Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp
Chương 39: Tửu lâu khai trương
Lúc Phó Vọng Niên về đến trong phòng, bên ngoài đã là một mảnh đen kịt, chỉ còn lại ánh nến nhàn nhạt lay động trong phòng. Sau bức bình phong một làn hơi nóng bay lên cao, giống như tiên cảnh mây mù lượn lờ.
Phó Vọng Niên nhẹ nhàng di chuyển bước chân đi đến sau bình phong, vốn tưởng sẽ nhìn thấy một quang cảnh mỹ lệ, lại bị dọa nhảy dựng.
Tay phải Thanh Dao lúc này gác ở mép thùng tắm, đầu gối trên cánh tay, một đầu tóc đen búi trên đầu, tư thế này rõ ràng như là đang ngủ.
Phó Vọng Niên bước nhanh đến thùng tắm kia, lo lắng bế cơ thể bởi vì mang thai mà nở nang không ít lên, nghe thấy hô hấp êm dịu kia, thật là khiến hắn dở khóc dở cười.
Thanh Dao sao ngâm tắm rồi ngủ luôn, loại thời tiết này cũng không sợ cảm lạnh, tuy biết dựng phu ham ngủ, nhưng hắn thật là chưa từng nghĩ lại sẽ ham ngủ như vậy.
Tay trái ôm chặt phu lang chưa mặc quần áo, tay phải nhẹ nhàng giúp y lau nước óng ánh, nhìn thấy nước da trắng nhạt như ngọc, tức thì trong bụng có luồng lửa nóng quen thuộc.
Con ngươi đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cảnh đẹp trước mắt, trên da thịt bóng loáng trắng mịn mang theo dấu đỏ nhàn nhạt, này chính là dấu vết hắn lưu lại hai ngày trước lúc hai người hoan hảo.
Lại nhìn cái bụng gồ lên, hắn đành phải nhịn xuống lửa nóng trong bụng, Thanh Dao bây giờ không như lúc trước, bây giờ cơ thể này tuy nói là có thể hành sự, nhưng lại cũng rất tiêu hao thể lực của Thanh Dao.
Hai ngày trước hắn không dễ dàng mới hoan hảo một lần với Thanh Dao, hôm sau liền thấy Thanh Dao ngủ hơn nửa ngày, chuyện này đối với dựng phu mà nói thật là có chút gánh nặng.
Mỹ nhân trong lòng, chỉ có thể nhìn không thể hưởng dụng hắn cũng không phải lần đầu tiên, im lặng mặc áo mỏng vào cho Thanh Dao, lại bọc vào áo ngoài dày, bế người ngủ say lên đi đến bên giường.
Nhẹ nhàng thả phu lang ngủ say sưa trên giường, tay phải xoa lên bụng gồ lên, lại vào lúc này, lòng bàn tay ẩn ẩn chạm đến một trận nhịp đập.
Hắn tưởng là ảo giác, liền cúi đầu phủ trên bụng tròn tròn, một cước có lực đá đến mặt Phó Vọng Niên.
Chỉ thấy hắn đột nhiên cười ngốc, nghe thấy Thanh Dao rên nhẹ hai tiếng, lông mày còn khẽ chau, Phó Vọng Niên cúi đầu nhẹ nhàng nói với bảo bảo tinh nghịch bên trong: "Bảo bảo, ngoan nha, cha đang ngủ, bảo bảo đừng đánh thức cha nha!"
Như nghe thấy lời thủ thỉ của Phó Vọng Niên, bên trong quả thật yên tĩnh lại, Phó Vọng Niên lúc này mới cẩn thận đắp chăn bông cho Thanh Dao.
Nhìn thấy Thanh Dao sắc mặt hồng hào, cơ thể cũng tốt hơn lúc trước nhiều, Phó Vọng Niên quyết định ngày mai làm ít mì làm bữa sáng cho Thanh Dao, bởi vậy cũng ngủ sớm theo.
Hôm sau, ngoài phòng vẫn là một mảnh đen kịt, Phó Vọng Niên dậy rất sớm, nghĩ đến phải làm mì ngon cho Thanh Dao khai vị, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.
Dạo này khẩu vị của Thanh Dao là tốt rất nhiều, nhưng y mỗi ngày đều là uống cháo hoặc ăn bánh bao, Thanh Dao tuy không nói, Phó Vọng Niên vẫn biết Thanh Dao có chút ngán.
Mì bên ngoài làm lại không có ngon như mình làm, nên Phó Vọng Niên quyết định hôm nay làm mì ngon cho Thanh Dao ăn sáng, có điều đến lúc đó hẳn phải gọi y dậy ăn sáng, sau đó mới có thể tiếp tục ngủ.
Nhà bếp vẫn là một mảnh đen kịt, Phó Vọng Niên liền đốt đèn dầu, may mà khóa chặt cửa, đèn dầu chỉ hơi lung lay hai cái, sau đó dần dần chiếu sáng nhà bếp.
Trước là đem thứ muốn dùng trong bếp đều rửa một lượt, lại nấu xong ít nước nóng dự bị, sau đó tìm thấy bột mì trên kệ, tiếp theo đổ đến trên bàn, bày xong ít phối liệu cần dùng liền chuẩn bị nhào bột.
Phó Vọng Niên vươn tay thử xúc cảm của bột mì, rất hài lòng gật đầu, bột mì này tuy không mịn như kiếp trước, nhưng tốt hơn nhiều, hơn nữa bột mì này cũng không thêm thuốc, ăn vào càng yên tâm.
Lắc lắc hai cánh tay, lại xắn tay áo xong, Phó Vọng Niên nhìn bột mì trên bàn, hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu động thủ nhào bột, thêm nước ấm, lật bột, nhồi bột.......
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm mì sau khi đến thế giới này, lúc trước làm mì đều là ở trong tửu điếm mới sẽ làm, mà lần này muốn làm mì lại là vì vợ, không khỏi rất vui mừng.
Giống như Thanh Dao làm bánh bao cho hắn, hắn cũng rất dụng tâm làm mì này, Phó Vọng Niên nhồi bột, thẳng đến bột mì từ từ thành cục trong tay hắn, sau đó biến thành một cục bột mềm, đánh đánh bột, rất có tính đàn hồi.
Trong khoảng thời gian cục bột lên men, Phó Vọng Niên bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cần thiết, chờ lúc mấy cái này đều làm xong, cục bột cũng tốt không sai biệt lắm.
Lúc này bên ngoài cũng dần dần sáng lên, trong nhà hai dựng phu, người còn lại có thể chuẩn bị bữa sáng liền chỉ còn mình Phượng Liên, lúc Phượng Liên đến nhà bếp Phó Vọng Niên đều đã xắt mì xong.
"Tiểu Phó, sao con sớm như thế?" Phượng Liên có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
Tuy Phó Vọng Niên cũng thỉnh thoảng sẽ đến nhà bếp chuẩn bị bữa sáng giúp y, nhưng mấy ngày trước đa phần đều xấp xỉ thời gian dậy giống y, hôm nay lại đã chuẩn bị xong nhiều thứ như thế.
"Hôm nay muốn làm ít mì ăn, liền dậy sớm, cha chờ lát gọi họ dậy chuẩn bị ăn sáng đi!" Phó Vọng Niên quay đầu nói một câu, sau đó bắt đầu xắt thịt nạc.
Phượng Liên có chút ngại, mỗi ngày bắt hắn đến làm bữa sáng, y đều cảm thấy việc của y đều bị hắn làm: "Mấy việc này vẫn là giao cho ta là được, tiểu Phó phải bận chuyện của tửu lâu, còn muốn làm bữa sáng, con không mệt Thanh Dao cũng sẽ đau lòng a!"
"Cha nói gì vậy, mấy việc này đều là tự con thích, nếu không thích, tám con trâu cũng không kéo được con."
"Vậy thì, ta đi gọi họ trước, vất vả tiểu Phó."
Phó Vọng Niên cười, tiếp tục làm việc trong tay, Phượng Liên cũng không nói nhiều, sau khi rửa mặt xong liền quay về chuẩn bị gọi người dậy ăn sáng, trong nhà có một đứa con rể hiếu thuận như thế, y cảm thấy y cũng hưởng phúc theo.
Chờ lúc mọi người đều tụ họp ở trong phòng, mỗi người đều mở to mắt nhìn mì trên bàn, mì sợi sắc hương vị đầy đủ bày trước mặt ngươi, nào còn có thể bình tĩnh như vậy.
Miếng thịt óng ánh mỏng đến có thể thấy rõ đường vân, ngò tây xanh biếc bày trên cùng, làm người không khỏi cảm thấy thèm ăn, Phó Vọng Niên rất không cẩn thận nhìn thấy mấy người trong nhà đều lén nuốt nước bọt.
Thấy họ đều chỉ lo nhìn lại quên ăn, tiếp tục như vậy, cũng không biết lúc nào mới bắt đầu ăn, cười nói: "Mọi người mau ăn đi, lát nữa nguội sẽ không ngon." Mì để lâu, ít nhiều đều sẽ nở ra, bỏ lỡ điểm này thì không ngon.
Thanh Dao có chút gian khổ gắp mì trơn mềm lên, sau đó nếm một miếng, không khỏi kinh ngạc nói: "Mì này rất ngon, là phu quân làm sao?"
Phó Vọng Niên gật đầu, nói: "Thích thì ăn nhiều chút, không đủ ta lại làm thêm."
Thanh Linh Phong ăn xong mấy ngụm mì, khen nói: "Ta thật là chưa từng ăn mì ngon như vậy, không ngờ tiểu Phó làm mì cũng ngon như thế."
Mấy người khác tán đồng gật đầu, Phượng Liên càng là nói: "Tiểu Phó chỉ ta đi, lần sau ta cũng có thể làm mì ngon, dù sao không thể cứ bắt con nấu."
Phó Vọng Niên gật đầu, cha đã muốn học, hắn cũng rất vui vẻ chỉ, dù sao mọi người đều thích ăn.
Sau khi im ắng chuẩn bị một tháng, tửu lâu Phó Vọng Niên và Bạch Lạc trù tính đã lâu cuối cùng chờ đến ngày khai trương.
Ngày này vừa vặn thời tiết tốt hiếm thấy, lạnh mọi người lạnh ở trong nhà cả mấy ngày đều bắt đầu ra ngoài đi lại, cũng vừa vặn nhân dịp ngày tửu lâu khai trương.
Lúc bữa sáng Thanh Dao liền luôn quấn lấy Phó Vọng Niên nói muốn cùng ra ngoài xem thử, Phó Vọng Niên thấy thời tiết rất tốt, mới dám cho y theo đến xem.
Dẫu sao từ khi vào đông đến nay, Thanh Dao đã rất lâu không có ra cửa đi lại, y cả ngày đều đi trong biệt viện, cũng đều dạo một lần lại một lần, khó tránh sẽ cảm thấy chán.
Trên phố là một đám người đang chờ tửu lâu khai trương, trong tửu lâu lại đã ngồi mấy người, chính là Phó Vọng Niên, Bạch Lạc và phu nhân của mỗi người, còn có một nhóm người làm tửu lâu mới tuyển.
Thanh Dao nhìn Phượng Miên, cũng đồng dạng bụng lớn, có chút xấu hổ cười cười với đối phương, Phượng Miên cũng cười thẹn thùng.
Tuy có duyên gặp qua một lần, dẫu sao vẫn là không quen thân lắm, Thanh Dao cũng không thể tùy ý tiến lên tiếp lời. Quan trọng hơn là, y luôn cảm thấy Bạch Lạc bên cạnh Phượng Miên xem ra có chút đáng sợ. Cảm giác lạnh nhạt đó, cũng không biết là đối với y, hay với mọi người, y lại không có trêu chọc họ cái gì a!
Y tất nhiên không biết, Bạch Lạc đối xử với người khác luôn như vậy, trừ Phượng Miên bên cạnh hắn, người khác nếu muốn nhìn thấy nụ cười ôn hòa của hắn.
Chỉ có một chữ: Khó.
Thanh Dao nhìn tửu lâu một vòng, trên tường cửa sổ treo một vài bức tranh sơn thủy mực nước, còn kèm vài chữ, cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì rất ít có tửu lâu sẽ treo mấy thứ này.
Hơn nữa rất nhiều đồ trang trí đều thật kỳ quái, rất khác tửu lâu khác, nhìn nhìn Phó Vọng Niên, đột nhiên cảm thấy này có lẽ là bởi vì hắn đã nêu ra một vài ý kiến, nghĩ đến đây là ý kiến của Phó Vọng Niên, y liền cảm thấy có chút không nén được.
"Phu quân, mấy tranh chữ kia là ngươi đề nghị sao?" Thanh Dao thấp giọng hỏi Phó Vọng Niên bên cạnh.
"Ừ." Phó Vọng Niên cũng thấp giọng đáp.
Thanh Dao cười nhẹ một tiếng, nhưng còn chưa biết tửu lâu này là tửu lâu gì, lại nói: "Phu quân, tửu lâu này tên gì vậy?"
Tửu lâu này xem ra khá là quy mô, chỉ là tấm biển kia hiện tại còn bọc một tấm vải đỏ lớn, cũng không biết viết là chữ gì.
Phó Vọng Niên nhìn ánh mắt chờ mong của y, cười nói: "Lát nữa liền có thể nhìn thấy, tiểu Dao đừng gấp."
Chuyện này đương nhiên là khoảnh khắc kéo vải đỏ xuống mới có ý nghĩa. Tuy hắn cũng rất muốn cho Thanh Dao biết, nhưng này dẫu sao cũng xem như một lần lập nghiệp của hắn đi, trong lòng lại có chút tự hào.
Hắn lần này cuối cùng có một sự nghiệp ở thời không này, có thể gần phu lang hài tử sống những ngày vô ưu.
"Xin mời lão bản của chúng ta Bạch Lạc Bạch công tử và Phó Vọng Niên Phó công tử tiến lên." Chưởng quỹ phụ trách nghi thức khai trương đột nhiên gọi.
Phó Vọng Niên và Bạch Lạc nhìn nhau một cái, trong mắt mang theo trấn tĩnh, mang theo sáng tỏ.
"Tiểu Dao, ngươi ngồi đây trước, trò chuyện với Bạch phu nhân, ta ra ngoài một lát trước."
"Ừm, phu quân ngươi đi đi, không cần lo cho ta." Thanh Dao nhỏ giọng nói, sợ Phó Vọng Niên thật sự se không yên tâm để y một mình.
Hai người Phó Vọng Niên và Bạch Lạc cùng lúc đứng lên bước lớn đi đến trước cửa, liền nhìn thấy ngoài cửa một trận ồn ào.
"Không ngờ này lại là tửu lâu của Bạch công tử mở, có điều Phó công tử kia lại sao chưa từng nghe?"
"Có thể là công tử vừa mới bắt đầu làm ăn, này có gì, chỉ cần có tiền, có thể gầy dựng là được."
"Nói cũng phải, ta cũng muốn gầy dựng, đáng tiếc không có tiền a!"
"Nhìn quy mô của tửu lâu này, cũng không biết đã dùng bao nhiêu bạc, này e rằng là ta mấy đời đều không kiếm được, ài....."
........
Đám người vây xem nhìn thấy hai nam nhân từ trong lâu đi ra, nhất thời đều có chút hiếu kỳ hai người này sao sẽ cùng kinh doanh.
Nghe nói Bạch công tử kia từ sau khi khôi phục thần trí, liền tiếp quản kinh doanh trong nhà, nghe nói việc làm ăn mấy tháng này của tửu trang Bạch gia kiếm không ít bạc, không ngờ Bạch công tử này lại bắt đầu chuẩn bị mở tửu lâu, thật lo lắng việc làm ăn của Vinh Đô này đều bị hắn cướp hết.
Về Phó công tử kia, thật là chưa có ai gặp qua, có điều đã có thể hùn vốn mở tửu lâu cùng Bạch công tử, hẳn cũng là một nhân vật không thể xem thường.
Dạo này trong thành này nhiều chuyện, một kẻ ngốc khôi phục thần trí, còn tiếp quản kinh doanh của gia tộc, một tiểu tử chưa từng có ai biết đến đột nhiên muốn hùn vốn mở tửu lâu, này thật là có chút làm họ hiếu kỳ.
Chỉ thấy hai người Phó Bạch kia mỗi người giữ một đầu tấm biển, sau đó kéo vải đỏ lớn ngụ ý cát tường ra, trên tấm biển chính là ba chữ lớn [Tri Vị Lâu] mạ vàng.
Người biết chữ nghiền ngẫm ba chữ này một phen, người không biết chữ cũng hỏi người bên cạnh, sau đó cũng nghiền ngẫm theo, đương nhiên nghiền ngẫm này khác với người biết chữ.
[Tri Vị Lâu] đúng quả thật là phải biết vị mới có thể nếm ra mỹ vị của thức ăn, mấy văn nhân cư sĩ kia không khỏi lắc lư đầu.
Người khác nhìn thấy màn này, liền bắt đầu có chút mong đợi, không biết Tri Vị Lâu này có thể so với Kim Ngọc Đường có tiếng Vinh Đô kia không, nhất thời chính là thảo luận sôi nổi.
Hai người Phó Bạch thấy tình hình này, cũng không để ý, chuyện này đã không sai biệt lắm, cũng liền tự mình đi vào trong phòng.
Chưởngquỹ thấy hai lão bản đều là người không thích nói chuyện như vậy, đành chịu lạinói một phen với mọi người, cuối cùng cho hay Tri Vị Lâu này ngày mai bắt đầuchính thức kinh doanh, chuyện này cũng liền như vậy.
Phó Vọng Niên nhẹ nhàng di chuyển bước chân đi đến sau bình phong, vốn tưởng sẽ nhìn thấy một quang cảnh mỹ lệ, lại bị dọa nhảy dựng.
Tay phải Thanh Dao lúc này gác ở mép thùng tắm, đầu gối trên cánh tay, một đầu tóc đen búi trên đầu, tư thế này rõ ràng như là đang ngủ.
Phó Vọng Niên bước nhanh đến thùng tắm kia, lo lắng bế cơ thể bởi vì mang thai mà nở nang không ít lên, nghe thấy hô hấp êm dịu kia, thật là khiến hắn dở khóc dở cười.
Thanh Dao sao ngâm tắm rồi ngủ luôn, loại thời tiết này cũng không sợ cảm lạnh, tuy biết dựng phu ham ngủ, nhưng hắn thật là chưa từng nghĩ lại sẽ ham ngủ như vậy.
Tay trái ôm chặt phu lang chưa mặc quần áo, tay phải nhẹ nhàng giúp y lau nước óng ánh, nhìn thấy nước da trắng nhạt như ngọc, tức thì trong bụng có luồng lửa nóng quen thuộc.
Con ngươi đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cảnh đẹp trước mắt, trên da thịt bóng loáng trắng mịn mang theo dấu đỏ nhàn nhạt, này chính là dấu vết hắn lưu lại hai ngày trước lúc hai người hoan hảo.
Lại nhìn cái bụng gồ lên, hắn đành phải nhịn xuống lửa nóng trong bụng, Thanh Dao bây giờ không như lúc trước, bây giờ cơ thể này tuy nói là có thể hành sự, nhưng lại cũng rất tiêu hao thể lực của Thanh Dao.
Hai ngày trước hắn không dễ dàng mới hoan hảo một lần với Thanh Dao, hôm sau liền thấy Thanh Dao ngủ hơn nửa ngày, chuyện này đối với dựng phu mà nói thật là có chút gánh nặng.
Mỹ nhân trong lòng, chỉ có thể nhìn không thể hưởng dụng hắn cũng không phải lần đầu tiên, im lặng mặc áo mỏng vào cho Thanh Dao, lại bọc vào áo ngoài dày, bế người ngủ say lên đi đến bên giường.
Nhẹ nhàng thả phu lang ngủ say sưa trên giường, tay phải xoa lên bụng gồ lên, lại vào lúc này, lòng bàn tay ẩn ẩn chạm đến một trận nhịp đập.
Hắn tưởng là ảo giác, liền cúi đầu phủ trên bụng tròn tròn, một cước có lực đá đến mặt Phó Vọng Niên.
Chỉ thấy hắn đột nhiên cười ngốc, nghe thấy Thanh Dao rên nhẹ hai tiếng, lông mày còn khẽ chau, Phó Vọng Niên cúi đầu nhẹ nhàng nói với bảo bảo tinh nghịch bên trong: "Bảo bảo, ngoan nha, cha đang ngủ, bảo bảo đừng đánh thức cha nha!"
Như nghe thấy lời thủ thỉ của Phó Vọng Niên, bên trong quả thật yên tĩnh lại, Phó Vọng Niên lúc này mới cẩn thận đắp chăn bông cho Thanh Dao.
Nhìn thấy Thanh Dao sắc mặt hồng hào, cơ thể cũng tốt hơn lúc trước nhiều, Phó Vọng Niên quyết định ngày mai làm ít mì làm bữa sáng cho Thanh Dao, bởi vậy cũng ngủ sớm theo.
Hôm sau, ngoài phòng vẫn là một mảnh đen kịt, Phó Vọng Niên dậy rất sớm, nghĩ đến phải làm mì ngon cho Thanh Dao khai vị, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.
Dạo này khẩu vị của Thanh Dao là tốt rất nhiều, nhưng y mỗi ngày đều là uống cháo hoặc ăn bánh bao, Thanh Dao tuy không nói, Phó Vọng Niên vẫn biết Thanh Dao có chút ngán.
Mì bên ngoài làm lại không có ngon như mình làm, nên Phó Vọng Niên quyết định hôm nay làm mì ngon cho Thanh Dao ăn sáng, có điều đến lúc đó hẳn phải gọi y dậy ăn sáng, sau đó mới có thể tiếp tục ngủ.
Nhà bếp vẫn là một mảnh đen kịt, Phó Vọng Niên liền đốt đèn dầu, may mà khóa chặt cửa, đèn dầu chỉ hơi lung lay hai cái, sau đó dần dần chiếu sáng nhà bếp.
Trước là đem thứ muốn dùng trong bếp đều rửa một lượt, lại nấu xong ít nước nóng dự bị, sau đó tìm thấy bột mì trên kệ, tiếp theo đổ đến trên bàn, bày xong ít phối liệu cần dùng liền chuẩn bị nhào bột.
Phó Vọng Niên vươn tay thử xúc cảm của bột mì, rất hài lòng gật đầu, bột mì này tuy không mịn như kiếp trước, nhưng tốt hơn nhiều, hơn nữa bột mì này cũng không thêm thuốc, ăn vào càng yên tâm.
Lắc lắc hai cánh tay, lại xắn tay áo xong, Phó Vọng Niên nhìn bột mì trên bàn, hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu động thủ nhào bột, thêm nước ấm, lật bột, nhồi bột.......
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm mì sau khi đến thế giới này, lúc trước làm mì đều là ở trong tửu điếm mới sẽ làm, mà lần này muốn làm mì lại là vì vợ, không khỏi rất vui mừng.
Giống như Thanh Dao làm bánh bao cho hắn, hắn cũng rất dụng tâm làm mì này, Phó Vọng Niên nhồi bột, thẳng đến bột mì từ từ thành cục trong tay hắn, sau đó biến thành một cục bột mềm, đánh đánh bột, rất có tính đàn hồi.
Trong khoảng thời gian cục bột lên men, Phó Vọng Niên bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cần thiết, chờ lúc mấy cái này đều làm xong, cục bột cũng tốt không sai biệt lắm.
Lúc này bên ngoài cũng dần dần sáng lên, trong nhà hai dựng phu, người còn lại có thể chuẩn bị bữa sáng liền chỉ còn mình Phượng Liên, lúc Phượng Liên đến nhà bếp Phó Vọng Niên đều đã xắt mì xong.
"Tiểu Phó, sao con sớm như thế?" Phượng Liên có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
Tuy Phó Vọng Niên cũng thỉnh thoảng sẽ đến nhà bếp chuẩn bị bữa sáng giúp y, nhưng mấy ngày trước đa phần đều xấp xỉ thời gian dậy giống y, hôm nay lại đã chuẩn bị xong nhiều thứ như thế.
"Hôm nay muốn làm ít mì ăn, liền dậy sớm, cha chờ lát gọi họ dậy chuẩn bị ăn sáng đi!" Phó Vọng Niên quay đầu nói một câu, sau đó bắt đầu xắt thịt nạc.
Phượng Liên có chút ngại, mỗi ngày bắt hắn đến làm bữa sáng, y đều cảm thấy việc của y đều bị hắn làm: "Mấy việc này vẫn là giao cho ta là được, tiểu Phó phải bận chuyện của tửu lâu, còn muốn làm bữa sáng, con không mệt Thanh Dao cũng sẽ đau lòng a!"
"Cha nói gì vậy, mấy việc này đều là tự con thích, nếu không thích, tám con trâu cũng không kéo được con."
"Vậy thì, ta đi gọi họ trước, vất vả tiểu Phó."
Phó Vọng Niên cười, tiếp tục làm việc trong tay, Phượng Liên cũng không nói nhiều, sau khi rửa mặt xong liền quay về chuẩn bị gọi người dậy ăn sáng, trong nhà có một đứa con rể hiếu thuận như thế, y cảm thấy y cũng hưởng phúc theo.
Chờ lúc mọi người đều tụ họp ở trong phòng, mỗi người đều mở to mắt nhìn mì trên bàn, mì sợi sắc hương vị đầy đủ bày trước mặt ngươi, nào còn có thể bình tĩnh như vậy.
Miếng thịt óng ánh mỏng đến có thể thấy rõ đường vân, ngò tây xanh biếc bày trên cùng, làm người không khỏi cảm thấy thèm ăn, Phó Vọng Niên rất không cẩn thận nhìn thấy mấy người trong nhà đều lén nuốt nước bọt.
Thấy họ đều chỉ lo nhìn lại quên ăn, tiếp tục như vậy, cũng không biết lúc nào mới bắt đầu ăn, cười nói: "Mọi người mau ăn đi, lát nữa nguội sẽ không ngon." Mì để lâu, ít nhiều đều sẽ nở ra, bỏ lỡ điểm này thì không ngon.
Thanh Dao có chút gian khổ gắp mì trơn mềm lên, sau đó nếm một miếng, không khỏi kinh ngạc nói: "Mì này rất ngon, là phu quân làm sao?"
Phó Vọng Niên gật đầu, nói: "Thích thì ăn nhiều chút, không đủ ta lại làm thêm."
Thanh Linh Phong ăn xong mấy ngụm mì, khen nói: "Ta thật là chưa từng ăn mì ngon như vậy, không ngờ tiểu Phó làm mì cũng ngon như thế."
Mấy người khác tán đồng gật đầu, Phượng Liên càng là nói: "Tiểu Phó chỉ ta đi, lần sau ta cũng có thể làm mì ngon, dù sao không thể cứ bắt con nấu."
Phó Vọng Niên gật đầu, cha đã muốn học, hắn cũng rất vui vẻ chỉ, dù sao mọi người đều thích ăn.
Sau khi im ắng chuẩn bị một tháng, tửu lâu Phó Vọng Niên và Bạch Lạc trù tính đã lâu cuối cùng chờ đến ngày khai trương.
Ngày này vừa vặn thời tiết tốt hiếm thấy, lạnh mọi người lạnh ở trong nhà cả mấy ngày đều bắt đầu ra ngoài đi lại, cũng vừa vặn nhân dịp ngày tửu lâu khai trương.
Lúc bữa sáng Thanh Dao liền luôn quấn lấy Phó Vọng Niên nói muốn cùng ra ngoài xem thử, Phó Vọng Niên thấy thời tiết rất tốt, mới dám cho y theo đến xem.
Dẫu sao từ khi vào đông đến nay, Thanh Dao đã rất lâu không có ra cửa đi lại, y cả ngày đều đi trong biệt viện, cũng đều dạo một lần lại một lần, khó tránh sẽ cảm thấy chán.
Trên phố là một đám người đang chờ tửu lâu khai trương, trong tửu lâu lại đã ngồi mấy người, chính là Phó Vọng Niên, Bạch Lạc và phu nhân của mỗi người, còn có một nhóm người làm tửu lâu mới tuyển.
Thanh Dao nhìn Phượng Miên, cũng đồng dạng bụng lớn, có chút xấu hổ cười cười với đối phương, Phượng Miên cũng cười thẹn thùng.
Tuy có duyên gặp qua một lần, dẫu sao vẫn là không quen thân lắm, Thanh Dao cũng không thể tùy ý tiến lên tiếp lời. Quan trọng hơn là, y luôn cảm thấy Bạch Lạc bên cạnh Phượng Miên xem ra có chút đáng sợ. Cảm giác lạnh nhạt đó, cũng không biết là đối với y, hay với mọi người, y lại không có trêu chọc họ cái gì a!
Y tất nhiên không biết, Bạch Lạc đối xử với người khác luôn như vậy, trừ Phượng Miên bên cạnh hắn, người khác nếu muốn nhìn thấy nụ cười ôn hòa của hắn.
Chỉ có một chữ: Khó.
Thanh Dao nhìn tửu lâu một vòng, trên tường cửa sổ treo một vài bức tranh sơn thủy mực nước, còn kèm vài chữ, cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì rất ít có tửu lâu sẽ treo mấy thứ này.
Hơn nữa rất nhiều đồ trang trí đều thật kỳ quái, rất khác tửu lâu khác, nhìn nhìn Phó Vọng Niên, đột nhiên cảm thấy này có lẽ là bởi vì hắn đã nêu ra một vài ý kiến, nghĩ đến đây là ý kiến của Phó Vọng Niên, y liền cảm thấy có chút không nén được.
"Phu quân, mấy tranh chữ kia là ngươi đề nghị sao?" Thanh Dao thấp giọng hỏi Phó Vọng Niên bên cạnh.
"Ừ." Phó Vọng Niên cũng thấp giọng đáp.
Thanh Dao cười nhẹ một tiếng, nhưng còn chưa biết tửu lâu này là tửu lâu gì, lại nói: "Phu quân, tửu lâu này tên gì vậy?"
Tửu lâu này xem ra khá là quy mô, chỉ là tấm biển kia hiện tại còn bọc một tấm vải đỏ lớn, cũng không biết viết là chữ gì.
Phó Vọng Niên nhìn ánh mắt chờ mong của y, cười nói: "Lát nữa liền có thể nhìn thấy, tiểu Dao đừng gấp."
Chuyện này đương nhiên là khoảnh khắc kéo vải đỏ xuống mới có ý nghĩa. Tuy hắn cũng rất muốn cho Thanh Dao biết, nhưng này dẫu sao cũng xem như một lần lập nghiệp của hắn đi, trong lòng lại có chút tự hào.
Hắn lần này cuối cùng có một sự nghiệp ở thời không này, có thể gần phu lang hài tử sống những ngày vô ưu.
"Xin mời lão bản của chúng ta Bạch Lạc Bạch công tử và Phó Vọng Niên Phó công tử tiến lên." Chưởng quỹ phụ trách nghi thức khai trương đột nhiên gọi.
Phó Vọng Niên và Bạch Lạc nhìn nhau một cái, trong mắt mang theo trấn tĩnh, mang theo sáng tỏ.
"Tiểu Dao, ngươi ngồi đây trước, trò chuyện với Bạch phu nhân, ta ra ngoài một lát trước."
"Ừm, phu quân ngươi đi đi, không cần lo cho ta." Thanh Dao nhỏ giọng nói, sợ Phó Vọng Niên thật sự se không yên tâm để y một mình.
Hai người Phó Vọng Niên và Bạch Lạc cùng lúc đứng lên bước lớn đi đến trước cửa, liền nhìn thấy ngoài cửa một trận ồn ào.
"Không ngờ này lại là tửu lâu của Bạch công tử mở, có điều Phó công tử kia lại sao chưa từng nghe?"
"Có thể là công tử vừa mới bắt đầu làm ăn, này có gì, chỉ cần có tiền, có thể gầy dựng là được."
"Nói cũng phải, ta cũng muốn gầy dựng, đáng tiếc không có tiền a!"
"Nhìn quy mô của tửu lâu này, cũng không biết đã dùng bao nhiêu bạc, này e rằng là ta mấy đời đều không kiếm được, ài....."
........
Đám người vây xem nhìn thấy hai nam nhân từ trong lâu đi ra, nhất thời đều có chút hiếu kỳ hai người này sao sẽ cùng kinh doanh.
Nghe nói Bạch công tử kia từ sau khi khôi phục thần trí, liền tiếp quản kinh doanh trong nhà, nghe nói việc làm ăn mấy tháng này của tửu trang Bạch gia kiếm không ít bạc, không ngờ Bạch công tử này lại bắt đầu chuẩn bị mở tửu lâu, thật lo lắng việc làm ăn của Vinh Đô này đều bị hắn cướp hết.
Về Phó công tử kia, thật là chưa có ai gặp qua, có điều đã có thể hùn vốn mở tửu lâu cùng Bạch công tử, hẳn cũng là một nhân vật không thể xem thường.
Dạo này trong thành này nhiều chuyện, một kẻ ngốc khôi phục thần trí, còn tiếp quản kinh doanh của gia tộc, một tiểu tử chưa từng có ai biết đến đột nhiên muốn hùn vốn mở tửu lâu, này thật là có chút làm họ hiếu kỳ.
Chỉ thấy hai người Phó Bạch kia mỗi người giữ một đầu tấm biển, sau đó kéo vải đỏ lớn ngụ ý cát tường ra, trên tấm biển chính là ba chữ lớn [Tri Vị Lâu] mạ vàng.
Người biết chữ nghiền ngẫm ba chữ này một phen, người không biết chữ cũng hỏi người bên cạnh, sau đó cũng nghiền ngẫm theo, đương nhiên nghiền ngẫm này khác với người biết chữ.
[Tri Vị Lâu] đúng quả thật là phải biết vị mới có thể nếm ra mỹ vị của thức ăn, mấy văn nhân cư sĩ kia không khỏi lắc lư đầu.
Người khác nhìn thấy màn này, liền bắt đầu có chút mong đợi, không biết Tri Vị Lâu này có thể so với Kim Ngọc Đường có tiếng Vinh Đô kia không, nhất thời chính là thảo luận sôi nổi.
Hai người Phó Bạch thấy tình hình này, cũng không để ý, chuyện này đã không sai biệt lắm, cũng liền tự mình đi vào trong phòng.
Chưởngquỹ thấy hai lão bản đều là người không thích nói chuyện như vậy, đành chịu lạinói một phen với mọi người, cuối cùng cho hay Tri Vị Lâu này ngày mai bắt đầuchính thức kinh doanh, chuyện này cũng liền như vậy.
Tác giả :
Mộc Dao