Văn Tuyết Vô Song

Chương 19

Edit: Tiêu Hiên

Phong Văn Tuyết sinh dường như không quá thuận lợi.

Đông Phương Vô Song giữ ở cửa, nghe tiếng kêu bên trong dần dần mất đi khống chế, càng ngày càng thảm thiết, trong lòng từng trận từng trận đau thắt, càng mất đi dũng khí tiến vào.

Hắn sắc mặt trắng bệch, đầu giống như có con ruồi loạn chuyển, ánh mắt hồng hồng, trong miệng lẩm bẩm cầu nguyện.

Trong phòng Phong Văn Tuyết cơ hồ dùng hết khí lực, trước mắt từng trận biến đen. Y vốn là không ăn gì, một đường từ trên núi xuống, mất không ít thể lực, trong bụng trống trơn, lại có hai hài nhi chờ ra ngoài, nếu không phải nội lực của y thâm hậu, thể lực thậm giai, lúc này đã sớm không trụ được.

Y nghĩ đến mình là lần đầu tiên sinh, nghe phụ thân đã nói lần đầu sinh luôn tương đối gian nan. Còn là song bào thai, lại thêm sinh non…

Phong Văn Tuyết chỉ vừa nghĩ, liền cảm giác mình dữ nhiều lành ít.

Đến lúc này, y cũng không sao lo lắng vận mệnh của mình, chính là toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người hài tử trong bụng. Vô luận như thế nào, cũng không thể một thi ba mạng, dù sao cũng phải giữ cho hai đứa nhỏ bình an.

Tần ngự y luôn luôn rất trấn định. Nhưng đến lúc này, sắc mặt có chút khó coi, mồ hôi hột dọc theo cái trán rơi xuống, cũng không kịp lau.

Sinh con vốn là chuyện rất phức tạp, huống chi lúc này sinh đẻ không phải là nữ tử, mà là một vị Ma Da nam tử.

Tần ngự y mặc dù không phải lần đầu tiên đỡ đẻ cho Ma Da nam tử, nhưng tình huống Phong Văn Tuyết như thế, vẫn cho hắn áp lực rất lớn.

“Tiểu Tây, đỡ thế tử phi dựa đứng lên, không nên trượt xuống."

Tiểu Tây nhìn Tần ngự y đưa cánh tay vào giữa hai chân Phong Văn Tuyết mà phát hoảng. Trở ra, trên tay đều nhuộm thành màu đỏ.

Hắn ngây ngốc một chút, mới phản ứng, dùng sức đem Phong Văn Tuyết kéo kéo lên, tựa vào trên gối.

Nhưng Phong Văn Tuyết toàn thân vô lực, bụng lớn đều sa xuống, chỉ chốc lát sau lại tuột xuống.

Như thế lặp lại hai lần, không chỉ có Tiểu Tây mệt đầu đầy mồ hôi, Phong Văn Tuyết cũng có chút chịu không được, y vô lực lắc đầu, ý bảo Tiểu Tây đừng giằng co, thật sự y không còn khí lực.

Tần ngự y thấy thế, cũng không kiên trì nữa, liền để cho y nằm, giúp y thuận thai vị.

Tần ngự y biết, sanh đôi mấu chốt là đầu một đứa, chỉ cần đầu thai có thể thuận lợi đi xuống, hài tử thứ hai bình thường ở trong nửa canh giờ cũng sẽ đi xuống. Chẳng qua lúc này hắn thấy người Phong Văn Tuyết khỏe mạnh như vậy nhưng cũng bị lần sinh này giày vò đến không có khí lực, không khỏi trong lòng nặng trĩu, để cho Tiểu Đông đi chuẩn bị sâm miếng, cho Phong Văn Tuyết ngậm trong miệng.

Phong Văn Tuyết vốn là có chút hôn mê, nhưng ngửi thấy mùi nhân sâm, liền buồn ói trở lại.

Y đời này, lại cho tới bây giờ không có ngậm qua nhân sâm đâu.

Nghĩ y đường đường Thần Minh giáo giáo chủ, khi nào từng chật vật vô năng như vậy? Bao nhiêu cuồng phong sóng lớn y cũng đã xông qua được, há có thể thua ở trên lần sinh con này? Vậy thì thật là cười đến rụng răng, thế nhưng ngay cả phụ nhân tầm thường cũng không bằng!

Phong Văn Tuyết vừa nghĩ tới tương lai trên giang hồ lưu truyền giáo chủ Thần Minh giáo đời thứ hai mươi chín chết vì khó sinh… Đã cảm thấy gân xanh nhảy dựng!

Nam nhi đại trượng phu, chính là phải chết, cũng muốn da ngựa bọc thây, nặng như Thái Sơn, há có thể bại dưới loại tình huống này!

Phong Văn Tuyết cắn răng một cái,rốt cuộc có khí lực, cong người lên, từ trong bụng một trận đau đớn dữ dội do dùng sức.

Đông Phương Vô Song ở ngoài phòng canh giữ đến chân nhũn ra, mấy lần do dự, không dám đi vào phòng, hoảng hoảng hốt hốt giống như đau khổ cả đời, rốt cục nghe được trong phòng truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Đông Phương Vô Song vừa mừng vừa sợ, lảo đảo xông vào, hô: “Sinh sinh, Phong ca ca sinh rồi sao?"

Tần ngự y trong tay ôm một đứa trẻ con, mới vừa cắt bỏ cuống rốn, mỉm cười nói: “Chúc mừng tiểu thế tử, được một vị thiên kim."

Đông Phương Vô Song vui mừng khoa chân múa tay.

Phong Văn Tuyết mặc dù sinh ra một đứa, nhưng bụng vẫn hết sức phồng lên, cũng không có tiêu xuống bao nhiêu.

Y nghe thấy sinh nữ nhi, trong lòng sửng sốt một chút, nửa ngày không có phản ứng.

Ở trong lòng y, sớm nhận định chính mình sẽ sinh ra hai nhi tử, căn bản không nghĩ tới có thể là long phượng thai.

Nếu như một lần sinh hạ hai nhi tử, con trai lớn kế tục Tĩnh Vương phủ, con thứ thừa kế Thần Minh giáo, lại cực kỳ viên mãn, ngày sau cũng không cần chịu nỗi khổ sinh con này nữa.

Nhưng đứa đầu cư nhiên là nữ nhi, ngoài dự liệu của y, không khỏi có chút không dám tin. Bất quá không sao, trong bụng y còn có một đứa.

Hơn nữa bất kể như thế nào, nữ nhi cũng là y mới vừa thiên tân vạn khổ sinh hạ a.

Phong Văn Tuyết trong lòng mềm nhũn, muốn nhìn một chút bộ dáng nữ nhi, nhưng vừa mới chốc lát thời gian, bụng lại đau.

Y a kêu một tiếng, nắm chặt đệm giường.

Đông Phương Vô Song mở to mắt, nhìn bụng của y lại bắt đầu kịch liệt nhúc nhích, vừa vội vừa sợ, kêu lên: “Tần ngự y, Tần ngự y, còn một đứa chưa sinh đâu."

Tần ngự y ha hả cười một tiếng, nói: “Thế tử không nên quá khẩn trương, hài tử thứ nhất xuống tới, người thứ hai cũng sẽ nhanh thôi."

Quả nhiên, lần này so sánh với lần trước thuận lợi hơn, chẳng qua là đau đớn lại hết sức kịch liệt.

Đông Phương Vô Song thủ ở trong phòng không chịu đi ra ngoài nữa, cầm lấy khăn vải giúp Phong Văn Tuyết lau mồ hôi.

Một cổ đau nhức truyền đến, Phong Văn Tuyết túm cánh tay Đông Phương Vô Song, khàn giọng mắng: “Ta sắp đau chết, khốn kiếp… A —— “

Đứa thứ hai đã từ trong cửa huyệt mở rộng vọt ra.

Tần ngự y mừng rỡ, cao giọng nói: “Chúc mừng thế tử, thế tử phi, lại một vị thiên kim, song hỷ lâm môn!"

Phong Văn Tuyết nghe thấy, rốt cục chịu đựng không nổi, hai mắt tối sầm, đầu nghiêng một bên, ngất đi.

Y cảm thấy nặng trĩu ngủ thẳng tới chiều ngày thứ hai, khi tỉnh lại phía ngoài mặt trời đã chiếu cao, cuối thu khí sảng, trong phòng nhiệt độ thích hợp, thoải mái an tĩnh.

Y mơ hồ một chút, lập tức tỉnh táo lại, sờ bụng.

Bởi vì mới vừa sinh xong, thân thể còn chưa khôi phục như cũ, bụng nông rộng chảy xệ, vẫn đội lên một độ cong không nhỏ, nếu không phải là Phong Văn Tuyết tin chắc chính mình đêm qua sinh ra hai hài nhi, chỉ sợ sẽ cho là trong bụng còn một đứa nữa.

Hạ thể của y đau nhức, trên vết thương thượng dược, nhưng xé rách nghiêm trọng, không có mười ngày nửa tháng, không thể bình thường lại được.

“Người đâu…"

Y khàn giọng kêu một tiếng, trong lòng rất mất hứng. Làm sao trong phòng một người cũng không có? Chẳng lẽ mình sinh xong hài tử sẽ không ai quan tâm?

Tiểu Đông nghe thấy tiếng kêu đi vào, cao hứng nói: “Thế tử phi, ngài tỉnh rồi."

Phong Văn Tuyết không thích bọn họ gọi mình “Thế tử phi", nhưng bất đắc dĩ thánh chỉ đã hạ, thân phận đã định, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại.

“Thế tử đâu? Hài tử đâu? Làm sao không nghe thấy thanh âm hài tử? " Phong Vsen Tuyết cau mày, hết sức bất mãn.

Tiểu Đông nói: “Hai vị tiểu quận chúa quá nhỏ, nơi này đơn sơ, thế tử sợ chiếu cố không chu toàn, sai người ôm trở về biệt viện. Tần ngự y nói ngài mới vừa sinh xong, không nên di động, phải ở chỗ này nghỉ mấy ngày, đợi vết thương khép lại, mới có thể xuống núi. Thế tử trở về biệt viện an bài, lập tức trở lại."

Phong Văn Tuyết nghe vậy giận dữ. Hài tử ta còn không có liếc mắt nhìn, đã bị ôm đi?

Y rống giận: “Đông Phương Vô Song đâu? Đi đem hắn gọi trở lại cho ta!"

Đông Phương Vô Song ở biệt viện an bài tốt bọn nhỏ, vội vã chạy về trên núi, nghênh đón hắn là thịnh nộ của Phong Văn Tuyết.

Phong Văn Tuyết ăn chút đồ, có khí lực, “Bắt bớ " Đông Phương Vô Song, hận không được một ngụm ăn hắn.

Đông Phương Vô Song bị hắn mắng đến đầu đầy mồ hôi, cũng không dám cãi lại, chỉ một mực dụ dỗ nói: “Phong ca ca, ngươi đừng nóng giận. Đợi ngươi khỏe, chúng ta đi xuống núi. Trên núi này âm lãnh, phế viên lại đơn sơ, đám bà vú lên núi không thuận tiện, cho nên… Đúng, đúng, đúng, đều là lỗi của ta. Ta câm miệng, ta câm miệng."

Phong Văn Tuyết tức giận hồi lâu, cuối cùng cũng không biết làm sao, vận chuyển một vòng nội tức, thể lực vừa khôi phục chút ít, chỉ mong đợi mình mau chóng đứng lên, xuống núi nhìn bọn nhỏ.

Nghe nói sinh hai nữ nhi, đả kích đối với Phong Văn Tuyết là quá lớn. Ý tứ này, y ít nhất còn phải sinh một nhi tử.

Dù sao trước mắt y cùng với Đông Phương Vô Song thân phận đã định, cho dù y không để ý, cũng không thể khiến Tĩnh Vương phủ vô hậu a.

Về phần để cho Đông Phương Vô Song nạp thiếp sinh con, y căn bản là không hề nghĩ ngợi qua. Nếu Đông Phương Vô Song dám nghĩ đến, chắc chắn bị y một chưởng đánh chết.

Phong Văn Tuyết còn chưa ý thức được, thật ra thì hắn đã sớm tiếp nhận sự thật cùng Đông Phương Vô Song ở chung một chỗ. Bất kể là trên thực tế hay là trên danh phận, y đều đang thi hành quyền lợi “Thế tử phi “. Bất quá y đối với xưng hô “Thế tử phi " này thủy chung không thể tiếp nhận, càng có khuynh hướng cho mình là phu quân của thế tử.

Phong Văn Tuyết ở phế viên dưỡng ba ngày, bởi vì y nội lực thâm hậu, khôi phục cực nhanh, thương thế lưu lại lúc sinh cũng chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, liền khẩn cấp muốn xuống núi trở về biệt viện.

Đông Phương Vô Song đã hỏi Tần ngự y, sau khi nhận được cho phép, liền sai người chuẩn bị kiệu trúc dùng cho đi đường núi, mang Phong Văn Tuyết xuống núi.

Trở lại biệt viện, Đông Phương Vô Song liền sai người vội vàng đem hai vị tiểu quận chúa ôm đến cho Phong Văn Tuyết xem một chút.

Phong Văn Tuyết bởi vì lúc trước vẫn không nghĩ qua mình sẽ sinh hạ hai nữ nhi, trong lòng nhận định là nhi tử, cho nên đả kích quá lớn, có thể tưởng tượng,tâm tình đối với chúng nữ nhi cũng hết sức phức tạp.

Nhưng rõ ràng thấy trong tã lót này một đôi tiểu mỹ nhân trắng trắng mềm mềm, xinh đẹp khả ái, tâm tình không vui cùng thất vọng lập tức vứt ngoài chín tầng mây đi.

Hai nữ nhi lớn lên giống nhau như đúc, mặt mày sơ khai, so với thời điểm mới sinh dễ nhìn rất nhiều. Phong Văn Tuyết nhìn đến lòng tràn đầy vui mừng, một lát sờ sờ cái này, một lát ấp ấp cái kia. Nhưng là trẻ nhỏ mịn mịn nộn nộn, Phong Văn Tuyết ngay cả ôm cũng không dám ôm, chỉ đem các nàng để ở bên người, trái nhìn một chút phải nhìn một chút.

Mấy ngày qua Tĩnh Vương phủ cùng hoàng cung lục tục đưa tới một đống lễ vật, đếm không xuể, tựa hồ cũng không để tâm Phong Văn Tuyết sinh hai nữ nhi.

Hai vị lão thiểu Vương gia trong Tĩnh Vương phủ, nghe nói tằng tôn nữ, tôn nữ xuất thế, cũng đắc ý đến không biết Đông Nam Tây Bắc.

Lão Vương gia Đông Phương Hạo Diệp, đời này chuyện mong đợi nhất chính là có nữ nhi, kết quả ái phi Bắc Đường Diệu Nguyệt liên tiếp sinh hạ nam hài, vậy bóng dáng nữ nhi cũng không nhìn thấy.

Đông Phương Hạo Diệp chỉ cần an ủi mình, hắn cùng với Diệu Nguyệt đều là nam tử, cho dù thật sinh nữ nhi, cũng không biết nên nuôi dạy như thế nào. Hơn nữa, không có nữ nhi, bọn họ còn có một trái bồ đào a.

Con trai thứ tư của hắn, Đông Phương Quân Đình, nhũ danh bồ đào ( quả nho), từ nhỏ đã lấy mục tiêu tương lai làm tân nương xinh đẹp nhất, cuối cùng đạt được ước muốn, đem chính mình gả ra ngoài. Đông Phương Hạo Diệp dù sao cũng được an ủi rồi.

Bất quá đáng tiếc, hắn mấy cái nhi tử, bất kể là xuất giá, hay là thú phi, sinh đều là nam hài. Thật vất vả hậu cung thánh thượng sinh cho hắn tôn nữ, kết quả không tới ba tuổi liền chết non, làm cho lão Vương gia đau lòng không thôi.

Hôm nay Đông Phương Vô Song một hơi sinh cho hắn hai tằng tôn nữ, Đông Phương Hạo Diệp trong lòng đắc ý, miệng đều nhanh toe toét đến tận mang tai đi.

Ngày đó hắn và Bắc Đường Diệu Nguyệt nhận được tin tức liền chạy tới biệt viện, Đông Phương Quân Khiêm cùng Hoa Dung công chúa cũng tới. Một đại gia đình tụ tập cùng một chỗ, không phải náo nhiệt bình thường.

Ba ngày sau Phong Văn Tuyết trở lại, xế chiều hôm đó, hai vị phụ thân của y cũng đúng lúc chạy đến.

Phong Tùy Liễu và Hư Hoài Cốc làm sao cũng không nghĩ tới, hôn lễ của nhi tử còn không có tham gia, liền trực tiếp tham gia tắm ba ngày của hai tôn nữ.

Hai bên thân gia gặp nhau, lại một phen náo nhiệt, chẳng qua là hôn kỳ Đông Phương Vô Song và Phong Văn Tuyết, không thể lại phải kéo dài thời hạn.

Phong Văn Tuyết chỉ mong sao, tốt nhất kéo dài tới sang năm rồi hãy nói. Nhưng hoàng đế để cho Khâm Thiên Giám một lần nữa tính toán thời gian, một tháng sau đúng lúc ngày lành, khi đó Phong Văn Tuyết cũng đã qua ở cũ, thành thân không thành vấn đề.

Đông Phương Vô Song có vết xe đổ, sợ Phong Văn Tuyết lúc đó lại chạy trốn, hộ vệ biệt viện thoáng cái nhiều gấp đôi. Ngay cả bà vú của hai nữ nhi, cũng có thêm thị nữ biết võ nghệ đi theo.

Phong Văn Tuyết dưới loại tình huống này, lại có hai vị phụ thân ngó chừng,làm sao còn chạy trốn được. Sát đến ngày thành thân, không cam tâm không tình nguyện mà thay đổi hỉ phục, cùng Đông Phương Vô Song bái đường thành thân.

Hai người chính thức trở thành phu phu, buổi tối hôm đó Phong Văn Tuyết liền đem Đông Phương Vô Song áp dưới thân, hung hăng giáo dục hắn một phen vấn đề rốt cuộc ai là phu, ai là thê.

Đông Phương Vô Song ngày thứ hai xương cốt ê ẩm, ai ôi ôi bò dậy, nhưng khóe miệng vẫn cong lên đắc ý.

Không quan tâm ở trên giường người nào thượng người nào, dù sao Phong Văn Tuyết trở thành thế tử phi của mình, đây là trốn không thoát.

Đông Phương Hạo Diệp thân là nhất gia chi trưởng, vò đầu bứt tai mà nghĩ hơn một tháng, sau khi tôn tử thành thân, rốt cục định tên cho hai tằng tôn nữ.

Đông Phương Minh Châu, Đông Phương Trân Châu.

Hai cái bảo bối của Đông Phương gia.

Tầm thường! Quá tầm thường!

Đông Phương Vô Song đối với hai cái tên này khóe miệng co quắp, cũng không dám phản đối, cha hắn Đông Phương Quân Khiêm còn ở bên cạnh khen lão gia tử đặt tên thật là hay, rất khí thế, đúng là phong cách Đông Phương gia bọn họ

Đông Phương Hạo Diệp cực kỳ đắc ý, Bắc Đường Diệu Nguyệt lại âm thầm may mắn không có để cho hắn đặt nhũ danh, nếu không hai đứa tằng tôn nữ nhũ danh kêu cái gì anh đào, chanh tử ( quả cam)…, có thể bị chê cười.

Tên đặt xong, hai cháu gái họ Đông Phương, phong Tùy Liễu và Hư Hoài Cốc cũng không có điều gì dị nghị.

Đông Phương Vô Song ở bên cạnh thuận miệng nói một câu: “Sau này có nữ nhi nữa, có thể tiếp theo gọi Bảo Châu, Ngọc Châu và vân vân, vừa vặn hợp vai vế."

Tất cả mọi người gật đầu đồng ý, chỉ có Phong Văn Tuyết sắc mặt trầm xuống, âm thầm nhéo hắn một cái, trong lòng mắng: còn muốn cho ta sinh nữ nhi? Người nằm mơ đi!

Đông Phương Vô Song sắc mặt đổi đổi, hiểu được ý tứ của y, không dám nói nữa.

Nháy mắt lại đã qua hai tháng, Phong Tùy Liễu cùng Hư Hoài Cốc cáo từ, muốn lên phía bắc đi các phân đà tuần tra một chút sinh ý.

Phong Văn Tuyết cũng muốn trở về tổng đà liền nói với Đông Phương Vô Song.

Đông Phương Vô Song vừa nghe, lập tức suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng thương nói; “Minh Châu Trân Châu vừa mới qua một thời gian, ngươi liền muốn bỏ lại các nàng đi sao? Ngươi không cần các nàng sao?"

Phong Văn Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, nói; “Bớt dùng lời này nói móc ta. Ban đầu nói xong, thế tử phi này ta có thể làm, nhưng ngươi đừng để ý đến ta. Gả vào Tĩnh Vương phủ các ngươi chính là Phong Văn Tuyết, nhưng ta còn là giáo chủ Thần Minh giáo, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý? " nói xong y híp híp mắt, nói; “Lão Vương phi còn ở đây, có muốn hay không ta đi hỏi hắn."

Trải qua mấy ngày nay, Phong Văn Tuyết biết rõ Tĩnh Vương phủ lão Vương gia cùng Vương gia hiện tại đều là không đáng tin cậy, chân chính làm chủ quản lý mọi việc trong nhà chính là lão Vương phi cùng Vương Phi, cho nên lấy ra lời lão Vương phi ban đầu hứa hẹn với y, Đông Phương Vô Song bên này cũng không cách nào phản bác.

Đông Phương Vô Song bĩu môi, nói: “Ai nói ta đổi ý? Chẳng qua là không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy muốn đi, hai cái tiểu châu châu lại nhỏ như vậy… Ta đây không phải là luyến tiếc ngươi sao."

Phong Văn Tuyết nói: “Ta cũng không phải là sẽ không tới. Hơn nữa, bọn nhỏ có bà vú cùng thị nữ chiếu cố, Vương Phi cũng là người chu đáo, đem hài tử giao cho các nãi nãi, ta cũng yên tâm."

Y đã sớm tính toán xong xuôi, không lo lắng bọn nhỏ sẽ có vấn đề gì. Ngược lại là chính bản thân y, một đại nam nhân cả ngày bị giam ở trong vương phủ, chiếu cố hài tử lại không cần y nhúng tay, thật sự nhàm chán.

Đông Phương Vô Song vỗ lên quai hàm, nói: “Được rồi, cho dù như thế, ngươi chẳng lẽ không vì ta suy nghĩ một chút sao? Ngươi đi, ta sẽ nhớ ngươi, nhớ đến không ngủ được."

Phong Văn Tuyết dừng một chút, đối với biểu lộ thẳng thắn của hắn có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút nói: “Nếu không ngươi và ta cùng đi? Ngươi không có hảo hảo xông xáo giang hồ, lần này cũng là cơ hội."

Đông Phương Vô Song vừa nghe, lập tức ánh mắt lóe sáng.

Khoảng thời gian trước hắn đem nhiệm vụ hoàng thượng dặn dò làm không tệ, khiến giang hồ quấy thành một đoàn nước đục, tháng trước triều đình vừa vặn ra mặt tiến hành điều giải cùng thu phục trá hình, mấy đại môn phái quan trọng không chỉ thế lực suy yếu, đồng thời cũng nhích tới gần triều đình.

" Công thần " lớn nhất chèn ép các môn phái võ lâm lần này, Đông Phương Vô Song cũng muốn bớt thời gian ra ngoài đi dạo, xem một chút “Thành quả" của mình, chỉ là vì Phong Văn Tuyết cùng bọn nhỏ, hắn cũng không có tính toán nhanh như vậy đã chạy loạn khắp nơi. Bất quá không nghĩ tới Phong Văn Tuyết càng " hiểu rõ lòng người" như vậy, chủ động đưa ra chuyện này, Đông Phương Vô Song nếu là cự tuyệt, đó chính là đứa ngốc.

Hắn bận rộn đáp: “Cái chủ ý này tốt! Thật quá tốt! Vô cùng tốt! Hảo ca ca, ta đi theo ngươi, làm gã sai vặt cũng không sao, ngươi cần phải mang theo ta hảo hảo xông xáo một phen."

Phong Văn Tuyết nhìn co vào rút ra khóe miệng, đối với bản lĩnh im lặng đả xà tùy côn thượng của hắn, ra vẻ do dự nói: “Nhưng là lưu lại Minh Châu Trân Châu cũng không nên… Nếu không ngươi vẫn là ở lại trong kinh đi, ta ra ngoài nửa năm sẽ trở về."

Đông Phương Vô Song nhào qua, ôm lấy y làm nũng nói: “Hảo ca ca, ngươi không phải mới vừa nói nhóm tiểu châu châu có mẫu phi ta chiếu cố sao? Không có việc gì, ta với ngươi cùng đi, chúng ta đi sớm về sớm được rồi."

Phong Văn Tuyết hừ một tiếng, không nói gì, chờ hắn cầu xin đủ rồi, lúc này mới nhả ra: “Ngươi đi theo ta có thể, bất quá ra khỏi vương phủ này, ta chính là Thần Minh giáo giáo chủ, ngươi lại là thân phận gì?"

“Ta là gã sai vặt của ngươi."

“A… " Phong Văn Tuyết không nhịn được cười khẽ, nâng cằm khóe mắt hơi liếc, mang theo vẻ mặt giống như trêu chọc cùng khinh miệt, nói: “Ngươi muốn hầu hạ ta sao? Thế tử điện hạ."

Đông Phương Vô Song lôi kéo ống tay áo của y, xấu hổ thẹn thùng nói: “Ấm giường… Cũng là có thể. Người ta nguyện ý hiến thân."

Phong Văn Tuyết câu khởi cằm hắn, tự tiếu phi tiếu nói: “Ta cho là, đây nguyên vốn là ngươi nên làm."

Đông Phương Vô Song ném y một cái mị nhãn, chu môi đỏ mọng làm nũng nói: “Ngươi thật đáng ghét nha."

Khoan hãy nói thiếu niên diện mạo thanh tú cùng tính cách hoạt bát, khiến cho vẻ mặt Đông Phương Vô Song đặc biệt khả ái, có loại mị lực độc đáo khác người.

Phong Văn Tuyết cảm thấy bụng dưới căng cứng, không nhịn được liền nắm thắt lưng thiếu niên, đem hắn kéo lại gần mình, trong nháy mắt hơi thở quấn quýt lẫn nhau, mạnh mẽ hôn lên.

Đông Phương Vô Song khẩn trương ôm cổ của y, cùng y răng môi dây dưa.

Cho dù hai người luôn luôn đồng sàng cộng chẩm, nhưng đối với hai nam nhân đang trong giai đoạn “Tân hôn " huyết khí tràn đầy mà nói, bất cứ lúc nào cũng sẽ đối loại chuyện này nổi lên dục niệm không cách nào khắc chế.

Hai người lăn lộn trên giường, Đông Phương Vô Song bắp đùi ma sát phần eo Phong Văn Tuyết, đột nhiên dùng sức một cái, tung mình ngồi ở phía trên.

Phong Văn Tuyết cười nói: “Hôm nay phải thay đổi tư thế sao?"

Đông Phương Vô Song cười hắc hắc: “Ta vẫn muốn đổi lại vị trí."

Phong Văn Tuyết sắc mặt biến hóa, nhất thời mặt lạnh cự tuyệt: “Không được!"

Đông Phương Vô Song cau mày: “Tại sao? Thành thân lâu như vậy, ngươi cũng không nhường cho ta mấy lần."

“Ta tạm thời không muốn sinh con nữa."

“Vậy ngươi có thể uống thuốc chứ sao."

“Ta không thích."

“Tại sao?"

Phong Văn Tuyết nhíu nhíu mày, miệng không tự chủ cong lên: “Chán ghét mùi thuốc kia."

Đông Phương Vô Song nhìn bộ dáng kia của y, không nhịn được buột miệng cười, đột nhiên áp lên, ôm hung hăng hôn một cái: “A Tuyết, ngươi thật đáng yêu."

Phong Văn Tuyết buồn bực nói: “Nói bậy bạ gì đó!"

Đông Phương Vô Song bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng lẽ Minh Châu cùng Trân Châu có cơ hội sinh ra, cũng là bởi vì ngươi chán ghét uống thuốc?"

Phong Văn Tuyết sắc mặt nhất thời đỏ lên đáng ngờ, miệng lại cứng rắn nói: “Kia cũng không phải là…"

Đông Phương Vô Song trong lòng cười đến lăn lộn, nguyên lai đường đường Thần Minh giáo giáo chủ, thế nhưng chán ghét uống thuốc.

Ngoài ý muốn nắm giữ “Nhược điểm" này của Phong Văn Tuyết, để cho Đông Phương Vô Song vui mừng khôn xiết, càng cảm thấy được Phong Văn Tuyết so với mình biết rõ còn muốn khả ái hơn, không nhịn được ôm y dùng sức hôn một cái, phân thân cọ xát lẫn nhau, nói: “Hảo A Tuyết, lần này nhường cho ta ở trên cao nha, ta cẩn thận không bắn vào đi, có được hay không?"

Phong Văn Tuyết bị hắn cọ xát một lúc lâu, rốt cục miễn cưỡng gật đầu.

Hai người một phen triền miên, thẳng tiêu phí hơn nửa xế chiều.

Qua vài ngày, thu thập thỏa đáng, hai cái phụ thân vô tâm vô phế liền bỏ lại song sinh nữ nhi trong tã lót, xông xáo giang hồ đi.

Vốn là hai người tính toán một bên tuần tra các phân đà Thần Minh giáo, một bên hướng tổng đà đi, đến tổng đà ngây ngốc một thời gian ngắn, xử lý xong sự vụ trong giáo sẽ trở về kinh.

Làm xong chuyện này, thế nào cũng cần chừng nửa năm. Chờ khi bọn hắn trở về, bọn nhỏ cũng nhanh đầy một tuổi, vừa lúc có thể chuẩn bị lễ trảo chu.

Ai ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa. Hai người mới ở Giang Nam đợi hơn hai tháng, liền bỏ qua những khác phân đà, nhắm tổng đà đi.

Bởi vì Phong Văn Tuyết, thế nhưng lại mang thai.

Phong Văn Tuyết lần này có kinh nghiệm, rất nhanh liền phát hiện thân thể biến hóa, hơn nữa quan trọng nhất là, lần này phản ứng của y đặc biệt lợi hại, ói đến tối trời tối đất, muốn không phát giác cũng không được.

“Nôn —— nôn ân… Nôn —— “

Phong Văn Tuyết ở trong phòng tại phân đà Giang Nam, ôm chậu đồng ói không ngừng, mặt đều nghẹn hồng nghẹn trướng, khó chịu không cách nào hình dung.

Đông Phương Vô Song ở bên cạnh chân tay luống cuống, chỉ có thể không ngừng vỗ lưng y mà hỏi: “Khá hơn chút nào không?"

Phong Văn Tuyết ói đến cả người như nhũn ra, thật vất vả dừng lại, che ngực không nhúc nhích.

Đông Phương Vô Song khẩn trương nói: “Làm sao rồi? Chỗ nào khó chịu?"

Phong Văn Tuyết vô lực khoát khoát tay, ý bảo hắn im miệng, qua thật lâu, sắc mặt mới trở lại bình thường.

Đông Phương Vô Song vội vàng đưa lên khăn vải ướt, để cho y xoa xoa mặt, nói: “A Tuyết, chúng ta hay là mau chóng trở lại kinh thành đi?"

Phong Văn Tuyết hiện tại có chút khí lực, nghe thấy lời của hắn, nhất thời một hơi lên cao, níu lấy lỗ tai của hắn quát: “Này đều tại ngươi! Ngươi không phải nói sẽ không bắn vào sao? Hiện tại ngươi giải thích cho ta!"

“Ai ô ô… " Đông Phương Vô Song đau nhe răng trợn mắt, khóc lóc thảm thiết: “Ta thật rất cẩn thận a… Ô ô ô, ngươi cũng không có thể toàn bộ trách ta a, ai kêu ngươi không thích uống thuốc, ta cũng không có cách nào. Đây là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn a."

“Minh Châu cùng Trân Châu cũng là ngoài ý muốn! Ở đâu ra nhiều ngoài ý muốn như vậy!"

Phong Văn Tuyết cực kỳ tức giận, cảm giác mình mặt mũi cũng mất hết.

Hai nữ nhi vừa mới hơn nửa tuổi, chính mình lại mang thai… Này vẫn chưa tới một năm đâu, hơn nữa lần này phản ứng kịch liệt, so với sanh đôi khi đó còn kinh khủng, quá kinh khủng.

Lúc này mới mấy ngày a, Phong Văn Tuyết liền cảm giác mình đem phần cả đời phải ói đều ói sạch, thật giống như đầu cũng nghẹn lớn một vòng.

Đông Phương Vô Song mặc dù cũng thật bất ngờ, nhưng càng nhiều vẫn là vui mừng.

Vốn là trải qua lần trước sinh ra nữ nhi, nhìn bộ dạng cực khổ của Phong Văn Tuyết khi sinh con, Đông Phương Vô Song thực đau lòng, trong vòng hai ba năm quả thật không có tính sinh nữa. Huống chi hắn cảm thấy, cho dù chuyện giường chiếu cùng Phong Văn Tuyết thỉnh thoảng có chút “Ngoài ý muốn", nhưng Ma Da nam tử mang thai tổng sẽ không dễ dàng dễ dàng như nữ nhân đi.

Nhưng là hết lần này tới lần khác sự thật là, Phong Văn Tuyết lại mang bầu.

Đông Phương Vô Song không dám biểu lộ ra tâm tình vui mừng trong lòng, không thể làm gì khác hơn là mang theo vẻ mặt tươi cười cẩn thận lấy lòng Phong Văn Tuyết.

Phong Văn Tuyết sau khi tức giận qua đi, cũng là bất đắc dĩ. Hài tử đã ở trong bụng, cũng không thể khiến nó dời đi?

Nhưng là y thật vất vả mới từ trong kinh thành đi ra ngoài, làm sao nguyện ý sớm như vậy trở về? Cho nên quả quyết bác bỏ đề nghị của Đông Phương Vô Song, nói: “Chúng ta trực tiếp trở về tổng đà!"

Đông Phương Vô Song mặc dù có chút không muốn, nhưng cũng biết căn cơ của Phong Văn Tuyết ở Thần Minh giáo, tâm đều ở Thần Minh giáo, vì vậy không có phản đối.

Bất kể nói thế nào, so với hiện tại dừng lại ở Giang Nam tốt hơn. Cho nên hai người thu thập thỏa đáng, trực tiếp đi tổng đà.

Phong Văn Tuyết trở lại địa bàn của mình, lập tức cảm giác tâm tình thoải mái rất nhiều. Chuyện thứ nhất chính là đem Đông Phương Vô Song đuổi ra khỏi phòng ngủ của mình.

Đông Phương Vô Song khóc lóc thảm thiết mang khuôn mặt nhỏ nhắn đi đến gian phòng thuộc Ngân Sương viện lúc ban đầu hắn trụ lại, mặc dù cùng ở tầng hai tiểu lâu, nhưng cách phòng ngủ giáo chủ vẫn là có đoạn khoảng cách. Bất quá không có biện pháp, hiện tại Phong Văn Tuyết mang thai, tạm thời phân phòng đối với hai người dễ dàng “Đốt lửa " mà nói là một lựa chọn tốt.

Phong Thính Vũ đã cùng Triệu Tiểu Lâu đi quê nhà hắn ở Liễu Châu, không lâu sau có thể sẽ trở về Tam Tuyệt Sơn đi. Sự vụ trong giáo phần lớn do Trưởng Lão đường cùng Tử Y giúp đỡ xử lý, nhưng chuyện trọng yếu vẫn là muốn truyền tới kinh thành do phong Văn Tuyết quyết định.

Thần Minh giáo lập giáo hơn hai trăm năm, sớm đã có một bộ quy định trong giáo nghiêm cẩn cùng phương pháp truyền đạt cực kỳ tinh vi, cho nên Phong Văn Tuyết đối tình huống trong giáo nắm giữ rất tốt, có trở về tổng đà hay không thật ra thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Y mang thai đứa thứ ba, mặc dù phản ứng kịch liệt, nhưng qua ba tháng đầu, hài tử cũng không nháo ầm ĩ nữa.

Phong Văn Tuyết lúc trước cảm thấy khó có thể chịu được, nhưng bây giờ lại bắt đầu lo lắng, nói: “Hiền lành như thế, không giống như là tiểu tử. Sẽ không lại là nữ nhi đi?"

Đông Phương Vô Song vui mừng hoan hỉ nói: “Nữ nhi thì như thế nào? Ta thích nữ nhi."

Phong Văn Tuyết buồn bực nói: “Phải là nhi tử! Ngươi nếu để cho ta sinh nữ nhi, xem ta có quất chết ngươi không!"

Đông Phương Vô Song nói: “Sinh nhi sinh nữ cũng không phải chúng ta có thể quyết định, đều là thiên ý. Hảo Tuyết, chẳng lẽ ngươi không thích nữ nhi? Minh Châu Trân Châu ngươi không vui sao?"

Phong Văn Tuyết nhớ tới hai nữ nhi sinh đôi, trong lòng liền tưởng niệm đến co thắt, hận không được lập tức đem hai nữ nhi ôm vào trong ngực cho phải. Lần này tâm tình, chỉ so với Đông Phương Vô Song mãnh liệt, tuyệt sẽ không kém hơn hắn.

Hắn nói: “Ta như thế nào không thích, chẳng qua là…"

Câu nói kế tiếp không có ra khỏi miệng, Đông Phương Vô Song cũng hiểu được: “A Tuyết, ngươi không nên quá áp lực. Nếu vẫn là nữ nhi cũng không sao, nhi tử sau này tổng sẽ có."

Phong Văn Tuyết tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, vung tay áo trở về gian phòng của mình.

Đông Phương Vô Song nhức đầu, lẩm bẩm lẩm bẩm: “Vẫn là mau mau sinh nhi tử đi, nếu không bực tức này của A Tuyết chỉ sợ không có mấy năm tiêu không được."
Tác giả : Thập Thế
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại