VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 251: Yeatra trong phó bản
Trong động âm u và ẩm thấp, cùng với đó không khí bốc mùi tanh hôi khó ngửi, khiến cho bất kì ai đều không muốn nán lại lâu, vội vàng tìm cách rời đi.
Tuy là thế, hoàn cảnh này đối với Yeatra không có làm cô chán nản mà còn tăng thêm phần hứng thú. Đây chính là lần đầu tiên cô tham gia một phó bản, dù rằng bị một đám người kè kè bảo bọc, vẫn có rất nhiều điều có thể học hỏi, tìm hiểu được.
Phó bản tên ‘Hang động Lough’, nằm ở xa về phía tây của thành Yeit. Khác biệt với khu vực quái quanh hang động có cấp độ từ 5 tới 10, phó bản ‘Hang động Lough’ có cấp độ tận 15, phẩm chất là ‘Anh hùng’.
Kì thực, khi Đại Thánh Thế vừa giáng lâm, phó bản này là không được tìm thấy. Sau đó gần hai năm, trong một lần tình cờ đầy may mắn nào đó của quân đoàn Ungreilt, theo như lời họ kể, khai quật và phát hiện được lối đi vào hang động, cũng chính là phó bản ‘Hang động Lough’.
Yeatra không ngu mà đi tin lời họ, vì chẳng có tên ngốc nào khi không lại đi khai quật, đào sâu xuống dưới đất giữa một vùng trảng cỏ rộng lớn cả. Đáng tin hơn là, họ có biện pháp đặc thù nào đấy để tìm kiếm phó bản.
Nhưng mà, Yeatra lại chẳng quan tâm lắm lời của họ là thật hay giả. Cô mới đầu có thắc mắc vài câu, bị họ cáu gắt mắng thì đành thôi. Giờ thì cô nhiều hơn quan tâm tới những thứ tồn tại bên trong phó bản này.
Từ lúc bước vào phó bản đến giờ đã được hơn nửa ngày. Những con quái ở lối vào hang động không được mạnh, chỉ có cấp độ 12 tới 14, dễ dàng bị đám người đi cùng Yeatra tiêu diệt không chút tốn sức.
Điều đáng giận là họ trông có vẻ khẩn trương, vừa diệt quái xong, thu thập gọn gàng liền tiến sâu vào trong, không cho phép Yeatra có tí thời gian nào nghiên cứu nơi đây.
May thay, sau mười giờ liền di chuyển và chiến đấu, họ đã thấm mệt, quyết định dựng trại nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ trước khi tiếp tục việc càn quét.
“Đây chẳng phải là cơ hội để mình dạo một vòng nghiên cứu sao?"
Yeatra nói thầm, mặt cười hí hửng. Thế nhưng cô chỉ vừa mới bước được hai bước ra khỏi khu trại, đã bị một bàn tay rắn chắc nắm chặt bả vai mình. Cái nắm rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Yeatra cảm thấy nặng nề, cả người theo đó cứng đờ, không di chuyển được.
– Cô định đi đâu?
Một giọng nói nữ nghiêm nghị cất lên. Cô ta là đội trưởng tổ đội hiện tại, tên là Athenia. Theo như cách ăn mặc cùng vũ khí thì cô ta là một khiên kiếm sĩ, giữ vai trò đứng phía trước chặn và khống chế địch cũng như gây ra lượng sát thương đáng kể.
– Ừ thì… Tôi muốn đi vệ sinh… cái.
Yeatra giọng lắp bắp đáp, đầu không ngoảnh lại. Cô không ưa thích cô nàng đội trưởng này. Cô ta ngay từ khi bắt đầu đã luôn ngăn cản mọi hành động của cô.
– Trong trại có dựng khu vực riêng cho chuyện đó. Cô vẫn nên đến đấy để đảm bảo an toàn.
Yeatra méo mặt. Cô tất nhiên là biết về khu vực mà Athenia nhắc đến, ngay khi trại vừa được dựng thì đã có người tinh tế nói nhỏ cho cô.
– A ha ha! Thế à. – Yeatra cười bảo – Tôi không biết đấy. Đ-để tôi đến đó.
Nói rồi, Yeatra quay người lánh đi. Nhưng cô đi chưa đến mười bước đã nghe tiếng gọi với của Athenia:
– Chờ đã.
Yeatra đứng khựng lại, lòng hồi hộp nghĩ: “Chết tiệt. Không phải cô ta biết mình định trốn đi sau căn lều kia chứ?".
Athenia chỉ chốc liền đuổi kịp Yeatra, bước lên trước mặt cô, nói:
– Tôi vẫn chưa chỉ cô đường đến đó mà. Cô không sợ lạc ư? Lạc mất cô, chúng tôi không gánh nổi hậu quả đâu.
Yeatra vừa mừng vừa sợ, mặt cười đầy miễn cưỡng, đáp:
– Phải phải. Là tôi gấp quá rồi.
Athenia chau mày nhìn Yeatra. Cô nàng rất dễ đoán ra được ý định của cô, nhưng là không có ý vạch trần. Dù sao thì đối với một người được phó đoàn trưởng nhấn mạnh phải che chở, không được để xảy ra mệnh hệ gì thì cô không dám đắc tội.
Tuy nhiên, cùng lý do đó, Athenia cũng sẽ không để Yeatra trốn đi. Cất một tiếng thở dài, cô ta bảo:
– Nói thật nhé, cô có thể chịu khó ở yên trong trại được không?
Yeatra rùng mình một cái. Cô đã lờ mờ đoán ra được ý của Athenia, nhưng vẫn lựa chọn giả ngu:
– T-tôi không hiểu lời cô. Tôi… mắc quá rồi… Thế nhé!
Nói xong, cô liền sải chân cố chuồn đi.
Athenia nào để cho Yeatra đi dễ dàng như vậy. Dùng Thần uy lên cô là một sự xúc phạm, nhưng với chênh lệch Thần cấp giữa hai bên, chặn lại là không khó chút nào.
– Cô-cô muốn gì?
Yeatra hốt hoảng nhìn dáng hình cao lớn trước mặt mình. Athenia cùng với bộ giáp màu xám tro và mái tóc màu xanh lục nhạt cột đuôi ngựa, chỉ đơn giản là đứng ở đấy với đôi mắt màu vàng trừng nhìn lấy, đã khiến cô không còn chút ý muốn kháng cự nào.
“Đây là uy à?" Yeatra chợt nghĩ. Bản thân cô không hiểu rõ về thế giới của du hành giả, càng rất thiếu hiểu biết về Thần uy. Đối với cô, thứ áp lực đề lên mình ngay bây giờ không khác gì thứ uy luôn được mọi người nhắc tới đó.
Athenia đứng nhìn Yeatra, ánh mắt lộ lên vẻ khó xử. Hồi lâu, cô ta đặt tay lên má cô, vân vê lọn tóc mai, nhẹ nhàng bảo:
– Cô đừng bướng bỉnh nữa, được không? Đám quái ngoài kia, chúng hắt hơi một cái cũng đủ khiến cô tan biến. Dù cô có hét lên, chúng tôi cũng không đến kịp để cứu, cô hiểu chứ?
Mồ hôi dần đổ khắp người Yeatra. Sự dịu dàng của Athenia vào trong mắt cô hoàn toàn là đe dọa, là uy hiếp, khiến cô kinh hãi không thôi.
“Đây… chẳng phải cô ta định bẻ cổ mình nếu phản kháng chứ?"
– T-tôi xin lỗi… mà.
Yeatra giọng đầy run rẩy thốt lên. Cô giờ rất khó mà kiềm chế được cảm xúc cùng hành động của mình. Đầu óc cô có phần mông lung, nghĩ ngợi linh tinh, nói tiếp:
– Đ-đừng làm thịt tôi nhé…!
Cảnh tượng hiện tại, không khác gì một con chuột nhắt co rúm người trước cái vuốt ve tinh nghịch đùa giỡn của một con mèo cả.
Athenia nghe, lại trông bộ dạng tội nghiệp của Yeatra, không nhịn được bật cười khúc khích. Cô rất nhanh ý thức được hành động thiếu đứng đắn của mình, nhưng vẫn không kiềm được, tiếp tục cười.
Yeatra hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô nghe tiếng cười vốn nhẹ nhàng của Athenia, lại thành đầy man rợ. Tưởng rằng chính mình sắp bị đánh chết, hoặc tệ nhất cũng là bán sống bán chết, cô liền lấy hết can đảm, hất tay của Athenia rồi quay người bỏ chạy.
Athenia giật mình, vội vàng đuổi theo. Chỉ bằng vài cái sải chân, cô liền bắt kịp Yeatra, nắm chặt tay cô ta kéo lại.
Yeatra tâm thần bấn loạn. Cô vốn không nên mạo hiểm muốn lừa trốn đi dưới ánh mắt của Athenia. Chuyện sắp đến, cô thật không gánh chịu nổi.
– Ối! Thả tôi ra! Tôi xin cô- Tôi xin ngài! Tha thứ cho tôi, nhé. Tôi không dám trốn đi nữa đâu. Nhé! Tôi cầu xin ngài!
Athenia nắm chặt tay của Yeatra, mặc cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được. Tình cảnh hiện tại thật sự khó xử, vì rõ ràng Athenia không định làm hại Yeatra, nhưng cô chắc chắn sẽ không chịu tin tưởng.
Không còn cách nào khác, Athenia đành kéo Yeatra lại sát người, khống chế hành động của cô. Rồi cô ta bảo:
– Đừng sợ. Tôi là muốn bảo vệ cô.
Yeatra không cử động được, tâm trí theo đó dần giảm đi sự hoảng loạn. Nghe được lời của Athenia lặp lại bên tai mình, cô dần thả lỏng cơ thể. Hồi lâu, cô cất tiếng:
– Thật sự?
– Thật. Hoàn toàn là sự thật.
Athenia cười đáp.
Yeatra nhìn thấy nụ cười của Athenia, mặt liền trở nên méo mó. Dưới áp lực hiện tại, cô có nhìn thế nào cũng không thấy đây là một nụ cười có thiện cảm, mà còn ngược lại là đầy ác ý.
Dù vậy, Yeatra cũng biết bản thân không thoát được, bèn tạm ra vẻ tin tưởng, nói:
– Thế… cô thả tôi. Tôi sẽ quay về trại.
– Ừm…
Athenia nói đoạn, định buông tay thì ngừng lại, như nhớ tới gì đó, siết tay Yeatra càng chặt hơn, bảo:
– Cô đi cùng tôi đến lều riêng.
– Ơ- Tại sao?
Yeatra hốt hoảng thốt lên. Cô không cần dùng đầu để nghĩ cũng đoán được bản thân bị đưa đến đấy sẽ không có kết cục gì tốt lành.
– Tôi muốn tự tay chăm sóc cô.
Nói rồi, không đợi sự đồng ý hay lời đáp nào của Yeatra, Athenia liền áp giải cô về lều của cô ta.
Yeatra là không thể kháng cự, ban đầu còn cố vùng vẫy một hồi, sau đành buông thả cho mọi chuyện tới đâu thì tới. Cũng coi như là cô đã chấp nhận số phận đáng thương của mình.
Căn lều của Athenia không lớn, chỉ vừa bằng những căn lều khắc, nhưng được trang trí thêm ở bên ngoài vài đường viền để phân biệt.
Bên trong, không khí khá ấm áp, mùi tanh hôi nơi hang động này cũng giảm đi rất nhiều. Căn lều có lẽ không phải loại bình thường.
Nghĩ ngợi một hồi, Yeatra chợt nổi hứng thú với căn lều này, về cấu tạo, chất liệu hay tác dụng cụ thể nó. Quan trọng hơn cả, chính là cơ chế cùng cách làm ra. Tâm trí cô cứ thế rất nhanh loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ về chuyện Athenia vừa làm với mình mà dồn hết về từng chỗ trong căn lều.
Athenia đưa Yeatra vào xong liền đóng cửa lều lại, cẩn thận kích hoạt bùa chú để không ai có thể tự ý vào hay ra, và tất nhiên là cả không thể làm phiền. Xong xuôi, cô ta mới thả Yeatra.
Vừa được thả, Yeatra liền chạy thẳng tới sát vách căn lều, sờ nắn lên lớp vải nhám dày và chắc.
– Cô không thoát được đâu. – Athenia lên tiếng – Có là Thần cấp 15 thì cũng phải mất một ít thời gian mới phá được căn lều này, kể cả là từ bên trong.
– Bền đến vậy?
Yeatra thốt lên vỏn vẹn một câu, vẫn tiếp tục chăm chú ngắm nghía cùng cảm nhận lớp vải trên đầu ngón tay mình. Hồi lâu, như thể thử nghiệm, cô lấy ra một con dao nhọn hoắc, đâm thọt, cọ ngoáy liên tục.
Athenia thấy vậy, cười khẩy một tiếng, bảo:
– Thế nào? Không chút tổn hại, phải không?
– Đúng-đúng vậy! – Yeatra thốt – Đây là làm từ gì?
– Vải dệt từ sợi Nathong, công nghệ dệt của hội Sensiours, có thể gọi là vải Nathurilt. Hiện tại hội Sensiours đang giao dịch độc quyền loại vải này với quân đoàn Ungreilt nên cô không thể tìm được ở chỗ nào khác đâu, và tất nhiên không có kẻ nào có mẫu để phân tích mà khắc chế.
– Lợi hại như vậy!? – Yeatra nói, vẻ đầy ngạc nhiên, cùng hào hứng – Cô-cô có dư không?
Athenia đang vênh váo đầy tự hào, liền lộ vẻ khó xử. Nghĩ một hồi, cô mới bảo:
– Số lượng không được nhiều lắm. Mỗi tổ đội đạt đến hạng Biver có thể được cấp đủ dựng nên một căn lều nhỏ.
– Ít như vậy? – Yeatra hô, vẻ không hài lòng – Thế, tôi xin một ít nhé?
Nói rồi, không đợi Athenia phản ứng, Yeatra liền dùng nhiều lực hơn cố đâm cắt xuyên tấm vải, nhưng tất nhiên là không thành công.
Athenia thấy thế cũng có chút hoảng, chạy vội tới, bảo:
– Không được. Nếu cắt rời, tác dụng của cả căn lều sẽ giảm mạnh. Nếu cô muốn, tôi có thể hỏi phó đoàn trưởng một tiếng.
– Hả?
Yeatra là không nhận biết tên phó đoàn trưởng mà Athenia đang nói tới. Cô đến được đây cũng chỉ thông qua lời hướng dẫn của Turan mà thôi. Vậy nên nghe nhắc đến phó đoàn trưởng, cô ngầm hiểu rằng Athenia đang muốn dọa cô, như rằng nếu còn làm loạn, sẽ gọi phó đoàn trưởng đến dạy cô một bài học.
Yeatra ngừng hành động của mình lại, vẻ mặt thành trầm mặc, khó xử. Cô giờ lại nảy sinh ý muốn trốn đi nghiên cứu hang động, vì đã chẳng dám động tới căn lều này rồi.
Tuy là thế, hoàn cảnh này đối với Yeatra không có làm cô chán nản mà còn tăng thêm phần hứng thú. Đây chính là lần đầu tiên cô tham gia một phó bản, dù rằng bị một đám người kè kè bảo bọc, vẫn có rất nhiều điều có thể học hỏi, tìm hiểu được.
Phó bản tên ‘Hang động Lough’, nằm ở xa về phía tây của thành Yeit. Khác biệt với khu vực quái quanh hang động có cấp độ từ 5 tới 10, phó bản ‘Hang động Lough’ có cấp độ tận 15, phẩm chất là ‘Anh hùng’.
Kì thực, khi Đại Thánh Thế vừa giáng lâm, phó bản này là không được tìm thấy. Sau đó gần hai năm, trong một lần tình cờ đầy may mắn nào đó của quân đoàn Ungreilt, theo như lời họ kể, khai quật và phát hiện được lối đi vào hang động, cũng chính là phó bản ‘Hang động Lough’.
Yeatra không ngu mà đi tin lời họ, vì chẳng có tên ngốc nào khi không lại đi khai quật, đào sâu xuống dưới đất giữa một vùng trảng cỏ rộng lớn cả. Đáng tin hơn là, họ có biện pháp đặc thù nào đấy để tìm kiếm phó bản.
Nhưng mà, Yeatra lại chẳng quan tâm lắm lời của họ là thật hay giả. Cô mới đầu có thắc mắc vài câu, bị họ cáu gắt mắng thì đành thôi. Giờ thì cô nhiều hơn quan tâm tới những thứ tồn tại bên trong phó bản này.
Từ lúc bước vào phó bản đến giờ đã được hơn nửa ngày. Những con quái ở lối vào hang động không được mạnh, chỉ có cấp độ 12 tới 14, dễ dàng bị đám người đi cùng Yeatra tiêu diệt không chút tốn sức.
Điều đáng giận là họ trông có vẻ khẩn trương, vừa diệt quái xong, thu thập gọn gàng liền tiến sâu vào trong, không cho phép Yeatra có tí thời gian nào nghiên cứu nơi đây.
May thay, sau mười giờ liền di chuyển và chiến đấu, họ đã thấm mệt, quyết định dựng trại nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ trước khi tiếp tục việc càn quét.
“Đây chẳng phải là cơ hội để mình dạo một vòng nghiên cứu sao?"
Yeatra nói thầm, mặt cười hí hửng. Thế nhưng cô chỉ vừa mới bước được hai bước ra khỏi khu trại, đã bị một bàn tay rắn chắc nắm chặt bả vai mình. Cái nắm rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Yeatra cảm thấy nặng nề, cả người theo đó cứng đờ, không di chuyển được.
– Cô định đi đâu?
Một giọng nói nữ nghiêm nghị cất lên. Cô ta là đội trưởng tổ đội hiện tại, tên là Athenia. Theo như cách ăn mặc cùng vũ khí thì cô ta là một khiên kiếm sĩ, giữ vai trò đứng phía trước chặn và khống chế địch cũng như gây ra lượng sát thương đáng kể.
– Ừ thì… Tôi muốn đi vệ sinh… cái.
Yeatra giọng lắp bắp đáp, đầu không ngoảnh lại. Cô không ưa thích cô nàng đội trưởng này. Cô ta ngay từ khi bắt đầu đã luôn ngăn cản mọi hành động của cô.
– Trong trại có dựng khu vực riêng cho chuyện đó. Cô vẫn nên đến đấy để đảm bảo an toàn.
Yeatra méo mặt. Cô tất nhiên là biết về khu vực mà Athenia nhắc đến, ngay khi trại vừa được dựng thì đã có người tinh tế nói nhỏ cho cô.
– A ha ha! Thế à. – Yeatra cười bảo – Tôi không biết đấy. Đ-để tôi đến đó.
Nói rồi, Yeatra quay người lánh đi. Nhưng cô đi chưa đến mười bước đã nghe tiếng gọi với của Athenia:
– Chờ đã.
Yeatra đứng khựng lại, lòng hồi hộp nghĩ: “Chết tiệt. Không phải cô ta biết mình định trốn đi sau căn lều kia chứ?".
Athenia chỉ chốc liền đuổi kịp Yeatra, bước lên trước mặt cô, nói:
– Tôi vẫn chưa chỉ cô đường đến đó mà. Cô không sợ lạc ư? Lạc mất cô, chúng tôi không gánh nổi hậu quả đâu.
Yeatra vừa mừng vừa sợ, mặt cười đầy miễn cưỡng, đáp:
– Phải phải. Là tôi gấp quá rồi.
Athenia chau mày nhìn Yeatra. Cô nàng rất dễ đoán ra được ý định của cô, nhưng là không có ý vạch trần. Dù sao thì đối với một người được phó đoàn trưởng nhấn mạnh phải che chở, không được để xảy ra mệnh hệ gì thì cô không dám đắc tội.
Tuy nhiên, cùng lý do đó, Athenia cũng sẽ không để Yeatra trốn đi. Cất một tiếng thở dài, cô ta bảo:
– Nói thật nhé, cô có thể chịu khó ở yên trong trại được không?
Yeatra rùng mình một cái. Cô đã lờ mờ đoán ra được ý của Athenia, nhưng vẫn lựa chọn giả ngu:
– T-tôi không hiểu lời cô. Tôi… mắc quá rồi… Thế nhé!
Nói xong, cô liền sải chân cố chuồn đi.
Athenia nào để cho Yeatra đi dễ dàng như vậy. Dùng Thần uy lên cô là một sự xúc phạm, nhưng với chênh lệch Thần cấp giữa hai bên, chặn lại là không khó chút nào.
– Cô-cô muốn gì?
Yeatra hốt hoảng nhìn dáng hình cao lớn trước mặt mình. Athenia cùng với bộ giáp màu xám tro và mái tóc màu xanh lục nhạt cột đuôi ngựa, chỉ đơn giản là đứng ở đấy với đôi mắt màu vàng trừng nhìn lấy, đã khiến cô không còn chút ý muốn kháng cự nào.
“Đây là uy à?" Yeatra chợt nghĩ. Bản thân cô không hiểu rõ về thế giới của du hành giả, càng rất thiếu hiểu biết về Thần uy. Đối với cô, thứ áp lực đề lên mình ngay bây giờ không khác gì thứ uy luôn được mọi người nhắc tới đó.
Athenia đứng nhìn Yeatra, ánh mắt lộ lên vẻ khó xử. Hồi lâu, cô ta đặt tay lên má cô, vân vê lọn tóc mai, nhẹ nhàng bảo:
– Cô đừng bướng bỉnh nữa, được không? Đám quái ngoài kia, chúng hắt hơi một cái cũng đủ khiến cô tan biến. Dù cô có hét lên, chúng tôi cũng không đến kịp để cứu, cô hiểu chứ?
Mồ hôi dần đổ khắp người Yeatra. Sự dịu dàng của Athenia vào trong mắt cô hoàn toàn là đe dọa, là uy hiếp, khiến cô kinh hãi không thôi.
“Đây… chẳng phải cô ta định bẻ cổ mình nếu phản kháng chứ?"
– T-tôi xin lỗi… mà.
Yeatra giọng đầy run rẩy thốt lên. Cô giờ rất khó mà kiềm chế được cảm xúc cùng hành động của mình. Đầu óc cô có phần mông lung, nghĩ ngợi linh tinh, nói tiếp:
– Đ-đừng làm thịt tôi nhé…!
Cảnh tượng hiện tại, không khác gì một con chuột nhắt co rúm người trước cái vuốt ve tinh nghịch đùa giỡn của một con mèo cả.
Athenia nghe, lại trông bộ dạng tội nghiệp của Yeatra, không nhịn được bật cười khúc khích. Cô rất nhanh ý thức được hành động thiếu đứng đắn của mình, nhưng vẫn không kiềm được, tiếp tục cười.
Yeatra hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô nghe tiếng cười vốn nhẹ nhàng của Athenia, lại thành đầy man rợ. Tưởng rằng chính mình sắp bị đánh chết, hoặc tệ nhất cũng là bán sống bán chết, cô liền lấy hết can đảm, hất tay của Athenia rồi quay người bỏ chạy.
Athenia giật mình, vội vàng đuổi theo. Chỉ bằng vài cái sải chân, cô liền bắt kịp Yeatra, nắm chặt tay cô ta kéo lại.
Yeatra tâm thần bấn loạn. Cô vốn không nên mạo hiểm muốn lừa trốn đi dưới ánh mắt của Athenia. Chuyện sắp đến, cô thật không gánh chịu nổi.
– Ối! Thả tôi ra! Tôi xin cô- Tôi xin ngài! Tha thứ cho tôi, nhé. Tôi không dám trốn đi nữa đâu. Nhé! Tôi cầu xin ngài!
Athenia nắm chặt tay của Yeatra, mặc cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được. Tình cảnh hiện tại thật sự khó xử, vì rõ ràng Athenia không định làm hại Yeatra, nhưng cô chắc chắn sẽ không chịu tin tưởng.
Không còn cách nào khác, Athenia đành kéo Yeatra lại sát người, khống chế hành động của cô. Rồi cô ta bảo:
– Đừng sợ. Tôi là muốn bảo vệ cô.
Yeatra không cử động được, tâm trí theo đó dần giảm đi sự hoảng loạn. Nghe được lời của Athenia lặp lại bên tai mình, cô dần thả lỏng cơ thể. Hồi lâu, cô cất tiếng:
– Thật sự?
– Thật. Hoàn toàn là sự thật.
Athenia cười đáp.
Yeatra nhìn thấy nụ cười của Athenia, mặt liền trở nên méo mó. Dưới áp lực hiện tại, cô có nhìn thế nào cũng không thấy đây là một nụ cười có thiện cảm, mà còn ngược lại là đầy ác ý.
Dù vậy, Yeatra cũng biết bản thân không thoát được, bèn tạm ra vẻ tin tưởng, nói:
– Thế… cô thả tôi. Tôi sẽ quay về trại.
– Ừm…
Athenia nói đoạn, định buông tay thì ngừng lại, như nhớ tới gì đó, siết tay Yeatra càng chặt hơn, bảo:
– Cô đi cùng tôi đến lều riêng.
– Ơ- Tại sao?
Yeatra hốt hoảng thốt lên. Cô không cần dùng đầu để nghĩ cũng đoán được bản thân bị đưa đến đấy sẽ không có kết cục gì tốt lành.
– Tôi muốn tự tay chăm sóc cô.
Nói rồi, không đợi sự đồng ý hay lời đáp nào của Yeatra, Athenia liền áp giải cô về lều của cô ta.
Yeatra là không thể kháng cự, ban đầu còn cố vùng vẫy một hồi, sau đành buông thả cho mọi chuyện tới đâu thì tới. Cũng coi như là cô đã chấp nhận số phận đáng thương của mình.
Căn lều của Athenia không lớn, chỉ vừa bằng những căn lều khắc, nhưng được trang trí thêm ở bên ngoài vài đường viền để phân biệt.
Bên trong, không khí khá ấm áp, mùi tanh hôi nơi hang động này cũng giảm đi rất nhiều. Căn lều có lẽ không phải loại bình thường.
Nghĩ ngợi một hồi, Yeatra chợt nổi hứng thú với căn lều này, về cấu tạo, chất liệu hay tác dụng cụ thể nó. Quan trọng hơn cả, chính là cơ chế cùng cách làm ra. Tâm trí cô cứ thế rất nhanh loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ về chuyện Athenia vừa làm với mình mà dồn hết về từng chỗ trong căn lều.
Athenia đưa Yeatra vào xong liền đóng cửa lều lại, cẩn thận kích hoạt bùa chú để không ai có thể tự ý vào hay ra, và tất nhiên là cả không thể làm phiền. Xong xuôi, cô ta mới thả Yeatra.
Vừa được thả, Yeatra liền chạy thẳng tới sát vách căn lều, sờ nắn lên lớp vải nhám dày và chắc.
– Cô không thoát được đâu. – Athenia lên tiếng – Có là Thần cấp 15 thì cũng phải mất một ít thời gian mới phá được căn lều này, kể cả là từ bên trong.
– Bền đến vậy?
Yeatra thốt lên vỏn vẹn một câu, vẫn tiếp tục chăm chú ngắm nghía cùng cảm nhận lớp vải trên đầu ngón tay mình. Hồi lâu, như thể thử nghiệm, cô lấy ra một con dao nhọn hoắc, đâm thọt, cọ ngoáy liên tục.
Athenia thấy vậy, cười khẩy một tiếng, bảo:
– Thế nào? Không chút tổn hại, phải không?
– Đúng-đúng vậy! – Yeatra thốt – Đây là làm từ gì?
– Vải dệt từ sợi Nathong, công nghệ dệt của hội Sensiours, có thể gọi là vải Nathurilt. Hiện tại hội Sensiours đang giao dịch độc quyền loại vải này với quân đoàn Ungreilt nên cô không thể tìm được ở chỗ nào khác đâu, và tất nhiên không có kẻ nào có mẫu để phân tích mà khắc chế.
– Lợi hại như vậy!? – Yeatra nói, vẻ đầy ngạc nhiên, cùng hào hứng – Cô-cô có dư không?
Athenia đang vênh váo đầy tự hào, liền lộ vẻ khó xử. Nghĩ một hồi, cô mới bảo:
– Số lượng không được nhiều lắm. Mỗi tổ đội đạt đến hạng Biver có thể được cấp đủ dựng nên một căn lều nhỏ.
– Ít như vậy? – Yeatra hô, vẻ không hài lòng – Thế, tôi xin một ít nhé?
Nói rồi, không đợi Athenia phản ứng, Yeatra liền dùng nhiều lực hơn cố đâm cắt xuyên tấm vải, nhưng tất nhiên là không thành công.
Athenia thấy thế cũng có chút hoảng, chạy vội tới, bảo:
– Không được. Nếu cắt rời, tác dụng của cả căn lều sẽ giảm mạnh. Nếu cô muốn, tôi có thể hỏi phó đoàn trưởng một tiếng.
– Hả?
Yeatra là không nhận biết tên phó đoàn trưởng mà Athenia đang nói tới. Cô đến được đây cũng chỉ thông qua lời hướng dẫn của Turan mà thôi. Vậy nên nghe nhắc đến phó đoàn trưởng, cô ngầm hiểu rằng Athenia đang muốn dọa cô, như rằng nếu còn làm loạn, sẽ gọi phó đoàn trưởng đến dạy cô một bài học.
Yeatra ngừng hành động của mình lại, vẻ mặt thành trầm mặc, khó xử. Cô giờ lại nảy sinh ý muốn trốn đi nghiên cứu hang động, vì đã chẳng dám động tới căn lều này rồi.
Tác giả :
[email protected]