VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 383: Gặp Tử thần Sứ đồ
Cách thứ ba trông có vẻ là lựa chọn tốt nhất. Vấn đề là Turan không xác định được suy nghĩ thật sự của công tước Sigmah là gì. Nếu giờ nó đưa tay ra che chở cho cô gái đây, ông ta lại không trông chờ điều đó, nhất định phải giành khối kim loại trở về, hoặc dựa vào đó lấn tới dây dưa quan hệ với Darmil, mọi chuyện sẽ thành hỏng bét trên mọi mặt.
Mặt khác, chuyện che chở một người không thể chỉ đơn giản bằng vài lời nói. Để làm như vậy, Turan cần biết khó khăn cô nàng đang gặp phải là gì, có khi còn dính líu tới nhiều phiền phức hơn nữa.
Thật sự là khó giải quyết. Turan bất giác thở dài một hơi, bảo:
– Chúng tôi có thể đưa cô tiền. Nhưng khối vật này, cô nên trả nó về cho chủ cũ.
Sắc mặt cô gái lập tức biến đổi, thành kinh ngạc xen lẫn với hoảng hốt, thốt:
– Các người đã biết-
– Đừng lo. – Turan vội nói – Chúng tôi không có ý xấu. Quyết định vẫn là ở cô.
Cô gái chộp lấy khối kim loại, nửa chừng thì bỏ trở lại, rụt tay về. Hồi lâu, cô ta cất tiếng:
– Các người… thật sự muốn giúp?
“Không thể nói là giúp.", Turan định bảo như vậy, nhưng nghĩ rồi đáp:
– Ừm. Chuyện này đối với chúng tôi có lợi hơn là hại.
Cô gái đưa tới ánh mắt ngờ vực. Turan liền giải thích:
– Chúng tôi muốn lấy lòng đối phương. Nếu đơn giản tố cáo cô thì chỉ là ấn tượng tạm thời. Ngược lại nếu bỏ tiền ra, còn để cô chủ động trả lại món đồ, đối phương sẽ không thể xem nhẹ. Đồng thời, làm như thế cũng sẽ cho thấy rõ chủ ý hơn là trò vặt mang lấy nhiều sự nghi ngờ.
Cô gái vẻ như đồng tình với lời của Turan, sự căng thẳng theo đó dãn ra.
– Được. Vậy đưa tôi hai trăm nghìn xen.
Turan ngớ người, lời tới miệng liền phải ngậm lại. Nó hoàn toàn không ngờ rằng cô nàng đây có thể thay đổi đột ngột như vậy, còn là rất thẳng thắn.
Cũng may vấn đề trọng yếu ở đây không phải là tiền bạc. Turan nghĩ rồi đáp:
– Tốt. Tuy nhiên, tôi cần biết cô dùng số tiền này để làm gì.
– Các người có thật sự là muốn giúp?
Cô gái vẻ khó chịu hỏi.
– Là thật.
– Thế thì đừng có hỏi nhiều. Tôi nhận tiền, trả lại món đồ cho chủ cũ, chẳng phải là xong rồi sao?
Turan có chút bất đắc dĩ, thầm ra hiệu cho Darmil. Cậu ta như đã chờ sẵn, liền lên tiếng:
– Chuyện này phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều. Nếu đã giúp, chúng tôi muốn giúp đến cùng. Đâu thể để cô chịu khổ được. Phải, đối phương cũng rất khó mà bỏ qua cho cô, cô biết mà. Tôi… nhất định phải bảo vệ cô.
Turan tự nhận mình không nói ra được lời như thế, còn là vô cùng tự nhiên. Quan trọng nhất, đây cũng chẳng phải là giả, mà là lời thật lòng của Darmil, khiến cả nó cũng có chút lay động, cảm thấy áy náy.
Cô gái lộ vẻ lúng túng, thốt:
– Chuyện này… cũng không phải là không thể được. Nhưng mà…
Turan hiểu ý, gật đầu ra hiệu cho Darmil. Cậu ta sau đó dưới sự hướng dẫn của Kull đưa cô gái tới một nơi tương đối bí mật, đảm bảo cuộc trao đổi giữa hai người sẽ không bị ai nghe thấy.
Quay trở lại, Kull hỏi:
– Chuyện này thật sự phiền phức như vậy?
– Kì thực, không.
Turan đáp, ngừng lại một lúc để thưởng thức một ngụm trà thơm mà người quản lý quán trọ vừa giới thiệu, tiếp tục:
– Có nhiều cách giải quyết, và cách nào cũng có mặt hạn chế, nhưng những hạn chế đó đều có thể bù đắp lại. Mặt khác, chúng ta có thể cứ bỏ mặc cô ta là được, đây hẳn là điều cậu đang nghĩ.
Kull không phản ứng gì nhiều, nhưng trong ánh mắt của cậu ta, Turan thấy được sự đồng tình. Đợi người đồng đội của mình ngồi hẳn xuống, nhìn cậu ta bốc lên một chiếc bánh quy bỏ tọt vào miệng nhai xong, Turan mới nói tiếp:
– Đây có thể là cơ hội để chúng ta tránh đi những phiền phức khác. Cũng tức là, đem chuyện này ra làm khiên chắn.
Kull ngừng lại cánh tay của mình đang chồm tới lấy một chiếc bánh quy nữa, hỏi:
– Thật sự làm được?
– Không.
Turan cười đáp. Kull cảm giác như mình bị trêu đùa, xì một tiếng, bảo:
– Đội trưởng của tôi ơi, tôi không thông minh lắm đâu. Đừng bắt tôi phải suy nghĩ nữa, đau đầu lắm. Ừm, cứ coi tôi như Darmil là được.
Turan lắc đầu, phủ định đề nghị cùng ý tứ của Kull. Rồi nó nói:
– Vụ việc này nhiều lắm chỉ được coi là một sự cố ngoài ý muốn. Cho dù chúng ta có bỏ mặc, đối phương cũng sẽ thừa cơ tiến tới. Họ không thể lùi. Nếu lùi, chính là ngầm chừa chỗ cho kẻ khác. Tóm lại, chúng ta không tránh được phiền phức, nhưng có thể khiến đống phiền phức đó cho đối phương phụ giúp xử lý. Đây về tình về lý mà nói, đều là chuyện tốt, và hẳn là đối phương cũng không ngại. Đã vậy, thay vì chối bỏ, cho đối phương thấy cái chủ ý là điều nên làm.
Kull gật gù đồng ý, lúc này mới thoải mái cầm chiếc bánh quy thứ hai lên ăn.
– Ngoài ra, cậu cũng có thể lợi dụng chuyện này.
Lời bổ sung của Turan phát lên có vẻ đột ngột, làm Kull đang ăn bị sặc, ho liền mấy cái, còn uống mấy hớp nước xong thì mới ổn định được.
– Cậu đang nói là…?
– Tôi không biết. – Turan nhún vai đáp – Tôi chỉ nghĩ có chỗ có ích để cậu dùng mà thôi.
– A. Thế thì tốt.
Kull cười nói, lại cảm giác không phù hợp, bảo:
– À không phải. Ý tôi là, cảm ơn lòng tốt của cậu.
Turan lắc đầu. Nó biết người đồng đội này có không ít bí mật chưa tiết lộ với mình, nhưng không định hỏi làm gì. Cậu ta chưa sẵn sàng, cũng như không muốn vì chuyện cá nhân làm phiền đến đội trưởng.
Chỉ là, Turan tới giờ vẫn còn chưa quen được sự thay đổi này của Kull. Lúc còn là Nihr, cậu ta hoàn toàn không biểu hiện ra rằng bản thân có tham vọng hay mưu tính sâu xa gì cả mà ngược lại còn trông rất tầm thường.
Turan đoán sự thay đổi bắt đầu từ sau thử thách khai trừ kia. Đột phá Nihr, trở thành du hành giả chỉ là nền tảng, có thứ gì đó đã xảy ra vào hôm ấy khiến cậu ta nắm bắt cơ hội hiếm có này, quyết tâm đạp lên con đường đầy chông gai.
Đây là chuyện tốt, chỉ là ngoài ý muốn. Turan không từ chối điều như thế, còn rất vui lòng đón nhận. Có người đồng đội như vậy, nó sẽ an tâm hơn để dồn tâm trí vào sự tình của mình.
Darmil ở cùng cô gái kia đến tận hơn mười lăm phút thì cả hai mới trở lại. Cô nàng không còn giấu mình dưới lớp áo trùm, để lộ ra mái tóc dài màu hạt dẻ cùng gương mặt có phần tiều tụy với đôi mắt thâm quầng, tròng mắt thì nổi đầy sợi tơ máu. Bù lại, bộ dáng khi bước đi của cô ta tự tin hơn rất nhiều, còn cố tình đến càng gần chàng trai đi cạnh mình càng tốt.
Turan tặc lưỡi. Nó thầm thán phục người đồng đội của mình. Mặc dù kết quả này có phần không nhỏ là do kỹ năng ‘Hấp dẫn’ của cậu ta, nhưng nó biết chính bản thân mình ở trong tình huống đó cũng khó mà làm được.
Đơn giản mà nói, Turan không quen, và ưa thích hơn chọn cách thức khác. Dây dưa với bất kì ai đều không phải là lựa chọn mà nó mong muốn, mỗi người có liên quan đến đều cần phải được nó lợi dụng đến hết sạch; mà dù thế nào thì đến sau cùng, họ cũng chẳng được an thân.
– Ấy, tôi đã không trông chờ kết quả như thế này nhé!
Kull cười nói, quăng tới ánh mắt ghen tỵ.
Turan làm ngơ cậu ta, hỏi:
– Thế nào?
Darmil không đáp mà tránh sang bên cho cô gái tiến tới. Rồi cô ta bảo:
– Tôi muốn dẫn mọi người tới một nơi.
Turan gật đầu, không có phản đối. Nó hiện tại dù có hạn hẹp về thời gian, cũng không phải là không dành ra chút cho đối phương được.
Điểm đến là một căn nhà gỗ nằm trơ trọi ở giữa một sân cỏ thuộc khu vực phía đông của thành Carne. Căn nhà bị bao phủ lấy bởi một bầu không khí ảm đạm cùng quỷ quái, khiến người xung quanh không dám tới gần.
Turan thấy được. Nó không nghĩ đến bản thân lại lần nữa thấy được vài điều thú vị qua sự hiểu biết về linh và hồn của mình.
Thế nhưng, Turan còn chưa kịp tiến tới gần hơn để tìm hiểu thì bên người đã xuất hiện một cánh tay trong lớp áo màu đen đưa sang ngăn cản.
Tim Turan như ngừng đập. Cảm giác hồi hộp và đầy áp lực lập tức đè nặng lên người nó. Hai người đồng đội của nó cùng với cô gái kia thì đã sớm vào tư thế chiến đấu, chừng chỉ chờ tín hiệu của nó thì lập tức xông lên.
– Mọi người đi đi.
Turan vội nói. Nó biết tình huống hiện tại không thể để ba người này dính vào.
– Nhưng tôi-
– Đi đi.
Tiếng nói hốt hoảng của cô gái bị giọng nói trầm nặng phát ra từ người trong lớp áo đen lấn át. Dù rằng giọng nói không hề lớn, lại mang theo uy lực khổng lồ khiến không ai dám chống cự. Đó đơn thuần giống như đối đầu với chính cái chết của mình vậy.
Turan gật đầu, có ý thúc giục. Darmil thấy vậy liền làm ra quyết định, ôm siết cánh tay của cô gái lôi đi. Kull chần chừ trong giây lát, nhưng chỉ là để đảm bảo xung quanh không còn ai khác, cũng liền rời đi.
– Tử thần Sứ đồ? – Turan dò hỏi.
– Cười chê.
Đối phương đáp, hơi cúi người như một sự lễ phép thông thường.
– Có việc gì?
Turan ngờ rằng đối phương tìm tới mình là vì chuyện linh hồn lang thang của đại pháp sư Velduran. Như vậy cũng quá mức trùng hợp rồi.
– Người bên trong, đã hết thọ.
Giọng nói trầm nặng lại lạnh tanh khiến người ta sởn tóc gáy. Turan thắc mắc:
– Hết thọ? Vậy là phải chết.
– Đúng. Thật sự chết.
Turan nghĩ là mình hiểu lời của đối phương.
– Vậy tại sao phải ngăn cản tôi? Tôi cũng không định cứu, cũng không thể cứu.
Cười. Tiếng cười nặng nề vang lên vô cùng quái dị, khiến Turan không khỏi nhăn mày cố lắng nghe cùng nhìn xem đối phương rốt cuộc là thứ gì. Đáng tiếc, ngoài lớp áo trùm ra, nó chỉ thấy toàn khói đen.
– Không thể cứu, đúng. Nhưng chuyện không thể bị làm phiền.
Trong lời nói có ý đe dọa.
– Hơn nữa, chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải bàn, chẳng phải sao?
Turan thở hắt một hơi, bảo:
– Giờ không phải lúc. Mỗi người cứ làm chuyện của mình là được.
Dáng hình dưới áo trùm nhìn về phía căn nhà gỗ, lại quay sang Turan, vẻ như đang lưỡng lự. Rồi hắn ta đáp:
– Tốt thôi.
Cứ thế, cả người hắn ta tan thành làn khói đen, hòa vào trong không khí mà biến mất. Không để lại chút dấu vết nào, như thể chưa từng tồn tại.
Mặt khác, chuyện che chở một người không thể chỉ đơn giản bằng vài lời nói. Để làm như vậy, Turan cần biết khó khăn cô nàng đang gặp phải là gì, có khi còn dính líu tới nhiều phiền phức hơn nữa.
Thật sự là khó giải quyết. Turan bất giác thở dài một hơi, bảo:
– Chúng tôi có thể đưa cô tiền. Nhưng khối vật này, cô nên trả nó về cho chủ cũ.
Sắc mặt cô gái lập tức biến đổi, thành kinh ngạc xen lẫn với hoảng hốt, thốt:
– Các người đã biết-
– Đừng lo. – Turan vội nói – Chúng tôi không có ý xấu. Quyết định vẫn là ở cô.
Cô gái chộp lấy khối kim loại, nửa chừng thì bỏ trở lại, rụt tay về. Hồi lâu, cô ta cất tiếng:
– Các người… thật sự muốn giúp?
“Không thể nói là giúp.", Turan định bảo như vậy, nhưng nghĩ rồi đáp:
– Ừm. Chuyện này đối với chúng tôi có lợi hơn là hại.
Cô gái đưa tới ánh mắt ngờ vực. Turan liền giải thích:
– Chúng tôi muốn lấy lòng đối phương. Nếu đơn giản tố cáo cô thì chỉ là ấn tượng tạm thời. Ngược lại nếu bỏ tiền ra, còn để cô chủ động trả lại món đồ, đối phương sẽ không thể xem nhẹ. Đồng thời, làm như thế cũng sẽ cho thấy rõ chủ ý hơn là trò vặt mang lấy nhiều sự nghi ngờ.
Cô gái vẻ như đồng tình với lời của Turan, sự căng thẳng theo đó dãn ra.
– Được. Vậy đưa tôi hai trăm nghìn xen.
Turan ngớ người, lời tới miệng liền phải ngậm lại. Nó hoàn toàn không ngờ rằng cô nàng đây có thể thay đổi đột ngột như vậy, còn là rất thẳng thắn.
Cũng may vấn đề trọng yếu ở đây không phải là tiền bạc. Turan nghĩ rồi đáp:
– Tốt. Tuy nhiên, tôi cần biết cô dùng số tiền này để làm gì.
– Các người có thật sự là muốn giúp?
Cô gái vẻ khó chịu hỏi.
– Là thật.
– Thế thì đừng có hỏi nhiều. Tôi nhận tiền, trả lại món đồ cho chủ cũ, chẳng phải là xong rồi sao?
Turan có chút bất đắc dĩ, thầm ra hiệu cho Darmil. Cậu ta như đã chờ sẵn, liền lên tiếng:
– Chuyện này phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều. Nếu đã giúp, chúng tôi muốn giúp đến cùng. Đâu thể để cô chịu khổ được. Phải, đối phương cũng rất khó mà bỏ qua cho cô, cô biết mà. Tôi… nhất định phải bảo vệ cô.
Turan tự nhận mình không nói ra được lời như thế, còn là vô cùng tự nhiên. Quan trọng nhất, đây cũng chẳng phải là giả, mà là lời thật lòng của Darmil, khiến cả nó cũng có chút lay động, cảm thấy áy náy.
Cô gái lộ vẻ lúng túng, thốt:
– Chuyện này… cũng không phải là không thể được. Nhưng mà…
Turan hiểu ý, gật đầu ra hiệu cho Darmil. Cậu ta sau đó dưới sự hướng dẫn của Kull đưa cô gái tới một nơi tương đối bí mật, đảm bảo cuộc trao đổi giữa hai người sẽ không bị ai nghe thấy.
Quay trở lại, Kull hỏi:
– Chuyện này thật sự phiền phức như vậy?
– Kì thực, không.
Turan đáp, ngừng lại một lúc để thưởng thức một ngụm trà thơm mà người quản lý quán trọ vừa giới thiệu, tiếp tục:
– Có nhiều cách giải quyết, và cách nào cũng có mặt hạn chế, nhưng những hạn chế đó đều có thể bù đắp lại. Mặt khác, chúng ta có thể cứ bỏ mặc cô ta là được, đây hẳn là điều cậu đang nghĩ.
Kull không phản ứng gì nhiều, nhưng trong ánh mắt của cậu ta, Turan thấy được sự đồng tình. Đợi người đồng đội của mình ngồi hẳn xuống, nhìn cậu ta bốc lên một chiếc bánh quy bỏ tọt vào miệng nhai xong, Turan mới nói tiếp:
– Đây có thể là cơ hội để chúng ta tránh đi những phiền phức khác. Cũng tức là, đem chuyện này ra làm khiên chắn.
Kull ngừng lại cánh tay của mình đang chồm tới lấy một chiếc bánh quy nữa, hỏi:
– Thật sự làm được?
– Không.
Turan cười đáp. Kull cảm giác như mình bị trêu đùa, xì một tiếng, bảo:
– Đội trưởng của tôi ơi, tôi không thông minh lắm đâu. Đừng bắt tôi phải suy nghĩ nữa, đau đầu lắm. Ừm, cứ coi tôi như Darmil là được.
Turan lắc đầu, phủ định đề nghị cùng ý tứ của Kull. Rồi nó nói:
– Vụ việc này nhiều lắm chỉ được coi là một sự cố ngoài ý muốn. Cho dù chúng ta có bỏ mặc, đối phương cũng sẽ thừa cơ tiến tới. Họ không thể lùi. Nếu lùi, chính là ngầm chừa chỗ cho kẻ khác. Tóm lại, chúng ta không tránh được phiền phức, nhưng có thể khiến đống phiền phức đó cho đối phương phụ giúp xử lý. Đây về tình về lý mà nói, đều là chuyện tốt, và hẳn là đối phương cũng không ngại. Đã vậy, thay vì chối bỏ, cho đối phương thấy cái chủ ý là điều nên làm.
Kull gật gù đồng ý, lúc này mới thoải mái cầm chiếc bánh quy thứ hai lên ăn.
– Ngoài ra, cậu cũng có thể lợi dụng chuyện này.
Lời bổ sung của Turan phát lên có vẻ đột ngột, làm Kull đang ăn bị sặc, ho liền mấy cái, còn uống mấy hớp nước xong thì mới ổn định được.
– Cậu đang nói là…?
– Tôi không biết. – Turan nhún vai đáp – Tôi chỉ nghĩ có chỗ có ích để cậu dùng mà thôi.
– A. Thế thì tốt.
Kull cười nói, lại cảm giác không phù hợp, bảo:
– À không phải. Ý tôi là, cảm ơn lòng tốt của cậu.
Turan lắc đầu. Nó biết người đồng đội này có không ít bí mật chưa tiết lộ với mình, nhưng không định hỏi làm gì. Cậu ta chưa sẵn sàng, cũng như không muốn vì chuyện cá nhân làm phiền đến đội trưởng.
Chỉ là, Turan tới giờ vẫn còn chưa quen được sự thay đổi này của Kull. Lúc còn là Nihr, cậu ta hoàn toàn không biểu hiện ra rằng bản thân có tham vọng hay mưu tính sâu xa gì cả mà ngược lại còn trông rất tầm thường.
Turan đoán sự thay đổi bắt đầu từ sau thử thách khai trừ kia. Đột phá Nihr, trở thành du hành giả chỉ là nền tảng, có thứ gì đó đã xảy ra vào hôm ấy khiến cậu ta nắm bắt cơ hội hiếm có này, quyết tâm đạp lên con đường đầy chông gai.
Đây là chuyện tốt, chỉ là ngoài ý muốn. Turan không từ chối điều như thế, còn rất vui lòng đón nhận. Có người đồng đội như vậy, nó sẽ an tâm hơn để dồn tâm trí vào sự tình của mình.
Darmil ở cùng cô gái kia đến tận hơn mười lăm phút thì cả hai mới trở lại. Cô nàng không còn giấu mình dưới lớp áo trùm, để lộ ra mái tóc dài màu hạt dẻ cùng gương mặt có phần tiều tụy với đôi mắt thâm quầng, tròng mắt thì nổi đầy sợi tơ máu. Bù lại, bộ dáng khi bước đi của cô ta tự tin hơn rất nhiều, còn cố tình đến càng gần chàng trai đi cạnh mình càng tốt.
Turan tặc lưỡi. Nó thầm thán phục người đồng đội của mình. Mặc dù kết quả này có phần không nhỏ là do kỹ năng ‘Hấp dẫn’ của cậu ta, nhưng nó biết chính bản thân mình ở trong tình huống đó cũng khó mà làm được.
Đơn giản mà nói, Turan không quen, và ưa thích hơn chọn cách thức khác. Dây dưa với bất kì ai đều không phải là lựa chọn mà nó mong muốn, mỗi người có liên quan đến đều cần phải được nó lợi dụng đến hết sạch; mà dù thế nào thì đến sau cùng, họ cũng chẳng được an thân.
– Ấy, tôi đã không trông chờ kết quả như thế này nhé!
Kull cười nói, quăng tới ánh mắt ghen tỵ.
Turan làm ngơ cậu ta, hỏi:
– Thế nào?
Darmil không đáp mà tránh sang bên cho cô gái tiến tới. Rồi cô ta bảo:
– Tôi muốn dẫn mọi người tới một nơi.
Turan gật đầu, không có phản đối. Nó hiện tại dù có hạn hẹp về thời gian, cũng không phải là không dành ra chút cho đối phương được.
Điểm đến là một căn nhà gỗ nằm trơ trọi ở giữa một sân cỏ thuộc khu vực phía đông của thành Carne. Căn nhà bị bao phủ lấy bởi một bầu không khí ảm đạm cùng quỷ quái, khiến người xung quanh không dám tới gần.
Turan thấy được. Nó không nghĩ đến bản thân lại lần nữa thấy được vài điều thú vị qua sự hiểu biết về linh và hồn của mình.
Thế nhưng, Turan còn chưa kịp tiến tới gần hơn để tìm hiểu thì bên người đã xuất hiện một cánh tay trong lớp áo màu đen đưa sang ngăn cản.
Tim Turan như ngừng đập. Cảm giác hồi hộp và đầy áp lực lập tức đè nặng lên người nó. Hai người đồng đội của nó cùng với cô gái kia thì đã sớm vào tư thế chiến đấu, chừng chỉ chờ tín hiệu của nó thì lập tức xông lên.
– Mọi người đi đi.
Turan vội nói. Nó biết tình huống hiện tại không thể để ba người này dính vào.
– Nhưng tôi-
– Đi đi.
Tiếng nói hốt hoảng của cô gái bị giọng nói trầm nặng phát ra từ người trong lớp áo đen lấn át. Dù rằng giọng nói không hề lớn, lại mang theo uy lực khổng lồ khiến không ai dám chống cự. Đó đơn thuần giống như đối đầu với chính cái chết của mình vậy.
Turan gật đầu, có ý thúc giục. Darmil thấy vậy liền làm ra quyết định, ôm siết cánh tay của cô gái lôi đi. Kull chần chừ trong giây lát, nhưng chỉ là để đảm bảo xung quanh không còn ai khác, cũng liền rời đi.
– Tử thần Sứ đồ? – Turan dò hỏi.
– Cười chê.
Đối phương đáp, hơi cúi người như một sự lễ phép thông thường.
– Có việc gì?
Turan ngờ rằng đối phương tìm tới mình là vì chuyện linh hồn lang thang của đại pháp sư Velduran. Như vậy cũng quá mức trùng hợp rồi.
– Người bên trong, đã hết thọ.
Giọng nói trầm nặng lại lạnh tanh khiến người ta sởn tóc gáy. Turan thắc mắc:
– Hết thọ? Vậy là phải chết.
– Đúng. Thật sự chết.
Turan nghĩ là mình hiểu lời của đối phương.
– Vậy tại sao phải ngăn cản tôi? Tôi cũng không định cứu, cũng không thể cứu.
Cười. Tiếng cười nặng nề vang lên vô cùng quái dị, khiến Turan không khỏi nhăn mày cố lắng nghe cùng nhìn xem đối phương rốt cuộc là thứ gì. Đáng tiếc, ngoài lớp áo trùm ra, nó chỉ thấy toàn khói đen.
– Không thể cứu, đúng. Nhưng chuyện không thể bị làm phiền.
Trong lời nói có ý đe dọa.
– Hơn nữa, chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải bàn, chẳng phải sao?
Turan thở hắt một hơi, bảo:
– Giờ không phải lúc. Mỗi người cứ làm chuyện của mình là được.
Dáng hình dưới áo trùm nhìn về phía căn nhà gỗ, lại quay sang Turan, vẻ như đang lưỡng lự. Rồi hắn ta đáp:
– Tốt thôi.
Cứ thế, cả người hắn ta tan thành làn khói đen, hòa vào trong không khí mà biến mất. Không để lại chút dấu vết nào, như thể chưa từng tồn tại.
Tác giả :
[email protected]