúc càng không biết lớn nhỏ?" Triệu Cảnh Hàng nói.
Thẩm Thu nhíu mày: “Tôi đã kêu anh mấy lần rồi."
Triệu Cảnh Hàng: “Tôi đang gọi điện thoại, cô vội cái gì."
Thẩm Thu giơ tay mình lên: “Tôi cũng không có chạy, anh nắm tay tôi làm gì."
“Cô nói cái gì." Triệu Cảnh Hàng cười một cái, đột nhiên ngắt cuộc gọi, nhìn thẳng vào cô.
Khi Triệu Cảnh Hàng nghiêm túc nhìn người khác, đáy mắt giống như có móc câu, câu hồn người khác.
Thẩm Thu cố chống cự, nhưng cô cũng phải thừa nhận, Triệu Cảnh Hàng lớn lên thật sự quá yêu nghiệt, có thể nói tính tình anh không tốt, nhưng không thể nói khuôn mặt anh xấu.
“Câu hỏi đêm đó cô hỏi tôi, tôi còn chưa trả lời." Người nào đó với vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Cái gì." Thẩm Thu rùng mình nói, vừa tới Tinh Huy cô đã trực tiếp đi vào, máy sưởi ấm không đủ, áo khoác cũng để trong xe, hiện tại đứng ở đây, bộ vest cũng không giữ ấm được.
Triệu Cảnh Hàng nhìn mũi cô bị lạnh tới đỏ bừng, buông lỏng tay. Cởi áo khoác của mình ra, thản nhiên che lên đầu cô.
Thẩm Thu sửng sốt một giây, liền kéo xuống.
“Ngày đó, cô hỏi tôi có thích cô không?" Triệu Cảnh Hàng nói.
Xung quanh hơi ấm tỏa ra, Thẩm Thu ngửi được mùi hương thuộc về Triệu Cảnh Hàng, đã từng bị cô ẩn dụ, che giấu mùi hương thoang thoảng của vị phong phê*
(*Đoạn này mình không hiểu cho lắm, nên bỏ qua nha.)
Cô bình tĩnh, ngước mắt lên nhìn anh.
“Đúng vậy, tôi đã hỏi như vậy."
Triệu Cảnh Hàng hơi nghiêng người, nhìn cô một lúc lâu, chỉ nói hai chữ: “Ừ."
(*Ở bên raw nó có hai từ như vầy 是吧 còn trong cv chỉ có từ “ừ" mình nghĩ là nó cũng giống nhau thôi.)
Triệu Tu Diên muốn Triệu Cảnh Hàng có tình cảm với cô, nhưng khi nghe anh nói vậy, Thẩm Thu hơi căng thẳng.
Cô không biết mình nên phản ứng thế nào, vì vậy cô nói với những lời giống nhau anh lần trước,: “…… Ồ, biết rồi."
Triệu Cảnh Hàng đứng thẳng người, miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.
Thẩm Thu nói: “Anh sẽ không ép buộc tôi ở cạnh anh?"
Nụ cười của Triệu Cảnh Hàng hơi thu lại.
Anh trước giờ chưa bao giờ cưỡng ép người khác về chuyện nam nữ. Cho nên, anh biết ngày tuyết rơi đêm đó cô hỏi vậy, anh cũng nói gì, liền quay đầu đi.
Nhưng hiện tại Thẩm Thu hỏi như vậy, trong đầu anh nảy lên ý niệm, nếu cô dám chạy, thì anh sẽ cưỡng ép cô trói ở bên cạnh anh.
“Nhìn tôi giống như người có sở thích này?" Triệu Cảnh Hàng bỏ qua suy nghĩ trong đầu, hỏi lại.
Thẩm Thu đương nhiên không dám nói, chỉ nói: “Có, nhưng chuyện này…… Tôi cần phải suy nghĩ."
Nếu là lúc trước, Thẩm Thu gặp tình huống thế này, phản ứng đầu tiên của cô sẽ là tránh xa người đó ra.
Cô không tin chuyện “thích" này, càng không biết, khi được thích thì nên phản ứng thế nào.
Nhưng hiện tại…… cô không thể tránh.
Triệu Cảnh Hàng cũng không ngạc nhiên, câu trả lời của Thẩm Thu nằm trong dự tính của anh.
“Được, cô cứ suy nghĩ đi." Triệu Cảnh Hàng cười một cái, nhưng trong mắt không che giấu sự mạnh mẽ, “Nếu thật sự không nghĩ ra, tôi sẽ để cô nghỉ việc, làm cho cô từ nay về sau không có công việc để làm nữa, như vậy thì không cần nghĩ nữa."
Thẩm Thu một nghẹn lại, liếc nhìn anh.
Giọng điệu uy hiếp cũng quá rõ ràng đi.
Triệu Cảnh Hàng hoàn toàn không cảm thấy mình ác duỗi tay nắm lấy vai áo khoác của cô, nói: “Mặc kín vào, còn dám xin phép nghỉ vì bệnh nữa, thì cô chết chắc."
“……"
——
Nhiệt độ trong tuần qua rất thấp, rốt cuộc thì cũng dần ấm lên.
Sáng nay, Thẩm Thu từ trong phòng tắm bước ra, lúc đi xuống lầu, cô nghe được tiếng mở cửa phòng của Triệu Cảnh Hàng.
Thẩm Thu đứng ở cầu thang, quay đầu lại.
Quả nhiên, một lúc sau Triệu Cảnh Hàng bước ra. Quần áo vẫn chưa thay, vẫn đang mặc áo ngủ tơ tằm, sắc mặt trắng thuần, mang theo vẻ lười biếng vừa ngủ dậy.
“Cậu chủ, chào buổi sáng." Thẩm Thu tránh sang một bên để anh đi trước.
“Ồ, chào buổi sáng." Triệu Cảnh Hàng đi tới trước mặt cô, rồi dừng lại, “Cô đứng đây làm gì."
Thẩm Thu: “Đợi anh đi trước."
Triệu Cảnh Hàng rất hài lòng với câu trả lời của cô, duỗi tay lên đầu cô, tùy ý xoa, “Cô hôm nay rất ngoan."
Tóc của Thẩm Thu rối tung: “……"
“Được rồi, xuống dưới ăn cơm."
Thẩm Thu duỗi tay chỉnh lại tóc, đi theo phía sau: “Được."
Một tuần trôi qua, quan hệ của bọn họ vẫn bình thường.
Thực ra, cô đã nghĩ tới chuyện để anh tin tưởng cô hơn, giống như Triệu Tu Diên đã nói. Nhưng…… cô chuyện gì cũng có thể làm, nhưng “Mỹ nhân kế" thì cô không biết.
Cô không biết làm thế nào để anh thích cô hơn, cho nên tạm thời cô không làm gì hết.
Dì Lương thấy Triệu Cảnh Hàng đã thức dậy, bà nhanh chóng dọn thức ăn ta, Thẩm Thu lại ngồi đối diện anh.
“Sáng hôm nay anh sẽ tới công ty Vạn Thắng để họp, thời gian họp là khoảng một tiếng." Thẩm Thu vừa ăn vừa nói về chuyện sắp xếp lịch trình hôm nay của Triệu Cảnh Hàng, “Giữa trưa anh có thể về nhà nghỉ ngơi, 3 giờ buổi chiều có cuộc họp video, đến lúc đó trợ lý sẽ đến, anh ở nhà là được."
Triệu Cảnh Hàng: “Tôi biết rồi."
Thẩm Thu: “Buổi sáng tôi có thể đi với anh, nhưng buổi chiều anh ở nhà, cho nên tôi muốn xin nghỉ buổi chiều."
Đôi đũa trong tay Triệu Cảnh Hàng dừng lại, liếc nhìn cô: “Cô xin nghỉ làm gì."
“Hôm nay là sinh nhật của Thiên Dương, tôi muốn tới cô nhi viện một chuyến."
Triệu Cảnh Hàng nhớ tới đứa nhỏ bị khiếm thính: “Ồ, hôm nay nó không có học?"
“Hôm nay là thứ bảy."
Triệu Cảnh Hàng có chút ghét bỏ nói: “Mấy ông già kia đều họp vào thứ bảy hàng tuần, thật đúng là biết sắp xếp"
Khóe miệng Thẩm Thu hơi cong lên.
Ánh mắt Triệu Cảnh Hàng sắc bén: “Cô cười cái gì."
Thẩm Thu chỉ cảm thấy, Triệu Cảnh Hàng cũng có lúc bị bất lực, chuyện này làm cho cô có chút buồn cười.
Nhưng cô cũng không dám nói gì, chỉ hỏi, “…… Cậu chủ, buổi chiều tôi có thể xin nghỉ hay không?."
Triệu Cảnh Hàng đặt đũa xuống: “Tôi có thể nói không được hay không?"
“Anh có quyền quyết định."
“Được."
Thẩm Thu giật mình, cảm thấy kinh ngạc vì sao hôm Triệu Cảnh Hàng lại dễ nói chuyện như vậy.
“Mấy ngày sau, cô không được phép xin nghỉ." Triệu Cảnh Hàng nhàn nhạt nói, “Cô đừng có lấy chuyện tôi có hứng thú với cô mà lười biếng."
Dì Lương đang chuẩn bị lấy thêm sữa cho Triệu Cảnh Hàng, thiếu chút nữa làm rớt ly sữa trong tay.
“Xin lỗi." Dì Lương vội vàng hoàn hồn, giữ chặt ly trong tay.
Triệu Cảnh Hàng không cảm thấy lời mình nói làm cho người khác hoảng sợ: “Về sớm một chút."
Thẩm Thu: “……."
——
Buổi chiều, sau khi đưa Triệu Cảnh Hàng về nhà, Thẩm Thu liền đi tới cô nhi viện.
Kể từ khi dọn ra ngoài, cô có tới cô nhi viện vài lần. Nhưng cô không thể ở đây lâu, bởi vì Triệu Tu Diên không thích nơi này, cũng không thích cô tiếp xúc với những người ở đây thêm lần nữa.
Khi còn nhỏ cô đã muốn thoát khỏi nơi tối tăm này, cô đã nắm chặt tay Triệu Tu Diên rời khỏi nơi này.
Vì vậy, cô luôn cảm thấy áy náy với Thiên Dương và Hạ Tri, là cảm giác tội lỗi vì đã phản bội tụi nhỏ.
Sau khi lớn lên cô đã lén lút bồi thường cho bọn chúng, cho dù Triệu Tu Diên không thích.
“Chị!" Lúc Thẩm Thu bước vào cửa, Hạ Tri đã nhìn thấy cô, Hạ Tri năm nay đã học cấp 3, đáng lẽ phải ở trường, nhưng hôm nay là sinh nhật Thiên Dương, nên em ấy đã vội vàng trở về.
“Ừ."
“Em biết hôm nay chị sẽ tới mà." Hạ Tri nắm tay cô, “Mau vào đi ~ bọn em vẫn đang chờ chị."
Những đứa trẻ trong cô nhi viện đã thay đổi rất nhiều, nhưng Thẩm Thu vẫn biết vài đứa, bọn nhỏ vẫn luôn ở đây.
Người phụ trách cô nhi viện hiện tại là mẹ Lâm, bà biết Thẩm Thu, bởi vì 3-4 năm gần đây, Thẩm Thu đã quyên góp một số tiền cho cô nhi viện, đặc biệt là ba đứa Hạ Tri, Thiên Dương và Mễ Mễ, Thẩm Thu đã rất nỗ lực.
Mẹ Lâm biết Thẩm Thu là đứa trẻ mồ côi của cô nhi viện trước kia khi chưa cải tạo lại. Khi bà tới đây, nhóm người của cô nhi viện lúc trước đã được thay đổi. Nhưng bà biết, nhóm người cô nhi viện trước đều không làm tròn công việc của mình, đã làm cho bọn nhỏ chịu khổ.
Vì vậy, trong lòng bà cảm thấy xót cho Thẩm Thu.
“Tiểu Thu, con tới rồi, sao đã tới rồi lại còn cầm nhiều đồ tới vậy." Mẹ Lâm nhiệt tình tiếp đón cô.
Thẩm Thu nói: “Mấy món này chia cho bọn nhỏ ạ, còn cái này thì con tặng quà cho Thiên Dương."
“Vậy sao, thật cảm ơn con."
“Không sao ạ, Thiên Dương là em trai con."
Vì hôm nay là sinh nhật, nên bữa tối rất phong phú.
Sau khi Chu Thiên Dương thổi nến xong, bọn nhỏ đứng một bên chờ được chia bánh.
“Chị ơi! Mấy thứ bên ngoài là chị mua sao, đều tặng cho chúng em ạ." Mễ Mễ đang đi vào phòng bếp lấy đũa, ngạc nhiên nói.
Thẩm Thu đang bận cắt bánh kem, quay đầu hỏi: “Cái gì?"
“Bên ngoài có người đưa tới, chị mua gì mà lớn vậy ạ."
Thẩm Thu nhíu mày: “Chị đã đem vào rồi."
Chu Mễ Mễ nói: “Không có! Anh đẹp trai kia nói là chị mua cho bọn em!"
——-
Triệu Cảnh Hàng hiện tại đang độc thân, tất cả mọi người đều biết.
Vì vậy, sử dụng một chút tiểu xảo để khiến anh có ấn tượng với họ là chuyện bình thường.
Chỉ là người đẹp này không biết vì sao lại đụng vào họng súng của anh, khiến anh không vui.
Doãn Hưng Trình ngồi bên cạnh, nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người, anh ta liếc nhìn người phụ nữ rồi ra hiệu cho cô ta tránh sang một bên.
Người đẹp có chút không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn dời đi.
“Thẩm Thu." Bên cạnh Doãn Hưng Trình có cái microphone, đột nhiên anh ta cầm lấy và gọi.
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Doãn Hưng Trình một cái, cười ẩn ý nói: “Tao mời cô ấy tới chơi, ở một mình ở đó rất nhàm chán."
Vừa nói, anh ta vừa giơ tay ra hiệu cho Thẩm Thu.
Thẩm Thu nghe được, cô nhìn Doãn Hưng Trình đang ngồi bên cạnh Triệu Cảnh Hàng, cô đương nhiên nghĩ là Triệu Cảnh Hàng có việc nên gọi cô.
Cô đi qua hỏi: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy."
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô, ngả người ra sau: “Không có gì."
Thẩm Thu: “……"
Doãn Hưng Trình nói: “Có việc có việc, muốn chơi trò chơi nhưng ít người, nên kêu cô tới."
Thẩm Thu hơi dừng lại, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh. Người đẹp một đống, cũng không thiếu người.
Doãn Hưng Trình đi ra chỗ khác, nhường chỗ lại cho Thẩm Thu, “Cô tới ngồi ở đây đi."
Chỗ này, rất gần với Triệu Cảnh Hàng.
Thẩm Thu cảm thấy mỗi lần cô ngồi chỗ này đều không có gì tốt.
“Còn đứng ngốc ra đó làm gì, sao không ngồi?" Triệu Cảnh Hàng ngước mặt nhìn cô, giọng điệu lười biếng, ở một môi trường như vậy, có mùi hương khó giải thích được.
Thẩm Thu hơi do dự, ngồi xuống.
Nói là chơi trò chơi, nhưng khi ngồi xuống, Thẩm Thu cũng không nhìn thấy bọn họ chơi trò gì.
Bên cạnh có người phụ nữ đang ríu rít nói chuyện, thảo luận về túi xách và mỹ phẩm.
Mà hai người Doãn Hưng Trình và Triệu Cảnh Hàng nhìn không giống như đang chơi trò chơi, nội dung nói chuyện của họ chỉ có công việc.
“Này, cô đi muốn ăn không." Đột nhiên, có người vỗ vai cô.
Thẩm Thu quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là một người phụ nữ.
Cô biết cô ta, trước đây có một lần cô ta bị Lý Tử Tấn lợi dụng, đưa cho cô một tấm thẻ để đi đến một căn phòng.
Thẩm Thu: “Không ăn, cảm ơn."
“Ồ. Vậy tôi ăn, thật là đói." Người phụ nữ cắn miếng bánh kem nhân đào, rồi liếc nhìn Triệu Cảnh Hàng một cái. Triệu Cảnh Hàng không nhìn bên này, cô ta nhỏ giọng nói với Thẩm Thu, “Cô tên Thẩm Thu đúng không? Tôi tên Lily, chuyện lần trước thật sự cảm ơn cô, cũng may cô giúp tôi nói, nên tôi không sao."
“Ồ, không cần."
“Nếu không, không thì không biết thiếu gia nhà cô có tha cho tôi hay không……" Trong lòng Lily vẫn còn sợ, lần trước cô ta thiếu chút nữa là bị tên Lý Tử Tấn hại.
“Này, không ngờ cô vẫn còn ở bên cạnh anh ta, lúc trước tôi nghe nói vệ sĩ ở bên cạnh anh ta không thể ở quá ba tháng."
Thẩm Thu ừ một tiếng: “Tôi cũng không nghĩ tới, cô còn xuất hiện ở chỗ này."
Lily chớp mắt, khoe khoang nói: “Là anh Hưng Trình gọi tôi tới, gần đây tôi sống rất tốt."
Cô ta vừa nói xong, Thẩm Thu liền hiểu ra.
Chẳng trách cái người tên Lily này lại còn dám xuất hiện trước mặt Triệu Cảnh Hàng, hóa ra là có Doãn Hưng Trình che chở, rốt cuộc thì Triệu Cảnh Hàng cũng cho Doãn Hưng Trình một chút mặt mũi.
“Có điều, cẩn thận suy nghĩ lại thì cô được ở cạnh anh ta lâu như vậy cũng bình thường." Lily đụng nhẹ vào vai cô, thấp giọng nói: “Vậy mà anh ta lại thích cô."
Thẩm Thu trầm mặc, hỏi cô ta: “Làm sao cô biết."
Lily cười nhạt: “Chuyện này còn không rõ ràng sao∼"
Nó quá rõ ràng sao?
Thẩm Thu lại mê man.
“Lily, tớ lại thua rồi, cậu tới đây, giúp tớ đi∼" Bên trong căn phòng có khu giải trí, cũng có vài người đang chơi trò chơi ở đó, có người chạy tới, lôi kéo Lily.
Lily lại tới kéo Thẩm Thu: “Cô có biết ném phi tiêu không? Cô nhất định là biết đúng không? Chúng ta đi chơi."
Nói xong, người kia liền chạy tới: “Được đó, thêm viện trợ ở ngoài, nhất định có thể đánh thắng bọn họ!"
Lily: “Thẩm Thu, đi không?"
Hai cô gái lớn lên đều rất xinh đẹp, họ nhìn cô với đôi mắt to với vẻ mặt cầu xin.
Thẩm Thu không thể cưỡng lại sự nũng nịu của hai cô ấy, quay đầu nhìn về phía Triệu Cảnh Hàng.
Triệu Cảnh Hàng cũng nghe được cuộc đối thoại của họ, cô quay lại hỏi ý của anh, khóe miệng hơi giương lên: “Muốn đi chơi?"
Thẩm Thu: “Có tiện không?."
Tâm trạng của Triệu Cảnh Hàng hình như rất tốt, gật đầu: “Đi đi."
Lily đang cười nói với cô gái kia: “Đi thôi đi thôi."
Thẩm Thu gật đầu, liền bị kéo đi.
Khu giải trí bên đây có mấy cô gái đang tụ tập, thấy bọn cô đi qua, cười nói: “Cô kêu Lily tới chơi? Kỹ thuật của cô được không vậy? Để tôi nhìn xem cô lại thua một bữa cơm!"
“Không có khả năng, còn có Thẩm Thu! Thẩm Thu ở ngoài giúp tôi!"
Thẩm Thu mặc bộ vest đơn giản, tóc ngang vai, khuôn mặt lạnh lùng, đứng bên cạnh các cô gái nũng nịu nhìn không hợp nhau lắm.
“Cô ta rất lợi hại sao."
“Đương nhiên!" Lily mạnh mẽ trả lời, nhưng khi quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Thu có chút căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Cô có giỏi cái này không?"
Thẩm Thu nhìn theo tầm mắt của Lily nhìn bàn phi tiêu cách đó không xa, “Để tôi thử."
“Ừ!"
Doãn Hưng Trình cùng Triệu Cảnh Hàng còn đang bàn chuyện công việc, đang nói chuyện thì đột nhiên phát hiện mọi người đều đang tập trung ở khu giải trí.
Doãn Hưng Trình nhìn phía bên kia, cười nói: “Cô vệ sĩ này của mày, cũng có thật nhiều tài năng."
Triệu Cảnh Hàng cũng nhìn qua bên kia, cách đó không xa, mọi người vây quanh cô gái với khuôn mặt lạnh lùng, đang ném phi tiêu.
Cô đứng xa hơn so với mọi người, nhưng với khoảng cách xa như vậy, cô cũng có thể ném phi tiêu trúng hồng tâm.
“Wow!!! Lại trúng! Thật lợi hại thật lợi hại!"
“Thẩm Thu cô thật lợi hại."
“Cô thật chuyên nghiệp, rất đẹp trai!"
……
Một nhóm cô gái mặc váy, đang vây quanh cô gái mặc đồ vest, gương mặt đỏ bừng bừng.
Triệu Cảnh Hàng hơi nghiêng đầu, không thể tin được mà nhìn Thẩm Thu.
“Nhìn có chút đẹp trai nha, xem ra mày sắp có tình địch là nữ rồi." Doãn Hưng Trình nói.
Triệu Cảnh Hàng nheo mắt lại, nhìn về phía Doãn Hưng Trình.
Doãn Hưng Trình cong môi cười: “Tao đâu nói sai, mày thích cô ta."
Triệu Cảnh Hàng là loại người muốn đối xử tốt với một người thì rất dễ, đưa tiền và cho bọn họ chút tài nguyên. Nhưng muốn anh dung túng một người nào đó thì không dễ, Doãn Hưng Trình cảm thấy, Triệu Cảnh Hàng hiện tại đang dung túng cho Thẩm Thu.
Sau khi Triệu Cảnh Hàng nghe xong, cũng không nói gì.
Doãn Hưng Trình biết rõ, anh ta đã sớm nhận ra điều gì đó trong tiệc rượu của mình tổ chức ngày hôm đó.
“Nhưng, tại sao?" Doãn Hưng Trình tò mò hỏi.
Thẩm Thu có thể nói là xinh đẹp, nhưng bên cạnh Triệu Cảnh Hàng có rất nhiều người đẹp hơn, cho nên chuyện này có chút lạ.
“Tại sao gì." Triệu Cảnh Hàng hỏi lại, nhưng thật ra, anh cũng đang tự hỏi chính mình.
Anh biết mình có ý với Thẩm Thu, anh không phủ nhận điểm này, nhưng…… anh không tìm ra lý do.
Doãn Hưng Trình: “Tao đang hỏi, tại sao mày lại thích cô ta."
Triệu Cảnh Hàng trầm mặc một lúc, nói: “Mới mẻ."
Doãn Hưng Trình: “Hả?"
Triệu Cảnh Hàng nhìn nhóm phụ nữ cách đó không xa, nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ mày không cảm thấy mới mẻ?"
——
Thẩm Thu lại lần nữa dễ dàng ném phi tiêu trúng hồng tâm, nhưng vì lúc nãy cô nhắm mắt ném nên các cô gái bên cạnh càng kích động.
“Thật lợi hại!! Thẩm Thu cô dạy tôi dạy tôi đi." Lily lắc lắc tay cô, “Làm sao để có thể bách phát bách trúng như cô vậy?."
Thẩm Thu: “Tập luyện."
Lily: “Tập luyện bao lâu?"
Thẩm Thu cũng không nhớ rõ, nhưng nếu muốn tập giống cô, thực sự cần một thời gian rất dài mới được.
“Tập luyện trong khoảng thời gian ngắn có thể không được."
“Không sao, cô cứ nói cho tôi bí quyết là được rồi."
“Tôi cũng muốn, Thẩm Thu, cô dạy tôi cách chơi đi∼"
“Tôi trước."
Mấy cô gái phía sau liền chen lên đứng trước mặt Thẩm Thu.
Thẩm Thu đứng tại chỗ, lúc cô còn đang sững sờ, đột nhiên có người nắm lấy tay cô kéo ra.
Cô không kịp phản ứng, trọng tâm không ổn định, đụng trúng người kia.
“Cô rất được hoan nghênh." Triệu Cảnh Hàng rũ mắt nhìn cô, buồn bã nói.
Thẩm Thu một tay bị kéo, một tay đặt trước ngực anh, kéo dài khoảng cách.
Triệu Cảnh Hàng nói: “Đi thôi."
Thẩm Thu: “…… Đi đâu?"
“Đi về, nếu không thì đi đâu."
“Ồ."
Triệu Cảnh Hàng liếc nhìn những người có mặt ở đây, ánh mắt của đám người ồn ào vừa rồi đang nhìn vào cổ tay bị nắm của Thẩm Thu, nhưng khi nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng đang nhìn họ, các cô gái liền dời tầm mắt.
Triệu Cảnh Hàng cũng không để ý, trực tiếp kéo Thẩm Thu ra khỏi phòng……
Lòng bàn tay cùng tính tình anh không giống nhau, khô ráo và ấm áp.
Thẩm Thu muốn rút tay ra, nhưng Triệu Cảnh Hàng không để cô đạt được mục đích.
“Cậu chủ, tay tôi ——"
“Tôi uống rượu hơi nhiều đứng không vững, cô đỡ tôi."
Lại là giọng điệu ra lệnh đó, nhưng Thẩm Thu nhìn thấy anh không giống như người uống quá nhiều.
Hơn nữa nhìn thế này, giống như cô không đỡ anh, mà anh đang giữ cô.
Ở Tinh Huy không ai là không biết Triệu Cảnh Hàng, dọc đường đi có rất nhiều người chào hỏi anh.
Sau khi chào hỏi xong, họ liếc nhìn Thẩm Thu một cái.
Bị nhìn như thế Thẩm Thu có chút khó chịu, cô không thể thích ứng được chuyện bị người khác nắm tay.
Vì vậy, cô dừng lại nhưng vừa có ý muốn tránh thoát, cô nhìn thấy cách đó không xa có nhóm người đi tới, trong đó, có người cô rất quen thuộc.
Tối nay Triệu Tu Diên mời một số khách hàng tới đây chơi, không ngờ gặp được Triệu Cảnh Hàng và Thẩm Thu ở đây.
Anh ta dừng lại: “Cảnh Hàng."
Triệu Cảnh Hàng cũng có chút kinh ngạc, dù sao thì anh và Triệu Tu Diên từ trước đến nay ở bên ngoài chưa bao giờ có mâu thuẫn với nhau, cho nên anh cũng dừng lại, đáp lời chào hỏi.
Nhưng hai người họ cũng không có chuyện gì để nói, Triệu Cảnh Hàng chỉ nói: “Thật trùng hợp, tôi còn có thể gặp anh ở chỗ này."
Triệu Tu Diên cười nhạt: “Ừ."
Triệu Cảnh Hàng: “Đi trước."
Ánh mắt Triệu Tu Diên dừng ở tay Triệu Cảnh Hàng đang nắm lấy tay Thẩm Thu, nhưng lại bình tĩnh dời tầm mắt “Được."
Đi qua anh ta.
Lúc này, Thẩm Thu liếc nhìn Triệu Tu Diên một cái.
Nhưng Triệu Tu Diên lại không nhìn cô, anh ta đang nói chuyện với người bên cạnh, rất nhanh đã đi xa.
Vì vậy, cô cũng không quay đầu lại mà đi theo sau Triệu Cảnh Hàng.
———
“Tiểu Thu và Triệu Cảnh Hàng đang nắm tay nhau? Tiến độ cũng quá nhanh đi." Thấy hai người họ đã đi xa, chú Lý bên cạnh Triệu Tu Diên quay đầu nhìn lại, ngượng ngùng nói.
Triệu Tu Diên hơi nhíu mày.
Chú Lý: “Thiếu gia, như vậy có tốt hay không."
Triệu Tu Diên: “Cái gì."
“Tiểu Thu…… Tên Triệu Cảnh Hàng đối với phụ nữ hiểu rất rõ, lỡ như tiểu Thu thích hắn ta thì sao."
“Sẽ không."
Triệu Tu Diên nói rất nhanh, gần như nói theo phản ứng của bản thân.
Chú Lý sửng sốt, liền gật đầu đồng tình nói: “Cũng đúng, chuyện này không có khả năng."
Thẩm Thu năm mười hai tuổi đã được Triệu Tu Diên đón về từ cô nhi viện, vẫn luôn ở thành phố kế bên, căn hộ kia là trên danh nghĩa của Triệu Tu Diên, ngày thường ngoại trừ Triệu Tu Diên, cũng chỉ có người giúp việc nhà và chú Lý ở.
Chú Lý ở đó nhiều hơn so với Triệu Tu Diên, cho nên có thể nói là chú Lý nhìn quá trình lớn lên của Thẩm Thu.
Thẩm Thu là người rất thông minh, làm việc gì cũng rất nghiêm túc, cuối cùng thì cô cũng đạt được thành tích xứng đáng với mình.
Nhưng tính tình cô rất lạnh lùng, rất ít nói chuyện với những người xung quanh.
Chỉ có điều duy nhất làm cảm xúc của cô thay đổi, đại khái là khi Triệu Tu Diên tới nhà. Chỉ khi đó cô mới nói hai câu, ngẫu nhiên sẽ mỉm cười.
Thời gian dần trôi qua, cô bé lúc nhỏ giờ đã trường thành.
Thật ra, chú Lý vẫn luôn nói qua, những lúc nhìn Thẩm Thu đứng cạnh Triệu Tu Diên, là một đôi trai tài gái sắc.
Nhưng…… đó cũng chỉ là suy nghĩ.
Ông biết chuyện này không thích hợp nghĩ tới, cũng không thể nghĩ.
——
Thẩm Thu đi theo Triệu Cảnh Hàng ra khỏi Tinh Huy, thì rùng mình bởi một luồng khí lạnh từ đâu ập đến trước mặt.
“Cậu chủ, phiền anh buông tôi ra."
Triệu Cảnh Hàng mặc kệ cô, lấy điện thoại của mình ra.
Thẩm Thu cố gắng kéo tay ra, nhưng anh nắm quá chặt cô không thể thoát khỏi tay anh.
“Thiếu gia, buông tay……"
“Triệu tổng, mời anh buông tay."
“…… Triệu tổng?"
“Triệu Cảnh Hàng."
Triệu Cảnh Hàng nghe thấy cô gọi tên mình, quay đầu lại nhìn cô.
Lúc này, màn hình điện thoại của anh hiển thị cuộc gọi đã được kết nối, anh đang gọi cho chú Dương.
“Cô nói chuyện với tôi càng lúc càng không biết lớn nhỏ?" Triệu Cảnh Hàng nói.
Thẩm Thu nhíu mày: “Tôi đã kêu anh mấy lần rồi."
Triệu Cảnh Hàng: “Tôi đang gọi điện thoại, cô vội cái gì."
Thẩm Thu giơ tay mình lên: “Tôi cũng không có chạy, anh nắm tay tôi làm gì."
“Cô nói cái gì." Triệu Cảnh Hàng cười một cái, đột nhiên ngắt cuộc gọi, nhìn thẳng vào cô.
Khi Triệu Cảnh Hàng nghiêm túc nhìn người khác, đáy mắt giống như có móc câu, câu hồn người khác.
Thẩm Thu cố chống cự, nhưng cô cũng phải thừa nhận, Triệu Cảnh Hàng lớn lên thật sự quá yêu nghiệt, có thể nói tính tình anh không tốt, nhưng không thể nói khuôn mặt anh xấu.
“Câu hỏi đêm đó cô hỏi tôi, tôi còn chưa trả lời." Người nào đó với vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Cái gì." Thẩm Thu rùng mình nói, vừa tới Tinh Huy cô đã trực tiếp đi vào, máy sưởi ấm không đủ, áo khoác cũng để trong xe, hiện tại đứng ở đây, bộ vest cũng không giữ ấm được.
Triệu Cảnh Hàng nhìn mũi cô bị lạnh tới đỏ bừng, buông lỏng tay. Cởi áo khoác của mình ra, thản nhiên che lên đầu cô.
Thẩm Thu sửng sốt một giây, liền kéo xuống.
“Ngày đó, cô hỏi tôi có thích cô không?" Triệu Cảnh Hàng nói.
Xung quanh hơi ấm tỏa ra, Thẩm Thu ngửi được mùi hương thuộc về Triệu Cảnh Hàng, đã từng bị cô ẩn dụ, che giấu mùi hương thoang thoảng của vị phong phê*
(*Đoạn này mình không hiểu cho lắm, nên bỏ qua nha.)
Cô bình tĩnh, ngước mắt lên nhìn anh.
“Đúng vậy, tôi đã hỏi như vậy."
Triệu Cảnh Hàng hơi nghiêng người, nhìn cô một lúc lâu, chỉ nói hai chữ: “Ừ."
(*Ở bên raw nó có hai từ như vầy 是吧 còn trong cv chỉ có từ “ừ" mình nghĩ là nó cũng giống nhau thôi.)
Triệu Tu Diên muốn Triệu Cảnh Hàng có tình cảm với cô, nhưng khi nghe anh nói vậy, Thẩm Thu hơi căng thẳng.
Cô không biết mình nên phản ứng thế nào, vì vậy cô nói với những lời giống nhau anh lần trước,: “…… Ồ, biết rồi."
Triệu Cảnh Hàng đứng thẳng người, miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.
Thẩm Thu nói: “Anh sẽ không ép buộc tôi ở cạnh anh?"
Nụ cười của Triệu Cảnh Hàng hơi thu lại.
Anh trước giờ chưa bao giờ cưỡng ép người khác về chuyện nam nữ. Cho nên, anh biết ngày tuyết rơi đêm đó cô hỏi vậy, anh cũng nói gì, liền quay đầu đi.
Nhưng hiện tại Thẩm Thu hỏi như vậy, trong đầu anh nảy lên ý niệm, nếu cô dám chạy, thì anh sẽ cưỡng ép cô trói ở bên cạnh anh.
“Nhìn tôi giống như người có sở thích này?" Triệu Cảnh Hàng bỏ qua suy nghĩ trong đầu, hỏi lại.
Thẩm Thu đương nhiên không dám nói, chỉ nói: “Có, nhưng chuyện này…… Tôi cần phải suy nghĩ."
Nếu là lúc trước, Thẩm Thu gặp tình huống thế này, phản ứng đầu tiên của cô sẽ là tránh xa người đó ra.
Cô không tin chuyện “thích" này, càng không biết, khi được thích thì nên phản ứng thế nào.
Nhưng hiện tại…… cô không thể tránh.
Triệu Cảnh Hàng cũng không ngạc nhiên, câu trả lời của Thẩm Thu nằm trong dự tính của anh.
“Được, cô cứ suy nghĩ đi." Triệu Cảnh Hàng cười một cái, nhưng trong mắt không che giấu sự mạnh mẽ, “Nếu thật sự không nghĩ ra, tôi sẽ để cô nghỉ việc, làm cho cô từ nay về sau không có công việc để làm nữa, như vậy thì không cần nghĩ nữa."
Thẩm Thu một nghẹn lại, liếc nhìn anh.
Giọng điệu uy hiếp cũng quá rõ ràng đi.
Triệu Cảnh Hàng hoàn toàn không cảm thấy mình ác duỗi tay nắm lấy vai áo khoác của cô, nói: “Mặc kín vào, còn dám xin phép nghỉ vì bệnh nữa, thì cô chết chắc."
“……"
——
Nhiệt độ trong tuần qua rất thấp, rốt cuộc thì cũng dần ấm lên.
Sáng nay, Thẩm Thu từ trong phòng tắm bước ra, lúc đi xuống lầu, cô nghe được tiếng mở cửa phòng của Triệu Cảnh Hàng.
Thẩm Thu đứng ở cầu thang, quay đầu lại.
Quả nhiên, một lúc sau Triệu Cảnh Hàng bước ra. Quần áo vẫn chưa thay, vẫn đang mặc áo ngủ tơ tằm, sắc mặt trắng thuần, mang theo vẻ lười biếng vừa ngủ dậy.
“Cậu chủ, chào buổi sáng." Thẩm Thu tránh sang một bên để anh đi trước.
“Ồ, chào buổi sáng." Triệu Cảnh Hàng đi tới trước mặt cô, rồi dừng lại, “Cô đứng đây làm gì."
Thẩm Thu: “Đợi anh đi trước."
Triệu Cảnh Hàng rất hài lòng với câu trả lời của cô, duỗi tay lên đầu cô, tùy ý xoa, “Cô hôm nay rất ngoan."
Tóc của Thẩm Thu rối tung: “……"
“Được rồi, xuống dưới ăn cơm."
Thẩm Thu duỗi tay chỉnh lại tóc, đi theo phía sau: “Được."
Một tuần trôi qua, quan hệ của bọn họ vẫn bình thường.
Thực ra, cô đã nghĩ tới chuyện để anh tin tưởng cô hơn, giống như Triệu Tu Diên đã nói. Nhưng…… cô chuyện gì cũng có thể làm, nhưng “Mỹ nhân kế" thì cô không biết.
Cô không biết làm thế nào để anh thích cô hơn, cho nên tạm thời cô không làm gì hết.
Dì Lương thấy Triệu Cảnh Hàng đã thức dậy, bà nhanh chóng dọn thức ăn ta, Thẩm Thu lại ngồi đối diện anh.
“Sáng hôm nay anh sẽ tới công ty Vạn Thắng để họp, thời gian họp là khoảng một tiếng." Thẩm Thu vừa ăn vừa nói về chuyện sắp xếp lịch trình hôm nay của Triệu Cảnh Hàng, “Giữa trưa anh có thể về nhà nghỉ ngơi, 3 giờ buổi chiều có cuộc họp video, đến lúc đó trợ lý sẽ đến, anh ở nhà là được."
Triệu Cảnh Hàng: “Tôi biết rồi."
Thẩm Thu: “Buổi sáng tôi có thể đi với anh, nhưng buổi chiều anh ở nhà, cho nên tôi muốn xin nghỉ buổi chiều."
Đôi đũa trong tay Triệu Cảnh Hàng dừng lại, liếc nhìn cô: “Cô xin nghỉ làm gì."
“Hôm nay là sinh nhật của Thiên Dương, tôi muốn tới cô nhi viện một chuyến."
Triệu Cảnh Hàng nhớ tới đứa nhỏ bị khiếm thính: “Ồ, hôm nay nó không có học?"
“Hôm nay là thứ bảy."
Triệu Cảnh Hàng có chút ghét bỏ nói: “Mấy ông già kia đều họp vào thứ bảy hàng tuần, thật đúng là biết sắp xếp"
Khóe miệng Thẩm Thu hơi cong lên.
Ánh mắt Triệu Cảnh Hàng sắc bén: “Cô cười cái gì."
Thẩm Thu chỉ cảm thấy, Triệu Cảnh Hàng cũng có lúc bị bất lực, chuyện này làm cho cô có chút buồn cười.
Nhưng cô cũng không dám nói gì, chỉ hỏi, “…… Cậu chủ, buổi chiều tôi có thể xin nghỉ hay không?."
Triệu Cảnh Hàng đặt đũa xuống: “Tôi có thể nói không được hay không?"
“Anh có quyền quyết định."
“Được."
Thẩm Thu giật mình, cảm thấy kinh ngạc vì sao hôm Triệu Cảnh Hàng lại dễ nói chuyện như vậy.
“Mấy ngày sau, cô không được phép xin nghỉ." Triệu Cảnh Hàng nhàn nhạt nói, “Cô đừng có lấy chuyện tôi có hứng thú với cô mà lười biếng."
Dì Lương đang chuẩn bị lấy thêm sữa cho Triệu Cảnh Hàng, thiếu chút nữa làm rớt ly sữa trong tay.
“Xin lỗi." Dì Lương vội vàng hoàn hồn, giữ chặt ly trong tay.
Triệu Cảnh Hàng không cảm thấy lời mình nói làm cho người khác hoảng sợ: “Về sớm một chút."
Thẩm Thu: “……."
——
Buổi chiều, sau khi đưa Triệu Cảnh Hàng về nhà, Thẩm Thu liền đi tới cô nhi viện.
Kể từ khi dọn ra ngoài, cô có tới cô nhi viện vài lần. Nhưng cô không thể ở đây lâu, bởi vì Triệu Tu Diên không thích nơi này, cũng không thích cô tiếp xúc với những người ở đây thêm lần nữa.
Khi còn nhỏ cô đã muốn thoát khỏi nơi tối tăm này, cô đã nắm chặt tay Triệu Tu Diên rời khỏi nơi này.
Vì vậy, cô luôn cảm thấy áy náy với Thiên Dương và Hạ Tri, là cảm giác tội lỗi vì đã phản bội tụi nhỏ.
Sau khi lớn lên cô đã lén lút bồi thường cho bọn chúng, cho dù Triệu Tu Diên không thích.
“Chị!" Lúc Thẩm Thu bước vào cửa, Hạ Tri đã nhìn thấy cô, Hạ Tri năm nay đã học cấp 3, đáng lẽ phải ở trường, nhưng hôm nay là sinh nhật Thiên Dương, nên em ấy đã vội vàng trở về.
“Ừ."
“Em biết hôm nay chị sẽ tới mà." Hạ Tri nắm tay cô, “Mau vào đi ~ bọn em vẫn đang chờ chị."
Những đứa trẻ trong cô nhi viện đã thay đổi rất nhiều, nhưng Thẩm Thu vẫn biết vài đứa, bọn nhỏ vẫn luôn ở đây.
Người phụ trách cô nhi viện hiện tại là mẹ Lâm, bà biết Thẩm Thu, bởi vì 3-4 năm gần đây, Thẩm Thu đã quyên góp một số tiền cho cô nhi viện, đặc biệt là ba đứa Hạ Tri, Thiên Dương và Mễ Mễ, Thẩm Thu đã rất nỗ lực.
Mẹ Lâm biết Thẩm Thu là đứa trẻ mồ côi của cô nhi viện trước kia khi chưa cải tạo lại. Khi bà tới đây, nhóm người của cô nhi viện lúc trước đã được thay đổi. Nhưng bà biết, nhóm người cô nhi viện trước đều không làm tròn công việc của mình, đã làm cho bọn nhỏ chịu khổ.
Vì vậy, trong lòng bà cảm thấy xót cho Thẩm Thu.
“Tiểu Thu, con tới rồi, sao đã tới rồi lại còn cầm nhiều đồ tới vậy." Mẹ Lâm nhiệt tình tiếp đón cô.
Thẩm Thu nói: “Mấy món này chia cho bọn nhỏ ạ, còn cái này thì con tặng quà cho Thiên Dương."
“Vậy sao, thật cảm ơn con."
“Không sao ạ, Thiên Dương là em trai con."
Vì hôm nay là sinh nhật, nên bữa tối rất phong phú.
Sau khi Chu Thiên Dương thổi nến xong, bọn nhỏ đứng một bên chờ được chia bánh.
“Chị ơi! Mấy thứ bên ngoài là chị mua sao, đều tặng cho chúng em ạ." Mễ Mễ đang đi vào phòng bếp lấy đũa, ngạc nhiên nói.
Thẩm Thu đang bận cắt bánh kem, quay đầu hỏi: “Cái gì?"
“Bên ngoài có người đưa tới, chị mua gì mà lớn vậy ạ."
Thẩm Thu nhíu mày: “Chị đã đem vào rồi."
Chu Mễ Mễ nói: “Không có! Anh đẹp trai kia nói là chị mua cho bọn em!"
——-
Tác giả :
Lục Manh Tinh