Vào Nhà Mỹ Nữ Tổng Tài

Chương 58

"Tiểu Lữ giúp tớ đi, hiện tại tớ mới phát hiện được tớ yêu em ấy rất nhiều, nhìn thấy em ấy đối tốt với cô gái khác, trong lòng tớ còn khó chịu hơn bị dao cắt." Giang Ức Quân hung hăng đập đầu vào gối.

Lương Lữ nhìn bộ dạng này của cô ấy không khỏi đau lòng, "Cánh tay cậu không sao chứ? Cậu tự băng lại sao?"

"Là cô ta băng cho mình, cánh tay bị cô ta chạm tới tớ thật sợ bẩn." Mặt Giang Ức Quân đầy khinh thường, "Tiểu Lữ, cậu quen biết rộng, nghĩ cách làm Khiêm Khiêm và cô ta chia tay được không?"

"Quân Quân, cậu thay đổi..." Trước kia cậu ấy sẽ không như vậy, luôn thản nhiên phóng khoáng, chỉ vì thiếu chủ kiến trong tình cảm, nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ, năm năm này cậu ấy đã trải qua chuyện gì? Tại sao lại trở thành một người tham lam như vậy?

"Không, cậu không hiểu! Cậu không hiểu được nỗi đau khi người mình nhung nhớ sớm tối lại đi yêu thương người khác, cậu không hiểu!..." Giang Ức Quân cuồng loạn dọa đến Lương Lữ.

"Nhưng Lăng Khiêm Hi không phải món đồ chơi của cậu, cậu không thấy được dáng vẻ em ấy điên cuồng đi tìm cậu, chính mắt tớ thấy em ấy dầm mưa cả đêm, nghe nói qua hôm sau bị ba mẹ cưỡng ép bắt về, ngay lúc đang phát sốt còn tự sát, Lăng gia tốn không ít tiền mới cứu được cái mạng đó. Cậu chắc chắn bây giờ cậu yêu em ấy sẽ không vứt bỏ em ấy nữa? Nếu chuyện lại xảy ra một lần nữa thì làm sao?"

"Lương Lữ, cậu có phải bạn thân của tớ không? Ngay cả cậu cũng không tin tớ sao?"

"Tớ..." Lương Lữ nhất thời nghẹn lời.

Giang Ức Quân nhân cơ hội kéo tay Lương Lữ qua nắm lại, "Bây giờ tớ chỉ còn cậu, nếu cậu không giúp tớ, tớ..."

Ánh mắt phức tạp của Lương Lữ nhìn về phía Giang Ức Quân, không nói nhiều lời nữa, yên lặng gật gật đầu.

=====

"Người đàn bà vừa rồi thật khó chiều, đòi chị dắt đi xem bộ phận này, lại đòi qua bộ phận khác, bên trong thang máy đứng soi còn hỏi thang máy các cô sao lại chiếu tôi béo như vậy?" Dương Phàm học theo dáng vẻ lắc lư đầu của người đàn bà kia, hai tay chống eo, mặt đầy khinh bỉ, "Lạy! Bà chưa từng soi gương xem chính mình sao? Bà già, theo như dáng người ngài, ai nói ngài giống heo đâu? Đó là sỉ nhục heo! Người như khủng long, giọng nói như loa phát thanh, là con t*ng trùng sống sai trong lịch sử nhân loại, đờ mờ!"

Hạ Quân Thần và Dư Uyển Nhu bốn mắt nhìn nhau. Trâu bò! Chửi liên tục vẫn chưa dừng. Gặp một người đàn bà chanh chua không đáng sợ, đáng sợ là... đồng thời gặp cả hai!

Âm thanh giày cao gót ma sát xuống mặt sàn cạch cạch truyền đến, ánh mắt Dư Uyển Nhu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên nền đá cẩm thạch, theo phản xạ lôi kéo góc áo Dương Phàm.

"Làm gì vậy?" Hiển nhiên Dương Phàm vẫn chửi chưa đã, bắt đầu vẻ mặt còn muốn thao thao bất tuyệt* của cô.

*Nói không ngừng nghỉ.

"Chào Lăng tổng!"

Lăng Khiêm Hi nhìn chằm chằm Dương Phàm, pha chút trêu chọc nói, "Cô không đi chửi thuê thật đáng tiếc, không được dạy hư Tiểu Quân nhà tôi!"

"A?" Dương Phàm hoàn toàn bị dọa hoảng sợ, vừa rồi cô nhìn quanh bốn phía không thấy ai mới lên tiếng chửi a! Thế nhưng Lăng tổng lại đi đến nghe được, lập lức điều chỉnh thái độ chính mình, xấu hổ nói, "Sẽ không, sẽ không..."

"Tiểu Quân, chị đã giúp em xin phép tổng giám đốc, cùng nhau nghỉ làm đi, hôm qua Tiểu Tuyết vừa chuyển vào biệt thự mới mua ven biển, nghe nói phong cảnh đẹp lắm!" Đôi môi Lăng Khiêm Hi ưu nhã cười, xem ra chị ấy đang vui vẻ. Đầu giờ chiều đi ra biển chơi là vô cùng hợp lý, nhưng là Khiêm Khiêm xin phép tổng giám đốc giúp cô?

Gương mặt Hạ Quân Thần đầy thắc mắc nhìn Lăng Khiêm Hi, mông lung hỏi, "Tổng giám đốc đồng ý chứ?"

"Đương nhiên, chị và tổng giám đốc là quan hệ gì chứ? Cô ấy là người tốt, lập tức đồng ý." Lăng Khiêm Hi híp mắt quan sát ba người bất động đang trợn mắt há hốc mồm trước mặt, đôi mi thanh tú hơn hơi nhướng, bình tĩnh nhàn nhã nói, "Vẻ mặt của mấy người là sao? Không đúng hả! Tổng giám đốc không đối xử tốt với mấy người sao? Tất cả bị trừ lương!"

Trời ơi! Người này đang giỡn sao? Tình huống gì đây? Trong thời gian làm việc chạy tới chọc các cô? Hành động ngây thơ của người đẹp trước mặt này chính là khối băng Lăng tổng của các cô sao?

"A..."

"Ách..."

"Ngài ấy rất tốt..." Trên trán ba người phủ đầy hắc tuyến, hết chỗ nói rồi.

Lăng Khiêm Hi hài lòng gật gật đầu, hướng Hạ Quân Thần ngoắc ngoắc đầu ngón tay, "Đi thôi."

=====

"Bỏ đi, không muốn chết thì đừng thắng em!" Hồ Ngạo Tuyết hung tợn trừng Bao Tử, ném bài trong tay đi. Cô gái này, đánh bài cũng bá đạo đến vậy.

"Tiểu Tuyết, lúc nào cũng thích bắt nạt Bao Bao." Một giọng nói trêu ghẹo vang lên.

Đầu Hồ Ngạo Tuyết không xoay liền nói, "Lăng Khiêm Hi tới rồi, đấu địa chủ không, bốn người có thể đấu đôi."

"Cậu chơi ăn gian như vậy mình không thèm chơi với cậu." Lăng Khiêm Hi ôm lấy eo Hồ Ngạo Tuyết, dựa vào người cô, nhìn nhìn bài, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, "Vận may của cậu thật nhiều a!" Sau đó thong thả dựa người vào sô pha, ngắm nghía xung quanh, nói, "Nơi này thật tuyệt! Cách biển gần như vậy, cậu không sợ sóng thần hả? Bất quá cũng được, đồ dùng cần thiết đều mua cả rồi, chỉ còn chờ kết hôn."

"Ngậm lại cái miệng quạ đen của cậu." Hồ Ngạo Tuyết trừng to mắt liếc Lăng Khiêm Hi, "Sao vậy, Lăng tổng cũng có hứng thú sao? Kế nhà mình có một căn, có thể bồi dưỡng tình cảm hai ta thật tốt."

"Tính tổng cộng cũng tầm hơn một ngàn vạn*? Cảm tình tốt thì tốt, mình mua không nổi."

*Tầm 34 tỉ mấy VNĐ ấy

"Này, không phải Lăng thị sắp phá sản chứ? Mình thấy tập đoàn mấy cậu đầu tư cổ phiếu là chính, ngày nào đó có chuyện liền tán gia bại sản, may là mình không đầu tư." Hồ Ngạo Tuyết chế nhạo cô.

"À, thị trường gần đây rất tốt, giá cổ phiếu của công ty tăng vọt, cậu thật sự không có ý định đầu tư sao?"

"Mình cám ơn cậu a!" Hồ Ngạo Tuyết mỉm cười cảm kích nhìn cô.

"Đây, Riesling, loại cậu thích nhất." Bao Tử rót một ly rượu đưa qua cho Lăng Khiêm Hi, cô nhận lấy, mùi thơm ngọt ngào nhàn nhạt xông vào mũi, tay nhẹ đung đưa cái ly, vết rượu dính trên vách ly vẽ thành một vòng tròn hoàn hảo.

Lăng Khiêm Hi đặt ly rượu lên môi, rượu nho chậm rãi chạy qua yết hầu, mang theo một chút vị ngọt, hương vị nồng ấm kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng dây thần kinh, phản phất hình ảnh dòng sông Rhine thơ mộng.

Hất tóc lên lại thấy Hạ Quân Thần không biết từ bao giờ đã chạy đi rót một ly đầy rượu. Lăng Khiêm Hi không nói gì, trừng nàng một cái, Hạ Quân Thần le lưỡi, ngoan ngoãn cầm ly rượu đặt lại trên bàn.

Lăng Khiêm Hi cười khẽ, nâng ngón trỏ vuốt mũi nàng, nhẹ quát một chút, "Cô bé, lại muốn uống say để về nhà hành hạ chị sao?"

"Uống say?"

"Hành hạ?"

Vẻ mặt của ba người này là sao?!

"Ý mình nói em ấy uống say về nhà mình lại phải tắm giúp."

"Nga---" Ba người ra vẻ đã hiểu. Chu Hàm cười tủm tỉm đi đến trước mặt Hạ Quân Thần, cúi lưng, ánh mắt chuyển động trên mặt nàng, "Cô bạn nhỏ, lớn đến vậy còn để vợ em tắm cho sao?"

Hạ Quân Thần bị Chu Hàm nhìn chằm chằm vô cùng ngượng ngùng, mím môi, tầm mắt chạy lung tung trên người cô.

"Được rồi, cậu đừng bắt nạt Tiểu Quân nhà mình." Lăng Khiêm Hi tươi cười nhẹ nhàng kéo Hạ Quân Thần vào lòng mình, quay đầu đối Hồ Ngạo Tuyết nói, "Gọi tụi mình tới đây không phải để coi cậu đánh bài chứ?" Cô nhìn bãi cát thênh thang bên ngoài, rất nóng lòng muốn đi ra, đứng đậy đẩy cửa kính, gió biển mát mẻ thổi tới nghênh đón, mặt biển yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài cơn sóng nhỏ tiến vào vuốt ve bờ cát. Quay đầu nhìn về mấy người phía sau, "Này chị em, còn thất thần làm gì? Thay đồ bơi đi tắm biển thôi!"

"Đồ bơi để trên lầu, đi theo mình." Hồ Ngạo Tuyết nói.

"Được! Được! Anh cũng đi thay!" Ánh mắt nóng rực của Bao Tử nhìn chằm chằm mấy cô gái, khó nén được vẻ phấn khích.

Bước chân Hồ Ngạo Tuyết dừng lại, nụ cười tắt mất, bất mãn nhìn anh, "Anh không được đi theo, nếu có hành động gì không nên có thử xem em có phế anh không." Nói xong ánh mắt hung tợn quét một vòng trên người anh. Bao Tử lắc tay, rụt cổ lại, bất đắc dĩ cầm lấy ly rượu vừa uống hớp một hơi cạn sạch. Trong lòng thật nghẹn khuất a!

Mái tóc quăn được tùy tiện cột lên, bikini tam giác màu trắng tôn lên dáng người gợi cảm của Lăng Khiêm Hi, hoàn mỹ đến không còn gì để bắt bẻ.

"Waoo!" Ánh mắt tham lam của Hạ Quân Thần nhìn chằm chằm cơ thể Lăng Khiêm Hi, hắng giọng nói, "Cưng à, dáng người này, trổ mã khá tốt nha!"

"Thật không?" Khóe môi Lăng Khiêm Hi vẽ lên đường cong nhẹ, khom lưng, vốc nước, tạt qua người Hạ Quân Thần.

"Chị đánh lén em?" Hạ Quân Thần lắc đầu, một vài giọt nước trên tóc văng ra, mở hai tay hướng Lăng Khiêm Hi muốn trả thù, "Xem em thu phục chị! Đừng chạy."

"Đuổi theo chị đi!" Không chạy là ngốc, cô còn lâu mới ngốc.

Hai người từ dưới nước đuổi đến ven bờ, đúng là chân dài có lợi, mặc dù chỉ dài hơn mấy cm.

Chân sau lại thấy không ổn, nháy mắt thân thể Hạ Quân Thần xém tiếp xúc thân mật cùng mặt đất. Thần Ý bước nhanh qua, vươn cánh tay chặn ngang eo, ôm chặt người trong lòng, đỡ nàng đứng vững lên.

Hạ Quân Thần xấu hổ nhìn chằm chằm người trước mắt, khuôn mặt xinh xắn, mi thanh mục tú, đôi lông mi dài nhấp nháy, hai lúm đồng tiền cười rộ lên rất mê người. Nàng ho nhẹ một tiếng, "Cám ơn... Chị có thể buông tôi ra." Thần Ý bây giờ mới ý thức được hai tay còn gác trên thắt lưng nàng! Cười hì hì buông lỏng tay ra.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại