Văn Tuyết Vô Song
Chương 9
Edit: Tiêu Hiên
Chính là nội lực của y không ích gì, liền có chút ít phản ứng trì độn. Y đã lên bậc thang cuối cùng, nước dục tì tràn đến mắt cá chân, một bước nữa liền ra khỏi hồ tắm. Đúng lúc này, bỗng nhiên bên hông kéo căng, cả người bay đi vế phía sau, bùm một tiếng bị kéo vào dục trì, lưng dính sát vào ***g ngực một người, hai người cùng nhau chìm vào trong nước.
Phong Văn Tuyết bất ngờ không kịp chuẩn bị, sặc một ngụm lớn nước, lập tức đầu một trận hồ đồ, theo bản năng trở tay túm lấy người phía sau, muốn đứng thẳng lên.
Nhưng y mới vừa nổi lên mặt nước, nước trong mũi còn chưa ho ra, liền bị người áp đến mép dục trì, phía sau tiểu huyệt kia còn không khép lại, bị một dị vật xâm nhập đi vào.
Phong Văn Tuyết chật vật lớn tiếng ho khan, mắt hoa mũi xót, đầu bị sặc đến phát đau. Nhưng những thứ này cũng không sánh bằng dị vật phía sau ra vào mang đến nóng rực cùng xót trướng.
“Con mẹ ngươi! Khụ khụ ── “
Phong Văn Tuyết hết sức không có phong độ mắng một câu.
Đông Phương Vô Song không có nghe tiếng. Hắn lúc này chuyên chú nên không nghe được cái gì.
Hắn chỉ cảm thấy nơi đó của Phong Văn Tuyết nóng rực siết chặt hết cỡ, gắt gao bao phủ chính mình, mỗi một lần ra vào, phảng phất mang theo một trận run rẩy sâu tận xương tủy.
Hắn kìm lòng không được áp trụ thắt lưng mềm dẻo của Phong Văn Tuyết, đưa y đè xuống bên cạnh dục trì luật động.
Phong Văn Tuyết trong lòng nổi giận, nhưng bất đắc dĩ mất tiên cơ, hơn nữa nội tức không đều, khó có thể động võ, ở góc độ bị động như thế, có lực cũng không thể xuất dùng.
Phong Văn Tuyết lại chưa từng bị xâm nhập qua như vậy, hơn nữa loại tư thế bị tiến vào từ phía sau, khiến cho y cảm thấy khuất nhục.
“Đông Phương Vô Song, ngươi không muốn sống có phải hay không! " y nghiến răng nghiến lợi gầm lên, thật có xúc động muốn giết người.
Đông Phương Vô Song gan to bằng trời, cũng không sợ y. Dù sao đã như vậy, nhất định phải để cho Phong Văn Tuyết biết mình ‘Lợi hại’.
Nam nhân đều trọng sĩ diện. Đặc biệt ở cái tuổi này của Đông Phương Vô Song, lại càng nhạy cảm, lớn mật, hơn nữa dị thường cố chấp.
Hắn một bên nhớ lại ít xuân cung đồ đã xem qua, một bên vuốt ve da thịt trơn nhẵn co dãn của Phong Văn Tuyết, hồng hộc nói: “A Tuyết, ta sẽ làm cho ngươi thỏa mãn… Lần này nhất định không để cho ngươi thất vọng… Vù vù…"
“Cút con mẹ ngươi! Lão tử… A ── “
Phong Văn Tuyết đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên toàn thân run rẩy, một cổ khoái cảm quen thuộc mà xa lạ đánh tới, kích thích y khẽ kêu một tiếng.
Đông Phương Vô Song lập tức phát hiện phản ứng của y.
Tuy là lần đầu ra tay, nhưng Đông Phương Vô Song ở phương diện này đặc biệt có thiên phú. Mặc dù vừa rồi đại khái bởi vì khẩn trương quá độ cùng hưng phấn mà có chút thất bại, nhưng người trẻ tuổi hữu tình có thể tha thứ được. Lần này là lần thứ hai, hắn đã có kinh nghiệm, hơn nữa nhanh chóng cải tiến ‘thiếu sót’ của mình, dần dần thành thạo.
Rất lâu sau này, Phong Văn Tuyết không khỏi không cảm khái, cái thứ thiên phú này, quả nhiên không giống nhau a…
Đông Phương Vô Song nhạy bén phát hiện biến hóa của Phong Văn Tuyết, liền không nhanh không chậm dựa theo phương thức vừa rồi lại lần nữa đánh sâu vào trong.
Quả nhiên nơi đó là điểm mẫn cảm của Phong Văn Tuyết. Lần này y tuy có chuẩn bị tâm tư, chưa từng kêu lên, nhưng thân thể vẫn thành thực xuất hiện phản ứng, phân thân nguyên bản rũ xuống lại dần dần có khuynh hướng ngẩng đầu.
Một lần lại một lần…
Đông Phương Vô Song tựa hồ rất nhanh nắm giữ được quy luật nào đó.’Công kích’ của hắn không điên cuồng như vậy nữa, hành động càng phát ra có trình tự cùng tiết tấu.
“A Tuyết… A Tuyết…"
Hắn một bên động tình gọi tên Phong Văn Tuyết, một bên vong tình giữ lấy thắt lưng của y trước sau thẳng tiến.
Nước Ôn Tuyền trong dục trì theo luật động của hai người vỗ tới thân thể, phát ra thanh âm ‘Bành bạch’, nhưng điều này cũng che dấu không được bộ phận của hai người liên tiếp cùng nhau phát ra thanh âm ***.
Phong Văn Tuyết dần dần tìm được cảm giác, thân thể càng mềm nhũn, trong cơ thể sinh ra một cổ khoái cảm xa lạ, để cho y hoảng hốt đồng thời hết sức say mê.
Đến lúc nơi đó động tình, y cũng không cách nào nhẫn nại nữa.
Hai hàng lông mày mỏng nhạt thon dài khẽ chau lên, chân mày có chút nheo, nhưng khóe mắt đuôi lông mày lại mang theo một tia xuân ý.
Phong Văn Tuyết cắn môi dưới nhợt nhạt của mình, hai tròng mắt nửa mở nửa khép, nằm sấp ở mép dục trì, thân thể không ngừng chấn động, một tay cuối cùng cũng không nhịn được đưa xuống phía dưới, vuốt ve phân thân đang vểnh lên của mình.
“A… Ân ── “
Phong Văn Tuyết không phải là người sẽ kiềm nén bản thân. Đến chỗ cao trào, không khỏi liền cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ.
Thanh âm của y xưa nay nếu không phải lạnh lùng vô tình,thì cũng là đùa giỡn với đời chánh tà khó phân, rất khó nghe ra cảm xúc gì ở đáy lòng. Nhưng lúc này trong vòng ***, bởi vì động tình khó nhịn mà phát ra rên rỉ đứt quãng, chính là loại gợi cảm dụ hoặc nói không ra lời. Mỗi một tiếng hừ nhẹ, phảng phất như đánh tới đáy lòng Đông Phương Vô Song
Phong Văn Tuyết đã thích phóng ra, nhưng phía sau kích thích vẫn cao trào không ngừng, chỉ chốc lát dục vọng liền có khuynh hướng ngẩng đầu.
Loại khoái cảm hai phía này làm cho y lấy say mê, chính là y không cách nào quên tình huống của mình. Vốn là trải qua điều tức ngắn ngủi, đã ít nhiều khôi phục chút nguyên khí. Nhưng lần này tiếp tục ‘Vận động’, lại có phần chút miễn cưỡng.
Cũng không phải là duy trì không được. Nhưng Phong Văn Tuyết là một người vô cùng biết kiềm chế, cực kỳ yêu quý thân thể của mình. Tiếp tục chống đỡ cũng không phải là không thể, nhưng khó tránh khỏi nguyên khí khô kiệt, tổn hại do miệt mài quá độ.
Thế là y thử hướng về Đông Phương Vô Song ở phía sau nói: thư hương môn đệ"Vô Song… Ân, ngươi, không sai biệt lắm?"
Đông Phương Vô Song quả thật nhanh đến cao trào, nếu Phong Văn Tuyết không có câu này, nói không chừng một lát thì phóng thích ra. Nhưng Phong Văn Tuyết trong lúc *** cao trào một câu không nhẹ không nhạt, lại làm cho Đông Phương Vô Song cảm thấy bị châm chọc, trong lòng rùng mình, hiểu lầm ý tứ.
Đối với nam nhân mà nói, lực bền bỉ cùng mấy lần là đại sự trọng yếu như nhau. Đông Phương Vô Song lần đầu tiên vừa rồi là bị Phong Văn Tuyết xem thường, đả thương lòng tự tôn, cả gan làm loạn lần thứ hai, làm sao cho phép tái phạm sai lầm đồng dạng?
Hắn vốn là gia khỏa rất có nghị lực, lúc này bị Phong Văn Tuyết ‘Kích’, âm thầm cắn răng: ta nhất định phải kiên trì!
Hắn mạnh mẽ tự nhịn xuống dục vọng muốn bắn, đem Phong Văn Tuyết lật người, mặt đối diện với mình, tiếp tục đẩy mạnh, triệt bỏ bắn ra.
Phong Văn Tuyết phát tiết hai lần, đã có chút thể lực chống đỡ hết nổi, thấy Đông Phương Vô Song không chỉ có không có ý ngừng nghỉ, ngược lại giống như có khuynh hướng càng ngày càng dũng, không khỏi âm thầm giật mình.
Y cũng đã trải qua thời kỳ thiếu niên mười mấy tuổi, biết cái tuổi này… Lẽ ra không cần tự khống chế sức lực như thế a? Làm sao tiểu gia khỏa này có thể kiên trì lâu như vậy?
Nhưng là rất nhanh y đã không có khí lực suy nghĩ những thứ này nữa. Đông Phương Vô Song ‘ thú tính’ đại phát, quả nhiên là dũng mãnh vô cùng.
Phong Văn Tuyết bị hắn đặt bên dục trì làm một lần, lại bị hắn ôm tựa vào trên bậc thang làm một lần, sau khi hai người chuyển qua trên bờ, ở trường tháp ( giường hẹp và dài) nghỉ ngơi lại tới một hồi nữa. ( vuốt mồ hôi, thật trâu bò…= =")
Đến cuối cùng, Phong Văn Tuyết thật sự không có khí lực, chỉ có thể mặc cho Đông Phương Vô Song trêu đùa, không ngừng phát ra tiếng ngâm nhẹ gợi cảm mà mê người.
Đông Phương Vô Song đối với thân thể của y yêu thích không buông tay, chỉ cảm thấy Phong Văn Tuyết từ sợi tóc đến đầu ngón chân, đều là thứ mình yêu thích nhất.
Kia da thịt trong suốt đàn hồi, vóc người khỏe mạnh cân đối, dung mạo cùng tiếng rên rỉ tình tứ động nhân, đều như vậy hấp dẫn hắn. Mà cực kỳ để cho hắn lưu luyến quên trở về, là tiểu huyệt thần bí chặt hẹp ở phía sau của Phong Văn Tuyết.
Có lẽ đây là thiên phú dị bẩm của người Ma Da. Nơi ấy của Phong Văn Tuyết ấm áp ướt át, lúc mở rộng lúc khép lại, mỗi lần co rút lại cực kỳ xiết chặt cùng hữu lực, sít sao bao vây thứ cứng rắn của Đông Phương Vô Song, để cho dục vọng của hắn tựa như không có ngừng lại.
Tử Y xử lý xong công việc, trở lại bên ngoài Ôn Tuyền dục trì của giáo chủ, thấy gã sai vặt đợi ở đây chờ hầu hạ giáo chủ tắm xong, không khỏi kỳ quái, hỏi: “Ngươi sao vẫn ở chỗ này? Chẳng lẽ giáo chủ còn chưa đi ra sao?"
Gã sai vặt kia trả lời: “Tử Y đại ca, giáo chủ còn chưa có đi ra."
Tử Y nhìn bên trong đại môn một cái, trong lòng suy đoán không biết giáo chủ có phải hay không cùng vị Đông Phương thế tử ‘hảo’ thượng rồi.
Tử Y người này xưa nay lanh lợi, đã mơ hồ phát hiện tâm tư Đông Phương Vô Song đối với giáo chủ, đang nghĩ đến phải lưu tâm nhiều hơn, xế chiều thấy Đông Phương Vô Song nghe nói giáo chủ đang tắm,mở to mắt trông mong chạy tới cùng mình lôi kéo làm quen, muốn đi vào ‘Hầu hạ’ giáo chủ.
Tử Y đắn đo một chút.
Tĩnh Vương thế tử rõ ràng có ý tứ kia, giáo chủ đối với hắn lại có phần dung túng. Nếu Thần Minh giáo có thể cùng Tĩnh Vương phủ thân thiết hơn một bước, đối Thần Minh giáo mà nói cũng không có tổn hại gì.
Huống chi lúc này Tĩnh Vương thế tử cố ý giao hảo, y tự nhiên sẽ không khước từ, liền cười tủm tỉm đem quần áo đã giặt sạch của giáo chủ giao cho hắn.
Sau khi Đông Phương Vô Song đi vào, Tử Y công việc bề bộn, thường ngày cũng không cần theo bên người hầu hạ giáo chủ, liền tự đi làm chuyện của mình. Ai ngờ y ở bên ngoài dạo một vòng trở lại, thời gian qua một lúc như thế, giáo chủ vẫn cùng vị Tĩnh Vương thế tử kia ở trong phòng tắm, như thế nào cũng gần hai canh giờ đi?
Thời gian lâu như vậy… không có khả năng không xảy ra chuyện gì.
Tử Y nói: “Ngươi ở bên ngoài nghe được cái gì?"
Gã sai vặt kia võ nghệ bình thường, dục thất (phòng tắm) của giáo chủ Thần Minh giáo xây đặc biệt chắc chắn, đại môn cũng là trầm mộc trăm năm gia thêm khóa đồng, bên trong còn có một phòng ngăn cách, từ bên ngoài bình thường nghe không được cái gì.
Bất quá bên trong hai người kia động tĩnh thật sự lớn, gã sai vặt mơ hồ nghe được chút ít, chẳng qua là thanh âm không rõ, tiếng nước chảy tương đối lớn, nghe không chính xác thôi.
Hắn mặt đỏ lên, hàm hàm hồ hồ nói: “Cũng. Cũng không có cái gì. Giáo chủ giống như, giống như đang cùng Tĩnh Vương thế tử nghịch nước."
Tử Y vừa nghe, làm sao còn không rõ, không khỏi mím môi cười một tiếng, âm thầm bội phục giáo chủ lợi hại, ngay cả Tĩnh Vương thế tử cũng là dễ như trở bàn tay a.
Tử Y tự mình canh giữ ở ngoài cửa, chẳng qua hắn dựng thẳng lỗ tai, cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì lớn. Qua gần nửa canh giờ, mới thấy giáo chủ cùng Tĩnh Vương thế tử song song đi ra ngoài.
Tử Y lấy ra khăn vải đi qua, muốn hầu hạ giáo chủ lau đầu, đồng thời một đôi tròng mắt âm thầm hướng về hai người kia liếc nhìn.
Giáo chủ mặt mang mặt nạ, hơi thở bình tĩnh, Tử Y cũng không dám đối với y quá mức quan sát, liền chăm chú nhìn Tĩnh Vương thế tử, quả nhiên để cho hắn nhìn ra chút dấu vết.
Đông Phương Vô Song lúc này mặt mày sơ khai, khóe miệng mỉm cười, tròng mắt đen tinh lượng, toàn thân đều có loại khoái cảm mệt mỏi cùng vui sướng sau khi hoan ái. Chẳng qua hắn đi lại qua ư dễ dàng, khiến cho Tử Y âm thầm lấy làm kinh ngạc.
Phong Văn Tuyết nhìn thấy Tử Y, dừng lại một chút, nói: “Ngươi đi mau lên, nơi này không cần ngươi hầu hạ. Kêu bọn hắn tất cả cũng đi xuống đi, đợi lát nữa bổn tọa… Khụ, cùng Đông Phương thế tử trở về."
Tử Y nghe thanh âm giáo chủ có chút khàn khàn, vội vàng bưng lên trà lạnh, liền cảm thấy hứng thú mà cáo lui.
Trong lòng hắn nhận định giáo chủ đã đem Đông Phương Vô Song ‘ đoạt lấy’, vào trước là chủ, liền không có suy nghĩ nhiều, cũng không phát hiện cái gì khác thường.
Phong Văn Tuyết thấy mọi người đã đi, mới chân cẳng nhũn ra, lại không muốn bẽ mặt trước Đông Phương Vô Song, không chút để ý mà thong thả bước đến tiểu tháp, từ từ ngồi xuống.
Chẳng qua là y ngồi xuống, cảm giác được phía sau, nơi vừa rồi hoan ái quá độ một trận đau ê ẩm, sắc mặt không khỏi biến đổi lại biến đổi, suýt nữa không thể ngồi vững.
May mắn y mang mặt nạ, ai cũng không nhìn thấy sắc mặt của y.
Đông Phương Vô Song ân cần đem chén trà đưa đến trên tay y.
Phong Văn Tuyết đã sớm khát đến không xong, nhận lấy uống một hơi cạn sạch. Đông Phương Vô Song vội vàng cho y thêm một chén, cười nói: “A… Giáo chủ, nhanh đến bữa tối, hôm nay chúng ta cùng nhau ở Ngân Sương viện ăn đi, ta để cho Đông Trùng làm chút cháo loãng kèm thức ăn, đừng đi cái gì Hi Thiện đường."
Phong Văn Tuyết cũng nghĩ như thế, thấy hắn có lòng như vậy, liếc hắn một cái, chưa nói cái gì, trong lòng lại nhiều ít có chút dựa dẫm, không nóng không lạnh đáp một tiếng.
Hai người nghỉ ngơi và hồi phục một phen, Phong Văn Tuyết thật sự ‘Ngồi’ không được, liền đứng dậy từ từ đi về trong viện của mình.
Y không muốn làm cho người nhìn ra khác thường, liền ra vẻ thong dong, chẳng qua đi lại có chút chậm chạp.
Đông Phương Vô Song đi theo hắn, vừa đi vừa tùy ý tìm chút đề tài tán gẫu, làm bộ dạng hai người nhàn nhã tản bộ.
Trở lại Ngân Sương viện, sai Đông Trùng làm một bàn thức ăn nhẹ, hai người đơn giản dùng qua, rồi từng người trở về phòng của mình.
Đông Phương Vô Song biết Phong Văn Tuyết cần nghỉ ngơi, trơ mắt nhìn y trở về phòng, không có dây dưa.
Phong Văn Tuyết trở về phòng sau khi điều tức, nội thương chuyển biến tốt lên rất nhiều, đi tới giường nằm, nhưng có cảm giác vô mộng. Ngày hôm sau tỉnh lại, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác không tệ.
Y cùng với người khác hoan hảo lại là lần đầu tiên ở dưới mặt, ngay lúc đó quyết định thứ nhất là tình thế bức bách, thứ hai, thật ra cũng bởi vì trong lòng y có chút ngạc nhiên, muốn nếm thử.
Y đầu mùa hè lúc đi Tam Tuyệt Sơn, gặp đại ca Phong Thính Vũ võ công tuyệt thế lại thích ẩn cư. Phong Thính Vũ tính cách tự bế, không thích cùng người giao tiếp, vốn là độc lai độc vãng, làm việc tùy tâm. Nhưng lần trước Phong Văn Tuyết ngoài ý muốn phát hiện hắn tại chỗ ở của mình nuôi một ‘Con thỏ nhỏ’ cùng người khác bất đồng.
Tiểu gia khỏa kia gọi Triệu Tiểu Lâu, tuổi cùng Đông Phương Vô Song không sai biệt lắm, nhìn qua trắng trắng mềm mềm, vẻ mặt trúc trắc, vừa nhìn liền biết là con cháu nhà giàu được nuông chiều từ bé, chưa từng ‘Phóng thích’.
Trong lòng y cảm thấy kỳ quái đại ca sao lại sẽ ‘Nuôi nhốt’ một vị thiếu niên như thế. Hơn nữa Triệu Tiểu Lâu kia cử chỉ văn nhã, gia giáo tốt đẹp, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ cùng đại ca của y có liên quan.
Mà cực kỳ để cho y lấy làm kỳ, là quan hệ của hai người kia.
Phong Thính Vũ đối với Triệu Tiểu Lâu hết sức bảo vệ, thậm chí vì hắn mà ra tay với Phong Văn Tuyết, điều này làm cho Phong Văn Tuyết làm thân đệ đệ trong lòng khó tránh khỏi có chút ghen tỵ.
Bất quá Triệu Tiểu Lâu, đối với đại ca của y cũng không vô tình, lại có dũng khí ngăn chặn ở trước mặt mình, chỉ lấy y mắng: “Ngươi vô sỉ! Ngươi hèn hạ! Ta không cho ngươi khi dễ hắn!"
Thật sự là buồn cười. Y vô sỉ? Y hèn hạ? Y khi dễ đại ca của y?
Bọn họ là thân huynh đệ nha. Hơn nữa với võ công của đại ca y, không khi dễ người khác đã tốt rồi.
Bất quá bởi vì lần này, Phong Văn Tuyết đối với Triệu Tiểu Lâu có vài phần thưởng thức, chuyện sau đó cũng không nữa làm khó hắn, chẳng qua là đùa hắn mấy câu. Dù sao trên đời này, trừ cha mẹ thân nhân, người có thể bảo vệ đại ca của y như vậy, đúng là không nhiều.
Đại ca băng sơn của y, lạnh nhiều năm như thế, cuối cùng cũng có điểm ấm áp ư, Phong Văn Tuyết âm thầm lấy làm kỳ đồng thời, đã ở chú ý quan hệ của hai người kia.
Sau đấy bởi vì chuyện Hắc Phong phái, Triệu Tiểu Lâu bị đuổi về nhà, Phong Thính Vũ cũng đi truy tung phía chủ Hắc Phong phái. Nhưng trong đó, Phong Văn Tuyết đối với Phong Thính Vũ nói bóng nói gió, cuối cùng cũng moi ra chút nội dung.
Hai người kia khẳng định xảy ra quan hệ, hơn nữa thật giống như… Dường như… Có lẽ… Có thể… Là đại ca của y ở dưới mặt.
Mà đại ca của y thay vì võ công hoàn toàn thành tựu ngược lại tính tình vô tri, thật là có thể làm ra loại chuyện ấy.
Chẳng qua điều này dù sao cũng là suy đoán của Phong Văn Tuyết, ở trong đầu chợt lóe lên mà thôi. Thật ra trong lòng y không tin lấy Triệu Tiểu Lâu kia công tử văn nhược tính tình ôn nhu có thể ‘Áp đảo’ đại ca của y. Cho nên rất nhanh đem chuyện này vứt lại sau đầu.
Bất quá thân là phía dưới có tư vị gì? Nhưng trong đầu Phong Văn Tuyết lưu lại ý niệm tò mò.
Thân phận của y đặc biệt, cũng không thể có thể tùy tùy tiện tiện tìm người cùng mình hoan ái. Những nam sủng kia thân phận không tới, chỉ có Đông Phương Vô Song thân phận tôn quý, ở phía trên mình. Hơn nữa tiểu gia khỏa lá gan rất lớn, ba lần bốn lượt mò tới phòng của mình, đối với mình như hổ rình mồi, lại có dục võng chiếm hữu. Để cho hắn thử một chút, ngược lại cũng không sao.
Phong Văn Tuyết vốn là người làm việc tùy thời sở dục, chỉ cần mình cao hứng liền thành chủ kiến. Ôm loại ý niệm này có cũng được mà không có cũng không sao, gặp phải hôm qua thời cơ như vậy, liền để cho Đông Phương Vô Song chiếm tiện nghi.
Chẳng qua là y không nghĩ tới Đông Phương Vô Song tuổi còn nhỏ lại ‘Dũng mãnh’ như thế, lộng cho chính mình suýt nữa chống đỡ không được. Bất quá những thứ này y cũng đổ lỗi bản thân trong lúc vô tình chịu nội thương, kiên quyết không thừa nhận sau khi chìm đắm trong đó, xương sống, thắt lưng, chân cẳng mềm nhũn xác thực do chính mình ý loạn tình mê.
Phong Văn Tuyết thân thể cường kiện, nội lực thâm hậu, ngày thứ hai đã vô sự như người bình thường.
Đông Phương Vô Song nhìn thấy y liền vừa sáp lại.
Nguyên nhân trước đó cho phép hai người có quan hệ thân mật, Phong Văn Tuyết không ghét hắn thân cận cùng động một chút là ăn dấm chua, ngầm làm chuyện xấu, ngược lại có loại cảm giác đối phương chân chính coi trọng mình.
Cảm giác xa lạ như vậy. Tuy nói y cao quý vì đứng đầu một giáo, nhưng người phía dưới là kính y sợ y, dù Tử Y là tâm phúc thân thiết đi theo như vậy, cũng chỉ xem y như giáo chủ, mà không phải cá nhân Phong Văn Tuyết.
Hai vị phụ thân trong nhà, bởi vì Phong Thính Vũ là trưởng tử, lại từ nhỏ có bệnh, cho nên đối với hắn chú ý nhiều nhất. Phong Văn Tuyết làm tiểu nhi tử, ngược lại không có bao nhiêu thiên vị. Cho tới khi phụ thân xác nhận y là người thừa kế Thần Minh giáo, mới chân chính đối với y chân chính để tâm, chẳng qua quá mức yêu cầu nghiêm khắc ở võ nghệ. Thậm chí người cha kia, cũng thật tâm yêu thương y. Nhưng Hư Hoài Cốc thường xuyên ở bên ngoài chạy nhảy, ngày thường trở về không nhiều lắm, thời gian một cái nháy mắt Phong Văn Tuyết đã trưởng thành.
Hôm đó ở Tam Tuyệt Sơn, nhìn thấy Triệu Tiểu Lâu bảo vệ Phong Thính Vũ, còn có Phong Thính Vũ chăm sóc Triệu Tiểu Lâu, hành động hỗ trợ nhau giữa hai người làm cho Phong Văn Tuyết đáy lòng không khỏi có chút hâm mộ.
Y cũng muốn tìm một người thật sự tri tâm tri ý, đáng tiếc trong giáo quả thật không có đối tượng thích hợp. Vừa lúc đó, Đông Phương Vô Song xuất hiện, không ngừng tỏ tình cùng ‘Quấy rầy’, từng chút từng chút đả động tâm của y.
Sau khi trải qua ‘ sự kiện dục thất’, Phong Văn Tuyết cũng không xem Đông Phương Vô Song như tiểu hài tử bướng bỉnh năm đó nữa, dần dần đem hắn đặt ở địa vị ngang hàng.
Đông Phương Vô Song phát hiện biến hóa của y, trong lòng cao hứng. Hắn vốn chính là người cơ trí, biết lúc nào nên thân cận, lúc nào nên lấy lòng, lúc nào nên ăn dấm, sinh khí, làm nũng các loại…. Vì vậy đã đem quan ệ hai người càng kéo càng gần.
Đảo mắt qua tháng mười, Phong Thính Vũ bên kia truyền đến tin tức, đã tìm được chưởng môn Hắc Phong phái cũng đem gã giết chết dưới kiếm. Chẳng qua là hắn bị thương, ở lại phân đà Giang Nam chữa thương.
Phong Văn Tuyết có chút bận tâm, muốn đi xem hắn, bất quá Phong Thính Vũ truyền lời tới bảo y không cần đi. Hơn nữa lúc này Thần Minh giáo đang thời buổi rối loạn, giáo chủ y cũng không nên tùy tiện ly khai tổng đà.
Lúc này trên giang hồ theo dõi chuyện bảo tàng Thần Minh giáo, cũng theo cái chết của chưởng môn Hắc Phong pháimà hòa hoãn đi. Một là thiếu người lửa cháy thêm dầu, hai là bị vũ lực Thần Minh giáo làm cho khiếp sợ.
Hơn một năm này giang hồ bị Hắc Phong phái quấy nhiễu không xong, Võ Lâm minh chủ Nam Cung Thương thân phát Minh Chủ lệnh, hiệu triệu võ lâm nhân sĩ chính đạo cùng nhau tiễu trừ Hắc Phong phái, cuối cùng cũng không có tóm được bóng dáng phái chủ kia. Người nọ võ công cùng tâm trí làm cho người giang hồ âm thầm kinh hãi. Nhưng lần này lại bị Phong Thính Vũ giết chết.
Phong Thính Vũ danh hiệu thiên hạ đệ nhất vũ công, một lần nữa làm cho mọi người thức tỉnh.
Đắc tội người bản thân là cao thủ võ công rất đáng sợ, hơn nữa cao thủ không chỉ võ công tuyệt đỉnh, phía sau lưng còn có một giang hồ đệ nhất giáo chỗng đỡ, này hai người hợp hai làm một, thì càng làm cho người ta không dám khinh động.
Phong Văn Tuyết rất hài lòng tình thế hiện tại. Chẳng qua lời đồn bảo tàng một ngày không biến mất, Thần Minh giáo giống như bị gác ở trên lửa nướng, không cẩn thận sẽ bị đốt lấy.
Phong Văn Tuyết mặc dù tin tưởng thực lực bản thân, nhưng sẽ không dễ dàng đem Thần Minh giáo cùng toàn bộ đám người giang hồ tham lam đối kháng. Cho nên trong khoảng thời gian này Thần Minh giáo đại cử xuất động ( điều động người với quy mô lớn), chung quanh tìm kiếm dư nghiệt Hắc Phong phái cùng người gieo rắc tin đồn về bảo tàng, cũng nhân cơ hội tiêu diệt không ít thế lực đối địch.
Phong Văn Tuyết công việc bận rộn lên, không có nhàn rỗi đi quan tâm tình huống của Đông Phương Vô Song. Trừ mỗi ngày buổi sáng Đông Phương Vô Song đều quấn lấy y cùng nhau ở bên ngoài luyện công, ban ngày hai người ít có thời gian gặp mặt.
Đông Phương Vô Song đã quen thuộc tổng đà, từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, cư xử với mọi người rất tốt. Hắn cả ngày cười híp mắt, cũng không mangcái gì kiêu ngạo của thế tử, không bao lâu liền chiếm được yêu mến của trên dưới toàn giáo.
Buổi tối ngày thứ ba sau cái ngày hắn hảo " thương " Phong Văn Tuyết, liền mò vào phòng của y, đem chính mình cởi sạch trơn, chui vào trong chăn của y.
Phong Văn Tuyết trán lại bắt đầu co lại, thấp giọng nói: “Ngươi đây là làm cái gì?"
Đông Phương Vô Song nhẹ nhàng nắm lấy góc chăn, nửa xấu hổ nửa che mà lộ ra một phần khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn nói lại ngừng, đáp: “Hôm nay… Cái kia… Ta…"
Phong Văn Tuyết cười khẽ, nhíu nhíu khóe miệng, nói: “Ngươi không phải là muốn để cho ta thượng lại ngươi chứ."
Đông Phương Vô Song gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: " Lai nhi bất vãng… Phi lễ dã …" *
* đây là câu trong thiên Khúc lễ của sách Lễ ký, nguyên văn nó là " vãng nhi bất lai phi lễ dã, lai nhi bất vãng diệc phi lễ dã “, có nghĩa là qua mà không lại không phải lễ, lại mà không qua cũng không phải lễ. Theo ta hiểu thì bạn Vô song ám chỉ với A Tuyết rằng bạn ấy đã " thượng " A Tuyết, nếu không để A Tuyết " thượng " lại thì không đúng lễ. Ý ở đây là bạn nhỏ đồng ý. ( có mỗi việc đồng ý mà bạn Vô Song văn vở quá = =)
Phong Văn Tuyết im lặng.
Y mặc dù sớm phát hiện vị tiểu thế tử này tính tình khác thường nhân, nhưng lại không nghĩ rằng trình độ của hắn lại còn trên cả đại ca. Cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.
“Ngươi đứng lên đi, ta hôm nay không có hứng thú. Ta muốn ngồi xuống luyện công, ngươi đừng làm trở ngại ta. " Phong Văn Tuyết không khách khí nói.
Nội thương của y đã tốt hơn phân nửa, tối nay điều tức một lần nữa liền không trở ngại. Chẳng qua là nghĩ đến nội thương này là vì trận sự kiện dục thất ô long mấy ngày trước kia, y lại cảm thấy buồn bực.
Đông Phương Vô Song nghe vậy, mở to mắt, làm như thất vọng lại như có chút bị thương, vuốt ve chăn ngồi dậy, cúi đầu không nói.
Phong Văn Tuyết nhíu nhíu mày, nói: thư hương môn đệ “Ngươi đây là làm cái gì? Lẽ nào còn muốn ta hống ngươi phải không?"
Đông Phương Vô Song xuống thấp nói: “A Tuyết, ngươi không thích ta sao?"
Cái này…
Phong Văn Tuyết trầm ngâm một chút, lại không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu thật không thích, ba ngày trước cũng sẽ không dung túng hắn ‘Thượng’ mình đi? Bí huyệt phía sau bởi vì hôm đó miệt mài quá độ, tựa hồ còn có chút đau.
Y một mực lặng yên như thế, lại mang theo mặt nạ nhìn không ra biểu tình, Đông Phương Vô Song thương tâm, ánh mắt đỏ lên nói: “Ta cũng biết hôm đó… Hôm đó ngươi không phải là cam tâm tình nguyện. Là ta làm càn, ngươi có thể đánh có thể mắng, chính là không nên không để ý tới ta. Ô ô ô… " nói xong bắt đầu nức nở.
Phong Văn Tuyết thấy hắn một đại thiếu niên như thế cư nhiên khóc, không khỏi có chút nhức đầu.
Nhưng Đông Phương Vô Song lớn lên tướng mạo làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, hai mắt to to, bộ dạng ủy khuất khóc lên chẳng những không khiến cho người cảm thấy phiền chán, ngược lại có chút khả ái.
Phong Văn Tuyết không thể làm gì khác hơn là nói: “Ta không phải là không thích ngươi, chẳng qua là…"
Y nói như không nói, Đông Phương Vô Song ánh mắt sáng lên, nhào tới trên người y, cao hứng nói: “A Tuyết, ta cũng biết ngươi thích ta mà. Hắc hắc hắc…"
" Đi xuống!"
Phong Văn Tuyết thấy hắn thân thể xích lõa dính ở trên người mình, không khỏi thật sự có chút động tình. Chẳng qua y nội thương chưa lành, không muốn phóng túng nữa.
Đông Phương Vô Song cũng không sợ y, ngoan ngoãn đi xuống, mặc quần áo tử tế, nói: “A Tuyết, ngươi tối nay muốn luyện công, ta cũng không muốn quấy rầy ngươi. Bất quá ta sẽ ở cách vách ngươi, có ‘ yêu cầu’ tùy thời tới tìm ta nha. O稥 " nói xong còn ái muội hướng y nháy mắt mấy cái.
Phong Văn Tuyết không biết nên khóc hay cười. Không nghĩ tới chính mình lớn tuổi, lại bị thiếu niên so với mình nhỏ hơn mười tuổi ‘Trêu ghẹo’.
Y đưa tay nhéo nhéo cái mông đang vểnh cao của Đông Phương Vô Song, trầm trầm cười, nói: “Ngươi yên tâm. Ta sẽ không khách khí."
Hắc, tiểu tử này còn có dự liệu.
Phong Văn Tuyết cảm thấy xúc cảm không tệ, không nhịn được lại ngắt hai cái.
Đông Phương Vô Song luôn luôn là kẻ đả xà thượng côn *, bị chiếm tiện nghi cũng không để ý, sáp đến gần phía trước, cọ cọ bắp đùi Phong Văn Tuyết, cười hắc hắc nói: “A Tuyết, ta sớm là người của ngươi. Không cần khách khí, không cần khách khí, ta tùy thời cung kính chờ đợi a."
* đả xà thượng côn: nguyên văn là đả xà tùy thượng côn – tùy gậy đánh rắn, ý chỉ người biết tùy cơ ứng biến, lợi dụng sơ hở, mánh khóe để đạt được mục đích.
Ngươi cũng đã là người của ta. Đời này ngươi chạy không được đâu.
Đây là lời đáy lòng hắn cũng không nói ra miệng.
Phong Văn Tuyết đối với việc hắn không cần mặt mũi thật sự hết cách,nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút vui thích, nhớ tới hôm đó hoan hảo, trong cơ thể dường như có chút rục rịch dục động.
Y vội vàng dừng lại, đem Đông Phương Vô Song đuổi ra ngoài, trong lòng mới thả lỏng. Thầm nghĩ mấy ngày nay phải cách xa tiểu tử này một chút.
Chẳng qua người định không bằng trời định. Hai người từng phát sinh quan hệ thân thể rồi, rất dễ dàng kéo gần khoảng cách. Hơn nữa Đông Phương Vô Song hết sức lấy lòng, khiến cho hai người quan hệ chẳng những không xa cách, ngược lại càng phát triển thân cận.
Như thế đến tháng mười. Phong Văn Tuyết vẫn bận rộn giáo vụ, không lòng dạ nào chú ý hắn. Đông Phương Vô Song lại không nhịn được, quyết định chủ ý phải một lần nữa bò lên giường Phong Văn Tuyết.
Đông Phương Vô Song lần trước thực tủy tri vị *, đối Phong Văn Tuyết nhớ mãi không quên. Hắn cũng không phải chưa từng ăn mặn, nhưng cùng nam nhân lại là lần đầu tiên. Hơn nữa hắn thực không nghĩ tới, một lần kia Phong Văn Tuyết nhưng lại để cho hắn…
* thực tủy tri vị: đại ý làm một chuyện gì đó cảm thấy thỏa mãn kích thích, sau này muốn tiếp tục làm, thậm chí thành nghiện..
Chính là nội lực của y không ích gì, liền có chút ít phản ứng trì độn. Y đã lên bậc thang cuối cùng, nước dục tì tràn đến mắt cá chân, một bước nữa liền ra khỏi hồ tắm. Đúng lúc này, bỗng nhiên bên hông kéo căng, cả người bay đi vế phía sau, bùm một tiếng bị kéo vào dục trì, lưng dính sát vào ***g ngực một người, hai người cùng nhau chìm vào trong nước.
Phong Văn Tuyết bất ngờ không kịp chuẩn bị, sặc một ngụm lớn nước, lập tức đầu một trận hồ đồ, theo bản năng trở tay túm lấy người phía sau, muốn đứng thẳng lên.
Nhưng y mới vừa nổi lên mặt nước, nước trong mũi còn chưa ho ra, liền bị người áp đến mép dục trì, phía sau tiểu huyệt kia còn không khép lại, bị một dị vật xâm nhập đi vào.
Phong Văn Tuyết chật vật lớn tiếng ho khan, mắt hoa mũi xót, đầu bị sặc đến phát đau. Nhưng những thứ này cũng không sánh bằng dị vật phía sau ra vào mang đến nóng rực cùng xót trướng.
“Con mẹ ngươi! Khụ khụ ── “
Phong Văn Tuyết hết sức không có phong độ mắng một câu.
Đông Phương Vô Song không có nghe tiếng. Hắn lúc này chuyên chú nên không nghe được cái gì.
Hắn chỉ cảm thấy nơi đó của Phong Văn Tuyết nóng rực siết chặt hết cỡ, gắt gao bao phủ chính mình, mỗi một lần ra vào, phảng phất mang theo một trận run rẩy sâu tận xương tủy.
Hắn kìm lòng không được áp trụ thắt lưng mềm dẻo của Phong Văn Tuyết, đưa y đè xuống bên cạnh dục trì luật động.
Phong Văn Tuyết trong lòng nổi giận, nhưng bất đắc dĩ mất tiên cơ, hơn nữa nội tức không đều, khó có thể động võ, ở góc độ bị động như thế, có lực cũng không thể xuất dùng.
Phong Văn Tuyết lại chưa từng bị xâm nhập qua như vậy, hơn nữa loại tư thế bị tiến vào từ phía sau, khiến cho y cảm thấy khuất nhục.
“Đông Phương Vô Song, ngươi không muốn sống có phải hay không! " y nghiến răng nghiến lợi gầm lên, thật có xúc động muốn giết người.
Đông Phương Vô Song gan to bằng trời, cũng không sợ y. Dù sao đã như vậy, nhất định phải để cho Phong Văn Tuyết biết mình ‘Lợi hại’.
Nam nhân đều trọng sĩ diện. Đặc biệt ở cái tuổi này của Đông Phương Vô Song, lại càng nhạy cảm, lớn mật, hơn nữa dị thường cố chấp.
Hắn một bên nhớ lại ít xuân cung đồ đã xem qua, một bên vuốt ve da thịt trơn nhẵn co dãn của Phong Văn Tuyết, hồng hộc nói: “A Tuyết, ta sẽ làm cho ngươi thỏa mãn… Lần này nhất định không để cho ngươi thất vọng… Vù vù…"
“Cút con mẹ ngươi! Lão tử… A ── “
Phong Văn Tuyết đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên toàn thân run rẩy, một cổ khoái cảm quen thuộc mà xa lạ đánh tới, kích thích y khẽ kêu một tiếng.
Đông Phương Vô Song lập tức phát hiện phản ứng của y.
Tuy là lần đầu ra tay, nhưng Đông Phương Vô Song ở phương diện này đặc biệt có thiên phú. Mặc dù vừa rồi đại khái bởi vì khẩn trương quá độ cùng hưng phấn mà có chút thất bại, nhưng người trẻ tuổi hữu tình có thể tha thứ được. Lần này là lần thứ hai, hắn đã có kinh nghiệm, hơn nữa nhanh chóng cải tiến ‘thiếu sót’ của mình, dần dần thành thạo.
Rất lâu sau này, Phong Văn Tuyết không khỏi không cảm khái, cái thứ thiên phú này, quả nhiên không giống nhau a…
Đông Phương Vô Song nhạy bén phát hiện biến hóa của Phong Văn Tuyết, liền không nhanh không chậm dựa theo phương thức vừa rồi lại lần nữa đánh sâu vào trong.
Quả nhiên nơi đó là điểm mẫn cảm của Phong Văn Tuyết. Lần này y tuy có chuẩn bị tâm tư, chưa từng kêu lên, nhưng thân thể vẫn thành thực xuất hiện phản ứng, phân thân nguyên bản rũ xuống lại dần dần có khuynh hướng ngẩng đầu.
Một lần lại một lần…
Đông Phương Vô Song tựa hồ rất nhanh nắm giữ được quy luật nào đó.’Công kích’ của hắn không điên cuồng như vậy nữa, hành động càng phát ra có trình tự cùng tiết tấu.
“A Tuyết… A Tuyết…"
Hắn một bên động tình gọi tên Phong Văn Tuyết, một bên vong tình giữ lấy thắt lưng của y trước sau thẳng tiến.
Nước Ôn Tuyền trong dục trì theo luật động của hai người vỗ tới thân thể, phát ra thanh âm ‘Bành bạch’, nhưng điều này cũng che dấu không được bộ phận của hai người liên tiếp cùng nhau phát ra thanh âm ***.
Phong Văn Tuyết dần dần tìm được cảm giác, thân thể càng mềm nhũn, trong cơ thể sinh ra một cổ khoái cảm xa lạ, để cho y hoảng hốt đồng thời hết sức say mê.
Đến lúc nơi đó động tình, y cũng không cách nào nhẫn nại nữa.
Hai hàng lông mày mỏng nhạt thon dài khẽ chau lên, chân mày có chút nheo, nhưng khóe mắt đuôi lông mày lại mang theo một tia xuân ý.
Phong Văn Tuyết cắn môi dưới nhợt nhạt của mình, hai tròng mắt nửa mở nửa khép, nằm sấp ở mép dục trì, thân thể không ngừng chấn động, một tay cuối cùng cũng không nhịn được đưa xuống phía dưới, vuốt ve phân thân đang vểnh lên của mình.
“A… Ân ── “
Phong Văn Tuyết không phải là người sẽ kiềm nén bản thân. Đến chỗ cao trào, không khỏi liền cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ.
Thanh âm của y xưa nay nếu không phải lạnh lùng vô tình,thì cũng là đùa giỡn với đời chánh tà khó phân, rất khó nghe ra cảm xúc gì ở đáy lòng. Nhưng lúc này trong vòng ***, bởi vì động tình khó nhịn mà phát ra rên rỉ đứt quãng, chính là loại gợi cảm dụ hoặc nói không ra lời. Mỗi một tiếng hừ nhẹ, phảng phất như đánh tới đáy lòng Đông Phương Vô Song
Phong Văn Tuyết đã thích phóng ra, nhưng phía sau kích thích vẫn cao trào không ngừng, chỉ chốc lát dục vọng liền có khuynh hướng ngẩng đầu.
Loại khoái cảm hai phía này làm cho y lấy say mê, chính là y không cách nào quên tình huống của mình. Vốn là trải qua điều tức ngắn ngủi, đã ít nhiều khôi phục chút nguyên khí. Nhưng lần này tiếp tục ‘Vận động’, lại có phần chút miễn cưỡng.
Cũng không phải là duy trì không được. Nhưng Phong Văn Tuyết là một người vô cùng biết kiềm chế, cực kỳ yêu quý thân thể của mình. Tiếp tục chống đỡ cũng không phải là không thể, nhưng khó tránh khỏi nguyên khí khô kiệt, tổn hại do miệt mài quá độ.
Thế là y thử hướng về Đông Phương Vô Song ở phía sau nói: thư hương môn đệ"Vô Song… Ân, ngươi, không sai biệt lắm?"
Đông Phương Vô Song quả thật nhanh đến cao trào, nếu Phong Văn Tuyết không có câu này, nói không chừng một lát thì phóng thích ra. Nhưng Phong Văn Tuyết trong lúc *** cao trào một câu không nhẹ không nhạt, lại làm cho Đông Phương Vô Song cảm thấy bị châm chọc, trong lòng rùng mình, hiểu lầm ý tứ.
Đối với nam nhân mà nói, lực bền bỉ cùng mấy lần là đại sự trọng yếu như nhau. Đông Phương Vô Song lần đầu tiên vừa rồi là bị Phong Văn Tuyết xem thường, đả thương lòng tự tôn, cả gan làm loạn lần thứ hai, làm sao cho phép tái phạm sai lầm đồng dạng?
Hắn vốn là gia khỏa rất có nghị lực, lúc này bị Phong Văn Tuyết ‘Kích’, âm thầm cắn răng: ta nhất định phải kiên trì!
Hắn mạnh mẽ tự nhịn xuống dục vọng muốn bắn, đem Phong Văn Tuyết lật người, mặt đối diện với mình, tiếp tục đẩy mạnh, triệt bỏ bắn ra.
Phong Văn Tuyết phát tiết hai lần, đã có chút thể lực chống đỡ hết nổi, thấy Đông Phương Vô Song không chỉ có không có ý ngừng nghỉ, ngược lại giống như có khuynh hướng càng ngày càng dũng, không khỏi âm thầm giật mình.
Y cũng đã trải qua thời kỳ thiếu niên mười mấy tuổi, biết cái tuổi này… Lẽ ra không cần tự khống chế sức lực như thế a? Làm sao tiểu gia khỏa này có thể kiên trì lâu như vậy?
Nhưng là rất nhanh y đã không có khí lực suy nghĩ những thứ này nữa. Đông Phương Vô Song ‘ thú tính’ đại phát, quả nhiên là dũng mãnh vô cùng.
Phong Văn Tuyết bị hắn đặt bên dục trì làm một lần, lại bị hắn ôm tựa vào trên bậc thang làm một lần, sau khi hai người chuyển qua trên bờ, ở trường tháp ( giường hẹp và dài) nghỉ ngơi lại tới một hồi nữa. ( vuốt mồ hôi, thật trâu bò…= =")
Đến cuối cùng, Phong Văn Tuyết thật sự không có khí lực, chỉ có thể mặc cho Đông Phương Vô Song trêu đùa, không ngừng phát ra tiếng ngâm nhẹ gợi cảm mà mê người.
Đông Phương Vô Song đối với thân thể của y yêu thích không buông tay, chỉ cảm thấy Phong Văn Tuyết từ sợi tóc đến đầu ngón chân, đều là thứ mình yêu thích nhất.
Kia da thịt trong suốt đàn hồi, vóc người khỏe mạnh cân đối, dung mạo cùng tiếng rên rỉ tình tứ động nhân, đều như vậy hấp dẫn hắn. Mà cực kỳ để cho hắn lưu luyến quên trở về, là tiểu huyệt thần bí chặt hẹp ở phía sau của Phong Văn Tuyết.
Có lẽ đây là thiên phú dị bẩm của người Ma Da. Nơi ấy của Phong Văn Tuyết ấm áp ướt át, lúc mở rộng lúc khép lại, mỗi lần co rút lại cực kỳ xiết chặt cùng hữu lực, sít sao bao vây thứ cứng rắn của Đông Phương Vô Song, để cho dục vọng của hắn tựa như không có ngừng lại.
Tử Y xử lý xong công việc, trở lại bên ngoài Ôn Tuyền dục trì của giáo chủ, thấy gã sai vặt đợi ở đây chờ hầu hạ giáo chủ tắm xong, không khỏi kỳ quái, hỏi: “Ngươi sao vẫn ở chỗ này? Chẳng lẽ giáo chủ còn chưa đi ra sao?"
Gã sai vặt kia trả lời: “Tử Y đại ca, giáo chủ còn chưa có đi ra."
Tử Y nhìn bên trong đại môn một cái, trong lòng suy đoán không biết giáo chủ có phải hay không cùng vị Đông Phương thế tử ‘hảo’ thượng rồi.
Tử Y người này xưa nay lanh lợi, đã mơ hồ phát hiện tâm tư Đông Phương Vô Song đối với giáo chủ, đang nghĩ đến phải lưu tâm nhiều hơn, xế chiều thấy Đông Phương Vô Song nghe nói giáo chủ đang tắm,mở to mắt trông mong chạy tới cùng mình lôi kéo làm quen, muốn đi vào ‘Hầu hạ’ giáo chủ.
Tử Y đắn đo một chút.
Tĩnh Vương thế tử rõ ràng có ý tứ kia, giáo chủ đối với hắn lại có phần dung túng. Nếu Thần Minh giáo có thể cùng Tĩnh Vương phủ thân thiết hơn một bước, đối Thần Minh giáo mà nói cũng không có tổn hại gì.
Huống chi lúc này Tĩnh Vương thế tử cố ý giao hảo, y tự nhiên sẽ không khước từ, liền cười tủm tỉm đem quần áo đã giặt sạch của giáo chủ giao cho hắn.
Sau khi Đông Phương Vô Song đi vào, Tử Y công việc bề bộn, thường ngày cũng không cần theo bên người hầu hạ giáo chủ, liền tự đi làm chuyện của mình. Ai ngờ y ở bên ngoài dạo một vòng trở lại, thời gian qua một lúc như thế, giáo chủ vẫn cùng vị Tĩnh Vương thế tử kia ở trong phòng tắm, như thế nào cũng gần hai canh giờ đi?
Thời gian lâu như vậy… không có khả năng không xảy ra chuyện gì.
Tử Y nói: “Ngươi ở bên ngoài nghe được cái gì?"
Gã sai vặt kia võ nghệ bình thường, dục thất (phòng tắm) của giáo chủ Thần Minh giáo xây đặc biệt chắc chắn, đại môn cũng là trầm mộc trăm năm gia thêm khóa đồng, bên trong còn có một phòng ngăn cách, từ bên ngoài bình thường nghe không được cái gì.
Bất quá bên trong hai người kia động tĩnh thật sự lớn, gã sai vặt mơ hồ nghe được chút ít, chẳng qua là thanh âm không rõ, tiếng nước chảy tương đối lớn, nghe không chính xác thôi.
Hắn mặt đỏ lên, hàm hàm hồ hồ nói: “Cũng. Cũng không có cái gì. Giáo chủ giống như, giống như đang cùng Tĩnh Vương thế tử nghịch nước."
Tử Y vừa nghe, làm sao còn không rõ, không khỏi mím môi cười một tiếng, âm thầm bội phục giáo chủ lợi hại, ngay cả Tĩnh Vương thế tử cũng là dễ như trở bàn tay a.
Tử Y tự mình canh giữ ở ngoài cửa, chẳng qua hắn dựng thẳng lỗ tai, cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì lớn. Qua gần nửa canh giờ, mới thấy giáo chủ cùng Tĩnh Vương thế tử song song đi ra ngoài.
Tử Y lấy ra khăn vải đi qua, muốn hầu hạ giáo chủ lau đầu, đồng thời một đôi tròng mắt âm thầm hướng về hai người kia liếc nhìn.
Giáo chủ mặt mang mặt nạ, hơi thở bình tĩnh, Tử Y cũng không dám đối với y quá mức quan sát, liền chăm chú nhìn Tĩnh Vương thế tử, quả nhiên để cho hắn nhìn ra chút dấu vết.
Đông Phương Vô Song lúc này mặt mày sơ khai, khóe miệng mỉm cười, tròng mắt đen tinh lượng, toàn thân đều có loại khoái cảm mệt mỏi cùng vui sướng sau khi hoan ái. Chẳng qua hắn đi lại qua ư dễ dàng, khiến cho Tử Y âm thầm lấy làm kinh ngạc.
Phong Văn Tuyết nhìn thấy Tử Y, dừng lại một chút, nói: “Ngươi đi mau lên, nơi này không cần ngươi hầu hạ. Kêu bọn hắn tất cả cũng đi xuống đi, đợi lát nữa bổn tọa… Khụ, cùng Đông Phương thế tử trở về."
Tử Y nghe thanh âm giáo chủ có chút khàn khàn, vội vàng bưng lên trà lạnh, liền cảm thấy hứng thú mà cáo lui.
Trong lòng hắn nhận định giáo chủ đã đem Đông Phương Vô Song ‘ đoạt lấy’, vào trước là chủ, liền không có suy nghĩ nhiều, cũng không phát hiện cái gì khác thường.
Phong Văn Tuyết thấy mọi người đã đi, mới chân cẳng nhũn ra, lại không muốn bẽ mặt trước Đông Phương Vô Song, không chút để ý mà thong thả bước đến tiểu tháp, từ từ ngồi xuống.
Chẳng qua là y ngồi xuống, cảm giác được phía sau, nơi vừa rồi hoan ái quá độ một trận đau ê ẩm, sắc mặt không khỏi biến đổi lại biến đổi, suýt nữa không thể ngồi vững.
May mắn y mang mặt nạ, ai cũng không nhìn thấy sắc mặt của y.
Đông Phương Vô Song ân cần đem chén trà đưa đến trên tay y.
Phong Văn Tuyết đã sớm khát đến không xong, nhận lấy uống một hơi cạn sạch. Đông Phương Vô Song vội vàng cho y thêm một chén, cười nói: “A… Giáo chủ, nhanh đến bữa tối, hôm nay chúng ta cùng nhau ở Ngân Sương viện ăn đi, ta để cho Đông Trùng làm chút cháo loãng kèm thức ăn, đừng đi cái gì Hi Thiện đường."
Phong Văn Tuyết cũng nghĩ như thế, thấy hắn có lòng như vậy, liếc hắn một cái, chưa nói cái gì, trong lòng lại nhiều ít có chút dựa dẫm, không nóng không lạnh đáp một tiếng.
Hai người nghỉ ngơi và hồi phục một phen, Phong Văn Tuyết thật sự ‘Ngồi’ không được, liền đứng dậy từ từ đi về trong viện của mình.
Y không muốn làm cho người nhìn ra khác thường, liền ra vẻ thong dong, chẳng qua đi lại có chút chậm chạp.
Đông Phương Vô Song đi theo hắn, vừa đi vừa tùy ý tìm chút đề tài tán gẫu, làm bộ dạng hai người nhàn nhã tản bộ.
Trở lại Ngân Sương viện, sai Đông Trùng làm một bàn thức ăn nhẹ, hai người đơn giản dùng qua, rồi từng người trở về phòng của mình.
Đông Phương Vô Song biết Phong Văn Tuyết cần nghỉ ngơi, trơ mắt nhìn y trở về phòng, không có dây dưa.
Phong Văn Tuyết trở về phòng sau khi điều tức, nội thương chuyển biến tốt lên rất nhiều, đi tới giường nằm, nhưng có cảm giác vô mộng. Ngày hôm sau tỉnh lại, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác không tệ.
Y cùng với người khác hoan hảo lại là lần đầu tiên ở dưới mặt, ngay lúc đó quyết định thứ nhất là tình thế bức bách, thứ hai, thật ra cũng bởi vì trong lòng y có chút ngạc nhiên, muốn nếm thử.
Y đầu mùa hè lúc đi Tam Tuyệt Sơn, gặp đại ca Phong Thính Vũ võ công tuyệt thế lại thích ẩn cư. Phong Thính Vũ tính cách tự bế, không thích cùng người giao tiếp, vốn là độc lai độc vãng, làm việc tùy tâm. Nhưng lần trước Phong Văn Tuyết ngoài ý muốn phát hiện hắn tại chỗ ở của mình nuôi một ‘Con thỏ nhỏ’ cùng người khác bất đồng.
Tiểu gia khỏa kia gọi Triệu Tiểu Lâu, tuổi cùng Đông Phương Vô Song không sai biệt lắm, nhìn qua trắng trắng mềm mềm, vẻ mặt trúc trắc, vừa nhìn liền biết là con cháu nhà giàu được nuông chiều từ bé, chưa từng ‘Phóng thích’.
Trong lòng y cảm thấy kỳ quái đại ca sao lại sẽ ‘Nuôi nhốt’ một vị thiếu niên như thế. Hơn nữa Triệu Tiểu Lâu kia cử chỉ văn nhã, gia giáo tốt đẹp, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ cùng đại ca của y có liên quan.
Mà cực kỳ để cho y lấy làm kỳ, là quan hệ của hai người kia.
Phong Thính Vũ đối với Triệu Tiểu Lâu hết sức bảo vệ, thậm chí vì hắn mà ra tay với Phong Văn Tuyết, điều này làm cho Phong Văn Tuyết làm thân đệ đệ trong lòng khó tránh khỏi có chút ghen tỵ.
Bất quá Triệu Tiểu Lâu, đối với đại ca của y cũng không vô tình, lại có dũng khí ngăn chặn ở trước mặt mình, chỉ lấy y mắng: “Ngươi vô sỉ! Ngươi hèn hạ! Ta không cho ngươi khi dễ hắn!"
Thật sự là buồn cười. Y vô sỉ? Y hèn hạ? Y khi dễ đại ca của y?
Bọn họ là thân huynh đệ nha. Hơn nữa với võ công của đại ca y, không khi dễ người khác đã tốt rồi.
Bất quá bởi vì lần này, Phong Văn Tuyết đối với Triệu Tiểu Lâu có vài phần thưởng thức, chuyện sau đó cũng không nữa làm khó hắn, chẳng qua là đùa hắn mấy câu. Dù sao trên đời này, trừ cha mẹ thân nhân, người có thể bảo vệ đại ca của y như vậy, đúng là không nhiều.
Đại ca băng sơn của y, lạnh nhiều năm như thế, cuối cùng cũng có điểm ấm áp ư, Phong Văn Tuyết âm thầm lấy làm kỳ đồng thời, đã ở chú ý quan hệ của hai người kia.
Sau đấy bởi vì chuyện Hắc Phong phái, Triệu Tiểu Lâu bị đuổi về nhà, Phong Thính Vũ cũng đi truy tung phía chủ Hắc Phong phái. Nhưng trong đó, Phong Văn Tuyết đối với Phong Thính Vũ nói bóng nói gió, cuối cùng cũng moi ra chút nội dung.
Hai người kia khẳng định xảy ra quan hệ, hơn nữa thật giống như… Dường như… Có lẽ… Có thể… Là đại ca của y ở dưới mặt.
Mà đại ca của y thay vì võ công hoàn toàn thành tựu ngược lại tính tình vô tri, thật là có thể làm ra loại chuyện ấy.
Chẳng qua điều này dù sao cũng là suy đoán của Phong Văn Tuyết, ở trong đầu chợt lóe lên mà thôi. Thật ra trong lòng y không tin lấy Triệu Tiểu Lâu kia công tử văn nhược tính tình ôn nhu có thể ‘Áp đảo’ đại ca của y. Cho nên rất nhanh đem chuyện này vứt lại sau đầu.
Bất quá thân là phía dưới có tư vị gì? Nhưng trong đầu Phong Văn Tuyết lưu lại ý niệm tò mò.
Thân phận của y đặc biệt, cũng không thể có thể tùy tùy tiện tiện tìm người cùng mình hoan ái. Những nam sủng kia thân phận không tới, chỉ có Đông Phương Vô Song thân phận tôn quý, ở phía trên mình. Hơn nữa tiểu gia khỏa lá gan rất lớn, ba lần bốn lượt mò tới phòng của mình, đối với mình như hổ rình mồi, lại có dục võng chiếm hữu. Để cho hắn thử một chút, ngược lại cũng không sao.
Phong Văn Tuyết vốn là người làm việc tùy thời sở dục, chỉ cần mình cao hứng liền thành chủ kiến. Ôm loại ý niệm này có cũng được mà không có cũng không sao, gặp phải hôm qua thời cơ như vậy, liền để cho Đông Phương Vô Song chiếm tiện nghi.
Chẳng qua là y không nghĩ tới Đông Phương Vô Song tuổi còn nhỏ lại ‘Dũng mãnh’ như thế, lộng cho chính mình suýt nữa chống đỡ không được. Bất quá những thứ này y cũng đổ lỗi bản thân trong lúc vô tình chịu nội thương, kiên quyết không thừa nhận sau khi chìm đắm trong đó, xương sống, thắt lưng, chân cẳng mềm nhũn xác thực do chính mình ý loạn tình mê.
Phong Văn Tuyết thân thể cường kiện, nội lực thâm hậu, ngày thứ hai đã vô sự như người bình thường.
Đông Phương Vô Song nhìn thấy y liền vừa sáp lại.
Nguyên nhân trước đó cho phép hai người có quan hệ thân mật, Phong Văn Tuyết không ghét hắn thân cận cùng động một chút là ăn dấm chua, ngầm làm chuyện xấu, ngược lại có loại cảm giác đối phương chân chính coi trọng mình.
Cảm giác xa lạ như vậy. Tuy nói y cao quý vì đứng đầu một giáo, nhưng người phía dưới là kính y sợ y, dù Tử Y là tâm phúc thân thiết đi theo như vậy, cũng chỉ xem y như giáo chủ, mà không phải cá nhân Phong Văn Tuyết.
Hai vị phụ thân trong nhà, bởi vì Phong Thính Vũ là trưởng tử, lại từ nhỏ có bệnh, cho nên đối với hắn chú ý nhiều nhất. Phong Văn Tuyết làm tiểu nhi tử, ngược lại không có bao nhiêu thiên vị. Cho tới khi phụ thân xác nhận y là người thừa kế Thần Minh giáo, mới chân chính đối với y chân chính để tâm, chẳng qua quá mức yêu cầu nghiêm khắc ở võ nghệ. Thậm chí người cha kia, cũng thật tâm yêu thương y. Nhưng Hư Hoài Cốc thường xuyên ở bên ngoài chạy nhảy, ngày thường trở về không nhiều lắm, thời gian một cái nháy mắt Phong Văn Tuyết đã trưởng thành.
Hôm đó ở Tam Tuyệt Sơn, nhìn thấy Triệu Tiểu Lâu bảo vệ Phong Thính Vũ, còn có Phong Thính Vũ chăm sóc Triệu Tiểu Lâu, hành động hỗ trợ nhau giữa hai người làm cho Phong Văn Tuyết đáy lòng không khỏi có chút hâm mộ.
Y cũng muốn tìm một người thật sự tri tâm tri ý, đáng tiếc trong giáo quả thật không có đối tượng thích hợp. Vừa lúc đó, Đông Phương Vô Song xuất hiện, không ngừng tỏ tình cùng ‘Quấy rầy’, từng chút từng chút đả động tâm của y.
Sau khi trải qua ‘ sự kiện dục thất’, Phong Văn Tuyết cũng không xem Đông Phương Vô Song như tiểu hài tử bướng bỉnh năm đó nữa, dần dần đem hắn đặt ở địa vị ngang hàng.
Đông Phương Vô Song phát hiện biến hóa của y, trong lòng cao hứng. Hắn vốn chính là người cơ trí, biết lúc nào nên thân cận, lúc nào nên lấy lòng, lúc nào nên ăn dấm, sinh khí, làm nũng các loại…. Vì vậy đã đem quan ệ hai người càng kéo càng gần.
Đảo mắt qua tháng mười, Phong Thính Vũ bên kia truyền đến tin tức, đã tìm được chưởng môn Hắc Phong phái cũng đem gã giết chết dưới kiếm. Chẳng qua là hắn bị thương, ở lại phân đà Giang Nam chữa thương.
Phong Văn Tuyết có chút bận tâm, muốn đi xem hắn, bất quá Phong Thính Vũ truyền lời tới bảo y không cần đi. Hơn nữa lúc này Thần Minh giáo đang thời buổi rối loạn, giáo chủ y cũng không nên tùy tiện ly khai tổng đà.
Lúc này trên giang hồ theo dõi chuyện bảo tàng Thần Minh giáo, cũng theo cái chết của chưởng môn Hắc Phong pháimà hòa hoãn đi. Một là thiếu người lửa cháy thêm dầu, hai là bị vũ lực Thần Minh giáo làm cho khiếp sợ.
Hơn một năm này giang hồ bị Hắc Phong phái quấy nhiễu không xong, Võ Lâm minh chủ Nam Cung Thương thân phát Minh Chủ lệnh, hiệu triệu võ lâm nhân sĩ chính đạo cùng nhau tiễu trừ Hắc Phong phái, cuối cùng cũng không có tóm được bóng dáng phái chủ kia. Người nọ võ công cùng tâm trí làm cho người giang hồ âm thầm kinh hãi. Nhưng lần này lại bị Phong Thính Vũ giết chết.
Phong Thính Vũ danh hiệu thiên hạ đệ nhất vũ công, một lần nữa làm cho mọi người thức tỉnh.
Đắc tội người bản thân là cao thủ võ công rất đáng sợ, hơn nữa cao thủ không chỉ võ công tuyệt đỉnh, phía sau lưng còn có một giang hồ đệ nhất giáo chỗng đỡ, này hai người hợp hai làm một, thì càng làm cho người ta không dám khinh động.
Phong Văn Tuyết rất hài lòng tình thế hiện tại. Chẳng qua lời đồn bảo tàng một ngày không biến mất, Thần Minh giáo giống như bị gác ở trên lửa nướng, không cẩn thận sẽ bị đốt lấy.
Phong Văn Tuyết mặc dù tin tưởng thực lực bản thân, nhưng sẽ không dễ dàng đem Thần Minh giáo cùng toàn bộ đám người giang hồ tham lam đối kháng. Cho nên trong khoảng thời gian này Thần Minh giáo đại cử xuất động ( điều động người với quy mô lớn), chung quanh tìm kiếm dư nghiệt Hắc Phong phái cùng người gieo rắc tin đồn về bảo tàng, cũng nhân cơ hội tiêu diệt không ít thế lực đối địch.
Phong Văn Tuyết công việc bận rộn lên, không có nhàn rỗi đi quan tâm tình huống của Đông Phương Vô Song. Trừ mỗi ngày buổi sáng Đông Phương Vô Song đều quấn lấy y cùng nhau ở bên ngoài luyện công, ban ngày hai người ít có thời gian gặp mặt.
Đông Phương Vô Song đã quen thuộc tổng đà, từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, cư xử với mọi người rất tốt. Hắn cả ngày cười híp mắt, cũng không mangcái gì kiêu ngạo của thế tử, không bao lâu liền chiếm được yêu mến của trên dưới toàn giáo.
Buổi tối ngày thứ ba sau cái ngày hắn hảo " thương " Phong Văn Tuyết, liền mò vào phòng của y, đem chính mình cởi sạch trơn, chui vào trong chăn của y.
Phong Văn Tuyết trán lại bắt đầu co lại, thấp giọng nói: “Ngươi đây là làm cái gì?"
Đông Phương Vô Song nhẹ nhàng nắm lấy góc chăn, nửa xấu hổ nửa che mà lộ ra một phần khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn nói lại ngừng, đáp: “Hôm nay… Cái kia… Ta…"
Phong Văn Tuyết cười khẽ, nhíu nhíu khóe miệng, nói: “Ngươi không phải là muốn để cho ta thượng lại ngươi chứ."
Đông Phương Vô Song gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: " Lai nhi bất vãng… Phi lễ dã …" *
* đây là câu trong thiên Khúc lễ của sách Lễ ký, nguyên văn nó là " vãng nhi bất lai phi lễ dã, lai nhi bất vãng diệc phi lễ dã “, có nghĩa là qua mà không lại không phải lễ, lại mà không qua cũng không phải lễ. Theo ta hiểu thì bạn Vô song ám chỉ với A Tuyết rằng bạn ấy đã " thượng " A Tuyết, nếu không để A Tuyết " thượng " lại thì không đúng lễ. Ý ở đây là bạn nhỏ đồng ý. ( có mỗi việc đồng ý mà bạn Vô Song văn vở quá = =)
Phong Văn Tuyết im lặng.
Y mặc dù sớm phát hiện vị tiểu thế tử này tính tình khác thường nhân, nhưng lại không nghĩ rằng trình độ của hắn lại còn trên cả đại ca. Cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.
“Ngươi đứng lên đi, ta hôm nay không có hứng thú. Ta muốn ngồi xuống luyện công, ngươi đừng làm trở ngại ta. " Phong Văn Tuyết không khách khí nói.
Nội thương của y đã tốt hơn phân nửa, tối nay điều tức một lần nữa liền không trở ngại. Chẳng qua là nghĩ đến nội thương này là vì trận sự kiện dục thất ô long mấy ngày trước kia, y lại cảm thấy buồn bực.
Đông Phương Vô Song nghe vậy, mở to mắt, làm như thất vọng lại như có chút bị thương, vuốt ve chăn ngồi dậy, cúi đầu không nói.
Phong Văn Tuyết nhíu nhíu mày, nói: thư hương môn đệ “Ngươi đây là làm cái gì? Lẽ nào còn muốn ta hống ngươi phải không?"
Đông Phương Vô Song xuống thấp nói: “A Tuyết, ngươi không thích ta sao?"
Cái này…
Phong Văn Tuyết trầm ngâm một chút, lại không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu thật không thích, ba ngày trước cũng sẽ không dung túng hắn ‘Thượng’ mình đi? Bí huyệt phía sau bởi vì hôm đó miệt mài quá độ, tựa hồ còn có chút đau.
Y một mực lặng yên như thế, lại mang theo mặt nạ nhìn không ra biểu tình, Đông Phương Vô Song thương tâm, ánh mắt đỏ lên nói: “Ta cũng biết hôm đó… Hôm đó ngươi không phải là cam tâm tình nguyện. Là ta làm càn, ngươi có thể đánh có thể mắng, chính là không nên không để ý tới ta. Ô ô ô… " nói xong bắt đầu nức nở.
Phong Văn Tuyết thấy hắn một đại thiếu niên như thế cư nhiên khóc, không khỏi có chút nhức đầu.
Nhưng Đông Phương Vô Song lớn lên tướng mạo làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, hai mắt to to, bộ dạng ủy khuất khóc lên chẳng những không khiến cho người cảm thấy phiền chán, ngược lại có chút khả ái.
Phong Văn Tuyết không thể làm gì khác hơn là nói: “Ta không phải là không thích ngươi, chẳng qua là…"
Y nói như không nói, Đông Phương Vô Song ánh mắt sáng lên, nhào tới trên người y, cao hứng nói: “A Tuyết, ta cũng biết ngươi thích ta mà. Hắc hắc hắc…"
" Đi xuống!"
Phong Văn Tuyết thấy hắn thân thể xích lõa dính ở trên người mình, không khỏi thật sự có chút động tình. Chẳng qua y nội thương chưa lành, không muốn phóng túng nữa.
Đông Phương Vô Song cũng không sợ y, ngoan ngoãn đi xuống, mặc quần áo tử tế, nói: “A Tuyết, ngươi tối nay muốn luyện công, ta cũng không muốn quấy rầy ngươi. Bất quá ta sẽ ở cách vách ngươi, có ‘ yêu cầu’ tùy thời tới tìm ta nha. O稥 " nói xong còn ái muội hướng y nháy mắt mấy cái.
Phong Văn Tuyết không biết nên khóc hay cười. Không nghĩ tới chính mình lớn tuổi, lại bị thiếu niên so với mình nhỏ hơn mười tuổi ‘Trêu ghẹo’.
Y đưa tay nhéo nhéo cái mông đang vểnh cao của Đông Phương Vô Song, trầm trầm cười, nói: “Ngươi yên tâm. Ta sẽ không khách khí."
Hắc, tiểu tử này còn có dự liệu.
Phong Văn Tuyết cảm thấy xúc cảm không tệ, không nhịn được lại ngắt hai cái.
Đông Phương Vô Song luôn luôn là kẻ đả xà thượng côn *, bị chiếm tiện nghi cũng không để ý, sáp đến gần phía trước, cọ cọ bắp đùi Phong Văn Tuyết, cười hắc hắc nói: “A Tuyết, ta sớm là người của ngươi. Không cần khách khí, không cần khách khí, ta tùy thời cung kính chờ đợi a."
* đả xà thượng côn: nguyên văn là đả xà tùy thượng côn – tùy gậy đánh rắn, ý chỉ người biết tùy cơ ứng biến, lợi dụng sơ hở, mánh khóe để đạt được mục đích.
Ngươi cũng đã là người của ta. Đời này ngươi chạy không được đâu.
Đây là lời đáy lòng hắn cũng không nói ra miệng.
Phong Văn Tuyết đối với việc hắn không cần mặt mũi thật sự hết cách,nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút vui thích, nhớ tới hôm đó hoan hảo, trong cơ thể dường như có chút rục rịch dục động.
Y vội vàng dừng lại, đem Đông Phương Vô Song đuổi ra ngoài, trong lòng mới thả lỏng. Thầm nghĩ mấy ngày nay phải cách xa tiểu tử này một chút.
Chẳng qua người định không bằng trời định. Hai người từng phát sinh quan hệ thân thể rồi, rất dễ dàng kéo gần khoảng cách. Hơn nữa Đông Phương Vô Song hết sức lấy lòng, khiến cho hai người quan hệ chẳng những không xa cách, ngược lại càng phát triển thân cận.
Như thế đến tháng mười. Phong Văn Tuyết vẫn bận rộn giáo vụ, không lòng dạ nào chú ý hắn. Đông Phương Vô Song lại không nhịn được, quyết định chủ ý phải một lần nữa bò lên giường Phong Văn Tuyết.
Đông Phương Vô Song lần trước thực tủy tri vị *, đối Phong Văn Tuyết nhớ mãi không quên. Hắn cũng không phải chưa từng ăn mặn, nhưng cùng nam nhân lại là lần đầu tiên. Hơn nữa hắn thực không nghĩ tới, một lần kia Phong Văn Tuyết nhưng lại để cho hắn…
* thực tủy tri vị: đại ý làm một chuyện gì đó cảm thấy thỏa mãn kích thích, sau này muốn tiếp tục làm, thậm chí thành nghiện..
Tác giả :
Thập Thế