Vấn Tình
Chương 3
“Ưm, a …"
Lưu Giản cắn góc chăn, mặc dù đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn không nén được tiếng rên rỉ thoải mái thoát ra từ khoang mũi, giống như tiếng khóc, lại phảng phất như tiếng mèo con đòi sữa, vạn phần liêu nhân.
" Vân ca ca …"
Một loạt tiếng nức nở nhẹ nhàng vang lên trong giấc mộng của Mạnh Vân Khanh khiến hắn cảm thấy đau đầu, đồng thời khiến hắn nhịn không được ngưng thần lắng nghe Đây, đây không phải là tiếng của tiểu hoàng tử sao? Y làm sao vậy, sao lại khóc? Ai khi dễ y? Suy nghĩ đến chuyện này, trán hắn không khỏi nhăn lại, trong lòng hắn muốn hảo hảo trấn an tiểu hoàng tử trước rồi sau đó nói với y, “Vân ca ca sẽ báo thù cho ngươi.". Thế nhưng hắn thử nửa ngày vẫn không nhấc nổi cánh tay lên.
Tiếng khóc của tiểu hoàng tử vẫn quanh quẩn bên tai hắn, Mạnh Vân Khanh chưa thấy y khóc bao giờ, không khỏi nóng lòng, muốn nói với y rằng, “Giản nhi đừng khóc, Vân ca ca ở đây, Vân ca ca thương ngươi!"
Nếu như để cho hắn biết ai khiến cho tiểu hoàng tử khóc thảm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó!
Mạnh Vân Khanh lửa giận công tâm, liều mạng muốn phá tan ràng buộc trên người, đột nhiên có một ánh sáng rọi chiếu vào mảnh hắc ám đang bao phủ lấy hắn, thân thể không còn nặng trĩu như trước nữa, hắn thấy miệng lưỡi khô khốc, muốn mở miệng kêu “Nước", lại nghe thấy tiếng thở dốc cực kì ám muội, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.
Gần trong gang tấc!
Ý thức được điều này, mắt phượng khẽ chuyển, mở ra một khe nhỏ, nhìn sang người nằm bên cạnh.
“Ưm…"
Thanh âm nghẹn ngào của thiếu niên như một cây gậy, tầng tầng lớp lớp đập mạnh vào cái đầu còn mơ hồ của Mạnh Vân Khanh. Hắn cho rằng mình đã tỉnh nhưng giờ khắc này, hắn hoài nghi bản thân mình hãy còn đang mơ, nếu không tại sao hắn lại có thể nhìn thấy vẻ mặt diễm sắc của Lưu Giản chứ? Hai mắt rưng rưng, y sam khẽ mở, hai tay trong khố hạ còn liên tục lên xuống, rõ ràng là y đang thủ ***!
Tiểu hoàng tử … Giản nhi … lớn rồi sao? Nhưng chuyện này sao có thể làm trước mặt người khác chứ? Dù cho hắn đang ngủ …
Không đúng!!! Đến tột cùng là ai dạy cho tiểu hoàng tử lớn mật như vậy?
Mạnh Vân Khanh cảm thấy phẫn nộ nhưng mà không thể tha thứ nhất chính là hắn là người lớn tuổi hơn mà không những không kêu y ngừng, trái lại còn nhìn đến ngây người!
“Vân, Vân ca ca …" Lưu Giản hai mắt nhắm nghiền nên chưa có phát hiện Mạnh Vân Khanh đã tỉnh, động tình liền kêu lên tên người vừa khiến y thấy ngọt, cũng khiến y thấy đau.
Nghe vậy, thân thể Mạnh Vân Khanh chấn động, đột ngột giật mình ngồi dậy, khiếp sợ không ngớt nhìn tiểu hoàng tử đang chìm trong bể dục.
“A!" Lưu Giản quát to một tiếng, *** trong mắt y như trực muốn phun ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chiếc chăn trên người theo động tác của Mạnh Vân Khanh mà rớt xuống, lộ ra vạt áo rộng mở, bờ ngực cứng rắn đang kịch liệt phập phồng cùng với nhũ tiêm thẳng đứng.
Tiểu hoàng tử sợ hãi, hai mắt cũng run sợ theo, đó là một vực sâu không đáy, vô biên tuyệt vọng, con ngươi mở to dường như có thể nhìn thấu cõi lòng đang tan nát của y, tiếp đó, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Mạnh Vân Khanh cảm thấy tâm mình như đang bị một bàn tay bóp nghẹt.
Một lúc lâu, Lưu Giản mới ngồi thẳng dậy, y phục đơn bạc không che giấu được bờ vai đang run rẩy của y, dường như y còn chưa có bình thường trở lại, chỉ là lau đi nước mắt rồi dùng biểu tình đờ đẫn nhìn thẳng vào Mạnh Vân Khanh.
“Xin lỗi."
“Ta không có tốt đẹp như ngươi nghĩ."
“Sau này ngươi sẽ không nhìn thấy cảnh này nữa đâu."
Mỗi một câu nói ra, hai bàn tay y đều nắm chặt, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay mềm mại.
Nghe Lưu Giản nói, Mạnh Vân Khanh một chữ cũng không muốn hiểu, trong lòng hắn đang rất hỗn loạn, vô lực cùng bất đắc dĩ, nói, “…. Vì sao?"
“Ta thích ngươi." Đến nước này rồi thì còn gì mà cấm kị với chả không cấm kị nữa?
Mạnh Vân Khanh á khẩu, không nói được câu nào, qua nửa ngày mới ngập ngừng nói, “Giản nhi, chúng ta đều là nam nhân, thích làm sao được …"
" Ta biết." Lưu Giản trịnh trọng gật đầu, nói, “Ta không phải là một hài tử ngây thơ, cái gì đúng cái gì sai ta đều hiểu, chỉ là ta không có cách nào kiềm chế được chuyện đó."
" Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?" Nghe y tự giễu, Mạnh Vân Khanh không khỏi nhíu mày.
Lưu Giản cụp mắt xuống, khuôn mặt ít biểu lộ cảm xúc ra ngoài giờ đây lại xuất hiện vẻ buồn bã, y chậm rãi mở miệng, “Ngươi cũng biết phụ hoàng là đón ta từ nơi nào về đúng không?"
Không đợi Mạnh Vân Khanh trả lời, y liền nói luôn đáp án.
“Tiêu Hương Các, một thanh lâu kỹ quán nổi tiếng gần xa, nương ta là đầu bài của nơi đó."
Nói tới xuất thân của mẹ Lưu Giản, Mạnh Vân Khanh mặc dù đã sớm nghe qua nhưng những lời này được nói ra từ trong miệng Lưu Giản lại khiến hắn không hiểu sao lại có một tia dự cảm bất hảo, hắn lên tiếng ngăn y, “Giản nhi, ngươi trước đây phải chịu khổ, ta đều biết, đừng nói nữa …"
“Không, ngươi không biết." Lưu Giản kiên định lắc đầu rồi thong thả nói tiếp, “Sau khi sinh ta xong thì thân thể nương ta vẫn luôn không được khoẻ, trong lòng luôn nhớ thương phụ hoàng, cuối cùng tương tư mãi cũng thành bệnh, ít lâu sau liền qua đời, tú bà vẫn còn nhớ giao tình với nương ta nên lưu ta lại thanh lâu. Từ khi ta hiểu chuyện liền cho ta làm việc ở trù phòng, tuy có hơi cực nhưng rất ổn định. Năm ta tám tuổi, tú bà chiếu cố ta bệnh chết, tú bà mới biết ta là nhi tử của nương ta liền nói ta không nên bị vùi dập ở cái nhà bếp này rồi cường ngạnh ép ta tới Long Dương quán …"
Nói đến đây, con ngươi Mạnh Vân Khanh co rụt lại, khó có thể tin nhìn về phía tiểu hoàng tử vẫn bình tĩnh, tựa như đang kể chuyện của người khác chứ không phải kể chuyện của bản thân y.
Thống khổ như vậy đều có thể sống sót vượt qua, bây giờ nhìn lại, Lưu Giản thấy rất bình thản nhưng qua ánh mắt của y, Mạnh Vân Khanh biết nhất định chuyện này rất khó tiếp thu.
Khi đó, y làm sao mà trải qua?
“Tiểu quan ở Tiêu hương các trước khi ra tiếp khách đều phải tiếp thu huấn luyện, tám tuổi là hợp ý bọn họ nhất, điều giáo hai, ba năm có thể hầu hạ nam nhân tốt hơn cả nữ quan. “
" Vậy … vậy ngươi …" Mạnh Vân Khanh oán giận cắn chặt hai hàm răng.
Đột nhiên, Lưu Giản bật cười, khuôn mặt trẻ con ngây thờ giờ đây không hiểu sao lại tràn ngập mị ý, đôi mắt khẽ chuyển, tất cả đều là lẳng lơ câu dẫn người, bộ dáng này, đâu còn là tiểu hoàng tử mà hắn biết nữa.
“Từ năm mười tuổi, ta đã bắt đầu tiếp khách mua vui, không chịu tiếp thì phải chịu đói, cười không được đẹp sẽ bị nhéo mặt, nhéo đến khi cười tươi rồi mới thôi." Lưu Giản sờ sờ mặt, thu liễm ý cười, nói, “Ngươi có biết vì sao ta chưa từng cười không? Đó là bởi vì phụ hoàng chê ta cười rất tiện, hắn nói nếu ta không cười cho phù hợp với thân phận cao quý của mình thì đừng có cười nữa. Ta đã rất cố gắng học nhưng học không được, mỗi khi cười, ta lại nhớ tới những cái nhéo đau đớn đó, sau đó, ta không học nữa, dù sao ta cũng chưa từng thực sự vui vẻ mà nở nụ cười bao giờ, đã vậy cứ không cười đi, có khác gì nhau đâu."
Nghe y giãi bày, Mạnh Vân Khanh không dám tưởng tượng xem cả quá trình đó đã xảy ra như nào, đồng thời cũng đau thay y.
Thảo nào hoàng thượng muốn đem y giấu đi, chẳng trách mình bỏ nhiều tâm tư để khiến y cười mà đổi lại chỉ nhận được khuôn mặt băng lãnh, nguyên lai … nguyên lai bởi vì … y có một nỗi khổ không thể nói ra.
Mạnh Vân Khanh rất muốn ôm y vào lòng, nói cho y biết hắn đau y, thương y, sau này cũng không nhắc tới những chuyện này, nhưng hắn có tư cách để vươn tay ra sao?
Lưu Giản nhìn bộ dáng cảm động của Mạnh Vân Khanh liền an ủi hắn, “Ngươi đừng lo lắng, ta rất may mắn, bởi vì tuổi còn nhỏ nên thanh lâu tạm thời chỉ bắt ta bồi khách thôi, vốn định khi ta mười hai tuổi sẽ treo biển hành nghề nhưng trước đó, phụ hoàng đã tới đón ta đi, cho nên ta có thể được coi như là một hoàng tử thanh bạch."
Y cố nói qua loa hời hợt nhưng Mạnh Vân Khanh không có cảm thấy bớt thương y một phân nào.
Lặng im một lúc lâu, Lưu Giản quyết định ngủ tiếp, y lách qua phía cạnh giường, rồi lướt qua người Mạnh Vân Khanh, y sợ đối phương sẽ chán ghét mình đụng chạm, lại nói thêm, “Ngươi uống say, cứ ngủ ở đây đi, ta ra thư phòng cũng được."
Dứt lời, đang muốn hành động lại có một lực mạnh mẽ kéo y vào trong ***g ngực ấm áp.
“Thư phòng cái gì, đây là giường của thập tam hoàng tử, có đi cũng phải là ta đi." Thanh âm Mạnh Vân Khanh hơi buồn buồn, đại khái là di chứng sau khi say rượu.
Lưu Giản đồng ý rồi nhưng không hiểu sao hắn vẫn không tha, nhất quyết ôm chặt lấy y, cái ôm ấp này thật sự rất ấm áp khiến y hoảng hốt, nước mắt liền theo gò má chảy xuống.
Mạnh Vân Khanh chân tay luống cuống, chật vật nâng mặt tiểu hoàng tử lên, chỉ thấy nước mắt y từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, rơi trên chăn cũng rơi vào tim hắn. Đầu óc hắn nhất thời không còn được bình thường nữa, cuối cùng, cúi đầu liếm đi những giọt nước mắt trong suốt.
Lông mi của tiểu hoàng tử run rẩy dữ dội hơn, một tay thì vô lực đặt trên ngực hắn, dục cự còn nghênh.
Lòng Mạnh Vân Khanh mềm thành nước, hống y, “Đừng khóc, Giản nhi, Vân ca đau lòng."
Lưu Giản ngước nhìn hắn bằng đôi mắt ướt sũng, nói, “Đời này, ta vô pháp thích nữ nhân, ngươi sẽ không khinh thường ta chứ?"
“Không, sẽ không." Mạnh Vân Khanh kiên quyết lắc đầu.
Lưu Giản an tâm, cũng không dám được một tấc lại tiến thêm một bước, chỉ nói, “Ngươi vĩnh viễn là Vân ca ca của ta, ta cũng sẽ không có tư tâm."
Nói xong, y quyết định đẩy mình ra khỏi cái ôm ấm áp này.
Thấy thế, ngực Mạnh Vân Khanh bất ngờ chấn động, vội vàng muốn giữ thiếu niên lại, không ngờ lại bắt được ống tay áo của Lưu Giản, chiếc áo chịu không được bị kéo xuống, lộ ra bờ vai đơn bạc.
Lưu Giản ngoái đầu nhìn lại, y sam bất chính cộng thêm vẻ mặt mê mang, ngây thơ kết hợp với dụ hoặc, thành công khiến hô hấp Mạnh Vân Khanh cứng lại.
Chết tiệt, thật đáng chết! Mạnh Vân Khanh trong lòng không ngừng mắng bản thân rất nhiều lần, ngay cả “không bằng cầm thú" cũng lôi ra để phỉ nhổ, bất quá, vẫn nhịn không được dùng sức ôm lấy Lưu Giản, cúi đầu hôn lên môi y.
Lưu Giản đã học qua rất nhiều tuyệt kĩ nhưng giờ khắc này, đối mặt với người y thầm thương, mấy tuyệt kĩ gì gì đó đều vô dụng, y ngốc nghếch mở miệng, tuỳ ý để cho đầu lưỡi của đối phương càn quét, thân thiết.
“Giản nhi …" Kết thúc nụ hôn bất ngờ đó, Mạnh Vân Khanh vẫn như cũ dán môi mình lên môi Lưu Giản, nhẹ nhàng ma sát.
Hắn nghĩ có lẽ bản thân hắn đã điên rồi, bằng không thì tại sao lại sinh ra ý niệm đáp lại tình cảm của Lưu Giản? Thế nhưng, nói tới chuyện Lưu Giản thích hắn, trừ bỏ lúc đầu có hơi khiếp sợ thì hắn cũng không có nửa điểm không hài lòng, trái lại còn thở phào nhẹ nhõm Nếu Lưu Giản đã nói thích hắn, y sẽ không thích người khác, hắn có thể độc chiếm Lưu Giản cả đời!
Kỳ thực, hắn đã sớm biết tình cảm mình giành cho Lưu Giản đã vượt qua giới hạn từ lâu, nguyên bản, hắn luôn biện hộ cho tình cảm ấy là do hắn khát khao muốn có một đệ dệ mà thôi, chuyện ngoài ý muốn hôm nay đã khiến hắn nhận ra lòng mình.
Nói hắn không có tình cảm với Lưu Giản đó chính là lừa mình dối người.
Lưu Giản phục hồi tinh thần lại, thấy trong mắt Mạnh Vân Khanh có thứ gì đó rục rịch, không khác y là mấy, là dục hoả, đáy lòng y liền tràn ngập hy vọng.
Y chần chờ vươn tay, ôm lấy cổ Mạnh Vân Khanh, dâng lên nụ hôn của mình.
“Vân ca ca, Giản nhi thích ngươi, ngươi đối ta cũng có tình ý, vậy đồng ý với ta nhé, được không?"
Tiểu hoàng tử nhuyễn thanh cầu xin, ánh mắt gợi tình liếc nhìn hắn, Mạnh Vân Khanh như được tiêm thêm cho một liều xuân dược, cuống quít gật đầu, nói, “Vân ca ca cũng thích Giản nhi mà."
Mấy lời này nói ra khiến Lưu Giản mừng chảy cả nước mắt, y nhu thuận nằm dưới thân Mạnh Vân Khanh, không nói nhưng qua tư thái, qua ánh mắt ngại ngùng của y có thể biết được y muốn cái gì. Một ngọn lửa lớn đang hừng hực cháy trong người Mạnh Vân Khanh.
Mạnh Vân Khanh hơi thở dồn dập, không còn nữa dáng vẻ tao nhã hàng ngày, hắn mê muội xé rách áo Lưu Giản, thân thể ngây ngô của thiếu niên toàn bộ đều được phơi bày trước ánh nến.
Ngoài cửa sổ, đêm càng ngày càng sâu, nhưng không hề ảnh hưởng tới lửa nóng triền miên bên trong phòng.
Mạnh Vân Khanh không phải chưa từng trải qua sự đời bất quá đối mặt với tiểu hoàng tử, hắn lại khẩn trương giống như lần đầu tiên. Hắn tiếp cận mặt Lưu Giản, tuỳ tiện hôn môi, cảm giác như cho dù có hôn bao nhiêu thì vẫn thấy không đủ, sau đó theo bản năng hôn dần xuống xương quai xanh, ***g ngực …
“Giản nhi, nơi này của ngươi thật đẹp." Hắn nhìn chằm chằm đầu nhũ của tiểu hoàng tử, trong đầu hiện lên rất nhiều những câu thơ để hình dung những cánh hoa đẹp nhưng lại không có câu thơ nào đủ hay để miêu tả vẻ đẹp của nơi này.
“Đó là … đó là do thuốc …" Lưu Giản cũng không định nói thêm nữa, thân thể này mỗi một chỗ đều bị điều giáo quá, được nam nhân đụng chạm sẽ có cảm giác hưng phấn, trên người y đã bị dùng rất nhiều những bí thuốc của thanh lâu. Riêng nhũ tiêm đã dùng tới mấy loại liền, một loại cải thiện màu sắc, một loại thuốc khác khiến nơi đó sưng mọng lên thậm chí còn xuyên cả khuyên. Đáng hận nhất chính là hiệu quả của những phương thuốc kia ngoài ý muốn kéo dài vô cùng lâu.
Mạnh Vân Khanh xuất thân từ gia đình có giáo dục, hiểu làm sao được mấy thủ đoạn này, hắn nghe y nói vậy liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Đúng là lũ người ghê tởm!"
Lưu Giản nghe vậy liền run lên, bất an hỏi, “Vân ca ca … không thích?"
Mấy người điều giáo kia luôn nói nam nhân thích nhất là những thân thể *** đãng như vậy, nếu là nam nhân *** đãng thì càng có hứng thú hơn, rõ ràng gạt người mà, ai lại đi thích mấy thân thể kỳ quái như vậy, ngay cả bản thân y còn thấy ghê tởm.
“Thân thể Giản nhi, ta đương nhiên thích, ta chỉ không thích mấy người đã đụng chạm vào thân thể ngươi, bọn họ đúng là đáng chết!" Mạnh Vân Khanh hận không thể lập tức lấy kiếm vọt tới Tiêu Hương Các, đem mấy người đã từng khi dễ Lưu Giản một lượt diệt sạch!
Lưu Giản lấy tay Mạnh Vân Khanh đặt lên ngực mình, đáy lòng một trận ngọt ngào, nói nhỏ, “Sau đó chỉ có Vân ca ca chạm qua."
Mạnh Vân Khanh vừa nghe liền nhào tới hôn tiểu hoàng tử mấy cái liền, liếm môi một cái, trước ánh mắt thấp thỏm ánh mắt mong chờ của tiểu hoàng tử, hôn hôn hai đầu nhũ, chọc cho tiểu hoàng tử đỏ bừng mặt mới đưa một viên ngậm vào trong miệng khẽ mút.
Cả tâm hồn cùng thân thể đều vui sướng, Lưu Giản kìm không được run rẩy, nhìn Mạnh Vân Khanh cẩn thận liếm lộng trươc ngực y, đầu nhũ ẩm ướt, cổ họng y cũng phát ra tiếng rên rỉ uyển chuyển.
Vừa nghe thấy thanh âm, Mạnh Vân Khanh liền vội vàng tìm tới hậu đình của Lưu Giản, trong ngực còn có chút lo lắng, lần đầu hoan ái này đến hơi đột ngột, hắn không có chuẩn bị ít dược bôi trơn. Phía dưới của nam tử không giống như nữ tử, hắn sợ sẽ khiến Lưu Giản chịu khổ, không ngờ, bàn tay vừa tiếp xúc, mật khẩu đã ướt át.
Mạnh Vân Khanh nghi hoặc nhấc cao một chân Lưu Giản lên, tách hai đùi y ra, hai cánh mông cùng hậu huyệt đều bại lộ dưới ánh nến.
Vừa nhìn tới hắn không khỏi cảm thán, Giản nhi của hắn thật đúng là một vưu vật, hậu huyệt y có thể tự phân bố dịch bôi trơn!
Tuy biết giải thích lúc này có chút sát phong cảnh nhưng Lưu Giản vẫn nhịn không được lên tiếng nói rõ, " Đó cũng là do thuốc … không phải trời sinh đã như vậy!"
Mặc dù Mạnh Vân Khanh không hề e ngại mà còn mừng rỡ vì y có thể chất như vậy nhưng y không muốn đối phương hiểu lầm mình đã có một cuộc sống phóng túng.
Nhìn hai con ngươi đen bóng, ướt át của tiểu hoàng tử ủy ủy khuất khuất hướng mình biện giải, Mạnh Vân Khanh gấp gáp thở dốc vài cái rồi mới trấn an, “Giản nhi ngoan, nếu ngươi còn câu dẫn ta như vậy, Vân ca ca sợ sẽ thao hỏng ngươi mất."
Lời vừa thốt ra, hắn liền nhịn không được nâng mông Lưu Giản lên cao rồi hướng tiểu huyệt, cố sức đâm tới.
" A … Đau … đau quá …" Lưu Giản bị đụng đau cong cả người, hậu huyệt chỉ có thử qua *** cụ, lần đầu tiên chân chính bị một nam căn thô như vậy đâm vào, vật kia mới vừa tiến vào đã khiến y trong lòng run sợ, dường như một khắc sau, y sẽ bị lưỡi dao sắc bén đó chẻ ra làm đôi.
Mạnh Vân Khanh cũng đầy đầu mồ hôi, hắn mới tiến vào có một đoạn đã bị cửa huyệt gắt gao ngậm chặt, tiến không được.
“Giản nhi, thả lỏng." Một tay khẽ vuốt ve nhũ tiêm, một tay âu yếm phân thân, nỗ lực phân tán sự chú ý của y.
Dù sao cũng là lần đầu hoan ái, súng thật so với *** cụ để điều giáo tất nhiên sẽ có điểm bất đồng, huống hồ nguyên bản thân thể thiếu niên vốn đã chặt rồi. Tuy Lưu Giản đã dùng hồi ức để khiến bản thân thả lỏng nhưng vật đó vẫn tắc lại ở hạ thể, phân thân lửa nóng mang theo nhịp đập của mạch máu khiến y khổ không thể nói, nước mắt không kiềm được liền chảy ra.
Thấy y khó chịu như vậy, Mạnh Vân Khanh cố tìm lại một chút lý trí bất quá hắn đang chìm trong lửa dục, có muốn cũng dừng không được.
" Không cần lo cho ta, huynh cứ tới đi!" Lưu Giản nghiến chặt hai hàm răng, hai tay nắm lấy đầu gối nhấc lên, tận lực mở rộng hạ thân cho Mạnh Vân Khanh tiến nhập thuận tiện hơn.
" Không được! Sẽ làm ngươi bị thương mất!" Mạnh Vân Khanh nhíu chặt hai mày, một giọt hồ hôi chảy xuống, lưu lại chóp mũi.
Lưu Giản thật muốn nhướn người dậy để liếm đi giọt mồ hôi đó nhưng lúc này thật sự động không được, bất đắc dĩ giả bộ thành thục nói, “Không đâu Vân ca ca, thân thể ta không giống thường nhân, lúc đầu có đau nhức một tý, chờ ngươi hoàn toàn cắm vào thì sẽ không sao nữa."
" Thực sao? Giản nhi không được lừa ta."
" Ừ, không có lừa ngươi, đến đây đi." Lưu Giản liếm liếm khoé môi câu dẫn hắn.
Người dưới thân công khai trêu chọc như vậy đã đá bay chút nghi vấn còn lại của Mạnh Vân Khanh khiến y mất đi khả năng phán đoán, nắm lấy thắt lưng thon nhỏ, dưới ánh mắt cổ vũ của đối phương, vững tâm hung hăng đâm toàn bộ phân thân cực đại về phía trước, xỏ xuyên qua nhục động nho nhỏ.
" Ưm!" Lưu Giản đè nén tiếng kêu thảm thiết vào trong cổ họng, con ngươi đen láy mất đi tiêu cự, qua nửa ngày, hắc ám mới dần tan đi, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú đang thất kinh của Mạnh Vân Khanh.
Mạnh Vân Khanh yêu thương thân thân khuôn mặt trắng không còn giọt máu của y, không ngừng tự trách.
" Không có việc gì …" Lưu Giản suy yếu nói bằng hơi, một tay duỗi xuống bộ vị nơi bọn họ bọn họ mập hợp, phân thân của Mạnh Vân Khanh đã hoàn toàn tiến nhập vào cơ thể y, nếp gấp nơi cửa khẩu đều bị ép căng, mấy sợi lông dưới gốc đùi khiến y thấy ngưa ngứa.
Bị Mạnh Vân Khanh chiếm hữu, y vui vẻ, huyệt khẩu sung huyết không còn quá đau đớn.
“Nhìn đi, ngươi vào rồi nhưng ta không có thụ thương." Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve địa phương tương liên, cảm giác thập phần huyền diệu khiến y mê muội, đối với Mạnh Vân Khanh mà nói đây chính là trắng trợn khiêu khích.
" Giản nhi …" Mạnh Vân Khanh u oán kêu một tiếng, dù cho ngực có bất mãn vì lúc nãy y lừa hắn nhưng hắn vẫn không muốn y phải khó chịu thêm.
Lưu Giản miễn cưỡng ngồi dậy, hai đùi khẽ nâng, quấn vào thắt lưng Mạnh Vân Khanh, cùng nhau hoà thành một khối, vừa hôn vừa nói, “Vân ca ca, ngươi động đi."
“… Không đau?" Mạnh Vân Khanh ôm lấy tấm lưng trơn bóng của y, ngậm lấy tai y, khẽ nói.
Lưu Giản tựa hồ nhớ tới cái gì đó, lại nói, “Có chút đau, đó là bởi vì Vân ca ca lớn quá, Giản nhi chịu không nổi."
Mạnh Vân Khanh mãnh liệt thở dốc, vừa tức vừa nói, “Tiểu bại hoại, không nên dùng mấy lời này để kích động ta!"
Miệng nói vậy nhưng phân thân chôn trong người Lưu Giản lại lớn hơn một vòng, hướng Lưu Giản chứng minh những lời nói vừa rồi của y có tác dụng, tiểu hoàng tử không khỏi vui vẻ trong lòng.
Đợi Lưu Giản lần thứ hai khẳng định phía sau không sao, Mạnh Vân Khanh mới thử động thân, đầu tiên nhẹ nhàng đẩy vài cái, đổi lại là tiếng rên rỉ của Lưu Giản, khi truyền vào trong tai hắn không khác gì móng vuốt mèo con cào nhẹ khiến cho tâm hắn run rẩy. Tiếp đó hắn liền mất khống chế, thân là thần tử mà lại nhịn không được thô bạo xâm phạm hoàng tử cao quý, lưu lại ấn ký thuộc về chính hắn.
Chẳng qua bao lâu, người trên người thiếu niên gầm nhẹ một tiếng, chế trụ mông người dưới thân, áp chặt vào hạ thân mình, vui sướng tràn trề đem mầm mống lửa nóng của bản thân bắn vào nơi sâu nhất trong dũng đạo.
Mạnh Vân Khanh khuỵ xuống một chút, nằm trên người Lưu Giản thở hồng hộc. Lưu Giản còn đang chìm trong kích động khi bị hắn bắn vào bên trong, chưa có hoàn hồn lại. Tuy rằng trước đó Mạnh Vân Khanh đã dùng tay giúp y phát tiết một lần nhưng cảm thụ đối phương phát tiết trong thân thể mình vẫn nhượn y vui sướng không thôi.
Thân thể này, sợ là từ trong ra ngoài đều triệt để bị phá hỏng …
Lo lắng đè đau Lưu Giản, Mạnh Vân Khanh nhanh chóng nghiêng người, vòng tay ôm tiểu hoàng tử vào trong ngực, hôn đỉnh đầu y, thấy y vẫn còn sững sờ, không khỏi niết niết mặt y, cười nói, “Làm sao vậy?"
Lưu Giản khó mở miệng, cúi đầu xuống.
“Bên trong ngươi khó chịu hả?" Mạnh Vân Khanh đoán vậy, một tay chạy dọc theo thân thể nhẵn nhụi, mò xuống dưới mông Lưu Giản, mới phát hiện Lưu Giản đã bị hắn lột sạch sẽ mà trên người hắn vẫn còn khoác nội y, liền nhanh chóng lấy chiếc chăn gần đó đắp lên người giữ ấm cho y.
Nghe tiếng tim đập hữu lực của Mạnh Vân Khanh, Lưu Giản nhắm mắt lại, cảm nhận sự yên ổn chưa từng có dù cho hắn có bị thao hỏng đi chăng nữa, người này sẽ không ghét bỏ y, đời này chỉ cần một người quan tâm mình như vậy là ổn rồi.
“Vân ca ca, cảm tạ ngươi."
“Vô duyên vô cớ nói cảm ơn cái gì?’’ Mạnh Vân Khanh sủng nịch chạm vào chóp mũi y.
“Bởi vì ngươi rất tốt với ta." Bởi vì ngươi để ý con người ta, không quan tâm tới huyết thống, lại càng không ghét bỏ quá khứ của ta, chỉ có ngươi nguyện ý bao dung tất cả của ta, thuần tuý chấp nhận một người tên “Lưu Giản" chứ không phải vì ta là thập tam hoàng tử.
“Đó là bởi vì Giản nhi là mạng của Vân ca ca, Vân ca ca dùng cả đời này để đối tốt với ngươi!"
Lời tuyên thệ khiến người khác phải cảm động tới rơi lệ nhưng Lưu Giản lại không dám quá tin vào nó. Cả đời rất dài, tràn ngập những chuyện ngoài ý muốn, Mạnh Vân Khanh khác y, hắn là đàn ông đúng nghĩa, có thể thân mật cùng cả nam lẫn nữ, hơn nữa con đường làm quan của hắn rất xán lạn, cả gia tộc trông chờ vào hắn. Bất kể chuyện gì, dù lớn hay nhỏ đều có thể ảnh hưởng tới quan hệ của hai người, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc mà thôi.
Chỉ là, y trăm triệu không nghĩ tới đoạn tình cảm này lại có thể duy trì nhiều năm như vậy, mãi tới khi hoàng thượng truyền xuống một khẩu dụ, y vẫn còn chìm trong mộng đẹp, không muốn tỉnh lại.
Lưu Giản cắn góc chăn, mặc dù đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn không nén được tiếng rên rỉ thoải mái thoát ra từ khoang mũi, giống như tiếng khóc, lại phảng phất như tiếng mèo con đòi sữa, vạn phần liêu nhân.
" Vân ca ca …"
Một loạt tiếng nức nở nhẹ nhàng vang lên trong giấc mộng của Mạnh Vân Khanh khiến hắn cảm thấy đau đầu, đồng thời khiến hắn nhịn không được ngưng thần lắng nghe Đây, đây không phải là tiếng của tiểu hoàng tử sao? Y làm sao vậy, sao lại khóc? Ai khi dễ y? Suy nghĩ đến chuyện này, trán hắn không khỏi nhăn lại, trong lòng hắn muốn hảo hảo trấn an tiểu hoàng tử trước rồi sau đó nói với y, “Vân ca ca sẽ báo thù cho ngươi.". Thế nhưng hắn thử nửa ngày vẫn không nhấc nổi cánh tay lên.
Tiếng khóc của tiểu hoàng tử vẫn quanh quẩn bên tai hắn, Mạnh Vân Khanh chưa thấy y khóc bao giờ, không khỏi nóng lòng, muốn nói với y rằng, “Giản nhi đừng khóc, Vân ca ca ở đây, Vân ca ca thương ngươi!"
Nếu như để cho hắn biết ai khiến cho tiểu hoàng tử khóc thảm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó!
Mạnh Vân Khanh lửa giận công tâm, liều mạng muốn phá tan ràng buộc trên người, đột nhiên có một ánh sáng rọi chiếu vào mảnh hắc ám đang bao phủ lấy hắn, thân thể không còn nặng trĩu như trước nữa, hắn thấy miệng lưỡi khô khốc, muốn mở miệng kêu “Nước", lại nghe thấy tiếng thở dốc cực kì ám muội, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.
Gần trong gang tấc!
Ý thức được điều này, mắt phượng khẽ chuyển, mở ra một khe nhỏ, nhìn sang người nằm bên cạnh.
“Ưm…"
Thanh âm nghẹn ngào của thiếu niên như một cây gậy, tầng tầng lớp lớp đập mạnh vào cái đầu còn mơ hồ của Mạnh Vân Khanh. Hắn cho rằng mình đã tỉnh nhưng giờ khắc này, hắn hoài nghi bản thân mình hãy còn đang mơ, nếu không tại sao hắn lại có thể nhìn thấy vẻ mặt diễm sắc của Lưu Giản chứ? Hai mắt rưng rưng, y sam khẽ mở, hai tay trong khố hạ còn liên tục lên xuống, rõ ràng là y đang thủ ***!
Tiểu hoàng tử … Giản nhi … lớn rồi sao? Nhưng chuyện này sao có thể làm trước mặt người khác chứ? Dù cho hắn đang ngủ …
Không đúng!!! Đến tột cùng là ai dạy cho tiểu hoàng tử lớn mật như vậy?
Mạnh Vân Khanh cảm thấy phẫn nộ nhưng mà không thể tha thứ nhất chính là hắn là người lớn tuổi hơn mà không những không kêu y ngừng, trái lại còn nhìn đến ngây người!
“Vân, Vân ca ca …" Lưu Giản hai mắt nhắm nghiền nên chưa có phát hiện Mạnh Vân Khanh đã tỉnh, động tình liền kêu lên tên người vừa khiến y thấy ngọt, cũng khiến y thấy đau.
Nghe vậy, thân thể Mạnh Vân Khanh chấn động, đột ngột giật mình ngồi dậy, khiếp sợ không ngớt nhìn tiểu hoàng tử đang chìm trong bể dục.
“A!" Lưu Giản quát to một tiếng, *** trong mắt y như trực muốn phun ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chiếc chăn trên người theo động tác của Mạnh Vân Khanh mà rớt xuống, lộ ra vạt áo rộng mở, bờ ngực cứng rắn đang kịch liệt phập phồng cùng với nhũ tiêm thẳng đứng.
Tiểu hoàng tử sợ hãi, hai mắt cũng run sợ theo, đó là một vực sâu không đáy, vô biên tuyệt vọng, con ngươi mở to dường như có thể nhìn thấu cõi lòng đang tan nát của y, tiếp đó, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Mạnh Vân Khanh cảm thấy tâm mình như đang bị một bàn tay bóp nghẹt.
Một lúc lâu, Lưu Giản mới ngồi thẳng dậy, y phục đơn bạc không che giấu được bờ vai đang run rẩy của y, dường như y còn chưa có bình thường trở lại, chỉ là lau đi nước mắt rồi dùng biểu tình đờ đẫn nhìn thẳng vào Mạnh Vân Khanh.
“Xin lỗi."
“Ta không có tốt đẹp như ngươi nghĩ."
“Sau này ngươi sẽ không nhìn thấy cảnh này nữa đâu."
Mỗi một câu nói ra, hai bàn tay y đều nắm chặt, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay mềm mại.
Nghe Lưu Giản nói, Mạnh Vân Khanh một chữ cũng không muốn hiểu, trong lòng hắn đang rất hỗn loạn, vô lực cùng bất đắc dĩ, nói, “…. Vì sao?"
“Ta thích ngươi." Đến nước này rồi thì còn gì mà cấm kị với chả không cấm kị nữa?
Mạnh Vân Khanh á khẩu, không nói được câu nào, qua nửa ngày mới ngập ngừng nói, “Giản nhi, chúng ta đều là nam nhân, thích làm sao được …"
" Ta biết." Lưu Giản trịnh trọng gật đầu, nói, “Ta không phải là một hài tử ngây thơ, cái gì đúng cái gì sai ta đều hiểu, chỉ là ta không có cách nào kiềm chế được chuyện đó."
" Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?" Nghe y tự giễu, Mạnh Vân Khanh không khỏi nhíu mày.
Lưu Giản cụp mắt xuống, khuôn mặt ít biểu lộ cảm xúc ra ngoài giờ đây lại xuất hiện vẻ buồn bã, y chậm rãi mở miệng, “Ngươi cũng biết phụ hoàng là đón ta từ nơi nào về đúng không?"
Không đợi Mạnh Vân Khanh trả lời, y liền nói luôn đáp án.
“Tiêu Hương Các, một thanh lâu kỹ quán nổi tiếng gần xa, nương ta là đầu bài của nơi đó."
Nói tới xuất thân của mẹ Lưu Giản, Mạnh Vân Khanh mặc dù đã sớm nghe qua nhưng những lời này được nói ra từ trong miệng Lưu Giản lại khiến hắn không hiểu sao lại có một tia dự cảm bất hảo, hắn lên tiếng ngăn y, “Giản nhi, ngươi trước đây phải chịu khổ, ta đều biết, đừng nói nữa …"
“Không, ngươi không biết." Lưu Giản kiên định lắc đầu rồi thong thả nói tiếp, “Sau khi sinh ta xong thì thân thể nương ta vẫn luôn không được khoẻ, trong lòng luôn nhớ thương phụ hoàng, cuối cùng tương tư mãi cũng thành bệnh, ít lâu sau liền qua đời, tú bà vẫn còn nhớ giao tình với nương ta nên lưu ta lại thanh lâu. Từ khi ta hiểu chuyện liền cho ta làm việc ở trù phòng, tuy có hơi cực nhưng rất ổn định. Năm ta tám tuổi, tú bà chiếu cố ta bệnh chết, tú bà mới biết ta là nhi tử của nương ta liền nói ta không nên bị vùi dập ở cái nhà bếp này rồi cường ngạnh ép ta tới Long Dương quán …"
Nói đến đây, con ngươi Mạnh Vân Khanh co rụt lại, khó có thể tin nhìn về phía tiểu hoàng tử vẫn bình tĩnh, tựa như đang kể chuyện của người khác chứ không phải kể chuyện của bản thân y.
Thống khổ như vậy đều có thể sống sót vượt qua, bây giờ nhìn lại, Lưu Giản thấy rất bình thản nhưng qua ánh mắt của y, Mạnh Vân Khanh biết nhất định chuyện này rất khó tiếp thu.
Khi đó, y làm sao mà trải qua?
“Tiểu quan ở Tiêu hương các trước khi ra tiếp khách đều phải tiếp thu huấn luyện, tám tuổi là hợp ý bọn họ nhất, điều giáo hai, ba năm có thể hầu hạ nam nhân tốt hơn cả nữ quan. “
" Vậy … vậy ngươi …" Mạnh Vân Khanh oán giận cắn chặt hai hàm răng.
Đột nhiên, Lưu Giản bật cười, khuôn mặt trẻ con ngây thờ giờ đây không hiểu sao lại tràn ngập mị ý, đôi mắt khẽ chuyển, tất cả đều là lẳng lơ câu dẫn người, bộ dáng này, đâu còn là tiểu hoàng tử mà hắn biết nữa.
“Từ năm mười tuổi, ta đã bắt đầu tiếp khách mua vui, không chịu tiếp thì phải chịu đói, cười không được đẹp sẽ bị nhéo mặt, nhéo đến khi cười tươi rồi mới thôi." Lưu Giản sờ sờ mặt, thu liễm ý cười, nói, “Ngươi có biết vì sao ta chưa từng cười không? Đó là bởi vì phụ hoàng chê ta cười rất tiện, hắn nói nếu ta không cười cho phù hợp với thân phận cao quý của mình thì đừng có cười nữa. Ta đã rất cố gắng học nhưng học không được, mỗi khi cười, ta lại nhớ tới những cái nhéo đau đớn đó, sau đó, ta không học nữa, dù sao ta cũng chưa từng thực sự vui vẻ mà nở nụ cười bao giờ, đã vậy cứ không cười đi, có khác gì nhau đâu."
Nghe y giãi bày, Mạnh Vân Khanh không dám tưởng tượng xem cả quá trình đó đã xảy ra như nào, đồng thời cũng đau thay y.
Thảo nào hoàng thượng muốn đem y giấu đi, chẳng trách mình bỏ nhiều tâm tư để khiến y cười mà đổi lại chỉ nhận được khuôn mặt băng lãnh, nguyên lai … nguyên lai bởi vì … y có một nỗi khổ không thể nói ra.
Mạnh Vân Khanh rất muốn ôm y vào lòng, nói cho y biết hắn đau y, thương y, sau này cũng không nhắc tới những chuyện này, nhưng hắn có tư cách để vươn tay ra sao?
Lưu Giản nhìn bộ dáng cảm động của Mạnh Vân Khanh liền an ủi hắn, “Ngươi đừng lo lắng, ta rất may mắn, bởi vì tuổi còn nhỏ nên thanh lâu tạm thời chỉ bắt ta bồi khách thôi, vốn định khi ta mười hai tuổi sẽ treo biển hành nghề nhưng trước đó, phụ hoàng đã tới đón ta đi, cho nên ta có thể được coi như là một hoàng tử thanh bạch."
Y cố nói qua loa hời hợt nhưng Mạnh Vân Khanh không có cảm thấy bớt thương y một phân nào.
Lặng im một lúc lâu, Lưu Giản quyết định ngủ tiếp, y lách qua phía cạnh giường, rồi lướt qua người Mạnh Vân Khanh, y sợ đối phương sẽ chán ghét mình đụng chạm, lại nói thêm, “Ngươi uống say, cứ ngủ ở đây đi, ta ra thư phòng cũng được."
Dứt lời, đang muốn hành động lại có một lực mạnh mẽ kéo y vào trong ***g ngực ấm áp.
“Thư phòng cái gì, đây là giường của thập tam hoàng tử, có đi cũng phải là ta đi." Thanh âm Mạnh Vân Khanh hơi buồn buồn, đại khái là di chứng sau khi say rượu.
Lưu Giản đồng ý rồi nhưng không hiểu sao hắn vẫn không tha, nhất quyết ôm chặt lấy y, cái ôm ấp này thật sự rất ấm áp khiến y hoảng hốt, nước mắt liền theo gò má chảy xuống.
Mạnh Vân Khanh chân tay luống cuống, chật vật nâng mặt tiểu hoàng tử lên, chỉ thấy nước mắt y từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, rơi trên chăn cũng rơi vào tim hắn. Đầu óc hắn nhất thời không còn được bình thường nữa, cuối cùng, cúi đầu liếm đi những giọt nước mắt trong suốt.
Lông mi của tiểu hoàng tử run rẩy dữ dội hơn, một tay thì vô lực đặt trên ngực hắn, dục cự còn nghênh.
Lòng Mạnh Vân Khanh mềm thành nước, hống y, “Đừng khóc, Giản nhi, Vân ca đau lòng."
Lưu Giản ngước nhìn hắn bằng đôi mắt ướt sũng, nói, “Đời này, ta vô pháp thích nữ nhân, ngươi sẽ không khinh thường ta chứ?"
“Không, sẽ không." Mạnh Vân Khanh kiên quyết lắc đầu.
Lưu Giản an tâm, cũng không dám được một tấc lại tiến thêm một bước, chỉ nói, “Ngươi vĩnh viễn là Vân ca ca của ta, ta cũng sẽ không có tư tâm."
Nói xong, y quyết định đẩy mình ra khỏi cái ôm ấm áp này.
Thấy thế, ngực Mạnh Vân Khanh bất ngờ chấn động, vội vàng muốn giữ thiếu niên lại, không ngờ lại bắt được ống tay áo của Lưu Giản, chiếc áo chịu không được bị kéo xuống, lộ ra bờ vai đơn bạc.
Lưu Giản ngoái đầu nhìn lại, y sam bất chính cộng thêm vẻ mặt mê mang, ngây thơ kết hợp với dụ hoặc, thành công khiến hô hấp Mạnh Vân Khanh cứng lại.
Chết tiệt, thật đáng chết! Mạnh Vân Khanh trong lòng không ngừng mắng bản thân rất nhiều lần, ngay cả “không bằng cầm thú" cũng lôi ra để phỉ nhổ, bất quá, vẫn nhịn không được dùng sức ôm lấy Lưu Giản, cúi đầu hôn lên môi y.
Lưu Giản đã học qua rất nhiều tuyệt kĩ nhưng giờ khắc này, đối mặt với người y thầm thương, mấy tuyệt kĩ gì gì đó đều vô dụng, y ngốc nghếch mở miệng, tuỳ ý để cho đầu lưỡi của đối phương càn quét, thân thiết.
“Giản nhi …" Kết thúc nụ hôn bất ngờ đó, Mạnh Vân Khanh vẫn như cũ dán môi mình lên môi Lưu Giản, nhẹ nhàng ma sát.
Hắn nghĩ có lẽ bản thân hắn đã điên rồi, bằng không thì tại sao lại sinh ra ý niệm đáp lại tình cảm của Lưu Giản? Thế nhưng, nói tới chuyện Lưu Giản thích hắn, trừ bỏ lúc đầu có hơi khiếp sợ thì hắn cũng không có nửa điểm không hài lòng, trái lại còn thở phào nhẹ nhõm Nếu Lưu Giản đã nói thích hắn, y sẽ không thích người khác, hắn có thể độc chiếm Lưu Giản cả đời!
Kỳ thực, hắn đã sớm biết tình cảm mình giành cho Lưu Giản đã vượt qua giới hạn từ lâu, nguyên bản, hắn luôn biện hộ cho tình cảm ấy là do hắn khát khao muốn có một đệ dệ mà thôi, chuyện ngoài ý muốn hôm nay đã khiến hắn nhận ra lòng mình.
Nói hắn không có tình cảm với Lưu Giản đó chính là lừa mình dối người.
Lưu Giản phục hồi tinh thần lại, thấy trong mắt Mạnh Vân Khanh có thứ gì đó rục rịch, không khác y là mấy, là dục hoả, đáy lòng y liền tràn ngập hy vọng.
Y chần chờ vươn tay, ôm lấy cổ Mạnh Vân Khanh, dâng lên nụ hôn của mình.
“Vân ca ca, Giản nhi thích ngươi, ngươi đối ta cũng có tình ý, vậy đồng ý với ta nhé, được không?"
Tiểu hoàng tử nhuyễn thanh cầu xin, ánh mắt gợi tình liếc nhìn hắn, Mạnh Vân Khanh như được tiêm thêm cho một liều xuân dược, cuống quít gật đầu, nói, “Vân ca ca cũng thích Giản nhi mà."
Mấy lời này nói ra khiến Lưu Giản mừng chảy cả nước mắt, y nhu thuận nằm dưới thân Mạnh Vân Khanh, không nói nhưng qua tư thái, qua ánh mắt ngại ngùng của y có thể biết được y muốn cái gì. Một ngọn lửa lớn đang hừng hực cháy trong người Mạnh Vân Khanh.
Mạnh Vân Khanh hơi thở dồn dập, không còn nữa dáng vẻ tao nhã hàng ngày, hắn mê muội xé rách áo Lưu Giản, thân thể ngây ngô của thiếu niên toàn bộ đều được phơi bày trước ánh nến.
Ngoài cửa sổ, đêm càng ngày càng sâu, nhưng không hề ảnh hưởng tới lửa nóng triền miên bên trong phòng.
Mạnh Vân Khanh không phải chưa từng trải qua sự đời bất quá đối mặt với tiểu hoàng tử, hắn lại khẩn trương giống như lần đầu tiên. Hắn tiếp cận mặt Lưu Giản, tuỳ tiện hôn môi, cảm giác như cho dù có hôn bao nhiêu thì vẫn thấy không đủ, sau đó theo bản năng hôn dần xuống xương quai xanh, ***g ngực …
“Giản nhi, nơi này của ngươi thật đẹp." Hắn nhìn chằm chằm đầu nhũ của tiểu hoàng tử, trong đầu hiện lên rất nhiều những câu thơ để hình dung những cánh hoa đẹp nhưng lại không có câu thơ nào đủ hay để miêu tả vẻ đẹp của nơi này.
“Đó là … đó là do thuốc …" Lưu Giản cũng không định nói thêm nữa, thân thể này mỗi một chỗ đều bị điều giáo quá, được nam nhân đụng chạm sẽ có cảm giác hưng phấn, trên người y đã bị dùng rất nhiều những bí thuốc của thanh lâu. Riêng nhũ tiêm đã dùng tới mấy loại liền, một loại cải thiện màu sắc, một loại thuốc khác khiến nơi đó sưng mọng lên thậm chí còn xuyên cả khuyên. Đáng hận nhất chính là hiệu quả của những phương thuốc kia ngoài ý muốn kéo dài vô cùng lâu.
Mạnh Vân Khanh xuất thân từ gia đình có giáo dục, hiểu làm sao được mấy thủ đoạn này, hắn nghe y nói vậy liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Đúng là lũ người ghê tởm!"
Lưu Giản nghe vậy liền run lên, bất an hỏi, “Vân ca ca … không thích?"
Mấy người điều giáo kia luôn nói nam nhân thích nhất là những thân thể *** đãng như vậy, nếu là nam nhân *** đãng thì càng có hứng thú hơn, rõ ràng gạt người mà, ai lại đi thích mấy thân thể kỳ quái như vậy, ngay cả bản thân y còn thấy ghê tởm.
“Thân thể Giản nhi, ta đương nhiên thích, ta chỉ không thích mấy người đã đụng chạm vào thân thể ngươi, bọn họ đúng là đáng chết!" Mạnh Vân Khanh hận không thể lập tức lấy kiếm vọt tới Tiêu Hương Các, đem mấy người đã từng khi dễ Lưu Giản một lượt diệt sạch!
Lưu Giản lấy tay Mạnh Vân Khanh đặt lên ngực mình, đáy lòng một trận ngọt ngào, nói nhỏ, “Sau đó chỉ có Vân ca ca chạm qua."
Mạnh Vân Khanh vừa nghe liền nhào tới hôn tiểu hoàng tử mấy cái liền, liếm môi một cái, trước ánh mắt thấp thỏm ánh mắt mong chờ của tiểu hoàng tử, hôn hôn hai đầu nhũ, chọc cho tiểu hoàng tử đỏ bừng mặt mới đưa một viên ngậm vào trong miệng khẽ mút.
Cả tâm hồn cùng thân thể đều vui sướng, Lưu Giản kìm không được run rẩy, nhìn Mạnh Vân Khanh cẩn thận liếm lộng trươc ngực y, đầu nhũ ẩm ướt, cổ họng y cũng phát ra tiếng rên rỉ uyển chuyển.
Vừa nghe thấy thanh âm, Mạnh Vân Khanh liền vội vàng tìm tới hậu đình của Lưu Giản, trong ngực còn có chút lo lắng, lần đầu hoan ái này đến hơi đột ngột, hắn không có chuẩn bị ít dược bôi trơn. Phía dưới của nam tử không giống như nữ tử, hắn sợ sẽ khiến Lưu Giản chịu khổ, không ngờ, bàn tay vừa tiếp xúc, mật khẩu đã ướt át.
Mạnh Vân Khanh nghi hoặc nhấc cao một chân Lưu Giản lên, tách hai đùi y ra, hai cánh mông cùng hậu huyệt đều bại lộ dưới ánh nến.
Vừa nhìn tới hắn không khỏi cảm thán, Giản nhi của hắn thật đúng là một vưu vật, hậu huyệt y có thể tự phân bố dịch bôi trơn!
Tuy biết giải thích lúc này có chút sát phong cảnh nhưng Lưu Giản vẫn nhịn không được lên tiếng nói rõ, " Đó cũng là do thuốc … không phải trời sinh đã như vậy!"
Mặc dù Mạnh Vân Khanh không hề e ngại mà còn mừng rỡ vì y có thể chất như vậy nhưng y không muốn đối phương hiểu lầm mình đã có một cuộc sống phóng túng.
Nhìn hai con ngươi đen bóng, ướt át của tiểu hoàng tử ủy ủy khuất khuất hướng mình biện giải, Mạnh Vân Khanh gấp gáp thở dốc vài cái rồi mới trấn an, “Giản nhi ngoan, nếu ngươi còn câu dẫn ta như vậy, Vân ca ca sợ sẽ thao hỏng ngươi mất."
Lời vừa thốt ra, hắn liền nhịn không được nâng mông Lưu Giản lên cao rồi hướng tiểu huyệt, cố sức đâm tới.
" A … Đau … đau quá …" Lưu Giản bị đụng đau cong cả người, hậu huyệt chỉ có thử qua *** cụ, lần đầu tiên chân chính bị một nam căn thô như vậy đâm vào, vật kia mới vừa tiến vào đã khiến y trong lòng run sợ, dường như một khắc sau, y sẽ bị lưỡi dao sắc bén đó chẻ ra làm đôi.
Mạnh Vân Khanh cũng đầy đầu mồ hôi, hắn mới tiến vào có một đoạn đã bị cửa huyệt gắt gao ngậm chặt, tiến không được.
“Giản nhi, thả lỏng." Một tay khẽ vuốt ve nhũ tiêm, một tay âu yếm phân thân, nỗ lực phân tán sự chú ý của y.
Dù sao cũng là lần đầu hoan ái, súng thật so với *** cụ để điều giáo tất nhiên sẽ có điểm bất đồng, huống hồ nguyên bản thân thể thiếu niên vốn đã chặt rồi. Tuy Lưu Giản đã dùng hồi ức để khiến bản thân thả lỏng nhưng vật đó vẫn tắc lại ở hạ thể, phân thân lửa nóng mang theo nhịp đập của mạch máu khiến y khổ không thể nói, nước mắt không kiềm được liền chảy ra.
Thấy y khó chịu như vậy, Mạnh Vân Khanh cố tìm lại một chút lý trí bất quá hắn đang chìm trong lửa dục, có muốn cũng dừng không được.
" Không cần lo cho ta, huynh cứ tới đi!" Lưu Giản nghiến chặt hai hàm răng, hai tay nắm lấy đầu gối nhấc lên, tận lực mở rộng hạ thân cho Mạnh Vân Khanh tiến nhập thuận tiện hơn.
" Không được! Sẽ làm ngươi bị thương mất!" Mạnh Vân Khanh nhíu chặt hai mày, một giọt hồ hôi chảy xuống, lưu lại chóp mũi.
Lưu Giản thật muốn nhướn người dậy để liếm đi giọt mồ hôi đó nhưng lúc này thật sự động không được, bất đắc dĩ giả bộ thành thục nói, “Không đâu Vân ca ca, thân thể ta không giống thường nhân, lúc đầu có đau nhức một tý, chờ ngươi hoàn toàn cắm vào thì sẽ không sao nữa."
" Thực sao? Giản nhi không được lừa ta."
" Ừ, không có lừa ngươi, đến đây đi." Lưu Giản liếm liếm khoé môi câu dẫn hắn.
Người dưới thân công khai trêu chọc như vậy đã đá bay chút nghi vấn còn lại của Mạnh Vân Khanh khiến y mất đi khả năng phán đoán, nắm lấy thắt lưng thon nhỏ, dưới ánh mắt cổ vũ của đối phương, vững tâm hung hăng đâm toàn bộ phân thân cực đại về phía trước, xỏ xuyên qua nhục động nho nhỏ.
" Ưm!" Lưu Giản đè nén tiếng kêu thảm thiết vào trong cổ họng, con ngươi đen láy mất đi tiêu cự, qua nửa ngày, hắc ám mới dần tan đi, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú đang thất kinh của Mạnh Vân Khanh.
Mạnh Vân Khanh yêu thương thân thân khuôn mặt trắng không còn giọt máu của y, không ngừng tự trách.
" Không có việc gì …" Lưu Giản suy yếu nói bằng hơi, một tay duỗi xuống bộ vị nơi bọn họ bọn họ mập hợp, phân thân của Mạnh Vân Khanh đã hoàn toàn tiến nhập vào cơ thể y, nếp gấp nơi cửa khẩu đều bị ép căng, mấy sợi lông dưới gốc đùi khiến y thấy ngưa ngứa.
Bị Mạnh Vân Khanh chiếm hữu, y vui vẻ, huyệt khẩu sung huyết không còn quá đau đớn.
“Nhìn đi, ngươi vào rồi nhưng ta không có thụ thương." Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve địa phương tương liên, cảm giác thập phần huyền diệu khiến y mê muội, đối với Mạnh Vân Khanh mà nói đây chính là trắng trợn khiêu khích.
" Giản nhi …" Mạnh Vân Khanh u oán kêu một tiếng, dù cho ngực có bất mãn vì lúc nãy y lừa hắn nhưng hắn vẫn không muốn y phải khó chịu thêm.
Lưu Giản miễn cưỡng ngồi dậy, hai đùi khẽ nâng, quấn vào thắt lưng Mạnh Vân Khanh, cùng nhau hoà thành một khối, vừa hôn vừa nói, “Vân ca ca, ngươi động đi."
“… Không đau?" Mạnh Vân Khanh ôm lấy tấm lưng trơn bóng của y, ngậm lấy tai y, khẽ nói.
Lưu Giản tựa hồ nhớ tới cái gì đó, lại nói, “Có chút đau, đó là bởi vì Vân ca ca lớn quá, Giản nhi chịu không nổi."
Mạnh Vân Khanh mãnh liệt thở dốc, vừa tức vừa nói, “Tiểu bại hoại, không nên dùng mấy lời này để kích động ta!"
Miệng nói vậy nhưng phân thân chôn trong người Lưu Giản lại lớn hơn một vòng, hướng Lưu Giản chứng minh những lời nói vừa rồi của y có tác dụng, tiểu hoàng tử không khỏi vui vẻ trong lòng.
Đợi Lưu Giản lần thứ hai khẳng định phía sau không sao, Mạnh Vân Khanh mới thử động thân, đầu tiên nhẹ nhàng đẩy vài cái, đổi lại là tiếng rên rỉ của Lưu Giản, khi truyền vào trong tai hắn không khác gì móng vuốt mèo con cào nhẹ khiến cho tâm hắn run rẩy. Tiếp đó hắn liền mất khống chế, thân là thần tử mà lại nhịn không được thô bạo xâm phạm hoàng tử cao quý, lưu lại ấn ký thuộc về chính hắn.
Chẳng qua bao lâu, người trên người thiếu niên gầm nhẹ một tiếng, chế trụ mông người dưới thân, áp chặt vào hạ thân mình, vui sướng tràn trề đem mầm mống lửa nóng của bản thân bắn vào nơi sâu nhất trong dũng đạo.
Mạnh Vân Khanh khuỵ xuống một chút, nằm trên người Lưu Giản thở hồng hộc. Lưu Giản còn đang chìm trong kích động khi bị hắn bắn vào bên trong, chưa có hoàn hồn lại. Tuy rằng trước đó Mạnh Vân Khanh đã dùng tay giúp y phát tiết một lần nhưng cảm thụ đối phương phát tiết trong thân thể mình vẫn nhượn y vui sướng không thôi.
Thân thể này, sợ là từ trong ra ngoài đều triệt để bị phá hỏng …
Lo lắng đè đau Lưu Giản, Mạnh Vân Khanh nhanh chóng nghiêng người, vòng tay ôm tiểu hoàng tử vào trong ngực, hôn đỉnh đầu y, thấy y vẫn còn sững sờ, không khỏi niết niết mặt y, cười nói, “Làm sao vậy?"
Lưu Giản khó mở miệng, cúi đầu xuống.
“Bên trong ngươi khó chịu hả?" Mạnh Vân Khanh đoán vậy, một tay chạy dọc theo thân thể nhẵn nhụi, mò xuống dưới mông Lưu Giản, mới phát hiện Lưu Giản đã bị hắn lột sạch sẽ mà trên người hắn vẫn còn khoác nội y, liền nhanh chóng lấy chiếc chăn gần đó đắp lên người giữ ấm cho y.
Nghe tiếng tim đập hữu lực của Mạnh Vân Khanh, Lưu Giản nhắm mắt lại, cảm nhận sự yên ổn chưa từng có dù cho hắn có bị thao hỏng đi chăng nữa, người này sẽ không ghét bỏ y, đời này chỉ cần một người quan tâm mình như vậy là ổn rồi.
“Vân ca ca, cảm tạ ngươi."
“Vô duyên vô cớ nói cảm ơn cái gì?’’ Mạnh Vân Khanh sủng nịch chạm vào chóp mũi y.
“Bởi vì ngươi rất tốt với ta." Bởi vì ngươi để ý con người ta, không quan tâm tới huyết thống, lại càng không ghét bỏ quá khứ của ta, chỉ có ngươi nguyện ý bao dung tất cả của ta, thuần tuý chấp nhận một người tên “Lưu Giản" chứ không phải vì ta là thập tam hoàng tử.
“Đó là bởi vì Giản nhi là mạng của Vân ca ca, Vân ca ca dùng cả đời này để đối tốt với ngươi!"
Lời tuyên thệ khiến người khác phải cảm động tới rơi lệ nhưng Lưu Giản lại không dám quá tin vào nó. Cả đời rất dài, tràn ngập những chuyện ngoài ý muốn, Mạnh Vân Khanh khác y, hắn là đàn ông đúng nghĩa, có thể thân mật cùng cả nam lẫn nữ, hơn nữa con đường làm quan của hắn rất xán lạn, cả gia tộc trông chờ vào hắn. Bất kể chuyện gì, dù lớn hay nhỏ đều có thể ảnh hưởng tới quan hệ của hai người, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc mà thôi.
Chỉ là, y trăm triệu không nghĩ tới đoạn tình cảm này lại có thể duy trì nhiều năm như vậy, mãi tới khi hoàng thượng truyền xuống một khẩu dụ, y vẫn còn chìm trong mộng đẹp, không muốn tỉnh lại.
Tác giả :
Duật Kiều