Vạn Vực Chi Vương
Chương 3: Sự kiện xấu hổ nhất trong lịch sử Nhiếp gia!
- Bịch!
Đứa trẻ cản trước mặt Nhiếp Thiên, bị Nhiếp Thiên đụng một phát, nháy mắt ngã lăn ra nền đất.
Đứa bé kia, chính là cháu nội Nhiếp Viễn của Nhiếp Nam Sơn, Nhiếp Viễn sau khi ngã lăn ra đất, lập tức oa oa khóc lớn.
Nhiếp Thiên không thèm nhìn lại Nhiếp Viễn, thậm chí không có tránh ra, trực tiếp bò qua người Nhiếp Viễn.
Lúc chân trái chạm xuống đất, Nhiếp Thiên lại đúng lúc một cước dẫm lên tay Nhiếp Viễn, khiến tiếng khóc của Nhiếp Viễn càng có vẻ thảm thiết hơn.
Nhiếp Nam Sơn vừa mới yên lặng, còn có Nhiếp Thu phụ thân của Nhiếp Viễn đứng đằng xa, đau lòng không thôi, sắc mặt lúc này cũng trầm xuống.
Chỉ là, hài đồng tham gia đại hội bóc thăm, tranh đoạt linh khí, cũng thường xảy ra va chạm lẫn nhau, Nhiếp Nam Sơn và Nhiếp Thu tuy rằng trong lòng không hài lòng, nhưng đều phải kiềm chế, không thể lập tức phát tác được.
- Nhiếp Thiên, cẩn thận một chút!
Nhiếp Thiến vội vàng hô to.
Nhưng Nhiếp Thiên dường như không nghe thấy tiếng hô của Nhiếp Thiến, sau khi vượt qua Nhiếp Viễn, nhanh chân bò về phía linh khí gần nó nhất.
Trên đường, một hài đồng khác của Nhiếp gia, đôi mắt tỏa sáng nhìn bao tay phát ra hồng quang mờ ảo kia. Đứa trẻ thò tay ra, từ từ vươn tay về hướng bao tay, đầu ngón tay cũng dần dần phát ra ánh hồng quang.
Rất hiển nhiên, thuộc tính tu luyện của đứa bé kia, hoàn toàn đồng nhất với sóng linh lực ẩn chứa bên trong bao tay.
- Đó là phúc trạch của Lượng Nhi!
Tộc nhân chi thứ Nhiếp gia, sắc mặt vui sướng, kích động hô.
Liễu Nghiên cùng tất cả tộc nhân Nhiếp gia, đều đưa mắt nhìn, bao tay phát ra ánh hồng quang kia, rõ ràng chính là đồ vật Nhiếp Lượng cần.
Liễu Nghiên khẽ gật đầu, thầm nói:
- Thuộc tính hỏa...
Giờ phút này, tất cả mọi người đều chú ý, bàn tay nho nhỏ của Nhiếp Lượng, lẩy bẩy sắp chộp được cái bao tay kia.
Nhưng vào lúc này, Nhiếp Thiên một đường lao tới, khi Nhiếp Lượng đang muốn cầm lấy cái bao tay kia, húc mạnh một cái, trong nháy mắt lại gạt ngã Nhiếp Lượng ra đất.
Còn chưa chờ Nhiếp Lượng mờ mịt khóc hét lên, Nhiếp Thiên đã một phen tóm lấy cái bao tay kia, khoa trương cười to ha ha.
Nhiếp Thiên cười to hớn hở, Nhiếp Lượng lúc này mới kịp phản ứng lại, rốt cuộc bắt đầu lớn tiếng khóc lóc:
- Oa oa! Của ta, của ta...
Đắc ý trên mặt Nhiếp Thiên, tiếng cười sảng khoái tạo nên đối lập rõ rệt với tiếng khóc cùng sự kinh hoàng của Nhiếp Lượng.
- Vô liêm sỉ!
Phụ thân của Nhiếp Lượng, cao thủ chi thứ Nhiếp gia Nhiếp Vệ, sắc mặt trầm xuống, gầm mắng một câu, không nhịn được trầm giọng nói:
- Bao tay kia không phù hợp với thuộc tính tu luyện của Nhiếp Thiên, trên người Nhiếp Thiên không có dao động linh lực tương ứng với linh khí, nó cướp đoạt kinh khí có ích lợi gì chứ?
Liễu Nghiên Lăng Vân tông, mắt thấy Nhiếp Thiên cướp đoạt bao tay Nhiếp Lượng sắp có được, vẻ mặt vẫn mỉm cười.
Liễu Nghiên lặng lẽ cười, đang muốn mở miệng an ủi đôi câu, lại phát hiện Nhiếp Thiên vừa mới cướp được bao tay, sau khi cười hớn hở xong, lại lao đến một món linh khí khác.
Lúc Nhiếp Lượng hiện giờ vẫn còn đang khóc nháo, Nhiếp Thiên đã đeo bao tay vào tay, nhanh chóng lao tới thanh kiếm ngắn màu lam.
Lúc này, một hài đồng Nhiếp gia khác, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười rạng rỡ, đã cầm chắc thanh kiếm ngắn màu lam.
Trong khoảnh khắc nó cầm thanh kiếm ngắn màu lam kia, ánh sáng màu lam rực rỡ bỗng chốc lóe lên, dung hòa trong tiếp xúc da thịt giữa nó và kiếm ngắn.
Nó há miệng, sắc mặt vui mừng, đang muốn cười lớn thể hiện nội tâm vui sướng của mình, Nhiếp Thiên đã như gió chạy tới.
Nhiếp Thiên rõ ràng mạnh mẽ cường tráng hơn nhiều, cười ha ha, đoạt đi thanh kiếm ngắn màu lam mà nó đang nắm trong tay.
Hài đồng bị mất linh khí, sau khi sửng sốt, liền muốn đoạt lại thanh kiếm ở trong tay Nhiếp Thiên, lại bị Nhiếp Thiên đẩy một cái ngã xuống đất.
- Oa oa!
Lại một đứa trẻ nữa khóc lớn, trong đại điện nghị sự Nhiếp gia, vang lên chói tai.
- Làm càn! Tiểu vô sỉ này làm càn quá mức rồi!
Tộc nhân chi thứ khác của Nhiếp gia, vểnh râu trợn mắt, giận dữ hận không thể trực tiếp nhảy vào trong.
Nhiếp Thiên tranh cướp thành nghiện, căn bản chẳng thèm để ý tới hắn, bên cạnh như không có người mạnh mẽ lao trái lao phải, trong khoảng thời gian ngắn, đã đoạt hết mấy thứ như đao, quạt, xương thú, gậy gỗ, hạt châu vào trong tay.
Rất nhiều tộc nhân Nhiếp gia tham gia đại hội, lúc này đều trợn mắt cứng họng, ánh mắt quái dị nhìn Nhiếp Thiên giống như đang nhìn yêu ma quỷ quái.
Tiếng khóc ngấc của bảy hài đồng, còn có tiếng chửi bới của các trưởng bối, cũng đang liên tiếp nổi lên, trong đại điện âm thanh xôn xao không ngừng.
Nhiếp Thiên đoạt hết toàn bộ linh khí, hai tay cũng ôm không nổi, bảy linh khí đều chất chồng ở một chỗ, ngồi chồm hổm cười ha hả vuốt ve từng món linh khí một, trong mắt đều tràn đầy vẻ thỏa mãn đắc ý.
Nhưng mà, tất cả mọi người rõ ràng nhìn thấy, bàn tay nhỏ bé mập mạp của nó khi tiếp xúc với bảy món linh khí, cũng không có nảy sinh bất cứ biến hóa linh lực nào.
Vậy tức là, bảy món linh khí nó tranh đoạt, thật ra không có cái nào tương ứng với thuộc tính tu luyện.
Nó căn bản đang tùy ý phá hỏng quy tắc!
Bảy hài đồng hài đồng bị bị cướp đoạt linh khí, lúc này đang khóc sướt mướt, đều tự nhiên vây quanh bên người Nhiếp Thiên, ánh mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào linh khí có thuộc tính tương ứng, khiến chúng nó cảm giác phù hợp, ý đồ phải đòi về lại.
- Của ta, toàn bộ là của ta...
Nhiếp Thiên xoay người lại, giương nanh múa vuốt khoa tay múa chân, ê a kêu gào ở bên.
Nhiếp Hoằng thèm khát nhìn hạt châu màu xanh, từng bước lại gần, muốn vượt qua người Nhiếp Thiên, cướp lại viên hạt châu màu xanh kia.
- Bốp!
Nhiếp Thiên vung quyền, nắm tay mập mạp, không chút khách khí đấm vào mặt Nhiếp Hoằng, làm cho nó ngã phịch xuống đất, càng khóc thét lớn hơn.
Sáu hài đồng dần dần áp sát khác, nhìn Nhiếp Thiên như Hỗn Thế Ma Vương, trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi, cả đám vây quanh Nhiếp Thiên, ánh mắt ngập nước nhìn những món linh khí vốn thuộc về mình, nhưng cuối cùng lại không có đứa nào dám xông lên cướp về.
- Quá mức xằng bậy! Ta xem đại hội bóc thăm của gia tộc nhiều lần như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy hài tử bá đạo xằng bậy thế này!
- Tiểu vô liêm sỉ! Bảy món linh khí, không có cái nào phù hợp với thuộc tính tu luyện của nó, nó lại không chịu bỏ cái nào, đều muốn chiếm lấy toàn bộ! Nhiếp gia chúng ta, từ trước tới nay, chưa bao giờ có chuyện nào xấu xa như vậy!
- Huynh đệ trong tộc, phải yêu thương giúp đỡ nhau, tuyệt đối không thể tư lợi một mình! Nó thì hay rồi, chẳng những muốn ăn thịt, thậm chí ngay cả nước canh cũng không cho người khác húp một ngụm! Quả thực coi trời bằng vung, một chút quy tắc cũng không có!
Nhiếp Bắc Xuyên và Nhiếp Nam Sơn, nghe tiếng khóc và tiếng chửi bới trong điện, sắc mặt âm trầm như nước.
Nhiếp Thiến đứng ở cửa, nhìn Nhiếp Thiên cười to đắc ý, vẻ mặt sốt ruột, thầm hận Nhiếp Thiên quá mức xằng bậy, đắc tội toàn bộ tộc nhân Nhiếp gia.
Nàng thương cảm nhìn về phía Nhiếp Đông Hải, lại thấy Nhiếp Đông Hải mặt mày cười khổ, cũng đau đầu xấu hổ không thôi, dường như không biết nên xử lý chuyện này thế nào mới phải.
- Vậy...
Liễu Nghiên nhìn hồi lâu, nhẹ giọng mở miệng, thanh âm ồn ào trong điện, sau khi hắn cất tiếng, lại nhanh chóng an tĩnh lại.
Phần lớn tộc nhân Nhiếp gia tức giận đùng đùng, ánh mắt dời khỏi người Nhiếp Thiên, dần dần tập trung vào trên người Liễu Nghiên.
Liễu Nghiên ho nhẹ một tiếng, cười nhìn mọi người, nói:
- Trẻ nhỏ ham vui, cũng khá thú vị. Còn về bảy món đồ chơi này, theo ta thấy, Nhiếp Thiên tất nhiên không thể độc chiếm. Vậy đi, giữ lại một món cho Nhiếp Thiên, những món khác, trả lại cho hài tử tương ứng, việc này xem như bỏ qua, các người thấy thế nào?
- Liễu tiên sinh nói thế nào, chúng ta sẽ làm theo thế ấy.
Nhiếp Đông Hải thấy hắn hòa hoãn không khí, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
- Nhiếp Thiên, không được làm xằng nữa, mấy món kia, con chỉ được chọn một món thôi! Còn lại, đều phải trả lại cho các ca ca đệ đệ, vè sau không được cố tình xằng bậy vậy nữa!
- Các người thì sao?
Liễu Nghiên nhìn về phía tộc nhân Nhiếp gia khác.
Dưới ánh nhìn của hắn, đám người Nhiếp gia vừa rồi kêu la, đòi trừng phạt Nhiếp Thiên, cũng đành phải gật đầu, nói rằng dều nghe theo sắp xếp của hắn.
- Vậy thì tốt rồi.
Liễu Nghiên mỉm cười khẽ gật đầu, thâm ý sâu sắc liếc Nhiếp Thiên một cái, dịu dàng nói:
- Được rồi, nghe lời Liễu bá bá, tùy tiện chọn một món linh khí mà con thích thôi, những cái khác, trả lại cho các ca ca đệ đệ nhé.
Nhiếp Thiên bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, lặng lẽ nhìn về phía Nhiếp Thiến.
Nhiếp Thiến hung hăng trừng mắt liếc nó một cái:
- Còn dám xằng bậy, lát nữa xem ta làm sao trừng phạt ngươi!
Nhiếp Thiên rụt cổ, dường như chỉ sợ mỗi mình Nhiếp Thiến, cũng chẳng nhìn thêm cho nhiều, tiện tay từ trong đống linh khí chồng chất, mò một đốt xương thú, lập tức tránh mình ra.
Dáng vẻ chẳng thèm để tâm kia của nó, khiến mọi người đột nhiên ý thức được, dường như ngay từ đầu nó cũng không quá coi trọng mấy món linh khí này.
Nó hưởng thụ, có lẽ là... quá trình cướp đoạt của mọi người.
Mắt thấy thứ nó cầm, chính là xương thú phẩm cấp thấp nhất, đa số tộc nhân Nhiếp gia ánh mắt lóe sáng, trong lòng cười nhạo sự ngu xuẩn của nó, đồng thời vẻ âm trầm trên mặt cũng dần giãn ra.
- Oa oa!
Ngay khi nó tránh người ra, hài đồng Nhiếp gia sớm đã kềm nén không được, rốt cuộc dám đồng loạt xông lên, cướp lại sáu món linh khí mà mình sớm nhắm trong lòng.
Đứa trẻ cản trước mặt Nhiếp Thiên, bị Nhiếp Thiên đụng một phát, nháy mắt ngã lăn ra nền đất.
Đứa bé kia, chính là cháu nội Nhiếp Viễn của Nhiếp Nam Sơn, Nhiếp Viễn sau khi ngã lăn ra đất, lập tức oa oa khóc lớn.
Nhiếp Thiên không thèm nhìn lại Nhiếp Viễn, thậm chí không có tránh ra, trực tiếp bò qua người Nhiếp Viễn.
Lúc chân trái chạm xuống đất, Nhiếp Thiên lại đúng lúc một cước dẫm lên tay Nhiếp Viễn, khiến tiếng khóc của Nhiếp Viễn càng có vẻ thảm thiết hơn.
Nhiếp Nam Sơn vừa mới yên lặng, còn có Nhiếp Thu phụ thân của Nhiếp Viễn đứng đằng xa, đau lòng không thôi, sắc mặt lúc này cũng trầm xuống.
Chỉ là, hài đồng tham gia đại hội bóc thăm, tranh đoạt linh khí, cũng thường xảy ra va chạm lẫn nhau, Nhiếp Nam Sơn và Nhiếp Thu tuy rằng trong lòng không hài lòng, nhưng đều phải kiềm chế, không thể lập tức phát tác được.
- Nhiếp Thiên, cẩn thận một chút!
Nhiếp Thiến vội vàng hô to.
Nhưng Nhiếp Thiên dường như không nghe thấy tiếng hô của Nhiếp Thiến, sau khi vượt qua Nhiếp Viễn, nhanh chân bò về phía linh khí gần nó nhất.
Trên đường, một hài đồng khác của Nhiếp gia, đôi mắt tỏa sáng nhìn bao tay phát ra hồng quang mờ ảo kia. Đứa trẻ thò tay ra, từ từ vươn tay về hướng bao tay, đầu ngón tay cũng dần dần phát ra ánh hồng quang.
Rất hiển nhiên, thuộc tính tu luyện của đứa bé kia, hoàn toàn đồng nhất với sóng linh lực ẩn chứa bên trong bao tay.
- Đó là phúc trạch của Lượng Nhi!
Tộc nhân chi thứ Nhiếp gia, sắc mặt vui sướng, kích động hô.
Liễu Nghiên cùng tất cả tộc nhân Nhiếp gia, đều đưa mắt nhìn, bao tay phát ra ánh hồng quang kia, rõ ràng chính là đồ vật Nhiếp Lượng cần.
Liễu Nghiên khẽ gật đầu, thầm nói:
- Thuộc tính hỏa...
Giờ phút này, tất cả mọi người đều chú ý, bàn tay nho nhỏ của Nhiếp Lượng, lẩy bẩy sắp chộp được cái bao tay kia.
Nhưng vào lúc này, Nhiếp Thiên một đường lao tới, khi Nhiếp Lượng đang muốn cầm lấy cái bao tay kia, húc mạnh một cái, trong nháy mắt lại gạt ngã Nhiếp Lượng ra đất.
Còn chưa chờ Nhiếp Lượng mờ mịt khóc hét lên, Nhiếp Thiên đã một phen tóm lấy cái bao tay kia, khoa trương cười to ha ha.
Nhiếp Thiên cười to hớn hở, Nhiếp Lượng lúc này mới kịp phản ứng lại, rốt cuộc bắt đầu lớn tiếng khóc lóc:
- Oa oa! Của ta, của ta...
Đắc ý trên mặt Nhiếp Thiên, tiếng cười sảng khoái tạo nên đối lập rõ rệt với tiếng khóc cùng sự kinh hoàng của Nhiếp Lượng.
- Vô liêm sỉ!
Phụ thân của Nhiếp Lượng, cao thủ chi thứ Nhiếp gia Nhiếp Vệ, sắc mặt trầm xuống, gầm mắng một câu, không nhịn được trầm giọng nói:
- Bao tay kia không phù hợp với thuộc tính tu luyện của Nhiếp Thiên, trên người Nhiếp Thiên không có dao động linh lực tương ứng với linh khí, nó cướp đoạt kinh khí có ích lợi gì chứ?
Liễu Nghiên Lăng Vân tông, mắt thấy Nhiếp Thiên cướp đoạt bao tay Nhiếp Lượng sắp có được, vẻ mặt vẫn mỉm cười.
Liễu Nghiên lặng lẽ cười, đang muốn mở miệng an ủi đôi câu, lại phát hiện Nhiếp Thiên vừa mới cướp được bao tay, sau khi cười hớn hở xong, lại lao đến một món linh khí khác.
Lúc Nhiếp Lượng hiện giờ vẫn còn đang khóc nháo, Nhiếp Thiên đã đeo bao tay vào tay, nhanh chóng lao tới thanh kiếm ngắn màu lam.
Lúc này, một hài đồng Nhiếp gia khác, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười rạng rỡ, đã cầm chắc thanh kiếm ngắn màu lam.
Trong khoảnh khắc nó cầm thanh kiếm ngắn màu lam kia, ánh sáng màu lam rực rỡ bỗng chốc lóe lên, dung hòa trong tiếp xúc da thịt giữa nó và kiếm ngắn.
Nó há miệng, sắc mặt vui mừng, đang muốn cười lớn thể hiện nội tâm vui sướng của mình, Nhiếp Thiên đã như gió chạy tới.
Nhiếp Thiên rõ ràng mạnh mẽ cường tráng hơn nhiều, cười ha ha, đoạt đi thanh kiếm ngắn màu lam mà nó đang nắm trong tay.
Hài đồng bị mất linh khí, sau khi sửng sốt, liền muốn đoạt lại thanh kiếm ở trong tay Nhiếp Thiên, lại bị Nhiếp Thiên đẩy một cái ngã xuống đất.
- Oa oa!
Lại một đứa trẻ nữa khóc lớn, trong đại điện nghị sự Nhiếp gia, vang lên chói tai.
- Làm càn! Tiểu vô sỉ này làm càn quá mức rồi!
Tộc nhân chi thứ khác của Nhiếp gia, vểnh râu trợn mắt, giận dữ hận không thể trực tiếp nhảy vào trong.
Nhiếp Thiên tranh cướp thành nghiện, căn bản chẳng thèm để ý tới hắn, bên cạnh như không có người mạnh mẽ lao trái lao phải, trong khoảng thời gian ngắn, đã đoạt hết mấy thứ như đao, quạt, xương thú, gậy gỗ, hạt châu vào trong tay.
Rất nhiều tộc nhân Nhiếp gia tham gia đại hội, lúc này đều trợn mắt cứng họng, ánh mắt quái dị nhìn Nhiếp Thiên giống như đang nhìn yêu ma quỷ quái.
Tiếng khóc ngấc của bảy hài đồng, còn có tiếng chửi bới của các trưởng bối, cũng đang liên tiếp nổi lên, trong đại điện âm thanh xôn xao không ngừng.
Nhiếp Thiên đoạt hết toàn bộ linh khí, hai tay cũng ôm không nổi, bảy linh khí đều chất chồng ở một chỗ, ngồi chồm hổm cười ha hả vuốt ve từng món linh khí một, trong mắt đều tràn đầy vẻ thỏa mãn đắc ý.
Nhưng mà, tất cả mọi người rõ ràng nhìn thấy, bàn tay nhỏ bé mập mạp của nó khi tiếp xúc với bảy món linh khí, cũng không có nảy sinh bất cứ biến hóa linh lực nào.
Vậy tức là, bảy món linh khí nó tranh đoạt, thật ra không có cái nào tương ứng với thuộc tính tu luyện.
Nó căn bản đang tùy ý phá hỏng quy tắc!
Bảy hài đồng hài đồng bị bị cướp đoạt linh khí, lúc này đang khóc sướt mướt, đều tự nhiên vây quanh bên người Nhiếp Thiên, ánh mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào linh khí có thuộc tính tương ứng, khiến chúng nó cảm giác phù hợp, ý đồ phải đòi về lại.
- Của ta, toàn bộ là của ta...
Nhiếp Thiên xoay người lại, giương nanh múa vuốt khoa tay múa chân, ê a kêu gào ở bên.
Nhiếp Hoằng thèm khát nhìn hạt châu màu xanh, từng bước lại gần, muốn vượt qua người Nhiếp Thiên, cướp lại viên hạt châu màu xanh kia.
- Bốp!
Nhiếp Thiên vung quyền, nắm tay mập mạp, không chút khách khí đấm vào mặt Nhiếp Hoằng, làm cho nó ngã phịch xuống đất, càng khóc thét lớn hơn.
Sáu hài đồng dần dần áp sát khác, nhìn Nhiếp Thiên như Hỗn Thế Ma Vương, trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi, cả đám vây quanh Nhiếp Thiên, ánh mắt ngập nước nhìn những món linh khí vốn thuộc về mình, nhưng cuối cùng lại không có đứa nào dám xông lên cướp về.
- Quá mức xằng bậy! Ta xem đại hội bóc thăm của gia tộc nhiều lần như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy hài tử bá đạo xằng bậy thế này!
- Tiểu vô liêm sỉ! Bảy món linh khí, không có cái nào phù hợp với thuộc tính tu luyện của nó, nó lại không chịu bỏ cái nào, đều muốn chiếm lấy toàn bộ! Nhiếp gia chúng ta, từ trước tới nay, chưa bao giờ có chuyện nào xấu xa như vậy!
- Huynh đệ trong tộc, phải yêu thương giúp đỡ nhau, tuyệt đối không thể tư lợi một mình! Nó thì hay rồi, chẳng những muốn ăn thịt, thậm chí ngay cả nước canh cũng không cho người khác húp một ngụm! Quả thực coi trời bằng vung, một chút quy tắc cũng không có!
Nhiếp Bắc Xuyên và Nhiếp Nam Sơn, nghe tiếng khóc và tiếng chửi bới trong điện, sắc mặt âm trầm như nước.
Nhiếp Thiến đứng ở cửa, nhìn Nhiếp Thiên cười to đắc ý, vẻ mặt sốt ruột, thầm hận Nhiếp Thiên quá mức xằng bậy, đắc tội toàn bộ tộc nhân Nhiếp gia.
Nàng thương cảm nhìn về phía Nhiếp Đông Hải, lại thấy Nhiếp Đông Hải mặt mày cười khổ, cũng đau đầu xấu hổ không thôi, dường như không biết nên xử lý chuyện này thế nào mới phải.
- Vậy...
Liễu Nghiên nhìn hồi lâu, nhẹ giọng mở miệng, thanh âm ồn ào trong điện, sau khi hắn cất tiếng, lại nhanh chóng an tĩnh lại.
Phần lớn tộc nhân Nhiếp gia tức giận đùng đùng, ánh mắt dời khỏi người Nhiếp Thiên, dần dần tập trung vào trên người Liễu Nghiên.
Liễu Nghiên ho nhẹ một tiếng, cười nhìn mọi người, nói:
- Trẻ nhỏ ham vui, cũng khá thú vị. Còn về bảy món đồ chơi này, theo ta thấy, Nhiếp Thiên tất nhiên không thể độc chiếm. Vậy đi, giữ lại một món cho Nhiếp Thiên, những món khác, trả lại cho hài tử tương ứng, việc này xem như bỏ qua, các người thấy thế nào?
- Liễu tiên sinh nói thế nào, chúng ta sẽ làm theo thế ấy.
Nhiếp Đông Hải thấy hắn hòa hoãn không khí, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
- Nhiếp Thiên, không được làm xằng nữa, mấy món kia, con chỉ được chọn một món thôi! Còn lại, đều phải trả lại cho các ca ca đệ đệ, vè sau không được cố tình xằng bậy vậy nữa!
- Các người thì sao?
Liễu Nghiên nhìn về phía tộc nhân Nhiếp gia khác.
Dưới ánh nhìn của hắn, đám người Nhiếp gia vừa rồi kêu la, đòi trừng phạt Nhiếp Thiên, cũng đành phải gật đầu, nói rằng dều nghe theo sắp xếp của hắn.
- Vậy thì tốt rồi.
Liễu Nghiên mỉm cười khẽ gật đầu, thâm ý sâu sắc liếc Nhiếp Thiên một cái, dịu dàng nói:
- Được rồi, nghe lời Liễu bá bá, tùy tiện chọn một món linh khí mà con thích thôi, những cái khác, trả lại cho các ca ca đệ đệ nhé.
Nhiếp Thiên bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, lặng lẽ nhìn về phía Nhiếp Thiến.
Nhiếp Thiến hung hăng trừng mắt liếc nó một cái:
- Còn dám xằng bậy, lát nữa xem ta làm sao trừng phạt ngươi!
Nhiếp Thiên rụt cổ, dường như chỉ sợ mỗi mình Nhiếp Thiến, cũng chẳng nhìn thêm cho nhiều, tiện tay từ trong đống linh khí chồng chất, mò một đốt xương thú, lập tức tránh mình ra.
Dáng vẻ chẳng thèm để tâm kia của nó, khiến mọi người đột nhiên ý thức được, dường như ngay từ đầu nó cũng không quá coi trọng mấy món linh khí này.
Nó hưởng thụ, có lẽ là... quá trình cướp đoạt của mọi người.
Mắt thấy thứ nó cầm, chính là xương thú phẩm cấp thấp nhất, đa số tộc nhân Nhiếp gia ánh mắt lóe sáng, trong lòng cười nhạo sự ngu xuẩn của nó, đồng thời vẻ âm trầm trên mặt cũng dần giãn ra.
- Oa oa!
Ngay khi nó tránh người ra, hài đồng Nhiếp gia sớm đã kềm nén không được, rốt cuộc dám đồng loạt xông lên, cướp lại sáu món linh khí mà mình sớm nhắm trong lòng.
Tác giả :
Nghịch Thương Thiên