Vật Ngã Lão Công

Chương 4

Trong tích tắc tiếng động cơ xe máy vang lên, Dư Xảo Xảo hưng phấn quả thực muốn thét chói tai.

Không cần hoài nghi, nàng thật sự làm!

Buổi sáng Bạch Chấn Hạo chân trước mới ra khỏi cửa, nàng sau lưng lập tức dỡ xuống vẻ ngoài văn tĩnh, thừa dịp trong nhà không có ai, cưỡi sói hoang 125 của lão công trong gara của cha mẹ chồng, thoát ra khỏi cái ngục giam, đi trên đường rộng lớn.

Nàng không thèm quan tâm lái xe đi làm, mười phần dũng cảm sắm vai vương của mấy tiểu bằng hữu trong nhà trẻ, lão công không ở nhà, nàng thậm chí có thể cùng mọi người ngoạn đầy người chật vật về nhà cũng không sao, dù sao cũng không có người thấy, tính cả Tiểu Bình đều cười nàng rất giống là một người mới lấy được tự do.

Tự do? Nàng vẫn là tự do a, chính là Bạch Chấn Hạo cấp tự do là có hạn chế, có thời gian tính, khi hắn không ở Đài Loan, tự do của nàng sẽ không cần áp lực ngụy trang, có thoải mái a.

Nàng ở cùng các sư huynh luyện tập quay về, vui sướng rất nhiều, mọi người thét to rằng đã lâu không đến chợ đêm ăn một đống ăn vặt, nghe thối sư huynh đệ mở mồm không ngăn cản trêu chọc nàng thê tử của người khác, khoái hoạt rất nhiều, nàng cũng không đã quên đến trước 10 giờ kia trở lại nhà trọ —— bởi vì lão công có kế hoạch, đến 10 giờ gọi điện thoại ước hẹn, sắp xếp vào kế hoạch đi công tác của hắn.

Quả nhiên rửa mặt chải đầu xong, điện thoại của lão công liền đúng giờ từ khách sạn Băng Cốc đánh tới.

“Muốn ngủ sao?"

“Còn không có, đang đợi điện thoại của anh." Nàng một bên dùng khăn mặt chà lau tóc, một bên dùng tiếng nói ôn nhu mê hoặc lão công nàng.

“Bữa tối ăn cái gì?"

“Một chút đồ ăn nhẹ, còn làm món kho." Nàng nói dối, món kho cùng đồ ăn  nhẹ có sẵn ăn ở chợ đêm.

“Nha...... Món kho, thật muốn ăn." Đầu bên kia điện thoại, quả nhiên là Bạch Chấn Hạo, giống như đứa nhỏ lộ ra vẻ hâm mộ.

“Anh đang ở đâu? Hôm nay làm gì? Đồ ăn Băng Cốc không quen sao?"

“Hừ, vài thứ kia căn bản không ngon bằng tay nghề của em." Bạch Chấn Hạo khẳng định nói.

Đây không phải lần đầu tiên hắn đi công tác, nhưng lần này hắn lại muốn không rời Đài Loan một lần.

Rõ ràng mới ngày đầu tiên, hắn cũng đã quy tâm như tên, nguyên nhân làm hắn muốn ở lại, là vì ngôi nhà của hắn ở Đài Loan, có một loại thuốc mê là vợ yêu của hắn.

Hắn hỏi nàng hôm nay làm cái gì, nàng nghe hắn nói nhà xưởng tăng kiến trạng huống, tài trí mở một ngày, bọn họ đều vội vàng chia xẻ chuyện tình trải qua trong một ngày.

Trong lúc tân hôn đi công tác, thật sự là một loại vô nhân đạo.

“Vậy anh hôm nay nhất định mệt chết đi, chạy nhiều nơi như vậy, giải quyết nhiều vấn đề, anh nên nghỉ ngơi sớm một chút, bằng không ngày mai sẽ không có sức lực để làm việc a?" Nàng đau lòng nói.

Nàng không đồng tình với Bạch Chấn Hạo, bởi vì, hắn dành cho chính mình thời gian nghỉ ngơi quá ít, thật sự là ít đến thương cảm.

Ngẫm lại, thật đúng là luyến tiếc nha......

“Không có muốn ngủ, anh còn đang làm việc, trong tay có chút công việc phải xử lý, công nhân Đài Loan đang chờ anh chuyển bản vẽ cuối cùng về, tính sáng mai bản vẽ sẽ về văn phòng cho bọn hắn."

“Nhưng là anh đã làm việc một ngày, không có thực sự nghỉ ngơi, thân thể lại ăn không tiêu."

Hắn biết, hắn đương nhiên biết, hắn chưa bao giờ đem công tác kéo dài trễ như vậy, huống hồ lần này có nhiều vấn đề, ngày mai trực tiếp ở trong điện thoại cùng thư ký hạ chỉ lệnh, cũng không phải không thể, chính là......

“Xảo Xảo."

“Ân, làm sao vậy?" Nàng cảm thấy hôm nay Bạch Chấn Hạo đặc biệt không giống với sự nghiêm cẩn ngày thường, nghiêm nghị, lại như là cái xấu lắm đứa nhỏ, khát vọng bị an ủi.

“Anh giống như có chút mất ngủ......"

Hắn mệt, nhưng lại không thể nào ngủ được, mấy ngày nay thói quen có vợ bé nhỏ bên cạnh làm bạn, hắn cảm thấy cuộc sống nhất thời phong phú lên, ngay cả nhìn nàng ở phòng bếp bận rộn, hắn đều cảm giác rất hạnh phúc.

Hiện tại, ở khách sạn Thái Lan chỉ có một mình hắn, mặc kệ phòng có bao nhiêu tinh xảo, giường có bao nhiêu mềm mại, lại thiếu Dư Xảo Xảo của hắn.

Nghe vậy, hốc mắt của Dư Xảo Xảo không chịu khống chế đỏ lên.

Trời ạ, thân thể nàng rất hắn, nhớ tới lúc hắn ôm nàng, tưởng niệm đến lúc hắn hô hấp khi ngủ......"Chấn Hạo, trên giường nằm nói chuyện được không, coi như giúp em." Nàng thỉnh cầu.

“Ừ." Bạch Chấn Hạo đáp ứng yêu cầu của nàng.

Hai thân ảnh cô đơn trên giường, Đài Bắc cùng Băng Cốc hai nơi cách nhau dài đằng đẵng, là cái điện thoại kia, làm bọn họ trào lên nỗi nhớ nhung.

Bọn họ đều tự nằm ở trên giường, tưởng tượng thấy đối phương ngay tại bên cạnh, họ bình thường chưa nói lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng ở trong điện thoại vượt qua biên giới, những lời ngon ngọt ấy lại rơi vào trong tai, cho đến khi bọn họ ngủ.

************

Suốt một tuần, cuộc sống cô đơn của Dư Xảo Xảo có vẻ phong phú, nhưng cũng như một người ban đêm, thường bị sự nhớ nhung dày vò.

Nàng đến võ quán đánh quyền, nàng cưỡi sói hoang 125 hoành hành Đài Bắc, nàng không cần làm bộ văn tĩnh đến che dấu chính mình hoạt bát trong khung, nàng còn lôi kéo các học sinh nhỏ của mình cùng nàng tìm hiểu cái gọi là xe máy, tới xem nơi gọi là bầu không khí đô thị quán ăn đêm nam nữ trầm mê.

Một người cũng không đáng sợ, đáng sợ là không cùng một chỗ để nhớ nhung dày vò.

Nàng nhớ Bạch Chấn Hạo như vậy, bởi vì, nàng dành rất nhiều tình cảm cho hắn, chỉ có hắn có thể cho nàng một phần viên mãn, từng giấc ngủ ban đêm, nàng xuyên qua điện thoại mới có thể nghe thấy thanh âm của hắn, mới có thể thuyết phục chính mình bình tĩnh nằm ở trên giường.

Đừng nói Bạch Chấn Hạo mất ngủ, mà ngay cả nàng cũng không thể ngủ ngon......

Dày vò một tuần, rốt cục tối hôm nay, Bạch Chấn Hạo sẽ chấm dứt đi công tác, sẽ về nhà đây. Đây vốn nên là chuyện vui, nhưng là Dư Xảo Xảo từ sáng sớm rời giường đã cảm thấy không tốt.

Bởi vì nhung nhớ quá nhiều, cho nên ngủ quá trễ, thời gian rời giường cũng chậm lại.

Dư Xảo Xảo luống cuống tay chân chuẩn bị hết thảy mọi chuyện thật tốt, sải bước tới sói hoang 125 của nàng, mới vừa nổ máy, xe liền nổ một tiếng.

“Cái gì thế? May mắn sao?" Nàng trừng mắt nhìn lốp xe, trong lòng muốn chửi 1 câu.

Cũng không thể làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, nàng hôm nay sau khi tan tầm, cần đem xe còn nguyên mang về nhà chồng, như vậy hết thảy kế hoạch mới có thể thần không biết quỷ không hay kết thúc.

Nàng không biết xe bị hỏng ở đâu, liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cầu cứu, “Sư huynh —— rời giường chưa?"

“Xảo Xảo? Chuyện gì mà sáng sớm liền gọi điện thoại đến?" trong lời nói còn có chút buồn ngủ

“ Lốp xe của em bị nổ."

“Vậy đưa xe đi sửa xe đi, sau đó đi xe taxi tới chỗ làm." Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, miệng lành lạnh nói.

“Em hiện tại không phải là đang gọi điện thoại hỏi cách sửa xe sao?" Dư Xảo Xảo tức giận nói.

Trong nhà Ông Kiện Dân mở cửa hàng sửa xe, buổi tối thì tại võ quán kiêm chức, dạy một đống đầu cải đỏ luyện quyền. Hiển nhiên hắn còn chưa tỉnh ngủ, mới có thể gây ra loại đối thoại này.

“Vậy tan tầm đem xe đưa lại đây a!"

“Không được, sẽ không kịp! Xe này là em nhập cư trái phép, hôm nay sau khi tan tầm phải mang về gara nhà chồng trả lại, nếu chậm trễ, em sẽ bị lão công phát hiện."

“Vậy em muốn anh làm sao bây giờ?"

“Sư huynh, em đem xe đặt ở trước cửa nhà, anh giúp em mang về thay lốp được không?

“Người ta đi làm sẽ không kịp!" Nàng đáng thương chạy thật nhanh.

Ông Kiện Dân bất đắc dĩ thở dài."Nói đi, xe nào."

“NY9-503. Đúng rồi sư huynh, thân thiện hữu hảo sau, cũng phiền toái anh cưỡi đến vườn trẻ cho em? Làm ơn! Ngày sau em sẽ cảm ơn đại ân đại đức của anh, sớm muộn gì tam chú hương......"

“Tiết kiệm lời, ta còn sống được tốt, đừng rủa ta."

Dư Xảo Xảo buột miệng cười, “Em đi làm đây, sư huynh, hết thảy liền mọi sự nhờ huynh." Nguy đã được giải trừ.

Nếu vận rủi dừng ở đây, hiển nhiên lão thiên gia cũng không tính để nàng rất thoải mái.

Buổi sáng gặp chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng ở thời gian giữa trưa, gặp gỡ chuyện trăm năm có một ở nhà trẻ ——

Chết tiệt kẻ trộm lẻn vào nhà trẻ, đánh cắp kinh phí đi du lịch của bọn họ, cũng kèm một đứa bé làm như uy hiếp, tuy rằng ở nhà trẻ, hiệu trưởng đã báo cảnh sát, nhưng hắn lại làm thế trước mặt Dư Xảo Xảo ta, hoàn toàn chọc giận bản năng chính nghĩa trong nàng.

Nàng là ai? Nàng nhưng là công tích trác tuyệt Dư Xảo Xảo a,tên trộm mắt bị mù nên mới dám đến nhà trẻ này ăn trộm, căn bản là chán sống!

Vì thế, Dư Xảo Xảo đan thương thất mã tiến lên cùng kẻ bắt cóc chu toàn, dựa vào thân thủ mạnh mẽ cùng với sự phán đoán nhanh nhậy, nhanh chóng cứu đứa bé, nào biết một màn này sẽ bị phóng viên từ trên cao chụp được, nàng nhất thời trong lúc đó thành đại anh hùng nổi tiếng.

Hôm nay giữa trưa, ở nội thành Đài Bắc đã xảy ra chuyện kẻ bắt cóc lẻn vào nhà trẻ gây án. Một gã thất nghiệp chừng ba mươi lăm tuổi, cầm trong tay đao nhọn, đoạt đi kinh phí du lịch của nhà trẻ.

Bởi vì sự tích bại lộ, kẻ bắt cóc bí quá hoá liều dùng một đứa bé uy hiếp, đang lúc cảnh sát nhận được thông báo, hoả tốc chạy tới nhà trẻ thì biết được Dư Xảo Xảo lão sư, dựa vào thân thủ cơ trí cùng mạnh mẽ, thuận lợi cứu đứa bé ra, hơn nữa chế phục kẻ bắt cóc...... Ở trên tivi đã muốn không biết là lần thứ mấy truyền ra tin tức này, sau đó mẹ già gọi điện tới tới răn dạy, liền cùng tin tức truyền ra tần suất giống nhau cao đến làm cho đầu người đau. Làm ơn, nàng cũng không phải cố ý muốn làm như vậy, hết thảy chỉ có thể nói tình huống thật khẩn cấp, kẻ bắt cóc rất đáng giận.

Vì không cho tin tức đó cùng điện thoại phá hư tâm tình của nàng, không có dư thừa, Dư Xảo Xảo bỏ dây cắm tivi cùng điện thoại, đơn giản kiếm bình an.

Trông nom mọi việc cho hắn, dù sao lão công của nàng đang ở Thái Lan, chờ hắn ban đêm trở lại Đài Loan, tin tưởng chuyện này đã sớm kết thúc.

Tóm lại, ai cũng đừng nghĩ tới quấy rầy cuộc sống hôn nhân của nàng.

************

Rạng sáng hai giờ, Dư Xảo Xảo đã muốn cùng chu công hạ vài bàn cờ, đột nhiên, bên giường trùng xuống——

Nàng mở mắt mơ màng nhìn......

“Xảo Xảo, anh đã trở về." Một cái hôn nồng nhiệt lập tức che lại môi của nàng.

Trời ạ, nụ hôn mà nàng nhớ một tuần nay, “Chấn Hạo......" Nâng caokinh ngạc, nóng bỏng đáp lại, nàng vươn hai tay, gắt gao ôm Bạch Chấn Hạo.

Rất nhanh, sau nụ hôn ân cần thăm hỏi lau súng hỏa diễn biến thành một hồi nhiệt liệt yêu, hai người giống như đều nhớ thân thể đối phương tha thiết, đến kể ra tưởng niệm lẫn nhau.

Bọn họ cho tới bây giờ sẽ không là một đôi quá mức phóng túng, nhưng là, chia lìa lại làm cho bọn họ đối với cảm tình lẫn nhau như đâm căn, khó hoà giải.

Hắn đúng lúc này phát ra tiếng gầm nhẹ, mồ hôi thấm ướt lẫn nhau.

Rốt cục, hết thảy quay về bình tĩnh.

“Em rất nhớ anh." Nàng thành thực nói ra nỗi nhớ nhung trong lòng.

Bạch Chấn Hạo ôm nàng, một lòng, đều bị nàng chiếm lấy. Một đêm này, sẽ là ngày duy nhất từ đầu tuần tới nay, hắn được ngủ ngon.

Bởi vì đêm khuya mới về, Bạch Chấn Hạo có một buổi sáng nghỉ ngơi, khi hắn tỉnh lại thì Dư Xảo Xảo đã ra cửa đi làm như mọi khi.

Trên bàn cơm phòng bếp lưu có một phần điểm tâm ngon miệng. Tắm rửa xong, hắn thay áo sơmi, thuần thục thắt caravat, gương mặt nghiêm túc nhìn bữa sáng tình yêu vợ hắn để lại, lộ ra chút tươi cười.

Hắn há miệng ăn chân giò hun khói cùng với sandwich. Tuy rằng lạnh, nhưng là ở trong miệng, vẫn làm ấm tim của hắn.

Ăn sạch bữa sáng tình yêu của lão bà, hắn đem bàn ăn thu thập đến sạch sẽ, sau đó xuất môn đi làm.

Nói cũng kỳ quái, bình thường hắn cho dù chạy toàn bộ cầu thang ba trăm hiệp, cũng chẳng bao giờ gặp hàng xóm, như thế nào hôm nay mới ngắn ngủn vài bước cầu thang, hắn đã gặp qua hơn phân nửa hàng xóm?

Quỷ dị là, những người này đầu tiên là không hẹn mà cùng nhau nhìn hắn nở nụ cười, xoay người sau, liền bắt đầu đối hắn chỉ trỏ.

Kỳ quái, chẳng lẽ trang phục hay dung nhan của hắn có vấn đề gì sao? Là nút thắt không đẹp, hay là chưa đóng “ cửa sổ “?

Bạch Chấn Hạo vụng trộm cúi đầu xem kỹ chính mình.

Không có a! Hết thảy đều thực bình thường. Nên thắt thắt hảo, nên trát cũng đều trát tốt lắm, hoàn mỹ vô cùng!

“Bạch tiên sinh, xin chào. Đi làm sao?"

“Các vị buổi sáng tốt lành, mọi người buổi sáng tốt lành....." Hắn liên tục không ngừng hướng mọi người thăm hỏi.

Đầy bụng hồ nghi tiêu sái đi ra khỏi chung cư, đầu của hắn như trước nhồi vào khó hiểu, còn không để ý ra suy nghĩ, đột nhiên, một đám phóng viên truyền thông nhưng lại khiêng máy chụp ảnh, cầm Microphone, khí thế kinh người hướng hắn chen chúc mà đến ——"Bạch tiên sinh, đối với hành động anh dũng của phu nhân ngày hôm qua, xin hỏi ngài có muốn nói gì không?"

Gì, hành động anh dũng?

“Bạch tiên sinh, cũng không thể được theo chúng ta nói nói ngươi ngày thường cùng Dư Xảo Xảo tiểu thư ở chung tình huống?"

“Xin hỏi, tiên sinh cùng với phu nhân, thích làm việc nghĩa sao?"

“Bạch tiên sinh......"

Cùng một vấn đề kí giả không ngừng hướng Bạch Chấn Hạo hỏi, hắn giống như động vật quí hiếm bị vây quanh không có đường lui, lại trượng nhị kim cương sờ không rõ ràng lắm tình huống.

“Chờ, chờ một chút, không cần tới gần tôi như vậy......" Mắt thấy chính mình cũng sắp cũng bị máy móc đó bao phủ, Bạch Chấn Hạo nhanh lên tiếng chống cự.

Đang lúc tình huống hỗn loạn hết sức, đột nhiên lão phụ nhân đột phá vòng vây về phía hắn, dám đem hắn đụng vào đại môn nhà trọ ——

“Cám ơn, thật là thật cám ơn ngài, trừ bỏ cảm kích, ta thật không biết ta nên làm những gì!" Phụ nhân cơ hồ là mồ hôi chảy ròng ròng nói.

Cảm kích? Cám ơn? Kỳ quái, hắn vốn không quen biết vị phụ nhân này, làm sao lại hướng hắn nói lời cảm tạ? Nhưng lại dùng phương pháp kì quái như vậy để cảm tạ.

“Vị phu nhân này, xin hỏi, vì sao muốn nói với tôi lời cám ơn?" Bị nhốt ở góc Bạch Chấn Hạo buồn bực nói.

Gần nhất hắn trừ bỏ đến Băng Cốc đi công tác một chuyến, tận lực bồi tiếp đem nhân sự trong công ti điều chỉnh lại, chẳng lẽ là người nhà công nhân vì thế mà cảm kích hắn?

“Ta đương nhiên muốn nói cám ơn, Dư lão sư ngày hôm qua đã liều mạng cứu cháu của ta Vĩ Vĩ. Ta hôm nay sáng sớm đi nhà trẻ, muốn giáp mặt cùng nàng nói lời cảm tạ, nhưng là nàng rất bề bộn, không muốn xuất hiện, cũng không thu lễ vật của ta, cho nên ta ngàn lần hỏi han, vạn lần hỏi han hướng những người khác hỏi địa chỉ của Dư lão sư, mới đến nơi này chờ, hy vọng có cơ hội có thể tự mình cùng nàng nói cám ơn."

Tiếp theo nàng vội vàng lấy ra hộp hoa quả, mười phần nhiệt tình nhét vào trong lòng Bạch Chấn Hạo, “Đây là một chút thành ý, hy vọng Bạch tiên sinh có thể nhận lấy."

Bạch chấn hạo giơ hai tay lên cao, “Đợi chút, vị phu nhân này, bà nói...... Xảo Xảo cứu cháu của bà?"

“Đúng vậy, ngày hôm qua nhà trẻ có kẻ trộm xâm nhập, kẻ trộm lấy đao kèm cháu của ta, tình huống nói có bao nhiêu nguy cấp, Dư lão sư cơ linh, làm bộ nguyện ý làm con tin, thế này mới để cho cháu trai ta thuận lợi trốn thoát, tiếp theo, tuy nàng là con gái nhưng rất khoẻ vật tên trộm xuống đất, rất lợi hại đi! Ta nói, nàng quả thực là nữ hiệp của hiện đại......"

Bạch Chấn Hạo cười nhạt: “Không có khả năng!" Phủ định hoàn toàn lời nói của vị phu nhân kia.

Nếu là người khác còn chưa tính, nói là Xảo Xảo a, là vợ yêu ôn nhu của hắn a. Lấy nhận thức của hắn đối với Xảo Xảo, nàng ôn nhu bị bảo hộ đều không còn kịp rồi, làm sao có thể như thế dũng mãnh phi thường chế phục kẻ trộm?

“Bạch tiên sinh, là thật, đêm qua, toàn bộ người Đài Loan đều xem tin tức trong tivi nhìn thấy một màn như vậy, Bạch phu nhân thật sự thực dũng mãnh phi thường, nàng quả thực là cứu tinh a!" Cửa nhà hàng xóm đối diện, thật vất vả chen vào cái vòng nhỏ hẹp truyền thông vây quanh, hưng phấn gia nhập đối thoại.

Truyền thông vây vòng luẩn quẩn, không ngại có người lời nói lạnh nhạt toát ra một câu, “Công phu này sẽ không phải đều là bình thường ở nhà đánh lão công luyện tập đi?"

“Khó trách có đôi khi trong phòng đều truyền ra tiếng va chạm."

“Thật vậy chăng? Bạch tiên sinh bình thường cũng cùng lão bà ở nhà như vậy đánh nhau luyện tập?" Phóng viên truyền thông chạy nhanh hỏi.

Bạch Chấn Hạo đằng đằng sát khí thưởng một cái nhìn chằm chằm, ngăn chặn bọn người kia chứng thực ngôn luận, “Mời các vị không nên nói bậy nói bạ."

“Bạch tiên sinh, chẳng lẽ ngài cũng chưa thấy tin tức sao?" Một gã nữ phóng viên buồn bực hỏi.

“Tất cả mọi người trước an tĩnh lại." Bạch Chấn Hạo bình tĩnh nói: “Ta ngày hôm qua ban đêm mới trở về, quả thật còn không có thời gian xem tin tức. Bất quá, các ngươi có thể hay không là lầm? Vợ ta, là người rất thiện lương, cũng rất tình cảm, nhưng là, nàng là cần người khác bảo vệ mình, làm sao có thể tay không đi chế phục kẻ bắt cóc, còn võ công phi phàm? Chuyện này quá hoang đường."

“Không tin, ngài có thể hỏi các phóng viên của đài truyền thông, bọn họ có tất cả hình ảnh chuyện ngày hôm qua."

Bị ồn ào như vậy, truyền thông phóng viên lại giống như phát điên vây quanh hắn, mỗi người đều chờ phản ứng của hắn, một chiếc lại một chiếc Microphone đều lẻn đến trước mặt hắn, Bạch Chấn Hạo mất một phen công phu, mới có thể bỏ xa đám phóng viên, chạy nhanh trở lại văn phòng.

Suy nghĩ như nước, Bạch Chấn Hạo ngồi yên ở trên ghế da trong văn phòng hồi lâu.

Bất luận hắn nghĩ như thế nào, chính là không thể đem vợ yêu ôn nhu động lòng người của hắn cùng với người con gái mà mọi người nói anh dũng chế phục kẻ bắt cóc cường hãn ở cùng một chỗ.

Huống chi, lúc ấy kẻ trộm trong tay còn có dao nhỏ!

“Xảo Xảo không có khả năng làm loại chuyện này, không có khả năng...." Hắn đè xuống điện thoại nội tuyến, “Trần thư ký, vào đây một chút."

Bạch Chấn Hạo đưa cho hắn danh thiếp của vị phóng viên, “Lập tức liên hệ người này, tôi muốn tin tức về nhà trẻ ngày hôm qua, bất kể chuyện gì, bảo hắn chuyển một phần cho tôi. Mau!"

Trần thư ký không rõ, nhưng là nhìn thấy trên mặt hắn biểu tình nghiêm túc, không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nghe lệnh làm việc.

“Dạ, tổng giám đốc." Cầm danh thiếp nhanh chóng rời đi.

Văn phòng không có một bóng người, Bạch Chấn Hạo lâm vào trầm tư....

Nhất định đã xảy ra hiểu lầm gì đó, nếu không, vì sao hắn quen thuộc vợ mình như thế, cùng Xảo Xảo trong mắt mọi người, chênh lệch to lớn như thế?

************

Trong phòng hội nghị, Bạch Chấn Hạo phá lệ buông công tác, một mình ở bên trong. Rèm cửa sổ đều bị buông, chỉ còn lại màn hình máy tính đang hiện hình ảnh, phát ra quang mang lóe sáng.

“Ta chỉ là không thể chịu đựng được có người đe dọa học sinh của ta!" Hình ảnh người con gái này hiện lên màn ảnh, mười phần bình tĩnh nói.

Tiếp theo, nàng nghiêm túc đối với  phỏng vấn truyền thông hạ lệnh trục khách, “Thỉnh các vị rời đi đi, chúng ta còn đi học, thỉnh không cần lại quấy rầy chúng ta, được không?"

Nữ tử xoay người, giống như anh hùng đi vào phòng học.

Bạch Chấn Hạo đè xuống tạm dừng, hoang mang, càng đem tin tức này trong đầu nhìn một hồi.

Động tác như vậy lặp lại, thẳng đến hắn rốt cuộc nghĩ không ra lí do gì thoái tháclại thầm nói không phải sự thật.

Hắn buông tha cho, hạ điều khiển từ xa, chịu khiếp sợ tựa lưng vào ghế ngồi.

Khuôn mặt giống nhau, âm điệu giống nhau, bất đồng duy nhất, là hình ảnh người con gái rất dũng cảm kiên cường, mà trong trí nhớ của hắn lão bà rất mảnh mai yếu đuối.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy đang xảy ra?

Vì sao trong tivi chiếu tin tức Dư Xảo Xảo, cùng nhận thức của hắn về Dư Xảo Xảo một chút cũng không giống nhau?

Tin tức hình ảnh, nàng mạo hiểm như vậy lại không chỗ nào sợ hãi đoạt được đao trong tay kẻ trộm, thủ đoạn lưu loát chế phục một người đàn ông, nhưng là,trong nhận thức của hắn Dư Xảo Xảo là người ôn nhu trìu mến, đơn thuần thiên chân như là thiên sứ, mỗi đêm đều mềm mại ngủ ở bên cạnh hắn, coi hắn là người nàng sùng bái duy nhất.

Hắn thật là rất chấn kinh rồi!

Bạch Chấn Hạo thật lâu không thể hoàn hồn, đột nhiên, điện thoại trong túi tiền vang lên......"Alo?"

“Chấn Hạo, anh còn ở công ty sao? Hôm nay không trở về ăn bữa tối sao?"

Gọi điện thoại tới là vợ của hắn...... Không, Bạch Chấn Hạo có điểm thác loạn, muốn làm rõ ràng người gọi điện thoại đến là ngưuoi ở trong tivi kia cường hãn Dư Xảo Xảo, hay là Dư Xảo Xảo ôn nhu đáng yêu mỗi đêm ngủ ở bên cạnh hắn.

Đợi chút, hắn có chút hoang mang, có quá nhiều vấn đề cần hắn làm rõ! Hắn muốn chân tướng, một cái chân chính đích thực.

“Anh lập tức trở lại." Hắn đối với điện thoại nói.

“Vâng, hôm nay bữa tối có canh mà anh thích nhất a!" Nàng cười nói ra mỹ vị, sau đó vui vẻ treo điện thoại.

Đưa tay vuốt tóc, Bạch Chấn Hạo đóng nguồn điện, thất hồn lạc phách..... Không, hắn chính là bởi vì vừa mới đi công tác trở về, còn nữa tâm tình rất chấn kinh rồi, đến nỗi tinh thần có chút không ổn định.

Ngồi trên ghế điều khiển, hắn không như dĩ vãng tự tin, chính là công thức hoá khống chế tay lái, mười phút lộ trình, hắn cố gắng thu thập suy nghĩ lung tung của chính mình.

Xe đi về nhà trọ, cứ việc này đi qua hàng xóm còn đối hắn chỉ trỏ, nhưng mà sau khi mở cửa khóa, Bạch Chấn Hạo phát hiện, hết thảy đều không có thay đổi —— dép lê vẫn như cũ sắp đặt ở trước cửa, chờ hắn sau khi trở về có thể trực tiếp đi vào. Tại phòng bếp, vợ của hắn mặc tạp dề, bận rộn thuần thục sắp xếp bữa tối.

Hắn tiến lên, cũng giống như ngày trước mở miệng, “Xảo Xảo, anh đã trở về, có cần hỗ trợ hay không?"

Nàng trả lời, lại không có thay đổi, thúc giục hắn rời đi phòng bếp tràn ngập khói dầu, thúc giục hắn đi tắm rửa nghỉ ngơi, về phần quần áo hắn tắm rửa, cũng là không có sai biệt chỉnh tề bầy đặt ở trên giường.

Trên bàn cơm, Dư Xảo Xảo phát hiện đến hắn đang hoảng hốt, làm như có chuyện trọng yếu làm cho hắn thực buồn rầu.

“Làm sao vậy?"

“Không có việc gì." Hắn rất nhanh trả lời, giả bộ bình thường.

Nhưng là, hắn trả lời quá nhanh, trong mắt Dư Xảo Xảo, có cảm giác giấu đầu hở đuôi.

Có lẽ là công tác có chuyện tình đi!

Nam nhân luôn không dễ dàng tố khổ, mặc dù thân là vợ, Dư Xảo Xảo cũng không hỏi quá nhiều, chỉ có thể sắm vai tri kỷ, để cho hắn sau giờ làm việc cảm nhận được thoải mái.

Bọn họ cơm nước xong, cùng nhau ngồi ở trong phòng khách ăn quả, ngẫu nhiên nói xong vài câu không quan hệ.

Kiềm chế không được tò mò trong lòng, Bạch Chấn Hạo đột nhiên hỏi: “Xảo Xảo, mấy ngày nay không phát sinh chuyện gì chứ?"

Dư Xảo Xảo dịu dàng nở nụ cười, “Làm sao phát sinh chuyện gì."

“Vậy là tốt rồi." Hắn yên lặng ăn táo. Tiếp theo còn nói: “Hôm nay ở nhà ăn công nhân, nghe được có người đang đàm luận cùng nhau về tin tức nhà trẻ tao thưởng, nghe nói thực mạo hiểm, có tiểu bằng hữu cùng lão sư bị kèm hai bên. Bất quá sau lại giống như viên mãn kết thúc."

Dư Xảo Xảo tim đập nhanh, giả bộ tự nhiên, “Có tin tức này a, em như thế nào không chú ý tới......"

“Bất quá, kẻ trộm kia cũng thật sự là đáng giận, xông vào nhà trẻ phạm án. Xảo Xảo ——" hắn nhìn về phía thê tử.

“Ừ, chuyện gì?"

“Nếu, anh là nói nếu, vạn nhất trong thời gian công tác em gặp lại chuyện này......"

“Em nhất định sẽ đầu hàng, để cho kẻ trộm đem tiền lấy đi, tuyệt đối sẽ không theo kẻ trộm phát sinh xung đột." Dư Xảo Xảo nói rất nhanh, tựa hồ là muốn lau chùi cái gì, “Em biết em thực nhát gan, em dù sao chính là một thiếu nữ nhỏ, căn bản không có biện pháp cùng kẻ trộm đối kháng, nhưng là em sẽ làm cho chính mình rời xa nguy hiểm."

“Vậy là tốt rồi. Nghe, anh chỉ muốn em an toàn là tốt rồi, cho dù em không đi công tác, cuộc sống của chúng ta cũng không khó khăn, anh không hy vọng công tác của em mang đến cho em nguy hiểm."

“Vâng, em biết, em nhất định sẽ chiếu cố tốt chính mình." Nàng giống cái tiểu cô nương, tựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn làm nũng, mê luyến nhìn hắn, khóe mắt thản nhiên lộ ra ý cười.

Cuộc sống hoàn mỹ như vậy không có một tia tỳ vết nào. Nhưng mà hoàn mỹ như vậy, làm cho sự khó hiểu trong lòng Bạch Chấn Hạo không cách nào tiêu tan.

Dư Xảo Xảo lừa gạt hắn! Nàng vừa mới nói lời, lộ ra dấu vết, cứ việc nàng cực lực lau chùi, nhưng lại giấu đầu lòi đuôi.

Bạch Chấn Hạo nhắm chặt đôi môi, cái gì đều không có nói, rõ ràng quả táo thực rất ngọt, ở trong miệng lại có chút chát.
Tác giả : Lục Phong Tranh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại