Vào Nhà Mỹ Nữ Tổng Tài

Chương 67

"Gì?" Hạ Quân Thần xấu hổ nuốt nước bọt, cái nào cũng không được a!

"Muốn chị lặp lại một lần sao? Chị hỏi em là muốn đi tắm hay muốn chị làm---?"

"Dừng lại! Em đi pha nước cho chị tắm!" Đánh gãy lời nói Lăng Khiêm Hi, Hạ Quân Thần nhanh chân chạy về hướng phòng tắm.

Khóe môi Lăng Khiêm Hi vui vẻ cong lên, lập tức kéo cửa bước vào.

"Chị nói em tắm chung với chị, em đứng đây pha nước cho chị làm gì?" Lăng Khiêm Hi không chút do dự cởi khóa chiếc áo khoác màu trắng, quần áo xuôi theo da thịt trắng nõn bóng loáng của cô rơi xuống mặt đất. Tiện đà đưa hai tay ra sau lưng, nhanh nhẹn tháo nút thắt nội y, ngay sau đó quần cũng bị cởi ra. Ánh sáng ấm áp trong phòng tắm khiến thân thể cô càng phủ thêm một tầng quyến rũ, như một nữ thần không nhiễm bụi trần.

Con ngươi trong veo của Hạ Quân Thần lóe sáng, nhìn thẳng vào cơ thể Lăng Khiêm Hi, toàn bộ không gian xung quanh tràn đầy không khí ái muội.

"Mau cởi đồ ra."

"Ở đây em không có đồ để thay, làm sao tắm?"

"Ai quan tâm? Bị tên kia nắm tay rồi, em phải tắm cho chị!"

Bị tên kia nắm tay? Nàng bị Allen nắm tay hồi nào? Hạ Quân Thần trừng lại ánh mắt Lăng Khiêm Hi, không khỏi thắc mắc, chị ấy đang ghen sao?

Dòng nước chảy lên da thịt mềm mại, môi Lăng Khiêm Hi hơi nhếch lên, ánh mắt trêu chọc nhìn thẳng tắp về phía Hạ Quân Thần, dường như muốn nói lên thật nhiều điều, tản ra sự xinh đẹp mê hoặc lòng người.

"Còn không tới đây?"

Lăng Khiêm Hi vươn tay kéo Hạ Quân Thần vào vòi hoa sen, lại không ngờ Hạ Quân Thần trượt chân, toàn thân lung lay một chút liền áp lên người Lăng Khiêm Hi.

"A---" Đau đớn hô một tiếng, Lăng Khiêm Hi ngã xuống sàn phòng tắm, thắt lưng bị đập mạnh khiến cô choáng váng, mà Hạ Quân Thần, thật trùng hợp ngã lên bộ ngực mềm mại của cô.

"Xin lỗi..."

Tư thế hiện tại của hai người thật xấu hổ, mặt Hạ Quân Thần thoáng hồng, ho khan một tiếng để che giấu sự bối rối trong lòng, đưa tay đỡ lấy Lăng Khiêm Hi. Người nằm trên mặt đất hai má ửng đỏ, ánh mắt mông lung mê say, mái tóc dài được điểm vài giọt nước lấp lánh, đôi môi nhẹ mỉm cười, gương mặt toát lên vẻ ôn nhu.

Hạ Quân Thần sửng sốt, đẹp quá! Hai năm không gặp Lăng Khiêm Hi lại lột xác ngày càng thành thục, gợi cảm. Chỉ cảm thấy trong lòng có từng đợt khô nóng trào dâng, khiến nàng xém chút nữa mất đi lý trí.

Tiếng chuông di động phá vỡ không gian ý loạn tình mê này, Hạ Quân Thần đứng dậy đi tiếp điện thoại, "Alo, vâng, được, em sẽ chuẩn bị đi."

Thanh âm ở đầu kia điện thoại rất vang dội, giọng nói này rõ ràng là Allen!

"Đau quá, mau đỡ chị đứng lên." Vẻ mặt Lăng Khiêm Hi nhanh chóng biến đổi, miệng than thở, bắt đầu giả bộ diễn kịch. Bất kể cô còn hình tượng hay không, vợ mình sắp bị người đàn ông khác bắt cóc, tất nhiên cô phải bày kế một chút.

"Chị bị ngã có sao không?" Mặt Hạ Quân Thần vô cùng quan tâm.

Quả nhiên có thể dùng khổ nhục kế!

"Ách... chỗ eo bị đụng rất đau, còn nữa, ui da... trên lưng cũng đau..." Lăng Khiêm Hi nhíu mày, thừa cơ ngã vào lòng Hạ Quân Thần, tay như có như không cọ vào ngực của nàng. Hắc hắc, cắn câu rồi! Tội lỗi, tội lỗi quá!

"Vậy làm sao giờ, trước mắt chị cứ nghỉ ngơi ở đây đã."

"Không được, hình như trật chân rồi, em xoa cho chị đi..." Tay Lăng Khiêm Hi chống eo, toàn thân dựa hẳn vào người Hạ Quân Thần, nằm sấp trên giường.

Bàn tay Hạ Quân Thần đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Lăng Khiêm Hi nhẹ nhàng xoa bóp, ôn nhu hỏi, "Đỡ đau chưa?"

Mềm mại như vậy, da thịt được đụng chạm, cảm giác quen thuộc này rất thoải mái! Trong lòng Lăng Khiêm Hi phát nhạc, quả nhiên Tiểu Quân vẫn luôn thiện lương như vậy... Thật dễ lừa! Đây chính là lợi thế cho cô chiến thắng!

"Catherine, em ở trong này sao?" Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nam hùng hậu phá tan sự ấm áp trong căn phòng.

Hạ Quân Thần quay đầu, hướng về phía cửa hô, "Vâng, anh xuống dưới lầu trước chờ em, em ra liền." Nàng lại nhìn Lăng Khiêm Hi vui vẻ mỉm cười, "Chiều nay em phải tham dự một buổi..." Chưa nói xong lại cảm thấy không đúng, nhất thời ngừng lại, nàng không nhất thiết phải nói toàn bộ mọi chuyện cho Lăng Khiêm Hi! Quan hệ của hai người hiện tại cũng chưa tới mức bạn bè, bất quá có thể xem là----- gặp lại một người xa lạ từng quen biết?

Hạ Quân Thần sửa sang lại quần áo, kéo cửa ra một khe nhỏ, nghiêng người lách qua đi ra ngoài, rồi sau đó khép lại.

Gương mặt Lăng Khiêm Hi chợt lóe lên mất mác, hiện tại cô đang ghen, vô cùng ghen tị! Chẳng lẽ trong lòng Hạ Quân Thần không hề tồn tại chút cảm xúc nào dành cho mình sao? Một câu nói của tên kia, em ấy lập tức bỏ lại mình đang bị thương mà chạy đi.

Bất luận dùng cách gì, cô nhất định sẽ theo đuổi đến cùng, phải đem được em ấy trở về.

"Em định cứ như thế mà tha thứ cho cô ấy?" Allen nhếch miệng cười, cầm lấy cây súng trong tay Eric, khép khờ mắt, làm động tác nhắm thẳng vào Hạ Quân Thần, miệng phát ra một tiếng [Băng]

"Đừng đùa, sao anh lại tới đây?"

Vẻ mặt Allen trở nên bí hiểm, "Anh không đến đây, chỉ e rằng em thoát thân không được."

"Vô lý, sao lại không?" Hạ Quân Thần trợn trắng mắt, nàng thoạt nhìn dễ bị lừa đến vậy sao?

"Nhưng mà em... sao lại ướt?" Một chữ hai ý nghĩa, Allen cười trộm, con ngươi xanh đậm đảo qua khuôn mặt Hạ Quân Thần.

Biểu tình Hạ Quân Thần hơi mất tự nhiên, trừng Allen, tức giận nói, "Đi về thay đồ."

=====

Đặt máy sấy xuống, Lăng Khiêm Hi nhàn nhã kéo chặt dây thắt, bước ra khỏi phòng tắm, đối gương lấy tay vuốt lại tóc, nở ra một nụ cười tự tin, nhất định cô sẽ không thua! Tấm gương tỉ mỉ đem sự thành thục quyến rũ của cô, cũng nhưng dáng người xinh đẹp cao gầy hoàn mỹ kia khắc họa lại rõ nét

Lăng Khiêm Hi đi đến cạnh tủ rượu, rót ra ly một dòng rượu đỏ, bắt chéo hai chân thon dài, ngồi trên sô pha tinh tế thưởng thức, thuận tay bấm mở TV. Bên trong đang truyền hình trực tiếp buổi biểu diễn thời trang hàng đầu Paris, trên thảm đỏ, dáng người Catherine nhỏ xinh phối cùng chiếc đầm dài màu đen, cả người toát lên vẻ cao quý, gợi cảm, lạnh lùng, khí chất thần bí. Hướng về bốn phía hơi hơi gật đầu, khuôn mặt trắng nõn treo một nụ cười tươi như hoa, tựa như mặt hồ đang nhẹ nhàng gợn sóng.

Lăng Khiêm Hi vươn tay duỗi người, tìm được điện thoại để bên cạnh, bấm một dãy số, di động của Eric ở cách vách liền vang lên.

"Cậu biết Allen và Catherine có quan hệ thế nào không?"

"Không rõ lắm..." Eric nói có chút vòng vo, thật ra anh không được phép nói gì cả, Allen có dặn dò qua, không thì tình anh em sẽ tan vỡ. Anh cũng bị uy hiếp, chỉ có thể thầm xin lỗi Lăng Khiêm Hi.

"Giúp tôi cho người đi theo bọn họ, phát sinh chuyện gì phải báo lại." Lăng Khiêm Hi nói xong liền cúp điện thoại. Hình ảnh trong TV cô xem không nổi, hiện tại cô có cảm giác tình hình đã trở nên rất nghiêm trọng, hiếp bức từng tế bào thần kinh của cô.

"Brian, theo dõi Catherine." Eric hướng tới thủ hạ ở bên cạnh, bắt đầu phân phó.

"Theo dõi Catherine?" Người này đang đùa hả? Allen với Catherine thân thiết như vậy, bắt mình theo dõi cô ấy không phải đi hứng đạn sao?

Eric đánh một phát xuống đầu cậu ta, quát, "Ngu ngốc, nói cậu làm thì cậu cứ làm, anh sẽ thông báo một tiếng cho Allen."

=====

"Lão đại, một tiếng sau có cuộc giao dịch ở lâu đài cổ. "Nhìn qua xung quanh, một thủ hạ nói nhỏ vào tai Allen.

"Dẫn theo một số anh em, Dave rất lanh lợi, cuộc giao hàng* này không thể sơ xuất." Allen vỗ vỗ bả vai người nọ, xoay đầu nhìn Hạ Quân Thần.

*ma túy ấy

Hạ Quân Thần nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt không quan tâm, chuyện Allen mua bán cái kia nàng mặc kệ, nàng đối với anh cũng như mượn một mái hiên để trú thôi.

"Em về nhà trước." Cũng không cần dặn dò chú ý an toàn gì đó, Allen không phải đặc thù quan tâm của nàng.

"Đợi đã, đi ra đây." Allen mở miệng nói.

Brian từ trong góc hẻo lánh chậm rãi đi ra, hướng Hạ Quân Thần cúi người, "Tiểu thư Catherine!"

Hạ Quân Thần gật gật đầu, "Cậu là?"

"Cậu ta do cô ấy phái tới theo dõi chúng ta!" Allen ái muội cười, hai người này chơi trò gì vậy! Rõ ràng yêu nhau bán sống bán chết a! Nhưng không biết vị tiểu thư Laura xinh đẹp kia đắc tội Catherine chuyện gì, em ấy quyết tâm không nhượng bộ, chịu thôi, chỉ trách cô ấy xui xẻo!

"Ồ? Theo dõi?" Hạ Quân Thần điềm nhiên cười, trong mắt chợt lóe một tia giảo hoạt, hướng Allen chớp chớp đôi mắt to quyến rũ, "Diễn một màn với em, chỉ mười phút thôi."

"Diễn cái gì?" Allen mơ hồ hỏi.

"Anh đoán xem, nếu cô ấy biết hai chúng ta làm chuyện không nên làm, có đuổi tới trong vài phút không?" Vừa nghĩ đến vẻ mặt ghen tuôn của Lăng Khiêm Hi, Hạ Quân Thần liền đắc ý, hắc hắc! Năm đó chị ấy vô tình vứt bỏ mình, hiện tại đã biết sai sao? Muốn hối cải? Cũng phải để nàng xem xem có bao nhiêu thành ý, không phải sao?

"Thật sao?" Tim Allen bắt đầu đập loạn, nhìn chằm chằm Hạ Quân Thần, nụ cười có chút quỷ dị. Hạ Quân Thần vô cùng xinh đẹp, am hiểu lòng người, lại có tài hoa, là người yêu lí tưởng trong mắt biết bao người đàn ông? Anh có tâm ý với em ấy đã lâu, đáng tiếc trong lòng em ấy vẫn luôn nhớ Lăng Khiêm Hi, không còn cách để xuống tay mà thôi.

Trán Hạ Quân Thần toát ra mấy vạch đen, Allen bị nước chảy vào đầu sao? Mệt cho anh ta là người đứng đầu xã hội đen.

"Em nói là âm thanh, nghe giống là được, không cần anh rút kiếm ra trận." Là âm thanh hoan ái, anh ta không hiểu sao?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại