Vấn Tình
Chương 1
Ra khỏi cung, Mạnh Vân Khanh liền giục kiệu phi một mạch đến An Bình vương phủ. Thị vệ trước cửa vương phủ thấy kiệu hắn tới, vội vàng hành lễ rồi chạy đi thông báo nhưng lại bị hắn khoát khoát tay ngăn cản, tự mình bước vào đại môn, chỉ chốc lát sau liền tìm được chủ nhân của vương phủ.
Lúc này đang là buổi trưa, người trong vương phủ đang dùng bữa, An Bình vương Lưu Giản dùng khoé mắt liếc thân ảnh quen thuộc đang chầm chậm bước tới, khó trách mấy thị nữ kia lại lấy thêm chén bát.
“Không cần phiền phức như vậy, ta ăn trong cung rồi." Mạnh Vân Khanh bước tới cạnh bàn, hướng Lưu Giản nở nụ cười, “Hạ quan thỉnh an Vương gia."
Miệng thì nói kính ngữ nhưng hành động lại không có nửa phần câu nệ, tự nhiên vén vạt áo rồi thoải mái ngồi xuống.
Lưu Giản gật đầu cho có lệ, nhàn nhạt nói, “Xong chuyện rồi?"
“Ừ, đáng lẽ đã về từ sớm rồi nhưng hoàng thượng lại đột nhiên muốn thi đối thơ nên ta phải lưu lại." Thân là Hàn lâm học sĩ, công việc chủ yếu của Mạnh Vân Khanh chính là cùng hoàng đế chơi cờ, vẽ tranh, đối thơ, ngoài những lúc bị triệu vào cung bồi hoàng thượng ra thì lúc nào cũng nhàn rỗi.
Lưu Giản vừa nghe hắn nói, vừa ăn nốt bữa cơm, khuôn mặt tuấn lãng nhìn qua có chút nghiêm túc hờ hững nhưng trong đáy mắt lại hiện lên sự ấm áp. Biến hoá tự nhiên rất nhỏ như vậy tất nhiên tránh không nổi mắt của Mạnh Vân Khanh, thấy vị vương gia vẫn luôn được gọi là “mặt lạnh" kia lại lộ ra thần sắc như vậy, trong lòng học sĩ đại nhân không khỏi ngứa ngáy khó nhịn.
Theo phản xạ nhìn sang xung quanh, mấy thị nữ đã thức thời lui ra từ lâu, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Quả là cơ hội tốt, khoé môi Mạnh Vân Khanh không khỏi cong lên, trong mắt hắn lúc này tràn ngập tiếu ý.
“Vương gia."
Lưu Giản dừng đũa, nghi hoặc nhìn qua.
Mạnh Vân Khanh vỗ vỗ đùi mình, nhàn nhã cất lời, “Không phiền khi ngồi ở đây chứ?"
Một tia kinh ngạc hiện lên trong hắc mâu hẹp dài của Lưu Giản, chưa kịp nhìn thấu ý đồ của học sĩ đại nhân thì bàn tay đang cầm đũa đã bị một bàn tay thon dài hữu lực nắm lấy, đối phương mới chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, thân thể y liền không tự chủ dời chỗ ngồi lên đùi của tên nam nhân cường tráng kia.
Mạnh Vân Khanh vòng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của vương gia, lộ ra nụ cười có thể gọi là quân tử, cung kính nói, “Thỉnh Vương gia tiếp tục dùng bữa."
“Ngươi như vậy …. ta ăn như thế nào đây?" Lưu Giản có chút không thoải mái.
“Vốn ăn như nào thì cứ thế mà ăn tiếp, cứ coi như đùi của hạ quan là cái ghế ngươi ngồi vừa nãy là được." Mạnh Vân Khanh cười vui vẻ, cánh tay vẫn bất động.
Lưu Giản không còn cách nào khác, đành dùng tư thế thiếu tự nhiên này mà ăn. Y ăn vô cùng ưu nhã, miếng chân giò được y cắt thành những miếng nhỏ vừa miệng, khi nuốt hầu kết chuyển động lên xuống, cuối cùng đầu lưỡi lướt qua môi, liếm đi phần chất lỏng còn lưu lại. Trong lòng Mạnh Vân Khanh nhất thời dâng lên một trận khô nóng, thấp giọng nói, “Nhìn Vương gia ăn ngon như vậy, hạ quan cũng thấy đói bụng."
Lưu Giản nhíu mày nói, “Nếu đói bụng, vậy ngươi kêu người dọn chén đũa lên đi."
Mạnh Vân Kha lắc đầu, mặt không đổi sắc nói, “Nhưng cái hạ quan muốn ăn là thứ mà Vương gia ngậm trong miệng kìa."
“Ngươi …" Lưu Giản bị ánh mắt nóng bỏng của Mạnh Vân Khanh chọt trúng liền biết đối phương không phải đang nói giỡn, mặt y liền đỏ ửng.
“Vương gia, hạ quan thực sự đói bụng." Mạnh Vân Khanh dung mạo tuấn tú, mặt mày tinh xảo, là một mỹ nam tử khó gặp, lúc này phượng mâu có hơi ủy khuất, vô cùng nhuần nhuyễn khơi lên sự thương cảm của người khác.
Không phải không biết hắn đang diễn trò, chỉ là đối với Lưu Giản mà nói, thoả mãn mấy yêu cầu của Mạnh Vân Khanh đến giờ đều không phải là chuyện gì khó, mặc dù trong lòng không ngừng xấu hổ nhưng y vẫn gắp gắp một miếng chân giò rồi ngậm trong miệng, quàng tay qua ôm lấy sau gáy Mạnh Vân Khanh rồi cúi đầu đưa đồ ăn vào trong miệng hắn.
Tiếc rằng Mạnh Vân Khanh không phải một đứa trẻ ngoan ngoãn mà dừng lại ở đó, hắn cắn lấy nửa miếng chân giò rồi dùng đầu lưỡi đẩy nốt nửa còn lại sang miệng Lưu Giản. Đầu lưỡi linh hoạt đảo qua mọi ngóc ngách trong miệng y rồi lại lấy phần thịt đã thấm rất nhiều nước miếng đó về, nuốt ực một phát, nuốt xong còn lộ ra biểu tình như vừa thưởng thức mỹ thực.
Hành vi càn rỡ của học sĩ đại nhân khiến cho An Bình vương gia vô pháp nhìn thẳng.
“Tạ ơn Vương gia ban tặng" Mạnh Vân Khanh ngửa đầu liếm liến phiến môi ẩm ướt do một hồi dây dưa cùng Lưu Giản, lại liếc qua đồ ăn trên bàn, trâng tráo nói, “Hạ quan còn muốn ăn canh."
Lưu Giản gật đầu, múc một thìa canh rồi ngậm trong miệng, tư thế y ngồi lúc này thập phần thích hợp để uy Mạnh Vân Khanh. Mạnh Vân Khanh hàm trụ môi Lưu Giản, nước canh thơm ngon trong miệng Lưu Giản chậm rãi chảy qua, đợi cho nước canh chảy hết hắn mới đem khối trân châu đẩy qua. Phần nước canh còn sót lại bên khóe môi, Mạnh Vân Khanh trực tiếp lấy lưỡi liếm sạch.
“Canh bí đao của phủ Vương gia so với mỹ tửu do hoàng thượng ngự ban cho uống ngon hơn nhiều." Vừa uống vào xong, Mạnh Vân Khanh nhịn không được hồi tưởng lại.
Lưu Giản không biết bản thân nên khóc hay nên cười, đành uy hắn thêm một ngụm nữa, ngón tay xoa khuôn mặt nhẵn bóng, “Ngươi thích là tốt rồi."
Mặc cho người này làm càn như thế nào đi chăng nữa, y vẫn cam tâm tình nguyện dung túng hắn. Không sợ yêu cầu của hắn mà chỉ sợ bản thân đáp ứng không nổi.
Mãi đến khi tất cả thức ăn trên bàn đều lần lượt vào miệng, Mạnh Vân Khanh mới cảm thấy mỹ mãn đoạt lấy đũa trong tay Vương gia rồi thân mật uy y ăn.
Một bữa trưa đơn giản mà ăn lâu gấp đôi thời gian bình thường. Lưu Giản nhìn chén bát lộn xộn trên bàn, định gọi người vào thu dọn nhưng Mạnh Vân Khanh lại đặt một ngón tay lên môi y.
“Người xưa dạy rồi, ấm no sinh *** dục, hạ quan tình nguyện hầu hạ Vương gia."
Nói xong, cánh tay liền vòng qua hai chân Lưu Giản, dễ dàng ôm vị An Bình Vương gia lên, bước tới gian phòng nhỏ.
Mạnh Vân Khanh tuy là quan văn nhưng huynh trưởng hắn lại là một người si mê võ học nên từ nhỏ đã theo ca ca tập võ cường thân. Mặc dù chưa tới trình độ cao thủ nhưng do luyện tập nhiều nên cường tráng hơn mấy vị văn nhân kia nhiều, khí lực cũng lớn hơn. Chỉ là đa số thời gian hắn đều chìm đắm trong văn các nên trên người có phong vị của người trí thức, vừa nhìn qua sẽ cho rằng hắn là một vị công tử nho nhã, tay trói gà không chặt.
Đương nhiên, khía cạnh này của học sĩ đại nhân không phải ai cũng có diễm phúc nhìn ra nhưng mà An Bình vương nhìn mãi đã thành thói quen, lúc đầu bị ôm lên xác thực y rất hoảng sợ, bất quá trong nháy mắt liền vươn tay qua ôm lấy vai học sĩ đại nhân.
Tới phòng nhỏ, Mạnh Vân Khanh đặt mông ngồi xuống trước, mở ra hai chân của Lưu Giản, vững vàng khoá chặt y bên mình. Mặt mày vui vẻ ngậm lấy môi Lưu Giản.
Lưu Giản thừa dịp tách ra liền khẽ nói, “Ban ngày không được tuyên ***…."
Mấy lời tiếp theo còn chưa kịp nói ra đã tiêu thất trong miệng học sĩ đại nhân.
Mấy ngày không gặp, cả thể xác và tinh thần đều rất tịch mịch, Lưu Giản không phải không muốn cùng Mạnh Vân Khanh hoan ái, tia lý trí cuối cùng đã tan thành mây khói ngay khi hai người hôn môi.
Mạnh Vân Khanh nắm lấy cằm Lưu Giản, kéo thấp đầu y xuống liên tiếp hôn lên. Lưu Giản khẽ nhếch môi, mặc cho đầu lưỡi ẩm ướt xâm nhập vào trong miệng tàn sát bừa bãi, mãnh liệt khiêu khích, quấn lấy đầu lưỡi y. Giây lát, nước miếng trong miệng Lưu Giản đã bị cướp đoạt không còn giọt nào, cổ họng khô khốc, không khỏi truy đuổi đầu lưỡi đang lui về phía sau của Mạnh Vân Khanh, muốn từ đối phương thu được chút cam lộ để giảm bớt cảm giác khô khan.
Cảm giác được sự xao động của Lưu Giản, Mạnh Vân Khanh cười khẽ, thoáng thối lui một ít, lộ ra đầu lưỡi hồng tươi, dụ dỗ Lưu Giản tiếp cận rồi lại hàm trụ lấy lưỡi y khi y né tránh. Dây tới dây lui khiến Lưu Giản xấu hổ cùng buồn bực, đơn giản giữ lấy mặt Mạnh Vân Khanh để hắn không thể tiếp tục nhúc nhích, lúc này mới hảo hảo hút cho đủ.
Hai đầu lưỡi phiếm thủy giao tại không trung, Lưu Giản nuốt vào rất nhiều nước miếng của Mạnh Vân Khanh, từ trong ra ngoài đều tràn ngập khí tức của hắn, trong lòng là sự hưng phấn khó có thể kìm nén.
Thẳng đến khi hô hấp không thông, hai người mới kết thúc màn hôn sâu nhưng môi vẫn không có tách rời.
Tay Lưu Giản vòng qua sau gáy Mạnh Vân Khanh, vô thức vuốt mái tóc đen bóng hắn buộc sau đầu. Mạnh Vân Khanh vừa hưởng thụ xoa bóp vừa kéo phục sức tượng trưng cho thân phận hoàng gia trên người Lưu Giản xuống tận khuỷu tay, lộ ra thân thể mê người dưới lớp y phục nghiêm cẩn.
Anh Bình vương từ trước đến nay vẫn luôn siêng năng luyện võ cường thân, thân hình không chút gầy yếu, hai bờ vai cùng ngực phô ra những đường nét cơ bắp cương dương, khung xương tuy nhỏ mà rắn chắc, nhiều năm qua sống an nhàn sung sướng nên da thịt nhẵn mịn như tơ, màu bánh mật, khiến người nào đó hận không thể cắn một ngụm.
Bộ dáng nửa kín nửa hở này vô cùng câu dẫn, ánh mắt thâm thúy của Mạnh Vân Khanh rơi vào hai hạt châu nổi lên trước bờ ngực bằng phẳng. Nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ không khỏi kinh ngạc, đường đường là Vương gia thiên tuế, tại sao hai đầu nhũ lại *** đãng như vậy? Đầu nhũ so với nam nhân bình thường phải to gấp đôi, phấn nộn lại hồng hồng. Không chỉ thế, hai đầu nhũ còn đeo hai khuyên ngọc tinh xảo. Ai mà ngờ rằng đằng sau thân thể cường tráng kia lại tràn ngập phong tình đến thế.
Học sĩ đại nhân lấy ngón tay chọc chọc đầu nhũ, cười nói, “Nơi này của Vương gia thực sự rất khiến người khác thèm muốn không thôi."
Lời hắn vừa dứt, đầu nhũ mới bị chạm vào liền đứng thẳng lên, bộ dáng đáng thương mặc người chà đạp.
“Ưm …" Lưu Giản ngâm khẽ một tiếng, đè lại bàn tay đang càn quấy của Mạnh Vân Khanh, nhịn không được nhu vài vòng, suyễn thanh, “Mau sờ."
Mạnh Vân Khanh cười nhẹ, khẽ liếc tư thế phóng đãng của y, nói, “Vương gia là muốn hạ quan sờ hay mút đây."
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Giản đã hồng thấu, mím môi uỷ khuất nói, “… Đều muốn."
Mạnh Vân Khanh cười tán thưởng, tay phải tiếp tục âu yếm đầu nhũ bên phải, đồng thời lại vùi đầu vô đầu ngậm nhũ bên trái bị vắng vẻ. Lưu Giản nhướn người về phía trước, ôm lấy đầu Mạnh Vân Khanh, chủ động đưa ngực ra. Nhũ tiêm bị kỹ xảo quen thuộc trêu chọc, Lưu Giản không khỏi rên rỉ thành tiếng.
“A … Vân Khanh … Ưm, a ….."
Giọng nói khàn khàn như vậy lại còn mị hoặc gọi tên mình, quả thực tìm chết mà. Mạnh Vân Khanh tại đầu ngực hung hăng mút mạnh một ngụm, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của ai đó.
“A! Đừng … Hỏng mất …."
Mạnh Vân Khanh cắn cắn khuyên ngọc tinh xảo, mắt phượng khẽ ngước lên nhìn Lưu Giản, khiến y nhíu mày gợi cảm thở dốc, không có nửa điểm khó chịu mà ngược lại, khoé mắt cùng đuôi mày đều toát ra mị thái, không chút tiết chế dụ nhân.
“A a ….." Đầu nhũ của Lưu Giản mẫn cảm hơn người khác nhiều, lần này lại chịu dày vò cùng yêu thương như vậy, ánh mắt y đã run rẩy, ngân ngấn nước.
Hàm răng buông tha cho nhũ tiêm đáng thương, Mạnh Vân Khanh chuyển sang dùng tay, vừa mạnh lại vừa nhẹ phủ lộng, sau đó ghé sát vào tai Lưu Giản, “Thoải mái sao?"
Lưu Giản dán mặt mình lên mặt hắn cọ cọ, lên tiếng, “Ừm."
“Bên phải còn chưa có mút qua nha. Vương gia muốn không?"
“Muốn… Nhẹ chút…"
Mạnh Vân Khanh tuân lệnh, dùng đầu lưỡi hảo hảo an ủi đầu nhũ bên phải của Lưu Giản một phen, mút tới mức hai khoả châu đều sưng lớn, giống như đoá thù du đỏ tươi nở rộ trước ngực Lưu Giản mới ngừng lại.
Đùa bỡn đầu nhũ khiến hai người đều dâng trào khoái cảm nhưng nhũ tiêm hết lần này đến lần khác bị hút rồi đùa bỡn như vậy nên có chút phá da, đầu lưỡi Mạnh Vân Khanh đảo qua là Lưu Giản đau đến run rẩy. Thấy vậy, Mạnh Vân Khanh liền chuyển mục tiêu sang bộ phận khác. Cùng lúc lưu lại trên cơ ngực rắn chắc vài dấu hồng ngân đồng thời thâm nhập vào trong vạt áo y, mò tới khố quần nơi thắt lưng. Bàn tay chạy dọc theo bắp đùi men vào trong rồi tại động khẩu khẽ lướt nhẹ vài cái, cảm giác khô ráo nhưng hắn vẫn theo kinh nghiệm từ trước, từ từ duỗi một ngón tay vào hậu đình chật hẹp.
Quả nhiên, dũng đạo của Lưu Giản đã vì y sớm động tình mà chủ động phân bố dịch ruột non khiến cho phía trong một mảnh ẩm ướt, huyệt khẩu đang khép kín bị một ngón tay chen vào, dịch từ từ chảy ra, chốc lát đã khiến tay Mạnh Vân Khanh ướt sũng.
Giờ này khắc này, học sĩ đại nhân không thể nào mà duy trì biểu hiện thong dong như thường nữa, có trời mới biết hắn đã phải nhịn khổ cực như thế nào. Vương gia của hắn thể chất đặc thù lại dễ động tình như vậy, mà bản thân hắn chỉ cần đứng trước mặt Vương gia là rất dễ mất khống chế.
Thật là uổng công đọc sách thánh hiền mà!
Khẽ cảm thán một chút, động tác trên tay Mạnh Vân Khanh vẫn không có nửa điểm dừng lại, lưu loát cởi khố Lưu Giản ra, hai tay trực tiếp nhu nhu hai cánh mông căng tròn, hướng tới hạ thân từ lâu đã cứng như thiết.
Bị mệnh căn to nóng cọ một cái, cả người Lưu Giản liền rung động, trong huyệt dâng lên một cỗ cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể trực tiếp chọc vô cho bớt ngứa.
“Mau … tiến vào…" Hai con mắt đen láy của An Bình vương đã phiếm lệ, nhìn vị học sĩ đại nhân tuấn nhã đang bị lửa dục đốt cháy, lắc lư thắt lưng câu dẫn.
Nghe được những lời này, Mạnh Vân Khanh liền mất khống chế, vội vàng móc ra phân thân tráng kiện, đầu đỉnh ướt át không ngừng tràn ra *** thủy nhẹ nhàng ma sát lên huyệt khẩu, Lưu Giản mấp máy đôi môi giống như một hồi trống cổ vũ khiến hắn lập tức hăng hái thẳng lưng tiến vào.
“A "
Mệnh căn to lớn dũng mãnh tiến vào liền chui hết vào trong trong cơ thể Lưu Giản, dũng đạo của y trướng đến đau đớn. Lưu Giản không có phòng bị trước, hét to một tiếng, ngã vào trên vai Mạnh Vân Khanh, thở dốc.
Mạnh Vân Khanh chỉ cảm thấy cả người sảng khoái nhưng vẫn cố kiềm chế xúc động muốn điên cuồng trừu sáp, nhẹ nhàng hôn mặt Lưu Giản, ôm y trấn an, mãi khi Lưu Giản bớt căng thẳng mới bắt đầu nhẹ nhàng lay động. Mạnh Vân Khanh lúc đầu còn nhẹ nhàng, sau đó liền mạnh bạo mà đâm vào.
Để phối hợp tốt nhất với động tác của Mạnh Vân Khanh, Lưu Giản phải quỵ gối ngồi xuống, chủ động nâng thắt lưng lên. Y bào rơi xuống, lúc che đậy nơi hạ thân hai người đang kết hợp, lúc lại lộ ra cảnh xuân vô hạn.
Chỉ chốc lát sau, vầng trán của Mạnh Vân Khanh đã nhiễm một tầng mồ hôi, tướng mạo thanh nhã bị *** nhuốm đầy vẻ phong lưu mị nhân, khoé miệng cong lên ý cười, giọng nói khàn khàn, “Vương gia, hạ quan khiến người sảng khoái chứ?"
“Ừm …" Lưu Giản lúc này không rảnh mà phân tâm, điểm mẫn cảm bị đâm liên tiếp khiến cơ thể y tràn ngập khoái cảm, cũng khiến đầu óc y trống rỗng.
Thấy Lưu Giản không đáp lại, chỉ toàn tâm toàn ý động eo, Mạnh Vân Khanh cắn răng rút ra phân thân nóng bỏng, đẩy ngã bị Vương gia do hậu đình trống rỗng mà mờ mịt, áp lên trên.
“Vân … A … Vân Khanh.." Lưu Giản giơ lên cặp chân dài của mình kẹp chặt thắt lưng của Mạnh Vân Khanh, khung cảnh bên dưới lộ ra không sót chút gì.
Phía trước không được người an ủi đã sớm đứng thẳng, linh khẩu không ngừng chảy dịch thủy, chảy xuống hai tiểu kê kê phía dưới, thậm chí còn chảy qua phần xương chậu, xem lẫn vào *** thuỷ ở tiểu huyệt, khó mà phân biệt được. Phía sau bị côn thịt thao lộng một hồi càng ẩm ướt hơn, dè dặt không ngừng khép mở, lộ ra mị thịt bên trong, phảng phất giống như cái miệng nhỏ nhắn đói khát đang kêu la muốn được đút cho ăn cái gì đó.
Mỹ cảnh trước mắt khiến Mạnh Vân Khanh phải há miệng thở gấp, một ngón tay vội đâm vào bên trong, cảm thụ huyệt khẩu ấm áp bao chặt.
“Đừng dùng ngón tay… Vân Khanh, ngươi mau tới đi…" Chỉ một ngón tay thì vô pháp thoả mãn nhục bích cơ khát, Lưu Giản nức nở giục Mạnh Vân Khanh mau thao chính mình.
Mạnh Vân Khanh mỉm cười nói, “Vương gia, đừng nóng vội."
Vừa nói vừa cởi dây thắt lưng của Lưu Giản, mở rộng y phục của y. Lưu Giản hai mắt mê mang ý loạn tình mê nằm trên tầng tầng lớp lớp quần áo, thân thể thon dài rắn chắc vô thức mở rộng, tạo ra tư thế *** mỹ.
Học sĩ đại nhân thấy vậy liền ngây dại, trầm giọng, “Vương gia của ta, cơ thể ngươi sao có thể đẹp như vậy chứ…."
Lưu Giản thấy hắn mê đắm, trong ngực không khỏi vui vẻ, nói: “Cho dù có dễ nhìn như thế nào thì vẫn là của ngươi."
Lời này vừa nói ra Mạnh Vân Khanh huyết khí dâng trào, hạ thân ngạnh đến phát đau, bổ nhào tới Lưu Giản nhưng vẫn không chịu tiến vào, cắn răng nói, “Hạ quan thao Vương gia thoải mái không? Vương gia nếu không nói, hạ quan sao biết được nên thao nơi nào cho phải?"
Hai chân dài của Lưu Giản gắt gao quấn quanh thắt lưng của Mạnh Vân Khanh, đưa mông tiến lại gần phân thân đang bừng bừng phấn chấn, hoãn thanh nói, “Chỉ cần là ngươi, thao như nào cũng thoái mái."
Mạnh Vân Khanh nhẫn nại hết nổi, cố sức tiến quân thần tốc, bị hạ thể của Lưu Giản vây chặt, đầu ngửa về sau, hạ thân bị vui sướng lấp đầy liền bắn ra bạch trọc.
Vui vẻ cao trào do huyệt khẩu căng chặt của Lưu Giản khiến Mạnh Vân Khanh suýt bắn thêm lần nữa. Hắn đành án binh bất động, chống đỡ sự dằn vặt ngọt ngào này rồi không đợi Lưu Giản thích ứng lại bắt đầu trắng trợn thảo phạt.
Cả người Lưu Giản lúc này đều thập phần mẫn cảm, Mạnh Vân Khanh khẽ động khiến y chịu không nổi mà xuất ra, phân thân vừa phát tiết nhanh chóng khôi phục tinh thần. Mạnh Vân Khanh tràn đầy khí lực, nâng lên hai chân Lưu Giản, gác lên vai mình, đẩy mạnh người về phía trước, mãnh liệt tiến công. Hai khoả cầu đánh lên mật khẩu một lần lại một lần, đánh tới mức phần thịt quanh mông Lưu Giản đỏ ửng.
Thân thể Lưu Giản mềm dẻo đến thần kì, giống như thời niên thiếu, cho dù bị Mạnh Vân Khanh đối đãi như nào vẫn không có nửa điểm thống khổ, chỉ là lúc Mạnh Vân Khanh mạnh bạo quá khiến y bị chiếc trâm cài đầu đụng vào có chút khó chịu.
Mạnh Vân Khanh rất nhanh liền phát giác ra điều đó, hắn dừng lại động tác, tiện tay gỡ trâm cài đầu cho Lưu Giản, mái tóc đen bóng của Lưu Giản rơi xuống như thác chảy. Sau đó hắn giúp Lưu Giản trở mình, nằm sấp xuống, nâng cao thắt lưng, tiếp tục xâm nhập từ phía sau.
Hai tay kiềm trụ thắt lưng không chút sẹo của Lưu Giản, Mạnh Vân Khanh quỳ một gối xuống, bắt đầu động thân, phát lực mãnh liệt đâm tới, Lưu Giản nhịn không nổi liền rên rỉ, cầu hắn động nhẹ chút, chậm chút nhưng thắt lưng mê người lại giãy dụa như vậy lại khiến Mạnh Vân Khanh thú tính đại phát, hận không thể nhét cả côn thịt cùng hai khoả cầu vào trong.
“Giản nhi, Giản nhi, Vân ca ca thực sự rất yêu ngươi." Ý tình nồng đậm như này, Mạnh Vân Khanh không khỏi thay đổi xưng hô thân mật hơn, đồng thời đó là xưng hô độc nhất vô nhị giữa hai người.
Lưu Giản bị hắn hung hăng nghiền nát vẫn trào dâng niềm sung sướng từ tận đáy lòng, trước mắt loé sáng, hô lớn, “Vân ca ca "
Mạnh Vân Khanh nghe y gọi như vậy không nhịn được bắn ra, đạt được lần cao trào thứ hai.
Toàn thân Lưu Giản bị mồ hôi thấm đẫm, kích thích quá lớn khiến y ngơ ngác một hồi, lúc Mạnh Vân Khanh rút ra cũng không có phát giác, vẫn nằm úp sấp như cũ, duy trì tư thế nâng cao mông như vậy, hai chân bị thao đến tê dại, huyệt khẩu màu sắc tươi đẹp lộ ra, mỗi lần mở ra đóng vào lại khiến bạch trọc chảy ra.
Nghiệt căn giữa hai chân học sĩ đại nhân lại ngạnh lên, lôi kéo An Bình Vương gia đã mơ mơ màng màng trầm luân lần nữa….
Buổi chiều, Mạnh Vân Khanh thần thanh khí sảng tỉnh lại đã thấy có người đang ngồi ngay ngắn bên bàn, dáng người rắn rỏi, hoàn toàn nhìn không ra người này không lâu trước đó còn uyển chuyển dưới thân mình.
Lưu Giản từ lâu đã quần áo chỉnh tề ngồi đọc sách, thấy Mạnh Vân Khanh tỉnh liền bưng một chén trà qua.
Mạnh Vân Khanh uống nước nhuận hầu, vừa nhìn sắc trời vừa cười, “Vương gia sao lại dậy trước hạ quan vậy? Không phải là vừa nãy hạ quan còn chưa đủ cố gắng chứ?"
“Sáng nay ta dậy muộn, không có buồn ngủ." Lưu Giản tiếp nhận chén trà, tiện tay để qua một bên, với ngoại bào của Mạnh Vân Khanh, thuần thục thay y phục cho hắn.
Mạnh Vân Khanh mở rộng hai tay, thản nhiên tiếp nhận sự hầu hạ Vương gia, cuối cùng, đợi Lưu Giản chỉnh cổ áo cho hắn mới ôn nhu nói, “Giản nhi thật tốt, Vân ca ca có người vợ như này còn mong gì hơn nữa!"
Lưu Giản dừng lại động tác, nói, “Mạnh đại nhân năm nay đã hai tư rồi đúng không?"
Nghe vậy, Mạnh Vân Khanh nhất thời trợn mi, xưng hô nơi khuê phòng trước nay vẫn là niềm vui của y, Lưu Giản mặc dù phối hợp nhưng vài lần vẫn gọi hắn là “Mạnh đại nhân", tóm lại gọi “Vân Khanh" là tương đối nhiều hoặc là lúc hoan ái, kìm lòng không được mới gọi hắn như lúc còn bé vẫn hay gọi “Vân ca ca"
Bất quá, kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, học sĩ đại nhân đành nghiêm túc đáp, “Vương gia năm nay hai mươi hai, hạ quan hơn Vương gia hai tuổi nên tất nhiên là hai tư, không thể nghi ngờ."
“Ừ." Lưu Giản gật đầu, kỳ thực không phải là y không biết mà là biết rõ nhưng vẫn cố hỏi để nói ra mục đích chính của mình, “Nếu như thế, Mạnh đại nhân cũng tới tuổi thành gia lập thất rồi."
Mạnh Vân Khanh lập tức mặt mày rạng rỡ nói, “Hạ quan sớm có ý này, chỉ chờ Vương gia gật đầu nữa thôi."
Lưu Giản lưu lại một bước, nghiêng người không nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Bản vương không phải nữ nhi, làm sao mà gả cho ngươi đây? Lúc này là thời điểm tốt nhất để tuyển chọn, muội muội thứ mười tám của bản vương, em gái ruột của hoàng thượng, Minh Nguyệt công chúa …"
“Câm miệng!" Mạnh Vân Khanh chỉ cảm thấy bản thân giống như đang ở trên chín tầng mây bị đạp rơi xuống đất, không khỏi căm hận cắt đứt, cười lạnh nói, “Hoàng thượng sai ngươi tới thuyết phục ta sao?"
Lưu Giản biết hắn nổi giận nhưng vẫn cố chấp nói,"Minh Nguyệt công chúa là một cô nương tốt, tư sắc dung mạo chưa nói tới nhưng tính tình dịu dàng, bản vương thấy hai người rất xứng đôi."
Những lời này vừa thốt ra, chính bản thân y cũng bị cứa một nhát, như đau như không, hận không thể chết ngay lập tức nhưng y phải giữ được hình tượng kiên cường trước mặt ái nhân.
“Ngươi … ngươi còn dám nói!" Mạnh Vân Khanh dùng tay chế trụ y lại, cả giận nói, “Ngươi có hiểu bản thân mình đang nói cái gì không hả? Nhìn ta thú người khác sao, ngươi không mảy may quan tâm chút nào sao?"
Lưu Giản cố nén đau lòng cùng cay đắng, nói, “Mạnh đại nhân, ngươi đã tới tuổi thành thân, bản vương chiếm hữu ngươi mấy năm nay đã mãn nguyện rồi, rất nhanh ngươi sẽ quên mấy chuyện phong lưu cùng bản vương thôi."
“Lưu Giản!" Mạnh Vân Khanh hét lớn, không dám tin tưởng người đang mở miệng phun ra những lời tổn thương hắn chính là người vừa cùng hắn đầu gối tay ấp, đây thật sự là cùng một người sao?
Không muốn tiếp tục nghe y nói tiếp, Mạnh Vân Khanh bước qua y, lạnh lùng nói, “Hôm nay đã quấy rầy Vương gia rồi, hạ quan cáo từ."
Nói xong, không thèm quay đầu lại mà nhanh chóng ly khai.
Lưu Giản tha thân thể thất hồn lạc phách tới bên bàn ngồi xuống, đầu ngón tay cứng rắn nắm lấy cạnh bàn, nắm chặt đến nỗi tay cũng đau.
Đương niên, đoạn nghiệt duyên này do y mở ra thì hôm nay cũng phải do y tự tay kết thúc.
Lúc này đang là buổi trưa, người trong vương phủ đang dùng bữa, An Bình vương Lưu Giản dùng khoé mắt liếc thân ảnh quen thuộc đang chầm chậm bước tới, khó trách mấy thị nữ kia lại lấy thêm chén bát.
“Không cần phiền phức như vậy, ta ăn trong cung rồi." Mạnh Vân Khanh bước tới cạnh bàn, hướng Lưu Giản nở nụ cười, “Hạ quan thỉnh an Vương gia."
Miệng thì nói kính ngữ nhưng hành động lại không có nửa phần câu nệ, tự nhiên vén vạt áo rồi thoải mái ngồi xuống.
Lưu Giản gật đầu cho có lệ, nhàn nhạt nói, “Xong chuyện rồi?"
“Ừ, đáng lẽ đã về từ sớm rồi nhưng hoàng thượng lại đột nhiên muốn thi đối thơ nên ta phải lưu lại." Thân là Hàn lâm học sĩ, công việc chủ yếu của Mạnh Vân Khanh chính là cùng hoàng đế chơi cờ, vẽ tranh, đối thơ, ngoài những lúc bị triệu vào cung bồi hoàng thượng ra thì lúc nào cũng nhàn rỗi.
Lưu Giản vừa nghe hắn nói, vừa ăn nốt bữa cơm, khuôn mặt tuấn lãng nhìn qua có chút nghiêm túc hờ hững nhưng trong đáy mắt lại hiện lên sự ấm áp. Biến hoá tự nhiên rất nhỏ như vậy tất nhiên tránh không nổi mắt của Mạnh Vân Khanh, thấy vị vương gia vẫn luôn được gọi là “mặt lạnh" kia lại lộ ra thần sắc như vậy, trong lòng học sĩ đại nhân không khỏi ngứa ngáy khó nhịn.
Theo phản xạ nhìn sang xung quanh, mấy thị nữ đã thức thời lui ra từ lâu, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Quả là cơ hội tốt, khoé môi Mạnh Vân Khanh không khỏi cong lên, trong mắt hắn lúc này tràn ngập tiếu ý.
“Vương gia."
Lưu Giản dừng đũa, nghi hoặc nhìn qua.
Mạnh Vân Khanh vỗ vỗ đùi mình, nhàn nhã cất lời, “Không phiền khi ngồi ở đây chứ?"
Một tia kinh ngạc hiện lên trong hắc mâu hẹp dài của Lưu Giản, chưa kịp nhìn thấu ý đồ của học sĩ đại nhân thì bàn tay đang cầm đũa đã bị một bàn tay thon dài hữu lực nắm lấy, đối phương mới chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, thân thể y liền không tự chủ dời chỗ ngồi lên đùi của tên nam nhân cường tráng kia.
Mạnh Vân Khanh vòng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của vương gia, lộ ra nụ cười có thể gọi là quân tử, cung kính nói, “Thỉnh Vương gia tiếp tục dùng bữa."
“Ngươi như vậy …. ta ăn như thế nào đây?" Lưu Giản có chút không thoải mái.
“Vốn ăn như nào thì cứ thế mà ăn tiếp, cứ coi như đùi của hạ quan là cái ghế ngươi ngồi vừa nãy là được." Mạnh Vân Khanh cười vui vẻ, cánh tay vẫn bất động.
Lưu Giản không còn cách nào khác, đành dùng tư thế thiếu tự nhiên này mà ăn. Y ăn vô cùng ưu nhã, miếng chân giò được y cắt thành những miếng nhỏ vừa miệng, khi nuốt hầu kết chuyển động lên xuống, cuối cùng đầu lưỡi lướt qua môi, liếm đi phần chất lỏng còn lưu lại. Trong lòng Mạnh Vân Khanh nhất thời dâng lên một trận khô nóng, thấp giọng nói, “Nhìn Vương gia ăn ngon như vậy, hạ quan cũng thấy đói bụng."
Lưu Giản nhíu mày nói, “Nếu đói bụng, vậy ngươi kêu người dọn chén đũa lên đi."
Mạnh Vân Kha lắc đầu, mặt không đổi sắc nói, “Nhưng cái hạ quan muốn ăn là thứ mà Vương gia ngậm trong miệng kìa."
“Ngươi …" Lưu Giản bị ánh mắt nóng bỏng của Mạnh Vân Khanh chọt trúng liền biết đối phương không phải đang nói giỡn, mặt y liền đỏ ửng.
“Vương gia, hạ quan thực sự đói bụng." Mạnh Vân Khanh dung mạo tuấn tú, mặt mày tinh xảo, là một mỹ nam tử khó gặp, lúc này phượng mâu có hơi ủy khuất, vô cùng nhuần nhuyễn khơi lên sự thương cảm của người khác.
Không phải không biết hắn đang diễn trò, chỉ là đối với Lưu Giản mà nói, thoả mãn mấy yêu cầu của Mạnh Vân Khanh đến giờ đều không phải là chuyện gì khó, mặc dù trong lòng không ngừng xấu hổ nhưng y vẫn gắp gắp một miếng chân giò rồi ngậm trong miệng, quàng tay qua ôm lấy sau gáy Mạnh Vân Khanh rồi cúi đầu đưa đồ ăn vào trong miệng hắn.
Tiếc rằng Mạnh Vân Khanh không phải một đứa trẻ ngoan ngoãn mà dừng lại ở đó, hắn cắn lấy nửa miếng chân giò rồi dùng đầu lưỡi đẩy nốt nửa còn lại sang miệng Lưu Giản. Đầu lưỡi linh hoạt đảo qua mọi ngóc ngách trong miệng y rồi lại lấy phần thịt đã thấm rất nhiều nước miếng đó về, nuốt ực một phát, nuốt xong còn lộ ra biểu tình như vừa thưởng thức mỹ thực.
Hành vi càn rỡ của học sĩ đại nhân khiến cho An Bình vương gia vô pháp nhìn thẳng.
“Tạ ơn Vương gia ban tặng" Mạnh Vân Khanh ngửa đầu liếm liến phiến môi ẩm ướt do một hồi dây dưa cùng Lưu Giản, lại liếc qua đồ ăn trên bàn, trâng tráo nói, “Hạ quan còn muốn ăn canh."
Lưu Giản gật đầu, múc một thìa canh rồi ngậm trong miệng, tư thế y ngồi lúc này thập phần thích hợp để uy Mạnh Vân Khanh. Mạnh Vân Khanh hàm trụ môi Lưu Giản, nước canh thơm ngon trong miệng Lưu Giản chậm rãi chảy qua, đợi cho nước canh chảy hết hắn mới đem khối trân châu đẩy qua. Phần nước canh còn sót lại bên khóe môi, Mạnh Vân Khanh trực tiếp lấy lưỡi liếm sạch.
“Canh bí đao của phủ Vương gia so với mỹ tửu do hoàng thượng ngự ban cho uống ngon hơn nhiều." Vừa uống vào xong, Mạnh Vân Khanh nhịn không được hồi tưởng lại.
Lưu Giản không biết bản thân nên khóc hay nên cười, đành uy hắn thêm một ngụm nữa, ngón tay xoa khuôn mặt nhẵn bóng, “Ngươi thích là tốt rồi."
Mặc cho người này làm càn như thế nào đi chăng nữa, y vẫn cam tâm tình nguyện dung túng hắn. Không sợ yêu cầu của hắn mà chỉ sợ bản thân đáp ứng không nổi.
Mãi đến khi tất cả thức ăn trên bàn đều lần lượt vào miệng, Mạnh Vân Khanh mới cảm thấy mỹ mãn đoạt lấy đũa trong tay Vương gia rồi thân mật uy y ăn.
Một bữa trưa đơn giản mà ăn lâu gấp đôi thời gian bình thường. Lưu Giản nhìn chén bát lộn xộn trên bàn, định gọi người vào thu dọn nhưng Mạnh Vân Khanh lại đặt một ngón tay lên môi y.
“Người xưa dạy rồi, ấm no sinh *** dục, hạ quan tình nguyện hầu hạ Vương gia."
Nói xong, cánh tay liền vòng qua hai chân Lưu Giản, dễ dàng ôm vị An Bình Vương gia lên, bước tới gian phòng nhỏ.
Mạnh Vân Khanh tuy là quan văn nhưng huynh trưởng hắn lại là một người si mê võ học nên từ nhỏ đã theo ca ca tập võ cường thân. Mặc dù chưa tới trình độ cao thủ nhưng do luyện tập nhiều nên cường tráng hơn mấy vị văn nhân kia nhiều, khí lực cũng lớn hơn. Chỉ là đa số thời gian hắn đều chìm đắm trong văn các nên trên người có phong vị của người trí thức, vừa nhìn qua sẽ cho rằng hắn là một vị công tử nho nhã, tay trói gà không chặt.
Đương nhiên, khía cạnh này của học sĩ đại nhân không phải ai cũng có diễm phúc nhìn ra nhưng mà An Bình vương nhìn mãi đã thành thói quen, lúc đầu bị ôm lên xác thực y rất hoảng sợ, bất quá trong nháy mắt liền vươn tay qua ôm lấy vai học sĩ đại nhân.
Tới phòng nhỏ, Mạnh Vân Khanh đặt mông ngồi xuống trước, mở ra hai chân của Lưu Giản, vững vàng khoá chặt y bên mình. Mặt mày vui vẻ ngậm lấy môi Lưu Giản.
Lưu Giản thừa dịp tách ra liền khẽ nói, “Ban ngày không được tuyên ***…."
Mấy lời tiếp theo còn chưa kịp nói ra đã tiêu thất trong miệng học sĩ đại nhân.
Mấy ngày không gặp, cả thể xác và tinh thần đều rất tịch mịch, Lưu Giản không phải không muốn cùng Mạnh Vân Khanh hoan ái, tia lý trí cuối cùng đã tan thành mây khói ngay khi hai người hôn môi.
Mạnh Vân Khanh nắm lấy cằm Lưu Giản, kéo thấp đầu y xuống liên tiếp hôn lên. Lưu Giản khẽ nhếch môi, mặc cho đầu lưỡi ẩm ướt xâm nhập vào trong miệng tàn sát bừa bãi, mãnh liệt khiêu khích, quấn lấy đầu lưỡi y. Giây lát, nước miếng trong miệng Lưu Giản đã bị cướp đoạt không còn giọt nào, cổ họng khô khốc, không khỏi truy đuổi đầu lưỡi đang lui về phía sau của Mạnh Vân Khanh, muốn từ đối phương thu được chút cam lộ để giảm bớt cảm giác khô khan.
Cảm giác được sự xao động của Lưu Giản, Mạnh Vân Khanh cười khẽ, thoáng thối lui một ít, lộ ra đầu lưỡi hồng tươi, dụ dỗ Lưu Giản tiếp cận rồi lại hàm trụ lấy lưỡi y khi y né tránh. Dây tới dây lui khiến Lưu Giản xấu hổ cùng buồn bực, đơn giản giữ lấy mặt Mạnh Vân Khanh để hắn không thể tiếp tục nhúc nhích, lúc này mới hảo hảo hút cho đủ.
Hai đầu lưỡi phiếm thủy giao tại không trung, Lưu Giản nuốt vào rất nhiều nước miếng của Mạnh Vân Khanh, từ trong ra ngoài đều tràn ngập khí tức của hắn, trong lòng là sự hưng phấn khó có thể kìm nén.
Thẳng đến khi hô hấp không thông, hai người mới kết thúc màn hôn sâu nhưng môi vẫn không có tách rời.
Tay Lưu Giản vòng qua sau gáy Mạnh Vân Khanh, vô thức vuốt mái tóc đen bóng hắn buộc sau đầu. Mạnh Vân Khanh vừa hưởng thụ xoa bóp vừa kéo phục sức tượng trưng cho thân phận hoàng gia trên người Lưu Giản xuống tận khuỷu tay, lộ ra thân thể mê người dưới lớp y phục nghiêm cẩn.
Anh Bình vương từ trước đến nay vẫn luôn siêng năng luyện võ cường thân, thân hình không chút gầy yếu, hai bờ vai cùng ngực phô ra những đường nét cơ bắp cương dương, khung xương tuy nhỏ mà rắn chắc, nhiều năm qua sống an nhàn sung sướng nên da thịt nhẵn mịn như tơ, màu bánh mật, khiến người nào đó hận không thể cắn một ngụm.
Bộ dáng nửa kín nửa hở này vô cùng câu dẫn, ánh mắt thâm thúy của Mạnh Vân Khanh rơi vào hai hạt châu nổi lên trước bờ ngực bằng phẳng. Nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ không khỏi kinh ngạc, đường đường là Vương gia thiên tuế, tại sao hai đầu nhũ lại *** đãng như vậy? Đầu nhũ so với nam nhân bình thường phải to gấp đôi, phấn nộn lại hồng hồng. Không chỉ thế, hai đầu nhũ còn đeo hai khuyên ngọc tinh xảo. Ai mà ngờ rằng đằng sau thân thể cường tráng kia lại tràn ngập phong tình đến thế.
Học sĩ đại nhân lấy ngón tay chọc chọc đầu nhũ, cười nói, “Nơi này của Vương gia thực sự rất khiến người khác thèm muốn không thôi."
Lời hắn vừa dứt, đầu nhũ mới bị chạm vào liền đứng thẳng lên, bộ dáng đáng thương mặc người chà đạp.
“Ưm …" Lưu Giản ngâm khẽ một tiếng, đè lại bàn tay đang càn quấy của Mạnh Vân Khanh, nhịn không được nhu vài vòng, suyễn thanh, “Mau sờ."
Mạnh Vân Khanh cười nhẹ, khẽ liếc tư thế phóng đãng của y, nói, “Vương gia là muốn hạ quan sờ hay mút đây."
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Giản đã hồng thấu, mím môi uỷ khuất nói, “… Đều muốn."
Mạnh Vân Khanh cười tán thưởng, tay phải tiếp tục âu yếm đầu nhũ bên phải, đồng thời lại vùi đầu vô đầu ngậm nhũ bên trái bị vắng vẻ. Lưu Giản nhướn người về phía trước, ôm lấy đầu Mạnh Vân Khanh, chủ động đưa ngực ra. Nhũ tiêm bị kỹ xảo quen thuộc trêu chọc, Lưu Giản không khỏi rên rỉ thành tiếng.
“A … Vân Khanh … Ưm, a ….."
Giọng nói khàn khàn như vậy lại còn mị hoặc gọi tên mình, quả thực tìm chết mà. Mạnh Vân Khanh tại đầu ngực hung hăng mút mạnh một ngụm, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của ai đó.
“A! Đừng … Hỏng mất …."
Mạnh Vân Khanh cắn cắn khuyên ngọc tinh xảo, mắt phượng khẽ ngước lên nhìn Lưu Giản, khiến y nhíu mày gợi cảm thở dốc, không có nửa điểm khó chịu mà ngược lại, khoé mắt cùng đuôi mày đều toát ra mị thái, không chút tiết chế dụ nhân.
“A a ….." Đầu nhũ của Lưu Giản mẫn cảm hơn người khác nhiều, lần này lại chịu dày vò cùng yêu thương như vậy, ánh mắt y đã run rẩy, ngân ngấn nước.
Hàm răng buông tha cho nhũ tiêm đáng thương, Mạnh Vân Khanh chuyển sang dùng tay, vừa mạnh lại vừa nhẹ phủ lộng, sau đó ghé sát vào tai Lưu Giản, “Thoải mái sao?"
Lưu Giản dán mặt mình lên mặt hắn cọ cọ, lên tiếng, “Ừm."
“Bên phải còn chưa có mút qua nha. Vương gia muốn không?"
“Muốn… Nhẹ chút…"
Mạnh Vân Khanh tuân lệnh, dùng đầu lưỡi hảo hảo an ủi đầu nhũ bên phải của Lưu Giản một phen, mút tới mức hai khoả châu đều sưng lớn, giống như đoá thù du đỏ tươi nở rộ trước ngực Lưu Giản mới ngừng lại.
Đùa bỡn đầu nhũ khiến hai người đều dâng trào khoái cảm nhưng nhũ tiêm hết lần này đến lần khác bị hút rồi đùa bỡn như vậy nên có chút phá da, đầu lưỡi Mạnh Vân Khanh đảo qua là Lưu Giản đau đến run rẩy. Thấy vậy, Mạnh Vân Khanh liền chuyển mục tiêu sang bộ phận khác. Cùng lúc lưu lại trên cơ ngực rắn chắc vài dấu hồng ngân đồng thời thâm nhập vào trong vạt áo y, mò tới khố quần nơi thắt lưng. Bàn tay chạy dọc theo bắp đùi men vào trong rồi tại động khẩu khẽ lướt nhẹ vài cái, cảm giác khô ráo nhưng hắn vẫn theo kinh nghiệm từ trước, từ từ duỗi một ngón tay vào hậu đình chật hẹp.
Quả nhiên, dũng đạo của Lưu Giản đã vì y sớm động tình mà chủ động phân bố dịch ruột non khiến cho phía trong một mảnh ẩm ướt, huyệt khẩu đang khép kín bị một ngón tay chen vào, dịch từ từ chảy ra, chốc lát đã khiến tay Mạnh Vân Khanh ướt sũng.
Giờ này khắc này, học sĩ đại nhân không thể nào mà duy trì biểu hiện thong dong như thường nữa, có trời mới biết hắn đã phải nhịn khổ cực như thế nào. Vương gia của hắn thể chất đặc thù lại dễ động tình như vậy, mà bản thân hắn chỉ cần đứng trước mặt Vương gia là rất dễ mất khống chế.
Thật là uổng công đọc sách thánh hiền mà!
Khẽ cảm thán một chút, động tác trên tay Mạnh Vân Khanh vẫn không có nửa điểm dừng lại, lưu loát cởi khố Lưu Giản ra, hai tay trực tiếp nhu nhu hai cánh mông căng tròn, hướng tới hạ thân từ lâu đã cứng như thiết.
Bị mệnh căn to nóng cọ một cái, cả người Lưu Giản liền rung động, trong huyệt dâng lên một cỗ cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể trực tiếp chọc vô cho bớt ngứa.
“Mau … tiến vào…" Hai con mắt đen láy của An Bình vương đã phiếm lệ, nhìn vị học sĩ đại nhân tuấn nhã đang bị lửa dục đốt cháy, lắc lư thắt lưng câu dẫn.
Nghe được những lời này, Mạnh Vân Khanh liền mất khống chế, vội vàng móc ra phân thân tráng kiện, đầu đỉnh ướt át không ngừng tràn ra *** thủy nhẹ nhàng ma sát lên huyệt khẩu, Lưu Giản mấp máy đôi môi giống như một hồi trống cổ vũ khiến hắn lập tức hăng hái thẳng lưng tiến vào.
“A "
Mệnh căn to lớn dũng mãnh tiến vào liền chui hết vào trong trong cơ thể Lưu Giản, dũng đạo của y trướng đến đau đớn. Lưu Giản không có phòng bị trước, hét to một tiếng, ngã vào trên vai Mạnh Vân Khanh, thở dốc.
Mạnh Vân Khanh chỉ cảm thấy cả người sảng khoái nhưng vẫn cố kiềm chế xúc động muốn điên cuồng trừu sáp, nhẹ nhàng hôn mặt Lưu Giản, ôm y trấn an, mãi khi Lưu Giản bớt căng thẳng mới bắt đầu nhẹ nhàng lay động. Mạnh Vân Khanh lúc đầu còn nhẹ nhàng, sau đó liền mạnh bạo mà đâm vào.
Để phối hợp tốt nhất với động tác của Mạnh Vân Khanh, Lưu Giản phải quỵ gối ngồi xuống, chủ động nâng thắt lưng lên. Y bào rơi xuống, lúc che đậy nơi hạ thân hai người đang kết hợp, lúc lại lộ ra cảnh xuân vô hạn.
Chỉ chốc lát sau, vầng trán của Mạnh Vân Khanh đã nhiễm một tầng mồ hôi, tướng mạo thanh nhã bị *** nhuốm đầy vẻ phong lưu mị nhân, khoé miệng cong lên ý cười, giọng nói khàn khàn, “Vương gia, hạ quan khiến người sảng khoái chứ?"
“Ừm …" Lưu Giản lúc này không rảnh mà phân tâm, điểm mẫn cảm bị đâm liên tiếp khiến cơ thể y tràn ngập khoái cảm, cũng khiến đầu óc y trống rỗng.
Thấy Lưu Giản không đáp lại, chỉ toàn tâm toàn ý động eo, Mạnh Vân Khanh cắn răng rút ra phân thân nóng bỏng, đẩy ngã bị Vương gia do hậu đình trống rỗng mà mờ mịt, áp lên trên.
“Vân … A … Vân Khanh.." Lưu Giản giơ lên cặp chân dài của mình kẹp chặt thắt lưng của Mạnh Vân Khanh, khung cảnh bên dưới lộ ra không sót chút gì.
Phía trước không được người an ủi đã sớm đứng thẳng, linh khẩu không ngừng chảy dịch thủy, chảy xuống hai tiểu kê kê phía dưới, thậm chí còn chảy qua phần xương chậu, xem lẫn vào *** thuỷ ở tiểu huyệt, khó mà phân biệt được. Phía sau bị côn thịt thao lộng một hồi càng ẩm ướt hơn, dè dặt không ngừng khép mở, lộ ra mị thịt bên trong, phảng phất giống như cái miệng nhỏ nhắn đói khát đang kêu la muốn được đút cho ăn cái gì đó.
Mỹ cảnh trước mắt khiến Mạnh Vân Khanh phải há miệng thở gấp, một ngón tay vội đâm vào bên trong, cảm thụ huyệt khẩu ấm áp bao chặt.
“Đừng dùng ngón tay… Vân Khanh, ngươi mau tới đi…" Chỉ một ngón tay thì vô pháp thoả mãn nhục bích cơ khát, Lưu Giản nức nở giục Mạnh Vân Khanh mau thao chính mình.
Mạnh Vân Khanh mỉm cười nói, “Vương gia, đừng nóng vội."
Vừa nói vừa cởi dây thắt lưng của Lưu Giản, mở rộng y phục của y. Lưu Giản hai mắt mê mang ý loạn tình mê nằm trên tầng tầng lớp lớp quần áo, thân thể thon dài rắn chắc vô thức mở rộng, tạo ra tư thế *** mỹ.
Học sĩ đại nhân thấy vậy liền ngây dại, trầm giọng, “Vương gia của ta, cơ thể ngươi sao có thể đẹp như vậy chứ…."
Lưu Giản thấy hắn mê đắm, trong ngực không khỏi vui vẻ, nói: “Cho dù có dễ nhìn như thế nào thì vẫn là của ngươi."
Lời này vừa nói ra Mạnh Vân Khanh huyết khí dâng trào, hạ thân ngạnh đến phát đau, bổ nhào tới Lưu Giản nhưng vẫn không chịu tiến vào, cắn răng nói, “Hạ quan thao Vương gia thoải mái không? Vương gia nếu không nói, hạ quan sao biết được nên thao nơi nào cho phải?"
Hai chân dài của Lưu Giản gắt gao quấn quanh thắt lưng của Mạnh Vân Khanh, đưa mông tiến lại gần phân thân đang bừng bừng phấn chấn, hoãn thanh nói, “Chỉ cần là ngươi, thao như nào cũng thoái mái."
Mạnh Vân Khanh nhẫn nại hết nổi, cố sức tiến quân thần tốc, bị hạ thể của Lưu Giản vây chặt, đầu ngửa về sau, hạ thân bị vui sướng lấp đầy liền bắn ra bạch trọc.
Vui vẻ cao trào do huyệt khẩu căng chặt của Lưu Giản khiến Mạnh Vân Khanh suýt bắn thêm lần nữa. Hắn đành án binh bất động, chống đỡ sự dằn vặt ngọt ngào này rồi không đợi Lưu Giản thích ứng lại bắt đầu trắng trợn thảo phạt.
Cả người Lưu Giản lúc này đều thập phần mẫn cảm, Mạnh Vân Khanh khẽ động khiến y chịu không nổi mà xuất ra, phân thân vừa phát tiết nhanh chóng khôi phục tinh thần. Mạnh Vân Khanh tràn đầy khí lực, nâng lên hai chân Lưu Giản, gác lên vai mình, đẩy mạnh người về phía trước, mãnh liệt tiến công. Hai khoả cầu đánh lên mật khẩu một lần lại một lần, đánh tới mức phần thịt quanh mông Lưu Giản đỏ ửng.
Thân thể Lưu Giản mềm dẻo đến thần kì, giống như thời niên thiếu, cho dù bị Mạnh Vân Khanh đối đãi như nào vẫn không có nửa điểm thống khổ, chỉ là lúc Mạnh Vân Khanh mạnh bạo quá khiến y bị chiếc trâm cài đầu đụng vào có chút khó chịu.
Mạnh Vân Khanh rất nhanh liền phát giác ra điều đó, hắn dừng lại động tác, tiện tay gỡ trâm cài đầu cho Lưu Giản, mái tóc đen bóng của Lưu Giản rơi xuống như thác chảy. Sau đó hắn giúp Lưu Giản trở mình, nằm sấp xuống, nâng cao thắt lưng, tiếp tục xâm nhập từ phía sau.
Hai tay kiềm trụ thắt lưng không chút sẹo của Lưu Giản, Mạnh Vân Khanh quỳ một gối xuống, bắt đầu động thân, phát lực mãnh liệt đâm tới, Lưu Giản nhịn không nổi liền rên rỉ, cầu hắn động nhẹ chút, chậm chút nhưng thắt lưng mê người lại giãy dụa như vậy lại khiến Mạnh Vân Khanh thú tính đại phát, hận không thể nhét cả côn thịt cùng hai khoả cầu vào trong.
“Giản nhi, Giản nhi, Vân ca ca thực sự rất yêu ngươi." Ý tình nồng đậm như này, Mạnh Vân Khanh không khỏi thay đổi xưng hô thân mật hơn, đồng thời đó là xưng hô độc nhất vô nhị giữa hai người.
Lưu Giản bị hắn hung hăng nghiền nát vẫn trào dâng niềm sung sướng từ tận đáy lòng, trước mắt loé sáng, hô lớn, “Vân ca ca "
Mạnh Vân Khanh nghe y gọi như vậy không nhịn được bắn ra, đạt được lần cao trào thứ hai.
Toàn thân Lưu Giản bị mồ hôi thấm đẫm, kích thích quá lớn khiến y ngơ ngác một hồi, lúc Mạnh Vân Khanh rút ra cũng không có phát giác, vẫn nằm úp sấp như cũ, duy trì tư thế nâng cao mông như vậy, hai chân bị thao đến tê dại, huyệt khẩu màu sắc tươi đẹp lộ ra, mỗi lần mở ra đóng vào lại khiến bạch trọc chảy ra.
Nghiệt căn giữa hai chân học sĩ đại nhân lại ngạnh lên, lôi kéo An Bình Vương gia đã mơ mơ màng màng trầm luân lần nữa….
Buổi chiều, Mạnh Vân Khanh thần thanh khí sảng tỉnh lại đã thấy có người đang ngồi ngay ngắn bên bàn, dáng người rắn rỏi, hoàn toàn nhìn không ra người này không lâu trước đó còn uyển chuyển dưới thân mình.
Lưu Giản từ lâu đã quần áo chỉnh tề ngồi đọc sách, thấy Mạnh Vân Khanh tỉnh liền bưng một chén trà qua.
Mạnh Vân Khanh uống nước nhuận hầu, vừa nhìn sắc trời vừa cười, “Vương gia sao lại dậy trước hạ quan vậy? Không phải là vừa nãy hạ quan còn chưa đủ cố gắng chứ?"
“Sáng nay ta dậy muộn, không có buồn ngủ." Lưu Giản tiếp nhận chén trà, tiện tay để qua một bên, với ngoại bào của Mạnh Vân Khanh, thuần thục thay y phục cho hắn.
Mạnh Vân Khanh mở rộng hai tay, thản nhiên tiếp nhận sự hầu hạ Vương gia, cuối cùng, đợi Lưu Giản chỉnh cổ áo cho hắn mới ôn nhu nói, “Giản nhi thật tốt, Vân ca ca có người vợ như này còn mong gì hơn nữa!"
Lưu Giản dừng lại động tác, nói, “Mạnh đại nhân năm nay đã hai tư rồi đúng không?"
Nghe vậy, Mạnh Vân Khanh nhất thời trợn mi, xưng hô nơi khuê phòng trước nay vẫn là niềm vui của y, Lưu Giản mặc dù phối hợp nhưng vài lần vẫn gọi hắn là “Mạnh đại nhân", tóm lại gọi “Vân Khanh" là tương đối nhiều hoặc là lúc hoan ái, kìm lòng không được mới gọi hắn như lúc còn bé vẫn hay gọi “Vân ca ca"
Bất quá, kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, học sĩ đại nhân đành nghiêm túc đáp, “Vương gia năm nay hai mươi hai, hạ quan hơn Vương gia hai tuổi nên tất nhiên là hai tư, không thể nghi ngờ."
“Ừ." Lưu Giản gật đầu, kỳ thực không phải là y không biết mà là biết rõ nhưng vẫn cố hỏi để nói ra mục đích chính của mình, “Nếu như thế, Mạnh đại nhân cũng tới tuổi thành gia lập thất rồi."
Mạnh Vân Khanh lập tức mặt mày rạng rỡ nói, “Hạ quan sớm có ý này, chỉ chờ Vương gia gật đầu nữa thôi."
Lưu Giản lưu lại một bước, nghiêng người không nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Bản vương không phải nữ nhi, làm sao mà gả cho ngươi đây? Lúc này là thời điểm tốt nhất để tuyển chọn, muội muội thứ mười tám của bản vương, em gái ruột của hoàng thượng, Minh Nguyệt công chúa …"
“Câm miệng!" Mạnh Vân Khanh chỉ cảm thấy bản thân giống như đang ở trên chín tầng mây bị đạp rơi xuống đất, không khỏi căm hận cắt đứt, cười lạnh nói, “Hoàng thượng sai ngươi tới thuyết phục ta sao?"
Lưu Giản biết hắn nổi giận nhưng vẫn cố chấp nói,"Minh Nguyệt công chúa là một cô nương tốt, tư sắc dung mạo chưa nói tới nhưng tính tình dịu dàng, bản vương thấy hai người rất xứng đôi."
Những lời này vừa thốt ra, chính bản thân y cũng bị cứa một nhát, như đau như không, hận không thể chết ngay lập tức nhưng y phải giữ được hình tượng kiên cường trước mặt ái nhân.
“Ngươi … ngươi còn dám nói!" Mạnh Vân Khanh dùng tay chế trụ y lại, cả giận nói, “Ngươi có hiểu bản thân mình đang nói cái gì không hả? Nhìn ta thú người khác sao, ngươi không mảy may quan tâm chút nào sao?"
Lưu Giản cố nén đau lòng cùng cay đắng, nói, “Mạnh đại nhân, ngươi đã tới tuổi thành thân, bản vương chiếm hữu ngươi mấy năm nay đã mãn nguyện rồi, rất nhanh ngươi sẽ quên mấy chuyện phong lưu cùng bản vương thôi."
“Lưu Giản!" Mạnh Vân Khanh hét lớn, không dám tin tưởng người đang mở miệng phun ra những lời tổn thương hắn chính là người vừa cùng hắn đầu gối tay ấp, đây thật sự là cùng một người sao?
Không muốn tiếp tục nghe y nói tiếp, Mạnh Vân Khanh bước qua y, lạnh lùng nói, “Hôm nay đã quấy rầy Vương gia rồi, hạ quan cáo từ."
Nói xong, không thèm quay đầu lại mà nhanh chóng ly khai.
Lưu Giản tha thân thể thất hồn lạc phách tới bên bàn ngồi xuống, đầu ngón tay cứng rắn nắm lấy cạnh bàn, nắm chặt đến nỗi tay cũng đau.
Đương niên, đoạn nghiệt duyên này do y mở ra thì hôm nay cũng phải do y tự tay kết thúc.
Tác giả :
Duật Kiều