VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 101: Hạ sát
Pongru không có phép phòng thủ hỗ trợ, chỉ có thể vội đưa kiếm ra chắn lấy lưỡi rìu đang chém ngang hông mình. Cú va chạm hất văng cậu ta đi xa đến gần mười mét, rõ ràng là lực vô cùng mạnh. Nếu cậu ta mà đưa kiếm chắn chậm một tí thì bây giờ hẳn thân xác đã phân thành hai.
Và khi đó cái chết là điều tất nhiên.
– Heathier. Mau hồi phục cho cậu ta. – Phalsia nói, giọng gấp gáp vô cùng.
Heathier tặc lưỡi, mắt vẫn nhìn chăm chăm không rời tên chột mắt đang trông về phía cả bọn. Hắn ta hiển nhiên biết Heathier mới là mấu chốt của cuộc chiến này, sẵn sàng ra tay bất cứ khi nào.
Nhưng Heathier có lo lắng cũng không thể bỏ mặc Pongru, đành quay sang, lấy ra một tấm bùa, quẹt tay kích hoạt bắn ra một luồng khí màu xanh lục thẳng về phía cậu ta. Luồng khí chạm vào Pongru thì phủ lấy cả người cậu ta, rất nhanh làm dịu đi cơn đau và dần dần chữa trị các vết thương.
Pongru có lại cảm giác của cơ thể mình thì không chút chần chừ lăn người tránh né, ngay sau đó là một chiếc rìu bị ném đi cắm thẳng vào chỗ cậu ta vừa mới nằm.
– Talur tên chó má nhà ngươi còn đứng đó tới khi nào nữa!
Tên mặc giáp lớn tiếng mắng chửi. Hắn ta vừa vụt mất cơ hội hạ sát Pongru, tức giận là điều tất nhiên.
– Rồi rồi. Ngay giờ đây.
Tên chột mắt cất tiếng đáp lại rồi bắt đầu cất bước tiến về phía Heathier cùng Phalsia.
– Natyr. – Heathier nói – Tập trung vào tên đeo kính. Ít nhất đừng để hắn ta có cơ hội dùng phép.
Natyr đứng từ xa gật nhẹ đầu vẻ đã hiểu, mắt vẫn nhìn chăm chăm tên đeo kính ở cách mình chỉ chừng hai mươi mét. Cô không dám tiến tới quá gần hay trực tiếp tấn công hắn ta. Tên cầm kiếm liễu từ nãy đến giờ vẫn đứng ngay cạnh, rõ ràng sẽ ra tay đối phó cô bất cứ lúc nào.
Nhưng nếu tên đeo kính có hành động thì lại là chuyện khác. Natyr có thể không gây sát thương được, nhưng làm gián đoạn bùa phép của hắn ta thì hẳn không quá khó.
– Talur… à? Là tên ngươi nhỉ?
Heathier cất tiếng. Ông ta lúc này đã bước tới đối đầu với tên mắt chột. Khoảng cách giữa hai người chỉ có chừng hai mươi mét mà thôi. Đối với một thuật sư như Heathier thì đây rõ ràng là một điều bất lợi.
– Không phải nói. – Talur nói, nhếch mép cười – Dù sao thì hôm nay cả đám các người không thể diệt quái nữa rồi.
– Greiten bảo ngươi làm thế? – Heathier hỏi.
– Biết thì có làm gì!?
Talur nói lớn, sau đó liền cúi người lao tới Heathier luôn. Hắn ta hoàn toàn không có chút ý định trò chuyện nào.
– Lỗ mãng.
Heathier cất tiếng, lấy ra ba tấm bùa, quẹt tay lên cả ba rồi ném thẳng chúng về phía Talur. Tên mắt chột thấy vậy vẫn không chút ngần ngại nào tiếp tục lao tới với miệng cười càn rỡ.
Ba tấm bùa được ném đi phát sáng lên, lơ lửng ở đó một lúc, đến khi Talur vừa tới thì ánh sáng phát ra liền trở nên dữ dội hơn. Thứ ánh sáng màu vàng đất đó thoạt đầu trông như vô hại nhưng chỉ vài giây sau thì hiệu quả đã trở nên rõ rệt: tên mắt chột đang di chuyển rất chậm.
– Là bùa phép thời gian? Không thể nào!
Tên đeo mắt kiếng ở phía xa thốt lên. Hắn ta đưa tay lấy ra một chiếc đũa dài tầm ba tấc định vận vòng phép nhưng trông thấy Natyr khẽ di chuyển, chực lao đến thì lùi ngay lại. Tên cầm kiếm liễu vừa lúc đó cũng bước lên trước chắn lấy.
Natyr cầm lấy sợi xích cùng khối sắt trong tay, quay mấy vòng thì ném thẳng về phía tên cầm kiếm liễu. Hắn ta thấy vậy, cũng biết mình không thể trực diện chặn lấy thì liền lách người né tránh, thuận đà lao tới Natyr.
Tốc độ tên cầm kiếm liễu vô cùng nhanh, còn nhanh hơn cả Pongru. Nhưng tốc độ này đối với Natyr thì có chút chậm, dễ dàng bị cô tránh, vượt qua.
Tên cầm kiếm liễu bị bỏ qua liền khắc quay người lại, kéo kiếm về sau, thủ thế rồi đột ngột đâm mạnh về phía trước. Từ đầu kiếm vậy mà bắn ra một luồng sáng đâm thẳng tới Natyr.
Natyr không hề lường trước được một đòn tấn công như vậy, nhưng cô cũng có tính tới việc bị tấn công từ xa, kịp ngả người về trước đồng thời nghiêng về một bên lăn ra đất, thuận lợi tránh thoát một nhát đâm chí mạng.
Một đòn tấn công nhanh và mạnh như thế không thể nào lại có thể tung ra trong vài giây, Natyr biết chắc như thế. Cô ta không chần chừ ngồi dậy, lấy ra một sợi xích cùng khối sắt khác, xoay mấy vòng rồi ném thẳng về phía tên đeo kính.
Tên đeo kính lúc này đã vận xong vòng phép, kích hoạt luôn bắn một tia sáng màu đỏ thẳng về phía ba tấm bùa đang kiềm lấy Talur. Thế nhưng khi hắn ta kích hoạt phép xong thì cũng là lúc sợi xích được Natyr ném bay tới, vồ lấy hắn ta. Hai khối sắt quay mấy vòng xung quanh trói chặt lấy cả người tên đeo kính khiến hắn ta mất thăng bằng ngã vật ra đất.
– Chưa xong đâu con nhãi!
Tên cầm kiếm liễu nhảy xồ tới đâm một nhát vào Natyr. Trước đòn tấn công khi mình vừa ném sợi xích đi, cô ta chỉ kịp lại lăn ra đất tránh né.
Tên cầm kiếm liễu không buông tha, tiếp tục đâm thêm mấy lần nữa, đuổi theo cơ thể lăn trên đất của Natyr.
– Dahgo! Coi chừng! – tên đeo kính hét lên.
– Đối xử một cô gái như thế- hả!?
Tiếng nói của Darmil và ngay sau đó là một chùy nện ngang ngực tên cầm kiếm liễu hất văng hắn ta đi mấy mét.
– Cô không sao chứ?
Darmil nói, cúi người xuống định đỡ Natyr dậy nhưng cô ta đã xoay người đứng lên, bước lùi mấy bước tránh xa nó ra.
“Phản ứng gì thế này?" Darmil nghĩ, có chút ngạc nhiên. Nhưng nó không có thời gian để thắc mắc, đành quay người tiến tới tên cầm kiếm liễu đang nằm vật trên đất. Hắn ta trông vô cùng đau đớn với khuôn mặt nhăn nhó và cánh tay run lên bần bật đang cố mở lấy nắp bình thuốc bằng gỗ.
Darmil không vội. Nó biết là tên cầm kiếm liễu này là một kẻ mạnh. Nhưng nếu hắn ta thật sự lãnh một chùy của nó rồi vẫn còn có thể chiến đấu chỉ dựa vào một bình thuốc thì rất đáng để đấu một trận.
Tên cầm kiếm liễu vội vàng đổ bình thuốc vào trong miệng mình, uống lấy uống để, đến sặc sụa. Thuốc vào người dần dần làm hắn ta trở nên thoải mái hơn, đã có thể gượng đứng dậy được.
Dù vậy, trong mắt tên cầm kiếm liễu lúc này chỉ có nỗi kinh hoàng. Hắn ta biết rõ hơn ai hết thương thế của mình lúc này. Giờ đừng nói đến chiến đấu, cả chạy hắn ta còn không chắc mình có thể làm được.
– Vẫn đứng được à. Tốt lắm.
Darmil cười nói. Nó thật sự phấn khích khi thấy tên cầm kiếm liễu đứng dậy được. Nhưng sự phấn khích của nó không kéo dài lâu khi hắn ta chợt quay người, bỏ chạy về phía tên mắt chột.
– Talur! Cứu tao! – tên cầm kiếm liễu hét lên.
Tên đeo kính thấy vậy thì bật một tiếng chửi thề, gắt:
– Mày cứ thế bỏ tao à, Dahgo?!
– Dahgo?! Đội hình bị mày phá hỏng hết rồi!
Tên mặc giáp hét lớn trong khi đỡ lấy một nhát chém từ Pongru. Hắn ta vô cùng tức giận với hành động của Dahgo nhưng không thể làm gì hơn khi cứ bị Pongru cầm chân từ nãy đến giờ. Một tên kiếm sư không là gì với hắn ta, nhưng có sự hỗ trợ từ pháp sư thì lại là chuyện khác.
– Cô lo cho tên đeo kính đằng kia đi. Tôi xử nốt tên này.
Darmil nói rồi cất bước đuổi theo Dahgo luôn. Nó có thể không vội, nhưng Heathier thì khác. Ông ta giờ đã rất chật vật với Talur rồi, nếu bị tên cầm kiếm liễu làm phiền nữa thì sẽ thua mất.
Dahgo cố chạy, ngoái đầu lại nhìn một chút thì thấy Darmil đuổi theo, liền hốt hoảng gọi lớn:
– Talur!
Talur bật lên một tiếng chửi, gắt gỏng bảo:
– Mày sợ đau chứ đâu có nhát chết-
Một tấm bùa bay thẳng tới trước mặt làm Talur im bặt, vội đưa kiếm lên chắn lấy một vụ nổ không khí xảy ra đẩy ngược nó về sau đến mấy mét.
– Đừng phân tâm chứ, tên chột này. – Heathier điềm tĩnh bảo.
– Đừng có gọi tao là chột!
Talur hét lớn, giơ kiếm lên nhảy bổ tới chém vào người Heathier. Thật khó có thể tin được hắn ta bằng cách nào có thể mang theo thanh kiếm nặng như vậy rút ngắn khoảng cách gần mười mét mà tấn công.
Heathier cũng chẳng có nhiều thời gian nghĩ ngợi, chỉ kịp kích hoạt một tấm bùa đã phòng hờ sẵn, đẩy ngược bản thân về sau hơn mười mét.
– Mày có thể tránh được mấy lần?!
Talur gắt, lần nữa giờ kiếm lên nhảy bổ tới Heathier. Lần này thì Heathier không lùi lại nữa nhảy sang một bên tránh né. Dù vậy, xung chấn từ cú va chạm vấn khiến ông ta mất thăng bằng mà ngã ra đất.
– Lại chạy nữa tao xem.
Talur nói, cười nham hiểm. Hắn ta biết Heathier không còn chạy được nữa rồi. Lần bổ kiếm kế tiếp sẽ lấy mạng ông ta.
– Lại lỗ mãng rồi.
Heathier cất tiếng, vội lấy ra một tấm bùa đưa lên cao.
– Mày còn cơ hội chắc?!
Talur hét lên, nhảy bổ tới chém thanh kiếm to đùng vào Heathier. Tấm bùa rõ ràng là không kịp kích hoạt, những tưởng hắn ta đã có thể đạt mục đích nhưng khi chỉ cách Heathier chừng một mét thì đột ngột một ụ đất đâm thẳng từ dưới lên, hất văng cả hai người đi.
Darmil có chút ngạc nhiên, quay sang Phalsia. Nó cũng không ngờ rằng Heathier lại được cứu bởi Phalsia, vốn còn tưởng ông ta đang ẩn giấu lá bài tẩy nào cơ.
Phalsia thấy Darmil nhìn mình thì đưa tay vẫy, sau đó chỉ vào mình vẻ chờ đợi một lời khen. Nó thấy thế chỉ có thể cười đáp lại.
Darmil lại nhìn sang phía của Pongru. Đáng lý người nên được Phalsia hỗ trợ lúc này là cậu ta, nhưng rất nhanh nó hiểu được chuyện đang xảy ra. Natyr đã đến sánh vai chiến đấu cùng cậu ta rồi.
– Chúng mày hai đánh một có thấy nhục không?!
Tên mặc giáp gắt, dùng tay nắm lấy sợi xích cố giật ngã Natyr nhưng chỉ khiến cô ta di chuyển xung quanh.
– Nhục. – Pongru nói lớn – Nhưng liêm sỉ để làm gì hả?!
Kèm theo đó là tiếng cười giòn tan đầy vẻ trêu tức.
Darmil thấy mọi thứ đều ổn thì quay trở lại với mục tiêu của mình. Tên cầm kiếm liễu tên Dahgo giờ ngồi bệt dưới đất nhìn lấy nó với đôi mắt kinh hãi, mồ hôi vã ra như tắm. Miệng hắn ta từ nãy đến giờ cứ lẩm bẩm:
– T-tha cho tôi. T-tôi không muốn bị đau đâu.
Darmil thực không hiểu hắn ta sợ đau đến mức nào mà lại có phản ứng cực đoan đến thế này. Một du hành giả có thể trưng ra bộ dạng như thế này sao, Darmil không tưởng tượng được.
Nhưng thực tế là thực tế, thứ trước mắt khiến Darmil có muốn nghĩ khác đi cũng không được. Dahgo đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu rồi, khiến nó chẳng còn chút hứng thú nào nữa.
– Đây là lần đầu tiên mình giết người nhỉ?
Darmil chợt bảo. Nó quả thật không nghĩ đến hành động này bao giờ. Từ trước đến giờ, trong suy nghĩ của Darmil đơn giản chỉ có du hành, diệt quái, làm nhiệm vụ mà thôi. Dù đã được Turan phổ cập cho ít nhiều thì nó cũng chẳng thể hiểu được cảm giác đó ra sao.
Và giờ vẫn vậy. Darmil cũng chẳng thể hiểu được cảm giác đó là gì.
– Đ-đừng giết-
Tiếng của tên cầm kiếm liễu tắt hẳn khi cái đầu của hắn ta bị Darmil nện một cú không thương tiếc mà nát toang, máu me be bét. Nhưng cảnh tượng tàn bạo đầy sắc đỏ đó chỉ hiện lên có một giây, rất nhanh hóa trắng mà tan biến thành những đốm sáng li ti.
Và khi đó cái chết là điều tất nhiên.
– Heathier. Mau hồi phục cho cậu ta. – Phalsia nói, giọng gấp gáp vô cùng.
Heathier tặc lưỡi, mắt vẫn nhìn chăm chăm không rời tên chột mắt đang trông về phía cả bọn. Hắn ta hiển nhiên biết Heathier mới là mấu chốt của cuộc chiến này, sẵn sàng ra tay bất cứ khi nào.
Nhưng Heathier có lo lắng cũng không thể bỏ mặc Pongru, đành quay sang, lấy ra một tấm bùa, quẹt tay kích hoạt bắn ra một luồng khí màu xanh lục thẳng về phía cậu ta. Luồng khí chạm vào Pongru thì phủ lấy cả người cậu ta, rất nhanh làm dịu đi cơn đau và dần dần chữa trị các vết thương.
Pongru có lại cảm giác của cơ thể mình thì không chút chần chừ lăn người tránh né, ngay sau đó là một chiếc rìu bị ném đi cắm thẳng vào chỗ cậu ta vừa mới nằm.
– Talur tên chó má nhà ngươi còn đứng đó tới khi nào nữa!
Tên mặc giáp lớn tiếng mắng chửi. Hắn ta vừa vụt mất cơ hội hạ sát Pongru, tức giận là điều tất nhiên.
– Rồi rồi. Ngay giờ đây.
Tên chột mắt cất tiếng đáp lại rồi bắt đầu cất bước tiến về phía Heathier cùng Phalsia.
– Natyr. – Heathier nói – Tập trung vào tên đeo kính. Ít nhất đừng để hắn ta có cơ hội dùng phép.
Natyr đứng từ xa gật nhẹ đầu vẻ đã hiểu, mắt vẫn nhìn chăm chăm tên đeo kính ở cách mình chỉ chừng hai mươi mét. Cô không dám tiến tới quá gần hay trực tiếp tấn công hắn ta. Tên cầm kiếm liễu từ nãy đến giờ vẫn đứng ngay cạnh, rõ ràng sẽ ra tay đối phó cô bất cứ lúc nào.
Nhưng nếu tên đeo kính có hành động thì lại là chuyện khác. Natyr có thể không gây sát thương được, nhưng làm gián đoạn bùa phép của hắn ta thì hẳn không quá khó.
– Talur… à? Là tên ngươi nhỉ?
Heathier cất tiếng. Ông ta lúc này đã bước tới đối đầu với tên mắt chột. Khoảng cách giữa hai người chỉ có chừng hai mươi mét mà thôi. Đối với một thuật sư như Heathier thì đây rõ ràng là một điều bất lợi.
– Không phải nói. – Talur nói, nhếch mép cười – Dù sao thì hôm nay cả đám các người không thể diệt quái nữa rồi.
– Greiten bảo ngươi làm thế? – Heathier hỏi.
– Biết thì có làm gì!?
Talur nói lớn, sau đó liền cúi người lao tới Heathier luôn. Hắn ta hoàn toàn không có chút ý định trò chuyện nào.
– Lỗ mãng.
Heathier cất tiếng, lấy ra ba tấm bùa, quẹt tay lên cả ba rồi ném thẳng chúng về phía Talur. Tên mắt chột thấy vậy vẫn không chút ngần ngại nào tiếp tục lao tới với miệng cười càn rỡ.
Ba tấm bùa được ném đi phát sáng lên, lơ lửng ở đó một lúc, đến khi Talur vừa tới thì ánh sáng phát ra liền trở nên dữ dội hơn. Thứ ánh sáng màu vàng đất đó thoạt đầu trông như vô hại nhưng chỉ vài giây sau thì hiệu quả đã trở nên rõ rệt: tên mắt chột đang di chuyển rất chậm.
– Là bùa phép thời gian? Không thể nào!
Tên đeo mắt kiếng ở phía xa thốt lên. Hắn ta đưa tay lấy ra một chiếc đũa dài tầm ba tấc định vận vòng phép nhưng trông thấy Natyr khẽ di chuyển, chực lao đến thì lùi ngay lại. Tên cầm kiếm liễu vừa lúc đó cũng bước lên trước chắn lấy.
Natyr cầm lấy sợi xích cùng khối sắt trong tay, quay mấy vòng thì ném thẳng về phía tên cầm kiếm liễu. Hắn ta thấy vậy, cũng biết mình không thể trực diện chặn lấy thì liền lách người né tránh, thuận đà lao tới Natyr.
Tốc độ tên cầm kiếm liễu vô cùng nhanh, còn nhanh hơn cả Pongru. Nhưng tốc độ này đối với Natyr thì có chút chậm, dễ dàng bị cô tránh, vượt qua.
Tên cầm kiếm liễu bị bỏ qua liền khắc quay người lại, kéo kiếm về sau, thủ thế rồi đột ngột đâm mạnh về phía trước. Từ đầu kiếm vậy mà bắn ra một luồng sáng đâm thẳng tới Natyr.
Natyr không hề lường trước được một đòn tấn công như vậy, nhưng cô cũng có tính tới việc bị tấn công từ xa, kịp ngả người về trước đồng thời nghiêng về một bên lăn ra đất, thuận lợi tránh thoát một nhát đâm chí mạng.
Một đòn tấn công nhanh và mạnh như thế không thể nào lại có thể tung ra trong vài giây, Natyr biết chắc như thế. Cô ta không chần chừ ngồi dậy, lấy ra một sợi xích cùng khối sắt khác, xoay mấy vòng rồi ném thẳng về phía tên đeo kính.
Tên đeo kính lúc này đã vận xong vòng phép, kích hoạt luôn bắn một tia sáng màu đỏ thẳng về phía ba tấm bùa đang kiềm lấy Talur. Thế nhưng khi hắn ta kích hoạt phép xong thì cũng là lúc sợi xích được Natyr ném bay tới, vồ lấy hắn ta. Hai khối sắt quay mấy vòng xung quanh trói chặt lấy cả người tên đeo kính khiến hắn ta mất thăng bằng ngã vật ra đất.
– Chưa xong đâu con nhãi!
Tên cầm kiếm liễu nhảy xồ tới đâm một nhát vào Natyr. Trước đòn tấn công khi mình vừa ném sợi xích đi, cô ta chỉ kịp lại lăn ra đất tránh né.
Tên cầm kiếm liễu không buông tha, tiếp tục đâm thêm mấy lần nữa, đuổi theo cơ thể lăn trên đất của Natyr.
– Dahgo! Coi chừng! – tên đeo kính hét lên.
– Đối xử một cô gái như thế- hả!?
Tiếng nói của Darmil và ngay sau đó là một chùy nện ngang ngực tên cầm kiếm liễu hất văng hắn ta đi mấy mét.
– Cô không sao chứ?
Darmil nói, cúi người xuống định đỡ Natyr dậy nhưng cô ta đã xoay người đứng lên, bước lùi mấy bước tránh xa nó ra.
“Phản ứng gì thế này?" Darmil nghĩ, có chút ngạc nhiên. Nhưng nó không có thời gian để thắc mắc, đành quay người tiến tới tên cầm kiếm liễu đang nằm vật trên đất. Hắn ta trông vô cùng đau đớn với khuôn mặt nhăn nhó và cánh tay run lên bần bật đang cố mở lấy nắp bình thuốc bằng gỗ.
Darmil không vội. Nó biết là tên cầm kiếm liễu này là một kẻ mạnh. Nhưng nếu hắn ta thật sự lãnh một chùy của nó rồi vẫn còn có thể chiến đấu chỉ dựa vào một bình thuốc thì rất đáng để đấu một trận.
Tên cầm kiếm liễu vội vàng đổ bình thuốc vào trong miệng mình, uống lấy uống để, đến sặc sụa. Thuốc vào người dần dần làm hắn ta trở nên thoải mái hơn, đã có thể gượng đứng dậy được.
Dù vậy, trong mắt tên cầm kiếm liễu lúc này chỉ có nỗi kinh hoàng. Hắn ta biết rõ hơn ai hết thương thế của mình lúc này. Giờ đừng nói đến chiến đấu, cả chạy hắn ta còn không chắc mình có thể làm được.
– Vẫn đứng được à. Tốt lắm.
Darmil cười nói. Nó thật sự phấn khích khi thấy tên cầm kiếm liễu đứng dậy được. Nhưng sự phấn khích của nó không kéo dài lâu khi hắn ta chợt quay người, bỏ chạy về phía tên mắt chột.
– Talur! Cứu tao! – tên cầm kiếm liễu hét lên.
Tên đeo kính thấy vậy thì bật một tiếng chửi thề, gắt:
– Mày cứ thế bỏ tao à, Dahgo?!
– Dahgo?! Đội hình bị mày phá hỏng hết rồi!
Tên mặc giáp hét lớn trong khi đỡ lấy một nhát chém từ Pongru. Hắn ta vô cùng tức giận với hành động của Dahgo nhưng không thể làm gì hơn khi cứ bị Pongru cầm chân từ nãy đến giờ. Một tên kiếm sư không là gì với hắn ta, nhưng có sự hỗ trợ từ pháp sư thì lại là chuyện khác.
– Cô lo cho tên đeo kính đằng kia đi. Tôi xử nốt tên này.
Darmil nói rồi cất bước đuổi theo Dahgo luôn. Nó có thể không vội, nhưng Heathier thì khác. Ông ta giờ đã rất chật vật với Talur rồi, nếu bị tên cầm kiếm liễu làm phiền nữa thì sẽ thua mất.
Dahgo cố chạy, ngoái đầu lại nhìn một chút thì thấy Darmil đuổi theo, liền hốt hoảng gọi lớn:
– Talur!
Talur bật lên một tiếng chửi, gắt gỏng bảo:
– Mày sợ đau chứ đâu có nhát chết-
Một tấm bùa bay thẳng tới trước mặt làm Talur im bặt, vội đưa kiếm lên chắn lấy một vụ nổ không khí xảy ra đẩy ngược nó về sau đến mấy mét.
– Đừng phân tâm chứ, tên chột này. – Heathier điềm tĩnh bảo.
– Đừng có gọi tao là chột!
Talur hét lớn, giơ kiếm lên nhảy bổ tới chém vào người Heathier. Thật khó có thể tin được hắn ta bằng cách nào có thể mang theo thanh kiếm nặng như vậy rút ngắn khoảng cách gần mười mét mà tấn công.
Heathier cũng chẳng có nhiều thời gian nghĩ ngợi, chỉ kịp kích hoạt một tấm bùa đã phòng hờ sẵn, đẩy ngược bản thân về sau hơn mười mét.
– Mày có thể tránh được mấy lần?!
Talur gắt, lần nữa giờ kiếm lên nhảy bổ tới Heathier. Lần này thì Heathier không lùi lại nữa nhảy sang một bên tránh né. Dù vậy, xung chấn từ cú va chạm vấn khiến ông ta mất thăng bằng mà ngã ra đất.
– Lại chạy nữa tao xem.
Talur nói, cười nham hiểm. Hắn ta biết Heathier không còn chạy được nữa rồi. Lần bổ kiếm kế tiếp sẽ lấy mạng ông ta.
– Lại lỗ mãng rồi.
Heathier cất tiếng, vội lấy ra một tấm bùa đưa lên cao.
– Mày còn cơ hội chắc?!
Talur hét lên, nhảy bổ tới chém thanh kiếm to đùng vào Heathier. Tấm bùa rõ ràng là không kịp kích hoạt, những tưởng hắn ta đã có thể đạt mục đích nhưng khi chỉ cách Heathier chừng một mét thì đột ngột một ụ đất đâm thẳng từ dưới lên, hất văng cả hai người đi.
Darmil có chút ngạc nhiên, quay sang Phalsia. Nó cũng không ngờ rằng Heathier lại được cứu bởi Phalsia, vốn còn tưởng ông ta đang ẩn giấu lá bài tẩy nào cơ.
Phalsia thấy Darmil nhìn mình thì đưa tay vẫy, sau đó chỉ vào mình vẻ chờ đợi một lời khen. Nó thấy thế chỉ có thể cười đáp lại.
Darmil lại nhìn sang phía của Pongru. Đáng lý người nên được Phalsia hỗ trợ lúc này là cậu ta, nhưng rất nhanh nó hiểu được chuyện đang xảy ra. Natyr đã đến sánh vai chiến đấu cùng cậu ta rồi.
– Chúng mày hai đánh một có thấy nhục không?!
Tên mặc giáp gắt, dùng tay nắm lấy sợi xích cố giật ngã Natyr nhưng chỉ khiến cô ta di chuyển xung quanh.
– Nhục. – Pongru nói lớn – Nhưng liêm sỉ để làm gì hả?!
Kèm theo đó là tiếng cười giòn tan đầy vẻ trêu tức.
Darmil thấy mọi thứ đều ổn thì quay trở lại với mục tiêu của mình. Tên cầm kiếm liễu tên Dahgo giờ ngồi bệt dưới đất nhìn lấy nó với đôi mắt kinh hãi, mồ hôi vã ra như tắm. Miệng hắn ta từ nãy đến giờ cứ lẩm bẩm:
– T-tha cho tôi. T-tôi không muốn bị đau đâu.
Darmil thực không hiểu hắn ta sợ đau đến mức nào mà lại có phản ứng cực đoan đến thế này. Một du hành giả có thể trưng ra bộ dạng như thế này sao, Darmil không tưởng tượng được.
Nhưng thực tế là thực tế, thứ trước mắt khiến Darmil có muốn nghĩ khác đi cũng không được. Dahgo đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu rồi, khiến nó chẳng còn chút hứng thú nào nữa.
– Đây là lần đầu tiên mình giết người nhỉ?
Darmil chợt bảo. Nó quả thật không nghĩ đến hành động này bao giờ. Từ trước đến giờ, trong suy nghĩ của Darmil đơn giản chỉ có du hành, diệt quái, làm nhiệm vụ mà thôi. Dù đã được Turan phổ cập cho ít nhiều thì nó cũng chẳng thể hiểu được cảm giác đó ra sao.
Và giờ vẫn vậy. Darmil cũng chẳng thể hiểu được cảm giác đó là gì.
– Đ-đừng giết-
Tiếng của tên cầm kiếm liễu tắt hẳn khi cái đầu của hắn ta bị Darmil nện một cú không thương tiếc mà nát toang, máu me be bét. Nhưng cảnh tượng tàn bạo đầy sắc đỏ đó chỉ hiện lên có một giây, rất nhanh hóa trắng mà tan biến thành những đốm sáng li ti.
Tác giả :
[email protected]